Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 319: Chạy trốn tìm đường sống
Thiên Quân
17/08/2022
Nhưng Tần Như Lương không kiên trì được bao lâu, rất nhiều sát thủ thừa
dịp hắn ta bị cuốn lấy, trực tiếp vượt qua hắn ta, đuổi theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.
Những sát thủ này nhằm vào Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.
Chuyện này không liên quan gì đến Tần Như Lương, hắn ta vốn có thể chạy đi mà không cần ở lại ngăn cản.
Thẩm Nguyệt hô to với hắn ta: “Tần Như Lương!”
“Mau chạy đi!”
Tần Như Lương nắm chặt thanh kiếm mà sát thủ đâm tới, máu me đầm đìa, mũi kiếm bén nhọn đâm vào cơ thể của hắn ta.
Khi Thẩm Nguyệt quay lại lần cuối cùng ở góc đường trên núi thì thấy Tần Như Lương ngày càng nhỏ lại, sau đó bị sát thủ đá ra ngoài, lăn xuống núi.
Chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, càng không ai ngờ sát thủ sẽ cải trang thành người Dạ Lương mà hành hung ngay cạnh hành cung của Dạ Lương!
Một khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết ở đây, Dạ Lương chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ!
Thẩm Nguyệt không biết đây là quỷ kế ai bày ra, nàng cũng không cần Tần Như Lương bảo vệ.
Người mà mới hai ngày trước còn luôn mồm nói muốn bảo vệ nàng, thực ra còn không bảo vệ nổi bản thân, vì sao còn đòi bảo vệ nàng?
Vì sao còn muốn chặn lại đao trong tay địch?
Lăn xuống từ nơi đó, hắn ta cũng chẳng biết mình có sống được hay không!
Nếu Tần Như Lương vẫn lạnh lùng cho rằng nàng không cần ai bảo vệ như trước đây, có lẽ nàng còn thoải mái hơn một chút.
Thẩm Nguyệt rối loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa.
Đám sát thủ sau lưng kéo đến ngày càng gần, một mực theo sát, xem ra tất cả đều là cao thủ.
Nàng và Tô Vũ bị nhốt trong tù, lại chạy đường núi, tốn sức vô cùng.
Dưới tình trạng này, Tô Vũ dốc sức kéo theo Thẩm Nguyệt chắc chắn là không nhanh bằng đám sát thủ kia đơn thương độc mã đuổi theo.
Thẩm Nguyệt đã dùng hết toàn bộ cực hạn cơ thể của mình nhưng vẫn liên lụy đến Tô Vũ.
Nàng không biết khinh công, nếu chỉ có một mình Tô Vũ thì chắc chắn có thể nhẹ nhàng thoát ra.
Thẩm Nguyệt thở hồng hộc nói: “Hay là chàng bỏ ta xuống và chạy trước đi?”
Tô Vũ nhíu mày, cả người dùng sức, nhẹ nhàng nói: “Thả nàng xuống thì có ý nghĩa gì?”, hắn híp mắt, dáng vẻ nghiêm trọng: “So với ta thì chúng muốn giết nàng hơn đấy”.
Thẩm Nguyệt tỉnh táo, gia tăng sức lực: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhanh hơn!”
Tô Vũ vẫn giữ nhịp thở, kéo Thẩm Nguyệt chạy như bay, nhỏ giọng nói: “Kéo chúng đến nơi nào trống trải rồi bắt tay vào giải quyết!”
Trước mắt đối phương người đông thế mạnh, trong rừng rậm này, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt sẽ bị hạn chết rất nhiều.
Nói chung, Tần Như Lương và đám sát thủ này đều không ngờ rằng Tô Vũ biết võ công.
Nếu không sao hắn có thể kéo Thẩm Nguyệt chạy lâu như vậy mà không bị bắt kịp chứ.
Trước đó Thẩm Nguyệt còn thầm cười nhạo về vấn đề an toàn của hành cung Dạ Lương, bây giờ thì đúng là hỏng bét.
Không biết chạy được bao lâu, Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm giác sát thủ sắp đuổi đến gót chân nàng rồi. Nàng và Tô Vũ chạy mãi trên núi cũng không tốt, lúc này, cây cối trước mắt bỗng thưa dần, tia sáng trước mắt cũng bao la hơn.
Tô Vũ không định đưa Thẩm Nguyệt chạy về hành cung mà chạy về phía khác của đỉnh núi.
Chưa kể đến đường lên hành cung dài và hẹp, cây cầu treo kia cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không đảm bảo được an toàn.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể mạo hiểm.
Hai người dùng sức chạy nhanh qua rừng, đi thẳng tới nơi rộng lớn kia.
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Nguyệt không thích ứng kịp, còn có chút choáng váng, giống như trời đất đều xoay tròn.
Nàng không biết đây là đâu, chắc là sườn núi gần đỉnh núi, một phiến đất trống rậm rạp, dưới lớp cỏ dại là đá loạn, tất cả đều là tảng đá gập ghềnh, lâu ngày mọc rêu.
Nhưng ít ra vẫn rộng rãi hơn rừng cây.
Cũng chẳng còn đường nào để đi nữa, Thẩm Nguyệt ít ra vẫn dừng lại thở một chút được.
Nàng cong lưng, vịn đầu gối, sợi tóc xõa xuống, hô hấp kịch liệt như vừa chạy đường dài, tim nàng như muốn ngừng đập luôn.
Tô Vũ đỡ lưng nàng, nhìn đám sát thủ sắp đuổi tới kịp, nói nhẹ nhàng như lông hồng: “Sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao”.
“Lát nữa nàng trốn sau lưng ta nhé”.
Tô Vũ vừa dứt lời thì đám sát thủ kia đã đuổi tới.
Đao quang kiếm ảnh tung bay, chiêu thức nhanh đến hoa mắt. Tô Vũ đoạt kiếm, thế kiếm như lôi đình, quét ngang không gian.
Trong tình huống địch nhiều ta ít, tốc chiến tốc thắng là thượng sách.
Càng kéo dài thì hai người càng bất lợi.
Những sát thủ kia thấy không đánh phá được Tô Vũ, định vòng ra sau để đối phó với Thẩm Nguyệt.
Sát thủ tưởng rằng công chúa Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể dễ dàng giải quát.
Nào ngờ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý, Tô Vũ đúng lúc đưa ra một thanh kiếm cho nàng, nàng chuyển tay giết chết ngay hai tên sát thủ chưa kịp phòng bị.
Những sát thủ này nhằm vào Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.
Chuyện này không liên quan gì đến Tần Như Lương, hắn ta vốn có thể chạy đi mà không cần ở lại ngăn cản.
Thẩm Nguyệt hô to với hắn ta: “Tần Như Lương!”
“Mau chạy đi!”
Tần Như Lương nắm chặt thanh kiếm mà sát thủ đâm tới, máu me đầm đìa, mũi kiếm bén nhọn đâm vào cơ thể của hắn ta.
Khi Thẩm Nguyệt quay lại lần cuối cùng ở góc đường trên núi thì thấy Tần Như Lương ngày càng nhỏ lại, sau đó bị sát thủ đá ra ngoài, lăn xuống núi.
Chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, càng không ai ngờ sát thủ sẽ cải trang thành người Dạ Lương mà hành hung ngay cạnh hành cung của Dạ Lương!
Một khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết ở đây, Dạ Lương chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ!
Thẩm Nguyệt không biết đây là quỷ kế ai bày ra, nàng cũng không cần Tần Như Lương bảo vệ.
Người mà mới hai ngày trước còn luôn mồm nói muốn bảo vệ nàng, thực ra còn không bảo vệ nổi bản thân, vì sao còn đòi bảo vệ nàng?
Vì sao còn muốn chặn lại đao trong tay địch?
Lăn xuống từ nơi đó, hắn ta cũng chẳng biết mình có sống được hay không!
Nếu Tần Như Lương vẫn lạnh lùng cho rằng nàng không cần ai bảo vệ như trước đây, có lẽ nàng còn thoải mái hơn một chút.
Thẩm Nguyệt rối loạn vô cùng, nhưng ngay sau đó nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa.
Đám sát thủ sau lưng kéo đến ngày càng gần, một mực theo sát, xem ra tất cả đều là cao thủ.
Nàng và Tô Vũ bị nhốt trong tù, lại chạy đường núi, tốn sức vô cùng.
Dưới tình trạng này, Tô Vũ dốc sức kéo theo Thẩm Nguyệt chắc chắn là không nhanh bằng đám sát thủ kia đơn thương độc mã đuổi theo.
Thẩm Nguyệt đã dùng hết toàn bộ cực hạn cơ thể của mình nhưng vẫn liên lụy đến Tô Vũ.
Nàng không biết khinh công, nếu chỉ có một mình Tô Vũ thì chắc chắn có thể nhẹ nhàng thoát ra.
Thẩm Nguyệt thở hồng hộc nói: “Hay là chàng bỏ ta xuống và chạy trước đi?”
Tô Vũ nhíu mày, cả người dùng sức, nhẹ nhàng nói: “Thả nàng xuống thì có ý nghĩa gì?”, hắn híp mắt, dáng vẻ nghiêm trọng: “So với ta thì chúng muốn giết nàng hơn đấy”.
Thẩm Nguyệt tỉnh táo, gia tăng sức lực: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhanh hơn!”
Tô Vũ vẫn giữ nhịp thở, kéo Thẩm Nguyệt chạy như bay, nhỏ giọng nói: “Kéo chúng đến nơi nào trống trải rồi bắt tay vào giải quyết!”
Trước mắt đối phương người đông thế mạnh, trong rừng rậm này, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt sẽ bị hạn chết rất nhiều.
Nói chung, Tần Như Lương và đám sát thủ này đều không ngờ rằng Tô Vũ biết võ công.
Nếu không sao hắn có thể kéo Thẩm Nguyệt chạy lâu như vậy mà không bị bắt kịp chứ.
Trước đó Thẩm Nguyệt còn thầm cười nhạo về vấn đề an toàn của hành cung Dạ Lương, bây giờ thì đúng là hỏng bét.
Không biết chạy được bao lâu, Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm giác sát thủ sắp đuổi đến gót chân nàng rồi. Nàng và Tô Vũ chạy mãi trên núi cũng không tốt, lúc này, cây cối trước mắt bỗng thưa dần, tia sáng trước mắt cũng bao la hơn.
Tô Vũ không định đưa Thẩm Nguyệt chạy về hành cung mà chạy về phía khác của đỉnh núi.
Chưa kể đến đường lên hành cung dài và hẹp, cây cầu treo kia cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không đảm bảo được an toàn.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể mạo hiểm.
Hai người dùng sức chạy nhanh qua rừng, đi thẳng tới nơi rộng lớn kia.
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Nguyệt không thích ứng kịp, còn có chút choáng váng, giống như trời đất đều xoay tròn.
Nàng không biết đây là đâu, chắc là sườn núi gần đỉnh núi, một phiến đất trống rậm rạp, dưới lớp cỏ dại là đá loạn, tất cả đều là tảng đá gập ghềnh, lâu ngày mọc rêu.
Nhưng ít ra vẫn rộng rãi hơn rừng cây.
Cũng chẳng còn đường nào để đi nữa, Thẩm Nguyệt ít ra vẫn dừng lại thở một chút được.
Nàng cong lưng, vịn đầu gối, sợi tóc xõa xuống, hô hấp kịch liệt như vừa chạy đường dài, tim nàng như muốn ngừng đập luôn.
Tô Vũ đỡ lưng nàng, nhìn đám sát thủ sắp đuổi tới kịp, nói nhẹ nhàng như lông hồng: “Sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao”.
“Lát nữa nàng trốn sau lưng ta nhé”.
Tô Vũ vừa dứt lời thì đám sát thủ kia đã đuổi tới.
Đao quang kiếm ảnh tung bay, chiêu thức nhanh đến hoa mắt. Tô Vũ đoạt kiếm, thế kiếm như lôi đình, quét ngang không gian.
Trong tình huống địch nhiều ta ít, tốc chiến tốc thắng là thượng sách.
Càng kéo dài thì hai người càng bất lợi.
Những sát thủ kia thấy không đánh phá được Tô Vũ, định vòng ra sau để đối phó với Thẩm Nguyệt.
Sát thủ tưởng rằng công chúa Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể dễ dàng giải quát.
Nào ngờ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý, Tô Vũ đúng lúc đưa ra một thanh kiếm cho nàng, nàng chuyển tay giết chết ngay hai tên sát thủ chưa kịp phòng bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.