Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 433: Không phải mẹ ta!
Thiên Quân
16/09/2022
Tần Như Lương nhìn thấy bát thuốc bên cạnh đã nguội cho nên liền bảo
cung nhân mang thêm một bát thuốc khác đến để cho Thẩm Nguyệt tự mình
đút cho Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt vuốt ve Bắp Chân không buông, khàn giọng nói: "Bắp Chân có nhớ mẹ hay không? Sao con vẫn nhẹ như vậy, không có thêm chút da thịt nào..."
Bắp Chân bò ra khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt rồi ngồi cách nàng một khoảng.
Thẩm Nguyệt vừa rơi lệ vừa buồn cười nói: "Sao vậy, con còn giận mẹ sao?"
Bắp Chân không hề hé răng, chỉ vùi đầu dùng hai bàn tay nhỏ day day góc áo, trên khóe miệng nó còn đọng lại chút nước bọt.
Ngay sau đó, cung nữ đã bưng một bát thuốc nóng khác đến. Thẩm Nguyệt nhận lấy bát thuốc rồi ngửi thử, thấy đó là thuốc trị bệnh cảm bình thường. Bởi vì Bắp Chân còn nhỏ chưa thể uống thuốc đặc cho nên bát thuốc này có màu nâu rất nhạt.
Xem ra cho dù không có Thẩm Nguyệt thì ngự y ở trong vườn ngự uyển này cũng sẽ hết sức tận tâm chăm sóc cho Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt đút từng thìa thuốc cho Bắp Chân, nhưng Bắp Chân vẫn ngoan cố không chịu uống.
"Bắp Chân ngoan, uống xong thuốc rồi thì mới có thể khỏe lại được, mới có thể cùng mẹ chơi đùa được".
Sau đó Bắp Chân mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Thẩm Nguyệt vừa vui mừng vừa cảm động, không cần biết đã qua bao lâu, không cần biết Bắp Chân có còn nhớ nàng hay không, nhưng chung quy vẫn là mẫu tử liền tâm. Bắp Chân sẽ không thực sự quên nàng, nó còn có vẻ như đang giận nàng nhiều hơn.
Sau khi cung nữ lấy bát thuốc đi, Thẩm Nguyệt lại bế Bắp Chân lên, âu yếm hôn hít một hồi.
Bắp Chân dường như không thể chịu nổi được sự nhiệt tình của nàng, cho nên lại bắt đầu bò ra ngoài.
Sao Thẩm Nguyệt có thể cho nó cơ hội bò ra ngoài chứ? Nàng ngay lập tức ôm lấy nó rồi lại khóc.
Thẩm Nguyệt khóc nói: "Con yêu của mẹ. Bảo bối của mẹ".
Tần Như Lương ở bên cạnh vừa nghe thấy vậy thì đã nổi da gà, sau đó liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Thẩm Nguyệt vẫn còn khóc nói: "Cũng may là con không sao, nếu không mẹ nhất định sẽ thương tâm đến chết mất... con trai của mẹ, con phải ngoan ngoãn, ở trong cung này con phải ngoan ngoãn, có biết không? Cũng may là hoàng thúc của con quan tâm đến con, yêu thương con cho nên mới cử nhiều người đến chăm sóc cho con lúc con bị bệnh đến như vậy, nếu không thì không biết lúc này con đã ra sao rồi".
Nàng khóc đến mức choáng váng đầu óc mà vẫn tiếp tục nói: "Con ở trong cung ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng tốt, nơi này lại có nhiều thái y, chỉ có ở đây thì con mới có thể mau khỏe lên được. Chỉ cần con có thể khỏe lên thì mẹ liền vui vẻ rồi. Sau này con phải biết ơn hoàng thúc, con có biết không?"
Bắp Chân bắt đầu vùng vẫy khiến Thẩm Nguyệt bối rối: "Ta không hiểu con đang muốn nói gì cả?" Bắp Chân cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt, nhưng ngay khi nó vừa bò ra ngoài thì đã bị Thẩm Nguyệt bắt lại khiến nó lại tiếp tục phải cố gắng hết sức để bò ra ngoài.
Thẩm Nguyệt không ngừng vuốt ve hôn hít Bắp Chân, nó cũng không khóc mà chỉ đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra đẩy đẩy, cứ như thể nó đang âm thầm lên án nàng.
Mau đến cứu ta, ta sắp bị người phụ nữ này làm cho ngạt thở rồi. Mẹ của ta sao có thể là một người phụ nữ hay khóc lóc và dối lòng như vậy? Đây không phải là mẹ của ta! Các người mau đem người phụ nữ này đi đi!
Lúc này có một cung nhân do hoàng đế phái đến đã bước vào.
Thẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy tạ ơn, thể hiện ra sắc mặt sự cảm tạ hoàng đế từ tận đáy lòng vì đã chăm sóc cho Bắp Chân. Nếu như không có thái y trong cung thì chỉ sợ Bắp Chân không thể nhanh chóng khỏe mạnh được như vậy.
Không phải nàng không biết Bắp Chân vốn đang được nuôi dưỡng rất tốt trong phủ tướng quân, sau khi vào cung mới sinh bệnh.
Nhưng chuyện này không thể tiếp tục truy cứu.
Hoàng đế rất muốn tìm ra được sơ hở trên sắc mặt của Thẩm Nguyệt, nhưng tiếc là ông ta đã thất bại.
Hoàng đế hỏi: "Ngươi không muốn đưa nó trở về phủ tướng quân sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Tất nhiên là Tĩnh Nguyệt muốn, nhưng Tĩnh Nguyệt không muốn hoàng thượng khó xử. Tĩnh Nguyệt chỉ cầu xin hoàng thượng cho phép Tĩnh Nguyệt thỉnh thoảng được vào cung để thăm Bắp Chân".
Hoàng đế nói: "Nói thế nào thì đứa trẻ này cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia, bây giờ nó đã hơn một tuổi, được vào cung cẩn thận bồi dưỡng cũng không phải là chuyện xấu. Sau này khi nào ngươi muốn tới thăm nó thì thông báo một tiếng là được".
"Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng thượng".
Hoàng đế như nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Thẩm Nguyệt: "Trẫm quên mất, hôm qua Tô Vũ đại học sĩ cũng đã về kinh, nhưng ta nghe nói khi về đến nhà hắn đã ngã bệnh vì kiệt sức, đến tận bây giờ cũng không thể xuống giường nổi. Ngươi có biết chuyện này không?"
Bàn tay trong tay áo của Thẩm Nguyệt cố hết sức kiềm chế run rẩy, trên mặt chỉ thể hiện sự ngạc nhiên nói: "Tô đại nhân bị bệnh sao?"
"Sao, ngươi có định đi thăm hắn không?"
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi rụt rè nói: "Mặc dù Tĩnh Nguyệt cùng Tô đại nhân giao tình không sâu nhưng trên đường đi Tô đại nhân cũng đã chăm sóc Tĩnh Nguyệt rất nhiều, bây giờ đi thăm hắn cũng là chuyện hợp lý. Nhưng nếu như chuyện đó không phù hợp lễ nghi thì vẫn nên thôi vậy".
Hoàng đế nói: "Lần này đại học sĩ đã đi hòa đàm cứu về Tần ái khanh, phu thê các ngươi đến thăm cũng là lẽ thường. Nếu như có thời gian thì hãy bảo Hạ ái khanh cùng đi".
Trong lòng Thẩm Nguyệt rất nghi hoặc, hoàng đế lại có lòng tốt như vậy sao?
Chỉ e rằng là không thể.
Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, người dân trong kinh thành hiện tại đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt đã trở về cho nên hoàng đế sẽ không ra tay ở trong cung.
Nếu như nàng mới vừa trở về đã gặp phải chuyện không may thì khó tránh khỏi việc hoàng đế bị thế nhân chỉ trích.
Vị hoàng đế này sợ nhất là bị người khác chỉ trích, ông ta vô cùng để ý đến ánh mắt của thế nhân, nếu không thì năm đó ông ta cũng sẽ không để lại mạng sống cho một công chúa tiền triều như Thẩm Nguyệt
Cho nên ông ta muốn xử lý Thẩm Nguyệt thì cũng phải nghĩ kỹ để có thể nhổ cỏ tận gốc mà vẫn có thể làm người tốt.
Còn một vấn đề nữa chính là tên tuổi của công chúa Tĩnh Nguyệt đang rất vang dội ở Giang Nam, nếu như hoàng đế không xử lý cẩn thận thì e rằng sẽ làm mất lòng dân chúng.
Thẩm Nguyệt vuốt ve Bắp Chân không buông, khàn giọng nói: "Bắp Chân có nhớ mẹ hay không? Sao con vẫn nhẹ như vậy, không có thêm chút da thịt nào..."
Bắp Chân bò ra khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt rồi ngồi cách nàng một khoảng.
Thẩm Nguyệt vừa rơi lệ vừa buồn cười nói: "Sao vậy, con còn giận mẹ sao?"
Bắp Chân không hề hé răng, chỉ vùi đầu dùng hai bàn tay nhỏ day day góc áo, trên khóe miệng nó còn đọng lại chút nước bọt.
Ngay sau đó, cung nữ đã bưng một bát thuốc nóng khác đến. Thẩm Nguyệt nhận lấy bát thuốc rồi ngửi thử, thấy đó là thuốc trị bệnh cảm bình thường. Bởi vì Bắp Chân còn nhỏ chưa thể uống thuốc đặc cho nên bát thuốc này có màu nâu rất nhạt.
Xem ra cho dù không có Thẩm Nguyệt thì ngự y ở trong vườn ngự uyển này cũng sẽ hết sức tận tâm chăm sóc cho Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt đút từng thìa thuốc cho Bắp Chân, nhưng Bắp Chân vẫn ngoan cố không chịu uống.
"Bắp Chân ngoan, uống xong thuốc rồi thì mới có thể khỏe lại được, mới có thể cùng mẹ chơi đùa được".
Sau đó Bắp Chân mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Thẩm Nguyệt vừa vui mừng vừa cảm động, không cần biết đã qua bao lâu, không cần biết Bắp Chân có còn nhớ nàng hay không, nhưng chung quy vẫn là mẫu tử liền tâm. Bắp Chân sẽ không thực sự quên nàng, nó còn có vẻ như đang giận nàng nhiều hơn.
Sau khi cung nữ lấy bát thuốc đi, Thẩm Nguyệt lại bế Bắp Chân lên, âu yếm hôn hít một hồi.
Bắp Chân dường như không thể chịu nổi được sự nhiệt tình của nàng, cho nên lại bắt đầu bò ra ngoài.
Sao Thẩm Nguyệt có thể cho nó cơ hội bò ra ngoài chứ? Nàng ngay lập tức ôm lấy nó rồi lại khóc.
Thẩm Nguyệt khóc nói: "Con yêu của mẹ. Bảo bối của mẹ".
Tần Như Lương ở bên cạnh vừa nghe thấy vậy thì đã nổi da gà, sau đó liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Thẩm Nguyệt vẫn còn khóc nói: "Cũng may là con không sao, nếu không mẹ nhất định sẽ thương tâm đến chết mất... con trai của mẹ, con phải ngoan ngoãn, ở trong cung này con phải ngoan ngoãn, có biết không? Cũng may là hoàng thúc của con quan tâm đến con, yêu thương con cho nên mới cử nhiều người đến chăm sóc cho con lúc con bị bệnh đến như vậy, nếu không thì không biết lúc này con đã ra sao rồi".
Nàng khóc đến mức choáng váng đầu óc mà vẫn tiếp tục nói: "Con ở trong cung ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng tốt, nơi này lại có nhiều thái y, chỉ có ở đây thì con mới có thể mau khỏe lên được. Chỉ cần con có thể khỏe lên thì mẹ liền vui vẻ rồi. Sau này con phải biết ơn hoàng thúc, con có biết không?"
Bắp Chân bắt đầu vùng vẫy khiến Thẩm Nguyệt bối rối: "Ta không hiểu con đang muốn nói gì cả?" Bắp Chân cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt, nhưng ngay khi nó vừa bò ra ngoài thì đã bị Thẩm Nguyệt bắt lại khiến nó lại tiếp tục phải cố gắng hết sức để bò ra ngoài.
Thẩm Nguyệt không ngừng vuốt ve hôn hít Bắp Chân, nó cũng không khóc mà chỉ đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra đẩy đẩy, cứ như thể nó đang âm thầm lên án nàng.
Mau đến cứu ta, ta sắp bị người phụ nữ này làm cho ngạt thở rồi. Mẹ của ta sao có thể là một người phụ nữ hay khóc lóc và dối lòng như vậy? Đây không phải là mẹ của ta! Các người mau đem người phụ nữ này đi đi!
Lúc này có một cung nhân do hoàng đế phái đến đã bước vào.
Thẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy tạ ơn, thể hiện ra sắc mặt sự cảm tạ hoàng đế từ tận đáy lòng vì đã chăm sóc cho Bắp Chân. Nếu như không có thái y trong cung thì chỉ sợ Bắp Chân không thể nhanh chóng khỏe mạnh được như vậy.
Không phải nàng không biết Bắp Chân vốn đang được nuôi dưỡng rất tốt trong phủ tướng quân, sau khi vào cung mới sinh bệnh.
Nhưng chuyện này không thể tiếp tục truy cứu.
Hoàng đế rất muốn tìm ra được sơ hở trên sắc mặt của Thẩm Nguyệt, nhưng tiếc là ông ta đã thất bại.
Hoàng đế hỏi: "Ngươi không muốn đưa nó trở về phủ tướng quân sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Tất nhiên là Tĩnh Nguyệt muốn, nhưng Tĩnh Nguyệt không muốn hoàng thượng khó xử. Tĩnh Nguyệt chỉ cầu xin hoàng thượng cho phép Tĩnh Nguyệt thỉnh thoảng được vào cung để thăm Bắp Chân".
Hoàng đế nói: "Nói thế nào thì đứa trẻ này cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia, bây giờ nó đã hơn một tuổi, được vào cung cẩn thận bồi dưỡng cũng không phải là chuyện xấu. Sau này khi nào ngươi muốn tới thăm nó thì thông báo một tiếng là được".
"Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng thượng".
Hoàng đế như nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Thẩm Nguyệt: "Trẫm quên mất, hôm qua Tô Vũ đại học sĩ cũng đã về kinh, nhưng ta nghe nói khi về đến nhà hắn đã ngã bệnh vì kiệt sức, đến tận bây giờ cũng không thể xuống giường nổi. Ngươi có biết chuyện này không?"
Bàn tay trong tay áo của Thẩm Nguyệt cố hết sức kiềm chế run rẩy, trên mặt chỉ thể hiện sự ngạc nhiên nói: "Tô đại nhân bị bệnh sao?"
"Sao, ngươi có định đi thăm hắn không?"
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi rụt rè nói: "Mặc dù Tĩnh Nguyệt cùng Tô đại nhân giao tình không sâu nhưng trên đường đi Tô đại nhân cũng đã chăm sóc Tĩnh Nguyệt rất nhiều, bây giờ đi thăm hắn cũng là chuyện hợp lý. Nhưng nếu như chuyện đó không phù hợp lễ nghi thì vẫn nên thôi vậy".
Hoàng đế nói: "Lần này đại học sĩ đã đi hòa đàm cứu về Tần ái khanh, phu thê các ngươi đến thăm cũng là lẽ thường. Nếu như có thời gian thì hãy bảo Hạ ái khanh cùng đi".
Trong lòng Thẩm Nguyệt rất nghi hoặc, hoàng đế lại có lòng tốt như vậy sao?
Chỉ e rằng là không thể.
Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, người dân trong kinh thành hiện tại đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt đã trở về cho nên hoàng đế sẽ không ra tay ở trong cung.
Nếu như nàng mới vừa trở về đã gặp phải chuyện không may thì khó tránh khỏi việc hoàng đế bị thế nhân chỉ trích.
Vị hoàng đế này sợ nhất là bị người khác chỉ trích, ông ta vô cùng để ý đến ánh mắt của thế nhân, nếu không thì năm đó ông ta cũng sẽ không để lại mạng sống cho một công chúa tiền triều như Thẩm Nguyệt
Cho nên ông ta muốn xử lý Thẩm Nguyệt thì cũng phải nghĩ kỹ để có thể nhổ cỏ tận gốc mà vẫn có thể làm người tốt.
Còn một vấn đề nữa chính là tên tuổi của công chúa Tĩnh Nguyệt đang rất vang dội ở Giang Nam, nếu như hoàng đế không xử lý cẩn thận thì e rằng sẽ làm mất lòng dân chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.