Chương 47: Đặc quyền bạn trai
Giai Thiên Đông Phương
13/06/2022
Một ngày nghỉ cuối tuần, vậy mà Hoa Thần lại vô cùng khổ sở. Vốn dĩ hôm nay cô có một cuộc hẹn ăn uống với hội chị em và Trình Doãn, nhưng vì dính vào vụ được Tống Nguyên "thân mật nhìn âu yếm", cô lập tức bay lên thẳng hot search, liên tục xuất hiện mấy bài báo kiểu "Trợ lý quá phận, thân mật quá mức!".
Hoa Thần nằm lì trên giường, tóc tai lộn xộn, bù lu bù loa than thở vào điện thoại. "Trình gia, thế giới các cậu phức tạp như vậy, biết thế tớ đã không chui vào, chả khác nào tự đập đá vào chân mình cả."
Trình Doãn ở đầu bên kia, chậm rãi trả lời. "Cậu có nghĩ đến việc có người chơi xấu mình không?"
Hoa Thần chu môi, tặc lưỡi. "Thế thì nhiều lắm, tớ làm trợ lý cho đại thần không lâu, nhưng đến giờ đã có một nửa dân số nước mình anti rồi."
Trình Doãn bật cười. Cái lồng giam này rõ ràng là tự cô ấy chui vào, bây giờ biết trách ai đây?
Hoa Thần đột nhiên cao giọng. "Vậy hôm nay cậu có đi ăn không?"
Trình Doãn chột dạ, khóe môi giật giật, lát sau mới lí nhí nói. "Chắc... chắc không..."
Giọng nói bên kia vô cùng ngạc nhiên. "Sao vậy? Đừng nói cậu lại gặp chuyện gì đấy nhé?"
"..."
À thì... lưng vẫn mỏi, eo vẫn đau!
Ai bảo tên cáo già kia sung sức như vậy đâu chứ? Còn nói cái gì mà không đụng vào phụ nữ... rõ ràng đem ra để lừa trẻ con mà!
Ai đó khóc không ra nước mắt.
Trình Doãn đổi chủ đề. "Cậu chưa tốt nghiệp, những tai tiếng thế này truyền ra ngoài không hay lắm. Cậu không định nói chuyện với cậu ta hoặc công ty để thanh minh sao?"
Ngữ điệu cô gái nhỏ lộ rõ sự bất lực. "Anh ấy có một cô quản lý rất gớm! Cậu biết sao không? Tớ đưa cà phê cho đại thần, kết quả cô ta lại thẳng tay ném đi, nói sợ bỏ thuốc!"
Hoa Thần cao giọng, bất mãn mà thở dài.
"Ôi trời! Sao trên đời lại có người như vậy chứ?"
"Làm quá rồi..."
Hoa Thần nằm ngửa trên giường, hai chân đan chéo nhau. "Trình Tử, sau này chọn người đàn ông mình thích, cậu tuyệt đối đừng chọn người nổi tiếng."
"Tất nhiên, người trong giới bọn tớ có quy tắc, không yêu đương với đồng nghiệp."
"Vậy thì tớ yên tâm rồi."
Cánh cửa phòng ngủ Trình Doãn mở rộng, cô lập tức cúp máy, ngoan ngoãn nhìn người đàn ông đi vào.
Sau đêm qua, mối quan hệ yêu đương của cô với Dụ Ngôn Gia vô hình được xác định.
"Hôm nay có phải đi làm không?"
"Có chứ, ngày quay phim đầu tiên."
Dụ Ngôn Gia gật đầu, giúp cô mở cửa sổ cho thoáng khí. "Thay đồ vào, tôi đưa em đi."
Trình Doãn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn là ý định từ chối. "Đoàn phim rất nhiều người, không tiện..."
Cô biết anh sẽ khó chịu khi nghe mấy lời này, nhưng sự thật là vậy, hai người đều có sức ảnh hưởng, hơn nữa quan hệ yêu đương của hai người rất rắc rối. Cô còn sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Quả nhiên, Dụ Ngôn Gia đã chống tay xuống giường, kề sát bên người cô, ngữ khí nghiêm nghị.
"Em không định cho anh ít đặc quyền của bạn trai à?"
"..."
Cũng đúng, kẻ ngạo mạn như anh, lại nắm trong tay quyền lực vô đối, có bạn gái cũng chẳng khiến hình tượng anh xấu đi, chắc chỉ có Trình gia là dị nghị thôi.
"Hay là em vẫn chưa tình nguyện ở bên anh?"
Trình Doãn quàng tay lên cổ người đàn ông, vuốt dọc sống mũi anh, khẽ mỉm cười.
"Lên giường cũng đã lên rồi, em còn trốn được sao? Đi thôi!"
Dứt lời, Dụ Ngôn Gia đã ôm cả người cô lên.
...
Hoa Thần hít sâu một hơi, nhìn màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Tống Nguyên mà do dự không bắt máy.
Có điều, cô chẳng qua chỉ may mắn, "phúc lợi" có hời một tí thì cũng đâu phải lỗi do cô?
"Alo?" Hoa Thần cao giọng, rất giống kiểu giận dỗi nhưng không thừa nhận.
"Sao lâu như vậy mới bắt máy?"
Hoa Thần hít lấy một hơi, hơn một ngày không gặp, chất giọng trầm ấm này vẫn khiến cô bủn rủn tay chân như thế. Khó trách cô mới chỉ thân mật chút xíu mà đã khiến đám hổ đói đó như đụng vào vảy ngược.
"Tôi... đương nhiên cũng phải có thời gian riêng tư chứ? Mà anh gọi cho tôi như vậy, nhỡ đâu cô quản lý của anh lại bắt gặp, coi chừng lại đem người tới đây giám sát tôi cũng nên."
Tống Nguyên thở dài. "Em ổn chứ?"
Anh đoán xem?
Hoa Thần dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
"Em đừng giận, tôi đã yêu cầu công ty liên hệ nhà báo gỡ mấy bài đó xuống, chỉ cần em đi lại an toàn là được."
Hoa Thần có chút sững người. Thật không ngờ Tống Nguyên lại đích thân ra mặt bảo vệ cho cô như vậy.
"Còn nữa... tối nay qua nhà tôi."
...
Địa điểm quay phim ở ngoài thị trấn. Vì phân cảnh đầu tiên cũng như dài nhất là ở ga tàu, có thể ở đây một ngày cũng nên.
Dụ Ngôn Gia dừng lại ở khu vực đỗ xe, vừa hay xe chở trang phục và đạo cụ cũng vừa đến đây, còn có một vài diễn viên.
Chiếc xe vừa dừng, Trình Doãn đã hấp tấp muốn xuống, tay vừa chạm vào khóa cửa thì tay kia đã bị giữ lại. Dụ Ngôn Gia chồm sang bên cô.
"Lại sao nữa?"
"Đặc quyền bạn trai."
Trình Doãn híp mắt nhìn anh. "Nếu anh cứ muốn yêu cầu như vậy..."
Lời chưa nói hết đã bị nuốt lại vào trong, Dụ Ngôn Gia giữ lấy gáy cô, tới tấp hôn sâu.
Trình Doãn ban đầu thuận theo anh, chỉ đến khi có một bóng xe moto vút qua đầu xe bọn họ, cô mới hoảng hốt, vô tình cắn nhẹ lên môi người đàn ông.
Hai người buông nhau ra, Dụ Ngôn Gia lập tức bày bộ mặt ủy khuất, ánh mắt ấm ức.
Trình Doãn có chút khó tin. Có phải giải Oscar đã bỏ lỡ một nhân tài như anh không?
"Em cắn đau lắm sao?"
"Đau... nhưng có chuyện còn quan trọng hơn."
"Chuyện gì?"
"Đây là nụ hôn đầu của anh, em cướp đi rồi... phải chịu trách nhiệm."
Trình Doãn dở khóc dở cười. "Vậy anh muốn em phải thế nào?"
"Hôn một cái nữa."
___
Hoa Thần nằm lì trên giường, tóc tai lộn xộn, bù lu bù loa than thở vào điện thoại. "Trình gia, thế giới các cậu phức tạp như vậy, biết thế tớ đã không chui vào, chả khác nào tự đập đá vào chân mình cả."
Trình Doãn ở đầu bên kia, chậm rãi trả lời. "Cậu có nghĩ đến việc có người chơi xấu mình không?"
Hoa Thần chu môi, tặc lưỡi. "Thế thì nhiều lắm, tớ làm trợ lý cho đại thần không lâu, nhưng đến giờ đã có một nửa dân số nước mình anti rồi."
Trình Doãn bật cười. Cái lồng giam này rõ ràng là tự cô ấy chui vào, bây giờ biết trách ai đây?
Hoa Thần đột nhiên cao giọng. "Vậy hôm nay cậu có đi ăn không?"
Trình Doãn chột dạ, khóe môi giật giật, lát sau mới lí nhí nói. "Chắc... chắc không..."
Giọng nói bên kia vô cùng ngạc nhiên. "Sao vậy? Đừng nói cậu lại gặp chuyện gì đấy nhé?"
"..."
À thì... lưng vẫn mỏi, eo vẫn đau!
Ai bảo tên cáo già kia sung sức như vậy đâu chứ? Còn nói cái gì mà không đụng vào phụ nữ... rõ ràng đem ra để lừa trẻ con mà!
Ai đó khóc không ra nước mắt.
Trình Doãn đổi chủ đề. "Cậu chưa tốt nghiệp, những tai tiếng thế này truyền ra ngoài không hay lắm. Cậu không định nói chuyện với cậu ta hoặc công ty để thanh minh sao?"
Ngữ điệu cô gái nhỏ lộ rõ sự bất lực. "Anh ấy có một cô quản lý rất gớm! Cậu biết sao không? Tớ đưa cà phê cho đại thần, kết quả cô ta lại thẳng tay ném đi, nói sợ bỏ thuốc!"
Hoa Thần cao giọng, bất mãn mà thở dài.
"Ôi trời! Sao trên đời lại có người như vậy chứ?"
"Làm quá rồi..."
Hoa Thần nằm ngửa trên giường, hai chân đan chéo nhau. "Trình Tử, sau này chọn người đàn ông mình thích, cậu tuyệt đối đừng chọn người nổi tiếng."
"Tất nhiên, người trong giới bọn tớ có quy tắc, không yêu đương với đồng nghiệp."
"Vậy thì tớ yên tâm rồi."
Cánh cửa phòng ngủ Trình Doãn mở rộng, cô lập tức cúp máy, ngoan ngoãn nhìn người đàn ông đi vào.
Sau đêm qua, mối quan hệ yêu đương của cô với Dụ Ngôn Gia vô hình được xác định.
"Hôm nay có phải đi làm không?"
"Có chứ, ngày quay phim đầu tiên."
Dụ Ngôn Gia gật đầu, giúp cô mở cửa sổ cho thoáng khí. "Thay đồ vào, tôi đưa em đi."
Trình Doãn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn là ý định từ chối. "Đoàn phim rất nhiều người, không tiện..."
Cô biết anh sẽ khó chịu khi nghe mấy lời này, nhưng sự thật là vậy, hai người đều có sức ảnh hưởng, hơn nữa quan hệ yêu đương của hai người rất rắc rối. Cô còn sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Quả nhiên, Dụ Ngôn Gia đã chống tay xuống giường, kề sát bên người cô, ngữ khí nghiêm nghị.
"Em không định cho anh ít đặc quyền của bạn trai à?"
"..."
Cũng đúng, kẻ ngạo mạn như anh, lại nắm trong tay quyền lực vô đối, có bạn gái cũng chẳng khiến hình tượng anh xấu đi, chắc chỉ có Trình gia là dị nghị thôi.
"Hay là em vẫn chưa tình nguyện ở bên anh?"
Trình Doãn quàng tay lên cổ người đàn ông, vuốt dọc sống mũi anh, khẽ mỉm cười.
"Lên giường cũng đã lên rồi, em còn trốn được sao? Đi thôi!"
Dứt lời, Dụ Ngôn Gia đã ôm cả người cô lên.
...
Hoa Thần hít sâu một hơi, nhìn màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Tống Nguyên mà do dự không bắt máy.
Có điều, cô chẳng qua chỉ may mắn, "phúc lợi" có hời một tí thì cũng đâu phải lỗi do cô?
"Alo?" Hoa Thần cao giọng, rất giống kiểu giận dỗi nhưng không thừa nhận.
"Sao lâu như vậy mới bắt máy?"
Hoa Thần hít lấy một hơi, hơn một ngày không gặp, chất giọng trầm ấm này vẫn khiến cô bủn rủn tay chân như thế. Khó trách cô mới chỉ thân mật chút xíu mà đã khiến đám hổ đói đó như đụng vào vảy ngược.
"Tôi... đương nhiên cũng phải có thời gian riêng tư chứ? Mà anh gọi cho tôi như vậy, nhỡ đâu cô quản lý của anh lại bắt gặp, coi chừng lại đem người tới đây giám sát tôi cũng nên."
Tống Nguyên thở dài. "Em ổn chứ?"
Anh đoán xem?
Hoa Thần dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
"Em đừng giận, tôi đã yêu cầu công ty liên hệ nhà báo gỡ mấy bài đó xuống, chỉ cần em đi lại an toàn là được."
Hoa Thần có chút sững người. Thật không ngờ Tống Nguyên lại đích thân ra mặt bảo vệ cho cô như vậy.
"Còn nữa... tối nay qua nhà tôi."
...
Địa điểm quay phim ở ngoài thị trấn. Vì phân cảnh đầu tiên cũng như dài nhất là ở ga tàu, có thể ở đây một ngày cũng nên.
Dụ Ngôn Gia dừng lại ở khu vực đỗ xe, vừa hay xe chở trang phục và đạo cụ cũng vừa đến đây, còn có một vài diễn viên.
Chiếc xe vừa dừng, Trình Doãn đã hấp tấp muốn xuống, tay vừa chạm vào khóa cửa thì tay kia đã bị giữ lại. Dụ Ngôn Gia chồm sang bên cô.
"Lại sao nữa?"
"Đặc quyền bạn trai."
Trình Doãn híp mắt nhìn anh. "Nếu anh cứ muốn yêu cầu như vậy..."
Lời chưa nói hết đã bị nuốt lại vào trong, Dụ Ngôn Gia giữ lấy gáy cô, tới tấp hôn sâu.
Trình Doãn ban đầu thuận theo anh, chỉ đến khi có một bóng xe moto vút qua đầu xe bọn họ, cô mới hoảng hốt, vô tình cắn nhẹ lên môi người đàn ông.
Hai người buông nhau ra, Dụ Ngôn Gia lập tức bày bộ mặt ủy khuất, ánh mắt ấm ức.
Trình Doãn có chút khó tin. Có phải giải Oscar đã bỏ lỡ một nhân tài như anh không?
"Em cắn đau lắm sao?"
"Đau... nhưng có chuyện còn quan trọng hơn."
"Chuyện gì?"
"Đây là nụ hôn đầu của anh, em cướp đi rồi... phải chịu trách nhiệm."
Trình Doãn dở khóc dở cười. "Vậy anh muốn em phải thế nào?"
"Hôn một cái nữa."
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.