Chương 55: Tâm sự hòa giải.
Bát Trà Hương
21/01/2017
Buổi chiều hôm đó,
Lâm Tiểu Kiều trở về thành phố, lúc này, Thẩm Gia Mộc không thể đưa cô
đi được nữa, cô vui vẻ nhéo lên cánh tay anh một cái rồi cầm túi lớn túi nhỏ rời đi. Lúc trở về nội thành đã là hơn bốn giờ, cô vội vàng chạy về ném hành lí xuống sàn nhà rồi đến bệnh viện.
Nghĩ một lát, cô lại gọi điện thoại cho thư kí, thư kí nhanh chóng đến sảnh bệnh viện đón cô tới phòng bệnh. Dọc theo đường đi, cô chỉ hỏi một chút về bệnh tình của ba rồi cũng không nhiều lời nữa. Trái lại dường như thư kí có chút lo lắng, ở trong thang máy nhắc nhở cô một câu: “Giám đốc và phu nhân đều muốn giấu chuyện này với Gia Giai, cho nên...”
“Tôi hiểu, Thẩm Gia Mộc cũng đã nói với tôi rồi.” Lâm Tiểu Kiều gật đầu, nhưng suy cho cùng thì cô vẫn còn trẻ, chưa trải qua bất cứ một chuyện lớn nào, trong lòng hoang mang rối loạn, cho dù cố giả bộ bình tĩnh nhưng cũng không thể giấu được sự run rẩy của hai bàn tay.
Thư kí nhìn thấy vậy thì không kìm được lắc lắc đầu, Tần Tĩnh gặp mọi người luôn nói rằng con dâu không hiểu chuyện, bây giờ xem ra, đâu phải là không hiểu chuyện, rõ ràng là suy nghĩ đơn giản có chừng mực. Theo ý anh ta, con gái như vậy mới dễ dàng có được sự ưu ái của Thẩm Gia Mộc và Thẩm Kiến Đàn, tại vị trí này của Thẩm Kiến Đàn, nếu có một cô con dâu quá mạnh mẽ thì ngược lại sẽ càng bất lợi, dường như một cô con dâu thông minh ngoan ngoãn lại càng thích hợp để Thẩm gia cây to đón gió hơn. Mà với tính tình đó của Thẩm Gia Mộc thì có một người phụ nữ ở bên cạnh hoàn toàn tốt hơn rất nhiều.
Lúc vào phòng bệnh, Tần Tĩnh đang đút nước cho Thẩm Kiến Đàn, Lâm Tiểu Kiều gọi một tiếng “Ba, mẹ”, mí mắt bà cũng không thèm nâng mà chỉ tiếp tục động tác trong tay. Xem ra tinh thần của Thẩm Kiến Đàn không tốt lắm, nói không nên lời, chỉ nhìn cô cười yếu ớt, khẽ giơ tay vẫy cô lại gần.
Cô đi tới, tìm ghế gần giường bệnh rồi ngồi xuống nói chuyện cùng Thẩm Kiến Đàn, có thể là vì bị bênh tật hành hạ, dù ngày thường thân thể Thẩm Kiến Đàn có khỏe mạnh đến đâu thì bây giờ chỉ mới nói hai câu là đã thở hổn hển, cô thật sự không dám nói nhiều, chỉ tự nói vài câu rồi đi làm một chút việc vặt.
Tần Tĩnh ở bên cạnh đút xong nước rồi để cho hộ lí ở lại chăm sóc, sau đó bà gọi Lâm Tiểu Kiều cùng ra khỏi phòng bệnh. Thẩm Kiến Đàn nhíu mày, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều lại nháy nháy mắt an ủi ông rồi cười theo ra ngoài. Xem ra bộ dáng của Tần Tĩnh cực kì mệt mỏi, khuôn mặt luôn được chăm sóc cẩn thận giờ đã có mấy nếp nhăn, tóc mai rời rạc, cả người nhìn như già đi không ít.
“Trước tiên con đừng nói chuyện này cho Thẩm Gia Giai, mẹ sợ nó không chịu nổi.” Giọng nói của Tần Tĩnh khàn khàn, đau khổ nói không nên lời khiến bị thương trong ánh mắt chảy ra.
Phần lớn người trẻ tuổi khi đối mặt với sinh, lão, bệnh, tử đều rất sợ hãi, Lâm Tiểu Kiều cũng như vậy, cô có thể cảm nhận được sự bi thương phát ra từ Tần Tĩnh, thế nhưng chân tay cô lại luống cuống không biết phải an ủi như thế nào. Chính cô cũng hiểu rõ phải nên an ủi bà vài câu nhưng cô lại lựa chọn không nói bất kì một câu gì với Tần Tĩnh. Bởi vì cô cảm thấy, đó chỉ là miễn cưỡng, sự giúp đỡ thực sự chỉ cần yên lặng đứng cạnh bà và cùng bà chống đỡ là được, những lời nói bên ngoài chỉ cần gió thổi qua là có thể bay mất, chỉ có tấm lòng kiên định dù cho mưa gió thì vẫn tồn tại mãi mãi.
Tần Tĩnh thấy cô lặng yên không tiếng động thì có chút tức giận trong lòng, thế nhưng giờ phút này cũng không còn sức lực để trách mắng, bà chỉ bảo cô về nhà đi. Lâm Tiểu Kiều thấy bà mệt đến không chịu nổi thì đâu dám rời đi, cô khuyên bà về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc, còn cô sẽ ở lại chăm sóc cho ba. Quả thật Tần Tĩnh rất mệt, nhớ lại còn phải trở về thu dọn đồ đạc cho Thẩm Kiến Đàn, bà liền dặn dò Lâm Tiểu Kiều vài câu rồi gọi thư kí đưa mình trở về.
Trên đường, thư kí ngồi ở ghế trước do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn Tần Tĩnh mở miệng: “Phu nhân, trong khoảng thời gian này, bà sẽ thay đổi cách nhìn đối với Lâm tiểu thư chứ.”
“Có ý gì?” Thư kí đi theo Thẩm Kiến Đàn đã nhiều năm, đại đa số thời gian cũng khá thân thiết với Thẩm gia. Mà bởi vì chồng bà cực kì coi trọng anh ta nên Tần Tĩnh cũng có vài phần kính trọng, gặp chuyện này, bà cũng có thể nghe ý kiến của anh ta một chút. Thư kí là một người có chừng có mực, dường như cũng không dám nói đến việc nhà của Thẩm gia, cho dù là chuyện của Thẩm Gia Giai anh ta cũng không nói tới một chữ. Chỉ là lần này lại đột nhiên nhắc tới Lâm Tiểu Kiều khiến Tần Tĩnh khó tránh khỏi có phần giật mình.
“Từ trước tới nay thủ trưởng cực kì thích cô con dâu này, tuy nhiên ông ấy lại chưa từng nói tới, thế nhưng dù là người nào cũng đều sẽ nhìn ra được.” Thư kí hơi nghiêng đầu về phía Tần Tĩnh, cười cực kì dịu dàng, tiếp tục nói, “Bây giờ thủ trưởng nằm viện, giữa trưa tôi đã gọi điện cho Gia Mộc, buổi chiều cô ấy liền chạy về, nếu là người khác chưa chắc đã làm được, bây giờ người trẻ tuổi tự mình đưa trà bưng nước cho trưởng bối, hiếu thảo như vậy thực sự không còn nhiều đâu.”
Tần Tĩnh hơi nhếch môi, không nói gì, tay cũng nắm chặt nắm đấm. Thư kí nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi lại nói tiếp: “Tôi biết bà đang lo lắng cái gì, thế nhưng con người sống cả đời, hài lòng với nhau không phải rất tốt sao? Cô ấy đã chăm sóc cho con trai của bà rất tốt, Gia Mộc cũng rất thích cô ấy, nếu bà cố gắng nán lại thì sẽ nhìn thấy được mặt tốt của cô ấy thôi. Ví như bà thật sự chọn một thiên kim tiểu thư, ai sẽ có thể bỏ đi cái tính thích nuông chiều đã hình thành từ bé để trưng ra khuôn mặt tươi cười nghe bà trách mắng? Phụ nữ sau khi lập gia đình không phải đều sẽ trở thành nội trợ sao? Cưới một người khiến cho con trai mình thoải mái lại không tốt hơn so với một người có gia thế hiển hách ư?”
Tần Tĩnh nghe đến đó thì cười rộ lên, quả nhiên, người bên cạnh Thẩm Kiến Đàn quá lợi hại, mấy câu ngắn ngủi là có thể khiến bà á khẩu không trả lời được: “Cậu càng ngày càng lợi hại rồi.”
“Chỉ là lời nói thật mà thôi, có chỗ nào không phải thì xin phu nhân bỏ qua cho.”
Tần Tĩnh gật gật đầu, không tỏ thái độ gì, thế nhưng lời nói của thư kí lại giống như đuổi không đi cứ lượn vòng trong đầu bà. Bà nhớ đến lúc mình còn trẻ, lúc ấy mới vừa được gả vào Thẩm gia, mười ngón tay không dính nước, mẹ chồng cũng không nói gì. Khi đó, Thẩm gia không có thói quen thuê người giúp việc, dưới tình huống bà không biết nấu ăn, mẹ chồng không nói hai lời liền vén tay áo lên gánh vác công việc nấu cơm. Bà áy náy, từ từ học theo, rồi càng về sau lại có thể tự tay nấu một bữa cơm ngon lành.
Bỗng dưng, bà lại nghĩ tới lúc Lâm Tiểu Kiều vừa mới đến Thẩm gia, cả ngày đều là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trước mặt bà thì luôn nhẫn nại chịu đựng. Nói chung tất cả những người mẹ đều có tấm lòng trìu mến, nhớ tới bởi vì câu nói đầu tiên của bà mà cô chạy đi bấm lỗ tai khiến nó trở nên thê thảm vô cùng, trong lòng bà lại có chút chua xót.
Lâm Tiểu Kiều ở trong phòng bệnh cùng Thẩm Kiến Đàn, sợ ông nhàm chán, cô vội cầm báo tới đọc cho ông. Thẩm Kiến Đàn thấy bộ dáng đó của cô thì cười không ngừng, kiên trì muốn tự mình đọc, cô có chút khó xử nhìn ra ngoài cửa, lo lắng Tần Tĩnh nhìn thấy sẽ không vừa lòng, thế nhưng cô lại không ngăn nổi những yêu cầu của Thẩm Kiến Đàn, chạy tới chỗ bác sĩ trưởng hỏi một phen, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì mới đưa báo cho Thẩm Kiến Đàn.
“Tiểu Kiều?”
“Dạ?” Lâm Tiểu Kiều đang gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Mộc, nghe thấy Thẩm Kiến Đàn gọi mình, cô nhanh chóng để điện thoại xuống rồi chạy tới.
“Dường như từ lúc con gả đến đây thì chúng ta cũng chưa từng thoải mái nói chuyện với nhau.” Thẩm Kiến Đàn để báo xuống, vuốt vuốt mũi.
Trước mặt Thẩm Kiến Đàn Lâm Tiểu Kiều sẽ không tự giác thu lại tất cả mọi suy nghĩ, lúc này thấy vẻ mặt ông có ý cười nhìn cô, cô lại rất hồi hộp, trái tim cũng nhanh chóng muốn nhảy ra ngoài. Ngón tay chọc chọc vào quần, qua một lúc lâu cô mới thành thật nói: “Con có chút căng thẳng không biết nên nói cái gì.”
Thẩm Kiến Đàn cười rộ lên: “Con muốn nói cái gì cũng được, về Thẩm Gia Mộc chẳng hạn?”
“A...” Lâm Tiểu Kiều xoa xoa mũi, có chút xấu hổ cười cười, chăm chú suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Thẩm Gia Mộc rất tốt ạ, dù là một quân nhân hay là một người chồng, anh ấy đều rất xuất sắc. Anh ấy đối xử với con rất tốt, tốt đến mức con cảm thấy hổ thẹn, đến mức con sợ rằng mình đối với anh ấy không đủ tốt. Ba, con có thể nói với ba suy nghĩ của con không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Kiến Đàn khó có được một mặt thả lỏng như vậy, dỡ xuống biểu cảm nghiêm túc thường ngày thì ông chính là một người cha dịu dàng.
Lâm Tiểu Kiều chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Kiến Đàn lại ôn hòa như vậy, cô thoải mái híp híp mắt, chậm rãi kể ra tâm sự của mình: “Từ nhỏ đến lớn, trong nhà luôn lấy con cùng Lâm Tĩnh Hảo ra so sánh, mọi người đều nói “Tiểu Kiều rất giỏi”, thế nhưng câu kế tiếp nhất định chính là “Tĩnh Hảo thật giỏi, so với em gái thì còn giỏi hơn”. Lúc đó con vẫn chưa biết phải che giấu cảm xúc của chính mình, mỗi khi nghe thấy người khác nói như vậy, con sẽ cảm thấy khó chịu và khóc lên. Về sau, khi đã quen rồi thì cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, người nhà nói cũng đúng sự thật mà thôi.”
“Đôi khi, bản thân con luôn nghĩ rằng có phải trái tim đã đạt đến trình độ mất hết cảm giác rồi hay không, giống như là đã ngâm trong nước lạnh nhiều năm cho nên dù bị đối xử như thế nào thì cũng không thèm chú ý đến, càng về sau mới phát hiện, hóa ra con sai rồi. Ba, ba biết không, lần đầu tiên con gặp Thẩm Gia Mộc, anh ấy đáng ghét biết bao, con giơ tay ra để bắt tay với anh ấy, vậy mà anh ấy chỉ nhìn thoáng qua mà không thèm động vào!” Lâm Tiểu Kiều nói tới đây liền phồng má trông như một cái bánh bao màu hồng nhạt.
Thẩm Kiến Đàn cười rộ lên, gật đầu phụ họa: “Ừm, lần sau chờ nó trở về, ba giúp con dạy dỗ nó!”
“Vâng!” Lâm Tiểu Kiều gật đầu liên tục, “Thực ra, trừ lần đầu gặp mặt ra, Thẩm Gia Mộc thực sự rất tốt, chưa từng có người nào quan tâm con như anh ấy, chưa từng có người nào cưng chiều con như vậy, cho nên, lúc anh ấy đề nghị kết hôn, con cũng không có tâm lí bài xích. Đôi khi, con người có cảm giác rất tốt, giống như lúc trước con tin rằng Thẩm Gia Mộc sẽ là một người chồng tốt, sự thực chứng minh, gả cho anh ấy là con kiếm lời rồi.”
Thẩm Kiến Đàn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lâm Tiểu Kiều, ông thở dài một hơi hỏi: “Con từng chịu oan ức sao?”
“Vâng! Mẹ không thích con, dường như mặc kệ con có cố gắng như thế nào thì mẹ cũng không thích. Con cũng cực kì chán nản, đôi khi cũng sẽ có những suy nghĩ có phần tiêu cực. Thế nhưng có thể làm gì được cơ chứ? Cuộc sống là như vậy, sẽ không bởi vì con uất ức mà sẽ ngừng quay, con người dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Huống chi bà còn là mẹ của Thẩm Gia Mộc, con cũng không thể khiến anh ấy khó xử được. Trong lòng con cũng hiểu rõ, nếu mẹ khiến con bị tủi thân, Thẩm Gia Mộc sẽ bồi thường cho con gấp trăm gấp ngàn lần, như vậy là đủ rồi không phải sao? Con không có năng lực khiến mọi người đều thích con, chỉ cần trong lòng người con quan tâm nhất có con là được rồi.”
Thẩm Kiến Đàn ngừng cười, ông cau mày tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Tiểu Kiều vẫn dè dặt nhìn ông, cuối cùng một lúc lâu sau ông mới thở dài một tiếng: “Gả đến Thẩm gia là chúng ta đã khiến con chịu thiệt rồi... Đến một ngày bà ấy sẽ phát hiện ra con rất tốt.”
Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt, theo thói quen xoa xoa mũi, nở nụ cười...
Nghĩ một lát, cô lại gọi điện thoại cho thư kí, thư kí nhanh chóng đến sảnh bệnh viện đón cô tới phòng bệnh. Dọc theo đường đi, cô chỉ hỏi một chút về bệnh tình của ba rồi cũng không nhiều lời nữa. Trái lại dường như thư kí có chút lo lắng, ở trong thang máy nhắc nhở cô một câu: “Giám đốc và phu nhân đều muốn giấu chuyện này với Gia Giai, cho nên...”
“Tôi hiểu, Thẩm Gia Mộc cũng đã nói với tôi rồi.” Lâm Tiểu Kiều gật đầu, nhưng suy cho cùng thì cô vẫn còn trẻ, chưa trải qua bất cứ một chuyện lớn nào, trong lòng hoang mang rối loạn, cho dù cố giả bộ bình tĩnh nhưng cũng không thể giấu được sự run rẩy của hai bàn tay.
Thư kí nhìn thấy vậy thì không kìm được lắc lắc đầu, Tần Tĩnh gặp mọi người luôn nói rằng con dâu không hiểu chuyện, bây giờ xem ra, đâu phải là không hiểu chuyện, rõ ràng là suy nghĩ đơn giản có chừng mực. Theo ý anh ta, con gái như vậy mới dễ dàng có được sự ưu ái của Thẩm Gia Mộc và Thẩm Kiến Đàn, tại vị trí này của Thẩm Kiến Đàn, nếu có một cô con dâu quá mạnh mẽ thì ngược lại sẽ càng bất lợi, dường như một cô con dâu thông minh ngoan ngoãn lại càng thích hợp để Thẩm gia cây to đón gió hơn. Mà với tính tình đó của Thẩm Gia Mộc thì có một người phụ nữ ở bên cạnh hoàn toàn tốt hơn rất nhiều.
Lúc vào phòng bệnh, Tần Tĩnh đang đút nước cho Thẩm Kiến Đàn, Lâm Tiểu Kiều gọi một tiếng “Ba, mẹ”, mí mắt bà cũng không thèm nâng mà chỉ tiếp tục động tác trong tay. Xem ra tinh thần của Thẩm Kiến Đàn không tốt lắm, nói không nên lời, chỉ nhìn cô cười yếu ớt, khẽ giơ tay vẫy cô lại gần.
Cô đi tới, tìm ghế gần giường bệnh rồi ngồi xuống nói chuyện cùng Thẩm Kiến Đàn, có thể là vì bị bênh tật hành hạ, dù ngày thường thân thể Thẩm Kiến Đàn có khỏe mạnh đến đâu thì bây giờ chỉ mới nói hai câu là đã thở hổn hển, cô thật sự không dám nói nhiều, chỉ tự nói vài câu rồi đi làm một chút việc vặt.
Tần Tĩnh ở bên cạnh đút xong nước rồi để cho hộ lí ở lại chăm sóc, sau đó bà gọi Lâm Tiểu Kiều cùng ra khỏi phòng bệnh. Thẩm Kiến Đàn nhíu mày, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều lại nháy nháy mắt an ủi ông rồi cười theo ra ngoài. Xem ra bộ dáng của Tần Tĩnh cực kì mệt mỏi, khuôn mặt luôn được chăm sóc cẩn thận giờ đã có mấy nếp nhăn, tóc mai rời rạc, cả người nhìn như già đi không ít.
“Trước tiên con đừng nói chuyện này cho Thẩm Gia Giai, mẹ sợ nó không chịu nổi.” Giọng nói của Tần Tĩnh khàn khàn, đau khổ nói không nên lời khiến bị thương trong ánh mắt chảy ra.
Phần lớn người trẻ tuổi khi đối mặt với sinh, lão, bệnh, tử đều rất sợ hãi, Lâm Tiểu Kiều cũng như vậy, cô có thể cảm nhận được sự bi thương phát ra từ Tần Tĩnh, thế nhưng chân tay cô lại luống cuống không biết phải an ủi như thế nào. Chính cô cũng hiểu rõ phải nên an ủi bà vài câu nhưng cô lại lựa chọn không nói bất kì một câu gì với Tần Tĩnh. Bởi vì cô cảm thấy, đó chỉ là miễn cưỡng, sự giúp đỡ thực sự chỉ cần yên lặng đứng cạnh bà và cùng bà chống đỡ là được, những lời nói bên ngoài chỉ cần gió thổi qua là có thể bay mất, chỉ có tấm lòng kiên định dù cho mưa gió thì vẫn tồn tại mãi mãi.
Tần Tĩnh thấy cô lặng yên không tiếng động thì có chút tức giận trong lòng, thế nhưng giờ phút này cũng không còn sức lực để trách mắng, bà chỉ bảo cô về nhà đi. Lâm Tiểu Kiều thấy bà mệt đến không chịu nổi thì đâu dám rời đi, cô khuyên bà về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lúc, còn cô sẽ ở lại chăm sóc cho ba. Quả thật Tần Tĩnh rất mệt, nhớ lại còn phải trở về thu dọn đồ đạc cho Thẩm Kiến Đàn, bà liền dặn dò Lâm Tiểu Kiều vài câu rồi gọi thư kí đưa mình trở về.
Trên đường, thư kí ngồi ở ghế trước do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn Tần Tĩnh mở miệng: “Phu nhân, trong khoảng thời gian này, bà sẽ thay đổi cách nhìn đối với Lâm tiểu thư chứ.”
“Có ý gì?” Thư kí đi theo Thẩm Kiến Đàn đã nhiều năm, đại đa số thời gian cũng khá thân thiết với Thẩm gia. Mà bởi vì chồng bà cực kì coi trọng anh ta nên Tần Tĩnh cũng có vài phần kính trọng, gặp chuyện này, bà cũng có thể nghe ý kiến của anh ta một chút. Thư kí là một người có chừng có mực, dường như cũng không dám nói đến việc nhà của Thẩm gia, cho dù là chuyện của Thẩm Gia Giai anh ta cũng không nói tới một chữ. Chỉ là lần này lại đột nhiên nhắc tới Lâm Tiểu Kiều khiến Tần Tĩnh khó tránh khỏi có phần giật mình.
“Từ trước tới nay thủ trưởng cực kì thích cô con dâu này, tuy nhiên ông ấy lại chưa từng nói tới, thế nhưng dù là người nào cũng đều sẽ nhìn ra được.” Thư kí hơi nghiêng đầu về phía Tần Tĩnh, cười cực kì dịu dàng, tiếp tục nói, “Bây giờ thủ trưởng nằm viện, giữa trưa tôi đã gọi điện cho Gia Mộc, buổi chiều cô ấy liền chạy về, nếu là người khác chưa chắc đã làm được, bây giờ người trẻ tuổi tự mình đưa trà bưng nước cho trưởng bối, hiếu thảo như vậy thực sự không còn nhiều đâu.”
Tần Tĩnh hơi nhếch môi, không nói gì, tay cũng nắm chặt nắm đấm. Thư kí nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi lại nói tiếp: “Tôi biết bà đang lo lắng cái gì, thế nhưng con người sống cả đời, hài lòng với nhau không phải rất tốt sao? Cô ấy đã chăm sóc cho con trai của bà rất tốt, Gia Mộc cũng rất thích cô ấy, nếu bà cố gắng nán lại thì sẽ nhìn thấy được mặt tốt của cô ấy thôi. Ví như bà thật sự chọn một thiên kim tiểu thư, ai sẽ có thể bỏ đi cái tính thích nuông chiều đã hình thành từ bé để trưng ra khuôn mặt tươi cười nghe bà trách mắng? Phụ nữ sau khi lập gia đình không phải đều sẽ trở thành nội trợ sao? Cưới một người khiến cho con trai mình thoải mái lại không tốt hơn so với một người có gia thế hiển hách ư?”
Tần Tĩnh nghe đến đó thì cười rộ lên, quả nhiên, người bên cạnh Thẩm Kiến Đàn quá lợi hại, mấy câu ngắn ngủi là có thể khiến bà á khẩu không trả lời được: “Cậu càng ngày càng lợi hại rồi.”
“Chỉ là lời nói thật mà thôi, có chỗ nào không phải thì xin phu nhân bỏ qua cho.”
Tần Tĩnh gật gật đầu, không tỏ thái độ gì, thế nhưng lời nói của thư kí lại giống như đuổi không đi cứ lượn vòng trong đầu bà. Bà nhớ đến lúc mình còn trẻ, lúc ấy mới vừa được gả vào Thẩm gia, mười ngón tay không dính nước, mẹ chồng cũng không nói gì. Khi đó, Thẩm gia không có thói quen thuê người giúp việc, dưới tình huống bà không biết nấu ăn, mẹ chồng không nói hai lời liền vén tay áo lên gánh vác công việc nấu cơm. Bà áy náy, từ từ học theo, rồi càng về sau lại có thể tự tay nấu một bữa cơm ngon lành.
Bỗng dưng, bà lại nghĩ tới lúc Lâm Tiểu Kiều vừa mới đến Thẩm gia, cả ngày đều là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trước mặt bà thì luôn nhẫn nại chịu đựng. Nói chung tất cả những người mẹ đều có tấm lòng trìu mến, nhớ tới bởi vì câu nói đầu tiên của bà mà cô chạy đi bấm lỗ tai khiến nó trở nên thê thảm vô cùng, trong lòng bà lại có chút chua xót.
Lâm Tiểu Kiều ở trong phòng bệnh cùng Thẩm Kiến Đàn, sợ ông nhàm chán, cô vội cầm báo tới đọc cho ông. Thẩm Kiến Đàn thấy bộ dáng đó của cô thì cười không ngừng, kiên trì muốn tự mình đọc, cô có chút khó xử nhìn ra ngoài cửa, lo lắng Tần Tĩnh nhìn thấy sẽ không vừa lòng, thế nhưng cô lại không ngăn nổi những yêu cầu của Thẩm Kiến Đàn, chạy tới chỗ bác sĩ trưởng hỏi một phen, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì mới đưa báo cho Thẩm Kiến Đàn.
“Tiểu Kiều?”
“Dạ?” Lâm Tiểu Kiều đang gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Mộc, nghe thấy Thẩm Kiến Đàn gọi mình, cô nhanh chóng để điện thoại xuống rồi chạy tới.
“Dường như từ lúc con gả đến đây thì chúng ta cũng chưa từng thoải mái nói chuyện với nhau.” Thẩm Kiến Đàn để báo xuống, vuốt vuốt mũi.
Trước mặt Thẩm Kiến Đàn Lâm Tiểu Kiều sẽ không tự giác thu lại tất cả mọi suy nghĩ, lúc này thấy vẻ mặt ông có ý cười nhìn cô, cô lại rất hồi hộp, trái tim cũng nhanh chóng muốn nhảy ra ngoài. Ngón tay chọc chọc vào quần, qua một lúc lâu cô mới thành thật nói: “Con có chút căng thẳng không biết nên nói cái gì.”
Thẩm Kiến Đàn cười rộ lên: “Con muốn nói cái gì cũng được, về Thẩm Gia Mộc chẳng hạn?”
“A...” Lâm Tiểu Kiều xoa xoa mũi, có chút xấu hổ cười cười, chăm chú suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Thẩm Gia Mộc rất tốt ạ, dù là một quân nhân hay là một người chồng, anh ấy đều rất xuất sắc. Anh ấy đối xử với con rất tốt, tốt đến mức con cảm thấy hổ thẹn, đến mức con sợ rằng mình đối với anh ấy không đủ tốt. Ba, con có thể nói với ba suy nghĩ của con không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Kiến Đàn khó có được một mặt thả lỏng như vậy, dỡ xuống biểu cảm nghiêm túc thường ngày thì ông chính là một người cha dịu dàng.
Lâm Tiểu Kiều chưa bao giờ cảm thấy Thẩm Kiến Đàn lại ôn hòa như vậy, cô thoải mái híp híp mắt, chậm rãi kể ra tâm sự của mình: “Từ nhỏ đến lớn, trong nhà luôn lấy con cùng Lâm Tĩnh Hảo ra so sánh, mọi người đều nói “Tiểu Kiều rất giỏi”, thế nhưng câu kế tiếp nhất định chính là “Tĩnh Hảo thật giỏi, so với em gái thì còn giỏi hơn”. Lúc đó con vẫn chưa biết phải che giấu cảm xúc của chính mình, mỗi khi nghe thấy người khác nói như vậy, con sẽ cảm thấy khó chịu và khóc lên. Về sau, khi đã quen rồi thì cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, người nhà nói cũng đúng sự thật mà thôi.”
“Đôi khi, bản thân con luôn nghĩ rằng có phải trái tim đã đạt đến trình độ mất hết cảm giác rồi hay không, giống như là đã ngâm trong nước lạnh nhiều năm cho nên dù bị đối xử như thế nào thì cũng không thèm chú ý đến, càng về sau mới phát hiện, hóa ra con sai rồi. Ba, ba biết không, lần đầu tiên con gặp Thẩm Gia Mộc, anh ấy đáng ghét biết bao, con giơ tay ra để bắt tay với anh ấy, vậy mà anh ấy chỉ nhìn thoáng qua mà không thèm động vào!” Lâm Tiểu Kiều nói tới đây liền phồng má trông như một cái bánh bao màu hồng nhạt.
Thẩm Kiến Đàn cười rộ lên, gật đầu phụ họa: “Ừm, lần sau chờ nó trở về, ba giúp con dạy dỗ nó!”
“Vâng!” Lâm Tiểu Kiều gật đầu liên tục, “Thực ra, trừ lần đầu gặp mặt ra, Thẩm Gia Mộc thực sự rất tốt, chưa từng có người nào quan tâm con như anh ấy, chưa từng có người nào cưng chiều con như vậy, cho nên, lúc anh ấy đề nghị kết hôn, con cũng không có tâm lí bài xích. Đôi khi, con người có cảm giác rất tốt, giống như lúc trước con tin rằng Thẩm Gia Mộc sẽ là một người chồng tốt, sự thực chứng minh, gả cho anh ấy là con kiếm lời rồi.”
Thẩm Kiến Đàn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lâm Tiểu Kiều, ông thở dài một hơi hỏi: “Con từng chịu oan ức sao?”
“Vâng! Mẹ không thích con, dường như mặc kệ con có cố gắng như thế nào thì mẹ cũng không thích. Con cũng cực kì chán nản, đôi khi cũng sẽ có những suy nghĩ có phần tiêu cực. Thế nhưng có thể làm gì được cơ chứ? Cuộc sống là như vậy, sẽ không bởi vì con uất ức mà sẽ ngừng quay, con người dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Huống chi bà còn là mẹ của Thẩm Gia Mộc, con cũng không thể khiến anh ấy khó xử được. Trong lòng con cũng hiểu rõ, nếu mẹ khiến con bị tủi thân, Thẩm Gia Mộc sẽ bồi thường cho con gấp trăm gấp ngàn lần, như vậy là đủ rồi không phải sao? Con không có năng lực khiến mọi người đều thích con, chỉ cần trong lòng người con quan tâm nhất có con là được rồi.”
Thẩm Kiến Đàn ngừng cười, ông cau mày tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Tiểu Kiều vẫn dè dặt nhìn ông, cuối cùng một lúc lâu sau ông mới thở dài một tiếng: “Gả đến Thẩm gia là chúng ta đã khiến con chịu thiệt rồi... Đến một ngày bà ấy sẽ phát hiện ra con rất tốt.”
Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt, theo thói quen xoa xoa mũi, nở nụ cười...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.