Chương 17: Nghèo đến mức còn mỗi tiền
Giai Thiên Đông Phương
13/06/2022
Trình Doãn ở lại nhà Dụ Ngôn Gia một đêm, nhưng điều này cũng là bà nội anh ta cho phép, còn hắn, sau khi thả cô đi thì bản thân cũng mất hút.
Bà cụ Dụ nhìn cô, đau lòng an ủi. "Cháu dâu ngoan, kệ nó, từ giờ ở lại đây với ta nhé?"
Trình Doãn hơi bất giờ với xưng hô của bà cụ. Bà đang nhầm lẫn ở đâu rồi thì phải.
"Bà à, con không phải người yêu Dụ Ngôn Gia, không phải cháu dâu, bà có phải nhầm lẫn với ai rồi không?"
Bà cụ dắt cô vào một căn phòng ngủ sạch sẽ, nét mặt không vui. "Cháu là Trình Doãn, con gái út Trình gia, ta có thể nhầm lẫn sao?"
"..."
"Ta biết con từ lâu rồi, không những ngoan ngoãn còn xinh đẹp, không phải cháu dâu ta thì là ai chứ?"
Cô không ngờ một người vô danh tiểu tốt như Trình Doãn trước kia lại được bà cụ Dụ để mắt tới, cũng không biết nên vui hay nên buồn đây.
Nếu là Trình Doãn của trước kia, nếu cô ấy thật sự được bà cụ chú ý tới, nên vui. Vì ở Trình gia cô ấy không được xem trọng, nhưng ở cạnh bà cụ chắc chắn sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Buồn. Vì được bà cụ Dụ xem trọng, đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ trở thành cái gai nhọn trong mắt nhà họ Trình.
Nhưng dù là vui hay buồn đi chăng nữa, cô hiện tại cũng chẳng phải Trình Doãn nữa, và quyết định của cô, chắc chắn sẽ phụ lòng bà cụ.
Vừa hay tin nhắn điện thoại gửi tới, là của Tống Nguyên nhắc cô về cuộc họp báo phim mới sắp tới.
Tin nhắn này coi như là lý do để từ chối bà cụ.
"Bà, con chỉ ở lại một đêm nay thôi..."
...
Công ty giải trí Giai Thụy là một công ty lâu đời, gắn bó với giới giải trí như một trường thành vĩnh cửu, hàng thập niên đào tạo ra vô số nhân tài, tiềm lực khai thác vô cùng mạnh mẽ.
Các ngôi sao hay diễn viên, nghệ sỹ lớn trong giới tề tựu ở đây hơn phân nửa. Ở kiếp trước, những tiền bối mà Đàm Ngư sùng bái cũng đều là gà cưng ở đây.
Hơn bảy giờ tối, Tống Nguyên lấy hẳn xe riêng đi đón cô, lấy lý do hắn không muốn một mình tới tham dự sự kiện, rủ cô đi chung cho vui.
Vừa hay Trình Doãn cũng không biết quá giang kiểu gì. Nhà họ Trình không cấp xe riêng cho cô, công ty Giai Thụy thì lại càng không có "phúc lợi" hậu hĩnh nào với một diễn viên hạng ba như cô cả. Vì vậy nên đành đi nhờ xe của Tống Nguyên một đoạn.
"Cả buổi tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh còn gọi nhỡ mấy cuộc liền đấy!" Tống Nguyên đưa cho cô chai nước.
Trình Doãn cảm thấy cổ họng hơi khô, chần chừ rồi cũng nhận lấy. "Việc riêng thôi."
Không thể nào thành thật khai ra cô tá túc ở nhà họ Dụ được.
Nhắc mới nhớ, Trình Doãn vẫn chưa hề biết công việc cô phải làm cho Dụ Ngôn Gia là gì. Chắc sẽ không phải lấy thân đền bù tổn thất về vật chất đấy chứ?
Dù sao ba công ty con của hắn cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa, nó còn có vẻ rất quan trọng với hắn.
Sắc mặt Trình Doãn sầu não thêm mấy phần. Tống Nguyên ngồi bên cạnh nãy giờ đều là quan sát cô, nhìn cô như vậy, anh ta không khỏi tò mò.
"Trông cô ủ rũ như này, đợi đến lúc bị phóng viên chụp lại, phỏng chừng sáng mai hot search lại có tin tôi bắt nạt hậu bối cũng nên."
Trình Doãn quay mặt nhìn anh ta, không khỏi thất thố.
Hậu bối?
Nếu anh ta mà biết, trong thể xác của "hậu bối" này lại là một con cáo cụ trong giới giải trí, chắc anh ta cũng chẳng dám tự tin nói chuyện vai vế ở đây với cô đâu.
Trình Doãn mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười. Rồi cũng có ngày, cô sẽ dùng thực lực khiến cậu nhóc này phải dè chừng thôi.
Chiếc xe dừng trước hội trường họp báo náo nhiệt.
Dựa vào sức nóng như cồn của công ty giải trí Giai Thụy, dù chỉ là một cuộc họp báo nhỏ cũng đủ khiến đám nhà báo tốn không ít giấy mực, nay lại là một bộ phim nối tiếp cho sản phẩm đầu tay của Tống Nguyên, không cần khen cũng biết độ hào nhoáng của sự kiện lần này là như thế nào.
Từ cổng vào, dàn vệ sỹ cao to, lực lưỡng đầy chuyên nghiệp xếp thành hai hàng ngay ngắn, xung quanh là vô số ánh đèn flash, máy quay, thiết bị ghi âm thanh đều đã được bật sẵn, chỉ đợi tin nóng là sẵn sàng vơ vét.
Tống Nguyên bước xuống xe trước, sau đó thò tay vào trong, dẫn ra một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Bộ lễ phục quây ngực hờ hững, lớp voan mỏng che chắn hai bên cánh tay, vòng hai siết lại tỉ mỉ để lộ vòng eo thắt đáy lưng ong, tà váy dài chấm đất, thướt tha và lấp lánh dưới vô vàn ánh sáng từ máy quay. Vừa kiều diễm lại kiêu sa, cộng thêm đôi mày kiếm anh khí biết hờn biết yêu của cô gái kia...
Diễm lệ... diễm lệ không tả nổi!
Tách, tách...
"Con nhỏ đó định làm gì thế kia?" Trình Nhược hôm nay cũng đến, cô ta còn đến sớm hơn cả những diễn viên chính trong bộ phim, mục đích là để chào hỏi và bắt tay với toàn bộ nhà sản xuất phim và đạo diễn có mặt ở đây.
Những tưởng vai diễn của Trình Doãn không có cơ hội vác mặt đến, ai ngờ lại bất dưng chiếm hết spotlight chỉ bằng một cái đặt chân lên thảm đỏ.
"Không phải nữ chính của Dịch An lệnh là Lâm tiểu thư sao? Nam chính phải đi chung với nữ chính chứ? Sao lại thế này?"
"Cô gái đó cũng là diễn viên đóng bộ phim này sao?"
"Vai gì ấy nhỉ, không thấy đạo diễn nhắc đến... hình như là không ấn tượng mấy..."
Trình Doãn đứng dưới tấm biển poster lớn của bộ phim được dàn dựng, thoải mái tạo dáng cùng Tống Nguyên, triệt để khai thác mọi ánh nhìn.
Đàm Ngư quay lại... làm gì có chuyện không thể gióng trống khua chiêng chứ?
Tống Nguyên nhìn cô gái mỉm cười đầy tự tin ở bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy hãnh diện mấy phần.
"Tiểu thư, xin hỏi phân cảnh nào cô được hợp tác với Tống lão sư vậy? Vai diễn của cô ít nhiều cũng góp phần gây sức nổ cho bộ phim ha?"
"Xin hỏi đây có phải sản phẩm đầu tay cô được đóng chung với Tống lão sư hay không?"
"Diễn viên phụ cũng có thể tạo kỳ tích, xin hỏi vị tiểu thư này, cô có suy nghĩ thế nào về vai diễn của mình?"
Trình Doãn khéo léo ra hiệu mọi người im lặng, ung dung trả lời từng câu hỏi một.
"Quả thực đây là bộ phim đầu tay của Trình Doãn tôi. Trong phim, quan hệ của tôi và Tống lão sư là tình nhân, vai phản diện. Nhưng phải nhờ nữ chính mới thật sự gây sức nổ cho bộ phim được, thật sự tôi rất hy vọng vào dự án lần này."
Nhắc đến nữ chính, đám phóng viên chợt nhận ra cuộc vui thiếu đi một người. Nhưng đã nhanh chóng có người nhìn thấy Lâm Xuyến, lập tức kéo cô ta vào cuộc.
"Lâm tiểu thư! Cô không đi cùng Tống lão sư sao?"
"Lâm tiểu thư, thật sự rất mong chờ sự trở lại lần này của cô. Vị tiểu thư này cũng là một đối thủ nặng ký, cô nghĩ sao?"
Lâm Xuyến nhìn Tống Nguyên và Trình Doãn thân mật đứng một bên đang chĩa ánh mắt đầy mong đợi về phía mình, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu.
Trình Doãn, lá gan của cô không ngờ lại to đến mức này, ngang nhiên chiếm chỗ của tôi thế đấy!
Rất nhanh, nhan sắc của hai diễn viên nữ trong bộ phim được đưa lên bàn cân so sánh.
Một người vào vai đóa sen trắng nhu nhược, hết lòng vì tình mà trở nên cuồng si, đáng thương, cạn tình vì hôn quân.
Một người giảo hoạt, mưu mô, nhu cương rõ ràng, ngang nhiên chiếm đi tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân nghĩa nặng tình sâu kia.
Chỉ nghe qua cũng đủ biết Trình Doãn vào vai diễn thứ hai rồi.
Trong thời buổi thực lực là nguồn sống này, không cần biết ai là nữ chính ai là nữ phụ, kẻ nào diễn tốt hơn, kẻ đó thắng.
Lâm Xuyến miễn cưỡng đứng sang một bên khác của Tống Nguyên, đem cậu ta kẹp giữa hai người phụ nữ, cười ngọt ngào.
"Trình tiểu thư quả thực tiền đồ rộng mở, rất đáng để tôi cân nhắc..."
Hết lý do ở lại, Trình Doãn không đứng cùng hai người họ nữa, đôi khi phải để người khác dễ thở thì bản thân mới dễ sống được.
Trình Doãn xoay người, nhấc tà váy, tìm con mồi mà cô chú ý hôm nay.
Quản lý của Đàm Ngư - Bội Sam!
Thật may cô đã nhờ Tống Nguyên gửi thiệp mời cho cô ấy, bằng không, với tình cảnh Bội Sam đang mất đi nghệ sỹ riêng, lòng đau như cắt, chẳng khác nào gà mẹ mất gà con thì làm gì có thời gian đến đây chung vui chứ?
Bội Sam mặc một bộ lễ phục bó sát màu bạch ngọc đơn giản, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào ly rượu trong tay. Sự việc Đàm Ngư mất tích cả tháng nay khiến cô bồn chồn không thôi.
"Sam tỷ!"
Bội Sam thoáng giật mình, cô đưa mắt ráo riết nhìn xung quanh. Cô hình như nghe thấy tiếng Đàm Ngư gọi tên mình, bằng một giọng điệu đầy quen thuộc. Phải, chính là nhóc con đó!
Trình Doãn đau lòng giơ cao tay vẫy cô ấy, không đành lòng mà đối mặt.
Ánh mắt Bội Sam thất vọng thấy rõ, tưởng rằng hôm nay đến buổi họp báo lớn thế này sẽ tìm thấy Đàm Ngư, ai ngờ... đều tốn công vô ích rồi.
"Sam tỷ, em có thể mời chị làm quản lý riêng được chứ?"
Trình Doãn đến gần, chủ động bắt chuyện.
"Không thể." Đáy mắt Bội Sam lạnh lẽo, còn không thèm ngẩng đầu nhìn cô. "Cô cũng biết tôi có nghệ sỹ riêng rồi."
"Không sao cả, chi phí em có thể trả gấp ba." Trình Doãn ra giá, đối với người phụ nữ cô coi trọng như chị ruột, nếu là Đàm Ngư, dùng ngữ điệu này để nói chuyện, cô nhất định sẽ bị Bội Sam chấn chỉnh.
Em nói năng như vậy trong ngành này, là hồ đồ!
"Tôi không làm việc vì tiền!" Bội Sam cao giọng.
"Vậy thì vì gì chứ?"
Bội Sam nhìn cô, tâm trạng tồi tệ trong chốc lát khiến cô cứng họng. "Cô nghĩ bản thân có khả năng mời được tôi?"
"Đúng vậy, chúng ta sống trong hiện thực nên phải sống thực tế. Một hơi thở trút ra đều là vì kiếm tiền."
Bội Sam nghiến răng, hảo cảm đối với cô nhóc này hoàn toàn là âm độ.
Mà Trình Nhược, luôn chọn đúng thời cơ để xuất hiện.
"Em gái, ở đây ăn nói hống hách như vậy. Em nghèo nàn đến nỗi vì đồng tiền mà hạ thấp thanh danh sao?"
"Đúng là tôi nghèo..." Trình Doãn nhìn người chị gái, cười dịu dàng.
"Nghèo đến mức còn mỗi tiền!"
___
Có like có chương, like nhiều chương nhiều...
Bà cụ Dụ nhìn cô, đau lòng an ủi. "Cháu dâu ngoan, kệ nó, từ giờ ở lại đây với ta nhé?"
Trình Doãn hơi bất giờ với xưng hô của bà cụ. Bà đang nhầm lẫn ở đâu rồi thì phải.
"Bà à, con không phải người yêu Dụ Ngôn Gia, không phải cháu dâu, bà có phải nhầm lẫn với ai rồi không?"
Bà cụ dắt cô vào một căn phòng ngủ sạch sẽ, nét mặt không vui. "Cháu là Trình Doãn, con gái út Trình gia, ta có thể nhầm lẫn sao?"
"..."
"Ta biết con từ lâu rồi, không những ngoan ngoãn còn xinh đẹp, không phải cháu dâu ta thì là ai chứ?"
Cô không ngờ một người vô danh tiểu tốt như Trình Doãn trước kia lại được bà cụ Dụ để mắt tới, cũng không biết nên vui hay nên buồn đây.
Nếu là Trình Doãn của trước kia, nếu cô ấy thật sự được bà cụ chú ý tới, nên vui. Vì ở Trình gia cô ấy không được xem trọng, nhưng ở cạnh bà cụ chắc chắn sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Buồn. Vì được bà cụ Dụ xem trọng, đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ trở thành cái gai nhọn trong mắt nhà họ Trình.
Nhưng dù là vui hay buồn đi chăng nữa, cô hiện tại cũng chẳng phải Trình Doãn nữa, và quyết định của cô, chắc chắn sẽ phụ lòng bà cụ.
Vừa hay tin nhắn điện thoại gửi tới, là của Tống Nguyên nhắc cô về cuộc họp báo phim mới sắp tới.
Tin nhắn này coi như là lý do để từ chối bà cụ.
"Bà, con chỉ ở lại một đêm nay thôi..."
...
Công ty giải trí Giai Thụy là một công ty lâu đời, gắn bó với giới giải trí như một trường thành vĩnh cửu, hàng thập niên đào tạo ra vô số nhân tài, tiềm lực khai thác vô cùng mạnh mẽ.
Các ngôi sao hay diễn viên, nghệ sỹ lớn trong giới tề tựu ở đây hơn phân nửa. Ở kiếp trước, những tiền bối mà Đàm Ngư sùng bái cũng đều là gà cưng ở đây.
Hơn bảy giờ tối, Tống Nguyên lấy hẳn xe riêng đi đón cô, lấy lý do hắn không muốn một mình tới tham dự sự kiện, rủ cô đi chung cho vui.
Vừa hay Trình Doãn cũng không biết quá giang kiểu gì. Nhà họ Trình không cấp xe riêng cho cô, công ty Giai Thụy thì lại càng không có "phúc lợi" hậu hĩnh nào với một diễn viên hạng ba như cô cả. Vì vậy nên đành đi nhờ xe của Tống Nguyên một đoạn.
"Cả buổi tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh còn gọi nhỡ mấy cuộc liền đấy!" Tống Nguyên đưa cho cô chai nước.
Trình Doãn cảm thấy cổ họng hơi khô, chần chừ rồi cũng nhận lấy. "Việc riêng thôi."
Không thể nào thành thật khai ra cô tá túc ở nhà họ Dụ được.
Nhắc mới nhớ, Trình Doãn vẫn chưa hề biết công việc cô phải làm cho Dụ Ngôn Gia là gì. Chắc sẽ không phải lấy thân đền bù tổn thất về vật chất đấy chứ?
Dù sao ba công ty con của hắn cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa, nó còn có vẻ rất quan trọng với hắn.
Sắc mặt Trình Doãn sầu não thêm mấy phần. Tống Nguyên ngồi bên cạnh nãy giờ đều là quan sát cô, nhìn cô như vậy, anh ta không khỏi tò mò.
"Trông cô ủ rũ như này, đợi đến lúc bị phóng viên chụp lại, phỏng chừng sáng mai hot search lại có tin tôi bắt nạt hậu bối cũng nên."
Trình Doãn quay mặt nhìn anh ta, không khỏi thất thố.
Hậu bối?
Nếu anh ta mà biết, trong thể xác của "hậu bối" này lại là một con cáo cụ trong giới giải trí, chắc anh ta cũng chẳng dám tự tin nói chuyện vai vế ở đây với cô đâu.
Trình Doãn mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười. Rồi cũng có ngày, cô sẽ dùng thực lực khiến cậu nhóc này phải dè chừng thôi.
Chiếc xe dừng trước hội trường họp báo náo nhiệt.
Dựa vào sức nóng như cồn của công ty giải trí Giai Thụy, dù chỉ là một cuộc họp báo nhỏ cũng đủ khiến đám nhà báo tốn không ít giấy mực, nay lại là một bộ phim nối tiếp cho sản phẩm đầu tay của Tống Nguyên, không cần khen cũng biết độ hào nhoáng của sự kiện lần này là như thế nào.
Từ cổng vào, dàn vệ sỹ cao to, lực lưỡng đầy chuyên nghiệp xếp thành hai hàng ngay ngắn, xung quanh là vô số ánh đèn flash, máy quay, thiết bị ghi âm thanh đều đã được bật sẵn, chỉ đợi tin nóng là sẵn sàng vơ vét.
Tống Nguyên bước xuống xe trước, sau đó thò tay vào trong, dẫn ra một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Bộ lễ phục quây ngực hờ hững, lớp voan mỏng che chắn hai bên cánh tay, vòng hai siết lại tỉ mỉ để lộ vòng eo thắt đáy lưng ong, tà váy dài chấm đất, thướt tha và lấp lánh dưới vô vàn ánh sáng từ máy quay. Vừa kiều diễm lại kiêu sa, cộng thêm đôi mày kiếm anh khí biết hờn biết yêu của cô gái kia...
Diễm lệ... diễm lệ không tả nổi!
Tách, tách...
"Con nhỏ đó định làm gì thế kia?" Trình Nhược hôm nay cũng đến, cô ta còn đến sớm hơn cả những diễn viên chính trong bộ phim, mục đích là để chào hỏi và bắt tay với toàn bộ nhà sản xuất phim và đạo diễn có mặt ở đây.
Những tưởng vai diễn của Trình Doãn không có cơ hội vác mặt đến, ai ngờ lại bất dưng chiếm hết spotlight chỉ bằng một cái đặt chân lên thảm đỏ.
"Không phải nữ chính của Dịch An lệnh là Lâm tiểu thư sao? Nam chính phải đi chung với nữ chính chứ? Sao lại thế này?"
"Cô gái đó cũng là diễn viên đóng bộ phim này sao?"
"Vai gì ấy nhỉ, không thấy đạo diễn nhắc đến... hình như là không ấn tượng mấy..."
Trình Doãn đứng dưới tấm biển poster lớn của bộ phim được dàn dựng, thoải mái tạo dáng cùng Tống Nguyên, triệt để khai thác mọi ánh nhìn.
Đàm Ngư quay lại... làm gì có chuyện không thể gióng trống khua chiêng chứ?
Tống Nguyên nhìn cô gái mỉm cười đầy tự tin ở bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy hãnh diện mấy phần.
"Tiểu thư, xin hỏi phân cảnh nào cô được hợp tác với Tống lão sư vậy? Vai diễn của cô ít nhiều cũng góp phần gây sức nổ cho bộ phim ha?"
"Xin hỏi đây có phải sản phẩm đầu tay cô được đóng chung với Tống lão sư hay không?"
"Diễn viên phụ cũng có thể tạo kỳ tích, xin hỏi vị tiểu thư này, cô có suy nghĩ thế nào về vai diễn của mình?"
Trình Doãn khéo léo ra hiệu mọi người im lặng, ung dung trả lời từng câu hỏi một.
"Quả thực đây là bộ phim đầu tay của Trình Doãn tôi. Trong phim, quan hệ của tôi và Tống lão sư là tình nhân, vai phản diện. Nhưng phải nhờ nữ chính mới thật sự gây sức nổ cho bộ phim được, thật sự tôi rất hy vọng vào dự án lần này."
Nhắc đến nữ chính, đám phóng viên chợt nhận ra cuộc vui thiếu đi một người. Nhưng đã nhanh chóng có người nhìn thấy Lâm Xuyến, lập tức kéo cô ta vào cuộc.
"Lâm tiểu thư! Cô không đi cùng Tống lão sư sao?"
"Lâm tiểu thư, thật sự rất mong chờ sự trở lại lần này của cô. Vị tiểu thư này cũng là một đối thủ nặng ký, cô nghĩ sao?"
Lâm Xuyến nhìn Tống Nguyên và Trình Doãn thân mật đứng một bên đang chĩa ánh mắt đầy mong đợi về phía mình, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu.
Trình Doãn, lá gan của cô không ngờ lại to đến mức này, ngang nhiên chiếm chỗ của tôi thế đấy!
Rất nhanh, nhan sắc của hai diễn viên nữ trong bộ phim được đưa lên bàn cân so sánh.
Một người vào vai đóa sen trắng nhu nhược, hết lòng vì tình mà trở nên cuồng si, đáng thương, cạn tình vì hôn quân.
Một người giảo hoạt, mưu mô, nhu cương rõ ràng, ngang nhiên chiếm đi tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân nghĩa nặng tình sâu kia.
Chỉ nghe qua cũng đủ biết Trình Doãn vào vai diễn thứ hai rồi.
Trong thời buổi thực lực là nguồn sống này, không cần biết ai là nữ chính ai là nữ phụ, kẻ nào diễn tốt hơn, kẻ đó thắng.
Lâm Xuyến miễn cưỡng đứng sang một bên khác của Tống Nguyên, đem cậu ta kẹp giữa hai người phụ nữ, cười ngọt ngào.
"Trình tiểu thư quả thực tiền đồ rộng mở, rất đáng để tôi cân nhắc..."
Hết lý do ở lại, Trình Doãn không đứng cùng hai người họ nữa, đôi khi phải để người khác dễ thở thì bản thân mới dễ sống được.
Trình Doãn xoay người, nhấc tà váy, tìm con mồi mà cô chú ý hôm nay.
Quản lý của Đàm Ngư - Bội Sam!
Thật may cô đã nhờ Tống Nguyên gửi thiệp mời cho cô ấy, bằng không, với tình cảnh Bội Sam đang mất đi nghệ sỹ riêng, lòng đau như cắt, chẳng khác nào gà mẹ mất gà con thì làm gì có thời gian đến đây chung vui chứ?
Bội Sam mặc một bộ lễ phục bó sát màu bạch ngọc đơn giản, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào ly rượu trong tay. Sự việc Đàm Ngư mất tích cả tháng nay khiến cô bồn chồn không thôi.
"Sam tỷ!"
Bội Sam thoáng giật mình, cô đưa mắt ráo riết nhìn xung quanh. Cô hình như nghe thấy tiếng Đàm Ngư gọi tên mình, bằng một giọng điệu đầy quen thuộc. Phải, chính là nhóc con đó!
Trình Doãn đau lòng giơ cao tay vẫy cô ấy, không đành lòng mà đối mặt.
Ánh mắt Bội Sam thất vọng thấy rõ, tưởng rằng hôm nay đến buổi họp báo lớn thế này sẽ tìm thấy Đàm Ngư, ai ngờ... đều tốn công vô ích rồi.
"Sam tỷ, em có thể mời chị làm quản lý riêng được chứ?"
Trình Doãn đến gần, chủ động bắt chuyện.
"Không thể." Đáy mắt Bội Sam lạnh lẽo, còn không thèm ngẩng đầu nhìn cô. "Cô cũng biết tôi có nghệ sỹ riêng rồi."
"Không sao cả, chi phí em có thể trả gấp ba." Trình Doãn ra giá, đối với người phụ nữ cô coi trọng như chị ruột, nếu là Đàm Ngư, dùng ngữ điệu này để nói chuyện, cô nhất định sẽ bị Bội Sam chấn chỉnh.
Em nói năng như vậy trong ngành này, là hồ đồ!
"Tôi không làm việc vì tiền!" Bội Sam cao giọng.
"Vậy thì vì gì chứ?"
Bội Sam nhìn cô, tâm trạng tồi tệ trong chốc lát khiến cô cứng họng. "Cô nghĩ bản thân có khả năng mời được tôi?"
"Đúng vậy, chúng ta sống trong hiện thực nên phải sống thực tế. Một hơi thở trút ra đều là vì kiếm tiền."
Bội Sam nghiến răng, hảo cảm đối với cô nhóc này hoàn toàn là âm độ.
Mà Trình Nhược, luôn chọn đúng thời cơ để xuất hiện.
"Em gái, ở đây ăn nói hống hách như vậy. Em nghèo nàn đến nỗi vì đồng tiền mà hạ thấp thanh danh sao?"
"Đúng là tôi nghèo..." Trình Doãn nhìn người chị gái, cười dịu dàng.
"Nghèo đến mức còn mỗi tiền!"
___
Có like có chương, like nhiều chương nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.