Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 359: Không sửa kiếm cho kẻ khác
Thiên Quân
27/08/2022
"Canh hầm rất ngon nhưng những thức ăn còn lại thì không được ngon cho
lắm", Thẩm Nguyệt nói: "Hắn ta không có năng khiếu trong việc nấu ăn
nhưng vẫn cứ cố chấp".
Tô Vũ cười nói: "Chỉ cần hắn ta muốn học thì làm mãi rồi cũng sẽ quen tay mà thôi. Nếu như sau này hắn ta thích xuống bếp thì còn có thể nấu cơm cho nàng ăn, đó cũng không phải là chuyện gì xấu".
Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như vậy thì ta đoán ta còn phải ăn những món tồi tệ trong một thời gian rất dài. Ta không quen để cho Tần Như Lương nấu cơm cho ta ăn. Người như hắn ta thích hợp cầm kiếm chứ không thích hợp cầm muôi".
"Nhưng hắn ta đã tự mình cự tuyệt, không ai có thể thay hắn ta quyết định được".
"Tô Vũ, chàng không thể ép hắn ta chữa trị cánh tay sao?"
Tô Vũ ngồi đối diện như nhìn xoáy vào Thẩm Nguyệt rồi nói: "Nếu như ta chữa tay cho hắn ta để cho hắn ta trở lại làm một đại tướng quân như lúc đầu thì sau này hắn ta sẽ trở thành kẻ địch của ta, nàng có muốn như vậy không?"
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Hóa ra chuyện chàng muốn hắn ta hiểu rõ chính là chuyện này, khó trách hắn ta lại nói chàng là người phức tạp".
“Ta sẽ không sửa chữa thanh kiếm để đặt vào tay của kẻ khác”, Tô Vũ nói: "Thay vì để hắn ta có khả năng trở thành kẻ địch của ta trong tương lai thì tốt hơn hết cứ để hắn ta như thế này".
Chuyện cũ giống như một cơn gió, chỉ cần thổi qua liền tan biến.
Trong khoảng thời gian này, Tần Như Lương đã khiến nàng thấy được mặt gần gũi, ấm áp và chân thành của hắn ta.
Thẩm Nguyệt đối với Tần Như Lương không có yêu mà cũng không có hận, cũng không muốn có một ngày thực sự sẽ trở thành kẻ địch của hắn ta.
Nàng không thể nói Tô Vũ làm sai, dù sao Tần Như Lương cũng từng là đại tướng quân được hoàng đế xem trọng nhất, lập trường hai bên bất đồng cho nên tất nhiên Tô Vũ phải tính toán chuyện về lâu về dài mới được.
Sau đó Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Tốt hơn hết là cứ để cho hắn ta suy nghĩ rõ ràng. Không cần hắn ta hoàn toàn đứng về phía của chúng ta nhưng ít nhất sau này hắn ta cũng sẽ không làm kẻ địch của chúng ta. Trong chiến sự với Dạ Lương lần này hắn ta bị tính kế là bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau này hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy nữa".
Tô Vũ nói: "Ta không cần hắn ta đứng về phía của chúng ta, ta chỉ cần hắn ta đứng về phía của A Nguyệt là đủ rồi", ngừng một chút, ánh mắt của hắn hơi tối lại, sau đó hắn lại nói: "Bây giờ nhìn thấy hắn ta đường đường là một đại tướng quân uy vũ mà lại chịu xuống bếp nấu cơm cho nàng thì ta nghĩ không lâu nữa hắn ta sẽ suy nghĩ thông suốt mà thôi".
Thẩm Nguyệt chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ sau đó mỉm cười nói: "Chàng có biết Tần Như Lương ghét nhất là dáng vẻ thản nhiên này của chàng hay không?"
“Những gì ta nói đều là sự thật, có chuyện gì mà không phải là chuyện đương nhiên chứ?”, Tô Vũ khẽ nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Ngoại trừ nói ta là một kẻ phức tạp cùng thản nhiên thì hắn còn nói với nàng chuyện gì nữa?"
"Sao vậy, chàng sợ hắn ta châm ngòi ly gián chúng ta sao?"
"Ta chỉ muốn biết hắn ta có nói lung tung hay không mà thôi".
Thẩm Nguyệt giả vờ suy nghĩ một chút rồi lại nheo mắt nói: "Hắn ta nói chàng là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, thâm sâu khó lường, luôn muốn khống chế người khác, thái độ làm người vô cùng đáng sợ. Hắn ta còn nói sẽ không bao giờ khuất phục trước sự khống chế của chàng, nói ta không nên cùng làm việc xấu với chàng".
Tô Vũ mỉm cười nói: "Đây là do hắn ta nói hay là do nàng nói".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Dù sai thì ý tứ cũng đại khái là như vậy, ta chỉ diễn đạt rõ ràng hơn mà thôi".
"Vậy nàng có bị hắn ta thuyết phục hay không?"
"Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Những chuyện mà hắn ta nói cũng không phải là ta không biết", Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: "Nhưng ta yêu chàng, người khác không thể xen vào được".
"Vậy thì nàng cũng biết ta có lòng dạ hẹp hòi, cho nên hắn ta có thể đối xử tốt với nàng nhưng nếu nàng muốn đối xử tốt lại với hắn ta thì vẫn nên thận trọng một chút".
Thẩm Nguyệt cười rạng rỡ nói: "Nếu như ta không thận trọng thì chàng sẽ khóa cửa không cho ta vào phòng sao?"
Tô Vũ nói: "Không, lần sau ta nhất định sẽ không cho nàng bước ra khỏi phòng".
Thẩm Nguyệt: "..."
Bấc nến phát ra những tiếng tanh tách, ánh nến cũng khẽ lung lay.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời nhưng nàng nhất thời cũng không biết nên nói chuyện gì.
Mấy ngày nay nàng đều bận rộn với việc cứu tế nạn dân, khắp nơi đều là những cặp mắt hướng về phía nàng, nàng không thể tỏ ra quá mức thân cận với hắn.
Nhưng trong lòng nàng chỉ thích được gần hắn. Có thể ngồi ăn cơm cùng nhau và nói chuyện một lúc đối với nàng đã là tốt lắm rồi.
Hai ngày nay Tô Vũ cũng luôn phải bận rộn với mấy người Hoắc tướng quân nên cũng không có thời gian dành cho nàng.
Một khi câu chuyện bị lệch khỏi chủ đề chính thì sẽ nảy sinh ra những tình huống khiến cho trái tim người ta đập nhanh bối rối.
Thẩm Nguyệt như quên hết tất cả mà tập trung sự chú ý vào Tô Vũ.
Ngay cả khi Tô Vũ giơ những ngón tay trắng thon dài lên và nới lỏng áo khoác ngoài, nàng vẫn cảm thấy cử chỉ của hắn thật tao nhã mê người.
Tô Vũ thấp giọng nói: "A Nguyệt, nàng cứ nhìn ta như vậy khiến cho ta cảm thấy cổ họng khô khốc rồi".
Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm thấy rất căng thẳng, dường như ngay lập tức cũng có cảm giác giống như hắn.
Ánh mắt nàng trở nên long lanh hơn, nàng khẽ nói: "Chắc là do chàng đang cảm thấy có chút tức giận".
Tô Vũ cười nói: "Có lẽ là như thế".
Để đảm bảo an toàn cho công chúa, những người lính tuần tra vào ban đêm thỉnh thoảng vẫn đi ngang qua canh gác.
Sau khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ăn cơm xong thì họ cũng phải về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa bước qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy một đội binh lính tuần tra cầm đuốc chuẩn bị đi ngang qua.
Thẩm Nguyệt định nhấc chân bước ra ngoài thì không ngờ Tô Vũ ở bên cạnh lại đột nhiên tóm lấy nàng và kéo nàng vào góc tường trong tiểu viện.
Tô Vũ cười nói: "Chỉ cần hắn ta muốn học thì làm mãi rồi cũng sẽ quen tay mà thôi. Nếu như sau này hắn ta thích xuống bếp thì còn có thể nấu cơm cho nàng ăn, đó cũng không phải là chuyện gì xấu".
Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như vậy thì ta đoán ta còn phải ăn những món tồi tệ trong một thời gian rất dài. Ta không quen để cho Tần Như Lương nấu cơm cho ta ăn. Người như hắn ta thích hợp cầm kiếm chứ không thích hợp cầm muôi".
"Nhưng hắn ta đã tự mình cự tuyệt, không ai có thể thay hắn ta quyết định được".
"Tô Vũ, chàng không thể ép hắn ta chữa trị cánh tay sao?"
Tô Vũ ngồi đối diện như nhìn xoáy vào Thẩm Nguyệt rồi nói: "Nếu như ta chữa tay cho hắn ta để cho hắn ta trở lại làm một đại tướng quân như lúc đầu thì sau này hắn ta sẽ trở thành kẻ địch của ta, nàng có muốn như vậy không?"
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Hóa ra chuyện chàng muốn hắn ta hiểu rõ chính là chuyện này, khó trách hắn ta lại nói chàng là người phức tạp".
“Ta sẽ không sửa chữa thanh kiếm để đặt vào tay của kẻ khác”, Tô Vũ nói: "Thay vì để hắn ta có khả năng trở thành kẻ địch của ta trong tương lai thì tốt hơn hết cứ để hắn ta như thế này".
Chuyện cũ giống như một cơn gió, chỉ cần thổi qua liền tan biến.
Trong khoảng thời gian này, Tần Như Lương đã khiến nàng thấy được mặt gần gũi, ấm áp và chân thành của hắn ta.
Thẩm Nguyệt đối với Tần Như Lương không có yêu mà cũng không có hận, cũng không muốn có một ngày thực sự sẽ trở thành kẻ địch của hắn ta.
Nàng không thể nói Tô Vũ làm sai, dù sao Tần Như Lương cũng từng là đại tướng quân được hoàng đế xem trọng nhất, lập trường hai bên bất đồng cho nên tất nhiên Tô Vũ phải tính toán chuyện về lâu về dài mới được.
Sau đó Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Tốt hơn hết là cứ để cho hắn ta suy nghĩ rõ ràng. Không cần hắn ta hoàn toàn đứng về phía của chúng ta nhưng ít nhất sau này hắn ta cũng sẽ không làm kẻ địch của chúng ta. Trong chiến sự với Dạ Lương lần này hắn ta bị tính kế là bởi vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau này hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy nữa".
Tô Vũ nói: "Ta không cần hắn ta đứng về phía của chúng ta, ta chỉ cần hắn ta đứng về phía của A Nguyệt là đủ rồi", ngừng một chút, ánh mắt của hắn hơi tối lại, sau đó hắn lại nói: "Bây giờ nhìn thấy hắn ta đường đường là một đại tướng quân uy vũ mà lại chịu xuống bếp nấu cơm cho nàng thì ta nghĩ không lâu nữa hắn ta sẽ suy nghĩ thông suốt mà thôi".
Thẩm Nguyệt chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ sau đó mỉm cười nói: "Chàng có biết Tần Như Lương ghét nhất là dáng vẻ thản nhiên này của chàng hay không?"
“Những gì ta nói đều là sự thật, có chuyện gì mà không phải là chuyện đương nhiên chứ?”, Tô Vũ khẽ nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Ngoại trừ nói ta là một kẻ phức tạp cùng thản nhiên thì hắn còn nói với nàng chuyện gì nữa?"
"Sao vậy, chàng sợ hắn ta châm ngòi ly gián chúng ta sao?"
"Ta chỉ muốn biết hắn ta có nói lung tung hay không mà thôi".
Thẩm Nguyệt giả vờ suy nghĩ một chút rồi lại nheo mắt nói: "Hắn ta nói chàng là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, thâm sâu khó lường, luôn muốn khống chế người khác, thái độ làm người vô cùng đáng sợ. Hắn ta còn nói sẽ không bao giờ khuất phục trước sự khống chế của chàng, nói ta không nên cùng làm việc xấu với chàng".
Tô Vũ mỉm cười nói: "Đây là do hắn ta nói hay là do nàng nói".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Dù sai thì ý tứ cũng đại khái là như vậy, ta chỉ diễn đạt rõ ràng hơn mà thôi".
"Vậy nàng có bị hắn ta thuyết phục hay không?"
"Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Những chuyện mà hắn ta nói cũng không phải là ta không biết", Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: "Nhưng ta yêu chàng, người khác không thể xen vào được".
"Vậy thì nàng cũng biết ta có lòng dạ hẹp hòi, cho nên hắn ta có thể đối xử tốt với nàng nhưng nếu nàng muốn đối xử tốt lại với hắn ta thì vẫn nên thận trọng một chút".
Thẩm Nguyệt cười rạng rỡ nói: "Nếu như ta không thận trọng thì chàng sẽ khóa cửa không cho ta vào phòng sao?"
Tô Vũ nói: "Không, lần sau ta nhất định sẽ không cho nàng bước ra khỏi phòng".
Thẩm Nguyệt: "..."
Bấc nến phát ra những tiếng tanh tách, ánh nến cũng khẽ lung lay.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời nhưng nàng nhất thời cũng không biết nên nói chuyện gì.
Mấy ngày nay nàng đều bận rộn với việc cứu tế nạn dân, khắp nơi đều là những cặp mắt hướng về phía nàng, nàng không thể tỏ ra quá mức thân cận với hắn.
Nhưng trong lòng nàng chỉ thích được gần hắn. Có thể ngồi ăn cơm cùng nhau và nói chuyện một lúc đối với nàng đã là tốt lắm rồi.
Hai ngày nay Tô Vũ cũng luôn phải bận rộn với mấy người Hoắc tướng quân nên cũng không có thời gian dành cho nàng.
Một khi câu chuyện bị lệch khỏi chủ đề chính thì sẽ nảy sinh ra những tình huống khiến cho trái tim người ta đập nhanh bối rối.
Thẩm Nguyệt như quên hết tất cả mà tập trung sự chú ý vào Tô Vũ.
Ngay cả khi Tô Vũ giơ những ngón tay trắng thon dài lên và nới lỏng áo khoác ngoài, nàng vẫn cảm thấy cử chỉ của hắn thật tao nhã mê người.
Tô Vũ thấp giọng nói: "A Nguyệt, nàng cứ nhìn ta như vậy khiến cho ta cảm thấy cổ họng khô khốc rồi".
Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm thấy rất căng thẳng, dường như ngay lập tức cũng có cảm giác giống như hắn.
Ánh mắt nàng trở nên long lanh hơn, nàng khẽ nói: "Chắc là do chàng đang cảm thấy có chút tức giận".
Tô Vũ cười nói: "Có lẽ là như thế".
Để đảm bảo an toàn cho công chúa, những người lính tuần tra vào ban đêm thỉnh thoảng vẫn đi ngang qua canh gác.
Sau khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ăn cơm xong thì họ cũng phải về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa bước qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy một đội binh lính tuần tra cầm đuốc chuẩn bị đi ngang qua.
Thẩm Nguyệt định nhấc chân bước ra ngoài thì không ngờ Tô Vũ ở bên cạnh lại đột nhiên tóm lấy nàng và kéo nàng vào góc tường trong tiểu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.