Thẩm Ngữ

Chương 53:

Nhạc Viên Lộ

10/05/2022

Chương 53: Ngoại tình (H)

 

“Anh muốn ly hôn?” Biểu hiện của Cố Uyển Như rất bình tĩnh, cô tiến lên một bước, “Lệ Thành, chúng ta nói chuyện đi, em không hy vọng giữa chúng ta có khúc mắc.”

 

Cố Uyển Như muốn nắm anh tay ngồi xuống nhưng lại bị Diệp Lệ Thành né tránh. Cố Uyển Như xấu hổ rút tay về, cô ta siết chặt tay, lòng bàn tay bị nắm đến hằn năm dấu móng tay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Em biết anh cũng có những hoài nghi của mình, nhưng em cũng là vì gia đình chúng ta…” Cố Uyển Như lung tung đổi đề tài, mắt thường xuyên liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, cô ta đang chờ thuốc phát huy hiệu lực.

 

Diệp Lệ Thành cảm giác cơ thể dần nóng lên. Rõ ràng trong phòng đang mở máy lạnh nhưng gương mặt tuấn tú ấy vẫn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

 

“Anh nóng lắm đúng không, để em cởi quần áo cho anh…” Cố Uyển Như đã bị Tô Hoa chọc tức đến mức trong đầu chỉ còn suy nghĩ muốn có con trai. Cố Uyển Như không che dấu dục vọng của mình, cô ta cởi tây trang màu đen của anh ra.

 

Diệp Lệ Thành bắt lấy tay của Cố Uyển Như, dương vật phía dưới cứng như muốn phát nổ, “Em dùng thuốc gì lên người anh?”

 

“Là thuốc có thể giúp chúng ta vui vẻ, Lệ Thành, đều lúc trước em không hiểu tình thú nên mới không biết đến hiệu lực thứ thuốc này.” Cố Uyển Như đưa tay sờ chỗ phồng lên của Diệp Lệ Thành, “Anh xem, cứng rồi này, chúng ta làm đi.”

 

Bản năng đàn ông của anh muốn đè cô ta xuống nhưng lý trí lại kìm hãm anh.

 

“Đừng chạm vào cô ấy, đừng chạm vào cô ấy…” Diệp Lệ Thành thầm nhủ trong lòng, anh đẩy cô ta ra, đứng lên muốn rời đi.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Uyển Như bật dậy ôm eo Diệp Lệ Thành, cô ta đưa tay xuống cởi khóa quần anh, móc dương vật ra rồi thủ dâm cho anh.

 

“Lệ Thành, anh xem, em cũng có thể khiến anh thoải mái.”

 

Thuốc đã phát huy hiệu lực, dương vật đang được vợ an ủi, Diệp Lệ Thành cơ hồ muốn chìm trong đó. Ý thức hỗn loạn khiến anh đè cô ta xuống thảm, giơ ‘súng’ để ở cửa động định đi vào.

 

Quy đầu cọ cọ vài cái ở cửa động, anh hạ eo xuống, bỗng trong đầu vang lên tiếng khóc của Thẩm Ngữ, mắt Diệp Lệ Thành xuất hiện một tia tỉnh táo.

 

“Không, anh không thể muốn em.” Diệp Lệ Thành như đụng phải thứ gì đó rất đáng sợ, anh bật dậy khỏi người Cố Uyển Như.

 

Anh đã làm Thẩm Ngữ khóc một lần, anh không muốn khiến cô ta khóc lần thứ hai.

 

May quá, thật may quá, anh đã cản được bản thân.

 

Diệp Lệ Thành dùng tia lý trí cuối cùng, anh đá cửa rồi chạy ra hành lang.

 

Diệp Dập Thành bỗng nghe thấy tiếng đạp cửa, anh nhìn thấy dương vật nhếch cao của em trai đang lộ ra ngoài, vẻ mặt đau khổ, bước chân lảo đảo.

 

Anh vội vàng đỡ em trai về phòng mình, cửa mới vừa khép lại thì Cố Uyển Như liền đuổi tới.

 



Chỉ tiếc là vẫn chậm một bước.

 

Diệp Dập Thành mới nhìn là đã biết em trai mình bị hạ thuốc, anh ta biết đưa Diệp Lệ Thành đến bên cạnh Thẩm Ngữ mới là điều đúng đắn, nhưng khi chân chính nhìn thấy Thẩm Ngữ bị em trai mình đè thì anh ta vẫn thấy khó chịu.

 

Diệp Dập Thành nhìn tay phải mình, anh ta bỗng có chút hối hận, cho dù anh có làm Thẩm Ngữ thì cũng không ai phát hiện ra. Nếu không phải nghĩ đến em trai thì Thẩm Ngữ đã bị anh ‘ăn’ từ lâu.

 

Lúc ấy quy đầu Diệp Dập Thành đã để ở cửa động Thẩm Ngữ, nhưng anh chợt nhớ đến tính tình cố chấp của em trai nên đành từ bỏ, anh ta chỉ giúp Thẩm Ngữ xoa âm đế.

 

Thẩm Ngữ tiết dịch ra trong tay anh một lần, nhưng cao trào nơi âm đế vẫn không khiến dục giọng trong cô được giải tỏa. Thẩm Ngữ khóc lóc xin anh ta tiến vào, có nhiều lần anh ta cơ hồ là kiềm không được nhưng vẫn cắn răng nói với bản thân là cô đang gọi Diệp Lệ Thành để nhịn dục vọng xuống.

 

Diệp Lệ Thành nhìn rõ gương mặt cô gái trên giường thì cơ bắp đang trong trạng thái căng thẳng lập tức thả lỏng, anh ta đẩy chân Thẩm Ngữ rồi đẩy dương vật vào tiểu huyệt ướt át.

 

“A ưm ——”

 

“A…”

 

Tiếng rên rỉ của Thẩm Ngữ và tiếng gầm nhẹ của Diệp Lệ Thành đồng thời vang lên, hai cơ thể bị thuốc ra tấn đều được thỏa mãn.

 

Trong phòng ngập tràn âm thanh rên rỉ, hai cơ thể trần trụi như hòa làm một, Diệp Dập Thành không vội rời đi, anh ta cầm ly rượu vang đỏ, ngồi ở ghế nhìn trận làm tình mãnh liệt của bọn họ.

 

Anh ta chỉ mới sờ đến cửa động ướt át vậy mà lúc này dương vật của em trai lại có thể tùy ý ra vào trong đó.

 

Diệp Lệ Thành bị công hiệu thuốc tra tấn nên lúc này ra vào bên trong cô vài chục cái là lập tức bắn ra, nhưng dương vật không mềm xuống mà vẫn cứng như cũ. Diệp Lệ Thành tiếp tục đong đưa eo, tinh dịch bên trong tiểu huyệt dần dần chảy dọc xuống tiểu huyệt theo động tác của anh.

 

Thì ra nơi này anh ta cũng có thể tiến vào, Diệp Dập Thành thầm nghĩ…

 

Sau khi uống cạn ly rượu vang, Diệp Dập Thành rũ mắt đóng cửa rời đi, chừa lại không gian cho cặp đôi đang điên cuồng làm tình kia.

 

Sau khi bấm lủng viên con nhộng, Cố Uyển Như không lau tay nên thuốc cũng dần dần xâm nhập vào cơ thể cô ta, bây giờ công hiệu của thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng.

 

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Cố Uyển Như không thể nhìn rõ màn hình theo dõi trước mặt, gương mặt cô ta đỏ ửng, cổ họng nóng ran, cô ta không chịu được mà vén mái tóc dài ở sau lưng qua một bên.

 

Người trực trong phòng giám sát là một bảo vệ mới tốt nghiệp trường cảnh sát, tuổi trẻ khí thịnh, dáng người được chăm sóc kỹ lưỡng của Cố Uyển Như khiến hồn cậu ta như bị câu mất một nửa.

 

Bảo vệ nuốt nước miếng, cậu ta thường xuyên liếc nhìn cái cổ trắng nõn của thiếu phụ*, “Phu nhân có cần tôi hạ thấp điều hòa không?”

(*thiếu phụ: phụ nữ đã có chồng)

 

“Không cần!” Cố Uyển Như cảm giác trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt mình, cô ta phát hiện ra điều không bình thường. Cố Uyển Như tranh thủ lúc bản thân còn chịu được, cô ta chống bàn đứng lên, lúc đi tới cửa thì đột nhiên mở miệng, “Đúng rồi, lát nữa cậu đưa một ít đá đến phòng 7011 giúp tôi, đặt ngoài cửa là được, không cần đưa vào trong.”

 

Cố Uyển Như vừa đi vừa nhắn cho người bán thuốc gửi một ít thuốc giải đến đây, sau đó lại gọi cho chồng, hy vọng anh có thể đến cứu cô ta.

 



Trong phòng, trên tấm thảm bên cạnh giường là chiếc áo khoác tây trang, tiếng rung từ điện thoại nằm trong túi áo vang lên nhưng đôi nam nữ đang làm tình trên giường vẫn không hề phát hiện, tiếng rên của Thẩm Ngữ còn át cả tiếng rung.

 

Cố Uyển Như nhớ đến chồng, không ai cứu vớt cô ta cả, bây giờ cô ta cũng phải gánh lấy trừng phạt vì những lỗi lầm của mình.

 

Cơ thể trần trụi của Cố Uyển Như ngâm trong bồn tắm, cô ta đưa tay đến giữa hai chân tự an ủi.

 

Ngoài cửa, bảo vệ đem đá đến, cậu ta len lén quan sát xung quanh, không thấy ai thì liền nhấn chuông cửa. Cố Uyển Như bị làm ồn đến phát bực, cô ta mặc áo choàng tắm, mất kiên nhẫn ra mở cửa, cô ta giật chậu nước đá, “Cậu có thể đi rồi.”

 

Bảo vệ chặn cánh cửa đang định đóng lại, “Phu nhân không khỏe sao?”

 

Bảo vệ trẻ tuổi nghiêng người đi vào phòng sau đó đóng chặt cửa lại.

 

“Phu nhân, tôi có thể giúp cô.” Bảo vệ bị tình dục làm cho mê muội, bàn tay thô ráp đặt lên lưng Cố Uyển Như.

 

“Cậu tránh ra!” Cố Uyển Như không vui đẩy tay bảo vệ ra, đáy mắt tràn ngập khinh thường.

 

Bảo vệ chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tính tình háo thắng, bị khinh thường nên tâm lý phản nghịch liền trỗi dậy, cậu ta cậy mạnh đè Cố Uyển Như lại, dùng một tay chế trụ cổ tay cô ta rồi đè cô xuống đất.

 

“Khinh thường ông đây đúng không?” Bảo vệ nói, sau đó cậu ta đưa tay cởi quần làm lộ ra dương vật đang đứng thẳng, “Nếu không chịch được cô ông đây không mang họ Vương!”

 

Bên dưới áo choàng tắm trống trơn, cậu ta dễ dàng cởi áo choàng tắm ra, liếm ướt ngón tay rồi đưa xuống giữa hai chân cô.

 

“Không! Xin cậu hãy thả tôi ra, tôi cho cậu tiền, chồng tôi có rất nhiều tiền… A!”

 

Cố Uyển Như phát ra tiếng rên rỉ, ngón tay phủ kín vết chai thọc vào bên trong cô ta, nhưng điều khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn là cô ta lại cảm nhận được một tia sung sướng.

 

Cố Uyển Như ánh mắt trống rỗng, cô giãy dụa cố gắng chống lại khoái cảm, nhưng câu tiếp theo của bảo vệ khiến cô càng thêm xấu hổ và giận dữ, “Ha ha, chảy nước rồi này, thích bị ông đây chịch lắm đúng không? Thật hạ tiện.”

 

Bảo vệ đưa ngón tay dính đầy dâm dịch đến trước mặt cô ta, sau đó hạ eo thúc vào, Cố Uyển Như nổi điên mắng lớn, “Súc sinh! Cút, cút ——”

 

Tiếng mắng mỏ đột nhiên dừng lại, Cố Uyển Như cắn môi cố gắng nhịn cơn khoái cảm xuống.

 

Tại sao? Tại sao chồng không thể khiến cô ta cao trào nhưng tên bảo vệ đê tiện này lại có thể…

 

“Phu nhân sướng lắm đúng không?” Bảo vệ hôn cổ Cố Uyển Như, “Rên lên đi, tôi thích nghe cô rên.”

 

“Tôi lợi hại hơn chồng cô nhiều lắm đúng không? Dương vật tôi có cứng không? Có lớn không? Ha ha, chắc cô cũng cô đơn lắm đúng không, đàn ông sáu bảy chục tuổi hẳn là không thể khiến cô sướng đúng không…”

 

Cố Uyển Như lắc đầu, cô ta không thể nghe rõ bảo vệ nói gì, bây giờ đầu óc cô ta trống rỗng, chỉ muốn vứt hết đạo đức gia đình, chỉ muốn rên rỉ, đắm chìm trong dục vọng.

 

Cố Uyển Như nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, đôi tay ôm chặt eo bảo vệ hơn…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Ngữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook