Chương 7
Nghê Đa Hỉ
31/08/2019
Chút tâm tư thiếu nữ của Hạ Đàn mới vừa nảy nở đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Từ lúc Hàn Triệt rời đi, khách sạn lập tức có thêm một pho tượng mang tên "Hòn vọng phu", Hạ Đàn mỗi ngày đều ngồi trên băng ghế đá nhỏ trước cửa, nhìn bờ sông đối diện đến ngẩn người, lâu lâu còn than ngắn thở dài vài tiếng.
Vốn dĩ là một cô chủ nhỏ hoạt bát sáng sủa lại đột nhiên trở thành người có tâm sự nặng nề, có vài khách trọ ở lâu tại khách sạn tò mò, hỏi Thanh Thanh, "Cô chủ nhỏ nhà các cô bị làm sao vậy? Lúc trước không phải hoạt bát lắm sao, mấy ngày nay sao lại âu sầu như vậy?"
Thanh Thanh cười thành tiếng, lắc đầu nói: "Haizzz, cô gái mười tám mười chín tuổi là khó hiểu nhất."
Có người nói đùa: "Thất tình sao."
Thanh Thanh không nhịn được cười, nhìn về phía Hạ Đàn đang ngồi trước cửa.
Đâu có được tính là thất tình, căn bản là chưa bắt đầu đã thất bại rồi.
Chờ khách trọ đi rồi, Thanh Thanh từ quầy bar bước ra, ngồi vào cái ghế bên cạnh Hạ Đàn, "Vẫn nhớ sao?"
Hạ Đàn thở dài, chỉ tay về phía bờ sông nhỏ đối diện, "Lúc Hàn Triệt ở đây, bình thường không có việc gì thì rất thích đứng đó hóng gió."
"Ôi trời đất ơi, em thật sự đúng là vẫn còn nhớ."
Hạ Đàn nhếch miệng, ánh mắt vẫn nhìn về bờ sông đối diện.
Thanh Thanh cười thở dài, "Em đừng suy nghĩ nữa, người ta cũng đã đi mười ngày rồi, em có ngồi đây trông mòn con mắt thế này thì anh ta cũng không xuất hiện đâu."
Nghĩ đến cái gì đó, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Đàn, "Em thật sự thích đến vậy, sao không xin số điện thoại của anh ta."
Nhắc đến chuyện này Hạ Đàn càng thêm buồn bực, bĩu môi nói: "Em có hỏi, anh ấy nói là bất tiện."
Thanh Thanh cười ha ha không ngừng.
Hạ Đàn nghiêng đầu qua liếc nhìn cô ấy: "Chị còn cười nữa."
Thanh Thanh không nhịn được, tay đặt lên vai của Hạ Đàn, cười nói: "Em đó, chị đã sớm nói với em, loại đàn ông đấy chỉ có thể đứng xa mà nhìn, người ta chỉ đến ở hai ngày rồi đi, làm sao có thể phát sinh tình cảm với em được chứ."
Hạ Đàn khẽ hừ một tiếng, mím môi không nói lời nào.
Thanh Thanh lại nói: "Hàn Triệt thì thôi bỏ qua đi, kiểu đàn ông có sức hấp dẫn này đoán chừng sẽ không thích cô nhóc con như em, nếu em thật sự muốn yêu đương, sắp vào đại học rồi đấy, trong trường học vẫn còn nhiều nam sinh mà."
Hạ Đàn bĩu môi: "Bọn họ cũng đâu đẹp trai bằng Hàn Triệt."
"Không ngờ em vậy mà lại vừa ý bộ dạng đẹp trai của người ta?"
"Dáng người rất tốt, đã vậy lại còn cao nữa chứ, mặc tây trang hay áo sơ mi cũng đều đẹp cả, mà quan trọng nhất là khí chất đó, sống đến tận bây giờ em thật sự chưa từng gặp được người đàn ông nào như vậy." Dứt lời, nghiêng đầu nhìn Thanh Thanh, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Khí chất đó chị hiểu không? Chính là anh ấy chỉ cần đứng trong đám người cũng có thể làm lu mờ tất cả mọi người xung quanh đấy."
Thanh Thanh nói: "Hiểu chứ, sao mà không hiểu được."
Hạ Đàn lại nhìn về bờ sông đối diện, thở dài một hơi: "Vậy nên là, em vừa nhìn thấy anh ấy đã rung động mất rồi."
Thanh Thanh cười, than thở mà vỗ vỗ vai Hạ Đàn, "Loại đàn ông này cũng đâu phải chỉ khiến mỗi mình em rung động đâu, nhưng mà thật sự là không thực tế, vậy nên em không cần nghĩ nhiều làm gì."
Ngừng một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hạ Đàn cười: "Ai dà, sao bỗng nhiên chị lại nhớ tới lần trước em bị trẹo chân, nổi giận đùng đùng trở về rồi nói không thích Hàn Triệt nhỉ."
Hạ Đàn: "Đó là vì anh ấy chọc em tức giận."
"......."
"Sau đó anh ấy nhận lỗi với em, em chẳng phải cũng đã tha thứ cho anh ấy rồi đấy sao."
".........."
Có điều mặc kệ thế nào đi nữa thì Hàn Triệt đã thành một vị khách qua đường xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống của Hạ Đàn, hai người bọn họ đời này có thể sẽ không còn cơ hội cùng xuất hiện chung với nhau nữa.
Nửa tháng ở trấn Thiệu sau khi Hàn Triệt rời đi, Hạ Đàn cũng bắt đầu hành trình mới trong cuộc đời của cô -- đến thành phố B học Đại Học.
Cuộc sống đại học so với tưởng tượng của cô càng muôn màu muôn vẻ hơn nhiều, Hạ Đàn làm quen với bạn mới, cũng có cuộc sống mới, mỗi ngày ngoài đi học còn tham gia hàng loạt các hoạt động xã đoàn, bận rộn đến mức sắp quên Hàn Triệt.
Chính là thỉnh thoảng nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, tận sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Đó là vào một buổi tối, Hàn Triệt đứng ở bờ sông hóng gió, cô đứng từ phía sau len lén chụp trộm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, thân hình cao ngất thẳng tắp, vai rộng eo hẹp. Chỉ chụp được mỗi bóng lưng thôi nhưng cũng đã đủ mê người.
Trong một thời gian rất dài rất dài, Hạ Đàn đã nghĩ cả đời này không bao giờ....có thể gặp lại Hàn Triệt.
Tựa như Thanh Thanh đã từng nói, anh chỉ ở khách sạn nhà cô hai ngày, tựa như bèo nước gặp nhau, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải, có chăng thì cũng chỉ đơn giản là khách trọ. Vừa đến liền đi, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại, thậm chí ngay cả số điện thoại di động của anh mà cô cũng không có tư cách hỏi.
Thế nhưng lúc này Hạ Đàn không hề hay biết, duyên phận kỳ lạ của cô và Hàn Triệt chỉ vừa mới bắt đầu.
Vào một ngày trong tháng mười một, sau một hồi mưa rất to, nhiệt độ không khí bất chợt giảm hơn mười độ.
Sáng sớm mở cửa ban công ra rửa mặt, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, lạnh đến mức cả người Hạ Đàn đông cứng, thét chói tai chạy vào bên trong ký túc xá.
"Lạnh Lạnh Lạnh! Lạnh quá!!!" Hạ Đàn vốn vừa mới rời giường, lại bị trận gió lạnh thấu xương bên ngoài dọa cho sợ hãi, nhanh như chớp chui lại vào chăn, cuộn mình thành một cục, lôi kéo chăn đắp kín mít mình như quả bóng.
Lý Kỳ ở giường đối diện mơ màng từ màn ngủ thò đầu ra, hỏi: "Sao đấy?"
Hạ Đàn nằm trong chăn run rẩy, hai hàm răng lập cập va vào nhau, "Bên ngoài lạnh lắm, lạnh chết mình rồi."
Hạ Đàn lớn lên ở trấn nhỏ Giang Nam, từ bé chưa từng đi quá xa nhà, lại càng không sống thành phố nào khác. Dù mùa đông ở trấn Thiệu cũng lạnh, nhưng cái lạnh ở đấy lại tương đối là ẩm ướt, không có nhiều gió. Không giống như mùa đông ở phương Bắc, gió lạnh đến thấu xương, khi thổi vào mặt thì chẳng khác nào dao cắt.
Lý Kỳ dụi dụi mắt, từ trên giường bước xuống, mặc thêm một bộ áo ngủ mới đẩy cửa bước ra ngoài ban công.
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi cây cối nghiêng ngả, gào thét, vô cùng hùng vĩ.
Lý Kỳ đứng bên ngoài một lát rồi mới quay vào phòng nói: "Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi, mình muốn mua quần áo mùa đông."
Hạ Đàn rất thích làm đẹp và chưng diện, nghe cô ấy nói muốn mua quần áo, cuối cùng cũng chui đầu từ trong chăn ra, vén màn nhìn Lý Kỳ hỏi: "Cậu muốn mua cái gì?"
Lý Kỳ lắc đầu: "Không biết, đi shopping dạo xem thế nào."
Hạ Đàn bọc chăn ngồi xuống giường, nói: "Mình cũng muốn cái áo lông, cũng muốn mua thêm đôi giày đi tuyết."
Cô sờ sờ mặt mình: "Mình còn phải mua mặt nạ nữa chứ, thời tiết ở đây khô quá."
"Vậy thì cần đi đó, khi nào đi đây?" Lý Kỳ hỏi.
Hôm nay là thứ bảy nên trường học không có tiết, Hạ Đàn lấy điện thoại dưới gối nhìn thời gian, vừa đúng chín giờ.
Trường học của các cô cách nội thành có chút xa, đi tàu điện ngầm phải đổi ba tuyến,cả thảy mất hơn tiếng rưỡi.
Hạ Đàn nói: "Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi, đến đó cũng khoảng mười một giờ, vừa đúng thời gian ăn trưa, sau đó sẽ đi dạo."
Lý Kỳ gật gật đầu, "Vậy đi, mình đi chuẩn bị đã." Nói xong đi đến ban công rửa mặt, quay đầu lại thấy Hạ Đàn còn bọc chăn ngồi trên giường, cười la to: "Cậu cũng mau đứng lên đi nào."
"Đi ngay đây." Hạ Đàn rụt đầu vào, chui tọt vào trong chăn mặc nội y. Thầm nghĩ mùa đông phương Bắc thật sự quá lạnh, thế này thì qua thêm mấy ngày nữa chỉ sợ là cô sẽ không dám ra ngoài cửa mất.
Hai người thu thập xong xong liền đi ra ngoài.
Hạ Đàn mặc một chiếc áo lông màu trắng ngà, quần jean sạm màu, bên ngoài mặc thêm một áo khoác màu đen. Quàng một cái khăn choàng cổ nhung màu lam, tóc đuôi ngựa cột cao, cả người trông rất có sức sống.
Tuy đã mặc nhiều đến vậy nhưng vừa ra khỏi cửa ký túc xá vẫn bị gió lạnh thổi cho run cầm cập, cô ôm chặt cánh tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười: "Sao mà cậu sợ lạnh dữ vậy?"
Hạ Đàn kéo Lý Kỳ, đi về phía đầu gió, nói: "Ở quê mình mùa đông không lạnh như thế này."
"Vậy chờ khi tuyết rơi sợ là cậu không dám ra cửa luôn đó." Lý Kỳ cười nói.
Hạ Đàn gật gật đầu, "Đến lúc đó mình sẽ đóng người trong ký túc xá thôi."
Hai người đi bộ đến cổng trường để đi tàu điện ngầm. Có lẽ vì nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, tất cả mọi người ở ký túc xá đều không muốn ra ngoài nên trên tàu vẫn còn nhiều chỗ ngồi trống.
Vào tàu điện ngầm cuối cùng cũng ấm áp, sau khi Hạ Đàn ngồi xuống thì theo bản năng chà xát đôi bàn tay lạnh lẽo vào nhau.
Bởi vì đi vào nội thành phải đi hơn một tiếng rưỡi bằng tàu điện ngầm, cho nên Hạ Đàn cũng không thường qua đó đi dạo, khai giảng đã hơn hai tháng nhưng trước nay cũng chỉ đi được một lần.
Đến khu thương mại nội thành cũng vừa vặn mười một giờ rưỡi, Hạ Đàn kéo tay Lý Kỳ đi ra cửa tàu điện ngầm.
Hạ Đàn có chút mù mờ đường xá, vì cô vốn không phải sống ở thành phố lớn, hơn nữa chỉ mới đến đây có một lần, thế nên khi vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm đã hoàn toàn không phân rõ được đông tây nam bắc, "Bây giờ chúng ta phải đi hướng nào đây?"
"Đi trung tâm mua sắm trước, ăn cơm ở B1, ăn xong thì lên lầu từ từ đi dạo mua sắm." So với Hạ Đàn thì Lý Kỳ khá hơn một chút, đã đến vài lần, cho nên cũng xem như biết đường, lôi kéo Hạ Đàn đi đến khu thương mại trước mặt.
Bởi vì là thứ bảy nên trung tâm thương mại rất đông người, Hạ Đàn từ nhỏ đã thích chưng diện, hoàn toàn không có sức chống cự với những quầy bộ quần áo xinh đẹp lung linh, kích động lôi kéo Lý Kỳ chỉ vào gian hàng đối diện, "Chút nữa chúng ta đến đây dạo nhé, mình muốn thử cái áo lông màu xanh da trời đó."
"Được, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Khu ẩm thực B1 có rất nhiều nhà hàng, hai người Hạ Đàn và Lý Kỳ cân nhắc một lát, quyết định chọn quán ăn có món mì gạo Vân Nam.
Mười một giờ rưỡi là giờ cao điểm của bữa trưa, trong cửa hàng người đông tấp nập, hai người đứng bên trong nhìn nửa ngày mới tìm được bàn ngồi.
Cái bàn sát bên cửa sổ, sau khi ngồi xuống còn có thể nhìn thấy được con đường bên ngoài.
Tuy rằng vị trí có hơi chật hẹp chen chúc, nhưng được cái tầm nhìn tốt, còn có thể nhìn ra xung quanh.
Lý Kỳ nâng cằm nhìn ra cửa sổ, "Vẫn là nội thành có nhiều soái ca, khai giảng lâu như vậy rồi mà mình vẫn chưa tìm thấy ai đẹp trai trong trường cả."
Hạ Đàn cúi đầu chọn món, cười nói: "Đó là bởi vì trường chúng ta ít nam sinh thôi."
Hạ Đàn học trường đại học sư phạm, có tiếng là âm thịnh dương suy.
Lí Kì buông tiếng thở dài, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mình gọi cho cậu hương vị truyền thống nhé?" Hạ Đàn gọi món, ngẩng đầu hỏi Lý Kỳ.
Lý Kỳ gật đầu, "Có thể, cậu ăn gì thì mình ăn như vậy."
Hạ Đàn "ừ" một tiếng, gạch hai món lên trên thực đơn, sau đó trả lại cho người phục vụ.
Người phục vụ giúp các cô rót nước trà, Hạ Đàn ngẩng đầu, cong cong mắt cười, "Cảm ơn."
Đối phương cũng nhìn cô mỉm cười một cái, "Không có gì."
Đợi người phục vụ cũng cầm ấm trà đi, Hạ Đàn mới bưng ly nước lên uống, nước trà có chút nóng, cô rũ mi chuyên chú thổi nhè nhẹ.
Lý Kỳ nhìn ngoài cửa sổ một lát, rốt cục cũng chịu thu hồi tầm mắt.
Cô ấy nhìn Hạ Đàn, bỗng nhiên sáp lại phía trước bàn, nhỏ giọng hỏi: "Hạ Đàn, cậu có muốn hẹn hò với ai đó không?"
Con gái mười tám mười chín tuổi là thời điểm tâm xuân nảy nở, luôn có một sự khát khao tự nhiên dành cho tình yêu.
Hạ Đàn đang uống nước, nghe cô ấy nói mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cong cong, rất tự nhiên mà đáp: "Mình muốn chứ, đặc biệt muốn."
Tuy nói là tâm sự thiếu nữ, nhưng Hạ Đàn trả lời rất thẳng thắn, cô không thấy có gì phải thẹn thùng. Muốn chính là muốn thôi.
Có điều cô chỉ muốn muốn yêu đương cùng với Hàn Triệt mà thôi.
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn cô, "Cậu đã có người thích rồi sao?"
Hạ Đàn gật gật đầu, "Có."
"A? Là trong trường học chúng ta sao?" Lý Kỳ càng nghe càng kinh ngạc, "Khai giảng đã lâu vậy rồi, mình cũng đã thấy có ai đẹp trai ở trong trường mình đâu."
Hạ Đàn nói: "Không phải trong trường của chúng ta, anh ấy là -----"
Lời nói còn chưa dứt, Hạ Đàn đột nhiên bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài ra ngoài cửa sổ.
"Anh ấy là ai?" Lý Kỳ thấy Hạ Đàn đột nhiên im lặng, tò mò nhịn không nổi hỏi cô.
Hạ Đàn vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cả người tựa như người mất hồn.
Lí Kì có chút kỳ quái, thuận theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, vừa bước xuống từ chiếc ô-tô màu đen có rèm che, thân hình cao ngất thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng.
Trên người anh có một loại khí chất, chính là chỉ cần đứng một chỗ nơi đấy thôi, cũng khiến cho người ta không thể dời tầm mắt.
Từ lúc Hàn Triệt rời đi, khách sạn lập tức có thêm một pho tượng mang tên "Hòn vọng phu", Hạ Đàn mỗi ngày đều ngồi trên băng ghế đá nhỏ trước cửa, nhìn bờ sông đối diện đến ngẩn người, lâu lâu còn than ngắn thở dài vài tiếng.
Vốn dĩ là một cô chủ nhỏ hoạt bát sáng sủa lại đột nhiên trở thành người có tâm sự nặng nề, có vài khách trọ ở lâu tại khách sạn tò mò, hỏi Thanh Thanh, "Cô chủ nhỏ nhà các cô bị làm sao vậy? Lúc trước không phải hoạt bát lắm sao, mấy ngày nay sao lại âu sầu như vậy?"
Thanh Thanh cười thành tiếng, lắc đầu nói: "Haizzz, cô gái mười tám mười chín tuổi là khó hiểu nhất."
Có người nói đùa: "Thất tình sao."
Thanh Thanh không nhịn được cười, nhìn về phía Hạ Đàn đang ngồi trước cửa.
Đâu có được tính là thất tình, căn bản là chưa bắt đầu đã thất bại rồi.
Chờ khách trọ đi rồi, Thanh Thanh từ quầy bar bước ra, ngồi vào cái ghế bên cạnh Hạ Đàn, "Vẫn nhớ sao?"
Hạ Đàn thở dài, chỉ tay về phía bờ sông nhỏ đối diện, "Lúc Hàn Triệt ở đây, bình thường không có việc gì thì rất thích đứng đó hóng gió."
"Ôi trời đất ơi, em thật sự đúng là vẫn còn nhớ."
Hạ Đàn nhếch miệng, ánh mắt vẫn nhìn về bờ sông đối diện.
Thanh Thanh cười thở dài, "Em đừng suy nghĩ nữa, người ta cũng đã đi mười ngày rồi, em có ngồi đây trông mòn con mắt thế này thì anh ta cũng không xuất hiện đâu."
Nghĩ đến cái gì đó, lại nghiêng đầu nhìn Hạ Đàn, "Em thật sự thích đến vậy, sao không xin số điện thoại của anh ta."
Nhắc đến chuyện này Hạ Đàn càng thêm buồn bực, bĩu môi nói: "Em có hỏi, anh ấy nói là bất tiện."
Thanh Thanh cười ha ha không ngừng.
Hạ Đàn nghiêng đầu qua liếc nhìn cô ấy: "Chị còn cười nữa."
Thanh Thanh không nhịn được, tay đặt lên vai của Hạ Đàn, cười nói: "Em đó, chị đã sớm nói với em, loại đàn ông đấy chỉ có thể đứng xa mà nhìn, người ta chỉ đến ở hai ngày rồi đi, làm sao có thể phát sinh tình cảm với em được chứ."
Hạ Đàn khẽ hừ một tiếng, mím môi không nói lời nào.
Thanh Thanh lại nói: "Hàn Triệt thì thôi bỏ qua đi, kiểu đàn ông có sức hấp dẫn này đoán chừng sẽ không thích cô nhóc con như em, nếu em thật sự muốn yêu đương, sắp vào đại học rồi đấy, trong trường học vẫn còn nhiều nam sinh mà."
Hạ Đàn bĩu môi: "Bọn họ cũng đâu đẹp trai bằng Hàn Triệt."
"Không ngờ em vậy mà lại vừa ý bộ dạng đẹp trai của người ta?"
"Dáng người rất tốt, đã vậy lại còn cao nữa chứ, mặc tây trang hay áo sơ mi cũng đều đẹp cả, mà quan trọng nhất là khí chất đó, sống đến tận bây giờ em thật sự chưa từng gặp được người đàn ông nào như vậy." Dứt lời, nghiêng đầu nhìn Thanh Thanh, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Khí chất đó chị hiểu không? Chính là anh ấy chỉ cần đứng trong đám người cũng có thể làm lu mờ tất cả mọi người xung quanh đấy."
Thanh Thanh nói: "Hiểu chứ, sao mà không hiểu được."
Hạ Đàn lại nhìn về bờ sông đối diện, thở dài một hơi: "Vậy nên là, em vừa nhìn thấy anh ấy đã rung động mất rồi."
Thanh Thanh cười, than thở mà vỗ vỗ vai Hạ Đàn, "Loại đàn ông này cũng đâu phải chỉ khiến mỗi mình em rung động đâu, nhưng mà thật sự là không thực tế, vậy nên em không cần nghĩ nhiều làm gì."
Ngừng một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hạ Đàn cười: "Ai dà, sao bỗng nhiên chị lại nhớ tới lần trước em bị trẹo chân, nổi giận đùng đùng trở về rồi nói không thích Hàn Triệt nhỉ."
Hạ Đàn: "Đó là vì anh ấy chọc em tức giận."
"......."
"Sau đó anh ấy nhận lỗi với em, em chẳng phải cũng đã tha thứ cho anh ấy rồi đấy sao."
".........."
Có điều mặc kệ thế nào đi nữa thì Hàn Triệt đã thành một vị khách qua đường xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống của Hạ Đàn, hai người bọn họ đời này có thể sẽ không còn cơ hội cùng xuất hiện chung với nhau nữa.
Nửa tháng ở trấn Thiệu sau khi Hàn Triệt rời đi, Hạ Đàn cũng bắt đầu hành trình mới trong cuộc đời của cô -- đến thành phố B học Đại Học.
Cuộc sống đại học so với tưởng tượng của cô càng muôn màu muôn vẻ hơn nhiều, Hạ Đàn làm quen với bạn mới, cũng có cuộc sống mới, mỗi ngày ngoài đi học còn tham gia hàng loạt các hoạt động xã đoàn, bận rộn đến mức sắp quên Hàn Triệt.
Chính là thỉnh thoảng nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, tận sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Đó là vào một buổi tối, Hàn Triệt đứng ở bờ sông hóng gió, cô đứng từ phía sau len lén chụp trộm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, thân hình cao ngất thẳng tắp, vai rộng eo hẹp. Chỉ chụp được mỗi bóng lưng thôi nhưng cũng đã đủ mê người.
Trong một thời gian rất dài rất dài, Hạ Đàn đã nghĩ cả đời này không bao giờ....có thể gặp lại Hàn Triệt.
Tựa như Thanh Thanh đã từng nói, anh chỉ ở khách sạn nhà cô hai ngày, tựa như bèo nước gặp nhau, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải, có chăng thì cũng chỉ đơn giản là khách trọ. Vừa đến liền đi, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại, thậm chí ngay cả số điện thoại di động của anh mà cô cũng không có tư cách hỏi.
Thế nhưng lúc này Hạ Đàn không hề hay biết, duyên phận kỳ lạ của cô và Hàn Triệt chỉ vừa mới bắt đầu.
Vào một ngày trong tháng mười một, sau một hồi mưa rất to, nhiệt độ không khí bất chợt giảm hơn mười độ.
Sáng sớm mở cửa ban công ra rửa mặt, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, lạnh đến mức cả người Hạ Đàn đông cứng, thét chói tai chạy vào bên trong ký túc xá.
"Lạnh Lạnh Lạnh! Lạnh quá!!!" Hạ Đàn vốn vừa mới rời giường, lại bị trận gió lạnh thấu xương bên ngoài dọa cho sợ hãi, nhanh như chớp chui lại vào chăn, cuộn mình thành một cục, lôi kéo chăn đắp kín mít mình như quả bóng.
Lý Kỳ ở giường đối diện mơ màng từ màn ngủ thò đầu ra, hỏi: "Sao đấy?"
Hạ Đàn nằm trong chăn run rẩy, hai hàm răng lập cập va vào nhau, "Bên ngoài lạnh lắm, lạnh chết mình rồi."
Hạ Đàn lớn lên ở trấn nhỏ Giang Nam, từ bé chưa từng đi quá xa nhà, lại càng không sống thành phố nào khác. Dù mùa đông ở trấn Thiệu cũng lạnh, nhưng cái lạnh ở đấy lại tương đối là ẩm ướt, không có nhiều gió. Không giống như mùa đông ở phương Bắc, gió lạnh đến thấu xương, khi thổi vào mặt thì chẳng khác nào dao cắt.
Lý Kỳ dụi dụi mắt, từ trên giường bước xuống, mặc thêm một bộ áo ngủ mới đẩy cửa bước ra ngoài ban công.
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi cây cối nghiêng ngả, gào thét, vô cùng hùng vĩ.
Lý Kỳ đứng bên ngoài một lát rồi mới quay vào phòng nói: "Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi, mình muốn mua quần áo mùa đông."
Hạ Đàn rất thích làm đẹp và chưng diện, nghe cô ấy nói muốn mua quần áo, cuối cùng cũng chui đầu từ trong chăn ra, vén màn nhìn Lý Kỳ hỏi: "Cậu muốn mua cái gì?"
Lý Kỳ lắc đầu: "Không biết, đi shopping dạo xem thế nào."
Hạ Đàn bọc chăn ngồi xuống giường, nói: "Mình cũng muốn cái áo lông, cũng muốn mua thêm đôi giày đi tuyết."
Cô sờ sờ mặt mình: "Mình còn phải mua mặt nạ nữa chứ, thời tiết ở đây khô quá."
"Vậy thì cần đi đó, khi nào đi đây?" Lý Kỳ hỏi.
Hôm nay là thứ bảy nên trường học không có tiết, Hạ Đàn lấy điện thoại dưới gối nhìn thời gian, vừa đúng chín giờ.
Trường học của các cô cách nội thành có chút xa, đi tàu điện ngầm phải đổi ba tuyến,cả thảy mất hơn tiếng rưỡi.
Hạ Đàn nói: "Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi, đến đó cũng khoảng mười một giờ, vừa đúng thời gian ăn trưa, sau đó sẽ đi dạo."
Lý Kỳ gật gật đầu, "Vậy đi, mình đi chuẩn bị đã." Nói xong đi đến ban công rửa mặt, quay đầu lại thấy Hạ Đàn còn bọc chăn ngồi trên giường, cười la to: "Cậu cũng mau đứng lên đi nào."
"Đi ngay đây." Hạ Đàn rụt đầu vào, chui tọt vào trong chăn mặc nội y. Thầm nghĩ mùa đông phương Bắc thật sự quá lạnh, thế này thì qua thêm mấy ngày nữa chỉ sợ là cô sẽ không dám ra ngoài cửa mất.
Hai người thu thập xong xong liền đi ra ngoài.
Hạ Đàn mặc một chiếc áo lông màu trắng ngà, quần jean sạm màu, bên ngoài mặc thêm một áo khoác màu đen. Quàng một cái khăn choàng cổ nhung màu lam, tóc đuôi ngựa cột cao, cả người trông rất có sức sống.
Tuy đã mặc nhiều đến vậy nhưng vừa ra khỏi cửa ký túc xá vẫn bị gió lạnh thổi cho run cầm cập, cô ôm chặt cánh tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười: "Sao mà cậu sợ lạnh dữ vậy?"
Hạ Đàn kéo Lý Kỳ, đi về phía đầu gió, nói: "Ở quê mình mùa đông không lạnh như thế này."
"Vậy chờ khi tuyết rơi sợ là cậu không dám ra cửa luôn đó." Lý Kỳ cười nói.
Hạ Đàn gật gật đầu, "Đến lúc đó mình sẽ đóng người trong ký túc xá thôi."
Hai người đi bộ đến cổng trường để đi tàu điện ngầm. Có lẽ vì nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, tất cả mọi người ở ký túc xá đều không muốn ra ngoài nên trên tàu vẫn còn nhiều chỗ ngồi trống.
Vào tàu điện ngầm cuối cùng cũng ấm áp, sau khi Hạ Đàn ngồi xuống thì theo bản năng chà xát đôi bàn tay lạnh lẽo vào nhau.
Bởi vì đi vào nội thành phải đi hơn một tiếng rưỡi bằng tàu điện ngầm, cho nên Hạ Đàn cũng không thường qua đó đi dạo, khai giảng đã hơn hai tháng nhưng trước nay cũng chỉ đi được một lần.
Đến khu thương mại nội thành cũng vừa vặn mười một giờ rưỡi, Hạ Đàn kéo tay Lý Kỳ đi ra cửa tàu điện ngầm.
Hạ Đàn có chút mù mờ đường xá, vì cô vốn không phải sống ở thành phố lớn, hơn nữa chỉ mới đến đây có một lần, thế nên khi vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm đã hoàn toàn không phân rõ được đông tây nam bắc, "Bây giờ chúng ta phải đi hướng nào đây?"
"Đi trung tâm mua sắm trước, ăn cơm ở B1, ăn xong thì lên lầu từ từ đi dạo mua sắm." So với Hạ Đàn thì Lý Kỳ khá hơn một chút, đã đến vài lần, cho nên cũng xem như biết đường, lôi kéo Hạ Đàn đi đến khu thương mại trước mặt.
Bởi vì là thứ bảy nên trung tâm thương mại rất đông người, Hạ Đàn từ nhỏ đã thích chưng diện, hoàn toàn không có sức chống cự với những quầy bộ quần áo xinh đẹp lung linh, kích động lôi kéo Lý Kỳ chỉ vào gian hàng đối diện, "Chút nữa chúng ta đến đây dạo nhé, mình muốn thử cái áo lông màu xanh da trời đó."
"Được, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Khu ẩm thực B1 có rất nhiều nhà hàng, hai người Hạ Đàn và Lý Kỳ cân nhắc một lát, quyết định chọn quán ăn có món mì gạo Vân Nam.
Mười một giờ rưỡi là giờ cao điểm của bữa trưa, trong cửa hàng người đông tấp nập, hai người đứng bên trong nhìn nửa ngày mới tìm được bàn ngồi.
Cái bàn sát bên cửa sổ, sau khi ngồi xuống còn có thể nhìn thấy được con đường bên ngoài.
Tuy rằng vị trí có hơi chật hẹp chen chúc, nhưng được cái tầm nhìn tốt, còn có thể nhìn ra xung quanh.
Lý Kỳ nâng cằm nhìn ra cửa sổ, "Vẫn là nội thành có nhiều soái ca, khai giảng lâu như vậy rồi mà mình vẫn chưa tìm thấy ai đẹp trai trong trường cả."
Hạ Đàn cúi đầu chọn món, cười nói: "Đó là bởi vì trường chúng ta ít nam sinh thôi."
Hạ Đàn học trường đại học sư phạm, có tiếng là âm thịnh dương suy.
Lí Kì buông tiếng thở dài, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mình gọi cho cậu hương vị truyền thống nhé?" Hạ Đàn gọi món, ngẩng đầu hỏi Lý Kỳ.
Lý Kỳ gật đầu, "Có thể, cậu ăn gì thì mình ăn như vậy."
Hạ Đàn "ừ" một tiếng, gạch hai món lên trên thực đơn, sau đó trả lại cho người phục vụ.
Người phục vụ giúp các cô rót nước trà, Hạ Đàn ngẩng đầu, cong cong mắt cười, "Cảm ơn."
Đối phương cũng nhìn cô mỉm cười một cái, "Không có gì."
Đợi người phục vụ cũng cầm ấm trà đi, Hạ Đàn mới bưng ly nước lên uống, nước trà có chút nóng, cô rũ mi chuyên chú thổi nhè nhẹ.
Lý Kỳ nhìn ngoài cửa sổ một lát, rốt cục cũng chịu thu hồi tầm mắt.
Cô ấy nhìn Hạ Đàn, bỗng nhiên sáp lại phía trước bàn, nhỏ giọng hỏi: "Hạ Đàn, cậu có muốn hẹn hò với ai đó không?"
Con gái mười tám mười chín tuổi là thời điểm tâm xuân nảy nở, luôn có một sự khát khao tự nhiên dành cho tình yêu.
Hạ Đàn đang uống nước, nghe cô ấy nói mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cong cong, rất tự nhiên mà đáp: "Mình muốn chứ, đặc biệt muốn."
Tuy nói là tâm sự thiếu nữ, nhưng Hạ Đàn trả lời rất thẳng thắn, cô không thấy có gì phải thẹn thùng. Muốn chính là muốn thôi.
Có điều cô chỉ muốn muốn yêu đương cùng với Hàn Triệt mà thôi.
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn cô, "Cậu đã có người thích rồi sao?"
Hạ Đàn gật gật đầu, "Có."
"A? Là trong trường học chúng ta sao?" Lý Kỳ càng nghe càng kinh ngạc, "Khai giảng đã lâu vậy rồi, mình cũng đã thấy có ai đẹp trai ở trong trường mình đâu."
Hạ Đàn nói: "Không phải trong trường của chúng ta, anh ấy là -----"
Lời nói còn chưa dứt, Hạ Đàn đột nhiên bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài ra ngoài cửa sổ.
"Anh ấy là ai?" Lý Kỳ thấy Hạ Đàn đột nhiên im lặng, tò mò nhịn không nổi hỏi cô.
Hạ Đàn vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cả người tựa như người mất hồn.
Lí Kì có chút kỳ quái, thuận theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, vừa bước xuống từ chiếc ô-tô màu đen có rèm che, thân hình cao ngất thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng.
Trên người anh có một loại khí chất, chính là chỉ cần đứng một chỗ nơi đấy thôi, cũng khiến cho người ta không thể dời tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.