Chương 83: Quang minh chính đại tuyên bố nâng đỡ tiểu minh tinh
Giai Thiên Đông Phương
02/07/2022
Công ty giải trí Giai Thụy, mười một giờ đêm bất mãn đón tiếp một vị "Diêm Vương" không mời mà tới.
Phó giám đốc họ Trạch tên Quân, trước đây là quản lý của Trình Nhược, cũng là người thân thiết nhất với cô ta, nâng đỡ cô ta từ một khách mời trong chương trình tạp kỹ đến khi trở thành diễn viên gạo cội. Cô bé đó đúng là có chút xinh đẹp, nhưng đến mức được "người đàn ông kim cương" bậc nhất Tân Thành để ý tới ư?
Suy rồi lại ngẫm, cuối cùng Trạch Quân cũng chịu loại bỏ viễn cảnh xa xôi kia khỏi đầu mình, run rẩy đối mặt với hiện tại.
Bởi gương mặt như muốn lấy mạng người của Dụ Ngôn Gia, chính là hung khí giết người không thấy máu!
"Dụ tổng, đêm muộn mà anh đại giá quang lâm... có phải..." Trạch Quân khép nép rời khỏi chiếc ghế Phó Giám đốc, trợ lý cũng bị đuổi ra ngoài, thay vào đó là hai tên vệ sỹ cao to lực lưỡng.
Tiếng phụ nữ khóc thút thít, cùng với âm thanh lôi kéo không chút nể nang gì, Trình Nhược cả người rũ rượi đến thê thảm, gương mặt trang điểm bị nhoèn thành một bảng phối màu trát lên mặt.
Làm gì có dáng vẻ của một ngôi sao?
Trạch Quân hoảng hốt đỡ lấy Trình Nhược, lúc này mới phát hiện cả người cô ta đều đã bầm tím. "Tiểu Nhược, em làm sao thế?"
Trình Nhược vừa đau đớn vừa nhục nhã, suốt cả quãng đường từ chỗ hộp đêm đến đây, cô đều bị bỏ trong cốp xe, nơi đó tối tăm lại kín như bưng, hệt như tương lai phía trước của cô ta vậy.
Có thể vì chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần với Dụ Ngôn Gia, nên chưa biết được thủ đoạn tàn nhẫn của anh, cũng không ngờ anh sẽ tính toán với cô đến mức này.
Trình Nhược bụ bợ đầu óc, trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ nhất định phải van nài thế nào anh mới tha thứ cho mình.
"Cầu xin anh... nể tình tôi là chị gái cô ấy..."
Bàn tay còn chưa kịp bấu víu vào gấu quần Dụ Ngôn Gia thì anh đã bước đi, ngồi lên ghế sô pha bàn trà, ánh mắt tàn nhẫn nhìn xuống.
"Đóng băng cô ta hoặc là đóng băng Giai Thụy. Tùy cậu chọn."
Nghĩa trên mặt chữ. Sắc mặt Trạch Quân tái mét, anh ta là người thông minh, sau khi chứng kiến một loạt cảnh tượng trước mắt cũng mơ hồ nhận ra vấn đề.
Bọn họ chọc vào ổ kiến lửa này rồi!
Trạch Quân âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh cổ họng. "Dụ tổng, có chuyện gì cũng có thể thương lượng, anh xem cô ấy còn trẻ..."
Lời chưa nói hết đã không còn cơ hội mở miệng, Trạch Quân khó khăn quan sát biểu hiện của Dụ Ngôn Gia, mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ vốn dĩ không thể thương lượng!
Thư Ký đứng phía sau lúc này mới chậm rãi rút từ phong bì nâu một xấp ảnh. Khung cảnh bỏng mắt ngay lập tức đập vào thái dương vị Phó Giám đốc kia đến tê dại.
Trình Nhược, cô ta ăn nằm với đàn ông?
"Nói thẳng nhé, gà cưng của các người bày mưu tính kế Dụ phu nhân. Tin trong giới tôi tin anh cũng nắm được, Dụ tổng đối với chuyện này tuyệt đối không bỏ qua." Thư Ký đỡ gọng kính, bổ sung thêm. "Anh liệu mà làm."
Đối mặt với dáng vẻ thảm thương của Trình Nhược, dường như Trạch Quân đã hiểu ra gì đó, tiếc nuối an ủi cô.
"Tiểu Nhược, anh rất tiếc. Chúng ta hết duyên rồi."
...
Phía trước là bóng đêm dày vô hạn, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, cùng với tiếng trống ngực đập thình thịch. Cô gái nhỏ hoảng sợ vừa tốc chạy vừa khóc.
Đến cuối đường, hình như cô gái nhỏ đã chạy đến cuối đường, nhưng phía trước tuyệt nhiên không có lấy một chút ánh sáng.
Cô đang ở đâu? Cô có thể quay về không?
Không có gió, không có bão, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ. Vừa lúc cô gái định hét lên cầu cứu, đột nhiên phía sau lưng bị người ta ôm chặt lấy.
Cô gái nhỏ run sợ đến mức bừng tỉnh.
Trần nhà tông lạnh, mùi gỗ tuyết tùng sảng khoái, còn có cả xúc cảm ấm áp mềm mại chạy dọc thân người cô nữa.
Trình Doãn nhìn sang bên cạnh, ngây ngốc nhìn ngắm người đàn ông nằm bên cạnh mình.
"Dụ Ngôn Gia..." Trình Doãn buột miệng gọi, chợt phát hiện cổ họng mình đã khô khốc.
"Ừm, anh ở đây..."
Dụ Ngôn Gia đặt lòng bàn tay lên trán cô, một cái phủ xuống như thể ôm được nửa gương mặt cô, chỉ để lộ cặp mắt long lanh mơ màng cùng đôi môi hồng hồng đầy đặn.
Thần sắc Trình Doãn đã tốt hơn đêm qua rất nhiều, khi hoàn toàn tỉnh táo, cô không khóc cũng không sợ hãi.
Dáng vẻ như thể chết tâm này của cô càng khiến anh đau lòng hơn.
Dụ Ngôn Gia cúi đầu xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Dụ Ngôn Gia thất thần nhìn cô, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Anh biết những gì đêm qua xảy ra đối với cô rất tàn nhẫn, càng không muốn cô nhớ lại.
Khi nụ hôn của anh rơi lung tung mọi điểm trên mặt cô, trên trán, dưới cằm, má trái rồi lại má phải, sau vành tai... cả ở rãnh xương quai xanh. Trình Doãn mới nhịn không nổi đẩy anh ra, yếu ớt chống cự.
Phó giám đốc họ Trạch tên Quân, trước đây là quản lý của Trình Nhược, cũng là người thân thiết nhất với cô ta, nâng đỡ cô ta từ một khách mời trong chương trình tạp kỹ đến khi trở thành diễn viên gạo cội. Cô bé đó đúng là có chút xinh đẹp, nhưng đến mức được "người đàn ông kim cương" bậc nhất Tân Thành để ý tới ư?
Suy rồi lại ngẫm, cuối cùng Trạch Quân cũng chịu loại bỏ viễn cảnh xa xôi kia khỏi đầu mình, run rẩy đối mặt với hiện tại.
Bởi gương mặt như muốn lấy mạng người của Dụ Ngôn Gia, chính là hung khí giết người không thấy máu!
"Dụ tổng, đêm muộn mà anh đại giá quang lâm... có phải..." Trạch Quân khép nép rời khỏi chiếc ghế Phó Giám đốc, trợ lý cũng bị đuổi ra ngoài, thay vào đó là hai tên vệ sỹ cao to lực lưỡng.
Tiếng phụ nữ khóc thút thít, cùng với âm thanh lôi kéo không chút nể nang gì, Trình Nhược cả người rũ rượi đến thê thảm, gương mặt trang điểm bị nhoèn thành một bảng phối màu trát lên mặt.
Làm gì có dáng vẻ của một ngôi sao?
Trạch Quân hoảng hốt đỡ lấy Trình Nhược, lúc này mới phát hiện cả người cô ta đều đã bầm tím. "Tiểu Nhược, em làm sao thế?"
Trình Nhược vừa đau đớn vừa nhục nhã, suốt cả quãng đường từ chỗ hộp đêm đến đây, cô đều bị bỏ trong cốp xe, nơi đó tối tăm lại kín như bưng, hệt như tương lai phía trước của cô ta vậy.
Có thể vì chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần với Dụ Ngôn Gia, nên chưa biết được thủ đoạn tàn nhẫn của anh, cũng không ngờ anh sẽ tính toán với cô đến mức này.
Trình Nhược bụ bợ đầu óc, trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ nhất định phải van nài thế nào anh mới tha thứ cho mình.
"Cầu xin anh... nể tình tôi là chị gái cô ấy..."
Bàn tay còn chưa kịp bấu víu vào gấu quần Dụ Ngôn Gia thì anh đã bước đi, ngồi lên ghế sô pha bàn trà, ánh mắt tàn nhẫn nhìn xuống.
"Đóng băng cô ta hoặc là đóng băng Giai Thụy. Tùy cậu chọn."
Nghĩa trên mặt chữ. Sắc mặt Trạch Quân tái mét, anh ta là người thông minh, sau khi chứng kiến một loạt cảnh tượng trước mắt cũng mơ hồ nhận ra vấn đề.
Bọn họ chọc vào ổ kiến lửa này rồi!
Trạch Quân âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh cổ họng. "Dụ tổng, có chuyện gì cũng có thể thương lượng, anh xem cô ấy còn trẻ..."
Lời chưa nói hết đã không còn cơ hội mở miệng, Trạch Quân khó khăn quan sát biểu hiện của Dụ Ngôn Gia, mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ vốn dĩ không thể thương lượng!
Thư Ký đứng phía sau lúc này mới chậm rãi rút từ phong bì nâu một xấp ảnh. Khung cảnh bỏng mắt ngay lập tức đập vào thái dương vị Phó Giám đốc kia đến tê dại.
Trình Nhược, cô ta ăn nằm với đàn ông?
"Nói thẳng nhé, gà cưng của các người bày mưu tính kế Dụ phu nhân. Tin trong giới tôi tin anh cũng nắm được, Dụ tổng đối với chuyện này tuyệt đối không bỏ qua." Thư Ký đỡ gọng kính, bổ sung thêm. "Anh liệu mà làm."
Đối mặt với dáng vẻ thảm thương của Trình Nhược, dường như Trạch Quân đã hiểu ra gì đó, tiếc nuối an ủi cô.
"Tiểu Nhược, anh rất tiếc. Chúng ta hết duyên rồi."
...
Phía trước là bóng đêm dày vô hạn, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, cùng với tiếng trống ngực đập thình thịch. Cô gái nhỏ hoảng sợ vừa tốc chạy vừa khóc.
Đến cuối đường, hình như cô gái nhỏ đã chạy đến cuối đường, nhưng phía trước tuyệt nhiên không có lấy một chút ánh sáng.
Cô đang ở đâu? Cô có thể quay về không?
Không có gió, không có bão, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ. Vừa lúc cô gái định hét lên cầu cứu, đột nhiên phía sau lưng bị người ta ôm chặt lấy.
Cô gái nhỏ run sợ đến mức bừng tỉnh.
Trần nhà tông lạnh, mùi gỗ tuyết tùng sảng khoái, còn có cả xúc cảm ấm áp mềm mại chạy dọc thân người cô nữa.
Trình Doãn nhìn sang bên cạnh, ngây ngốc nhìn ngắm người đàn ông nằm bên cạnh mình.
"Dụ Ngôn Gia..." Trình Doãn buột miệng gọi, chợt phát hiện cổ họng mình đã khô khốc.
"Ừm, anh ở đây..."
Dụ Ngôn Gia đặt lòng bàn tay lên trán cô, một cái phủ xuống như thể ôm được nửa gương mặt cô, chỉ để lộ cặp mắt long lanh mơ màng cùng đôi môi hồng hồng đầy đặn.
Thần sắc Trình Doãn đã tốt hơn đêm qua rất nhiều, khi hoàn toàn tỉnh táo, cô không khóc cũng không sợ hãi.
Dáng vẻ như thể chết tâm này của cô càng khiến anh đau lòng hơn.
Dụ Ngôn Gia cúi đầu xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Dụ Ngôn Gia thất thần nhìn cô, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Anh biết những gì đêm qua xảy ra đối với cô rất tàn nhẫn, càng không muốn cô nhớ lại.
Khi nụ hôn của anh rơi lung tung mọi điểm trên mặt cô, trên trán, dưới cằm, má trái rồi lại má phải, sau vành tai... cả ở rãnh xương quai xanh. Trình Doãn mới nhịn không nổi đẩy anh ra, yếu ớt chống cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.