Chương 72: Dù có đầu rơi máu chảy cũng sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn
Giai Thiên Đông Phương
13/06/2022
Biệt thự Dụ gia, chiếc đồng hồ Khổng Tước treo trên bức tường lớn chính giữa phòng khách một cách khoa trương vừa điểm chín giờ tối.
Bà cụ Dụ lật đật từ phòng bếp đi ra, đưa ông nhà mình ly trà gừng.
"Giờ này có lẽ thằng bé đã nghỉ ngơi rồi, ông đừng quấy rầy nó."
Ông cụ Dụ hừ hừ mấy cái, nâng cặp kính lão, chậm rãi nhấn số của Dụ Ngôn Gia. "Bà đừng có bao che cho nó!"
Bà cụ hết nước hết cái, nhấp một ngụm trà cho ấm người.
Nhạc chuông vang lên mấy hồi, đến khi đoạn nhạc chờ kết thúc biểu thị bên kia đã nhận điện thoại, ông cụ Dụ lại trở nên lúng túng, đùn đẩy đưa cho bà nhà mình.
Bà cụ lườm ông. "Ban nãy còn khí thế lắm!"
"Hai người thân thiết, dễ nói chuyện..." Ông cụ ho khan hai cái, chau mày biện minh. "Này, mở to lên..."
Bà cụ xì một cái, đưa điện thoại lên tai. "Alo, Ngôn Gia hả con?"
[Vâng.]
"À, con đang ở đâu đấy? Ăn uống nghỉ ngơi gì chưa?"
[Con đang trên đường về nhà. Ông bà thì sao?]
"Ông bà ăn no cả rồi..." Bà cụ cười tươi. "Ài, thằng bé này, đáng giờ này phải ở nhà rồi chứ. Cháu trai ngoan, đừng lao lực quá..."
Sau khi mất đi ba mẹ, khác với Dụ Tỉnh năng động hoạt boát, Dụ Ngôn Gia vốn trầm tĩnh càng trở nên bảo thủ, kiệm lời, tâm tư thì càng ngày càng kín kẽ khó đoán. Đến lúc lớn lại tự mình ra ở riêng, gây dựng Imelda từng bước một từ hai bàn tay trắng. Anh giống như cái bóng mát của vợ chồng Dụ Ngôn Phóng vậy, trân trọng từng chút một, chỉ sợ ba mẹ ở nơi chín suối sẽ thất vọng.
Nhưng sự xa cách của anh lại khiến hai ông bà là người ở lại sầu não vô cùng. Cũng may Dụ Ngôn Gia còn chịu thân thiết với bà cụ, nếu không, chỉ sợ ngay đứa cháu trai này của Dụ gia cũng sớm chết tâm theo ba mẹ nó, cách biệt với trần gian từ lâu rồi.
Ông cụ Dụ dí sát vào điện thoại di động trên tay bà, giọng điệu sốt sắng. "Nói chính sự, chính sự..."
Bà cụ Dụ huých nhẹ ông, ấn đường co lại, cuối cùng cũng không đành lòng nói ra. "Ngôn Gia này, cô bé họ Trình đó, khi nào thì hai đứa..."
Dụ Ngôn Gia không chút do dự đáp lại. "Cuối tuần là Tết nguyên tiêu, con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ông bà."
Sự kiên định trong câu nói này của anh càng khiến bà cụ khó xử, bà nhìn sang ông cụ, nét cười cứng ngắc. "Được... tốt, ông bà sẽ nấu cơm chờ hai đứa..."
Thấy bà đã cúp điện thoại, ông cụ lập tức dò hỏi. "Thế nào? Nó nói gì?"
"Cuối tuần hai đứa nó sẽ về nhà ăn cơm."
Vừa dứt câu, ông cụ Dụ đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai. "Tôi có nói bà thế à? Chia tay! Tôi nói là bảo nó chia tay con bé đó!"
"Sao ông lại ích kỷ thế hả? Chuyện của bọn trẻ cũng muốn xen vào!" Bà cụ cũng chẳng thể bình tĩnh cho nổi.
Lúc trước khó khăn lắm Dụ Ngôn Gia mới chịu quay về căn biệt thự lạnh lẽo này, cũng là lần đầu tiên anh thân mật với người ngoài khác giới như vậy. Lúc đó bà cứ nghĩ con ngựa hiếu thắng lang bạt lâu năm cuối cùng cũng chọn được bến đỗ rồi, ai ngờ kéo dài đến giờ vẫn chưa thể thành đôi.
Bà cụ đưa tay lên ngực khó khăn hô hấp, cảm giác sống mũi cay xè.
Nhưng ông cụ lại kiên quyết cố chấp. "Bà quên năm đó mẹ nó chết thảm thế nào rồi à? Tôi không cần biết, chia tay là chia tay!"
...
Căn phòng triển lãm rộng lớn mà cô quạnh, bốn bức tường láng bóng với những bức khảm tranh cầu kỳ được đèn nến tô điểm. Những cây trụ lớn chạy thẳng lên cao, cùng với hàng ngàn chi tiết hoa văn cổ đại chụm thành một điểm, tạo thành một vòm với kiểu kiến trúc Tây Âu, trên đỉnh là chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh. Đi qua cây cầu thang kéo dài, trên tầng hai, khu vực được canh giữ nghiêm ngặt hôm nay lại sáng đèn.
Chính giữa phòng triển lãm, xung quanh không có bất cứ vật dụng gì ngoài mấy tủ kính gắn tia lazer bảo mật tối ưu.
Điểm nhấn của căn phòng là một bức bình phong vẽ tay, là kiểu vẽ truyền thần sinh động. Trong tranh, thiếu nữ đứng giữa đồi chè non xanh nước biếc của vùng đất Giang Nam, mũ rộng vành đan từ cọ mềm che đi mái tóc ngắn đang bay theo gió, tà áo dài thướt tha. Một tay giữ mũ một tay nắm tay nam nhân chạy rong ruổi phía sau.
Dụ Chính nhìn đến thất thần, mắt nhìn bức tranh mà bên tai không ngừng vọng đến tiếng nói cười.
[A Chính, qua đây, chụp giúp em một tấm ảnh.]
[Vô vị!]
[Hừ, em đuổi anh về bây giờ đấy! Có chụp không?... Nào, chúng ta cùng chụp!]
Tầm mắt người đàn ông nhòe đi, bóng dáng cô gái nhỏ nô đùa trước mắt như tan theo chiều gió, nằm xuống cỏ cây, không bao giờ quay trở lại.
Người ngồi trước bức tranh khẽ động, thoáng chốc như hoàn hồn.
Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan...
"Ngôn Gia, không thể ngờ được... tôi ngồi đây chờ đợi cô ấy tám năm rồi..."
"Ừ." Dụ Ngôn Gia đáp lại một tiếng, sau đó lại im lặng.
"Cậu hiểu cảm giác của tôi chứ?" Dụ Chính quay qua, nửa gương mặt ảm đạm u uất, giống như vừa thoát ra khỏi tiên cảnh, không lưu luyến trần gian, chỉ muốn mãi mãi nằm mộng.
"Chúng ta không giống nhau. Cậu có thể chờ cô ấy mười năm, mười lăm năm, và cô ấy cũng chẳng vì cảm động mà tái sinh được. Tôi thì khác, người trước mặt muốn nắm muốn giữ, chỉ ngồi chờ là kẻ ngu ngốc."
"Sao lại thành nói chuyện của cậu nhỉ?" Dụ Chính bật cười. "Cô ấy cũng là diễn viên đúng không?"
Biết mà vẫn muốn hỏi, có những người luôn tự thích lừa gạt bản thân như thế. Sự thật trước mắt lại coi thành nửa vời, chỉ muốn mãi chết chìm trong suy tư của bản thân.
"Cô ấy giống cậu, khá kiêu ngạo." Dụ Chính lại nói, anh cúi đầu thật sâu, nâng niu chuỗi vòng ngọc nhỏ chỉ vừa cổ tay phụ nữ trong lòng.
"Nói chuyện chính đi." Dụ Ngôn Gia không muốn tốn nhiều thời gian ở đây nghe tên ngu muội này lảm nhảm.
"À..." Dụ Chính ngẩng đầu, đánh mắt sang Dụ Ngôn Gia. "Tôi nhận được tin bọn họ bắt đầu rục rịch bán tháo cổ phần rồi, nghe nói sẽ dùng số tiền đó nâng đỡ diễn viên. Âm mưu không rõ, nhưng thủ đoạn trước nay đều rất tàn nhẫn, mẹ cậu năm đó..."
Nói đến đây lại dừng, Dụ Chính liếc sang nhìn người đàn ông đứng vững như núi Thái Sơn ở kia, đáy lòng lạnh nhạt.
Kẻ chết tâm mà còn có thể rung động, anh không giống cậu, cảm phục, cảm phục.
"Bọn họ" mà Dụ Chính nói là M - một tổ chức hoạt động nghệ thuật phi chính phủ. M là một nhóm người nhiều nhất là mười thành viên, hoạt động ở các lĩnh vực nghệ thuật khác nhau, nhưng đích cuối cùng vẫn là nhắm đến diễn viên trong nước.
"Năm đó" mà Dụ Chính nhắc, chính là cái chết thảm của mẹ ruột Dụ Ngôn Gia, bà còn trẻ có xuất thân là diễn viên ba lê, trong một lần công tác nước ngoài bị người ta ám sát giật giải, chính vì những "âm mưu không rõ" và "thủ đoạn độc ác" của M đã khiến vụ án của bà khép lại và quy thành tai nạn nghề nghiệp.
Chỉ trách khi đó thế lực Dụ gia không đủ để chống lại bọn chúng.
Dụ Ngôn Gia im lặng không nói, cũng chẳng biểu hiện cảm xúc buồn vui hay tủi hận. Anh bình thản bước đến cây tủ kính trước mặt, lấy đi thứ đồ bằng kim cương nhỏ nhỏ xinh xinh lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn vật mà như nhìn thấy người.
"Cái gì đến thì tôi sẽ chịu, dù có đầu rơi máu chảy cũng sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn đến cuối đời."
Dụ Chính thoáng sững người, nhìn bóng lưng người đàn ông khuất dần mà cười nhạt.
"Đến nhẫn cũng chuẩn bị xong luôn rồi..."
Bà cụ Dụ lật đật từ phòng bếp đi ra, đưa ông nhà mình ly trà gừng.
"Giờ này có lẽ thằng bé đã nghỉ ngơi rồi, ông đừng quấy rầy nó."
Ông cụ Dụ hừ hừ mấy cái, nâng cặp kính lão, chậm rãi nhấn số của Dụ Ngôn Gia. "Bà đừng có bao che cho nó!"
Bà cụ hết nước hết cái, nhấp một ngụm trà cho ấm người.
Nhạc chuông vang lên mấy hồi, đến khi đoạn nhạc chờ kết thúc biểu thị bên kia đã nhận điện thoại, ông cụ Dụ lại trở nên lúng túng, đùn đẩy đưa cho bà nhà mình.
Bà cụ lườm ông. "Ban nãy còn khí thế lắm!"
"Hai người thân thiết, dễ nói chuyện..." Ông cụ ho khan hai cái, chau mày biện minh. "Này, mở to lên..."
Bà cụ xì một cái, đưa điện thoại lên tai. "Alo, Ngôn Gia hả con?"
[Vâng.]
"À, con đang ở đâu đấy? Ăn uống nghỉ ngơi gì chưa?"
[Con đang trên đường về nhà. Ông bà thì sao?]
"Ông bà ăn no cả rồi..." Bà cụ cười tươi. "Ài, thằng bé này, đáng giờ này phải ở nhà rồi chứ. Cháu trai ngoan, đừng lao lực quá..."
Sau khi mất đi ba mẹ, khác với Dụ Tỉnh năng động hoạt boát, Dụ Ngôn Gia vốn trầm tĩnh càng trở nên bảo thủ, kiệm lời, tâm tư thì càng ngày càng kín kẽ khó đoán. Đến lúc lớn lại tự mình ra ở riêng, gây dựng Imelda từng bước một từ hai bàn tay trắng. Anh giống như cái bóng mát của vợ chồng Dụ Ngôn Phóng vậy, trân trọng từng chút một, chỉ sợ ba mẹ ở nơi chín suối sẽ thất vọng.
Nhưng sự xa cách của anh lại khiến hai ông bà là người ở lại sầu não vô cùng. Cũng may Dụ Ngôn Gia còn chịu thân thiết với bà cụ, nếu không, chỉ sợ ngay đứa cháu trai này của Dụ gia cũng sớm chết tâm theo ba mẹ nó, cách biệt với trần gian từ lâu rồi.
Ông cụ Dụ dí sát vào điện thoại di động trên tay bà, giọng điệu sốt sắng. "Nói chính sự, chính sự..."
Bà cụ Dụ huých nhẹ ông, ấn đường co lại, cuối cùng cũng không đành lòng nói ra. "Ngôn Gia này, cô bé họ Trình đó, khi nào thì hai đứa..."
Dụ Ngôn Gia không chút do dự đáp lại. "Cuối tuần là Tết nguyên tiêu, con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ông bà."
Sự kiên định trong câu nói này của anh càng khiến bà cụ khó xử, bà nhìn sang ông cụ, nét cười cứng ngắc. "Được... tốt, ông bà sẽ nấu cơm chờ hai đứa..."
Thấy bà đã cúp điện thoại, ông cụ lập tức dò hỏi. "Thế nào? Nó nói gì?"
"Cuối tuần hai đứa nó sẽ về nhà ăn cơm."
Vừa dứt câu, ông cụ Dụ đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai. "Tôi có nói bà thế à? Chia tay! Tôi nói là bảo nó chia tay con bé đó!"
"Sao ông lại ích kỷ thế hả? Chuyện của bọn trẻ cũng muốn xen vào!" Bà cụ cũng chẳng thể bình tĩnh cho nổi.
Lúc trước khó khăn lắm Dụ Ngôn Gia mới chịu quay về căn biệt thự lạnh lẽo này, cũng là lần đầu tiên anh thân mật với người ngoài khác giới như vậy. Lúc đó bà cứ nghĩ con ngựa hiếu thắng lang bạt lâu năm cuối cùng cũng chọn được bến đỗ rồi, ai ngờ kéo dài đến giờ vẫn chưa thể thành đôi.
Bà cụ đưa tay lên ngực khó khăn hô hấp, cảm giác sống mũi cay xè.
Nhưng ông cụ lại kiên quyết cố chấp. "Bà quên năm đó mẹ nó chết thảm thế nào rồi à? Tôi không cần biết, chia tay là chia tay!"
...
Căn phòng triển lãm rộng lớn mà cô quạnh, bốn bức tường láng bóng với những bức khảm tranh cầu kỳ được đèn nến tô điểm. Những cây trụ lớn chạy thẳng lên cao, cùng với hàng ngàn chi tiết hoa văn cổ đại chụm thành một điểm, tạo thành một vòm với kiểu kiến trúc Tây Âu, trên đỉnh là chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh. Đi qua cây cầu thang kéo dài, trên tầng hai, khu vực được canh giữ nghiêm ngặt hôm nay lại sáng đèn.
Chính giữa phòng triển lãm, xung quanh không có bất cứ vật dụng gì ngoài mấy tủ kính gắn tia lazer bảo mật tối ưu.
Điểm nhấn của căn phòng là một bức bình phong vẽ tay, là kiểu vẽ truyền thần sinh động. Trong tranh, thiếu nữ đứng giữa đồi chè non xanh nước biếc của vùng đất Giang Nam, mũ rộng vành đan từ cọ mềm che đi mái tóc ngắn đang bay theo gió, tà áo dài thướt tha. Một tay giữ mũ một tay nắm tay nam nhân chạy rong ruổi phía sau.
Dụ Chính nhìn đến thất thần, mắt nhìn bức tranh mà bên tai không ngừng vọng đến tiếng nói cười.
[A Chính, qua đây, chụp giúp em một tấm ảnh.]
[Vô vị!]
[Hừ, em đuổi anh về bây giờ đấy! Có chụp không?... Nào, chúng ta cùng chụp!]
Tầm mắt người đàn ông nhòe đi, bóng dáng cô gái nhỏ nô đùa trước mắt như tan theo chiều gió, nằm xuống cỏ cây, không bao giờ quay trở lại.
Người ngồi trước bức tranh khẽ động, thoáng chốc như hoàn hồn.
Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan...
"Ngôn Gia, không thể ngờ được... tôi ngồi đây chờ đợi cô ấy tám năm rồi..."
"Ừ." Dụ Ngôn Gia đáp lại một tiếng, sau đó lại im lặng.
"Cậu hiểu cảm giác của tôi chứ?" Dụ Chính quay qua, nửa gương mặt ảm đạm u uất, giống như vừa thoát ra khỏi tiên cảnh, không lưu luyến trần gian, chỉ muốn mãi mãi nằm mộng.
"Chúng ta không giống nhau. Cậu có thể chờ cô ấy mười năm, mười lăm năm, và cô ấy cũng chẳng vì cảm động mà tái sinh được. Tôi thì khác, người trước mặt muốn nắm muốn giữ, chỉ ngồi chờ là kẻ ngu ngốc."
"Sao lại thành nói chuyện của cậu nhỉ?" Dụ Chính bật cười. "Cô ấy cũng là diễn viên đúng không?"
Biết mà vẫn muốn hỏi, có những người luôn tự thích lừa gạt bản thân như thế. Sự thật trước mắt lại coi thành nửa vời, chỉ muốn mãi chết chìm trong suy tư của bản thân.
"Cô ấy giống cậu, khá kiêu ngạo." Dụ Chính lại nói, anh cúi đầu thật sâu, nâng niu chuỗi vòng ngọc nhỏ chỉ vừa cổ tay phụ nữ trong lòng.
"Nói chuyện chính đi." Dụ Ngôn Gia không muốn tốn nhiều thời gian ở đây nghe tên ngu muội này lảm nhảm.
"À..." Dụ Chính ngẩng đầu, đánh mắt sang Dụ Ngôn Gia. "Tôi nhận được tin bọn họ bắt đầu rục rịch bán tháo cổ phần rồi, nghe nói sẽ dùng số tiền đó nâng đỡ diễn viên. Âm mưu không rõ, nhưng thủ đoạn trước nay đều rất tàn nhẫn, mẹ cậu năm đó..."
Nói đến đây lại dừng, Dụ Chính liếc sang nhìn người đàn ông đứng vững như núi Thái Sơn ở kia, đáy lòng lạnh nhạt.
Kẻ chết tâm mà còn có thể rung động, anh không giống cậu, cảm phục, cảm phục.
"Bọn họ" mà Dụ Chính nói là M - một tổ chức hoạt động nghệ thuật phi chính phủ. M là một nhóm người nhiều nhất là mười thành viên, hoạt động ở các lĩnh vực nghệ thuật khác nhau, nhưng đích cuối cùng vẫn là nhắm đến diễn viên trong nước.
"Năm đó" mà Dụ Chính nhắc, chính là cái chết thảm của mẹ ruột Dụ Ngôn Gia, bà còn trẻ có xuất thân là diễn viên ba lê, trong một lần công tác nước ngoài bị người ta ám sát giật giải, chính vì những "âm mưu không rõ" và "thủ đoạn độc ác" của M đã khiến vụ án của bà khép lại và quy thành tai nạn nghề nghiệp.
Chỉ trách khi đó thế lực Dụ gia không đủ để chống lại bọn chúng.
Dụ Ngôn Gia im lặng không nói, cũng chẳng biểu hiện cảm xúc buồn vui hay tủi hận. Anh bình thản bước đến cây tủ kính trước mặt, lấy đi thứ đồ bằng kim cương nhỏ nhỏ xinh xinh lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn vật mà như nhìn thấy người.
"Cái gì đến thì tôi sẽ chịu, dù có đầu rơi máu chảy cũng sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn đến cuối đời."
Dụ Chính thoáng sững người, nhìn bóng lưng người đàn ông khuất dần mà cười nhạt.
"Đến nhẫn cũng chuẩn bị xong luôn rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.