Chương 20: Sữa Hạnh Nhân Óc Chó
Sầm Thanh Yến
20/08/2024
Thôi Tuyên cười nhạt một tiếng: “Người trẻ tuổi, kiến thức còn ít, để Hà huyện thừa chê cười rồi.” Sau đó tự mình cúi xuống nhìn dưới gầm giường xem có manh mối nào bị bỏ sót không.
Hà huyện thừa cười ha hả nói: “Quên quên, Tiểu Thôi đại nhân quá mức thân dân, quên mất Thôi thị mới thực sự là gia tộc danh giá!”
Thần sắc hắn nhẹ nhàng, không có chút nào lo lắng về vụ án chưa phá, có thể thấy áp lực ở huyện Vạn Niên không đè lên vai hắn.
Thôi Tuyên xem qua trong khuê phòng không có phát hiện gì mới, lại đi ra phòng chính, lật tìm trong sân vườn và sương phòng.
Trong sương phòng chất đầy đồ đạc, nhưng động tác của hắn lại có thể nói là ung dung ôn nhã, phảng phất giây tiếp theo sẽ ngâm thơ vậy.
Hà huyện thừa nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của hắn, âm thầm tán thưởng, không hổ là Bác Lăng Thôi thị, từ nhỏ đã được môn đình tổ huấn, thụ giáo từ đại nho Chung Ẩn tiên sinh, ngôn hành cử chỉ (cử chỉ lời nói) thật sự không giống với con em thế gia bình thường.
*Môn đình: gia đình hoặc dòng họ quý tộc, có quyền lực và ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Tám họ là chỉ các họ Vi, Tạ, Thôi, Tống, Hà, Tào, Thẩm, Khương, là những dòng họ cao quý nhất, hưng thịnh nhất của Lương quốc. Mấy trăm năm phong vân, dù đã trải qua nhiều thời kỳ loạn lạc nhưng vẫn không suy tàn, triều đình đã không còn như xưa, tám họ cũng thay đổi theo, nhưng nhìn chung, vẫn là mấy nhà này đứng ở vị trí cao.
Trong đó, bốn họ đứng đầu là họ Vi ở Trường An, họ Tạ ở Dự Chương, họ Thôi ở Bác Lăng, và họ Tống ở Quảng Bình.
Hà huyện thừa và đám người ở huyện Trường An gọi Thôi Tuyên là “Tiểu Thôi”, không phải vì hắn trẻ tuổi, mà vì phụ thân của hắn, Túc Quốc Công, được gọi là “Đại Thôi”, người có thanh danh quyền thế ngập trời, nên dùng cách gọi này để phân biệt.
Theo lý mà nói, Thôi Tuyên, một công tử quý tộc như vậy, chỉ cần đi chơi đùa trên còn đường khoa cử, chứng minh tài học của mình một chút, lấy cái thanh danh tốt là được, thực sự không cần phải vất vả làm cái chức huyện lệnh bỏ đi này, vừa mệt vừa không được lòng người, lại còn đắc tội với người khác.
Nhưng chức vụ huyện lệnh này là do hắn tự nguyện xin, lại còn tự mình làm mọi việc, hàng ngày tránh xa sự hiềm nghi với Túc Quốc Công, khiến loại người không có tiền đồ gì, dựa vào ân huệ gia tộc để có được chức quan nhỏ như Hà huyện lệnh, không thể hiểu nổi.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nghe được Thôi Tuyên hỏi: “Khuê phòng của tổ mẫu Mạnh Đại Nương ở đâu?”
Hà huyện thừa cười ha hả nói: “Quên quên, Tiểu Thôi đại nhân quá mức thân dân, quên mất Thôi thị mới thực sự là gia tộc danh giá!”
Thần sắc hắn nhẹ nhàng, không có chút nào lo lắng về vụ án chưa phá, có thể thấy áp lực ở huyện Vạn Niên không đè lên vai hắn.
Thôi Tuyên xem qua trong khuê phòng không có phát hiện gì mới, lại đi ra phòng chính, lật tìm trong sân vườn và sương phòng.
Trong sương phòng chất đầy đồ đạc, nhưng động tác của hắn lại có thể nói là ung dung ôn nhã, phảng phất giây tiếp theo sẽ ngâm thơ vậy.
Hà huyện thừa nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của hắn, âm thầm tán thưởng, không hổ là Bác Lăng Thôi thị, từ nhỏ đã được môn đình tổ huấn, thụ giáo từ đại nho Chung Ẩn tiên sinh, ngôn hành cử chỉ (cử chỉ lời nói) thật sự không giống với con em thế gia bình thường.
*Môn đình: gia đình hoặc dòng họ quý tộc, có quyền lực và ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Tám họ là chỉ các họ Vi, Tạ, Thôi, Tống, Hà, Tào, Thẩm, Khương, là những dòng họ cao quý nhất, hưng thịnh nhất của Lương quốc. Mấy trăm năm phong vân, dù đã trải qua nhiều thời kỳ loạn lạc nhưng vẫn không suy tàn, triều đình đã không còn như xưa, tám họ cũng thay đổi theo, nhưng nhìn chung, vẫn là mấy nhà này đứng ở vị trí cao.
Trong đó, bốn họ đứng đầu là họ Vi ở Trường An, họ Tạ ở Dự Chương, họ Thôi ở Bác Lăng, và họ Tống ở Quảng Bình.
Hà huyện thừa và đám người ở huyện Trường An gọi Thôi Tuyên là “Tiểu Thôi”, không phải vì hắn trẻ tuổi, mà vì phụ thân của hắn, Túc Quốc Công, được gọi là “Đại Thôi”, người có thanh danh quyền thế ngập trời, nên dùng cách gọi này để phân biệt.
Theo lý mà nói, Thôi Tuyên, một công tử quý tộc như vậy, chỉ cần đi chơi đùa trên còn đường khoa cử, chứng minh tài học của mình một chút, lấy cái thanh danh tốt là được, thực sự không cần phải vất vả làm cái chức huyện lệnh bỏ đi này, vừa mệt vừa không được lòng người, lại còn đắc tội với người khác.
Nhưng chức vụ huyện lệnh này là do hắn tự nguyện xin, lại còn tự mình làm mọi việc, hàng ngày tránh xa sự hiềm nghi với Túc Quốc Công, khiến loại người không có tiền đồ gì, dựa vào ân huệ gia tộc để có được chức quan nhỏ như Hà huyện lệnh, không thể hiểu nổi.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nghe được Thôi Tuyên hỏi: “Khuê phòng của tổ mẫu Mạnh Đại Nương ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.