Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 104: Gửi nhầm chỗ rồi
Thiên Quân
10/07/2022
Mặc dù không biết tại sao Thẩm Nguyệt lại cứ thích ngồi vạch đường phân cách nhưng Tần Như Lương biết rằng nàng chắc chắn không có ý tốt.
Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt không ngừng lau lau tay, vừa nghĩ đến chuyện Tần Như Lương đã chạm vào tay mình mà nàng đã cảm thấy ớn lạnh.
Nàng càng chán ghét thì Tần Như Lương càng khó chịu, hắn ta nói: "Cô cho rằng ta muốn chạm vào cô sao? Cô cho rằng mình là người duy nhất phải chịu đựng sao?"
Khi hai người về đến phủ tướng quân, Ngọc Nghiên luôn đứng chờ ở cổng thấy Thẩm Nguyệt bình an trở về thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Nguyệt vừa xuống xe liền ra lệnh: "Nhanh lên, Ngọc Nghiên, đưa ta trở về rửa tay".
Ngọc Nghiên khó hiểu, vừa đỡ Thẩm Nguyệt đi vào trong vừa hỏi: "Tay của công chúa bị sao vậy?"
"Ta đã chạm phải thứ bẩn thỉu có mùi chó thối".
Ngọc Nghiên nghe vậy thì liền hiểu ra, trở về liền vội vàng lấy nước để Thẩm Nguyệt ngồi trong sân rửa tay hết lần này đến lần khác.
Ngọc Nghiên bên cạnh khẽ nói: "Công chúa, tay của người đã đỏ lên hết cả rồi, nếu như còn rửa nữa sẽ lột da tay đó".
Thẩm Nguyệt gõ lên chóp mũi của nàng ta hỏi: "Ngươi ngửi thử xem, có còn mùi chó không?"
Ngọc Nghiên nghiêm túc ngửi ngửi rồi cười nói: "Không còn mùi gì thối cả, chỉ còn lại mùi thơm thôi".
Thẩm Nguyệt nhớ lại khung cảnh buổi sáng, trời nắng gắt mà Tần Như Lương còn nắm chặt tay nàng khiến cho tay nàng đổ đầy mồ hôi, cảm giác tồi tệ đó khiến cho nàng phải rùng mình ớn lạnh giữa trời nắng nóng.
Sau khi Tần Như Lương trở về thì nghe nói rằng Liễu Mi Vũ bị say nắng rất khó chịu, đang nằm nghỉ ngơi ở Phù Dung Uyển.
Tuy thời điểm nóng nhất trong năm đã trôi qua nhưng Liễu Mi Vũ vẫn còn bị say nắng, điều này khiến cho Tần Như Lương không khỏi cảm thấy nàng ta quá yếu ớt.
Sau khi dừng lại một lúc thì hắn mới dời bước tới Phù Dung Uyển xem thử.
Liễu Mi Vũ trông rất mệt mỏi, vừa nhìn thấy Tần Như Lương đến thì nàng ta đã chống tay ngồi dậy.
Tần Như Lương nhẹ nhàng đỡ nàng ta nằm xuống rồi nói: "Nếu như nàng cảm thấy không thoải mái thì cứ nằm nghỉ ngơi đi, đứng dậy làm gì".
Liễu Mi Vũ miễn cưỡng cười nói: "Tướng quân cùng công chúa hôm nay xuất hành có thuận lợi không?"
Tần Như Lương gật đầu, thấy sắc mặt nàng ta càng thêm ảm đạm thì liền an ủi nói: "Mi Vũ, bọn ta chỉ bất đắc dĩ mới phải đi cùng nhau thôi. Hôm nay hoàng thượng triệu kiến nàng ta đến để kiểm tra sự thật xung quanh chuyện của nàng ta".
Bất đắc dĩ? Trước đây cho dù bất đắc dĩ cỡ nào thì Tần Như Lương cũng không muốn đi cùng Thẩm Nguyệt!
Vào ngày mừng thọ thái hậu, trăm quan cùng nhau chúc mừng, vạn dân cũng cùng nhau vui vẻ.
Đến buổi tối, hoàng đế muốn mời trăm quan đến chúc thọ thái hậu trong một bữa tiệc vô cùng long trọng náo nhiệt.
Đến lúc đó trăm quan cũng có thể mang theo gia quyến của mình vào cung.
Bình thường quan viên chỉ mang chính thê vào cung dự tiệc.
Cho dù Tần Như Lương có yêu Liễu Mi Vũ như thế nào thì Liễu Mi Vũ cũng không phải là chính thê của tướng quân, nếu như Tần Như Lương đưa nàng ta vào cung thì không hề phù hợp.
Nhưng Liễu Mi Vũ vô cùng lo lắng, không thể nào yên lòng.
Nàng ta không thể để Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đi riêng với nhau nữa, sự thay đổi thái độ của Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt khiến cho nàng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Rõ ràng nàng ta mới là người nên đứng bên cạnh Tần Như Lương một cách quang minh chính đại.
Thẩm Nguyệt nghe tin vào ngày mừng thọ của thái hậu thì nàng phải vào cung với Tần Như Lương, không chỉ phải diễn cảnh ân ái trước mặt hoàng đế mà còn phải diễn trước mặt các quan viên, nàng liền cảm thấy buồn bực không tả nổi.
Tần Như Lương dặn dò người hầu mang cho Thẩm Nguyệt những bộ y phục mới may và những bộ trang sức thời thượng nhất hiện nay.
Lần này Thẩm Nguyệt không thể ăn mặc quá xuề xòa như lần trước khi vào cung, công chúa nên trông giống như một công chúa, phải ăn mặc sao cho có thể thể hiện được sự tôn trọng với thái hậu.
Vào những dịp này gia quyến của các quan viên trong triều đều chỉ hận không thể ăn vận những bộ y phục đẹp nhất, mang trang sức đắt tiền nhất để khoe sắc rực rỡ, ganh đua nhau từng ánh mắt trong bữa tiệc.
Nhưng khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy đống y phục và trang sức mới thì nàng liền nói với những người hầu mang đồ đến: "Các ngươi mang đồ đến sai chỗ rồi, Phù Dung Uyển ra cửa rẽ trái, đi qua rừng hoa mai là tới, không xa lắm đâu".
Người hầu nói: "Thưa công chúa, những thứ này đều là do tướng quân đặc biệt chuẩn bị cho công chúa".
Thẩm Nguyệt lộ vẻ tức giận nói: "Sao các ngươi lại không cho tướng quân uống thuốc? Gần đây não của hắn ta bị hỏng hay sao?"
"Chuyện này... tướng quân nói công chúa phải mặc những y phục này đến dự tiệc mừng thọ thái hậu, bọn nô tỳ không dám làm qua loa".
"Mang về cho ta!"
Triệu thị mừng rỡ đến mức cười không ngậm được miệng, sao có thể để cho đám nha hoàn mang đồ đi được, bà ta ngay lập tức chạy nhanh tới đón lấy rồi nói: "Mọi người đã vất vả rồi, vất vả rồi. Để ta khuyên công chúa, các người để đồ lại đây rồi lui ra đi".
Có người nhận là tốt rồi, bọn nha hoàn ngay lập tức để đồ xuống rồi rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất sợ công chúa sẽ đổi ý làm khó dễ.
Kết quả là Thẩm Nguyệt vừa quay đầu lại thì đã mang hết tất cả đến Phù Dung Uyển.
Lúc đó Tần Như Lương đang cùng Liễu Mi Vũ ăn tối ở Phù Dung Uyển.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn mấy nha hoàn mang đồ vào Phù Dung Uyển, nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Đồ của Tần tướng quân đã bị gửi nhầm chỗ, đống y phục và trang sức mới này chắc chắn là chuẩn bị cho Mi Vũ mới đúng".
Tần Như Lương vô cùng bực mình, hắn ta vốn dĩ đã chuẩn bị đống đồ này cho Thẩm Nguyệt nhưng khi Thẩm Nguyệt đã nói ra ở đây thì hắn ta cũng không thể dễ dàng phản bác lại ngay trước mặt Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương chỉ nói: "Ngày mai là tiệc mừng thọ của thái hậu, cô nên ăn mặc chỉnh tề, đừng làm xấu mặt phủ tướng quân!"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Ai nói với ngươi ngày mai ta sẽ đi?"
"Cô thân là Tĩnh Nguyệt công chúa, sao cô có thể không đi mừng thọ thái hậu được?"
"Bây giờ bụng ta đã lớn, đi lại rất bất tiện".
Tần Như Lương gằn giọng nói: "Thái hậu biết cô mang thai nhưng cũng không hạ ý chỉ cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi, cho nên cô có đi lại không tiện thì cũng phải đi, nếu không hoàng thượng sẽ cho rằng phủ tướng quân không nể mặt hoàng gia, thậm chí ngay cả thái hậu cũng không để vào mắt".
Tần Như Lương miệng thì nói luôn nghĩ về thể diện của phủ tướng quân nhưng Liễu Mi Vũ có thể nghe ra hắn ta thực chất đang nghĩ về Thẩm Nguyệt.
Cảm giác này giống như có một cái gai đâm vào da thịt cô ta, mặc dù đau đớn nhưng không thể rút ra được.
Những gì Tần Như Lương nói cũng là điều khiến cho Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn bực nhất.
Thái hậu là mẹ ruột của hoàng đế cho nên chắc chắn là cùng một phe với hoàng đế, sao còn quan tâm đến một công chúa tiền triều như nàng chứ?
Nhưng nếu như nàng không đi thì thái hậu lại có chuyện để nói, nói nàng thân là con cháu hoàng gia nhưng lại không đến mừng thọ thái hậu, đây là tội đại bất kính.
Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt không ngừng lau lau tay, vừa nghĩ đến chuyện Tần Như Lương đã chạm vào tay mình mà nàng đã cảm thấy ớn lạnh.
Nàng càng chán ghét thì Tần Như Lương càng khó chịu, hắn ta nói: "Cô cho rằng ta muốn chạm vào cô sao? Cô cho rằng mình là người duy nhất phải chịu đựng sao?"
Khi hai người về đến phủ tướng quân, Ngọc Nghiên luôn đứng chờ ở cổng thấy Thẩm Nguyệt bình an trở về thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Nguyệt vừa xuống xe liền ra lệnh: "Nhanh lên, Ngọc Nghiên, đưa ta trở về rửa tay".
Ngọc Nghiên khó hiểu, vừa đỡ Thẩm Nguyệt đi vào trong vừa hỏi: "Tay của công chúa bị sao vậy?"
"Ta đã chạm phải thứ bẩn thỉu có mùi chó thối".
Ngọc Nghiên nghe vậy thì liền hiểu ra, trở về liền vội vàng lấy nước để Thẩm Nguyệt ngồi trong sân rửa tay hết lần này đến lần khác.
Ngọc Nghiên bên cạnh khẽ nói: "Công chúa, tay của người đã đỏ lên hết cả rồi, nếu như còn rửa nữa sẽ lột da tay đó".
Thẩm Nguyệt gõ lên chóp mũi của nàng ta hỏi: "Ngươi ngửi thử xem, có còn mùi chó không?"
Ngọc Nghiên nghiêm túc ngửi ngửi rồi cười nói: "Không còn mùi gì thối cả, chỉ còn lại mùi thơm thôi".
Thẩm Nguyệt nhớ lại khung cảnh buổi sáng, trời nắng gắt mà Tần Như Lương còn nắm chặt tay nàng khiến cho tay nàng đổ đầy mồ hôi, cảm giác tồi tệ đó khiến cho nàng phải rùng mình ớn lạnh giữa trời nắng nóng.
Sau khi Tần Như Lương trở về thì nghe nói rằng Liễu Mi Vũ bị say nắng rất khó chịu, đang nằm nghỉ ngơi ở Phù Dung Uyển.
Tuy thời điểm nóng nhất trong năm đã trôi qua nhưng Liễu Mi Vũ vẫn còn bị say nắng, điều này khiến cho Tần Như Lương không khỏi cảm thấy nàng ta quá yếu ớt.
Sau khi dừng lại một lúc thì hắn mới dời bước tới Phù Dung Uyển xem thử.
Liễu Mi Vũ trông rất mệt mỏi, vừa nhìn thấy Tần Như Lương đến thì nàng ta đã chống tay ngồi dậy.
Tần Như Lương nhẹ nhàng đỡ nàng ta nằm xuống rồi nói: "Nếu như nàng cảm thấy không thoải mái thì cứ nằm nghỉ ngơi đi, đứng dậy làm gì".
Liễu Mi Vũ miễn cưỡng cười nói: "Tướng quân cùng công chúa hôm nay xuất hành có thuận lợi không?"
Tần Như Lương gật đầu, thấy sắc mặt nàng ta càng thêm ảm đạm thì liền an ủi nói: "Mi Vũ, bọn ta chỉ bất đắc dĩ mới phải đi cùng nhau thôi. Hôm nay hoàng thượng triệu kiến nàng ta đến để kiểm tra sự thật xung quanh chuyện của nàng ta".
Bất đắc dĩ? Trước đây cho dù bất đắc dĩ cỡ nào thì Tần Như Lương cũng không muốn đi cùng Thẩm Nguyệt!
Vào ngày mừng thọ thái hậu, trăm quan cùng nhau chúc mừng, vạn dân cũng cùng nhau vui vẻ.
Đến buổi tối, hoàng đế muốn mời trăm quan đến chúc thọ thái hậu trong một bữa tiệc vô cùng long trọng náo nhiệt.
Đến lúc đó trăm quan cũng có thể mang theo gia quyến của mình vào cung.
Bình thường quan viên chỉ mang chính thê vào cung dự tiệc.
Cho dù Tần Như Lương có yêu Liễu Mi Vũ như thế nào thì Liễu Mi Vũ cũng không phải là chính thê của tướng quân, nếu như Tần Như Lương đưa nàng ta vào cung thì không hề phù hợp.
Nhưng Liễu Mi Vũ vô cùng lo lắng, không thể nào yên lòng.
Nàng ta không thể để Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đi riêng với nhau nữa, sự thay đổi thái độ của Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt khiến cho nàng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Rõ ràng nàng ta mới là người nên đứng bên cạnh Tần Như Lương một cách quang minh chính đại.
Thẩm Nguyệt nghe tin vào ngày mừng thọ của thái hậu thì nàng phải vào cung với Tần Như Lương, không chỉ phải diễn cảnh ân ái trước mặt hoàng đế mà còn phải diễn trước mặt các quan viên, nàng liền cảm thấy buồn bực không tả nổi.
Tần Như Lương dặn dò người hầu mang cho Thẩm Nguyệt những bộ y phục mới may và những bộ trang sức thời thượng nhất hiện nay.
Lần này Thẩm Nguyệt không thể ăn mặc quá xuề xòa như lần trước khi vào cung, công chúa nên trông giống như một công chúa, phải ăn mặc sao cho có thể thể hiện được sự tôn trọng với thái hậu.
Vào những dịp này gia quyến của các quan viên trong triều đều chỉ hận không thể ăn vận những bộ y phục đẹp nhất, mang trang sức đắt tiền nhất để khoe sắc rực rỡ, ganh đua nhau từng ánh mắt trong bữa tiệc.
Nhưng khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy đống y phục và trang sức mới thì nàng liền nói với những người hầu mang đồ đến: "Các ngươi mang đồ đến sai chỗ rồi, Phù Dung Uyển ra cửa rẽ trái, đi qua rừng hoa mai là tới, không xa lắm đâu".
Người hầu nói: "Thưa công chúa, những thứ này đều là do tướng quân đặc biệt chuẩn bị cho công chúa".
Thẩm Nguyệt lộ vẻ tức giận nói: "Sao các ngươi lại không cho tướng quân uống thuốc? Gần đây não của hắn ta bị hỏng hay sao?"
"Chuyện này... tướng quân nói công chúa phải mặc những y phục này đến dự tiệc mừng thọ thái hậu, bọn nô tỳ không dám làm qua loa".
"Mang về cho ta!"
Triệu thị mừng rỡ đến mức cười không ngậm được miệng, sao có thể để cho đám nha hoàn mang đồ đi được, bà ta ngay lập tức chạy nhanh tới đón lấy rồi nói: "Mọi người đã vất vả rồi, vất vả rồi. Để ta khuyên công chúa, các người để đồ lại đây rồi lui ra đi".
Có người nhận là tốt rồi, bọn nha hoàn ngay lập tức để đồ xuống rồi rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất sợ công chúa sẽ đổi ý làm khó dễ.
Kết quả là Thẩm Nguyệt vừa quay đầu lại thì đã mang hết tất cả đến Phù Dung Uyển.
Lúc đó Tần Như Lương đang cùng Liễu Mi Vũ ăn tối ở Phù Dung Uyển.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn mấy nha hoàn mang đồ vào Phù Dung Uyển, nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Đồ của Tần tướng quân đã bị gửi nhầm chỗ, đống y phục và trang sức mới này chắc chắn là chuẩn bị cho Mi Vũ mới đúng".
Tần Như Lương vô cùng bực mình, hắn ta vốn dĩ đã chuẩn bị đống đồ này cho Thẩm Nguyệt nhưng khi Thẩm Nguyệt đã nói ra ở đây thì hắn ta cũng không thể dễ dàng phản bác lại ngay trước mặt Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương chỉ nói: "Ngày mai là tiệc mừng thọ của thái hậu, cô nên ăn mặc chỉnh tề, đừng làm xấu mặt phủ tướng quân!"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Ai nói với ngươi ngày mai ta sẽ đi?"
"Cô thân là Tĩnh Nguyệt công chúa, sao cô có thể không đi mừng thọ thái hậu được?"
"Bây giờ bụng ta đã lớn, đi lại rất bất tiện".
Tần Như Lương gằn giọng nói: "Thái hậu biết cô mang thai nhưng cũng không hạ ý chỉ cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi, cho nên cô có đi lại không tiện thì cũng phải đi, nếu không hoàng thượng sẽ cho rằng phủ tướng quân không nể mặt hoàng gia, thậm chí ngay cả thái hậu cũng không để vào mắt".
Tần Như Lương miệng thì nói luôn nghĩ về thể diện của phủ tướng quân nhưng Liễu Mi Vũ có thể nghe ra hắn ta thực chất đang nghĩ về Thẩm Nguyệt.
Cảm giác này giống như có một cái gai đâm vào da thịt cô ta, mặc dù đau đớn nhưng không thể rút ra được.
Những gì Tần Như Lương nói cũng là điều khiến cho Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn bực nhất.
Thái hậu là mẹ ruột của hoàng đế cho nên chắc chắn là cùng một phe với hoàng đế, sao còn quan tâm đến một công chúa tiền triều như nàng chứ?
Nhưng nếu như nàng không đi thì thái hậu lại có chuyện để nói, nói nàng thân là con cháu hoàng gia nhưng lại không đến mừng thọ thái hậu, đây là tội đại bất kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.