Thầm Mến

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ cháy bỏng

Lưu Ly Mục

28/01/2017

Giới thiệu

Mùa thu hiu quạnh còn chưa phai đi, mùa đông rét lạnh đã mơ hồ xuất hiện, sáng sớm, tôi bụng rỗng ra ngoài, không khí lạnh lẽo lùa vào làm thân thể vốn ở trong phòng ấm áp run run một hồi nhỏ, đúng là mùa đông mà! Ngay cả khí thở ra cũng biến thành màu trắng.

Trên đường, người đi đường tụm năm tụm ba bước đi vội vã, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua làm lá khô còn chưa được quét dọn cuồn cuộn nổi lên, ông cụ mặc quần áo dày cồng kềnh đang cố gắng gom những chiếc lá đáng thương vốn định trở về với vòng tay ôm ấp của đất mẹ lại quét vào thùng rác. Mỗi lần thấy mấy ông già quét đường hoặc ăn xin khắp nơi kiểu này, trong lòng chắc chắn sẽ có một loại cảm giác tựa như thương hại lại xen lẫn sợ hãi xuất hiện, tôi thừa nhận tôi rất nhàm chán, nhưng tóm lại vẫn không thể khống chế loại ý tưởng "Nếu như lúc tuổi còn trẻ không cố gắng nhiều, không chừng khi mình già đi phải làm loại công việc này thì sao?" xuất hiện.

Tôi ngẩng đầu nhìn nhánh cây đang dần trụi lá, chỉ cảm thấy trên người hình như càng lạnh hơn một chút. Mùa này ra ngoài mà không mang mũ thật sự là một hành động không khôn ngoan, tôi rụt cổ lại, cố hết sức rúc đầu vào trong cổ áo lông ở trước ngực đã bị tôi dựng đứng lên. Hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, vốn là ngày nghỉ ngơi, nhưng bà già chăm chỉ ở lầu trên nhiều lần kéo cái cửa sổ hợp kim nhôm phát ra tiếng “rầm rầm” đánh thức tôi. Tôi vốn không phải là loại người ngủ nướng, lần này tỉnh, nghĩ sẽ nằm một lát nhưng rốt cuộc không thể nào ngủ được, bởi vì hôm nay là chủ nhật, tối ngày hôm qua vẫn chơi trò chơi đến ba giờ, lúc này tỉnh lại, suy nghĩ tỉnh táo, đầu cùng mắt đều đau nhói. Đại khái chính là do nguyên nhân này, khiến tôi choáng váng đầu óc mà nghĩ ra một vài ý tưởng vớ vẩn, tôi hít hít lỗ mũi cóng đến sắp chảy ra chất lỏng, có chút hối hận về sự xúc động của mình, rồi không biết lại bị thứ gì thúc đẩy tiếp tục đi về phía trước.

Trong đầu trống rỗng, đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, đã đến chợ nhỏ cách đó không xa rồi, mặc dù là sáng sớm, lại là chủ nhật, thế nhưng nơi đây lại rất náo nhiệt, người nơi này quanh năm suốt tháng không có nghỉ ngơi sao? Nhớ tới rất nhiều người ở tầng lớp trên đều nói nhân dân lao động là vĩ đại nhất, người làm việc trong các ngành nghề đều đáng tôn kính giống nhau. Nhưng khi nhìn những người trong chợ cũng bận bịu quanh năm suốt tháng không nghỉ này, mùa hạ mặc áo cộc nhỏ, mùa đông mặc áo khoác quân đội, tóc tai tán loạn, người bán hàng rong bởi vì gió thổi nhiều mà mặt phiếm đỏ, bác gái tùy tiện bày cái bàn nhỏ bán bánh bao ven đường, ngay cả cái lều dựng ven đường cũng không có. Lại nghĩ đến mấy thành phần tri thức hoặc đại gia mùa hè ngồi điều hòa, mùa đông mở máy sưởi, thỉnh thoảng có thể lái xe riêng đến các buổi tiệc, tự mình điều khiển du thuyền cao cấp rõ như ban ngày với đám người chen lấn cắm đầu tiến vào những đơn vị nghiệp vụ, anh còn có thể nói người làm các ngành các nghề đều giống nhau sao? Giống nhau là cuộc sống của tất cả mọi người đều ở trong "Xã hội" hả? Vốn đã không cùng một thế giới, vậy tôi cũng không cần phải nói nhiều.

"Hai cái bánh quẩy, một chén tào phớ." Tại một nhà có cửa hàng ăn sáng nhỏ, tôi kéo một cái ghế tròn nhỏ ra ngồi xuống, khà~ thật lạnh.

"Chủ nhật mà còn đi làm hả?" Bà chủ nhiệt tình vừa nhanh nhẹn làm việc vừa tươi cười đầy mặt tiếp đón tôi.

"Không đi làm, muốn ăn bánh quẩy nên đến đây." Tôi nhàn nhạt cười cười, cũng không đặt sự nhiệt tình này ở trong lòng, chỉ là lời nói hàn huyên mà thôi, nếu như tôi không ăn bánh quẩy của bà, vậy quan hệ của chúng tôi chẳng qua chỉ là người không quen biết.

Bình thường tôi không ăn bánh quẩy, không phải là không thích ăn, ngược lại còn rất thích ăn, chỉ là ăn xong rồi thì tật xấu buồn nôn sẽ dâng lên cả một ngày luôn khiến cho tôi đối với bánh quẩy muốn nhìn mà không muốn ăn. Hôm nay thì không sao, buồn nôn thì buồn nôn đi, mặc kệ, tôi ôm ý nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái cầm một cái bánh quẩy lên, trong chợ này có nhiều nhà bán bánh quẩy như vậy, nhưng tôi chỉ chung thủy với nhà này, bánh quẩy vừa thô vừa dài, cắn xuống một cái, thịt nhiều lại mềm, khác hẳn các nhà khác chiên bánh quẩy rắn như sắt, cắn kêu "răng rắc".

Ăn một miếng bánh quẩy, uống thêm một hớp tào phớ, thật sự là mỹ vị, tôi híp mắt chậm rãi đánh giá, dù sao thời gian của tôi còn nhiều mà. Đang ăn, có một bóng đen chắn trước bàn của tôi, tôi ngồi ở một chỗ dựa vào bên trong, hướng về phía ánh sáng, vào lúc này mặt trời đã nhô lên, cái bàn này là nơi duy nhất trong nhà có thể phơi nắng. Sáng nay thức dậy, tiện tay lấy một cái áo len màu đen dày mặc lên, mặc dù áo len phong phanh, nhưng màu đen có thể hút ánh sáng, ở trong phòng không có gió sưởi nắng, thật đúng là một loại hưởng thụ to lớn. Vào lúc này, bóng đen vừa phủ xuống, tôi lập tức cảm giác được một trận khí lạnh, người nào làm người ta thấy ghét vậy? Tôi nghĩ vậy nhưng không lập tức ngẩng đầu nhìn xem, nhưng bóng đen này cố tình đứng rất lâu, trước lúc tôi sắp bắt đầu phát run, rốt cuộc tôi ngẩng đầu lên nhìn, về sau vô số lần tôi vì người đàn ông đó mà đau lòng đến không thể kiềm chế. Ban đêm khó có thể chìm vào giấc ngủ tôi đều sẽ nghĩ, nếu như sáng sớm hôm đó, lúc tôi cảm thấy bóng đen kia cũng không ngẩng đầu lên nhìn, hoặc là sáng sớm hôm đó, sau khi bị đánh thức, tôi không ra ngoài mà ở trong nhà lên mạng chơi game giống như trước đây, thì tốt rồi. Nhưng mà, trên thực tế, khi đó, đáng chết là tôi lại ngẩng đầu lên, thấy được anh, đối tượng mối tình đầu trong cuộc đời của tôi, cũng là thầy giáo thể dục trung học của tôi - Hạ Hàm.

Gương mặt kia vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, qua nhiều năm như thế, anh vẫn giống khi còn trẻ vậy, hình như năm tháng căn bản không lưu lại dấu vết gì trên người của anh. Thời tiết lạnh như thế, anh lại chỉ mặc một bộ đồ thể thao thật mỏng màu xám trắng, thân thể cao gầy càng thêm cao ngất. Anh đang đứng ở nơi đó nói chuyện cùng bà chủ, bà chủ vẫn nhiệt tình như trước, ngay cả ông chủ ít nói cũng lộ ra nụ cười xấu hổ cùng anh chào hỏi, xem ra anh là khách quen rồi. Anh cũng tới thành phố Y sao? Trong lòng tôi nghĩ vậy, không biết có bao nhiêu kích động, chỉ là có một chút ngoài ý muốn. Dù sao tôi đã không còn là cô gái ngây ngô trong mối tình đầu trước kia. Tôi lắc đầu cười cười tự giễu, rõ ràng đã từng thích đến khổ sở như vậy, thích đến ngay cả việc học cũng không để ý tới, một đường trượt khỏi khoa chính quy, nhưng mà hôm nay một chút xíu cảm giác cũng không còn, thời gian thật đúng là loại phép thuật thần kì.

Mặc dù trong lòng không thèm để ý, ánh mắt vẫn còn tham lam nhìn chằm chằm, dù sao người ta cũng là mối tình đầu mà, trong cuộc đời mỗi con người, lần đầu tiên luôn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hình như anh đã nhận ra ánh mắt của tôi, hơi nghiêng đầu, liền vừa vặn chạm phải tầm mắt của tôi, không lộ vẻ gì liếc nhìn tôi một cái. Bỗng nhiên vừa nhíu mày vừa quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần, tôi phát hiện nhịp tim mình đang chậm rãi nhanh hơn theo những cảm xúc biến hóa thật nhỏ của anh, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Một luồng khí nóng cũng phảng phất xông ra, tôi biết lúc này tôi nên rời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ánh mắt lại không chịu sự khống chế của tôi vẫn nhìn thẳng anh, thật lâu không muốn thu hồi, thật là mẹ nó thấy quỷ mà!

Rốt cuộc một tiếng "thầy giáo Hạ" của bà chủ liền kết thúc trận đấu mắt này, anh đang muốn nhận lấy bánh quẩy bà chủ khen ngon thì điện thoại di động chợt tới, anh lấy điện thoại di động ra nói mấy câu, sau đó nói với bà chủ: "Lấy bớt hai cái bánh quẩy, tôi ăn ở đây, cho tôi thêm một chén sữa đậu nành."

Bà chủ thoải mái đồng ý, anh liền nhấc chân đi vào trong nhà, đôi mắt của tôi nhanh chóng liếc một vòng, trong phòng có tổng cộng ba cái bàn, lúc này hai cái kia đã đầy người, mà chỗ tôi lại còn một chỗ trống, tôi vội vàng cầm cái muỗng lên xúc vài hớp tào phớ còn dư lại "Hì hà hì hụp" vào trong miệng, rồi vội vã kêu: "Bà chủ! Tính tiền!"

"Vâng! Tổng cộng là một đồng hai xu." Bà chủ đã đi tới, tôi móc tiền lẻ ra đưa cô ấy, đứng lên ngay khi bà chủ đang nói lanh lảnh câu “Lần sau lại đến", Hạ Hàm đi tới trước mặt tôi, tôi làm như không thấy đi qua bên cạnh anh, cùng anh lướt qua nhau.



Lúc ra ngoài tiệm, tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rõ ràng chỉ cách mấy bước, nhưng tôi lại “Tâm hoảng ý loạn”(1), giống như cảm giác lúc trước mỗi khi nhìn thấy anh. Không khí lạnh xông thẳng vào lỗ mũi, nhịp tim trở lại bình thường, không quay đầu nhìn, tôi bước đi trên đường về, vô tình gặp gỡ mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Nhiều năm đã qua như vậy, lúc trước anh không lựa chọn tôi, nay anh thậm chí đã không hề nhận ra tôi, như vậy, cũng rất tốt, thật sự, rất tốt.

Nguyên văn: 地心惊肉跳 (Đích tâm kinh nhục khiêu: Đích tâm: tâm trái đất; Kinh: hoảng sợ; Nhục: ruột; Khiêu: nhảy lên)

----------------

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ cháy bỏng.

Tôi tên là Tang Lộ, nữ, năm nay 25 tuổi, làm ở bộ phận Internet của một công ty kế hoạch quảng cáo, tình hình kinh tế tạm ổn, chẳng qua cũng không có nổi một khoản tiền nhỏ. Nhiều hứng thú, bạn bè đông đảo, đều là phái nữ, chưa cưới, không bạn trai, ghét đàn ông. Trước mắt cùng một đôi uyên ương hay gây gổ thuê chung một phòng, hết.

Cái khác: tính hướng(2) bình thường.

(2) Tính hướng: khuynh hướng tình dục.

Trở lại trong phòng ấm áp, vừa đúng tám giờ, cặp đôi trẻ trong phòng này đã thức dậy, nhìn thấy tôi từ ngoài phòng sắc mặt tái xanh đi vào đều lấy làm ngạc nhiên. Tuy rằng cùng ở dưới một mái nhà, nhưng tất cả mọi người, chỉ là quen sơ, ở cùng một chỗ đều chỉ vì nhiều người từ từ gánh vác một phần tiền thuê nhà đắt đỏ mà thôi.

Tôi mở máy vi tính lên, ngồi xuống ngẩn người. Theo thường lệ, đôi uyên ương bên ngoài kia lại dậy muộn, sau đó tiếp tục thời gian đánh răng rửa mặt thêm vào hai câu nói vô bổ, cuối cùng sau một tiếng vang rung trời ở cửa, hai người ra khỏi phòng. Tôi cau mày, tiếng đóng cửa ầm vang đã thành thói quen giờ phút này nghe lại phá lệ làm người khác bực bội.

Hai người cùng thuê này, nam 22, nữ 21, nghe nói đã sống chung 1 năm, nghe nói một năm trước hai người vừa quen biết ba ngày đã ở cùng nhau. Cuộc sống khi vừa ở chung đã từng giống như là "Mật lý điều du"(3) , “Như giao tự tất”(4), mỗi buổi tối, người con trai nấu cơm cho cô bé kia ăn, việc nhà cũng giành làm, thời gian dài trôi qua, người con trai liền chê người con gái không biết làm việc nhà, món ăn cũng cháy sạch khó ăn các loại ..., sau đó liền bắt đầu gây gổ, đến hiện tại, mỗi ngày không ầm ỹ một lần không được xem là trải qua một ngày, đã gần như sát bờ vực chia tay. Tình sử của hai người là một người khác nói cho tôi biết, trong phòng tôi để giường đôi, lúc đầu, còn có một người mướn chung, sau lại kết hôn nên đã dọn ra ngoài, tôi cũng không tiếp tục tìm người, tiền thuê nhà tôi gánh được, ở một mình cũng rất tốt, có thể hoàn toàn thả lỏng. Chuyện tình của đôi uyên ương kia chính là cô ấy nói cho tôi biết, sau khi tôi nghe xong không có cảm giác gì, rất thẫn thờ, không biết vì sao, loại chuyện tình cảm như vậy, theo tuổi tác dần tăng thêm, càng ngày tôi càng không có ảo tưởng, tính ra, trước mắt tôi Hạ Hàm vẫn là người duy nhất vượt qua vui vẻ. Trong nhà, hai ông bà già đau đầu đối với vấn đề cá nhân của tôi đã lâu, không ngừng thúc giục tôi... tôi đã tìm đủ lý do lấy lệ rồi. Có phải do trời sinh tình cảm đạm bạc, hay là do đã thấy nhiều người khác chia chia hợp hợp, chính tôi đối với tình yêu đã miễn dịch?

(3)Tình cảm thân mật khăng khít.

(4) Dính với nhau như keo và sơn. Ý chỉ tình cảm mãnh liệt, gian khó khó có thể chia lìa, thường để nói về những cặp vợ chồng ân ái.

Hạ Hàm à! Trong đầu nhớ tới gương mặt lạnh lùng kia, im lặng tự giễu, tôi với anh, ngay từ đầu đã là hai đường thẳng song song. Lúc này phản ứng buồn nôn với bánh tiêu đã bắt đầu rồi, tôi thở dài ở trong lòng vì chính mình. Con người của tôi đấy à, vốn là như vậy, lực khống chế kém đến kỳ lạ, biết rõ hậu quả không tốt, cũng muốn nếm ngon ngọt trước mắt rồi hãy nói. Thói quen này, thật đúng là hại tôi khổ, chuyện vụn vặt bình thường trong cuộc sống như thế, trải qua tình cảm một lần duy nhất cũng như thế.

Từ nhỏ đến lớn, tôi vốn là một đứa bé bình thường, diện mạo thường thường, học tập cũng bình thường, nên không vào được chỗ tốt, nhưng so với những đứa trẻ bình thường thì mạnh hơn một chút. Mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên đều nói với mẹ tôi như thế này: "Đứa nhỏ này thông minh, chỉ là không chịu cố gắng", khi đó còn nhỏ, đứng một bên nghe thấy giáo viên nói mình thông minh liền cảm thấy vui mừng. Bây giờ trưởng thành rồi mới biết đấy cũng là một cách nói thường dùng của các giáo viên, câu nói này để cho phụ huynh của các em có thành tích không tệ cũng không tốt lắm đốc thúc đứa bé nhà mình học tập mà thôi.

Những lời này đối với các phụ huynh khác có lẽ hữu dụng, nhưng đối với ông bà già nhà tôi, đấy căn bản chính là "Đàn gảy tai trâu". Nhà tôi áp dụng giáo dục kiểu "nuôi thả", nói ý kiến cho nó, có nghe hay không thì tùy nó. Tôi có ý kiến gì, chỉ cần là tốt, cho dù trong nhà không đồng ý, cũng sẽ ủng hộ, dưới sự giáo dục đó đã lòi ra tôi, mặc dù không phải rất xuất sắc, nhưng lòng tự ái lại cao lạ kỳ. Nhớ lúc học trung học cơ sở, chỉ vì trong lúc vô tình tôi nghe được chủ nhiệm lớp của tôi nói với giáo viên khác: "Đứa nhỏ Tang Lộ này, quá ham chơi, nếu may mắn có thể vào top mười, thế nào cũng sẽ không vào được top 5." liền quyết tâm cố gắng vươn lên. Cứ thế đưa thành tích thi giữa kỳ từ vị trí thứ 18 thẳng lên top bốn, nhớ lại lúc phát thưởng, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô giáo, tôi nói không ra được sự hả hê trong lòng. Mặc dù cô không hề biết cô nói ra câu nói kia đã bị tôi nghe được, nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng tràn trề, chờ sau khi rời khỏi Hạ Hàm tôi mới phát hiện, nếu không phải lòng tự trọng của bản thân quá cao, có lẽ bây giờ tôi và anh đã ở bên nhau cũng không chừng.



Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hàm, tôi mới vừa 17 tuổi, năm lớp mười, tại lễ nhập học.

Lễ nhập học luôn khô khan lại không có gì mới mẻ, trên đài, hiệu trưởng dõng dạc nói những lời vô ích “Nghìn bài một điệu”(1), cũng không biết bản thảo trong tay đã trải qua bao nhiêu khóa, ở dưới, học sinh mồ hôi nhễ nhại ngồi dưới ánh mặt trời gay gắt gà gật muốn ngủ. Tôi nhàm chán dùng mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên, một bóng người lọt vào tầm mắt của tôi. Vóc dáng người nọ rất cao, ít nhất cũng phải 180cm trở lên, bước đi rất kỳ quái, người khác là dùng đôi chân đi, nhưng anh ta khiến người khác có cảm giác như là đang dùng xương hông đi lại. Không phải nói là uốn qua uốn lại, mà là lúc anh ta đi tới, phần lưng rất rất thẳng, nên phần xương chậu nhô lên sẽ hấp dẫn tầm mắt của mọi người, làm cho người ta có ảo giác anh ta đang dùng xương hông để đi bộ. Hơn nữa, anh ta đi rất chậm, cả người tản mát ra một loại phong cách lười biếng.

(1) Nghìn bài một điệu: rập khuôn, máy móc.

Ai thế nhỉ? Giữa ngày hè còn mặc bộ quần áo thể thao kín mít không một kẽ hở? Tôi nghĩ như vậy, ánh mắt không chớp vẫn đi theo người nọ, chỉ thấy anh ta vẫn chậm rãi đi về phía hiệu trưởng, chẳng qua là vì chân anh ta dài, bước chân lại lớn, chỉ chốc lát sau đã đi tới chỗ phòng nhỏ phía sau hiệu trưởng, sau đó không biết anh ta nhìn cái gì ở trong phòng, liền miễn cưỡng ôm cánh tay nghiêng người dựa vào trên cửa đứng bất động.

Bởi vì anh ta cách tôi không xa, lại là chính diện, cho nên tôi tinh tường thấy rõ tướng mạo của anh ta, khuôn mặt thon gầy quá mức trắng nõn, cái mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi hoàn mỹ, đáng tiếc đeo mắt kính che mất ánh mắt của anh ta, nhưng mà cũng có vẻ rất lịch sự, sắc mặt không một chút thay đổi, giống hệt như một pho tượng Môn Thần.

Tôi vẫn nhìn anh ta, trong lòng trào lên một loại cảm giác nóng rực kỳ quái. Phải biết rằng tôi đang trong thời kì thanh xuân, trách móc nhân vật trong truyện tranh đã lâu, trước mắt chợt xuất hiện một vị trai đẹp lạnh lùng rõ ràng chính là từ trong truyện tranh đi ra như vậy, tất nhiên sẽ như mê như muội mà nhìn chằm chằm vào người ta rồi. Không thể phủ nhận, không biết là trên người anh ta tản mát ra mùi vị gì hấp dẫn tôi. Hiệu trưởng vẫn còn đang kích động khiến nước miếng tung bay, tâm tình đang nhàm chán đến chết của tôi lại vì sự xuất hiện của người này mà biến mất không còn tăm hơi. Không cảm nhận được mặt trời to lớn đang phát tán nhiệt độ trên đỉnh đầu, bởi vì trong lòng tôi đang sôi trào. Người chung quanh giống như đều không tồn tại, khắp thế giới cũng chỉ còn lại có tôi và anh ta. Tôi nhìn chằm chằm anh ta, mà anh ta hình như cũng đang nhìn tôi. Vào giờ khắc này, nhịp tim, hô hấp đều nghe được rõ ràng. Tôi sáng suốt ý thức được, mùa hạ của năm đầu tuổi 17, rốt cục kinh nghiệm tình cảm vẫn luôn như một tờ giấy trắng của tôi đã được họa lên một nét bút, hơn nữa còn là một nét bút mạnh mẽ. Bởi vì, tôi gặp được đối tượng thầm mến đầu tiên trong cuộc đời của mình.

Thầm mến là một loại tâm tình không được tự nhiên, là một loại bệnh trạng của tâm lý. Lúc bạn chú ý tới người nào đó, đồng thời mỗi một lần nhìn người đó, cán cân tình cảm đều sẽ không chịu sự khống chế của chính mình, nhanh chóng nghiêng về phía người kia, sẽ sinh ra một loại tâm lý khổng tước(1). Chỉ cần là nơi người kia xuất hiện, bạn sẽ giống như là ăn phải thuốc kích thích, bỗng dưng trở nên thích nói thích cười, hơn nữa âm sẽ to gấp hai lần bình thường, nụ cười cũng sẽ sâu hơn bình thường hai lần. Sau khi làm như vậy, sẽ cảm thấy hình như người kia cũng đã để ý bạn. Vì thế, giọng nói của bạn sẽ trở nên lớn hơn nữa, nụ cười sẽ trở nên càng sâu, lúc này, phỏng chừng tác dụng của thuốc kích thích cũng hết. Chờ sau khi người kia biến mất khỏi tầm nhìn của bạn, bạn lại trở nên buồn bã mất mát, sẽ vì phản ứng ngu ngốc vừa rồi của chính mình mà thất vọng không thôi, nhưng sâu trong nội tâm lại lan tỏa một chút hương vị ngọt ngào. Chính vì tác dụng của chút hương vị ngọt ngào này mà lần sau lúc anh ta lại xuất hiện trong tầm nhìn của bạn, bạn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ đã từng trải qua, theo quá trình uống phải thuốc kích thích đến khi hết tác dụng thuốc kích thích, sau đó, lại chán nản, lại ngọt ngào. Lặp đi lặp lại như vậy, trở đi trở lại, cho đến khi bạn kiệt sức, hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra.

(1) Tâm lý khổng tước (khổng tước: chim công): tâm tính háo thắng, thích thể hiện, ganh đua so sánh.

Lần đó, ở sâu trong nội tâm không ngừng phát ra cảnh cáo tới tôi. Hai ngày sau khi kết thúc lần gặp mặt đầu tiên, tôi không hề gặp qua người đàn ông kia. Hai ngày nay, theo thường lệ là làm quen trường học, làm quen bạn học, làm quen giáo viên. Tôi thờ ơ làm theo trình tự, trong ký túc xá có một cô bé nhớ nhà, đi vào ký túc xá một lúc liền nằm úp sấp trên giường khóc, tôi thật sự không thể hiểu nổi, có lẽ vì bản chất tôi cũng là một con người lạnh lùng đi.

Thời điểm cùng anh ta gặp mặt lần thứ hai là ngày thứ ba vào cao trung, ở đợt huấn luyện quân sự.

Trường trung học này giống như tình trạng học tập của tôi vậy. Nơi này của chúng tôi không phải tốt nhất, cũng không phải tệ nhất, xem như hạng hai thôi. Cho nên thời điểm quân huấn cũng không có chính thức mời quan quân gì đó, chính là thầy giáo thể dục trực tiếp đến chỉ đạo. Khi vị chủ nhiệm lớp “lẳng lơ” của chúng tôi mà nghe nói trước kia vì lịch sử phong lưu nên bị điều từ trường cao trung hạng nhất đến đây, dẫn thầy giáo thể dục huấn luyện quân sự tới trước mặt bọn tôi để làm quen, thì tôi bỗng ngây dại, thầy giáo thể dục của bọn tôi thế nhưng lại là anh ta!

"Tôi họ Hạ, tên Hạ Hàm, Hạ là mùa hạ, Hàm là nội hàm. Về sau, tôi sẽ là thầy giáo thể dục của các em trong ba năm cấp ba. Khi vào học, tôi sẽ điểm danh, nếu có nguyên nhân gì không thể đi học thì xin các bạn báo trước cho tôi, nếu không, đương nhiên môn học này tôi sẽ cho các em rớt, lúc thi cuối kỳ cũng phải thi lại." Vẻ mặt vô cảm, tiếng nói cũng lành lạnh giống vẻ mặt, sau đó lộ ra một chút ý cười nghịch ngợm không thể nhận ra trong tiếng khóc thét của học sinh.

Không nên hỏi tôi vì cái gì quan sát cẩn thận như vậy, con mẹ nó, vấn đề này tôi cũng muốn làm rõ ràng. Rõ ràng là lần thứ hai mới thấy mặt của người đàn ông này, không ngờ là thầy giáo của tôi! Tôi cúi đầu, che giấu nội tâm kích động. Tôi vô cùng sợ anh sẽ nhìn ra được điều gì từ trong ánh mắt nồng nhiệt của tôi.

Tôi vẫn không hiểu rõ, rốt cục tác dụng của việc huấn luyện quân sự là gì. Chẳng lẽ nói, thân thể vô cùng suy yếu trước kia trải qua bảy ngày “Nghỉ”, “Nghiêm”, “Bên trái quay”, “Bên phải quay” là có thể trở nên hết sức cường tráng sao? Hay là người hiện đại tinh thần bền bỉ đến đâu cũng cần phải đi phơi nắng đen như than, ở dưới mưa phùn chạy bền, sau đó bị cảm mạo nóng sốt là có thể khỏe ra? Mặc kệ trong lòng tôi nghĩ cái gì, huấn luyện quân sự vẫn là truyền thống nhất quán của trường, được chấp hành đâu ra đấy.

Từ nhỏ, tôi vốn là loại sẽ không làm cho thầy cô giáo yêu thích, vì vậy, khi một số nữ sinh sôi nổi trong lớp bọn tôi đã cùng Hạ Hàm xen lẫn, tôi chỉ có thể ở chỗ thoáng mát lặng lẽ nhìn anh. Bởi vì nụ cười của anh mà si mê không dứt, bởi vì tiếng cười của các nữ sinh mà ghen tỵ đến mình cũng không thể tưởng tượng nổi. Không phải chứ? Nghiêm trọng vậy sao? Tôi chế giễu chính mình, sau đó dựa tường nhìn về phía bầu trời lam nhạt. Đoán rằng vì sự xuất hiện của người đàn ông đó, cuộc sống học sinh cao trung của tôi, đến tột cùng sẽ biến thành dạng gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thầm Mến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook