Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 618: Đoàn tụ một buổi
Thiên Quân
28/12/2022
Hai anh em Hạ Du và Hạ Phóng đấu đá nhau, cuối cùng là Hạ Du thắng. Hạ Phóng chết, còn là kết cục chết không chỗ chôn.
Hạ tướng chỉ còn lại một đứa con trai là Hạ Du, dù ông ta biết chân tướng nhưng làm sao có thể nói ra đây, như thế, nó sẽ dần biến thành tâm bệnh.
Hạ Du tới trước giường vấn an Hạ tướng, vừa ung dung đút thuốc vừa nói: “Vậy cũng tốt, sau này cứ rảnh rỗi dưỡng thân tại nhà, đỡ phải chen vào vũng nước đục này. Vũng nước đục này cứ để ta thay ông làm!”
Hạ tướng phất tay hất đổ chén thuốc, giọng nói già nua vang lên: “Ngươi cút đi!”
Hạ Du cũng không giận: “Ông có biết tại sao ta phải dồn hắn vào chỗ chết không? Không phải chỉ vì hắn hại chết bà nội ruột của ta mà còn là do hắn thuê sát thủ ám sát ta trên đường đi, lần đó, ta vốn phải chết rồi nhưng tiếc là đã có người chắn một kiếm thay ta!”
Đôi mắt vẩn đục của Hạ tướng nhìn sang. Đây chính là đứa con trai vô ưu vô tư trước đây của ông ta sao? Trước đây Hạ tướng luôn mong mỏi Hạ Du chịu tiến tới nhưng cái giá phải trả cho sự tiến tới này đúng là khó chấp nhận.
Hạ Du nói: “Ta thiếu nợ nàng, ta phải tra. Tuy nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng lòng ta nhớ nàng rất lâu!”
Tận mắt chứng kiến người chết trước mặt mình, đích thân cảm nhận sự nóng bỏng của máu bằng đôi tay mình, nàng chết cũng vì bảo vệ hắn ta. Hắn ta yếu ớt nhưng nàng lại muốn đứng chắn phía trước để bảo vệ hắn ta.
Hạ Du vẫn nhớ là mình luôn bắt nạt nàng, khi thấy nàng khó xử thì mình lại vui sướng, giờ nhớ lại, ký ức vẫn rất rõ ràng.
Hóa ra hắn ta đã vô thức đặt nàng vào trong tim. Hắn ta còn từng nói đợi khi về thì sẽ cho nàng tới làm nha hoàn thân cận của mình.
Tiếc là nàng không thể trở về nữa, cũng không còn tương lai. Sau này sẽ không còn nha hoàn tên Thanh Hạnh xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Sự đau xót này thì hắn ta không thể nói ra, người khác cũng không thấy. Dù vậy, trong lòng hắn ta đã có thêm một vết thương rất sâu, khó mà lành lại.
Chỉ thoáng chốc, sứ thần Bắc Hạ và Dạ Lương đã tới kinh nhiều ngày, còn hơn nửa tháng là tới lễ trừ tịch mừng năm mới. Sứ thần thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bình an thì yêu cầu rời kinh về nước.
Hoàng đế tất nhiên sẽ không giữ họ lại ăn Tết, chỉ ước họ mau chóng rời đi. Hiện tại, triền đình và hậu cung xảy ra cả đống chuyện, chúng sắp ép Hoàng đế tới mức không thở nổi rồi.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng mười hai, sứ thần định qua hôm nay mới rời kinh. Vương gia Bắc Hạ định mời Thẩm Nguyệt tới biệt cung gặp mặt một chút coi như là đoàn tụ.
Hoàng đế không có lý do từ chối nên phái ra một nhóm thị vệ đại nội hộ tống Thẩm Nguyệt tới biệt cung.
Những thị vệ đại nội kia không chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Thẩm Nguyệt mà quan trọng hơn là họ phải giám sát từng hành động cử chỉ của Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ, ghi nhớ kỹ càng từng câu nói của hai người.
Ở trong cung Thái Hòa một tháng, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng có thể bước ra khỏi cửa cung.
Năm nay, Đại Sở bị tuyết tai cực nghiêm trọng, ngay cả Thượng Kinh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vật giá tăng cao, dân chúng tiết kiệm để ăn Tết, bên ngoài không náo nhiệt như ngày xưa.
Biệt cung không quá xa, sau khi ra khỏi hoàng cung, đi qua một vỉa hè, họ tới một lối đi dài, nhỏ lát đá còn ướt sũng, đầu tường cao hai bên chất chồng tuyết trắng.
Mất khoảng hai, ba canh giờ, nhóm người đã tới cửa biệt cung.
Lúc này vương gia Bắc Hạ đang đích thân đứng ở cửa biệt cung nghênh đón.
Dịp như này, làm sao mà thiếu Lục hoàng tử Dạ Lương tới hóng chuyện được, hắn ta thong thả đi ra, thấy Thẩm Nguyệt thì cười tít mắt: “Tĩnh Nguyệt công chúa xinh đẹp độc thân à, đã lâu không gặp!”
Thẩm Nguyệt không gặp tên này thì chẳng sao, hôm nay vừa thấy thì lập tức nhớ tới cung yến vừa rồi. Nàng cong môi cười: “Mấy ngày trước vừa mới gặp, trí nhớ của Lục hoàng tử bị chó gặm rồi sao?”
Thẩm Nguyệt tới biệt cung chỉ để ăn một bữa cơm tối thôi, nàng vào trong sảnh, thị vệ đại nội theo sát, đứng thẳng tắp sừng sững.
Trong sảnh có một cái bàn thấp, vì còn chưa tới giờ nên chưa bày đồ ăn.
Hạ tướng chỉ còn lại một đứa con trai là Hạ Du, dù ông ta biết chân tướng nhưng làm sao có thể nói ra đây, như thế, nó sẽ dần biến thành tâm bệnh.
Hạ Du tới trước giường vấn an Hạ tướng, vừa ung dung đút thuốc vừa nói: “Vậy cũng tốt, sau này cứ rảnh rỗi dưỡng thân tại nhà, đỡ phải chen vào vũng nước đục này. Vũng nước đục này cứ để ta thay ông làm!”
Hạ tướng phất tay hất đổ chén thuốc, giọng nói già nua vang lên: “Ngươi cút đi!”
Hạ Du cũng không giận: “Ông có biết tại sao ta phải dồn hắn vào chỗ chết không? Không phải chỉ vì hắn hại chết bà nội ruột của ta mà còn là do hắn thuê sát thủ ám sát ta trên đường đi, lần đó, ta vốn phải chết rồi nhưng tiếc là đã có người chắn một kiếm thay ta!”
Đôi mắt vẩn đục của Hạ tướng nhìn sang. Đây chính là đứa con trai vô ưu vô tư trước đây của ông ta sao? Trước đây Hạ tướng luôn mong mỏi Hạ Du chịu tiến tới nhưng cái giá phải trả cho sự tiến tới này đúng là khó chấp nhận.
Hạ Du nói: “Ta thiếu nợ nàng, ta phải tra. Tuy nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng lòng ta nhớ nàng rất lâu!”
Tận mắt chứng kiến người chết trước mặt mình, đích thân cảm nhận sự nóng bỏng của máu bằng đôi tay mình, nàng chết cũng vì bảo vệ hắn ta. Hắn ta yếu ớt nhưng nàng lại muốn đứng chắn phía trước để bảo vệ hắn ta.
Hạ Du vẫn nhớ là mình luôn bắt nạt nàng, khi thấy nàng khó xử thì mình lại vui sướng, giờ nhớ lại, ký ức vẫn rất rõ ràng.
Hóa ra hắn ta đã vô thức đặt nàng vào trong tim. Hắn ta còn từng nói đợi khi về thì sẽ cho nàng tới làm nha hoàn thân cận của mình.
Tiếc là nàng không thể trở về nữa, cũng không còn tương lai. Sau này sẽ không còn nha hoàn tên Thanh Hạnh xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Sự đau xót này thì hắn ta không thể nói ra, người khác cũng không thấy. Dù vậy, trong lòng hắn ta đã có thêm một vết thương rất sâu, khó mà lành lại.
Chỉ thoáng chốc, sứ thần Bắc Hạ và Dạ Lương đã tới kinh nhiều ngày, còn hơn nửa tháng là tới lễ trừ tịch mừng năm mới. Sứ thần thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bình an thì yêu cầu rời kinh về nước.
Hoàng đế tất nhiên sẽ không giữ họ lại ăn Tết, chỉ ước họ mau chóng rời đi. Hiện tại, triền đình và hậu cung xảy ra cả đống chuyện, chúng sắp ép Hoàng đế tới mức không thở nổi rồi.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng mười hai, sứ thần định qua hôm nay mới rời kinh. Vương gia Bắc Hạ định mời Thẩm Nguyệt tới biệt cung gặp mặt một chút coi như là đoàn tụ.
Hoàng đế không có lý do từ chối nên phái ra một nhóm thị vệ đại nội hộ tống Thẩm Nguyệt tới biệt cung.
Những thị vệ đại nội kia không chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Thẩm Nguyệt mà quan trọng hơn là họ phải giám sát từng hành động cử chỉ của Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ, ghi nhớ kỹ càng từng câu nói của hai người.
Ở trong cung Thái Hòa một tháng, cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng có thể bước ra khỏi cửa cung.
Năm nay, Đại Sở bị tuyết tai cực nghiêm trọng, ngay cả Thượng Kinh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Vật giá tăng cao, dân chúng tiết kiệm để ăn Tết, bên ngoài không náo nhiệt như ngày xưa.
Biệt cung không quá xa, sau khi ra khỏi hoàng cung, đi qua một vỉa hè, họ tới một lối đi dài, nhỏ lát đá còn ướt sũng, đầu tường cao hai bên chất chồng tuyết trắng.
Mất khoảng hai, ba canh giờ, nhóm người đã tới cửa biệt cung.
Lúc này vương gia Bắc Hạ đang đích thân đứng ở cửa biệt cung nghênh đón.
Dịp như này, làm sao mà thiếu Lục hoàng tử Dạ Lương tới hóng chuyện được, hắn ta thong thả đi ra, thấy Thẩm Nguyệt thì cười tít mắt: “Tĩnh Nguyệt công chúa xinh đẹp độc thân à, đã lâu không gặp!”
Thẩm Nguyệt không gặp tên này thì chẳng sao, hôm nay vừa thấy thì lập tức nhớ tới cung yến vừa rồi. Nàng cong môi cười: “Mấy ngày trước vừa mới gặp, trí nhớ của Lục hoàng tử bị chó gặm rồi sao?”
Thẩm Nguyệt tới biệt cung chỉ để ăn một bữa cơm tối thôi, nàng vào trong sảnh, thị vệ đại nội theo sát, đứng thẳng tắp sừng sững.
Trong sảnh có một cái bàn thấp, vì còn chưa tới giờ nên chưa bày đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.