Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 129: Đánh cược tính mạng

Thiên Quân

15/07/2022

Thẩm Nguyệt nói: "Không phải còn một ngày nữa sao, ngươi vẫn có thể đi tìm. Nếu trước khi trời tối ngươi có thể tìm được thì chứng minh số mạng của Liễu Mi Vũ chưa tận, nếu như không tìm được thì cũng là số phận cả thôi!"

Nói xong, Thẩm Nguyệt xoay người trở về.

Tần Như Lương nói sau lưng nàng: "Nàng ấy không còn nhiều thời gian nữa, ta không thể tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng. Tĩnh Nguyệt, cô giúp ta cứu nàng ấy được không?"

Thẩm Nguyệt dừng lại.

"Xem như ta cầu xin cô".

Đây là lần đầu tiên hắn ta hạ mình trước Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hắn ta, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Hôm nay ta đã phái Ngọc Nghiên đi tìm Liên Thanh Châu. Liên Thanh Châu có một người bạn giỏi y thuật, nếu như hắn chịu giúp thì có lẽ ả ta sẽ còn có một con đường sống. Đó là tất cả những gì mà ta có thể làm được".

“Nhưng nếu như hắn không thể nào giải được độc dược tỏa thiên hầu, hoặc là đơn thuốc mà hắn kê cũng giống như lang trung giang hồ kia cần phải sử dụng tử hà xa làm thuốc dẫn thì sao?”, Tần Như Lương lắc đầu nói: "Ta không thể chờ được lâu như vậy. Mi Vũ thật sự sắp chết rồi".

Thẩm Nguyệt nắm chặt hai tay, lúc này nàng chỉ cảm thấy tức giận, lửa giận sắp đổ dồn lên đầu, nàng liền quay đầu lại nói với Tần Như Lương: "Tên lang băm đó bịa chuyện mà ngươi cũng tin hay sao? Ta còn không biết loại thuốc dẫn vớ vẩn đó chữa được kịch độc gì! Tần Như Lương, ngươi tỉnh táo lại đi!"

"Nếu như không tỉnh thì ta phải làm sao? Ta không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cứu Mi Vũ!"

Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như ngươi tin thì cứ tiếp tục đi tìm, đến tìm ta làm cái gì chứ?", tuy sắc mặt của nàng vô cùng khó coi nhưng nàng vẫn nhếch miệng cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không tìm được người bên ngoài cho nên liền nhớ ra trong nhà còn có một người? Ngươi đang muốn lấy nhau thai của con ta đi cứu Liễu Mi Vũ sao?"

Ngay khi Tần Như Lương nói ra chuyện thuốc dẫn thì nàng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng khi chính miệng nàng nói ra thì nàng lại đột nhiên cảm thấy một sự ớn lạnh xuyên từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu sau đó lan ra toàn thân.

Tần Như Lương áy náy nhìn Thẩm Nguyệt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng. Trước đây hắn ta chưa bao giờ nói một lời nào nhẹ nhàng với nàng như vậy.



Hắn ta nói, "Tĩnh Nguyệt, chỉ cần cô sẵn sàng cứu nàng ấy lần này thì ta hứa sẽ đồng ý tất cả những điều kiện của cô. Ta nợ cô cả mạng của mình".

Thẩm Nguyệt kiên quyết từ chối: "Ta không làm!"

Tần Như Lương biến sắc, vừa thiếu kiên nhẫn vừa không cam lòng.

Thẩm Nguyệt lại nói: "Ta cũng không phải quan thế âm bồ tát, thân ta ta còn lo chưa xong sao ta phải quan tâm đến ả ta? Nếu như ả ta cần phải ăn nhau thai của phụ nữ có thai mới có thể sống được thì ả ta nên chết đi cho rồi, liên quan gì đến ta chứ?"

“Thẩm Nguyệt!”, Tần Như Lương quát lên: “Đó cũng là một sinh mệnh. Ngươi muốn đứng nhìn nàng ấy chết như vậy sao?"

"Vậy ngươi muốn ta chết sao? Con ta cũng không phải ngày một ngày hai đã sinh! Có phải mỗi khi xảy ra những chuyện này thì ngươi đều muốn vừa bảo tồn thanh danh của mình vừa bảo tồn được sủng thiếp của mình cho nên không chút do dự hy sinh ta không?"

"Ta không muốn hi sinh cô, ta chỉ đang cầu xin cô giúp đỡ".

"Vậy sao ngươi không đi cầu xin người khác đi? Trên đời này thiếu gì phụ nữ mang thai, là ngươi sợ mang ác danh cho nên mới muốn xuống tay với ta!"

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, lại nói: "Trên đời này mỗi ngày đều có hàng vạn người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, nếu như lúc nào cũng bắt ta phải quan tâm đến những người không liên quan đến ta thì ta còn có thể sống được đến ngày hôm nay hay sao?"

“Ai nói không liên quan gì đến cô?”, Tần Như Lương hạ giọng nhưng âm cuối lại hơi cao giọng, cũng không biết là bởi vì tức giận hay là vì điên cuồng, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, thật sự trông như một kẻ mất trí, hắn ta nói: "Chẳng những cô muốn ta nói thẳng ra sao?"

Sấm sét lại nổ ra trên đầu hắn ta, sau đó có một tia chớp trắng kéo dài trên những đám mây như phá những đám mây đen thành từng mảnh nhỏ.

Hắn bước từng bước đến gần Thẩm Nguyệt rồi nói: "Cô có dám nói chuyện Mi Vũ trúng độc không liên quan gì tới mình không? Ta không so đo với cô cũng không có nghĩa là cô có thể giở trò với ta, xem ta giống như một kẻ ngốc".



Thẩm Nguyệt hất cằm, cười lạnh một tiếng nói: "Tần tướng quân, ta giở trò với ngươi thế nào?"

“Cô có quan hệ gì với thích khách đó?”, Tần Như Lương nói: “Từ chuyện ám sát trên phố đến chuyện hành thích trong cung rồi đến phủ tướng quân, người duy nhất có liên quan đến toàn bộ mọi chuyện là cô, Thẩm Nguyệt”.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không làm sao cô biết được hắn ta đang trốn trong phủ tướng quân? Cô đừng quên chính cô là người đã nhắc nhở ta nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất".

"Là do cô đã dẫn hắn ta đến Phù Dung Uyển hãm hại Mi Vũ đúng không? Cũng chính cô là người đã bày hắn ta bắt Mi Vũ làm con tin để hắn ta có thể trốn thoát!"

"Một khi hắn ta đã thoát thân thì có giữ Mi Vũ lại cũng vô ích, cho nên hắn ta liền nhẫn tâm hạ độc đẩy Mi Vũ vào chỗ chết!"

Hắn ta đến gần Thẩm Nguyệt với đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta nói đúng chứ?"

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của ngươi, không ngờ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi cuối cùng lại bị cắn ngược".

"Nếu như ta nói rằng Liễu Mi Vũ chưa bao giờ bị bệnh thủy đậu và chính ả ta là người che giấu thích khách, lang trung giang hồ ra vào Phù Dung Uyển không hề đáng tin, ta nói vậy thì ngươi có tin không?"

Tần Như Lương nói: "Đương nhiên là ta không tin. Mi Vũ ở kinh thành thân cô thế cô, tại sao nàng ấy lại che giấu thích khách? Chỉ có cô có động cơ không trong sáng muốn giết chết nàng ấy!"

Thẩm Nguyệt nói: "Ta và ngươi đánh cược với nhau, cho dù hôm nay ngươi không tìm thấy nhau thai thì Liễu Mi Vũ cũng tuyệt đối sẽ không chết. Nếu như ả ta chết thì ta lấy mạng này đền cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Mạng của Liễu Mi Vũ không hề đáng để Thẩm Nguyệt dùng chính tính mạng của mình đánh cược nhưng Tần Như Lương vẫn không tin nàng, cho dù nàng có dùng tính mạng đánh cược thì Tần Như Lương vẫn không tin nàng.

Tần Như Lương nhìn nàng, tàn nhẫn nói: "Mạng của cô làm sao có thể sánh được với mạng của nàng ấy?"

Thẩm Nguyệt cười nói: "Như vậy thì ta với ngươi cũng chẳng còn gì để nói".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook