Chương 3: Đành thầm mến vậy
Lưu Ly Mục
28/01/2017
Ngoại trừ việc nói
chuyện với Hạ Hàm khiến cho tôi phấn khởi, đi chơi ở ngoại ô cũng thực
sự khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ. Biển xanh thẳm, bờ cát mịn màng.
Chúng tôi lao ra khỏi chiếc xe khách chật chội, chưa bôi kem chống nắng
đã chơi bóng ngay dưới mặt trời nóng bức, không có hình tượng chút nào
giạng chân ra ngồi ăn dưa hấu vừa ngọt lại vừa mọng nước, nhận được vô
số ánh mắt và nụ cười khoan dung(1) của những người đồng hành. Thanh
xuân chính là tùy tiện, không giữ ý tứ như vậy đấy. Sau khi trưởng
thành, những hành động điên rồ ở tuổi này nói chung là có thể được bao
dung và thông cảm. Đây là cơ hội không thể bở lỡ, là quãng thời gian
đáng quý trọng nhất.
(1) Khoan dung: tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm, thiếu sót của người khác.
Có thể vì vừa mới cùng người trong gia đình gặp mặt, hứng thú của Đinh Na đặc biệt cao. Bọn tôi tách khỏi đám đông, cùng nhau nhặt vỏ sò ở gần sát bờ biển. Toàn bộ giày và túi xách đều ném ở trên xe. Tôi vén chiếc quần lụa mỏng dài tới bắp chân lên trên đùi, nơi thắt một cái nút. Mỉm cười nhìn cậu ấy đang lao đi một mạch ở phía trước.
Gió biển thổi nhẹ nhàng, khiến mái tóc hơi dài của tôi bị thổi không ngừng nhẹ phất qua bên mặt, ngứa ngứa trơn trơn, đặc biệt thích thú. Tôi nhìn trời và biển hòa cùng một màu ở phía xa xa. Tâm tình rất tốt, không kìm hãm được, đan hai tay lại giơ lên đỉnh đầu rồi duỗi cái lưng bị mỏi một cái. Loại tâm tình mỗi lần nhìn thấy biển đều muốn hét lớn lại xông ra, sản sinh mãnh liệt đến nỗi tự tôi không thể nén xuống được. Chẳng lẽ là vì cùng anh ta nói chuyện cho nên vui mừng đến vậy? Tôi vì tâm trạng quá mức high của bản thân tìm được một lý do không sai biệt lắm(1).
(1) Không sai biệt lắm: gần như là đúng
Tôi luôn luôn không phải là người chủ động, cũng không phải phần tử cường thế(2), thích một người không nhất định phải có được. Tình cảm "nước chảy đá mòn" mới càng quý giá. Tôi vẫn luôn cho là như thế, nhưng trải qua lần này lại dính dáng đến quá nhiều cảm xúc của tôi. Chẳng qua, vẫn chưa mãnh liệt đến mức phá tan giới hạn cuối cùng của tôi mà thôi. Nắm lấy cổ tay người ta rồi nhanh chóng thổ lộ là được. Tôi nghĩ, phần tình cảm say đắm lúc này, có lẽ, đến khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không nói ra. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ theo thời gian trôi qua mà yên lặng nằm ở trong lòng của tôi mãi mãi. Ở tuổi 17 ngây thơ của tôi, bỗng nhiên tiếp nhận một thử thách tình cảm của người trưởng thành, tôi cũng chỉ có thể quyết định làm như thế này... đành thầm mến vậy.
(2) cường thế: có xu thế ý chí, tình cảm mạnh mẽ.
"Tang Lộ, bọn mình hét lên nhé?" Trên mặt Đinh Na đỏ bừng, tỏa ra sự hăng hái rực rỡ.
"Cái gì?" Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đồng thời nhìn nhìn người xung quanh. Mùa hè, đúng thời điểm bãi biển đông người, lại vừa đúng ngày chủ nhật. Tuy rằng chúng tôi đã chọn hòn đảo hơi xa, nhưng nơi này ngoại trừ chúng tôi là những người trong chuyến đi này, vẫn có không ít người đang ở đây.
"Trời ạ! Không cần để ý nhiều như vậy, dù sao cũng không ai quen ai, khó có khi được vui vẻ như vậy." Dĩ nhiên cậu ấy nhìn thấu sự băn khoăn của tôi, bắt đầu mê hoặc tôi.
Dường như tôi không cưỡng nổi phần mê hoặc này, bởi vì tâm tình muốn hét to vốn đã ở lúc kiềm nén cực kỳ vất vả. Vẫn chưa chờ tôi quyết, Đinh Na đã chụm tay lại gần miệng, hô lên: "A!!!!". Âm thanh đặc thù của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành giống như đang làm nũng bị kéo dài vô tận, đập vào vách núi bốn phía sau đó quay trở lại. "A! A! A!" vô số hồi âm thật nhỏ ở vang lên ở bên tai. Tôi hưng phấn híp mắt cười hỗn loạn, rốt cuộc cũng giơ tay lên, cùng với cậu ấy hét to lên. Một tiếng rồi một tiếng, (Tiếng vọng) hỗn tạp mang theo tiếng cười sảng khoái của chúng tôi tiếp tục duy trì rất lâu. Mọi người xung quanh không giống như trong trí tưởng tượng của tôi, dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn tôi, ngược lại còn mỉm cười nhìn hành động điên khùng của chúng tôi. Khoảnh khắc này, rốt cuộc tôi đã hiểu, lúc dạo chơi chính là để thả lỏng tâm tình, không cần kìm nén, cũng không cần ngụy trang, nơi này chỉ có chính mình đón nhận sự bình thản.
Khoảnh khắc tôi cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình đã là sau khi tôi và Đinh Na hét xong, ôm nhau cùng nhau cười thả ga. Tôi nắm bắt được luồng hơi thở kia trong không khí, đồng thời, theo bản năng quay đầu lại, nhận ra nơi phát ra ánh mắt kia, thế nhưng lại là Hạ Hàm?! Tôi ngạc nhiên nhìn lại anh ta, anh ta cùng chủ nhiệm ngồi ở chỗ râm mát cách đó không xa, không biết đã nhìn tôi bao lâu.
Tuy rằng tôi có cảm giác anh ta đang nhìn tôi, nhưng tôi không thể cứ như thế Khổng Tước(3) mà khẳng định anh ta thực sự đang nhìn tôi được. Đôi mắt của tôi bị cận nhẹ, bình thường vốn không mang kính, lúc này tôi nóng lòng muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, cho nên tôi nheo mắt lại.
(3) Tâm lý Khổng Tước: kiêu căng, ngạo mạn.
"Rất gian!" Đinh Na bống nhiên nói một(4) từ như vậy bên tai.
(4) Vốn dĩ nên là "hai" chứ không phải một từ, nhưng có lẽ tác giả muốn nhấn mạnh mỗi từ "gian" thôi.
"Gì cơ?" Tôi lơ đãng hỏi, nhìn không rõ lắm, thật đáng ghét.
"Tớ nói bộ dáng lúc cậu nheo mắt lại rất gian, giống như là đang tính kế gì vậy." Cậu ấy nói thêm.
Tôi ngẩn người, đúng thế hả? Vậy lúc này Hạ Hàm nhìn thấy tôi là dáng vẻ gì?
"Đến phía trước cùng chơi đùa với bọn họ đi!" Đinh Na túm cánh tay của tôi: "Lần này đi chơi ở vùng ngoại ô là thả gió lớn(5) trước khi tiến vào nhà giam, về sau muốn ra ngoài chơi sẽ không tự do vậy đâu." Cậu ấy có chút cảm thán, trong giọng nói có một tia mất mát.
(5) Thả gió: thời gian cho phép tù nhân tản bộ trong sân hoặc đi nhà vệ sinh.
Nhưng ở đây được đi chơi ở bên ngoài nên gọi là "thả gió lớn".
Qủa là cao trung mà~. Trong truyền thuyết, giáo dục ở cao trung là phương thức của địa ngục. Mỗi ngày, các tiết học (nhiều đến mức) học không xong, đề (nhiều đến nỗi) giải không kịp. Mà bọn tôi, sẽ ngay lập tức tiến vào cuộc sống có tiết tấu nhanh chóng như thế. Nghĩ đến đây, bỗng dưng tôi không muốn tiếp tục quan tâm Hạ Hàm ra sao thế nào nữa, sảng khoái mà chơi thôi! Đây là một ngày thoải mái cuối cùng trước khi bước vào cao trung, vì vậy, tôi tươi cười với bên kia rồi quay người đi theo Đinh Na. Tôi chưa từng nghĩ tới nụ cười mỉm này sẽ có tác dụng gì. Cho đến vài năm về sau, Hạ Hàm nhắc lại cho tôi thì tôi mới biết được, vì nụ cười mỉm này mà anh lại xác định được tâm ý của chính mình. "Hóa ra khi đó chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt(6) rồi hả?" Tôi ngạc nhiên cảm thán. "Đúng thế!" Anh ôn hòa cười: "Chúng ta không chỉ là lưỡng tình tương duyệt, mà chúng ta còn là nhất kiến chung tình.". Khi ấy đã là rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi cùng anh đều đã nhiều lần trải qua tang thương rồi mới nói với nhau.
(6) Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm xuất phát từ hai phía.
Lần này đi chơi ở ngoại ô có chứa nhiều thứ ngoài dự kiến của tôi, lớn nhất chính là sự kiện ở trên đường trở về. Thế nhưng Hạ Hàm vẫn như cũ ngồi cạnh tôi. Là trùng hợp sao? Tôi nhìn bộ dáng nhắm mắt lại của anh ta mà tự hỏi, bọt khí si mê ngốc nghếch dấu không được phát ra chờ mong mơ hồ. Chơi đùa vui sướng đầm đìa, thời điểm trở về, không hiểu tại sao mọi người đã hưng phấn một thời gian lại yên tĩnh ắng xuống. Có thể do mệt mỏi, cũng có thể do đều đối với ngày mai sắp chính thức bước vào cuộc sống học sinh cao trung bỗng nhiên có điều giác ngộ.
Tôi không biết khi Hạ Hàm ở bờ biển đã làm gì mới có thể mệt đến như thế, bởi vì từ lúc tôi quyết định bắt đầu sảng khoái chơi đùa, tôi liền ném anh ta ra sau đầu. Trên đường quay về trường, anh ta ngủ một mạch, hoặc là nhắm mắt lại một mạch, một câu cũng không nói. Tôi một mặt chú ý đến xung quanh có ai nhìn về phía này hay không, một mặt công khai nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh ta mấy lần. Làn da thực sự rất đẹp, đến một cái mụn cũng không thấy. Đằng sau kính mắt che giấu một đôi mắt hai mí. Tôi tin rằng anh ta không đeo kính sẽ trong càng ưa nhìn hơn.
Xe vẫn vui vẻ lắc lư. Tôi nghĩ tới nam nữ nhân vật chính trong TV chính là dưới những tình tình huống như thế này, hẳn là sẽ phát sinh cái đó nhỉ? Nam nhân vật chính đang ngủ có phải hay không hẳn sẽ chậm rãi tựa lên trên vai nữ nhân vật chính. Sau đó nữ nhân vật chính sẽ dịu dàng nhìn mặt anh ta khi ngủ tựa như mặt trẻ con, nhu thuận cho anh ta đè ép một đường. Lửa tình trong lòng mãnh liệt thiêu đốt. Cuối cùng, tình cảm của hai người đột nhiên mạnh mẽ bay lên, rất nhanh sẽ có thể đơm hoa kết trái. Nhưng sự thật là, thân thể Hạ Hàm khống chế phi thường tốt, mặc kệ xe trèo lên dốc to hay xổ xuống dốc nhỏ, qua đường hầm xuyên núi hay là đi trên đường cao tốc, anh ta đều không chút sức mẻ, giống như được nằm trên ghế tựa. Cho nên, tôi có lý do để hoài khi, anh ta chỉ đang chợp mắt(5). Lý do chợp mắt có phải hay không vì không muốn nói chuyện với tôi? Tôi vì ý nghĩ này mà uể oải không thôi, lại âm thầm phỉ nhổ ý nghĩ quá mức nhạy cảm này của bản thân.
(5) Chợp mắt: giấc ngủ ngắn.
(1) Khoan dung: tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm, thiếu sót của người khác.
Có thể vì vừa mới cùng người trong gia đình gặp mặt, hứng thú của Đinh Na đặc biệt cao. Bọn tôi tách khỏi đám đông, cùng nhau nhặt vỏ sò ở gần sát bờ biển. Toàn bộ giày và túi xách đều ném ở trên xe. Tôi vén chiếc quần lụa mỏng dài tới bắp chân lên trên đùi, nơi thắt một cái nút. Mỉm cười nhìn cậu ấy đang lao đi một mạch ở phía trước.
Gió biển thổi nhẹ nhàng, khiến mái tóc hơi dài của tôi bị thổi không ngừng nhẹ phất qua bên mặt, ngứa ngứa trơn trơn, đặc biệt thích thú. Tôi nhìn trời và biển hòa cùng một màu ở phía xa xa. Tâm tình rất tốt, không kìm hãm được, đan hai tay lại giơ lên đỉnh đầu rồi duỗi cái lưng bị mỏi một cái. Loại tâm tình mỗi lần nhìn thấy biển đều muốn hét lớn lại xông ra, sản sinh mãnh liệt đến nỗi tự tôi không thể nén xuống được. Chẳng lẽ là vì cùng anh ta nói chuyện cho nên vui mừng đến vậy? Tôi vì tâm trạng quá mức high của bản thân tìm được một lý do không sai biệt lắm(1).
(1) Không sai biệt lắm: gần như là đúng
Tôi luôn luôn không phải là người chủ động, cũng không phải phần tử cường thế(2), thích một người không nhất định phải có được. Tình cảm "nước chảy đá mòn" mới càng quý giá. Tôi vẫn luôn cho là như thế, nhưng trải qua lần này lại dính dáng đến quá nhiều cảm xúc của tôi. Chẳng qua, vẫn chưa mãnh liệt đến mức phá tan giới hạn cuối cùng của tôi mà thôi. Nắm lấy cổ tay người ta rồi nhanh chóng thổ lộ là được. Tôi nghĩ, phần tình cảm say đắm lúc này, có lẽ, đến khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ không nói ra. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ theo thời gian trôi qua mà yên lặng nằm ở trong lòng của tôi mãi mãi. Ở tuổi 17 ngây thơ của tôi, bỗng nhiên tiếp nhận một thử thách tình cảm của người trưởng thành, tôi cũng chỉ có thể quyết định làm như thế này... đành thầm mến vậy.
(2) cường thế: có xu thế ý chí, tình cảm mạnh mẽ.
"Tang Lộ, bọn mình hét lên nhé?" Trên mặt Đinh Na đỏ bừng, tỏa ra sự hăng hái rực rỡ.
"Cái gì?" Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đồng thời nhìn nhìn người xung quanh. Mùa hè, đúng thời điểm bãi biển đông người, lại vừa đúng ngày chủ nhật. Tuy rằng chúng tôi đã chọn hòn đảo hơi xa, nhưng nơi này ngoại trừ chúng tôi là những người trong chuyến đi này, vẫn có không ít người đang ở đây.
"Trời ạ! Không cần để ý nhiều như vậy, dù sao cũng không ai quen ai, khó có khi được vui vẻ như vậy." Dĩ nhiên cậu ấy nhìn thấu sự băn khoăn của tôi, bắt đầu mê hoặc tôi.
Dường như tôi không cưỡng nổi phần mê hoặc này, bởi vì tâm tình muốn hét to vốn đã ở lúc kiềm nén cực kỳ vất vả. Vẫn chưa chờ tôi quyết, Đinh Na đã chụm tay lại gần miệng, hô lên: "A!!!!". Âm thanh đặc thù của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành giống như đang làm nũng bị kéo dài vô tận, đập vào vách núi bốn phía sau đó quay trở lại. "A! A! A!" vô số hồi âm thật nhỏ ở vang lên ở bên tai. Tôi hưng phấn híp mắt cười hỗn loạn, rốt cuộc cũng giơ tay lên, cùng với cậu ấy hét to lên. Một tiếng rồi một tiếng, (Tiếng vọng) hỗn tạp mang theo tiếng cười sảng khoái của chúng tôi tiếp tục duy trì rất lâu. Mọi người xung quanh không giống như trong trí tưởng tượng của tôi, dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn tôi, ngược lại còn mỉm cười nhìn hành động điên khùng của chúng tôi. Khoảnh khắc này, rốt cuộc tôi đã hiểu, lúc dạo chơi chính là để thả lỏng tâm tình, không cần kìm nén, cũng không cần ngụy trang, nơi này chỉ có chính mình đón nhận sự bình thản.
Khoảnh khắc tôi cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình đã là sau khi tôi và Đinh Na hét xong, ôm nhau cùng nhau cười thả ga. Tôi nắm bắt được luồng hơi thở kia trong không khí, đồng thời, theo bản năng quay đầu lại, nhận ra nơi phát ra ánh mắt kia, thế nhưng lại là Hạ Hàm?! Tôi ngạc nhiên nhìn lại anh ta, anh ta cùng chủ nhiệm ngồi ở chỗ râm mát cách đó không xa, không biết đã nhìn tôi bao lâu.
Tuy rằng tôi có cảm giác anh ta đang nhìn tôi, nhưng tôi không thể cứ như thế Khổng Tước(3) mà khẳng định anh ta thực sự đang nhìn tôi được. Đôi mắt của tôi bị cận nhẹ, bình thường vốn không mang kính, lúc này tôi nóng lòng muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, cho nên tôi nheo mắt lại.
(3) Tâm lý Khổng Tước: kiêu căng, ngạo mạn.
"Rất gian!" Đinh Na bống nhiên nói một(4) từ như vậy bên tai.
(4) Vốn dĩ nên là "hai" chứ không phải một từ, nhưng có lẽ tác giả muốn nhấn mạnh mỗi từ "gian" thôi.
"Gì cơ?" Tôi lơ đãng hỏi, nhìn không rõ lắm, thật đáng ghét.
"Tớ nói bộ dáng lúc cậu nheo mắt lại rất gian, giống như là đang tính kế gì vậy." Cậu ấy nói thêm.
Tôi ngẩn người, đúng thế hả? Vậy lúc này Hạ Hàm nhìn thấy tôi là dáng vẻ gì?
"Đến phía trước cùng chơi đùa với bọn họ đi!" Đinh Na túm cánh tay của tôi: "Lần này đi chơi ở vùng ngoại ô là thả gió lớn(5) trước khi tiến vào nhà giam, về sau muốn ra ngoài chơi sẽ không tự do vậy đâu." Cậu ấy có chút cảm thán, trong giọng nói có một tia mất mát.
(5) Thả gió: thời gian cho phép tù nhân tản bộ trong sân hoặc đi nhà vệ sinh.
Nhưng ở đây được đi chơi ở bên ngoài nên gọi là "thả gió lớn".
Qủa là cao trung mà~. Trong truyền thuyết, giáo dục ở cao trung là phương thức của địa ngục. Mỗi ngày, các tiết học (nhiều đến mức) học không xong, đề (nhiều đến nỗi) giải không kịp. Mà bọn tôi, sẽ ngay lập tức tiến vào cuộc sống có tiết tấu nhanh chóng như thế. Nghĩ đến đây, bỗng dưng tôi không muốn tiếp tục quan tâm Hạ Hàm ra sao thế nào nữa, sảng khoái mà chơi thôi! Đây là một ngày thoải mái cuối cùng trước khi bước vào cao trung, vì vậy, tôi tươi cười với bên kia rồi quay người đi theo Đinh Na. Tôi chưa từng nghĩ tới nụ cười mỉm này sẽ có tác dụng gì. Cho đến vài năm về sau, Hạ Hàm nhắc lại cho tôi thì tôi mới biết được, vì nụ cười mỉm này mà anh lại xác định được tâm ý của chính mình. "Hóa ra khi đó chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt(6) rồi hả?" Tôi ngạc nhiên cảm thán. "Đúng thế!" Anh ôn hòa cười: "Chúng ta không chỉ là lưỡng tình tương duyệt, mà chúng ta còn là nhất kiến chung tình.". Khi ấy đã là rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi cùng anh đều đã nhiều lần trải qua tang thương rồi mới nói với nhau.
(6) Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm xuất phát từ hai phía.
Lần này đi chơi ở ngoại ô có chứa nhiều thứ ngoài dự kiến của tôi, lớn nhất chính là sự kiện ở trên đường trở về. Thế nhưng Hạ Hàm vẫn như cũ ngồi cạnh tôi. Là trùng hợp sao? Tôi nhìn bộ dáng nhắm mắt lại của anh ta mà tự hỏi, bọt khí si mê ngốc nghếch dấu không được phát ra chờ mong mơ hồ. Chơi đùa vui sướng đầm đìa, thời điểm trở về, không hiểu tại sao mọi người đã hưng phấn một thời gian lại yên tĩnh ắng xuống. Có thể do mệt mỏi, cũng có thể do đều đối với ngày mai sắp chính thức bước vào cuộc sống học sinh cao trung bỗng nhiên có điều giác ngộ.
Tôi không biết khi Hạ Hàm ở bờ biển đã làm gì mới có thể mệt đến như thế, bởi vì từ lúc tôi quyết định bắt đầu sảng khoái chơi đùa, tôi liền ném anh ta ra sau đầu. Trên đường quay về trường, anh ta ngủ một mạch, hoặc là nhắm mắt lại một mạch, một câu cũng không nói. Tôi một mặt chú ý đến xung quanh có ai nhìn về phía này hay không, một mặt công khai nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh ta mấy lần. Làn da thực sự rất đẹp, đến một cái mụn cũng không thấy. Đằng sau kính mắt che giấu một đôi mắt hai mí. Tôi tin rằng anh ta không đeo kính sẽ trong càng ưa nhìn hơn.
Xe vẫn vui vẻ lắc lư. Tôi nghĩ tới nam nữ nhân vật chính trong TV chính là dưới những tình tình huống như thế này, hẳn là sẽ phát sinh cái đó nhỉ? Nam nhân vật chính đang ngủ có phải hay không hẳn sẽ chậm rãi tựa lên trên vai nữ nhân vật chính. Sau đó nữ nhân vật chính sẽ dịu dàng nhìn mặt anh ta khi ngủ tựa như mặt trẻ con, nhu thuận cho anh ta đè ép một đường. Lửa tình trong lòng mãnh liệt thiêu đốt. Cuối cùng, tình cảm của hai người đột nhiên mạnh mẽ bay lên, rất nhanh sẽ có thể đơm hoa kết trái. Nhưng sự thật là, thân thể Hạ Hàm khống chế phi thường tốt, mặc kệ xe trèo lên dốc to hay xổ xuống dốc nhỏ, qua đường hầm xuyên núi hay là đi trên đường cao tốc, anh ta đều không chút sức mẻ, giống như được nằm trên ghế tựa. Cho nên, tôi có lý do để hoài khi, anh ta chỉ đang chợp mắt(5). Lý do chợp mắt có phải hay không vì không muốn nói chuyện với tôi? Tôi vì ý nghĩ này mà uể oải không thôi, lại âm thầm phỉ nhổ ý nghĩ quá mức nhạy cảm này của bản thân.
(5) Chợp mắt: giấc ngủ ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.