Chương 95: Anh nói là giờ lành
Giai Thiên Đông Phương
21/07/2022
Ngồi trên bàn trà trong góc của tiệm, Dụ Ngôn Gia ngoan ngoãn ngồi im
nhìn cô gái nhỏ cắm nến vào bánh, vòng vo một hồi cũng đủ hai mươi tám
cái. Nhưng khi cắm nến xong, Trình Doãn nhìn lại thành quả, vẻ mặt không hài lòng cho lắm.
Ngón tay vuốt cằm, nét mặt đăm chiêu. Hừm... giống cái gì ấy nhỉ... à... nhím!
Vẻ mặt thống khổ của cô khiến Dụ Ngôn gia gượng ép bản thân phải nín cười, nhẹ nhàng khuyên. "Tượng trưng thôi."
Vậy nên cô nàng Trình lại tiếp tục nghe lời, loay hoay một hồi đến khi mặt bánh chỉ còn ba cây nến mới chịu dừng.
Trình Doãn nâng bánh sinh nhật bằng hai bàn tay, hướng về phía anh, cười rạng rỡ.
"Dụ Ngôn Gia, chúc mừng sinh nhật hai mươi tám tuổi!"
Theo đà Trình Doãn tiến tới, người đàn ông thuận thế vươn tay đỡ lấy gáy cô, gương mặt gần trong gang tấc.
Hai người đặt phòng riêng, hướng ra thành phố thoáng đãng lãng mạn ánh đèn về đêm, không gian còn mơ hồ nghe được tiếng dương cầm du dương êm ái.
Trước mặt cô, khuôn mặt nghiêm nghị của anh bao phủ tầm nhìn, sống mũi như cầu trượt, đôi mắt đen láy tinh anh giờ phút này lại mơ màng như thể lạc vào tiên cảnh.
Chóp mũi cọ vào nhau, lồng ngực Trình Doãn hoảng loạn ngứa ngáy, hơi thở nam tính trộn lẫn trong khí quản. Trình Doãn nhất thời mơ hồ.
Vì hai tay cô đang nâng bánh, hai người lại ngồi sát cạnh nhau, hơn nữa bàn tay Dụ Ngôn Gia còn đang giữ lấy cô, không cho cô phản khảng cũng không thể chống cự, chỉ còn cách trơ mắt ngồi nhìn anh làm càn, thong dong trêu chọc cô.
"Trêu đùa em vui lắm đúng không?" Đồng tử thiếu nữ chớp chớp, cảm giác ngứa ngáy đến phát điên.
"Doãn... anh nhận ra, em đối với anh rất có nhu cầu người lớn." Anh vẫn giữ nguyên tư thế giữ lấy gáy cô, tay còn lại chống bên cô, toàn thân gần như ngả hết về phía cô.
"Nhu cầu của em hơi khiêm tốn, chỉ muốn hôn thôi." Vậy nên nhanh lên được không? Người đàn ông này lấy đâu ra sức bền mà chịu được nãy giờ như thế chứ? Tay cô mỏi lắm rồi!
"Nhưng anh không muốn khiêm tốn." Nói rồi giằng lấy bánh kem trên tay cô đặt sang một bên, nhanh như chớp đặt cô ngồi hẳn lên đùi mình, hôn đến môi lưỡi tê dại.
Trình Doãn như bừng tỉnh, sực nhớ bản thân vẫn ở trong nhà hàng, hai tay vô lực chống lên lồng ngực săn chắc muốn đẩy anh ra, kết quả cổ tay bị túm lấy ghìm trên đỉnh đầu, bất lực nằm bẹp ra sô pha.
"Sẽ có người nhìn..."
Cốc... cốc...
Dụ Ngôn Gia: "..."
Trình Doãn: "..."
Bốn mắt đồng loạt hướng ra cửa, hai ly champane theo lực run từ lòng bàn tay nhân viên mà rung rinh va chạm, gương mặt đang vui vẻ hiếu khách bỗng chốc chuyển thành tái nhợt.
Cậu nhân viên trẻ đờ người nhìn về hướng sô pha trong phòng, nói không nên lời.
Có một tiểu thiên thần đang nhìn cậu... và cũng có cả... một ác ma!
"... xin lỗi vì đã làm phiền..." Phản ứng chậm nửa nhịp, cậu ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Tiểu thiên thần Trình Doãn ngược lại rất vui vẻ, dường như nhìn thấy sự xuất hiện của cậu là một chiếc phao cứu sinh, cứu cô thoát khỏi nanh vuốt.
"Đa tạ!" Trình Doãn đã bước đến cửa, nhận lấy hai ly rượu, quay trở lại ghế.
Người ngồi trên đó lạnh lẽo như hầm băng, ánh mắt nhìn hai ly rượu không chớp.
Thành ly được đưa đến miệng, mùi rượu nồng mà cay thoảng qua cuống họng, Dụ Ngôn Gia vẫn không xi nhê gì, còn quay đầu né đi.
"Không nể mặt em!" Giọng điệu bướng bỉnh nũng nịu, giống như đang giận dỗi.
"Anh còn lái xe."
"Thôi được rồi..."
"Em cũng đừng uống."
"..."
"Anh ích kỷ vừa thôi!" Bản thân ăn chay cũng nhất quyết không cho người khác ăn thịt, đạo lý ở đâu thế?
Về đến chung cư Hoạ Thiên, cửa xe đã mở, nhưng Trình Doãn lại cố chấp không thèm xuống.
"Ra đây!" Lời thốt ra gần như là mệnh lệnh.
Trình Doãn quay mặt đi, cái cằm kiêu ngạo hất cao.
Hừ, bà đây không thèm ra đấy! Tưởng chỉ mỗi anh biết giận dỗi chắc?
"Có xuống không? Đừng để anh đếm đến ba."
"Một, hai, ba!"
"Trình, Doãn..." Từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng, cho đến khi gió lạnh ùa vào xe, Dụ Ngôn Gia bất lực đành lựa chọn thỏa hiệp.
Trình Doãn mím môi cười, áp mặt vào ngực anh, ngón tay tinh nghịch vẽ thành hình qua lớp áo.
"Đừng nháo!"
Đi đến thang máy, cửa mở ra, vẫn là tư thế ôm ấp tình tứ đó.
Dụ Ngôn Gia lên tiếng. "Chìa khóa trong túi quần bên trái, lấy ra."
Trình Doãn bĩu môi, giọng điệu này hẳn là đang ăn giấm rồi. Chống đối hại thân, cô là người thức thời, vì vậy rất ngoan ngoãn thò tay vào, vì không nhìn được nên chỉ có thể lần mò theo cảm giác.
"Em sờ đi đâu thế?" Dụ Ngôn Gia cắn răng, thanh âm ẩn chứa ý nhẫn nhịn.
Trình Doãn ngước lên, từ góc độ của cô có thể thấy rõ hàm răng đang cắn chặt của anh, gương mặt cấm dục như phủ thêm một tầng sương lạnh, quai hàm bạnh ra, dáng vẻ vô cùng chật vật.
"Thật muốn thấy vẻ mặt không ăn được thịt của anh..." Đồng tử lóe lên, ngoan ngoãn mà hiếu chiến, xinh đẹp nhưng tàn ác.
"Chắc chưa?"
Trình Doãn chỉ kịp cảm nhận vòng tay anh ôm cô lại chặt hơn một chút, người đàn ông sải bước vào phòng ngủ, ngay giây sau, cả người Trình Doãn xóc nảy trên tấm đệm mềm mại.
"Vội vàng làm gì thế?" Thiếu nữ chống tay ngồi dậy, chân đạp lên ngực anh, ánh mắt long lanh quyến rũ.
"Em."
"Trông chẳng giống anh tí nào..."
"Vậy em làm chuyện giống em đi."
"Giống cái gì..."
"Ngoan, nằm xuống."
Trình Doãn làm bộ đưa tay che miệng, xoay lưng muốn trốn. "Quay phim cả ngày, mệt chết đi được..."
Đạn đã lên nòng, cung đã giương tên. Ngắm bắn từ xa, đặt vào tầm mắt, căn bản không thể trốn được!
Một giây sau...
"Ưm..."
Má nó! Nói làm là làm luôn sao?
"Anh... đi xuống..."
Dụ Ngôn Gia cười nhạt. "Ngoan nào!"
Sáng hôm sau...
Rèm cửa chưa kéo, căn phòng u tịch vang lên tiếng sột soạt. Thiếu nữ nằm trong chăn ê ẩm cả người, khó khăn lắm mới mở mắt ra được.
Thân trên người đàn ông để trần, dựa vào đống gối xếp chồng lên nhau, ung dung nhắm mắt dưỡng thần, điệu bộ khoan thai mãn nguyện.
"Nước..." Từ trong chăn vươn ra một bàn tay trắng ngần, nửa mê nửa tỉnh bật dậy theo thói quen. "Mấy giờ rồi..."
Dụ Ngôn Gia mỉm cười, chỉ khẽ vươn tay đã lấy được ly nước, đợi cô uống xong rồi cất cốc sứ trở về, nhàn nhạt đáp.
"Giờ lành." Cùng lúc đó vươn tay ra, túm lấy chăn chùm đầu Trình Doãn.
Trình Doãn chả hiểu cái mô tê gì, cứ thế bị đè ngửa ra. "Lành cái gì cơ..."
Phản ứng quá chậm, còn không kịp ngáp!
"Anh điên hả!"
"Nữa nào."
Khốn nạn!
Ngón tay vuốt cằm, nét mặt đăm chiêu. Hừm... giống cái gì ấy nhỉ... à... nhím!
Vẻ mặt thống khổ của cô khiến Dụ Ngôn gia gượng ép bản thân phải nín cười, nhẹ nhàng khuyên. "Tượng trưng thôi."
Vậy nên cô nàng Trình lại tiếp tục nghe lời, loay hoay một hồi đến khi mặt bánh chỉ còn ba cây nến mới chịu dừng.
Trình Doãn nâng bánh sinh nhật bằng hai bàn tay, hướng về phía anh, cười rạng rỡ.
"Dụ Ngôn Gia, chúc mừng sinh nhật hai mươi tám tuổi!"
Theo đà Trình Doãn tiến tới, người đàn ông thuận thế vươn tay đỡ lấy gáy cô, gương mặt gần trong gang tấc.
Hai người đặt phòng riêng, hướng ra thành phố thoáng đãng lãng mạn ánh đèn về đêm, không gian còn mơ hồ nghe được tiếng dương cầm du dương êm ái.
Trước mặt cô, khuôn mặt nghiêm nghị của anh bao phủ tầm nhìn, sống mũi như cầu trượt, đôi mắt đen láy tinh anh giờ phút này lại mơ màng như thể lạc vào tiên cảnh.
Chóp mũi cọ vào nhau, lồng ngực Trình Doãn hoảng loạn ngứa ngáy, hơi thở nam tính trộn lẫn trong khí quản. Trình Doãn nhất thời mơ hồ.
Vì hai tay cô đang nâng bánh, hai người lại ngồi sát cạnh nhau, hơn nữa bàn tay Dụ Ngôn Gia còn đang giữ lấy cô, không cho cô phản khảng cũng không thể chống cự, chỉ còn cách trơ mắt ngồi nhìn anh làm càn, thong dong trêu chọc cô.
"Trêu đùa em vui lắm đúng không?" Đồng tử thiếu nữ chớp chớp, cảm giác ngứa ngáy đến phát điên.
"Doãn... anh nhận ra, em đối với anh rất có nhu cầu người lớn." Anh vẫn giữ nguyên tư thế giữ lấy gáy cô, tay còn lại chống bên cô, toàn thân gần như ngả hết về phía cô.
"Nhu cầu của em hơi khiêm tốn, chỉ muốn hôn thôi." Vậy nên nhanh lên được không? Người đàn ông này lấy đâu ra sức bền mà chịu được nãy giờ như thế chứ? Tay cô mỏi lắm rồi!
"Nhưng anh không muốn khiêm tốn." Nói rồi giằng lấy bánh kem trên tay cô đặt sang một bên, nhanh như chớp đặt cô ngồi hẳn lên đùi mình, hôn đến môi lưỡi tê dại.
Trình Doãn như bừng tỉnh, sực nhớ bản thân vẫn ở trong nhà hàng, hai tay vô lực chống lên lồng ngực săn chắc muốn đẩy anh ra, kết quả cổ tay bị túm lấy ghìm trên đỉnh đầu, bất lực nằm bẹp ra sô pha.
"Sẽ có người nhìn..."
Cốc... cốc...
Dụ Ngôn Gia: "..."
Trình Doãn: "..."
Bốn mắt đồng loạt hướng ra cửa, hai ly champane theo lực run từ lòng bàn tay nhân viên mà rung rinh va chạm, gương mặt đang vui vẻ hiếu khách bỗng chốc chuyển thành tái nhợt.
Cậu nhân viên trẻ đờ người nhìn về hướng sô pha trong phòng, nói không nên lời.
Có một tiểu thiên thần đang nhìn cậu... và cũng có cả... một ác ma!
"... xin lỗi vì đã làm phiền..." Phản ứng chậm nửa nhịp, cậu ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Tiểu thiên thần Trình Doãn ngược lại rất vui vẻ, dường như nhìn thấy sự xuất hiện của cậu là một chiếc phao cứu sinh, cứu cô thoát khỏi nanh vuốt.
"Đa tạ!" Trình Doãn đã bước đến cửa, nhận lấy hai ly rượu, quay trở lại ghế.
Người ngồi trên đó lạnh lẽo như hầm băng, ánh mắt nhìn hai ly rượu không chớp.
Thành ly được đưa đến miệng, mùi rượu nồng mà cay thoảng qua cuống họng, Dụ Ngôn Gia vẫn không xi nhê gì, còn quay đầu né đi.
"Không nể mặt em!" Giọng điệu bướng bỉnh nũng nịu, giống như đang giận dỗi.
"Anh còn lái xe."
"Thôi được rồi..."
"Em cũng đừng uống."
"..."
"Anh ích kỷ vừa thôi!" Bản thân ăn chay cũng nhất quyết không cho người khác ăn thịt, đạo lý ở đâu thế?
Về đến chung cư Hoạ Thiên, cửa xe đã mở, nhưng Trình Doãn lại cố chấp không thèm xuống.
"Ra đây!" Lời thốt ra gần như là mệnh lệnh.
Trình Doãn quay mặt đi, cái cằm kiêu ngạo hất cao.
Hừ, bà đây không thèm ra đấy! Tưởng chỉ mỗi anh biết giận dỗi chắc?
"Có xuống không? Đừng để anh đếm đến ba."
"Một, hai, ba!"
"Trình, Doãn..." Từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng, cho đến khi gió lạnh ùa vào xe, Dụ Ngôn Gia bất lực đành lựa chọn thỏa hiệp.
Trình Doãn mím môi cười, áp mặt vào ngực anh, ngón tay tinh nghịch vẽ thành hình qua lớp áo.
"Đừng nháo!"
Đi đến thang máy, cửa mở ra, vẫn là tư thế ôm ấp tình tứ đó.
Dụ Ngôn Gia lên tiếng. "Chìa khóa trong túi quần bên trái, lấy ra."
Trình Doãn bĩu môi, giọng điệu này hẳn là đang ăn giấm rồi. Chống đối hại thân, cô là người thức thời, vì vậy rất ngoan ngoãn thò tay vào, vì không nhìn được nên chỉ có thể lần mò theo cảm giác.
"Em sờ đi đâu thế?" Dụ Ngôn Gia cắn răng, thanh âm ẩn chứa ý nhẫn nhịn.
Trình Doãn ngước lên, từ góc độ của cô có thể thấy rõ hàm răng đang cắn chặt của anh, gương mặt cấm dục như phủ thêm một tầng sương lạnh, quai hàm bạnh ra, dáng vẻ vô cùng chật vật.
"Thật muốn thấy vẻ mặt không ăn được thịt của anh..." Đồng tử lóe lên, ngoan ngoãn mà hiếu chiến, xinh đẹp nhưng tàn ác.
"Chắc chưa?"
Trình Doãn chỉ kịp cảm nhận vòng tay anh ôm cô lại chặt hơn một chút, người đàn ông sải bước vào phòng ngủ, ngay giây sau, cả người Trình Doãn xóc nảy trên tấm đệm mềm mại.
"Vội vàng làm gì thế?" Thiếu nữ chống tay ngồi dậy, chân đạp lên ngực anh, ánh mắt long lanh quyến rũ.
"Em."
"Trông chẳng giống anh tí nào..."
"Vậy em làm chuyện giống em đi."
"Giống cái gì..."
"Ngoan, nằm xuống."
Trình Doãn làm bộ đưa tay che miệng, xoay lưng muốn trốn. "Quay phim cả ngày, mệt chết đi được..."
Đạn đã lên nòng, cung đã giương tên. Ngắm bắn từ xa, đặt vào tầm mắt, căn bản không thể trốn được!
Một giây sau...
"Ưm..."
Má nó! Nói làm là làm luôn sao?
"Anh... đi xuống..."
Dụ Ngôn Gia cười nhạt. "Ngoan nào!"
Sáng hôm sau...
Rèm cửa chưa kéo, căn phòng u tịch vang lên tiếng sột soạt. Thiếu nữ nằm trong chăn ê ẩm cả người, khó khăn lắm mới mở mắt ra được.
Thân trên người đàn ông để trần, dựa vào đống gối xếp chồng lên nhau, ung dung nhắm mắt dưỡng thần, điệu bộ khoan thai mãn nguyện.
"Nước..." Từ trong chăn vươn ra một bàn tay trắng ngần, nửa mê nửa tỉnh bật dậy theo thói quen. "Mấy giờ rồi..."
Dụ Ngôn Gia mỉm cười, chỉ khẽ vươn tay đã lấy được ly nước, đợi cô uống xong rồi cất cốc sứ trở về, nhàn nhạt đáp.
"Giờ lành." Cùng lúc đó vươn tay ra, túm lấy chăn chùm đầu Trình Doãn.
Trình Doãn chả hiểu cái mô tê gì, cứ thế bị đè ngửa ra. "Lành cái gì cơ..."
Phản ứng quá chậm, còn không kịp ngáp!
"Anh điên hả!"
"Nữa nào."
Khốn nạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.