Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 567: Hôn quân hèn hạ
Thiên Quân
29/11/2022
Thánh chỉ chính là một bức thư hòa ly, không thứ nào có thể chính thức hơn nó.
Thánh chỉ vừa ban xuống, từ nay về sau, nàng và Tần Như Lương hoàn toàn cắt đứt danh nghĩa phu thê, hai bên đều trở thành người tự do.
Kể từ đó, người ngoài sẽ không cảm thấy nàng và Tần Như Lương ở riêng có vấn đề gì, dù sao chuyện lúc trước hai người ra tay đánh nhau bên đường đã từng gây ra xôn xao khắp chốn, mà trong lòng phò mã gia có người khác lại càng là chuyện mà ai ai trong kinh cũng biết.
Như vậy khó mà ở chung, đến cuối cùng chia tay trong hòa bình, cũng có thể coi là một kết cục tốt.
Sau khi hòa ly, Thẩm Nguyệt thân là công chúa đã có thể hợp tình hợp lý sống cùng Bắp Chân ở trong cung.
Lần này Hoàng đế không phái người đến Tần phủ đọc thánh chỉ, mà gọi Tần Như Lương vào cung.
Hắn ta quỳ trên mặt đất, đợi khi thánh chỉ được tuyên xong, không thể không nâng hai tay tiếp chỉ. Ngay cả mặt Thẩm Nguyệt, hắn ta cũng không được gặp.
Cuối cùng hắn ta khấu đầu tạ ơn: “Thảo dân lĩnh chỉ!”
Cuối cùng, chuyện dự báo trước cũng tới rồi, nhưng không ngờ lại nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều như vậy.
Tần Như Lương nghĩ, nếu như sớm muộn gì hắn ta và Thẩm Nguyệt cũng phải cắt đứt duyên phận phu thê, như vậy Hoàng đế ban chỉ hòa ly tốt hơn Thẩm Nguyệt tự tay viết thư hòa ly nhiều.
Hoàng đế xuống khỏi ghế rồng, đi đến trước mặt Tần Như Lương, đứng thẳng chốc lát rồi lên tiếng: “Tần Như Lương, không phải trẫm vô tình, mà là tự ngươi chuốc lấy”.
“Thảo dân hiểu rõ, thân phận của thảo dân hèn mọn, đã không còn xứng với công chúa nữa rồi”.
Hoàng đế nở nụ cười lạnh lùng: “Chuyện cho đến nước này, ngươi vẫn chỉ nghĩ là có thể xứng với nàng hay không thôi sao, đúng là ngu xuẩn một cách nực cười. Sao ngươi không suy nghĩ, tại sao ngươi lại có kết cục ngày hôm nay”.
“Bởi vì thảo dân là một tên tàn phế”.
Hoàng đế nói: “Bởi vì ngươi không chỉ là một tên tàn phế, ngươi còn là một tên tàn phế bất trung, ngươi nói đi, trẫm giữ lại ngươi có lợi ích gì?”
Hoàng đế hít sâu một hơi, phủi phủi long bào, xoay người sang bên thở dài một hơi: “Nhớ lại năm đó, ngươi vì trẫm rong ruổi sa trường, công thành đoạt đất, chúng ta cùng nhau giết từ Nam Cương đến Kinh Thành, đoạt được chính quyền Đại Sở. Ngươi chính là khai quốc công thần, trợ thủ đắc lực của trẫm, bất cứ lúc nào trẫm cũng tin tưởng không nghi ngờ ngươi”.
“Nhưng ngươi lại chối bỏ trẫm. Ngươi muốn trẫm giữ lại một mạng cho Tĩnh Nguyệt, trẫm cũng giữ lại nàng rồi. Sở dĩ lúc trước gả nàng cho ngươi là bởi vì ngươi vô cùng chán ghét nàng, ngươi sẽ trông coi nàng giúp trẫm. Nhưng bây giờ, ngươi lại vì nàng mà vứt bỏ tình nghĩa với trẫm”.
“Trẫm nhớ lại, vẫn cảm thấy cảnh tượng lúc trước ngươi và Tĩnh Nguyệt giả vờ ân ái trước mặt trẫm là vừa mắt nhất. Bây giờ thật sự ân ái rồi, ngược lại khiến trẫm cảm thấy rất chướng mắt”.
Hoàng đế quay người lại, bễ nghễ nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Nếu ngươi đã phản bội trẫm trước, vậy sao trẫm có thể cho ngươi được như ý nguyện. Ngươi càng yêu Tĩnh Nguyệt, trẫm càng không để ngươi ở bên nàng”.
“Trẫm không chỉ khiến các ngươi hòa ly, mà còn khiến ngươi sau này phải trơ mắt nhìn nàng lại gả cho những người khác, để nàng gả lần hai, gả lần ba, gả lần bốn, gả cho bất kỳ kẻ nào cũng được, chỉ cần có thể khiến ngươi tiếc nuối cả đời”.
“Trẫm có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống, trẫm sẽ khiến ngươi không còn gì cả, khiến ngươi hối hận vì những việc đã làm. Đây chính kết cục của ngươi khi phản bội trẫm”.
Người trước mắt vốn nên là bề tôi của ông ta, có thể mặc cho ông ta sử dụng. Đáng tiếc bề tôi này lại luôn không an phận!
Biện pháp tra tấn kẻ phản bội tốt nhất không phải lập tức giết hắn ta chết mà là khiến hắn ta từ từ cảm nhận nỗi đau của việc mất đi, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Tần Như Lương nghe Hoàng đế nói những lời này, nếu như lúc trước còn chút không cam lòng thì bây giờ đã không còn chút nào nữa rồi.
Hắn ta càng bình tĩnh thì càng nổi bật lòng dạ hẹp hòi đáng buồn cười của Hoàng đế, Hoàng đế đứng trước mặt hắn ta hệt như một kẻ điên.
Hắn ta rất yêu Thẩm Nguyệt, không muốn nàng bị tổn thương. Nhưng trước khi hồi kinh, hắn ta chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Sở có lỗi với Hoàng đế.
Hắn ta tự nhận không thẹn với lòng!
Là Hoàng đế thấy hắn ta có ích thì tin dùng, vô dụng lại vứt bỏ, muốn ép buộc hắn ta làm người vô tình vô nghĩa mưu hại thê tử. Tình nghĩa chinh chiến sa trường gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là con cờ để mưu cầu lợi ích mà thôi.
Tần Như Lương không nói lời nào, thái độ dè dặt quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế nói một hơi nhiều lời như vậy cũng không thấy hắn ta có phản ứng gì, mà thật ra hắn ta cũng không dám có phản ứng gì, bỗng cảm thấy rất là tẻ nhạt, nói: “Ngươi lui ra đi”.
Chuyện hòa ly này, Hoàng đế chỉ phái thái giám đến cung Thái Hòa truyền lại ý chỉ, trước đó hoàn toàn không hỏi ý của Thẩm Nguyệt. Hai người càng không thể nào có cơ hội gặp mặt.
Sau khi thái giám truyền ý chỉ xong, the thé nói: “Từ hôm nay trở đi, Tĩnh Nguyệt công chúa không còn phò mã rồi, công chúa cứ yên tâm ở lại cung Thái Hòa này đi”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, như vậy cũng tốt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên dắt Bắp Chân tản bộ trên hành lang, Bắp Chân bước đi ngày càng vững vàng ổn định.
Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo sau trông chừng. Chỉ Ngọc Nghiên cảm thấy tiếc thương cho chuyện này, Thẩm Nguyệt lại mất đi một người thật sự đối xử tốt với nàng rồi.
Thánh chỉ vừa ban xuống, từ nay về sau, nàng và Tần Như Lương hoàn toàn cắt đứt danh nghĩa phu thê, hai bên đều trở thành người tự do.
Kể từ đó, người ngoài sẽ không cảm thấy nàng và Tần Như Lương ở riêng có vấn đề gì, dù sao chuyện lúc trước hai người ra tay đánh nhau bên đường đã từng gây ra xôn xao khắp chốn, mà trong lòng phò mã gia có người khác lại càng là chuyện mà ai ai trong kinh cũng biết.
Như vậy khó mà ở chung, đến cuối cùng chia tay trong hòa bình, cũng có thể coi là một kết cục tốt.
Sau khi hòa ly, Thẩm Nguyệt thân là công chúa đã có thể hợp tình hợp lý sống cùng Bắp Chân ở trong cung.
Lần này Hoàng đế không phái người đến Tần phủ đọc thánh chỉ, mà gọi Tần Như Lương vào cung.
Hắn ta quỳ trên mặt đất, đợi khi thánh chỉ được tuyên xong, không thể không nâng hai tay tiếp chỉ. Ngay cả mặt Thẩm Nguyệt, hắn ta cũng không được gặp.
Cuối cùng hắn ta khấu đầu tạ ơn: “Thảo dân lĩnh chỉ!”
Cuối cùng, chuyện dự báo trước cũng tới rồi, nhưng không ngờ lại nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều như vậy.
Tần Như Lương nghĩ, nếu như sớm muộn gì hắn ta và Thẩm Nguyệt cũng phải cắt đứt duyên phận phu thê, như vậy Hoàng đế ban chỉ hòa ly tốt hơn Thẩm Nguyệt tự tay viết thư hòa ly nhiều.
Hoàng đế xuống khỏi ghế rồng, đi đến trước mặt Tần Như Lương, đứng thẳng chốc lát rồi lên tiếng: “Tần Như Lương, không phải trẫm vô tình, mà là tự ngươi chuốc lấy”.
“Thảo dân hiểu rõ, thân phận của thảo dân hèn mọn, đã không còn xứng với công chúa nữa rồi”.
Hoàng đế nở nụ cười lạnh lùng: “Chuyện cho đến nước này, ngươi vẫn chỉ nghĩ là có thể xứng với nàng hay không thôi sao, đúng là ngu xuẩn một cách nực cười. Sao ngươi không suy nghĩ, tại sao ngươi lại có kết cục ngày hôm nay”.
“Bởi vì thảo dân là một tên tàn phế”.
Hoàng đế nói: “Bởi vì ngươi không chỉ là một tên tàn phế, ngươi còn là một tên tàn phế bất trung, ngươi nói đi, trẫm giữ lại ngươi có lợi ích gì?”
Hoàng đế hít sâu một hơi, phủi phủi long bào, xoay người sang bên thở dài một hơi: “Nhớ lại năm đó, ngươi vì trẫm rong ruổi sa trường, công thành đoạt đất, chúng ta cùng nhau giết từ Nam Cương đến Kinh Thành, đoạt được chính quyền Đại Sở. Ngươi chính là khai quốc công thần, trợ thủ đắc lực của trẫm, bất cứ lúc nào trẫm cũng tin tưởng không nghi ngờ ngươi”.
“Nhưng ngươi lại chối bỏ trẫm. Ngươi muốn trẫm giữ lại một mạng cho Tĩnh Nguyệt, trẫm cũng giữ lại nàng rồi. Sở dĩ lúc trước gả nàng cho ngươi là bởi vì ngươi vô cùng chán ghét nàng, ngươi sẽ trông coi nàng giúp trẫm. Nhưng bây giờ, ngươi lại vì nàng mà vứt bỏ tình nghĩa với trẫm”.
“Trẫm nhớ lại, vẫn cảm thấy cảnh tượng lúc trước ngươi và Tĩnh Nguyệt giả vờ ân ái trước mặt trẫm là vừa mắt nhất. Bây giờ thật sự ân ái rồi, ngược lại khiến trẫm cảm thấy rất chướng mắt”.
Hoàng đế quay người lại, bễ nghễ nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Nếu ngươi đã phản bội trẫm trước, vậy sao trẫm có thể cho ngươi được như ý nguyện. Ngươi càng yêu Tĩnh Nguyệt, trẫm càng không để ngươi ở bên nàng”.
“Trẫm không chỉ khiến các ngươi hòa ly, mà còn khiến ngươi sau này phải trơ mắt nhìn nàng lại gả cho những người khác, để nàng gả lần hai, gả lần ba, gả lần bốn, gả cho bất kỳ kẻ nào cũng được, chỉ cần có thể khiến ngươi tiếc nuối cả đời”.
“Trẫm có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống, trẫm sẽ khiến ngươi không còn gì cả, khiến ngươi hối hận vì những việc đã làm. Đây chính kết cục của ngươi khi phản bội trẫm”.
Người trước mắt vốn nên là bề tôi của ông ta, có thể mặc cho ông ta sử dụng. Đáng tiếc bề tôi này lại luôn không an phận!
Biện pháp tra tấn kẻ phản bội tốt nhất không phải lập tức giết hắn ta chết mà là khiến hắn ta từ từ cảm nhận nỗi đau của việc mất đi, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Tần Như Lương nghe Hoàng đế nói những lời này, nếu như lúc trước còn chút không cam lòng thì bây giờ đã không còn chút nào nữa rồi.
Hắn ta càng bình tĩnh thì càng nổi bật lòng dạ hẹp hòi đáng buồn cười của Hoàng đế, Hoàng đế đứng trước mặt hắn ta hệt như một kẻ điên.
Hắn ta rất yêu Thẩm Nguyệt, không muốn nàng bị tổn thương. Nhưng trước khi hồi kinh, hắn ta chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Sở có lỗi với Hoàng đế.
Hắn ta tự nhận không thẹn với lòng!
Là Hoàng đế thấy hắn ta có ích thì tin dùng, vô dụng lại vứt bỏ, muốn ép buộc hắn ta làm người vô tình vô nghĩa mưu hại thê tử. Tình nghĩa chinh chiến sa trường gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là con cờ để mưu cầu lợi ích mà thôi.
Tần Như Lương không nói lời nào, thái độ dè dặt quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế nói một hơi nhiều lời như vậy cũng không thấy hắn ta có phản ứng gì, mà thật ra hắn ta cũng không dám có phản ứng gì, bỗng cảm thấy rất là tẻ nhạt, nói: “Ngươi lui ra đi”.
Chuyện hòa ly này, Hoàng đế chỉ phái thái giám đến cung Thái Hòa truyền lại ý chỉ, trước đó hoàn toàn không hỏi ý của Thẩm Nguyệt. Hai người càng không thể nào có cơ hội gặp mặt.
Sau khi thái giám truyền ý chỉ xong, the thé nói: “Từ hôm nay trở đi, Tĩnh Nguyệt công chúa không còn phò mã rồi, công chúa cứ yên tâm ở lại cung Thái Hòa này đi”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, như vậy cũng tốt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên dắt Bắp Chân tản bộ trên hành lang, Bắp Chân bước đi ngày càng vững vàng ổn định.
Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo sau trông chừng. Chỉ Ngọc Nghiên cảm thấy tiếc thương cho chuyện này, Thẩm Nguyệt lại mất đi một người thật sự đối xử tốt với nàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.