Chương 44
Nghê Đa Hỉ
05/04/2020
Mùa đông năm nay, Hạ Đàn đã 20 tuổi.
Ngày sinh nhật hôm đó vừa đúng rơi vào ngày cuối tuần.
Tối hôm trước, Hạ Đàn và đám bạn cùng phòng đi ăn thịt nướng, ăn xong rồi đến KTV ca hát, Hàn Triệt đều tham gia đi cùng các cô trong cả buổi tối.
Hạ Đàn vui vẻ uống bia với Lý Kỳ.
Bình thường cô không bao giờ uống, tửu lượng thảm hại đến mức làm người ta phải bật cười. Mới hơn nửa chai thôi mà cô đã bắt đầu lên cơn, Trình Di đang ngồi hát ở đối diện, cô liền cởi giày leo lên ghế sô pha, tay cầm một cái lục lạc giơ lên cao lắc qua lắc lại múa may quay cuồng, cười rất vui vẻ, còn vỗ theo điệu nhạc, hô to lên, "Hay quá!"
Hàn Triệt ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Hạ Đàn say khướt như thế, tay ấn ấn huyệt thái dương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Anh hơi cúi đầu, trong nụ cười ngập tràn sự cưng chiều.
Các cô nàng chơi ở KTV đến hơn 11h đêm mới kết thúc, Hàn Triệt thanh toán tiền xong, đầu tiên là đưa các bạn của Hạ Đàn về ký túc xá trước. Sau đó mới chở Hạ Đàn về nhà.
Sau khi Hạ Đàn uống hơn nửa chai bia, đã say bí tỉ, trên đường về nhà, trong xe đều là giọng hát của cô, lung ta lung tung, hoàn toàn không nghe ra được giai điệu nào.
Hàn Triệt cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Đêm đông vắng lạnh, trên đường không có người, rất yên tĩnh. Trong xe là giọng hát của Hạ Đàn, làm cho màn đêm yên tĩnh thế này cũng trở nên náo nhiệt.
Chu Tề nói, Hạ Đàn đã lấy mất trái tim của anh. Cậu ấy nói không hề sai một chút nào.
Anh không biết phải nói thế nào mới có thể diễn tả được tâm tình của mình, mỗi một ngày ở bên cạnh Hạ Đàn, tâm trạng của anh thật sự rất vui vẻ.
Thậm chí chỉ cần nhìn thấy cô, tâm trạng cũng sẽ rất tốt, tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ quên đi.
Về đến nhà, đã gần 12h giờ.
Hàn Triệt cho xe dừng lại, lấy chìa khóa rồi xuống xe.
Đi vòng qua đầu xe, bước đến chỗ ghế phó lái, đỡ Hạ Đàn xuống xe.
Hạ Đàn say khướt, vừa nhìn thấy Hàn Triệt, cả người dựa vào anh, hai tay choàng lên cổ anh, mơ mơ màng màng hô, "Hàn tổng ---"
Hàn Triệt cười, thuận tay ôm cô, cúi người xuống, cởi dây an toàn ra rồi sau đó ôm cả người cô ra.
Gương mặt Hạ Đàn đỏ bừng, ôm cổ Hàn Triệt, tiến lại gần hôn anh.
Hàn Triệt cười, ôm cô đến cửa rồi ấn mở cửa bằng vân tay.
Tiếng mở cửa vang lên, Hàn Triệt ôm Hạ Đàn bước vào, trở tay ra phía sau đóng cửa lại.
Không kịp đổi giày, cứ như vậy mà đi vào nhà, đặt Hạ Đàn lên ghế sô pha. Sau đó đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Hạ Đàn, giữ chân cô rồi cởi giày ra.
Ngày hôm nay Hạ Đàn mang giày tuyết nên rất dễ cởi.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt cởi giày cho mình, mỉm cười toe toét rất vui vẻ.
Hàn Triệt nâng mắt lên nhìn cô, bắt gặp nụ cười của Hàn Đàn, cũng không nhịn được mà cười rộ lên, "Cười ngây ngô cái gì hả."
Anh xách đôi giày lên, đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa, đặt giày lên kệ.
Sau khi cất giày xong, anh đi xuống phòng bếp, một lát sau bưng một cái ly đến.
Hạ Đàn nằm nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là mười hai giờ.
Hàn Triệt đi đến phòng bếp rồi mang một cái ly đến.
Hạ Đàn mệt mỏi nằm vật trên sô pha, gương mặt đỏ bừng.
Hàn Triệt ngồi xuống, nâng người cô dậy, ôm vào trong lòng mình, đưa ly nước đến bên miệng cô, "Uống hết cái này đi em."
Mùi rất khó ngửi, đầu Hạ Đàn thụt lại phía sau, lẩm bẩm hỏi: "Đây là cái gì thế?"
Hàn Triệt nói: "Thuốc giải rượu." Nói xong, giơ tay lên sờ vào trán Hạ Đàn, "Nếu không là ngày mai em sẽ đau đầu."
Hàn Triệt thường xuyên đi xã giao, những thứ này luôn có sẵn ở trong nhà.
Hạ Đàn không muốn uống, cắn chặt miệng.
Hàn Triệt đưa ly nước đến bên miệng cô, nhẹ nhẹ vỗ vỗ sau lưng, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành một con thú nhỏ, "Ngoan nào."
Hàn Triệt dỗ dành một câu, Hạ Đàn nhăn nhắn mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra.
Hàn Triệt bưng ly nước đút cho cô, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống thuốc của Hạ Đàn, đáy lòng cảm thấy buồn cười. Cô nhóc này thật rất dễ dỗ.
Hạ Đàn uống xong thuốc giải rượu, Hàn Triệt đặt ly lên bàn trà, lại lấy một ly nước lọc khác, đút lên miệng cô.
Cả người Hạ Đàn mềm nhũn dựa vào trong lòng Hàn Triệt, nhắm mắt lại, không thèm quan tâm là cái gì nữa, chỉ há miệng ra uống.
Lần này rất ngọt là sữa chua.
Bởi vì trời lạnh, Hàn Triệt không cho cô uống nhiều, chỉ uống một ngụm rồi cất cái ly đi, đặt lên bàn trà.
Hạ Đàn nắm lấy tay áo của Hàn Triệt, còn muốn uống nữa.
Hàn Triệt ôm ngang người cô lên, "Lạnh lắm, chỉ muốn một hớp là được rồi."
Anh ôm Hạ Đàn đi lên lầu.
Hạ Đàn say nhưng không còn say mèm như lúc nãy, gương mặt dán vào ngực Hàn Triệt, mơ mơ màng màng nói: "Đã qua 12h chưa anh?"
Hàn Triệt ôm cô lên lầu, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Vẫn còn mấy phút nữa."
Hạ Đàn à một tiếng, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Hàn Triệt ôm cô về phòng, mở cửa ra, giơ tay lên bật công tắc đèn cạnh cửa.
Căn phòng bừng sáng, Hạ Đàn mở mắt ra, đôi mắt ẩm ướt. Cô ngây người nhìn xung quanh.
Hàn Triệt ôm cô đến bên giường, kéo chăn ra rồi đặt cô nằm xuống.
Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc rồi lơ mơ hỏi: "Tuyết rơi rồi đúng không anh?"
Hàn Triệt sửng sốt, cũng vô thức mà nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ.
Từng bông tuyết trắng li ti rơi xuống, vô cũng nổi bật giữa màn đêm.
Đúng là tuyết đã rơi.
Hạ Đàn bước xuống giường, hai chân bước xuống sàn, mang dép ở cạnh giường rồi đi ra ngoài ban công.
Cô ghé vào ban công, duỗi tay ra.
Trận tuyết rơi có hơi lớn, từng bông tuyết rơi xuống trên lòng bàn tay Hạ Đàn.
Mùa đông năm nay, Hạ Đàn 20 tuổi.
Cô ngắm những bông tuyết trong lòng bàn tay mình, mỉm cười thích thú.
Hàn Triệt đứng ở sau lưng cô, tựa người vào cửa, hai tay đặt trong túi quần.
Anh nhìn Hạ Đàn, ánh mắt rất dịu dàng, trên khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Qua một lát sau, Hạ Đàn quay đầu lại, nhìn Hàn Triệt cười, "Mấy giờ rồi anh?"
Hàn Triệt cười, nâng tay lên, cúi đầu xem đồng hồ, "Còn khoảng 30 giây nữa."
Hạ Đàn trừng mắt nhìn anh.
Hàn Triệt tựa vào cửa đứng thẳng người, do đến trước mặt Hạ Đàn, ôm eo cô, cúi đầu rồi hôn vào môi cô một lúc. Sau đó khẽ ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Đàn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, sau một lúc lâu, khẽ thì thầm, "Sinh nhật vui vẻ, Hạ Đàn."
Hạ Đàn nhìn anh, đôi mắt dần dần cong lên.
Cô không biết phải nói như thế nào, nhưng mà thật sự rất vui vẻ. Trái tim cô rất ấm áp, giống như sắp tan chảy.
Cô vui vẻ nhào vào lòng ngực Hàn Triệt, ôm chặt lấy anh.
Hàn Triệt ôm cô, một tay xoa xoa tay cô, cười, "Lạnh không em?"
Hạ Đàn a một tiếng, "Có chút chút ạ."
"Vào phòng nào."
Hạ Đàn đã uống thuốc giải rượu, nên đã thanh tỉnh hơn phân nửa.
Trở về phòng, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, Hàn Triệt tựa lưng ngồi ở cạnh giường, cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Hạ Đàn bỏ dép leo lên giường, bò qua người Hàn Triệt, kéo chăn ra rồi chui vào. Cô nghiêng người qua, dựa vào lòng Hàn Triệt, "Anh đang xem cái gì thế?"
Hàn Triệt cười cười, vòng tay trái ôm bả vai cô, "Chỉ là vài chuyện công việc thôi."
Anh tắt khóa màn hình điện thoại rồi đặt lên tủ đầu giường.
Hạ Đàn vừa tắm xong, rất thơm.
Hàn Triệt cúi đầu, hôn Hạ Đàn một lúc lâu.
Hạ Đàn ngẩng đầu và hôn đáp trả lại Hàn Triệt.
Từ môi đến hôn sâu.
Hạ Đàn bị hôn đến mức không hít thở nổi, Hàn Triệt mới hơi buông lỏng cô ra, đôi môi ấm áp dán vào môi Hạ Đàn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đêm nay đi ngủ sớm chút, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi."
Gương mặt Hạ Đàn đỏ rực, không biết là do tác dụng của bia, hay là do Hàn Triệt hôn. Cô gật đầu, chui vào trong chăn, đẩy Hàn Triệt ra, "Anh đi tắm đi."
Hàn Triệt ừ rồi bước xuống giường.
Hạ Đàn nghĩ đến ngày mai sẽ được ra ngoài chơi, thế là cô đi ngủ rất sớm.
Dù tối ngày hôm qua có tuyết rơi, nhưng sáng hôm nay mặt trời vẫn sáng chói, trời trong xanh vắt, ánh nắng ấm áp, dù là mùa đông nhưng hiếm khi thời tiết lại đẹp như thế này.
Hàn Triệt thức dậy trễ hơn so với Hạ Đàn, lúc đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hạ Đàn ngồi ở bậc thềm, nâng má, ngửa mặt lên phơi nắng.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn.
Hạ Đàn nâng má, nghiêng đầu qua mỉm cười nhìn anh, "Chào buổi sáng, anh yêu."
Hàn Triệt nghiêng đầu nhìn cô, cười cười.
Hạ Đàn vẫn tiếp tục nhìn anh. Đôi mắt cong cong, hai ngón tay vuốt vuốt mặt cô
Hàn Triệt nhìn thấy Hạ Đàn mỉm cười tươi như thế, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Anh kéo tay cô qua, mặt không biến sắc mà đeo một món đồ lên tay cô.
Hạ Đàn cảm thấy cổ tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên có thêm một cái vòng tay.
Chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh mặt trời, màu bạc rất đẹp.
Hàn Triệt đeo cho cô xong, giơ tay khẽ búng trán cô một cái, cười, "Sinh nhật vui vẻ, em gái Tiểu Hạ."
Ngày sinh nhật hôm đó vừa đúng rơi vào ngày cuối tuần.
Tối hôm trước, Hạ Đàn và đám bạn cùng phòng đi ăn thịt nướng, ăn xong rồi đến KTV ca hát, Hàn Triệt đều tham gia đi cùng các cô trong cả buổi tối.
Hạ Đàn vui vẻ uống bia với Lý Kỳ.
Bình thường cô không bao giờ uống, tửu lượng thảm hại đến mức làm người ta phải bật cười. Mới hơn nửa chai thôi mà cô đã bắt đầu lên cơn, Trình Di đang ngồi hát ở đối diện, cô liền cởi giày leo lên ghế sô pha, tay cầm một cái lục lạc giơ lên cao lắc qua lắc lại múa may quay cuồng, cười rất vui vẻ, còn vỗ theo điệu nhạc, hô to lên, "Hay quá!"
Hàn Triệt ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Hạ Đàn say khướt như thế, tay ấn ấn huyệt thái dương, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Anh hơi cúi đầu, trong nụ cười ngập tràn sự cưng chiều.
Các cô nàng chơi ở KTV đến hơn 11h đêm mới kết thúc, Hàn Triệt thanh toán tiền xong, đầu tiên là đưa các bạn của Hạ Đàn về ký túc xá trước. Sau đó mới chở Hạ Đàn về nhà.
Sau khi Hạ Đàn uống hơn nửa chai bia, đã say bí tỉ, trên đường về nhà, trong xe đều là giọng hát của cô, lung ta lung tung, hoàn toàn không nghe ra được giai điệu nào.
Hàn Triệt cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Đêm đông vắng lạnh, trên đường không có người, rất yên tĩnh. Trong xe là giọng hát của Hạ Đàn, làm cho màn đêm yên tĩnh thế này cũng trở nên náo nhiệt.
Chu Tề nói, Hạ Đàn đã lấy mất trái tim của anh. Cậu ấy nói không hề sai một chút nào.
Anh không biết phải nói thế nào mới có thể diễn tả được tâm tình của mình, mỗi một ngày ở bên cạnh Hạ Đàn, tâm trạng của anh thật sự rất vui vẻ.
Thậm chí chỉ cần nhìn thấy cô, tâm trạng cũng sẽ rất tốt, tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ quên đi.
Về đến nhà, đã gần 12h giờ.
Hàn Triệt cho xe dừng lại, lấy chìa khóa rồi xuống xe.
Đi vòng qua đầu xe, bước đến chỗ ghế phó lái, đỡ Hạ Đàn xuống xe.
Hạ Đàn say khướt, vừa nhìn thấy Hàn Triệt, cả người dựa vào anh, hai tay choàng lên cổ anh, mơ mơ màng màng hô, "Hàn tổng ---"
Hàn Triệt cười, thuận tay ôm cô, cúi người xuống, cởi dây an toàn ra rồi sau đó ôm cả người cô ra.
Gương mặt Hạ Đàn đỏ bừng, ôm cổ Hàn Triệt, tiến lại gần hôn anh.
Hàn Triệt cười, ôm cô đến cửa rồi ấn mở cửa bằng vân tay.
Tiếng mở cửa vang lên, Hàn Triệt ôm Hạ Đàn bước vào, trở tay ra phía sau đóng cửa lại.
Không kịp đổi giày, cứ như vậy mà đi vào nhà, đặt Hạ Đàn lên ghế sô pha. Sau đó đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Hạ Đàn, giữ chân cô rồi cởi giày ra.
Ngày hôm nay Hạ Đàn mang giày tuyết nên rất dễ cởi.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt cởi giày cho mình, mỉm cười toe toét rất vui vẻ.
Hàn Triệt nâng mắt lên nhìn cô, bắt gặp nụ cười của Hàn Đàn, cũng không nhịn được mà cười rộ lên, "Cười ngây ngô cái gì hả."
Anh xách đôi giày lên, đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa, đặt giày lên kệ.
Sau khi cất giày xong, anh đi xuống phòng bếp, một lát sau bưng một cái ly đến.
Hạ Đàn nằm nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là mười hai giờ.
Hàn Triệt đi đến phòng bếp rồi mang một cái ly đến.
Hạ Đàn mệt mỏi nằm vật trên sô pha, gương mặt đỏ bừng.
Hàn Triệt ngồi xuống, nâng người cô dậy, ôm vào trong lòng mình, đưa ly nước đến bên miệng cô, "Uống hết cái này đi em."
Mùi rất khó ngửi, đầu Hạ Đàn thụt lại phía sau, lẩm bẩm hỏi: "Đây là cái gì thế?"
Hàn Triệt nói: "Thuốc giải rượu." Nói xong, giơ tay lên sờ vào trán Hạ Đàn, "Nếu không là ngày mai em sẽ đau đầu."
Hàn Triệt thường xuyên đi xã giao, những thứ này luôn có sẵn ở trong nhà.
Hạ Đàn không muốn uống, cắn chặt miệng.
Hàn Triệt đưa ly nước đến bên miệng cô, nhẹ nhẹ vỗ vỗ sau lưng, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành một con thú nhỏ, "Ngoan nào."
Hàn Triệt dỗ dành một câu, Hạ Đàn nhăn nhắn mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra.
Hàn Triệt bưng ly nước đút cho cô, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống thuốc của Hạ Đàn, đáy lòng cảm thấy buồn cười. Cô nhóc này thật rất dễ dỗ.
Hạ Đàn uống xong thuốc giải rượu, Hàn Triệt đặt ly lên bàn trà, lại lấy một ly nước lọc khác, đút lên miệng cô.
Cả người Hạ Đàn mềm nhũn dựa vào trong lòng Hàn Triệt, nhắm mắt lại, không thèm quan tâm là cái gì nữa, chỉ há miệng ra uống.
Lần này rất ngọt là sữa chua.
Bởi vì trời lạnh, Hàn Triệt không cho cô uống nhiều, chỉ uống một ngụm rồi cất cái ly đi, đặt lên bàn trà.
Hạ Đàn nắm lấy tay áo của Hàn Triệt, còn muốn uống nữa.
Hàn Triệt ôm ngang người cô lên, "Lạnh lắm, chỉ muốn một hớp là được rồi."
Anh ôm Hạ Đàn đi lên lầu.
Hạ Đàn say nhưng không còn say mèm như lúc nãy, gương mặt dán vào ngực Hàn Triệt, mơ mơ màng màng nói: "Đã qua 12h chưa anh?"
Hàn Triệt ôm cô lên lầu, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Vẫn còn mấy phút nữa."
Hạ Đàn à một tiếng, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Hàn Triệt ôm cô về phòng, mở cửa ra, giơ tay lên bật công tắc đèn cạnh cửa.
Căn phòng bừng sáng, Hạ Đàn mở mắt ra, đôi mắt ẩm ướt. Cô ngây người nhìn xung quanh.
Hàn Triệt ôm cô đến bên giường, kéo chăn ra rồi đặt cô nằm xuống.
Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc rồi lơ mơ hỏi: "Tuyết rơi rồi đúng không anh?"
Hàn Triệt sửng sốt, cũng vô thức mà nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ.
Từng bông tuyết trắng li ti rơi xuống, vô cũng nổi bật giữa màn đêm.
Đúng là tuyết đã rơi.
Hạ Đàn bước xuống giường, hai chân bước xuống sàn, mang dép ở cạnh giường rồi đi ra ngoài ban công.
Cô ghé vào ban công, duỗi tay ra.
Trận tuyết rơi có hơi lớn, từng bông tuyết rơi xuống trên lòng bàn tay Hạ Đàn.
Mùa đông năm nay, Hạ Đàn 20 tuổi.
Cô ngắm những bông tuyết trong lòng bàn tay mình, mỉm cười thích thú.
Hàn Triệt đứng ở sau lưng cô, tựa người vào cửa, hai tay đặt trong túi quần.
Anh nhìn Hạ Đàn, ánh mắt rất dịu dàng, trên khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Qua một lát sau, Hạ Đàn quay đầu lại, nhìn Hàn Triệt cười, "Mấy giờ rồi anh?"
Hàn Triệt cười, nâng tay lên, cúi đầu xem đồng hồ, "Còn khoảng 30 giây nữa."
Hạ Đàn trừng mắt nhìn anh.
Hàn Triệt tựa vào cửa đứng thẳng người, do đến trước mặt Hạ Đàn, ôm eo cô, cúi đầu rồi hôn vào môi cô một lúc. Sau đó khẽ ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Đàn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, sau một lúc lâu, khẽ thì thầm, "Sinh nhật vui vẻ, Hạ Đàn."
Hạ Đàn nhìn anh, đôi mắt dần dần cong lên.
Cô không biết phải nói như thế nào, nhưng mà thật sự rất vui vẻ. Trái tim cô rất ấm áp, giống như sắp tan chảy.
Cô vui vẻ nhào vào lòng ngực Hàn Triệt, ôm chặt lấy anh.
Hàn Triệt ôm cô, một tay xoa xoa tay cô, cười, "Lạnh không em?"
Hạ Đàn a một tiếng, "Có chút chút ạ."
"Vào phòng nào."
Hạ Đàn đã uống thuốc giải rượu, nên đã thanh tỉnh hơn phân nửa.
Trở về phòng, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, Hàn Triệt tựa lưng ngồi ở cạnh giường, cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Hạ Đàn bỏ dép leo lên giường, bò qua người Hàn Triệt, kéo chăn ra rồi chui vào. Cô nghiêng người qua, dựa vào lòng Hàn Triệt, "Anh đang xem cái gì thế?"
Hàn Triệt cười cười, vòng tay trái ôm bả vai cô, "Chỉ là vài chuyện công việc thôi."
Anh tắt khóa màn hình điện thoại rồi đặt lên tủ đầu giường.
Hạ Đàn vừa tắm xong, rất thơm.
Hàn Triệt cúi đầu, hôn Hạ Đàn một lúc lâu.
Hạ Đàn ngẩng đầu và hôn đáp trả lại Hàn Triệt.
Từ môi đến hôn sâu.
Hạ Đàn bị hôn đến mức không hít thở nổi, Hàn Triệt mới hơi buông lỏng cô ra, đôi môi ấm áp dán vào môi Hạ Đàn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đêm nay đi ngủ sớm chút, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi."
Gương mặt Hạ Đàn đỏ rực, không biết là do tác dụng của bia, hay là do Hàn Triệt hôn. Cô gật đầu, chui vào trong chăn, đẩy Hàn Triệt ra, "Anh đi tắm đi."
Hàn Triệt ừ rồi bước xuống giường.
Hạ Đàn nghĩ đến ngày mai sẽ được ra ngoài chơi, thế là cô đi ngủ rất sớm.
Dù tối ngày hôm qua có tuyết rơi, nhưng sáng hôm nay mặt trời vẫn sáng chói, trời trong xanh vắt, ánh nắng ấm áp, dù là mùa đông nhưng hiếm khi thời tiết lại đẹp như thế này.
Hàn Triệt thức dậy trễ hơn so với Hạ Đàn, lúc đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hạ Đàn ngồi ở bậc thềm, nâng má, ngửa mặt lên phơi nắng.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn.
Hạ Đàn nâng má, nghiêng đầu qua mỉm cười nhìn anh, "Chào buổi sáng, anh yêu."
Hàn Triệt nghiêng đầu nhìn cô, cười cười.
Hạ Đàn vẫn tiếp tục nhìn anh. Đôi mắt cong cong, hai ngón tay vuốt vuốt mặt cô
Hàn Triệt nhìn thấy Hạ Đàn mỉm cười tươi như thế, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Anh kéo tay cô qua, mặt không biến sắc mà đeo một món đồ lên tay cô.
Hạ Đàn cảm thấy cổ tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên có thêm một cái vòng tay.
Chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh mặt trời, màu bạc rất đẹp.
Hàn Triệt đeo cho cô xong, giơ tay khẽ búng trán cô một cái, cười, "Sinh nhật vui vẻ, em gái Tiểu Hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.