Chương 29:
Nhạc Viên Lộ
10/05/2022
Chương 29: Nửa đêm chủ động cầu hoan (hơi H)
Sau khi chụp xong, Thẩm Ngữ đi về phòng trang điểm trang tháo trang sức, Khương Tá đi theo sau.
Đẩy cửa ra thì thấy Khương Đóa đang trang điểm cho Diệp Lâm Lâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xong rồi đó hả?” Khương Đóa cũng không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục động tác, “Được rồi, nhắm mắt lại, bây giờ chị chuốt mi cho em.”
Sau khi chuốt mi xong, Diệp Lâm Lâm mở mắt ra nhìn bản thân trong gương rồi lộ ra nụ cười hài lòng, “Cảm ơn chị Khương.”
Diệp Lâm Lâm chạy đến trước mặt Thẩm Ngữ, “Đẹp không Tiểu Ngữ?”
Sau khi trang điểm thì gương mặt thanh tú của Diệp Lâm Lâm được điểm thêm một chút ngọt ngào, thoạt nhìn hoạt bát động lòng người
“Đẹp.” Thẩm Ngữ cười trả lời.
Diệp Lâm Lâm cười hi hi, sau đó selfie rồi đăng lên WeChat.
Sau khi thay đồ xong thì Khương Tá quay lại, Khương Đóa đưa mắt nhìn cậu ta, thiếu niên hiểu ý nhưng lại không làm gì, Khương Đóa nóng lòng nên liền tạo đề tài giùm cậu ta, “Tiểu Ngữ, em trai chị có chuyện muốn nói với em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ kinh ngạc quay đầu sang nhìn Khương Tá, cậu ta cúi đầu xuống, một lúc sau mới nói, “… Lát nữa cô có bận gì không?”
“Tiểu Ngữ phải đi dạo phố với tôi!” Diệp Lâm Lâm ngửi thấy mùi gì đó là lạ nên liền dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Tá.
Mặt Khương Tá lộ ra một chút thất vọng, sau đó lại nói, “Vậy tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?”
“Không được!” Diệp Lâm Lâm lập tức từ chối.
Cô biết ngay mà, cái người này có ý với Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, “Được rồi Lâm Lâm.” Cô mở mã QR rồi đưa đến trước mặt Khương Tá, “Cậu add tôi đi.”
Dù sao cũng là em trai của Khương Đóa, Thẩm Ngữ cũng không từ chối được.
Vì tránh để lại ấn tượng xấu cho Thẩm Ngữ nên sau khi add WeChat của cô xong thì Khương Tá liền tạm biệt cô, “Vậy… Tôi đi trước.”
“Nhớ trả lời WeChat đó.” Cậu ta lắc lắc di động rồi chỉ chỉ khung thoại.
Thẩm Ngữ cúi đầu nhìn màn hình, không biết Khương Tá đã nhắn cho cô một tin nhắn từ khi nào.
“Thứ Bảy tuần sau cô có rảnh không?”
Diệp Lâm Lâm giựt lấy điện thoại, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, chỉ tiếc là đầu sỏ gây tội đã đi rồi, Diệp Lâm Lâm bực tức mà không có chỗ phát tiết, cô phẫn nộ ôm Thẩm Ngữ, lên án nói, “Tiểu Ngữ, cậu ta muốn cướp cậu đi!”
Thẩm Ngữ cười khúc khích, “Cậu nói cái gì đó.”
“Yên tâm, tớ sẽ không yêu đương đâu.” Thẩm Ngữ vỗ vỗ lưng Diệp Lâm Lâm, ôn nhu trấn an nói.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ.”
Bởi vì cô không thể yêu đương như những người bình thường, đây là cái giá mà cô phải trả để có thể tồn tại.
Khương Đóa đứng ở một bên, chứng kiến mối tình đầu còn chưa kịp nở của em trai mình giờ đã bị đè bẹp từ trong trứng nước.
***
Canh lúc Diệp Lâm Lâm không chú ý, Thẩm Ngữ lặng lẽ gửi cho Diệp Lệ Thành tin nhắn hỏi thăm.
Giờ này chắc là anh đã đi làm về rồi?
Thẩm Ngữ buông di động, thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Màn hình sáng lên, cô lập tức cầm lấy, không phải Diệp Lệ Thành.
Khương Tá lại gửi tin nhắn mời cô đi chơi.
“Cuối tuần này là khai giảng rồi, có lẽ sẽ bận lắm, xin lỗi cậu nhé!” Thẩm Ngữ uyển chuyển từ chối.
Ứng phó mỗi Diệp Lệ Thành đã khiến cô hao hết sức lực rồi, cô thật sự không muốn tự rước thêm phiền đâu.
Khương Tá không trả lời lại, Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Diệp Lệ Thành vẫn không có động tĩnh gì hết, cô nhìn vào màn hình tối đen chỉnh chỉnh tóc một chút.
Diệp Lâm Lâm bảo mình muốn đi nhà vệ sinh, thế là cô liền tìm chỗ vắng người rồi gọi cho Diệp Lệ Thành.
Trong biệt thự.
Tiếng chuông dễ nghe vang lên, Cố Uyển Như cầm điện thoại chồng lên, là một chuỗi số lạ.
“Lệ Thành, có người tìm anh, số lạ, không có để tên.” Cô mở cửa phòng tắm, đứng ở cửa đưa điện thoại cho anh.
Diệp Lệ Thành đang gội đầu, trên tay toàn là bọt nên không tiện cầm, vả lại tâm trạng anh còn khó chịu nên liền bảo Cố Uyển Như cúp máy.
Đợi đã…
Không đặt tên? Có khi nào là Thẩm Ngữ gọi đến?
Nghĩ xong, buồn bực trong lòng Diệp Lệ Thành tan đi không ít, tuy không gọi lại nhưng anh vẫn bảo Cố Uyển Như đặt điện thoại trên bồn rửa tay.
Chưa đến vài phút sau là tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Diệp Lệ Thành khoanh tay trước ngực đợi chừng mười mấy giây sau rồi mới nhấc máy.
“Alo, xin hỏi có phải chú Diệp không ạ? Cháu là Thẩm Ngữ.” Thẩm Ngữ nghiêm trang hỏi.
“Ừ.”
Sau khi xác nhận xong, Thẩm Ngữ lập tức thay đổi giọng điệu, quay sang làm nũng với anh, “Chú ơi hôm nay đi làm mệt quá, bây giờ em mới xong đây nè, em nhớ chú muốn chết, chú có nhớ em không?”
Diệp Lệ Thành vốn không muốn thừa nhận nhưng không chịu được sự năn nỉ ỉ ôi hỏi mãi của Thẩm Ngữ, anh sờ sờ cái mũi, hàm hồ đáp, “Ừm.”
“Chú không nói được thêm vài câu sao?” Thẩm Ngữ bất mãn bĩu môi, “Em cúp máy trước đây, Lâm Lâm còn đang đợi em, đêm nay em lên tìm chú được không?”
Thẩm Ngữ ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích, “Em muốn ngủ cùng chú.”
“Được.” Diệp Lệ Thành dứt khoát trả lời.
Thẩm Ngữ vừa nói vừa chú ý nhìn xem có ai đi ngang hay không “Vậy em cúp máy nha chú… Tối nay gặp.”
Thẩm Ngữ đi chơi với Diệp Lâm Lâm đến chín giờ tối mới về nhà, vừa vào phòng là lập tức nằm ra giường để đỡ mỏi chân.
Thẩm Ngữ mệt cực kỳ, chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ một chút, nhưng không ngờ là lại ngủ quên đến khi đồng hồ reo mới mơ màng tỉnh giấc.
Hai giờ hai mươi phút sáng.
Thẩm Ngữ tắt chuông báo thức, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, đúng hẹn lên lầu ba tìm Diệp Lệ Thành.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở ban công.
Thẩm Ngữ cầm dép lê rồi rón ra rón rén lên lầu.
Diệp Lệ Thành đã chờ ở ban công từ lâu, anh dựa vào lan can, quay lưng với cửa, chậm rãi hút thuốc. Thẩm Ngữ len lén đi ra sau lưng anh, đưa tay che mắt anh lại rồi hạ giọng, “Đoán xem em là ai?”
Diệp Lệ Thành xoay người, ôm cô vào trong ngực, bóp bóp mũi cô, “Ấu trĩ.”
Thẩm Ngữ ôm anh rồi hôn lên cằm anh, “Bé ấu trĩ này muốn hôn chú.”
Diệp Lệ Thành giữ cằm Thẩm Ngữ, như cô mong muốn mà hôn lên môi cô, cơn gió se se lạnh của ban đêm lướt qua mang lại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
“Sao không nói cho tôi chuyện em đi làm?” Diệp Lệ Thành ôm Thẩm Ngữ, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu không buồn không giận.
“Chú giận hả?” Thẩm Ngữ cẩn thận mở miệng.
Diệp Lệ Thành chỉ hút thuốc, trầm mặc không nói.
“Mọi chuyện sau này em đều sẽ nói cho chú biết hết.” Thẩm Ngữ hứa với anh, sau đó uể oải nói, “Hôm nay chú có thể ngủ cùng em một lát không? Sau khai giảng là em không có cơ hội ngủ cùng chú nữa rồi.”
Thẩm Ngữ làm loạn trong ngực Diệp Lệ Thành, cô sợ anh không đáp ứng nên định dùng đến ‘sắc’ để dụ anh, cô đưa tay xuống cầm lấy vật nặng trĩu giữa hai chân anh.
Diệp Lệ Thành để mặc cho cô quấy phá, anh dựa vào lan can nhìn xem cô định làm thế nào.
Thẩm Ngữ hôn từ cổ xuống dưới bụng, vật giữa háng đã cương lên, nó hơi ngẩng đầu như muốn chui ra khỏi lớp quần ngủ để chào hỏi cô.
Thẩm Ngữ nắm lấy phần gốc, mã mắt ở quy đầu chảy ra dịch tuyến tiền liệt, Thẩm Ngữ không chê mà ngậm hết tất cả vào miệng.
“Thích như vậy sao?” Diệp Lệ Thành phun ra một ngụm khói trắng.
“Của chú em đều thích hết.” Thẩm Ngữ ánh mắt si mê, miệng ngậm mút quy đầu, cô hàm hồ nói những câu nghe không rõ tiếng, “Chú ngủ với em được không?”
“Tiểu Ngữ cho chú chịch.” Thẩm Ngữ ngậm lấy trứng dái ở phía dưới, ngước mắt nhìn phía anh, “Tiểu Ngữ có thể làm chú thoải mái.”
Ánh mắt Diệp Lệ Thành trở nên u ám khiến người ta không cách nào đoán được suy nghĩ của anh.
Thẩm Ngữ không cam lòng mà đứng lên, cô kéo tay anh đến nơi riêng tư của mình, dưới lớp váy ngủ trơn nhẵn, cô không mặc gì cả, nơi riêng tư làm ướt ngón tay Diệp Lệ Thành, “Chú xem, ướt rồi này, chú chịch Tiểu Ngữ được không?”
Sau khi chụp xong, Thẩm Ngữ đi về phòng trang điểm trang tháo trang sức, Khương Tá đi theo sau.
Đẩy cửa ra thì thấy Khương Đóa đang trang điểm cho Diệp Lâm Lâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xong rồi đó hả?” Khương Đóa cũng không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục động tác, “Được rồi, nhắm mắt lại, bây giờ chị chuốt mi cho em.”
Sau khi chuốt mi xong, Diệp Lâm Lâm mở mắt ra nhìn bản thân trong gương rồi lộ ra nụ cười hài lòng, “Cảm ơn chị Khương.”
Diệp Lâm Lâm chạy đến trước mặt Thẩm Ngữ, “Đẹp không Tiểu Ngữ?”
Sau khi trang điểm thì gương mặt thanh tú của Diệp Lâm Lâm được điểm thêm một chút ngọt ngào, thoạt nhìn hoạt bát động lòng người
“Đẹp.” Thẩm Ngữ cười trả lời.
Diệp Lâm Lâm cười hi hi, sau đó selfie rồi đăng lên WeChat.
Sau khi thay đồ xong thì Khương Tá quay lại, Khương Đóa đưa mắt nhìn cậu ta, thiếu niên hiểu ý nhưng lại không làm gì, Khương Đóa nóng lòng nên liền tạo đề tài giùm cậu ta, “Tiểu Ngữ, em trai chị có chuyện muốn nói với em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ kinh ngạc quay đầu sang nhìn Khương Tá, cậu ta cúi đầu xuống, một lúc sau mới nói, “… Lát nữa cô có bận gì không?”
“Tiểu Ngữ phải đi dạo phố với tôi!” Diệp Lâm Lâm ngửi thấy mùi gì đó là lạ nên liền dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Tá.
Mặt Khương Tá lộ ra một chút thất vọng, sau đó lại nói, “Vậy tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?”
“Không được!” Diệp Lâm Lâm lập tức từ chối.
Cô biết ngay mà, cái người này có ý với Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, “Được rồi Lâm Lâm.” Cô mở mã QR rồi đưa đến trước mặt Khương Tá, “Cậu add tôi đi.”
Dù sao cũng là em trai của Khương Đóa, Thẩm Ngữ cũng không từ chối được.
Vì tránh để lại ấn tượng xấu cho Thẩm Ngữ nên sau khi add WeChat của cô xong thì Khương Tá liền tạm biệt cô, “Vậy… Tôi đi trước.”
“Nhớ trả lời WeChat đó.” Cậu ta lắc lắc di động rồi chỉ chỉ khung thoại.
Thẩm Ngữ cúi đầu nhìn màn hình, không biết Khương Tá đã nhắn cho cô một tin nhắn từ khi nào.
“Thứ Bảy tuần sau cô có rảnh không?”
Diệp Lâm Lâm giựt lấy điện thoại, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, chỉ tiếc là đầu sỏ gây tội đã đi rồi, Diệp Lâm Lâm bực tức mà không có chỗ phát tiết, cô phẫn nộ ôm Thẩm Ngữ, lên án nói, “Tiểu Ngữ, cậu ta muốn cướp cậu đi!”
Thẩm Ngữ cười khúc khích, “Cậu nói cái gì đó.”
“Yên tâm, tớ sẽ không yêu đương đâu.” Thẩm Ngữ vỗ vỗ lưng Diệp Lâm Lâm, ôn nhu trấn an nói.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ.”
Bởi vì cô không thể yêu đương như những người bình thường, đây là cái giá mà cô phải trả để có thể tồn tại.
Khương Đóa đứng ở một bên, chứng kiến mối tình đầu còn chưa kịp nở của em trai mình giờ đã bị đè bẹp từ trong trứng nước.
***
Canh lúc Diệp Lâm Lâm không chú ý, Thẩm Ngữ lặng lẽ gửi cho Diệp Lệ Thành tin nhắn hỏi thăm.
Giờ này chắc là anh đã đi làm về rồi?
Thẩm Ngữ buông di động, thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Màn hình sáng lên, cô lập tức cầm lấy, không phải Diệp Lệ Thành.
Khương Tá lại gửi tin nhắn mời cô đi chơi.
“Cuối tuần này là khai giảng rồi, có lẽ sẽ bận lắm, xin lỗi cậu nhé!” Thẩm Ngữ uyển chuyển từ chối.
Ứng phó mỗi Diệp Lệ Thành đã khiến cô hao hết sức lực rồi, cô thật sự không muốn tự rước thêm phiền đâu.
Khương Tá không trả lời lại, Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Diệp Lệ Thành vẫn không có động tĩnh gì hết, cô nhìn vào màn hình tối đen chỉnh chỉnh tóc một chút.
Diệp Lâm Lâm bảo mình muốn đi nhà vệ sinh, thế là cô liền tìm chỗ vắng người rồi gọi cho Diệp Lệ Thành.
Trong biệt thự.
Tiếng chuông dễ nghe vang lên, Cố Uyển Như cầm điện thoại chồng lên, là một chuỗi số lạ.
“Lệ Thành, có người tìm anh, số lạ, không có để tên.” Cô mở cửa phòng tắm, đứng ở cửa đưa điện thoại cho anh.
Diệp Lệ Thành đang gội đầu, trên tay toàn là bọt nên không tiện cầm, vả lại tâm trạng anh còn khó chịu nên liền bảo Cố Uyển Như cúp máy.
Đợi đã…
Không đặt tên? Có khi nào là Thẩm Ngữ gọi đến?
Nghĩ xong, buồn bực trong lòng Diệp Lệ Thành tan đi không ít, tuy không gọi lại nhưng anh vẫn bảo Cố Uyển Như đặt điện thoại trên bồn rửa tay.
Chưa đến vài phút sau là tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Diệp Lệ Thành khoanh tay trước ngực đợi chừng mười mấy giây sau rồi mới nhấc máy.
“Alo, xin hỏi có phải chú Diệp không ạ? Cháu là Thẩm Ngữ.” Thẩm Ngữ nghiêm trang hỏi.
“Ừ.”
Sau khi xác nhận xong, Thẩm Ngữ lập tức thay đổi giọng điệu, quay sang làm nũng với anh, “Chú ơi hôm nay đi làm mệt quá, bây giờ em mới xong đây nè, em nhớ chú muốn chết, chú có nhớ em không?”
Diệp Lệ Thành vốn không muốn thừa nhận nhưng không chịu được sự năn nỉ ỉ ôi hỏi mãi của Thẩm Ngữ, anh sờ sờ cái mũi, hàm hồ đáp, “Ừm.”
“Chú không nói được thêm vài câu sao?” Thẩm Ngữ bất mãn bĩu môi, “Em cúp máy trước đây, Lâm Lâm còn đang đợi em, đêm nay em lên tìm chú được không?”
Thẩm Ngữ ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích, “Em muốn ngủ cùng chú.”
“Được.” Diệp Lệ Thành dứt khoát trả lời.
Thẩm Ngữ vừa nói vừa chú ý nhìn xem có ai đi ngang hay không “Vậy em cúp máy nha chú… Tối nay gặp.”
Thẩm Ngữ đi chơi với Diệp Lâm Lâm đến chín giờ tối mới về nhà, vừa vào phòng là lập tức nằm ra giường để đỡ mỏi chân.
Thẩm Ngữ mệt cực kỳ, chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ một chút, nhưng không ngờ là lại ngủ quên đến khi đồng hồ reo mới mơ màng tỉnh giấc.
Hai giờ hai mươi phút sáng.
Thẩm Ngữ tắt chuông báo thức, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, đúng hẹn lên lầu ba tìm Diệp Lệ Thành.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở ban công.
Thẩm Ngữ cầm dép lê rồi rón ra rón rén lên lầu.
Diệp Lệ Thành đã chờ ở ban công từ lâu, anh dựa vào lan can, quay lưng với cửa, chậm rãi hút thuốc. Thẩm Ngữ len lén đi ra sau lưng anh, đưa tay che mắt anh lại rồi hạ giọng, “Đoán xem em là ai?”
Diệp Lệ Thành xoay người, ôm cô vào trong ngực, bóp bóp mũi cô, “Ấu trĩ.”
Thẩm Ngữ ôm anh rồi hôn lên cằm anh, “Bé ấu trĩ này muốn hôn chú.”
Diệp Lệ Thành giữ cằm Thẩm Ngữ, như cô mong muốn mà hôn lên môi cô, cơn gió se se lạnh của ban đêm lướt qua mang lại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
“Sao không nói cho tôi chuyện em đi làm?” Diệp Lệ Thành ôm Thẩm Ngữ, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng điệu không buồn không giận.
“Chú giận hả?” Thẩm Ngữ cẩn thận mở miệng.
Diệp Lệ Thành chỉ hút thuốc, trầm mặc không nói.
“Mọi chuyện sau này em đều sẽ nói cho chú biết hết.” Thẩm Ngữ hứa với anh, sau đó uể oải nói, “Hôm nay chú có thể ngủ cùng em một lát không? Sau khai giảng là em không có cơ hội ngủ cùng chú nữa rồi.”
Thẩm Ngữ làm loạn trong ngực Diệp Lệ Thành, cô sợ anh không đáp ứng nên định dùng đến ‘sắc’ để dụ anh, cô đưa tay xuống cầm lấy vật nặng trĩu giữa hai chân anh.
Diệp Lệ Thành để mặc cho cô quấy phá, anh dựa vào lan can nhìn xem cô định làm thế nào.
Thẩm Ngữ hôn từ cổ xuống dưới bụng, vật giữa háng đã cương lên, nó hơi ngẩng đầu như muốn chui ra khỏi lớp quần ngủ để chào hỏi cô.
Thẩm Ngữ nắm lấy phần gốc, mã mắt ở quy đầu chảy ra dịch tuyến tiền liệt, Thẩm Ngữ không chê mà ngậm hết tất cả vào miệng.
“Thích như vậy sao?” Diệp Lệ Thành phun ra một ngụm khói trắng.
“Của chú em đều thích hết.” Thẩm Ngữ ánh mắt si mê, miệng ngậm mút quy đầu, cô hàm hồ nói những câu nghe không rõ tiếng, “Chú ngủ với em được không?”
“Tiểu Ngữ cho chú chịch.” Thẩm Ngữ ngậm lấy trứng dái ở phía dưới, ngước mắt nhìn phía anh, “Tiểu Ngữ có thể làm chú thoải mái.”
Ánh mắt Diệp Lệ Thành trở nên u ám khiến người ta không cách nào đoán được suy nghĩ của anh.
Thẩm Ngữ không cam lòng mà đứng lên, cô kéo tay anh đến nơi riêng tư của mình, dưới lớp váy ngủ trơn nhẵn, cô không mặc gì cả, nơi riêng tư làm ướt ngón tay Diệp Lệ Thành, “Chú xem, ướt rồi này, chú chịch Tiểu Ngữ được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.