Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 131: Không nợ ngươi cái gì
Thiên Quân
15/07/2022
Hai mắt nàng đỏ ngầu, không thua gì tơ máu trong hốc mắt Tần Như Lương.
“Là hắn, chắc chắn là hắn”, Tần Như Lương nói: “Cũng chỉ có hắn đi lại thân nhất với cô từ khi cô mang thai, cũng chỉ có hắn quan tâm cô và đứa bé nhất”.
Bên tai nàng vang vọng tiếng sấm, cùng từng tiếng nói mà Tần Như Lương thốt ra.
“Ngay từ đầu ta đã biết đứa bé trong bụng cô không phải là con ta mà. Bởi vì từ ngày đại hôn cho đến nay, ta chưa từng chạm vào người cô!”
“Cho dù biết cô cho ta đội nón xanh, nhưng ta vẫn để cô mang thai đến ngày hôm nay còn gì. Nếu Mi Vũ không bị thương nặng thì ta cũng chẳng màng đến đứa con của cô”.
Giữa đuôi lông mày của hắn ta mang theo nước mưa: “Ta biết cô là mẹ của đứa bé, nhưng nếu người trong thiên hạ biết ta không phải cha đứa bé thì cô cũng sẽ bị chế nhạo như cũ. Họ không chỉ chế nhạo cô không tuân thủ tam tòng tứ đức, nếu hoàng thượng biết được kẻ mà hoàng thượng một mực muốn chiếm để bắt ép ta nhưng lại không phải con ta thì nó cũng sẽ không sống được đâu, ngươi cũng sẽ phải chịu tội khi quân”.
Thẩm Nguyệt quật cường trừng mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta nói: “Nếu hôm nay cô chịu lấy nhau thai ra cứu Mi Vũ thì con của cô sẽ còn một chút hy vọng sống. Nếu cô vẫn không chịu thì ta không còn cách nào khác ngoài bẩm báo hoàng thượng tội khi quân của cô”.
Mưa to rơi ướt đẫm hai vai Tần Như Lương, hiện ra một tầng nước trắng, làm nhòe đi hai mắt của Thẩm Nguyệt.
Nàng chưa từng gặp một kẻ nào hèn hạ như Tần Như Lương.
Bởi vì Tần Như Lương không phải cha của con nàng nên hắn ta mới có thể nhẫn tâm như vậy.
Thẩm Nguyệt nên sớm nghĩ đến chuyện này, nàng trước đó cũng chỉ nói đùa, rằng không muốn Tần Như Lương là cha của con mình.
Nhưng từ khi Hương Phiến có con, phản ứng của Tần Như Lương rất khác biệt, khi nàng ta sảy thai thì hắn ta rất bi thương khổ sở, nàng nên hoài nghi từ lúc ấy mới phải.
Nàng đúng là đã nghi ngờ, nhưng lại không chắc chắn.
Thừa dịp Thẩm Nguyệt thất thần, hắn ta đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người chắn một phần nước mưa cho nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Bây giờ ngươi muốn lấy mạng của con ta để thế mạng cho Mi Vũ đúng không?”
“Ta có thể bảo vệ bí mật này cho cô mãi mãi, nếu đứa bé này sinh ra an toàn, ta đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với nó, nếu không...”
Khóe mắt Tần Như Lương đọng nước: “Ta đồng ý với cô, sau này sẽ để cô mang thai một đứa bé khác, một đứa con của hai chúng ta, được chứ? Cho dù biết sau này có thể nó sẽ trở thành quân cờ trong tay hoàng thượng, chỉ cần cô đồng ý thì ta cũng sẽ đồng ý làm cha nó”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Ta không thèm sinh con của ngươi. Tần Như Lương, ngươi không thể làm vậy, ta nói cho ngươi biết, tất cả đều là do Liễu Mi Vũ giả trang! Nếu nàng ta trúng độc thật thì nàng ta đã chết lâu rồi! Sao ngươi không tin ta, dù chỉ duy nhất một lần!”
Nàng gào thét với hắn ta: “Nếu nàng ta chết, ta lấy mạng ta trả cho ngươi, không được à?! Ta và con của ta cũng sẽ chết theo nàng ta!”, nàng cảm thấy vô cùng bất lực: “Nhưng bây giờ ngươi không thể làm thế...”
Nàng trốn dưới mái hiên, ý lạnh thấu xương.
Nhưng Tần Như Lương không buông tha cho nàng.
“Tần Như Lương, ngươi không thể lấy oán báo ân như thế được, ta đã cứu mạng ngươi, trị thương cho ngươi...”
Thân thể nàng dán vào tường, cố gắng lui về sau.
Nhưng nàng không thể ngăn cản nổi, Tần Như Lương đã vươn tay ra phía bụng của nàng.
“Tần Như Lương, đừng để ta cảm thấy hối hận vì bản thân đã từng cứu ngươi...”
“Tĩnh Nguyệt, ta xin lỗi”.
Tay của hắn ta đã dán về phía Thẩm Nguyệt, nàng phản ứng lại theo bản năng, nắm lấy cây trâm, liều mạng đâm vào bàn tay tràn ngập tội ác kia của Tần Như Lương, hận không thể đâm thủng hắn ta, đâm hắn ta thành con nhím, khiến hắn ta đầm đìa máu me, thủng trăm ngàn lỗ như mình!
Nàng đúng là đã làm thế, nhưng Tần Như Lương giống như không hề biết đau.
Cây trâm xuyên qua toàn bộ mu bàn tay của hắn ta, không biết đã đâm biết bao nhiêu lần, máu tươi tung tóe.
Nhưng không cách nào ngăn nổi bàn tay tràn đầy nội lực và sức mạnh của hắn ta hướng về phần bụng đang nhô cao của nàng, sau đó hắn ta dần đè tay xuông.
Lúc ấy, Thẩm Nguyệt cơ hồ cho là hồn phách của mình cũng bị gạt ra khỏi cơ thể.
Phần bụng vốn chỉ đang chịu kinh hãi vì lạnh bỗng nhiên dấy lên cơn sóng thần, tạo thành vòng xoáy thủy triều không ngừng nhấn chìm.
Nàng cảm thấy đau đớn không gì sánh kịp.
Nàng vẫn cho là bản thân chỉ cần không có đồ vật mình yêu mến thì người khác sẽ không thể tước đoạt thứ gì từ mình.
Nhưng nàng đã sai.
Đứa bé nàng quý trọng nhất trong bụng cũng sắp bị Tần Như Lương chiếm mất!
Thẩm Nguyệt không quan tâm cha đứa bé là ai, đã lâu như vậy, nàng ngày ngày nuôi dưỡng đứ bé, đã sớm coi nó như một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.
Nhưng cánh tay vô tình của Tần Như Lương mạnh mẽ kéo ra, bắt hai mẹ con nàng phải chia ly!
Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm thấy sự đau đớn này còn hung ác hơn cả tách gân ra khỏi da, tách thịt ra khỏi máu!
“Tần Như Lương, ngươi là đồ vô lương tâm… lòng lang dạ sói…”
Thẩm Nguyệt thở dốc, tốn rất nhiều sức, nàng chỉ cảm thấy bụng đau đến cực hạn, sau đó có cảm giác ẩm ướt.
Nàng choáng váng, thở hổn hển thật mạnh, móng tay vì đau đớn mà gắt gao móc vào đất, vặn vẹo như sắp biến hình.
Tần Như Lương thấy vết máu ướt đẫm dưới váy nàng thì mới tỉnh táo lại, lảo đảo lui về sau hai bước.
Thân thể nàng chậm rãi trượt xuống mặt đất theo tường.
Nàng hét to một tiếng như thú mẹ.
Sau đó thì khóc lên đau đớn.
Dông tố chiếu đến gương mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt Tần Như Lương cay cay, quay người đi ra ngoài, nói: “Chờ đó, ta đi gọi bà đỡ”.
Nàng ở phía sau hắn ta, khóc lóc: “Sao lúc ấy ta lại muốn cứu ngươi kia chứ, sao ta không nhìn ngươi chết luôn đi… Sao ngươi lại lấy đi con của ta… Thẩm Nguyệt ta không nợ ngươi cái gì!”
Tần Như Lương chưa bao giờ thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy.
Hắn ta cho là nàng rất kiên cường.
Vì nàng luôn luôn kiên cường như vậy.
Cho dù có để đứa con của nàng sinh sớm một chút thì nàng cũng có thể chịu được.
“Là hắn, chắc chắn là hắn”, Tần Như Lương nói: “Cũng chỉ có hắn đi lại thân nhất với cô từ khi cô mang thai, cũng chỉ có hắn quan tâm cô và đứa bé nhất”.
Bên tai nàng vang vọng tiếng sấm, cùng từng tiếng nói mà Tần Như Lương thốt ra.
“Ngay từ đầu ta đã biết đứa bé trong bụng cô không phải là con ta mà. Bởi vì từ ngày đại hôn cho đến nay, ta chưa từng chạm vào người cô!”
“Cho dù biết cô cho ta đội nón xanh, nhưng ta vẫn để cô mang thai đến ngày hôm nay còn gì. Nếu Mi Vũ không bị thương nặng thì ta cũng chẳng màng đến đứa con của cô”.
Giữa đuôi lông mày của hắn ta mang theo nước mưa: “Ta biết cô là mẹ của đứa bé, nhưng nếu người trong thiên hạ biết ta không phải cha đứa bé thì cô cũng sẽ bị chế nhạo như cũ. Họ không chỉ chế nhạo cô không tuân thủ tam tòng tứ đức, nếu hoàng thượng biết được kẻ mà hoàng thượng một mực muốn chiếm để bắt ép ta nhưng lại không phải con ta thì nó cũng sẽ không sống được đâu, ngươi cũng sẽ phải chịu tội khi quân”.
Thẩm Nguyệt quật cường trừng mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta nói: “Nếu hôm nay cô chịu lấy nhau thai ra cứu Mi Vũ thì con của cô sẽ còn một chút hy vọng sống. Nếu cô vẫn không chịu thì ta không còn cách nào khác ngoài bẩm báo hoàng thượng tội khi quân của cô”.
Mưa to rơi ướt đẫm hai vai Tần Như Lương, hiện ra một tầng nước trắng, làm nhòe đi hai mắt của Thẩm Nguyệt.
Nàng chưa từng gặp một kẻ nào hèn hạ như Tần Như Lương.
Bởi vì Tần Như Lương không phải cha của con nàng nên hắn ta mới có thể nhẫn tâm như vậy.
Thẩm Nguyệt nên sớm nghĩ đến chuyện này, nàng trước đó cũng chỉ nói đùa, rằng không muốn Tần Như Lương là cha của con mình.
Nhưng từ khi Hương Phiến có con, phản ứng của Tần Như Lương rất khác biệt, khi nàng ta sảy thai thì hắn ta rất bi thương khổ sở, nàng nên hoài nghi từ lúc ấy mới phải.
Nàng đúng là đã nghi ngờ, nhưng lại không chắc chắn.
Thừa dịp Thẩm Nguyệt thất thần, hắn ta đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người chắn một phần nước mưa cho nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn ta, hỏi: “Bây giờ ngươi muốn lấy mạng của con ta để thế mạng cho Mi Vũ đúng không?”
“Ta có thể bảo vệ bí mật này cho cô mãi mãi, nếu đứa bé này sinh ra an toàn, ta đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với nó, nếu không...”
Khóe mắt Tần Như Lương đọng nước: “Ta đồng ý với cô, sau này sẽ để cô mang thai một đứa bé khác, một đứa con của hai chúng ta, được chứ? Cho dù biết sau này có thể nó sẽ trở thành quân cờ trong tay hoàng thượng, chỉ cần cô đồng ý thì ta cũng sẽ đồng ý làm cha nó”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Ta không thèm sinh con của ngươi. Tần Như Lương, ngươi không thể làm vậy, ta nói cho ngươi biết, tất cả đều là do Liễu Mi Vũ giả trang! Nếu nàng ta trúng độc thật thì nàng ta đã chết lâu rồi! Sao ngươi không tin ta, dù chỉ duy nhất một lần!”
Nàng gào thét với hắn ta: “Nếu nàng ta chết, ta lấy mạng ta trả cho ngươi, không được à?! Ta và con của ta cũng sẽ chết theo nàng ta!”, nàng cảm thấy vô cùng bất lực: “Nhưng bây giờ ngươi không thể làm thế...”
Nàng trốn dưới mái hiên, ý lạnh thấu xương.
Nhưng Tần Như Lương không buông tha cho nàng.
“Tần Như Lương, ngươi không thể lấy oán báo ân như thế được, ta đã cứu mạng ngươi, trị thương cho ngươi...”
Thân thể nàng dán vào tường, cố gắng lui về sau.
Nhưng nàng không thể ngăn cản nổi, Tần Như Lương đã vươn tay ra phía bụng của nàng.
“Tần Như Lương, đừng để ta cảm thấy hối hận vì bản thân đã từng cứu ngươi...”
“Tĩnh Nguyệt, ta xin lỗi”.
Tay của hắn ta đã dán về phía Thẩm Nguyệt, nàng phản ứng lại theo bản năng, nắm lấy cây trâm, liều mạng đâm vào bàn tay tràn ngập tội ác kia của Tần Như Lương, hận không thể đâm thủng hắn ta, đâm hắn ta thành con nhím, khiến hắn ta đầm đìa máu me, thủng trăm ngàn lỗ như mình!
Nàng đúng là đã làm thế, nhưng Tần Như Lương giống như không hề biết đau.
Cây trâm xuyên qua toàn bộ mu bàn tay của hắn ta, không biết đã đâm biết bao nhiêu lần, máu tươi tung tóe.
Nhưng không cách nào ngăn nổi bàn tay tràn đầy nội lực và sức mạnh của hắn ta hướng về phần bụng đang nhô cao của nàng, sau đó hắn ta dần đè tay xuông.
Lúc ấy, Thẩm Nguyệt cơ hồ cho là hồn phách của mình cũng bị gạt ra khỏi cơ thể.
Phần bụng vốn chỉ đang chịu kinh hãi vì lạnh bỗng nhiên dấy lên cơn sóng thần, tạo thành vòng xoáy thủy triều không ngừng nhấn chìm.
Nàng cảm thấy đau đớn không gì sánh kịp.
Nàng vẫn cho là bản thân chỉ cần không có đồ vật mình yêu mến thì người khác sẽ không thể tước đoạt thứ gì từ mình.
Nhưng nàng đã sai.
Đứa bé nàng quý trọng nhất trong bụng cũng sắp bị Tần Như Lương chiếm mất!
Thẩm Nguyệt không quan tâm cha đứa bé là ai, đã lâu như vậy, nàng ngày ngày nuôi dưỡng đứ bé, đã sớm coi nó như một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.
Nhưng cánh tay vô tình của Tần Như Lương mạnh mẽ kéo ra, bắt hai mẹ con nàng phải chia ly!
Thẩm Nguyệt lờ mờ cảm thấy sự đau đớn này còn hung ác hơn cả tách gân ra khỏi da, tách thịt ra khỏi máu!
“Tần Như Lương, ngươi là đồ vô lương tâm… lòng lang dạ sói…”
Thẩm Nguyệt thở dốc, tốn rất nhiều sức, nàng chỉ cảm thấy bụng đau đến cực hạn, sau đó có cảm giác ẩm ướt.
Nàng choáng váng, thở hổn hển thật mạnh, móng tay vì đau đớn mà gắt gao móc vào đất, vặn vẹo như sắp biến hình.
Tần Như Lương thấy vết máu ướt đẫm dưới váy nàng thì mới tỉnh táo lại, lảo đảo lui về sau hai bước.
Thân thể nàng chậm rãi trượt xuống mặt đất theo tường.
Nàng hét to một tiếng như thú mẹ.
Sau đó thì khóc lên đau đớn.
Dông tố chiếu đến gương mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt Tần Như Lương cay cay, quay người đi ra ngoài, nói: “Chờ đó, ta đi gọi bà đỡ”.
Nàng ở phía sau hắn ta, khóc lóc: “Sao lúc ấy ta lại muốn cứu ngươi kia chứ, sao ta không nhìn ngươi chết luôn đi… Sao ngươi lại lấy đi con của ta… Thẩm Nguyệt ta không nợ ngươi cái gì!”
Tần Như Lương chưa bao giờ thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy.
Hắn ta cho là nàng rất kiên cường.
Vì nàng luôn luôn kiên cường như vậy.
Cho dù có để đứa con của nàng sinh sớm một chút thì nàng cũng có thể chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.