Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 449: Đích thân đuổi đi
Thiên Quân
03/10/2022
Liễu Mi Vũ điên cuồng nói: "Ngươi có biết hay không, nếu như không có
ngươi thì tướng quân vốn dĩ là của ta, vị trí phu nhân tướng quân này
cũng là của ta! Tất cả những thứ thuộc về ta cuối cùng đều bị ngươi cướp đoạt đi!"
"Ta và tướng quân vất vả lắm mới có thể tu thành chính quả, sao lúc nào ngươi cũng xuất hiện như âm hồn bất tán? Ta không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mặt tướng quân, ta không cho phép ngươi ở trong nhà này, ta muốn ngươi phải biến mất vĩnh viễn!"
Thực ra nàng ta chỉ sợ trong lòng Tần Như Lương vĩnh viễn vẫn có một nơi thuộc về Thẩm Nguyệt luôn bị khóa chặt ở đáy lòng.
Liễu Mi Vũ không bao giờ có thể nhìn thấy hoặc chạm tới đó.
Nàng ta rất sợ Thẩm Nguyệt sẽ lại đi vào trong trái tim của Tần Như Lương một lần nữa.
Tần Như Lương sẽ lại yêu Thẩm Nguyệt một lần nữa.
Sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng dù nàng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết quả như vậy.
Cuối cùng tất cả những toan tính của nàng ta đều đã trở thành con số không.
Liễu Mi Vũ nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đã cướp hết mọi thứ của ta! Ta không thể căm hận ngươi hay sao?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Là do tự ngươi cảm thấy bất an, ngươi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để phá vỡ tình cảm giữa Tần Như Lương và ta, vậy mà còn dám trách ta đoạt hết mọi thứ của ngươi?"
Nàng vẫn chậm rãi lạnh nhạt nói: "Mi Vũ, ngươi phải biết làm chuyện gì cũng phải trả giá. Người không thể luôn luôn may mắn như vậy đâu".
Liễu Mi Vũ rơi lệ đầy mặt, không cam lòng nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đang rất đắc ý có phải không? Đừng tưởng rằng hiện tại tướng quân tiếp nhận ngươi một lần nữa mà đắc ý, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu!"
"Tướng quân rời xa ta chỉ là tạm thời. Ta tin rằng trong lòng chàng vẫn còn yêu ta, sau này chàng sẽ trở lại với ta, cũng sẽ yêu thương, sủng ái ta như trước..."
Liễu Mi Vũ the thé nói: "Còn ngươi chẳng qua chỉ là một đứa tiện nhân cướp đoạt tình cảm của người khác! Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định có biện pháp vạch mặt ngươi, để cho tướng quân nhìn thấy gương mặt thật của ngươi ghê tởm đến mức nào!"
Khi Tần Như Lương bước ra từ phía sau bình phong, Liễu Mi Vũ vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn ta thì cả người đã ngây ra như phỗng, lời nói hung ác trong miệng cũng đột ngột dừng lại.
Toàn thân Liễu Mi Vũ run lên, lời nói không còn mạch lạc, chật vật nói: "Tướng... tướng quân, chàng... sao chàng sao lại ở đây?"
Tần Như Lương bước từng bước tới mà không lên tiếng, hướng ánh mắt đen tối xa lạ nhìn về phía nàng ta.
Thẩm Nguyệt bên cạnh trầm ngâm nói: "Chắc là không xong rồi, mấy lời nói tốt đẹp của ngươi chắc sẽ không thành hiện thực đâu. Tần Như Lương, nếu như ta nói lại cho ngươi nghe những lời này thì ngươi chắc chắn sẽ không tin. Bây giờ ngươi nghe nàng ta tự mình nói, chắc chắn là có sức thuyết phục hơn đúng không?"
“Là ngươi”, Liễu Mi Vũ hung hăng hét lớn với Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám lừa gạt ta, giấu tướng quân ở trong phòng của ngươi?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta không hề giấu, là trước khi ngươi tới đây thì tướng quân tình cờ cũng đang ở nơi này. Không phải ngươi muốn cầu xin cho ca ca của ngươi hay sao? Bây giờ tướng quân đang có mặt ở đây, ngươi có thể trực tiếp cầu xin rồi đó".
“Tiện nhân, ngươi dám hại ta, ta sẽ giết chết ngươi!”, Liễu Mi Vũ lập tức lao về phía Thẩm Nguyệt như muốn xé xác nàng.
Đáng tiếc, trước khi nàng ta có thể chạm vào Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương đã chặn trước mặt nàng ta, nắm lấy cổ tay nàng ta rồi ném nàng ta xuống đất không thương tiếc.
Liễu Mi Vũ nắm lấy góc quần áo của Tần Như Lương, từ từ trượt xuống đất, quỳ xuống trước mặt Tần Như Lương, khóc lóc nói: "Tướng quân... không phải như vậy đâu, là ả ta cố ý hãm hại Mi Vũ... tướng quân... chàng phải tin ta... Mi Vũ thực sự yêu chàng..."
Tần Như Lương không chút động lòng, hồi lâu mới nói: "Nàng bảo nàng ta cố ý hại nàng? Từ đầu đến cuối ta không hề nghe nàng ta nói một câu, toàn bộ đều là nàng nói".
"Đều là do ả ta âm mưu..."
Tần Như Lương trầm mặc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng không còn một tia thương hại, lời hắn ta nói ra lại nghe vô cùng bình tĩnh: "Kẻ âm mưu thủ đoạn nhất ở đây chính là nàng. Ta chưa từng gặp nữ nhân nào tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn giống như nàng".
"Không phải... Không phải như thế..."
Tần Như Lương chậm rãi nói từng chữ một: "Nàng nói người khác hại nàng, nàng nói người khác ác độc, nhưng người xấu xa nhất không phải là người khác mà chính là nàng. Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư xấu xa phức tạp không ai sánh được”.
Tần Như Lương nói: "Nếu hôm nay nàng rời đi thì ta sẽ coi như nàng chưa từng xuất hiện. Bằng không, đừng trách ta đích thân đuổi nàng ra khỏi cửa".
Hương Lăng ở bên cạnh sững sờ.
Vốn dĩ nàng ta muốn thuyết phục Liễu Mi Vũ đến làm hòa, nhưng cuối cùng không ngờ lại có kết quả như vậy.
Liễu Mi Vũ trước đây đã làm quá nhiều điều sai trái, đúng là không thể quay đầu được nữa.
Liễu Mi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn Tần Như Lương, không thể tin mà nói: "Chàng muốn đuổi ta đi sao?"
"Đúng!"
Liễu Mi Vũ lắc đầu: "Nhưng chẳng phải chàng đã nói... chàng sẽ bảo vệ ta cả đời cho ta một ngôi nhà êm ấm hay sao?"
"Đúng là ta đã nói, nhưng bây giờ ta không muốn giữ lời nữa".
"Sao chàng có thể không giữ lời, sao chàng có thể không giữ lời được! Tướng quân, ta đã ở bên cạnh chàng lâu như vậy... Chàng không thể đuổi Mi Vũ đi... Chàng hãy nghĩ lại tình cảm mà chúng ta từng có..."
Tần Như Lương nói: "Chỉ cần ta nghĩ đến khoảng thời gian sớm tối bên nàng thì ta đã cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra".
Đôi mắt hắn ta nặng trĩu, hắn ta nói: "Vậy mà ta lại có thể ở cùng nàng nhiều năm như vậy".
"Ta và tướng quân vất vả lắm mới có thể tu thành chính quả, sao lúc nào ngươi cũng xuất hiện như âm hồn bất tán? Ta không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mặt tướng quân, ta không cho phép ngươi ở trong nhà này, ta muốn ngươi phải biến mất vĩnh viễn!"
Thực ra nàng ta chỉ sợ trong lòng Tần Như Lương vĩnh viễn vẫn có một nơi thuộc về Thẩm Nguyệt luôn bị khóa chặt ở đáy lòng.
Liễu Mi Vũ không bao giờ có thể nhìn thấy hoặc chạm tới đó.
Nàng ta rất sợ Thẩm Nguyệt sẽ lại đi vào trong trái tim của Tần Như Lương một lần nữa.
Tần Như Lương sẽ lại yêu Thẩm Nguyệt một lần nữa.
Sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng dù nàng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết quả như vậy.
Cuối cùng tất cả những toan tính của nàng ta đều đã trở thành con số không.
Liễu Mi Vũ nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đã cướp hết mọi thứ của ta! Ta không thể căm hận ngươi hay sao?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Là do tự ngươi cảm thấy bất an, ngươi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để phá vỡ tình cảm giữa Tần Như Lương và ta, vậy mà còn dám trách ta đoạt hết mọi thứ của ngươi?"
Nàng vẫn chậm rãi lạnh nhạt nói: "Mi Vũ, ngươi phải biết làm chuyện gì cũng phải trả giá. Người không thể luôn luôn may mắn như vậy đâu".
Liễu Mi Vũ rơi lệ đầy mặt, không cam lòng nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đang rất đắc ý có phải không? Đừng tưởng rằng hiện tại tướng quân tiếp nhận ngươi một lần nữa mà đắc ý, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu!"
"Tướng quân rời xa ta chỉ là tạm thời. Ta tin rằng trong lòng chàng vẫn còn yêu ta, sau này chàng sẽ trở lại với ta, cũng sẽ yêu thương, sủng ái ta như trước..."
Liễu Mi Vũ the thé nói: "Còn ngươi chẳng qua chỉ là một đứa tiện nhân cướp đoạt tình cảm của người khác! Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định có biện pháp vạch mặt ngươi, để cho tướng quân nhìn thấy gương mặt thật của ngươi ghê tởm đến mức nào!"
Khi Tần Như Lương bước ra từ phía sau bình phong, Liễu Mi Vũ vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn ta thì cả người đã ngây ra như phỗng, lời nói hung ác trong miệng cũng đột ngột dừng lại.
Toàn thân Liễu Mi Vũ run lên, lời nói không còn mạch lạc, chật vật nói: "Tướng... tướng quân, chàng... sao chàng sao lại ở đây?"
Tần Như Lương bước từng bước tới mà không lên tiếng, hướng ánh mắt đen tối xa lạ nhìn về phía nàng ta.
Thẩm Nguyệt bên cạnh trầm ngâm nói: "Chắc là không xong rồi, mấy lời nói tốt đẹp của ngươi chắc sẽ không thành hiện thực đâu. Tần Như Lương, nếu như ta nói lại cho ngươi nghe những lời này thì ngươi chắc chắn sẽ không tin. Bây giờ ngươi nghe nàng ta tự mình nói, chắc chắn là có sức thuyết phục hơn đúng không?"
“Là ngươi”, Liễu Mi Vũ hung hăng hét lớn với Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám lừa gạt ta, giấu tướng quân ở trong phòng của ngươi?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta không hề giấu, là trước khi ngươi tới đây thì tướng quân tình cờ cũng đang ở nơi này. Không phải ngươi muốn cầu xin cho ca ca của ngươi hay sao? Bây giờ tướng quân đang có mặt ở đây, ngươi có thể trực tiếp cầu xin rồi đó".
“Tiện nhân, ngươi dám hại ta, ta sẽ giết chết ngươi!”, Liễu Mi Vũ lập tức lao về phía Thẩm Nguyệt như muốn xé xác nàng.
Đáng tiếc, trước khi nàng ta có thể chạm vào Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương đã chặn trước mặt nàng ta, nắm lấy cổ tay nàng ta rồi ném nàng ta xuống đất không thương tiếc.
Liễu Mi Vũ nắm lấy góc quần áo của Tần Như Lương, từ từ trượt xuống đất, quỳ xuống trước mặt Tần Như Lương, khóc lóc nói: "Tướng quân... không phải như vậy đâu, là ả ta cố ý hãm hại Mi Vũ... tướng quân... chàng phải tin ta... Mi Vũ thực sự yêu chàng..."
Tần Như Lương không chút động lòng, hồi lâu mới nói: "Nàng bảo nàng ta cố ý hại nàng? Từ đầu đến cuối ta không hề nghe nàng ta nói một câu, toàn bộ đều là nàng nói".
"Đều là do ả ta âm mưu..."
Tần Như Lương trầm mặc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng không còn một tia thương hại, lời hắn ta nói ra lại nghe vô cùng bình tĩnh: "Kẻ âm mưu thủ đoạn nhất ở đây chính là nàng. Ta chưa từng gặp nữ nhân nào tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn giống như nàng".
"Không phải... Không phải như thế..."
Tần Như Lương chậm rãi nói từng chữ một: "Nàng nói người khác hại nàng, nàng nói người khác ác độc, nhưng người xấu xa nhất không phải là người khác mà chính là nàng. Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư xấu xa phức tạp không ai sánh được”.
Tần Như Lương nói: "Nếu hôm nay nàng rời đi thì ta sẽ coi như nàng chưa từng xuất hiện. Bằng không, đừng trách ta đích thân đuổi nàng ra khỏi cửa".
Hương Lăng ở bên cạnh sững sờ.
Vốn dĩ nàng ta muốn thuyết phục Liễu Mi Vũ đến làm hòa, nhưng cuối cùng không ngờ lại có kết quả như vậy.
Liễu Mi Vũ trước đây đã làm quá nhiều điều sai trái, đúng là không thể quay đầu được nữa.
Liễu Mi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn Tần Như Lương, không thể tin mà nói: "Chàng muốn đuổi ta đi sao?"
"Đúng!"
Liễu Mi Vũ lắc đầu: "Nhưng chẳng phải chàng đã nói... chàng sẽ bảo vệ ta cả đời cho ta một ngôi nhà êm ấm hay sao?"
"Đúng là ta đã nói, nhưng bây giờ ta không muốn giữ lời nữa".
"Sao chàng có thể không giữ lời, sao chàng có thể không giữ lời được! Tướng quân, ta đã ở bên cạnh chàng lâu như vậy... Chàng không thể đuổi Mi Vũ đi... Chàng hãy nghĩ lại tình cảm mà chúng ta từng có..."
Tần Như Lương nói: "Chỉ cần ta nghĩ đến khoảng thời gian sớm tối bên nàng thì ta đã cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra".
Đôi mắt hắn ta nặng trĩu, hắn ta nói: "Vậy mà ta lại có thể ở cùng nàng nhiều năm như vậy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.