Tham Hoan

Chương 14: Cơn tức giận.

Bát Trà Hương

25/09/2016

Không ai có tâm tình thưởng thức bữa tối thịnh soạn, Lâm Tiểu Kiều mới an ủi Thẩm Gia Giai một lúc thì đã bị Thẩm Gia Mộc đưa về nhà. Hai người ở bên ngoài cả một ngày, đều có vẻ hơi mệt mỏi, sau khi vào nhà, người giúp việc đang thu dọn bát chén đầy dầu mỡ mang vào phòng bếp. Thẩm Gia Mộc thấy cũng không còn thừa lại cái gì, bảo Lâm Tiểu Kiều chờ một lát, anh đi nấu mì.

Tần Tĩnh đang gọt hoa quả bỗng dừng tay lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều mang đầy sự khiển trách: “Đã trễ như thế này rồi mà các con vẫn chưa ăn cơm?”

“Vâng, đến nhà của chị thì lại xảy ra chút chuyện, cho nên chúng con đã nán lại một chút.” Theo bản năng, Lâm Tiểu Kiều sẽ không muốn cùng mẹ chồng nhắc tới chuyện của Diệp Mặc, cô cho rằng hôn nhân của Thẩm Gia Giai là chuyện của chị ấy và Diệp Mặc, mẹ chồng tham gia vào sẽ chỉ làm cho sự việc càng tệ hơn. Huống hồ, Thẩm Gia Mộc đã nói rõ ràng rằng có khả năng Tần Tĩnh sẽ thêm dầu vào lửa khi cuộc hôn nhân đang trong quá trình thất bại.

“Cho nên, cô cứ ngồi ở đây, để chồng cô phải vào bếp nấu cơm cho cô ăn?” Cả đời Tần Tĩnh cũng không đi ra ngoài làm việc, xuất thân là một thiên kim tiểu thư, sau khi tốt nghiệp thì gả cho Thẩm Kiến Đàn môn đăng hộ đối, sau đó giúp chồng dạy con, cuộc sống chỉ ít ỏi vậy thôi. Vì vậy, trong tư tưởng của bà, người vợ vì chồng mà bận bịu việc nhà là điều hiển nhiên.

“A.” Lâm Tiểu Kiều không dám ngồi trên sô pha nghỉ ngơi nữa, chạy vào phòng bếp.

Thẩm Gia Mộc đang úp mặt vào trong nồi, dì giúp việc đứng rửa bát ở một bên, thỉnh thoảng nói hai câu. Lâm Tiểu Kiều đi tới, lấy chiếc đũa trong tay Thẩm Gia Mộc, cho vào trong nồi quấy hai cái. Thẩm Gia Mộc cau mày kéo cánh tay cô ra, hướng phía phòng khách ra sức bĩu môi: “Vào phòng khách ngồi một lúc, xong ngay đây.”

“Quên đi, mẹ bảo em vào nhìn xem.” Bởi vì có dì giúp việc ở đây, Lâm Tiểu Kiều cũng không thể nói rõ ràng được.

Tính tình mẹ mình như thế nào, Thẩm Gia Mộc làm sao có thể không biết? Ở nhà cũng không thể làm quá lên được, thứ nhất dù sao anh cũng là con trai, chuyện gì có thể nhịn sẽ nhịn; thứ hai, đêm hôm đó khi anh nói rõ lòng mình, Thẩm Kiến Đàn đã nói, cho dù anh lấy ai, điều kiện tiên quyết là không thể phá vỡ sự hài hòa của gia đình. Cho nên, mặc dù bất đắc dĩ đến tức giận, anh cũng chỉ có thể vỗ về an ủi cô, để cho cô ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Dì giúp việc ở Thẩm gia đã nhiều năm, tính tình khiêm tốn, trước mặt bà Tần Tĩnh thường nhắc đến sự không vừa lòng đối với con dâu, cho nên bà hiểu được hoàn cảnh của Lâm Tiểu Kiều. Mang bát đũa còn thừa lại ngâm dưới nước, bà rửa sạch tay, lau hai cái trên tạp dề: “Hai người các con đều ra ngoài đi, nấu xong dì sẽ gọi các con vào.”

“Không có việc gì đâu, dì cứ rửa chén tiếp đi, con nấu được mà!” Thẩm Gia Mộc không phải là người được nuông chiều từ bé, ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ việc gì làm được đều sẽ tự mình làm.

“Hai con ở bên ngoài bận rộn một ngày, con còn chịu để cho vợ con đứng trong này à?” Dì giúp việc cười đùa nói xong, đẩy hai người rời khỏi phòng bếp.

Lâm Tiểu Kiều vừa nghĩ tới ánh mắt của mẹ chồng, bám vào kệ bếp không chịu di chuyển: “Thẩm Gia Mộc, anh ra ngoài trước đi, em ở đây nhìn là được... Dì, dì rửa chén đi, vẫn còn rất nhiều bát đó.”

Thẩm Gia Mộc biết Lâm Tiểu Kiều sợ cái gì, cào cào mái tóc ngắn, anh buồn bực chỉ muốn trực tiếp khiêng cô ra khỏi phòng bếp cho xong chuyện. Ngày thường chính trị viên nói không ít rằng, quân nhân cưới vợ sẽ không dễ dàng, nếu có cô nào chịu gả cho, thì phải vô cùng yêu thương. Trước khi gặp được Lâm Tiểu Kiều, đối với lời nói này Thẩm Gia Mộc không cho là đúng, đến lúc chính mình thực sự hãm sâu trong đó mới hiểu được, có một người như vậy, bạn hận không thể luôn luôn nâng niu người đó trong lòng bàn tay, cho dù là một giọt nước rơi vào người cô ấy, bạn đều cảm thấy đau lòng gần chết, Lâm Tiểu Kiều là người khiến cho Thẩm Gia Mộc anh biết có một người phụ nữ như vậy tồn tại trên đời.

Dì giúp việc ở Thẩm gia nhiều năm, hầu như là nhìn Thẩm Gia Mộc lớn lên, sao có thể không biết anh yêu cô. Nhưng mà độ nhạy cảm của quan hệ mẹ chồng nàng dâu so với đàn ông đều cao hơn, bà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đêm nay Tần Tĩnh cực kì không hài lòng và hoạnh họe với Lâm Tiểu Kiều. Suy nghĩ một chút, hay là bà cứ bảo Thẩm Gia Mộc ra khỏi phòng bếp, tự mình vừa rửa bát vừa cùng Lâm Tiểu Kiều nói chuyện phiếm.

Thẩm Gia Mộc ấm ức ngồi trên sô pha, nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của mẹ, càng cảm thấy khó chịu. Tần Tĩnh rút khăn giấy lau nước trên trái cây xong mới ung dung hỏi: “Hôm nay các con đến chỗ chị con?”

“Vâng.”

“Chị con gần đây như thế nào? Hai tháng này đều không về nhà, Dao Dao cũng đi theo không trở về đại viện (*).” Tần Tĩnh thở dài một hơi, bộ dáng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Trở về con hỏi chị con một chút, rốt cuộc nó tính như thế nào? Chuyện này xử lí ra sao? Cũng không thể để đứa trẻ còn nhỏ như vậy đi theo bố nó, sau đó nhìn người phụ nữ khác trở thành mẹ của nó chứ?”



(*) : khu vực có nhiều hộ gia đình ở.

Thẩm Gia Mộc vừa nghĩ tới ngày trước mẹ mình làm ra những việc này, giận ghê gớm, cầm chiếc chìa khóa trong tay nặng nề ném lên bàn trà, kim loại đập vào thủy tinh vang lên một âm thanh thật lớn, cùng với âm thanh kinh người đó là giọng nói lạnh như băng của Thẩm Gia Mộc: “Chuyện của chị ấy, mẹ đừng can thiệp vào! Diệp Mặc chưa bao giờ qua lại với người phụ nữ khác, mẹ cũng đừng luôn nghĩ người ta không xứng làm con rể của mẹ, lúc trước khi chuyện bị vạch trần nếu không phải có mẹ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, giật dây Thẩm Gia Giai thì chị ấy sẽ ngu ngốc đòi ly hôn, hai người bọn họ sẽ đi đến tình trạng bây giờ sao?

“Con đây là có ý trách mẹ?” Tần Tĩnh chỉ cảm thấy toàn bộ việc bà làm cũng đều là muốn tốt cho con gái, bây giờ thấy con trai nổi giận với mình, cảm thấy vừa oan ức vừa khổ sở.

Thẩm Gia Mộc vuốt mặt, cũng không để ý tới khuôn mặt đẫm lệ của mẹ mình, mấy năm nay, anh và cha nếu không phải nhìn thấy nước mắt tuôn rơi lã chã của bà, thì làm sao có thể để Thẩm Gia Giai ra đi mà không ngăn cản? Yếu đuối, dùng mấy lần là đủ, một khi dùng nhiều thì sẽ không có người nào tin nữa.

Lâm Tiểu Kiều ra ngoài, không khí trong phòng khách có vẻ không đúng lắm, cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ đứng tại chỗ không động đậy. Thẩm Gia Mộc chưa hết giận, nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô, đành phải đè xuống sự khó chịu, nhận lấy bát trong tay cô lên lầu. Lâm Tiểu Kiều quay lại phòng bếp lấy đũa, khi đi qua phòng khách một lần nữa, cười đến mức có phần ngượng ngùng, thấy Tần Tĩnh không để ý tới mình, cũng lặng lẽ lên lầu.

Đóng cửa lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Gia Mộc cúi đầu vào ăn mì, không trả lời. Vốn là đối với chuyện của Thẩm Gia Mộc cô cũng không cảm thấy quá hứng thú, hơn nữa đói bụng đến mức luống cuống, cũng ăn một miếng thật lớn. Thẩm Gia Mộc ăn đến mức đầu đầy mồ hôi nhận lấy khăn giấy từ người bên cạnh, thỏa mãn mà lau miệng, lúc này tâm trạng mới đỡ giận hơn một chút.

Lâm Tiểu Kiều thích ăn ớt, cái miệng nhỏ nhắn bị cay phải há ra không khép được, vểnh lên xuýt xoa, thấy bộ dạng đáng yêu như vậy Thẩm Gia Mộc bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hận không thể hung hăng nhào nặn cô ở trong ngực, một hơi đã có thể nuốt cô vào bụng. Anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, đối với ánh mắt kinh hoảng của cô, cười trầm lắng: “Thích ăn ớt như vậy sao?”

“Ừ, từ nhỏ đã thích rồi.”

“Há mồm xuýt xoa như vậy không sợ thiếu dưỡng khí khiến đầu choáng váng sao?”

“Em biết.”

Không hiểu tại sao, giờ phút này Thẩm Gia Mộc cười thoạt nhìn có chút thích thú, Lâm Tiểu Kiều còn chưa đoán ra, đã nghe anh nói: “Vậy để anh bổ sung dưỡng khí cho.” Vừa dứt lời, môi của anh liền phủ xuống, cô cực kỳ tự nhiên há miệng ra, mặc cho lưỡi của anh thuận lợi tiến vào giữa hai hàm răng của cô.

Mùi thơm của mì còn lưu lại giữa hai hàm răng, anh nếm qua từng cái một, lại khẽ liếm hàm trên của cô, cô cảm thấy thân thể ngứa ngáy, cả người cũng mềm nhũn nằm trong ngực anh. Đầu lưỡi của cô vẫn lưu lại cảm giác nóng bỏng, so sánh với người đó, lưỡi của anh lại có chút lạnh lẽo, dây dưa chung một chỗ, vô cùng thoải mái.

Cảm giác cay xè giảm bớt, chỉ còn lại âm thanh yết hầu của anh chuyển động để nuốt nước miếng, vang lên ừng ực khác thường. Lâm Tiểu Kiều biết anh cố ý trêu mình, vung mạnh nắm đấm vào người anh. Không khí trong phổi cô càng ngày càng mỏng manh, đúng lúc này anh rời ra, hai người cùng thở hồng hộc.

Thẩm Gia Mộc vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

Lâm Tiểu Kiều tức giận vô cùng, đẩy anh một cái không nhẹ không nặng: “Bổ sung cái gì mà bổ sung? Thậm chí còn lấy hết sạch dưỡng khí của em.”

Thẩm Gia Mộc nhíu mày: “Vậy thử một lần nữa? Lần thứ hai anh nhất định không lấy đi, chỉ bổ sung cho em, em ngoan ngoãn ngậm anh đưa vào trong miệng em là được.” Anh cố ý nói những lời mập mờ không rõ ràng. Cuối cùng, Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt đứng dậy, không để ý tới anh, cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Vừa mới đổ dầu gội ra lòng bàn tay thì cửa liền mở ra, dưới làn hơi nước, Lâm Tiểu Kiều không mở mắt, dựa vào tiếng bước chân cùng hơi thở nồng đậm dành riêng cho phái nam thì cô cũng nhận ra đây là Thẩm Gia Mộc. Nghiêng đầu không tránh không né, cô giơ hai bàn tay, giống như làm nũng nói: “Lại đây gội đầu cho em, bị nước vào mắt thật không thoải mái.”



Lần này Thẩm Gia Mộc vô cùng hoan nghênh, kéo cánh tay cô, cho dầu gội lên mái tóc dài của cô, chậm rãi gội đầu. Lâm Tiểu Kiều rên nhẹ như rất hưởng thụ. Thở dài một hai tiếng, sau đó híp mắt nói: “Lúc trước khi còn bé, khi đó ông nội em vẫn còn sống, ông thường gội đầu cho em, bà nội gội đầu cho Lâm Tĩnh Hảo, lúc đó, em chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo cũng giống như em nằm ở chỗ ấy, cảm giác giống như đang kề vai sát cánh vậy. Ôi... Thật sự là đã nhiều năm em chưa có cảm giác này... Về sau dù là tự mình gội hay ra tiệm cắt tóc gội đầu, thì người thân gội đầu vẫn là thoải mái nhất, ngoài tiệm cắt tóc họ chỉ gội rồi sấy sơ qua cho em thôi.”

Thẩm Gia Mộc giật mình, cúi đầu cắn một cái vào đôi môi của cô gái trong lòng, giọng điệu dịu dàng: “Vậy sau này, anh mà rảnh rỗi sẽ gội đầu cho em.”

“Tốt quá!” Lâm Tiểu Kiều đồng ý rất tự nhiên, đến lúc Thẩm Gia Mộc rửa sạch bọt trên tóc, cô mới mở mắt duỗi tay ôm cổ anh, “Muốn em cảm ơn anh như thế nào đây?”

“Ừm... Toàn tâm toàn ý phục vụ bà xã!” Thẩm Gia Mộc cung kính chào kiểu lính, trong ánh mắt mềm mại của Lâm Tiểu Kiều, anh cười đùa đến gần, kéo người cô chặn ở trên tường, một chân của anh để giữa hai chân cô, nguy hiểm đến gần, gần như là cọ sát trên môi cô, nói: “Nếu không tối nay để anh được làm nhiều lần thử xem.”

Tối hôm qua Lâm Tiểu Kiều đã được trải qua, trong hay ngoài cũng thuộc về người đàn ông này, cũng không để ý mình đang đỏ mặt mà trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Như vậy anh không thấy thương em sao? Tối hôm qua làm ba lần, bây giờ bên dưới em vẫn còn đau đây này.”

“Thủ trưởng ra lệnh, anh nào dám không tuân theo?” Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, trong lòng Thẩm Gia Mộc có chút ngứa ngáy, tiện tay lấy một chai sữa tắm trên bệ đá cẩm thạch, thoa dọc theo cổ cô xuống dưới. Ngực, bụng, hai tay... Đi xuống từng tấc một, chất lỏng trơn trượt dinh dính trong lòng bàn tay thô ráp của anh chảy trên làn da trắng nõn mịn màng của cô, kích thích từng tiếng thở dốc êm tai.

Thẩm Gia Mộc lại càng sát gần cô hơn, để lồng ngực của anh cũng được thoa lên chút sữa tắm, ngậm vành tai trắng sáng của cô, mập mờ khen ngợi: “Bảo bối, tiếng em thở dốc thật là dễ nghe... Kêu to hơn nữa đi...”

Lâm Tiểu Kiều không có sức để cùng anh tranh luận, móng tay màu hồng nhạt nắm trên vai anh, mười ngón tay dần dần dùng sức. Một tay anh nâng mông cô, ổn định thân thể của cô, ngón trỏ từ từ đi vào. Vào nơi non mềm toàn nước kia. Bụng dưới của Lâm Tiểu Kiều thắt chặt, hét lên một tiếng, càng tiết ra nhiều chất lỏng trong suốt hơn.

Thẩm Gia Mộc cười đến tà ác, cho thêm một ngón giữa đi vào, cùng lúc sử dụng hai ngón tay thay cô mở rộng nơi chật hẹp đó. Lâm Tiểu Kiều lắc đầu có chút không chịu nổi, miệng vẫn kêu không được. Thẩm Gia Mộc không quan tâm nằm trên bả vai cô, ở bên tai cô nói những lời nói hạ lưu, vô liêm sỉ thô lỗ muốn chết: “Bảo bối, em xem, lại một ngón tay nữa tiến vào...”

Lâm Tiểu Kiều che mặt nghẹn ngào, anh cười nhạt một tiếng, rút tay ra. Vươn tay, ôm cô đặt ngồi lên mặt bàn đá cẩm thạch, dùng môi lưỡi thay thế ngón tay, chọc vào nơi đó, một lần lại một lần, rút ra tiến vào. Ra, vào, ra, vào...

“Vào đi...” Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, khi lưỡi anh ra vào một lần nữa, cô liền thở hổn hển yêu cầu Thẩm Gia Mộc.

“Ai vào đi? Vào chỗ nào?” Thẩm Gia Mộc được voi đòi tiên liền bức ép cô.

“Ông xã... Vào đi... Em... Em không chịu nổi được nữa...” Lâm Tiểu Kiều vừa nói vừa khóc lên, “Thẩm Gia Mộc, anh là đồ khốn nạn! Em đã như vậy, anh còn bắt em nói những lời đó!”

Phía dưới Thẩm Gia Mộc sưng tấy muốn nổ tung, nghe cô nói như vậy, liền ôm cô lau khô nước mắt, dùng khăn tắm bọc lấy cô, ôm vào phòng ngủ. Đặt cô trên giường lớn, anh không chịu được nữa liền vội vàng lột sạch hai người, vừa tiến vào cô vừa thở gấp dụ dỗ nói: “Bảo bối, ngoan, đừng khóc, anh tiến vào đây, ngoan ...”

Lâm Tiểu Kiều ưm một tiếng, hai chân tự động quấn trên hông anh, chịu đựng những va chạm mạnh mẽ của anh một lần lại một lần. Không biết là làm bao nhiêu lần, đến nỗi cô sắp ngất đi, Thẩm Gia Mộc vẫn không dừng lại. Cô khóc lên không chịu nghe theo, Thẩm Gia Mộc phải dỗ dành cục cưng bảo bối, mút cái miệng nhỏ nhắn của cô, tăng nhanh tốc độ.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, cách một cánh cửa Tần Tĩnh ở bên ngoài gọi: “Thẩm Gia Mộc, con bảo vợ con ra ngoài một lúc!”

Lâm Tiểu Kiều vội vàng đẩy người đàn ông trên người ra, Thẩm Gia Mộc không biết bị cái gì kích thích, hung hăng va chạm một cái, gầm nhẹ một tiếng “A”, chịu đựng không phun vào chỗ sâu nhất của cô. Bắn ra ngoài....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tham Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook