Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 257: Ăn thịt
Thiên Quân
04/08/2022
Dù gì Hạ Du cũng từng là một công tử sống trong nhung lụa, không thể chậm trễ.
Một vị sứ thần đã ngã xuống, nếu phó sứ cũng ngã thì làm sao mà tiếp tục hành trình.
Cho nên Thanh Hạnh chỉ đành làm theo.
Hạ Du cũng mệt đến kiệt quệ, chưa được bao lâu đã ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Hắn ta chống cự được đến giờ đã là tốt lắm rồi.
Dưới tán cây rất mát mẻ, Thẩm Nguyệt không cho ai đến làm phiền hắn ta. Cứ để một người ngủ trong xe, một người ngủ dưới tàng cây cho khỏe lại thì mới lên đường tiếp.
Đến chạng vạng, gió mát thổi qua, cả cánh rừng được nhuộm một lớp ráng chiều.
Cái nóng ban ngày dần dần tiêu tan.
Thủ lĩnh hộ vệ hỏi: “Công chúa, hôm nay có tiếp tục lên đường không ạ?”
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ Du đang dựa vào thân cây ngủ như chết, nghĩ đến trong xe cũng có một người đang ngủ bù, tâm trạng vô cùng tốt.
Nàng hỏi: “Còn bao xa thì đến trạm dịch tiếp theo?”
Thủ lĩnh hộ vệ nói: “Nếu hôm nay khẩn trương lên đường thì có thể đến được trước khi trời tối, nhưng chúng ta dừng chân hơi lâu nên e rằng phải quá nửa đêm mới đến nơi được”.
Thẩm Nguyệt bèn nói: “Mọi người đều mệt cả, hôm nay không đi tiếp nữa, ở lại đây một đêm đi rồi mai tiếp tục hành trình”.
“Vâng”.
Đám thị vệ cực khổ cả ngày nghe vậy cũng đều thở phào một hơi.
Nghỉ ngơi dưới bóng mát hơn nửa buổi chiều, ai cũng mệt mỏi vô lực, thật sự không lấy nổi tinh thần để tiếp tục lên đường, chẳng muốn cử động.
Đến tối, bắt đầu có ánh lửa nổi lên.
Nghe nói sau rừng có một suối cạn, bọn thị vệ thay phiên nhau đến uống nước tắm rửa, sau khi trở về cũng xua tan mệt mỏi, phấn chấn tinh thần.
Thanh Hạnh lấy lương khô trong bao quần áo ra nướng, chỉ chốc lát sau đã tỏa mùi thơm.
Ánh lửa lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói với thị vệ: “Các ngươi có kinh nghiệm săn bắt ở quanh mấy khu núi này không? Ăn lương khô mãi cũng chán, ta muốn ăn thịt”.
Hiếm khi thấy công chúa đưa ra yêu cầu trực tiếp như vậy, đám thị vệ sao có thể không làm theo.
Ủ rũ đi đường suốt mấy ngày liền, bây giờ chính là thời cơ tốt để phát huy.
Thế là thủ lĩnh thị vệ bèn phân công cho hai nhóm thị vệ ra ngoài kiếm thịt rừng. Thẩm Nguyệt muốn tăng thêm hứng thú cho mọi người nên lấy ra chút bạc vụn: “Ai bắt được thịt rừng thì sẽ có thưởng”.
Nên tất cả đều tích cực đi lùng sục khắp nơi, chỉ để lại vài người trấn thủ.
Thanh Hạnh lấy lá cây bọc lại lương khô đã nướng xong, đặt bên cạnh Thẩm Nguyệt, xoa cánh tay nhức mỏi, oán thán: “Nô tỳ được hoàng thượng chỉ định hầu hạ công chúa, công chúa không cho nô tỳ phục vụ thì nô tỳ cũng không có nghĩa vụ phải đi hầu hạ người khác”.
“Hạ phó sứ là người khác à?”, Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Thanh Hạnh nói: “Phó sứ khó tính, nô tỳ không chống nổi”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi là người hoàng thượng phái đến, hắn ta cũng là người hoàng thượng phái đến, lúc phó sứ còn ở trong kinh thì có thân phận hiển hách tôn quý, ngươi cảm thấy hắn ta không xứng để ngươi hầu hạ sao?”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không có ý đó”.
“Nếu bây giờ ngươi đắc tội hắn ta, sau này về kinh hắn ta chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, còn ngươi thì được gì? Nếu hắn cầu xin hoàng thượng giày vò ngươi thì ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ vì một nô tỳ nho nhỏ như ngươi mà do dự à?”
Thẩm Nguyệt vừa nói, Thanh Hạnh lập tức tỉnh ra.
Nàng ta đúng là có hoành mệnh, nhưng Hạ Du xuất thân hiển hách, nàng ta đố mà đắc tội nổi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ngươi đừng có nhìn mỗi cái trước mắt thôi, còn phải tính toán cho sau này nữa. Chỗ của ta không cần ngươi vất vả nhiều, sau này hắn ta bảo ngươi thế nào thì ngươi làm vậy đi, nếu không sau này về kinh thì ngươi khó sống lắm”.
“Tạ công chúa nhắc nhở, nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Không bao lâu, lần lượt có thị vệ lấy thịt về, Thẩm Nguyệt đều khen thưởng.
Bọn họ cầm thịt ra ven suối xử lý sạch sẽ sau đó nhóm lửa nướng.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn thịt rừng được nướng thơm phức, thầm nghĩ đêm nay có lộc ăn rồi.
Hạ Du tỉnh lại đúng lúc thịt sắp nướng xong, hắn ta duỗi eo, mắt nhắm mắt mở, chép miệng nói: “Nướng cái gì mà thơm vậy”.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Phó sứ tỉnh lại đúng lúc quá, các huynh đệ bắt ít gà rừng thỏ rừng về, cho công chúa và phó sứ đổi khẩu vị”.
Bởi vì thịt lấy khá nhiều nên chỉ mình Thẩm Nguyệt cùng Hạ Du cũng ăn không hết, bèn chỉ lấy hai con, còn lại chia cho mọi người.
Có thị vệ rất là quan tâm Thanh Hạnh, để lại cho nàng ta ăn.
Nhưng nàng ta còn phải hầu hạ Thẩm Nguyệt ăn xong thì mới được ăn.
Thẩm Nguyệt vốn không cần đến, chỉ có Hạ Du híp mắt ngồi trước đống lửa, vẫy tay với Thanh Hạnh: “Ra đây, cầm gà cho tiểu gia nếm thử xem nào”.
Thanh Hạnh nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự làm được, ngươi qua đó đi”.
Thanh Hạnh cầm gà rừng nướng chín đến bên cạnh Hạ Du và đem cho hắn ta.
Một vị sứ thần đã ngã xuống, nếu phó sứ cũng ngã thì làm sao mà tiếp tục hành trình.
Cho nên Thanh Hạnh chỉ đành làm theo.
Hạ Du cũng mệt đến kiệt quệ, chưa được bao lâu đã ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Hắn ta chống cự được đến giờ đã là tốt lắm rồi.
Dưới tán cây rất mát mẻ, Thẩm Nguyệt không cho ai đến làm phiền hắn ta. Cứ để một người ngủ trong xe, một người ngủ dưới tàng cây cho khỏe lại thì mới lên đường tiếp.
Đến chạng vạng, gió mát thổi qua, cả cánh rừng được nhuộm một lớp ráng chiều.
Cái nóng ban ngày dần dần tiêu tan.
Thủ lĩnh hộ vệ hỏi: “Công chúa, hôm nay có tiếp tục lên đường không ạ?”
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ Du đang dựa vào thân cây ngủ như chết, nghĩ đến trong xe cũng có một người đang ngủ bù, tâm trạng vô cùng tốt.
Nàng hỏi: “Còn bao xa thì đến trạm dịch tiếp theo?”
Thủ lĩnh hộ vệ nói: “Nếu hôm nay khẩn trương lên đường thì có thể đến được trước khi trời tối, nhưng chúng ta dừng chân hơi lâu nên e rằng phải quá nửa đêm mới đến nơi được”.
Thẩm Nguyệt bèn nói: “Mọi người đều mệt cả, hôm nay không đi tiếp nữa, ở lại đây một đêm đi rồi mai tiếp tục hành trình”.
“Vâng”.
Đám thị vệ cực khổ cả ngày nghe vậy cũng đều thở phào một hơi.
Nghỉ ngơi dưới bóng mát hơn nửa buổi chiều, ai cũng mệt mỏi vô lực, thật sự không lấy nổi tinh thần để tiếp tục lên đường, chẳng muốn cử động.
Đến tối, bắt đầu có ánh lửa nổi lên.
Nghe nói sau rừng có một suối cạn, bọn thị vệ thay phiên nhau đến uống nước tắm rửa, sau khi trở về cũng xua tan mệt mỏi, phấn chấn tinh thần.
Thanh Hạnh lấy lương khô trong bao quần áo ra nướng, chỉ chốc lát sau đã tỏa mùi thơm.
Ánh lửa lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói với thị vệ: “Các ngươi có kinh nghiệm săn bắt ở quanh mấy khu núi này không? Ăn lương khô mãi cũng chán, ta muốn ăn thịt”.
Hiếm khi thấy công chúa đưa ra yêu cầu trực tiếp như vậy, đám thị vệ sao có thể không làm theo.
Ủ rũ đi đường suốt mấy ngày liền, bây giờ chính là thời cơ tốt để phát huy.
Thế là thủ lĩnh thị vệ bèn phân công cho hai nhóm thị vệ ra ngoài kiếm thịt rừng. Thẩm Nguyệt muốn tăng thêm hứng thú cho mọi người nên lấy ra chút bạc vụn: “Ai bắt được thịt rừng thì sẽ có thưởng”.
Nên tất cả đều tích cực đi lùng sục khắp nơi, chỉ để lại vài người trấn thủ.
Thanh Hạnh lấy lá cây bọc lại lương khô đã nướng xong, đặt bên cạnh Thẩm Nguyệt, xoa cánh tay nhức mỏi, oán thán: “Nô tỳ được hoàng thượng chỉ định hầu hạ công chúa, công chúa không cho nô tỳ phục vụ thì nô tỳ cũng không có nghĩa vụ phải đi hầu hạ người khác”.
“Hạ phó sứ là người khác à?”, Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Thanh Hạnh nói: “Phó sứ khó tính, nô tỳ không chống nổi”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi là người hoàng thượng phái đến, hắn ta cũng là người hoàng thượng phái đến, lúc phó sứ còn ở trong kinh thì có thân phận hiển hách tôn quý, ngươi cảm thấy hắn ta không xứng để ngươi hầu hạ sao?”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ không có ý đó”.
“Nếu bây giờ ngươi đắc tội hắn ta, sau này về kinh hắn ta chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, còn ngươi thì được gì? Nếu hắn cầu xin hoàng thượng giày vò ngươi thì ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ vì một nô tỳ nho nhỏ như ngươi mà do dự à?”
Thẩm Nguyệt vừa nói, Thanh Hạnh lập tức tỉnh ra.
Nàng ta đúng là có hoành mệnh, nhưng Hạ Du xuất thân hiển hách, nàng ta đố mà đắc tội nổi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ngươi đừng có nhìn mỗi cái trước mắt thôi, còn phải tính toán cho sau này nữa. Chỗ của ta không cần ngươi vất vả nhiều, sau này hắn ta bảo ngươi thế nào thì ngươi làm vậy đi, nếu không sau này về kinh thì ngươi khó sống lắm”.
“Tạ công chúa nhắc nhở, nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Không bao lâu, lần lượt có thị vệ lấy thịt về, Thẩm Nguyệt đều khen thưởng.
Bọn họ cầm thịt ra ven suối xử lý sạch sẽ sau đó nhóm lửa nướng.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn thịt rừng được nướng thơm phức, thầm nghĩ đêm nay có lộc ăn rồi.
Hạ Du tỉnh lại đúng lúc thịt sắp nướng xong, hắn ta duỗi eo, mắt nhắm mắt mở, chép miệng nói: “Nướng cái gì mà thơm vậy”.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Phó sứ tỉnh lại đúng lúc quá, các huynh đệ bắt ít gà rừng thỏ rừng về, cho công chúa và phó sứ đổi khẩu vị”.
Bởi vì thịt lấy khá nhiều nên chỉ mình Thẩm Nguyệt cùng Hạ Du cũng ăn không hết, bèn chỉ lấy hai con, còn lại chia cho mọi người.
Có thị vệ rất là quan tâm Thanh Hạnh, để lại cho nàng ta ăn.
Nhưng nàng ta còn phải hầu hạ Thẩm Nguyệt ăn xong thì mới được ăn.
Thẩm Nguyệt vốn không cần đến, chỉ có Hạ Du híp mắt ngồi trước đống lửa, vẫy tay với Thanh Hạnh: “Ra đây, cầm gà cho tiểu gia nếm thử xem nào”.
Thanh Hạnh nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự làm được, ngươi qua đó đi”.
Thanh Hạnh cầm gà rừng nướng chín đến bên cạnh Hạ Du và đem cho hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.