Chương 21: Triệu Chứng Khác Thường ?
Nhạc Viên Lộ
25/08/2021
Tống Tử Hoành cùng Thẩm Khê nói qua chuyện thua vị khi mình đọc sách, dần dần,thân thể cô cũng không còn căng thẳng, chống cằm nghe anh rể nói chuyện phiếm.
“…Cho nên, anh rể em cũng từng trải qua giai đoạn như em hiện giờ. Anh cũng có thể lý giải suy nghĩ của em.”
Nhắc tới điểm này, Thẩm Khê lại bắt đầu khẩn trương, phần lưng ngồi đến thẳng tắp, tay nhỏ ở phía dưới đan chặt vào nhau.
" Em... Em không muốn hôn môi nửa,anh rể , anh đừng nói cho của em, được không?! . " - sắc mặt Thẩm Khê tái nhợt,
“Chị mới vừa cho tìm trường học cho em, em cũng đã đảm bảo với chị ấy, em còn tưởng niệm thư…”
“Khê Khê, đừng khẩn trương, anh sẽ không nói cho Hủy Hủy, đây là bí mật giữa hai chúng ta ”- Tống Tử Hoành vươn ra ngón út.
"Anh cam đoan với em"
Ngón út ngoéo một cái, nam nhân dùng ánh mắt hướng Thẩm Khê ý bảo. Cô hơi chần chờ, do dự mà vươn ngón út, Tống Tử Hoành lập tức tỏ thái độ, chủ động câu lấy.
" Nhìn, chúng ta móc nghéo. sẽ không nói ra ngoài.”
Thẩm Khê quan sát vẻ mặt của hắn, chú ý tới thần sắc thản nhiên của Tống Tử Hoành, không giống loại người mách lẻo, lúc này mới từ từ thở ra một hơi.
Tống Tử Hoành thu tay, đôi tay giao điệp đặt trêи mặt bàn, ngữ khí nhu hòa hướng dẫn từng bước nói.
“Giữa người thán có nhiều cách biểu đạt tình cảm, không phải chỉ có hôn môi.. Anh rể có thể cùng em ôm, có muốn thử hay không? "
Tống Tử Hoành đứng lên, đi đến bên người Thẩm Khê, nhìn em vợ mở rộng vòng tay ôm. Con ngươi Thẩm Khê hiện lên một tia sợ hãi, thân thể sau này súc, vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không cần, không cần.”
Thẩm Khê ánh mắt né tránh, nói chuyện thanh có chút mơ hồ.
“Em, em về phòng trước…”
Dứt lời, khom lưng từ dưới nách Tống Tử Hoành chui ra, lảo đảo đào tẩu.
Đôi tay Tống Tử Hoành rộng mở giờ phút này có vẻ có chút xấu hổ, hắn sờ sờ cái mũi, click mở khung trò chuyện cùng bác sĩ.
Trước tiên gợi mở nói chuyện phiếm, cuối cùng, Tống Tử Hoành nghĩ nghĩ, vẫn là gõ một đoạn:
“…thần sắc cô ấy sợ hãi, ánh mắt né tránh, cự tuyệt việc được ôm, cuối cùng chạy trối chết.”
am nhân đỡ trán, thầm nghĩ, xem việc dạy dỗ một đứa bé như Thẩm Khê còn khó hơn việc nghiên cứu khoa học.
****
Buổi chiều, Thẩm Khê lấy cớ không thoải mái không xuống ăn bữa tối, Tống Tử Hoành không quan sát đến cô có dị thường.
Buổi tối, bác sĩ lại hồi tin tức. Như cũ là một đống chữ phân tích từ hành vi đến nguyên nhân, cuối cùng mới là điểm mấu chốt:
“…Người bệnh có khả năng sinh ra chứng sợ hãi thân mật. Kiến nghị áp dụng tuần tự tiệm tiến trị liệu, ví dụ như từ động tác bắt thân mật, rồi dần dần nâng lên ...
Triệu chứng sợ hãi thân mật? 0.0
“…Cho nên, anh rể em cũng từng trải qua giai đoạn như em hiện giờ. Anh cũng có thể lý giải suy nghĩ của em.”
Nhắc tới điểm này, Thẩm Khê lại bắt đầu khẩn trương, phần lưng ngồi đến thẳng tắp, tay nhỏ ở phía dưới đan chặt vào nhau.
" Em... Em không muốn hôn môi nửa,anh rể , anh đừng nói cho của em, được không?! . " - sắc mặt Thẩm Khê tái nhợt,
“Chị mới vừa cho tìm trường học cho em, em cũng đã đảm bảo với chị ấy, em còn tưởng niệm thư…”
“Khê Khê, đừng khẩn trương, anh sẽ không nói cho Hủy Hủy, đây là bí mật giữa hai chúng ta ”- Tống Tử Hoành vươn ra ngón út.
"Anh cam đoan với em"
Ngón út ngoéo một cái, nam nhân dùng ánh mắt hướng Thẩm Khê ý bảo. Cô hơi chần chờ, do dự mà vươn ngón út, Tống Tử Hoành lập tức tỏ thái độ, chủ động câu lấy.
" Nhìn, chúng ta móc nghéo. sẽ không nói ra ngoài.”
Thẩm Khê quan sát vẻ mặt của hắn, chú ý tới thần sắc thản nhiên của Tống Tử Hoành, không giống loại người mách lẻo, lúc này mới từ từ thở ra một hơi.
Tống Tử Hoành thu tay, đôi tay giao điệp đặt trêи mặt bàn, ngữ khí nhu hòa hướng dẫn từng bước nói.
“Giữa người thán có nhiều cách biểu đạt tình cảm, không phải chỉ có hôn môi.. Anh rể có thể cùng em ôm, có muốn thử hay không? "
Tống Tử Hoành đứng lên, đi đến bên người Thẩm Khê, nhìn em vợ mở rộng vòng tay ôm. Con ngươi Thẩm Khê hiện lên một tia sợ hãi, thân thể sau này súc, vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không cần, không cần.”
Thẩm Khê ánh mắt né tránh, nói chuyện thanh có chút mơ hồ.
“Em, em về phòng trước…”
Dứt lời, khom lưng từ dưới nách Tống Tử Hoành chui ra, lảo đảo đào tẩu.
Đôi tay Tống Tử Hoành rộng mở giờ phút này có vẻ có chút xấu hổ, hắn sờ sờ cái mũi, click mở khung trò chuyện cùng bác sĩ.
Trước tiên gợi mở nói chuyện phiếm, cuối cùng, Tống Tử Hoành nghĩ nghĩ, vẫn là gõ một đoạn:
“…thần sắc cô ấy sợ hãi, ánh mắt né tránh, cự tuyệt việc được ôm, cuối cùng chạy trối chết.”
am nhân đỡ trán, thầm nghĩ, xem việc dạy dỗ một đứa bé như Thẩm Khê còn khó hơn việc nghiên cứu khoa học.
****
Buổi chiều, Thẩm Khê lấy cớ không thoải mái không xuống ăn bữa tối, Tống Tử Hoành không quan sát đến cô có dị thường.
Buổi tối, bác sĩ lại hồi tin tức. Như cũ là một đống chữ phân tích từ hành vi đến nguyên nhân, cuối cùng mới là điểm mấu chốt:
“…Người bệnh có khả năng sinh ra chứng sợ hãi thân mật. Kiến nghị áp dụng tuần tự tiệm tiến trị liệu, ví dụ như từ động tác bắt thân mật, rồi dần dần nâng lên ...
Triệu chứng sợ hãi thân mật? 0.0
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.