Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 86: Huynh muội tái kiến
Thiên Quân
10/07/2022
“Tướng quân ra ngoài chưa về ạ”.
Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn. Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.
Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.
Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.
Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.
Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.
Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài. Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.
Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.
Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.
Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.
“Vào đi rồi nói”.
Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.
Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.
“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”
Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”
Liễu Thiên Hạc nói: “Nhiều năm qua đi, ta vẫn sống tốt, chỉ là đi khắp nơi cũng không tìm được muội, tốn khá nhiều tâm huyết”, hắn ta vuốt tóc của Liễu Mi Vũ, nói: “Không ngờ Tần Như Lương đã cứu được muội lúc ở biên quan rồi đem muội về kinh”.
“Nếu không có chàng ấy thì ta đã sớm trở thành kỹ nữ trong quân, vạn kiếp bất phục rồi”.
“Sao muội lại lấy hắn ta chứ, hắn ta là chó săn của kẻ thù nhà ta mà”.
Liễu Mi Vũ thống khổ nói: “Ca ca, ta một lòng yêu chàng ấy, chàng ấy là tướng quân của Đại Sở này”.
“Nhưng hoàng đế của Đại Sở là loại lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!”, Liễu Thiên Hạc nghiêm mặt, sát khí đằng đằng.
“Ca ca, tướng quân đối xử với ta rất tốt, huynh đừng làm hại chàng ấy được không?”
Liễu Thiên Hạc hạ mắt, thương hại nói: “Hắn ta đối xử với muội rất tốt? Rất tốt mà còn lấy con công chúa ngốc kia về? Lại khiến nàng ta sình bụng lên? Lại còn gian gian díu díu trên đường cái à!”, hắn ta mềm giọng lại nói: “Thiên Tuyết, ta thấy hết mọi chuyện trên đường cái rồi”.
Liễu Mi Vũ thống hận trong lòng: “Không trách tướng quân, đều là do Thẩm Nguyệt đó dùng những thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ! Tiện nhân này luôn là âm hồn bất tán, từ nhỏ đến lớn ta đều phải sống dưới cái bóng của nàng ta!”
Liễu Thiên Hạc trầm giọng: “Nàng ta bắt nạt muội à?”
Liễu Mi Vũ nước mắt giàn giụa: “Nàng ta không chỉ âm hiểm xảo trá mà còn tâm ngoan thủ lạt, ta ba phen mấy bận rơi vào tay nàng ta, suýt nữa thì không gặp lại ca ca được ấy”.
Sắc mặt Liễu Thiên Hạc âm trầm: “Công chúa cái gì, cũng chỉ là con rối tiền triều mà cũng dám ngông cuồng. Thiên Tuyết đừng sợ, ca ca sẽ giúp muội đòi lại”.
Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt, nắm lấy góc áo của Liễu Thiên Hạc, hung ác nói: “Ca ca, ta muốn nàng ta phải biến mất vĩnh viễn trước mặt ta! Ta muốn nàng ta phải chết thê thảm, tốt nhất là phanh ngực xé bụng, vô cùng thê thảm! Nghiệt chủng đó cũng đừng hòng được đến thế giới này!”
Liễu Mi Vũ đi ra khỏi phòng, cảm xúc đã bình ổn trở lại, hốc mắt hơi hồng hồng, nước mắt đảo quanh, bộ dạng khiến người ta thương yêu.
Lúc gần ra ngoài, nàng ta quay đầu lại nói với Liễu Thiên Hạc: “Ca ca, ta đã không còn là Liễu Thiên Tuyết nữa, giờ ta là Liễu Mi Vũ”.
Sắc trời tối dần, Liễu Mi Vũ gói mấy loại điểm tâm rời khỏi Trai Tâm Lâu.
Không ngờ rằng lúc quay về phủ tướng quân thì lại gặp Tần Như Lương cũng về nhà, hai người gặp nhau ở cửa chính.
Hắn ta nhìn dáng vẻ yêu kiều của Liễu Mi Vũ, trong lòng khẽ đau, bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hương Lăng quy củ đáp: “Phu nhân cả ngày ở trong Phù Dung Uyển, rầu rĩ không vui, hôm nay liền ra ngoài giải sầu, mua chút điểm tâm rồi về”.
Liễu Mi Vũ chờ trong chốc lát, Tần Như Lương muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hai người không nói thêm gì.
Sau đó, Liễu Mi Vũ nhún chân chào, rồi đi về Phù Dung Uyển trước.
Trên đường đi, Hương Lăng nói: “Nếu vừa rồi phu nhân chủ động nói với tướng quân hai câu, không chừng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước”.
Liễu Mi Vũ nói: “Ta biết”, nhưng sau khi gặp Liễu Thiên Hạc hôm nay, nàng ta đã có kế hoạch khác.
Nàng ta nhất định sẽ hòa hảo với Tần Như Lương như lúc ban đầu, nhưng bây giờ chưa phải thời cơ.
Lần này, có ca ca tương trợ, nàng ta nhất định có thể khiến Thẩm Nguyệt chết không chỗ chôn.
Sau này Thẩm Nguyệt rất ít khi đến nhà Liên Thanh Châu, đầu tiên là Tần Như Lương giống như uống lộn thuốc, trông chừng nàng rất kỹ, thứ hai là bụng của Thẩm Nguyệt đã ngày càng không tiện.
Tháng bảy nóng như đổ lửa, ánh sáng đốt đỏ nửa bầu trời kinh thành, tất cả mọi nơi đều được nhuộm đầy màu sắc ráng chiều mê người này.
Tất cả đều thưởng thức quang cảnh tươi đẹp này.
Lúc hoàng hôn, có một người ăn mặc như đến từ phủ tướng quân đến phủ của Liên Thanh Châu, nói là công chúa có chuyện quan trọng cần tới phủ của hắn, mời Liên Thanh Châu phái kiệu đến phủ tướng quân đón người.
Chỉ phái một người đến truyền lời, cũng không có điểm gì khác thường.
Thẩm Nguyệt đã ngồi quen kiệu mềm mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cho nàng, những kiệu khác nàng ngồi sẽ thấy vừa nóng vừa bí.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở trong phủ tướng quân, ra khỏi Trì Xuân Uyển, dẫn theo Ngọc Nghiên đi dạo trong hoa viên. Quả hạnh trong rừng cây hạnh đã chín mềm, nàng bảo Ngọc Nghiên hái mấy quả đến, lột ra ăn, ngọt thơm vô cùng.
Khi Tần Như Lương quay về thì gặp phải nàng trong hoa viên.
Giờ đang là xế chiều, còn một hai canh giờ nữa mới đến hoàng hôn. Liễu Mi Vũ liền giữ vững tinh thần, bảo Hương Lăng trang điểm thay đồ cho mình.
Đây là lần đầu tiên Liễu Mi Vũ ra ngoài từ khi vào phủ tướng quân đến giờ.
Quản gia hơi kinh ngạc: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Hương Lăng nói: “Phu nhân nói trong phủ bí bách, muốn ra ngoài đi mấy vòng”.
Quản gia nói: “Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị”.
Nhị phu nhân gần đây không được đắc ý, muốn ra cửa giải sầu cũng là lẽ thường tình.
Nhưng trước khi đi, Liễu Mi Vũ không mang theo hộ vệ, chỉ ngồi lên kiệu rồi ra ngoài. Nàng ta nói chỉ đi dạo quanh phố xá rồi về.
Bốn kiệu phu cũng là người học võ, hiện giờ trong kinh thái bình nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Liễu Mi Vũ trực tiếp đến Trai Tâm Lâu, muốn lên tầng hai uống trà ăn điểm tâm, nên để cho kiệu phu ngồi dưới lầu chờ, thuận tiện uống mấy ấm trà giải khát.
Sau khi hỏi thăm thì quả thật có một vị khách đang ngồi trong nhã gian lầu hai chờ người.
Liễu Mi Vũ giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, gõ cửa phòng, thấy người bên trong xuất hiện ngoài cửa, Liễu Mi Vũ giương mắt lên nhìn thì lệ đã rơi đầy mặt.
“Vào đi rồi nói”.
Liễu Mi Vũ quay đầu nói với Hương Lăng: “Ngươi chờ bên ngoài đi”.
Người đàn ông đứng đối diện Liễu Mi Vũ mặc kình phục, ngũ quan giống Liễu Mi Vũ đến bảy phần. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đây chính là huynh trưởng của Liễu Mi Vũ, Liễu Thiên Hạc.
“Tiểu muội những năm qua… vẫn khỏe chứ?”
Liễu Mi Vũ nhào vào ngực hắn ta, khóc không thành tiếng: “Ca ca, ta cứ tưởng rằng huynh đã…”
Liễu Thiên Hạc nói: “Nhiều năm qua đi, ta vẫn sống tốt, chỉ là đi khắp nơi cũng không tìm được muội, tốn khá nhiều tâm huyết”, hắn ta vuốt tóc của Liễu Mi Vũ, nói: “Không ngờ Tần Như Lương đã cứu được muội lúc ở biên quan rồi đem muội về kinh”.
“Nếu không có chàng ấy thì ta đã sớm trở thành kỹ nữ trong quân, vạn kiếp bất phục rồi”.
“Sao muội lại lấy hắn ta chứ, hắn ta là chó săn của kẻ thù nhà ta mà”.
Liễu Mi Vũ thống khổ nói: “Ca ca, ta một lòng yêu chàng ấy, chàng ấy là tướng quân của Đại Sở này”.
“Nhưng hoàng đế của Đại Sở là loại lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!”, Liễu Thiên Hạc nghiêm mặt, sát khí đằng đằng.
“Ca ca, tướng quân đối xử với ta rất tốt, huynh đừng làm hại chàng ấy được không?”
Liễu Thiên Hạc hạ mắt, thương hại nói: “Hắn ta đối xử với muội rất tốt? Rất tốt mà còn lấy con công chúa ngốc kia về? Lại khiến nàng ta sình bụng lên? Lại còn gian gian díu díu trên đường cái à!”, hắn ta mềm giọng lại nói: “Thiên Tuyết, ta thấy hết mọi chuyện trên đường cái rồi”.
Liễu Mi Vũ thống hận trong lòng: “Không trách tướng quân, đều là do Thẩm Nguyệt đó dùng những thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ! Tiện nhân này luôn là âm hồn bất tán, từ nhỏ đến lớn ta đều phải sống dưới cái bóng của nàng ta!”
Liễu Thiên Hạc trầm giọng: “Nàng ta bắt nạt muội à?”
Liễu Mi Vũ nước mắt giàn giụa: “Nàng ta không chỉ âm hiểm xảo trá mà còn tâm ngoan thủ lạt, ta ba phen mấy bận rơi vào tay nàng ta, suýt nữa thì không gặp lại ca ca được ấy”.
Sắc mặt Liễu Thiên Hạc âm trầm: “Công chúa cái gì, cũng chỉ là con rối tiền triều mà cũng dám ngông cuồng. Thiên Tuyết đừng sợ, ca ca sẽ giúp muội đòi lại”.
Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt, nắm lấy góc áo của Liễu Thiên Hạc, hung ác nói: “Ca ca, ta muốn nàng ta phải biến mất vĩnh viễn trước mặt ta! Ta muốn nàng ta phải chết thê thảm, tốt nhất là phanh ngực xé bụng, vô cùng thê thảm! Nghiệt chủng đó cũng đừng hòng được đến thế giới này!”
Liễu Mi Vũ đi ra khỏi phòng, cảm xúc đã bình ổn trở lại, hốc mắt hơi hồng hồng, nước mắt đảo quanh, bộ dạng khiến người ta thương yêu.
Lúc gần ra ngoài, nàng ta quay đầu lại nói với Liễu Thiên Hạc: “Ca ca, ta đã không còn là Liễu Thiên Tuyết nữa, giờ ta là Liễu Mi Vũ”.
Sắc trời tối dần, Liễu Mi Vũ gói mấy loại điểm tâm rời khỏi Trai Tâm Lâu.
Không ngờ rằng lúc quay về phủ tướng quân thì lại gặp Tần Như Lương cũng về nhà, hai người gặp nhau ở cửa chính.
Hắn ta nhìn dáng vẻ yêu kiều của Liễu Mi Vũ, trong lòng khẽ đau, bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Hương Lăng quy củ đáp: “Phu nhân cả ngày ở trong Phù Dung Uyển, rầu rĩ không vui, hôm nay liền ra ngoài giải sầu, mua chút điểm tâm rồi về”.
Liễu Mi Vũ chờ trong chốc lát, Tần Như Lương muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hai người không nói thêm gì.
Sau đó, Liễu Mi Vũ nhún chân chào, rồi đi về Phù Dung Uyển trước.
Trên đường đi, Hương Lăng nói: “Nếu vừa rồi phu nhân chủ động nói với tướng quân hai câu, không chừng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước”.
Liễu Mi Vũ nói: “Ta biết”, nhưng sau khi gặp Liễu Thiên Hạc hôm nay, nàng ta đã có kế hoạch khác.
Nàng ta nhất định sẽ hòa hảo với Tần Như Lương như lúc ban đầu, nhưng bây giờ chưa phải thời cơ.
Lần này, có ca ca tương trợ, nàng ta nhất định có thể khiến Thẩm Nguyệt chết không chỗ chôn.
Sau này Thẩm Nguyệt rất ít khi đến nhà Liên Thanh Châu, đầu tiên là Tần Như Lương giống như uống lộn thuốc, trông chừng nàng rất kỹ, thứ hai là bụng của Thẩm Nguyệt đã ngày càng không tiện.
Tháng bảy nóng như đổ lửa, ánh sáng đốt đỏ nửa bầu trời kinh thành, tất cả mọi nơi đều được nhuộm đầy màu sắc ráng chiều mê người này.
Tất cả đều thưởng thức quang cảnh tươi đẹp này.
Lúc hoàng hôn, có một người ăn mặc như đến từ phủ tướng quân đến phủ của Liên Thanh Châu, nói là công chúa có chuyện quan trọng cần tới phủ của hắn, mời Liên Thanh Châu phái kiệu đến phủ tướng quân đón người.
Chỉ phái một người đến truyền lời, cũng không có điểm gì khác thường.
Thẩm Nguyệt đã ngồi quen kiệu mềm mà Liên Thanh Châu chuẩn bị cho nàng, những kiệu khác nàng ngồi sẽ thấy vừa nóng vừa bí.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ở trong phủ tướng quân, ra khỏi Trì Xuân Uyển, dẫn theo Ngọc Nghiên đi dạo trong hoa viên. Quả hạnh trong rừng cây hạnh đã chín mềm, nàng bảo Ngọc Nghiên hái mấy quả đến, lột ra ăn, ngọt thơm vô cùng.
Khi Tần Như Lương quay về thì gặp phải nàng trong hoa viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.