Chương 27: Gạch Trà Bí Đao Mật Ong
Sầm Thanh Yến
20/08/2024
Thẩm Triêu Doanh ước chừng, ít nhất cũng phải được hai lạng bạc nhỏ.
——
Nhân dịp cọ nhiệt ngày lễ, thu nhập từ việc bày quầy bán hàng trong ngày Trùng Dương bằng tổng ba ngày trước đó.
Sau khi trở về, Thẩm Triêu Doanh thấp thỏm mấy ngày, thấy không có người của quan phủ đến trục xuất nàng về, lúc này mới yên tâm, không cần chuyển nhà.
Ngược lại nàng lại xem bức chân dung nghi phạm mà quan phủ dán, tướng mạo thật thà chất phác, mặt mày đoan chính, thậm chí còn hơi bị đẹp trai.
Dạng người này mà lại là hung thủ của ba vụ án mạng, quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thẩm Triêu Doanh thất vậy lại ném việc này ra sau đầu, dù sao nàng cũng chỉ là một cô nhi, không thù oán với ai, cũng không đi vào những nơi ít người qua lại, xưa nay chỉ xuất hiện vào ban ngày, đại khái là không làm phiền đến ai.
Trước khi quan phủ bắt được hung thủ và phá được án, nàng chỉ là một dân thường, sầu lo quá cũng vô ích.
Thẩm Triêu Doanh rất tin tưởng vào trị an của huyện Trường An, nhưng trên đường bày quầy bán hàng và mua sắm, nàng vẫn để ý xung quanh —— Nếu chính mắt trông thấy tung tích của nghi phạm, báo ngay lập tức, liệu có được thưởng lớn không nhỉ?
Chưa thấy thưởng lớn, nhưng lại có một vụ làm ăn lớn.
Hóa ra huyện nha Trường An đã cũ kỹ lâu năm, cuối cùng cũng nhận được kinh phí từ Bộ Hộ, có thể tiến hành tu sửa, mời mười mấy thợ thủ công làm việc.
Nhưng công trù không thể lo liệu được bữa ăn cho nhiều người như vậy, kinh phí còn lại cũng eo hẹp, Trương chủ bộ liền bảo người dưới tìm những món ăn ngon bổ rẻ trong chợ, không chỉ phải lo bữa ăn, mà còn phải cung cấp trà nước, tối đa hóa ngân sách hạn chế, không để lại hình tượng keo kiệt cho người ngoài.
Thẩm Triêu Doanh nghe Phàn lục sự phàn nàn, không nhịn được nhớ lại những lần trước đây trên mạng thấy những người quản lý sắp xếp trà chiều cho cả công ty với kinh phí chỉ một hai trăm tệ, cười thầm không ngớt.
Tiền từ trên trời rơi xuống, Thẩm Triêu Doanh không có lý do gì để từ chối, cười nói: “Sữa hạnh nhân óc chó không làm được nhiều như vậy, nếu chỉ để thợ giải khát, ngược lại tiểu nữ có một công thức phù hợp hơn.”
Phàn Thừa tất nhiên tin tưởng vào tay nghề của nàng, nhưng hắn chỉ là chân chạy việc, quyết định cuối cùng vẫn phải là của mấy vị phía trên.
Thẩm Triêu Doanh nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai ta sẽ chuẩn bị sẵn, nhờ Phàn lục sự mang đến cho mọi người nếm thử.”
Phàn Thừa cảm thấy khả thi, liền trả trước một trăm văn tiền đặt cọc, nếu không thành cũng coi như tiền công của nàng.
Thẩm Triêu Doanh nhận tiền, sau khi dọn hàng mua một ít bí đao và đường đỏ trở về, làm trà bí đao mật ong.
Trà này thanh nhiệt, rất thích hợp uống trong lúc lao động.
Cách làm cũng đơn giản, bí đao cắt thành lát mỏng, ướp với đường đỏ nửa canh giờ, để ra nước, sau đó cho vào nồi nấu chín, khoảng nửa canh giờ nữa, đổ sốt bí đao nguyên nước vào bình, dùng vải bố trắng lọc lấy nước, đó là nước cốt, thời điểm uống thêm nước sôi và mật ong là được.
——
Nhân dịp cọ nhiệt ngày lễ, thu nhập từ việc bày quầy bán hàng trong ngày Trùng Dương bằng tổng ba ngày trước đó.
Sau khi trở về, Thẩm Triêu Doanh thấp thỏm mấy ngày, thấy không có người của quan phủ đến trục xuất nàng về, lúc này mới yên tâm, không cần chuyển nhà.
Ngược lại nàng lại xem bức chân dung nghi phạm mà quan phủ dán, tướng mạo thật thà chất phác, mặt mày đoan chính, thậm chí còn hơi bị đẹp trai.
Dạng người này mà lại là hung thủ của ba vụ án mạng, quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thẩm Triêu Doanh thất vậy lại ném việc này ra sau đầu, dù sao nàng cũng chỉ là một cô nhi, không thù oán với ai, cũng không đi vào những nơi ít người qua lại, xưa nay chỉ xuất hiện vào ban ngày, đại khái là không làm phiền đến ai.
Trước khi quan phủ bắt được hung thủ và phá được án, nàng chỉ là một dân thường, sầu lo quá cũng vô ích.
Thẩm Triêu Doanh rất tin tưởng vào trị an của huyện Trường An, nhưng trên đường bày quầy bán hàng và mua sắm, nàng vẫn để ý xung quanh —— Nếu chính mắt trông thấy tung tích của nghi phạm, báo ngay lập tức, liệu có được thưởng lớn không nhỉ?
Chưa thấy thưởng lớn, nhưng lại có một vụ làm ăn lớn.
Hóa ra huyện nha Trường An đã cũ kỹ lâu năm, cuối cùng cũng nhận được kinh phí từ Bộ Hộ, có thể tiến hành tu sửa, mời mười mấy thợ thủ công làm việc.
Nhưng công trù không thể lo liệu được bữa ăn cho nhiều người như vậy, kinh phí còn lại cũng eo hẹp, Trương chủ bộ liền bảo người dưới tìm những món ăn ngon bổ rẻ trong chợ, không chỉ phải lo bữa ăn, mà còn phải cung cấp trà nước, tối đa hóa ngân sách hạn chế, không để lại hình tượng keo kiệt cho người ngoài.
Thẩm Triêu Doanh nghe Phàn lục sự phàn nàn, không nhịn được nhớ lại những lần trước đây trên mạng thấy những người quản lý sắp xếp trà chiều cho cả công ty với kinh phí chỉ một hai trăm tệ, cười thầm không ngớt.
Tiền từ trên trời rơi xuống, Thẩm Triêu Doanh không có lý do gì để từ chối, cười nói: “Sữa hạnh nhân óc chó không làm được nhiều như vậy, nếu chỉ để thợ giải khát, ngược lại tiểu nữ có một công thức phù hợp hơn.”
Phàn Thừa tất nhiên tin tưởng vào tay nghề của nàng, nhưng hắn chỉ là chân chạy việc, quyết định cuối cùng vẫn phải là của mấy vị phía trên.
Thẩm Triêu Doanh nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai ta sẽ chuẩn bị sẵn, nhờ Phàn lục sự mang đến cho mọi người nếm thử.”
Phàn Thừa cảm thấy khả thi, liền trả trước một trăm văn tiền đặt cọc, nếu không thành cũng coi như tiền công của nàng.
Thẩm Triêu Doanh nhận tiền, sau khi dọn hàng mua một ít bí đao và đường đỏ trở về, làm trà bí đao mật ong.
Trà này thanh nhiệt, rất thích hợp uống trong lúc lao động.
Cách làm cũng đơn giản, bí đao cắt thành lát mỏng, ướp với đường đỏ nửa canh giờ, để ra nước, sau đó cho vào nồi nấu chín, khoảng nửa canh giờ nữa, đổ sốt bí đao nguyên nước vào bình, dùng vải bố trắng lọc lấy nước, đó là nước cốt, thời điểm uống thêm nước sôi và mật ong là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.