Chương 72: Sự Dũng Cảm Của Cô Ấy
Mộc Nhiên
31/10/2023
Mục Ngạn quay đầu nhìn Mục Thiên Tề, "Cha, nếu có việc gì thì có thể nói với con, không cần kéo em ấy vào."
Mục Thiên Tề nhấp một ngụm trà nóng, "Xem ra con ham vui đến mức quên mất quy củ của Mục gia, nếu không con nói những lời như thế, thì bệnh tình của mẹ con cũng sẽ không nặng thêm."
"Những chuyện này là sự thật, mẹ đã sớm biết."
"Sớm biết?" Ông ném tách trà về phía Mục Ngạn, tách trà vỡ dưới chân anh.
Tô Viên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tiếng hét sắp thốt ra.
Ai ngờ ông ta lại ném cả tách trà, nếu trúng người thì hậu quả không biết như thế nào.
"Con không muốn mẹ mãi dối người gạt mình."
"Xem ra, lần trước bị tát, con dường như vẫn chưa tỉnh ngộ."
"Người cần tỉnh ngộ là cha mới phải."
Trong mắt Mục Thiên Tề hiện lên vẻ hung ác, ông ta giơ tay lên, định giáng xuống mặt anh, tuy nhiên, không ai ngờ rằng vào lúc này, cô đã tiến lên một bước và dùng cả hai tay ôm lấy bàn tay đang chuẩn bị tát của Mục Thiên Tề.
"Ông Mục, cho dù như thế nào, ông cũng không thể tùy tiện đánh người như thế."
Ông ta vung tay khiến Tô Viên lùi lại vài bước, nếu không phải Mục Ngạn đỡ cô, chắc có lẽ cô sẽ ngã mất thôi.
"Đây là việc nhà của Mục gia, không liên quan gì đến cô!"
"Tuy rằng tôi không rõ việc của Mục gia, cũng không có tư cách chen vào, nhưng.. Mục Ngạn là bạn trai của tôi, tôi sẽ bảo vệ anh ấy."
Tô Viên không biết tại sao cô lại dùng từ "bảo vệ", dù sao ông ta và anh cũng là cha con, cho dù ông ta có thực sự tát anh thì cũng không có gì to tát. Cô chỉ cảm thấy cô muốn bảo vệ anh, nếu cô không bảo vệ anh thì anh sẽ bị tổn thương sâu sắc.
"Bảo vệ?" Ha ha, cô gái, cô biết bảo vệ là cái gì sao? Cô không có tư cách! Cho dù cô dùng tính mạng này đi chăng nữa, cũng bảo vệ không được cái gì. "
" Tư cách không phải do người khác ban cho, mà là do chính bản thân ra sức. Cho dù chỉ có thể bảo vệ một ít, thì cũng là sự bảo vệ. "
" Ngạn, xem ra con đã bị cô ta ảnh hưởng không ít. "Mục Thiên Tề chuyển ánh mắt sang đứa con trai đang im lặng của mình.
Mục Ngạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Mục Thiên Tề, anh nắm tay cô càng chặt hơn," Cha, như em ấy đã nói, con là bạn trai của em ấy, còn em ấy là bạn gái của con, cho nên đừng ra tay với em ấy. "
Anh biết rõ hơn ai hết Tô Viên hôm nay đã chọc giận ông ấy, nếu cha anh muốn xử lý cô, vậy thì cô sẽ phải trả giá thật đắt.
Nói xong, anh kéo cô đi ra khỏi phòng.
" Ngạn, con là con trai của ta, cho nên kiếp này, nếu con đã yêu một người, thì sẽ không yêu người thứ hai nữa, nên đừng quá ham chơi quá mà làm hại mình. Lần này, chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau nếu lại làm mẹ con buồn, đừng trách ta không nể tình. "
Sau khi ra khỏi nhà hàng, sắc mặt anh vẫn tái nhợt," Anh đưa em về. "Anh nói.
" Anh vẫn chưa ăn gì đúng không, em cũng vậy, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn trước đi. "Tô Viên nói, hơn nữa điều quan trọng bây giờ là cô không muốn để anh một mình quay về.
Hôm nay nhìn thấy Mục Thiên Tề khiến cô có quá nhiều bất ngờ, không biết cha họ có thường bất hòa như thế không, nếu như vậy, cô gần như có thể cảm nhận được cảm giác của anh như thế nào.
Mục Ngạn nhìn Tô Viên, cô nói:" Vừa rồi trên bàn bày ra rất nhiều đồ ăn, nhưng em không có dùng đến, bây giờ em sắp chết đói rồi! Hay là đến quán ăn gần trường đi, cũng đã lâu chúng ta không đến đó ăn rồi. "
Mục Thiên Tề có nói, anh là con trai của ông ấy, nên cả đời chỉ có thể yêu một người, cho nên anh yêu Xán Xán, thì sẽ không thể nào yêu cô nữa? Ông ấy nói câu này mục đích nói cho anh nghe, hay là muốn cho cô nghe?
" Em đang nghĩ gì vậy? "Giọng nói của anh đột nhiên vang lên.
" Hả? Em đang nghĩ lát nữa ăn gì. "
" Lần sau, nếu cha anh lại tìm em, thì em hãy gọi cho anh. Còn nữa, lần sau, bất kể em nhìn thấy cha anh làm gì với anh, thì cũng đừng đừng can thiệp. "
" Ý của anh là, cho dù ông ấy có đánh anh, em chỉ cần đứng xem mà không làm gì? "Cô hỏi.
" Đúng. "
" Em không làm được. "
Câu trả lời của cô dường như nằm trong dự đoán của anh:" Hôm nay em có thể bình an vô sự mà rời khỏi, không có nghĩa là lần sau vẫn được như thế, Tô Viên, em có cần anh phải nói cho em biết những việc cha anh đã từng làm qua như thế nào không? "
Cô nghẹn ngào:" Vậy thì anh cũng sẽ chỉ đứng xem nếu như em bị đánh mà không làm gì sao? "
Anh mím môi và im lặng.
Xe chạy đến quán ăn, lúc xuống xe, Mục Ngạn kéo Tô Viên lại," Em tốt nhất nên nghe lời anh, đó là vì sự an toàn của bản thân em. "
" Anh không cho rằng mình làm sai chuyện gì khiến cho mẹ anh buồn đúng không? "Mặc dù cô không biết chính xác đó là gì, nhưng từ cuộc trò chuyện giữa anh và cha anh, cô có thể đoán được." Nếu như lần sau, anh vẫn không làm gì sai mà vẫn bị đánh, thì em nhất định sẽ hành động giống như hôm nay. "
" Được rồi, em đói quá, mau đi ăn đi."Cô chuyển chủ đề, nắm tay anh bước vào quán. Truyện Tiên Hiệp
Anh khẽ cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn bàn tay cô, tuy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng tâm trạng lại như đang dậy sóng. Đây là cô đang muốn bảo vệ anh, cho dù là ở trước mặt cha anh, cho dù cô yếu ớt, mặc dù cô biết rõ ràng sự thật này, nhưng vẫn không ngừng nói muốn bảo vệ anh.
Mục Thiên Tề nhấp một ngụm trà nóng, "Xem ra con ham vui đến mức quên mất quy củ của Mục gia, nếu không con nói những lời như thế, thì bệnh tình của mẹ con cũng sẽ không nặng thêm."
"Những chuyện này là sự thật, mẹ đã sớm biết."
"Sớm biết?" Ông ném tách trà về phía Mục Ngạn, tách trà vỡ dưới chân anh.
Tô Viên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén tiếng hét sắp thốt ra.
Ai ngờ ông ta lại ném cả tách trà, nếu trúng người thì hậu quả không biết như thế nào.
"Con không muốn mẹ mãi dối người gạt mình."
"Xem ra, lần trước bị tát, con dường như vẫn chưa tỉnh ngộ."
"Người cần tỉnh ngộ là cha mới phải."
Trong mắt Mục Thiên Tề hiện lên vẻ hung ác, ông ta giơ tay lên, định giáng xuống mặt anh, tuy nhiên, không ai ngờ rằng vào lúc này, cô đã tiến lên một bước và dùng cả hai tay ôm lấy bàn tay đang chuẩn bị tát của Mục Thiên Tề.
"Ông Mục, cho dù như thế nào, ông cũng không thể tùy tiện đánh người như thế."
Ông ta vung tay khiến Tô Viên lùi lại vài bước, nếu không phải Mục Ngạn đỡ cô, chắc có lẽ cô sẽ ngã mất thôi.
"Đây là việc nhà của Mục gia, không liên quan gì đến cô!"
"Tuy rằng tôi không rõ việc của Mục gia, cũng không có tư cách chen vào, nhưng.. Mục Ngạn là bạn trai của tôi, tôi sẽ bảo vệ anh ấy."
Tô Viên không biết tại sao cô lại dùng từ "bảo vệ", dù sao ông ta và anh cũng là cha con, cho dù ông ta có thực sự tát anh thì cũng không có gì to tát. Cô chỉ cảm thấy cô muốn bảo vệ anh, nếu cô không bảo vệ anh thì anh sẽ bị tổn thương sâu sắc.
"Bảo vệ?" Ha ha, cô gái, cô biết bảo vệ là cái gì sao? Cô không có tư cách! Cho dù cô dùng tính mạng này đi chăng nữa, cũng bảo vệ không được cái gì. "
" Tư cách không phải do người khác ban cho, mà là do chính bản thân ra sức. Cho dù chỉ có thể bảo vệ một ít, thì cũng là sự bảo vệ. "
" Ngạn, xem ra con đã bị cô ta ảnh hưởng không ít. "Mục Thiên Tề chuyển ánh mắt sang đứa con trai đang im lặng của mình.
Mục Ngạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Mục Thiên Tề, anh nắm tay cô càng chặt hơn," Cha, như em ấy đã nói, con là bạn trai của em ấy, còn em ấy là bạn gái của con, cho nên đừng ra tay với em ấy. "
Anh biết rõ hơn ai hết Tô Viên hôm nay đã chọc giận ông ấy, nếu cha anh muốn xử lý cô, vậy thì cô sẽ phải trả giá thật đắt.
Nói xong, anh kéo cô đi ra khỏi phòng.
" Ngạn, con là con trai của ta, cho nên kiếp này, nếu con đã yêu một người, thì sẽ không yêu người thứ hai nữa, nên đừng quá ham chơi quá mà làm hại mình. Lần này, chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau nếu lại làm mẹ con buồn, đừng trách ta không nể tình. "
Sau khi ra khỏi nhà hàng, sắc mặt anh vẫn tái nhợt," Anh đưa em về. "Anh nói.
" Anh vẫn chưa ăn gì đúng không, em cũng vậy, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn trước đi. "Tô Viên nói, hơn nữa điều quan trọng bây giờ là cô không muốn để anh một mình quay về.
Hôm nay nhìn thấy Mục Thiên Tề khiến cô có quá nhiều bất ngờ, không biết cha họ có thường bất hòa như thế không, nếu như vậy, cô gần như có thể cảm nhận được cảm giác của anh như thế nào.
Mục Ngạn nhìn Tô Viên, cô nói:" Vừa rồi trên bàn bày ra rất nhiều đồ ăn, nhưng em không có dùng đến, bây giờ em sắp chết đói rồi! Hay là đến quán ăn gần trường đi, cũng đã lâu chúng ta không đến đó ăn rồi. "
Mục Thiên Tề có nói, anh là con trai của ông ấy, nên cả đời chỉ có thể yêu một người, cho nên anh yêu Xán Xán, thì sẽ không thể nào yêu cô nữa? Ông ấy nói câu này mục đích nói cho anh nghe, hay là muốn cho cô nghe?
" Em đang nghĩ gì vậy? "Giọng nói của anh đột nhiên vang lên.
" Hả? Em đang nghĩ lát nữa ăn gì. "
" Lần sau, nếu cha anh lại tìm em, thì em hãy gọi cho anh. Còn nữa, lần sau, bất kể em nhìn thấy cha anh làm gì với anh, thì cũng đừng đừng can thiệp. "
" Ý của anh là, cho dù ông ấy có đánh anh, em chỉ cần đứng xem mà không làm gì? "Cô hỏi.
" Đúng. "
" Em không làm được. "
Câu trả lời của cô dường như nằm trong dự đoán của anh:" Hôm nay em có thể bình an vô sự mà rời khỏi, không có nghĩa là lần sau vẫn được như thế, Tô Viên, em có cần anh phải nói cho em biết những việc cha anh đã từng làm qua như thế nào không? "
Cô nghẹn ngào:" Vậy thì anh cũng sẽ chỉ đứng xem nếu như em bị đánh mà không làm gì sao? "
Anh mím môi và im lặng.
Xe chạy đến quán ăn, lúc xuống xe, Mục Ngạn kéo Tô Viên lại," Em tốt nhất nên nghe lời anh, đó là vì sự an toàn của bản thân em. "
" Anh không cho rằng mình làm sai chuyện gì khiến cho mẹ anh buồn đúng không? "Mặc dù cô không biết chính xác đó là gì, nhưng từ cuộc trò chuyện giữa anh và cha anh, cô có thể đoán được." Nếu như lần sau, anh vẫn không làm gì sai mà vẫn bị đánh, thì em nhất định sẽ hành động giống như hôm nay. "
" Được rồi, em đói quá, mau đi ăn đi."Cô chuyển chủ đề, nắm tay anh bước vào quán. Truyện Tiên Hiệp
Anh khẽ cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn bàn tay cô, tuy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng tâm trạng lại như đang dậy sóng. Đây là cô đang muốn bảo vệ anh, cho dù là ở trước mặt cha anh, cho dù cô yếu ớt, mặc dù cô biết rõ ràng sự thật này, nhưng vẫn không ngừng nói muốn bảo vệ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.