Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 133: Là con trai
Thiên Quân
15/07/2022
Liễu Mi Vũ trúng độc khó qua, Tần Như Lương bèn thu hồi tâm trạng phức tạp kia. Hắn ta không thèm nhìn đứa bé mà chỉ lấy đi nhau thai từ bụng của Thẩm Nguyệt rồi vội vàng lấy nhau thay làm thuốc dẫn, chạy đến Phù Dung Uyển.
Thẩm Nguyệt mắc mưa, lúc sinh đã sốt cao không dừng.
Sau khi sinh xong, nàng vẫn sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, dùng thuốc vô dụng, nên Ngọc Nghiên chỉ có thể dùng cách của Thẩm Nguyệt dùng với Tần Như Lương lúc trước để chữa trị.
Mặc dù Ngọc Nghiên hận Tần Như Lương không quan tâm sống chết của Thẩm Nguyệt mà một mực ép nàng phải sinh đứa bé ra, sau đó lấy nhau thai của Thẩm Nguyệt đi cứu Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta không quản được nhiều như thế, vì tình hình của Thẩm Nguyệt hiện đang rất tệ.
Triệu thị lau nước mắt, tự trách: “Đều là lỗi của ta, ta tưởng là tướng quân muốn trò chuyện với công chúa thật tốt, không ngờ tướng quân lại nghĩ như thế…”
Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu thị, nói: “Lúc ta đi, ta luôn miệng dặn dò Triệu mụ rằng không được để công chúa ở một mình, nhất định phải để công chúa luôn ở trong tầm mắt của bà, thế mà bà là quên mất! Triệu mụ không nhớ chuyện lần trước xảy ra thế nào à? Bà lại yên tâm để công chúa ở chung với hắn ta, bà muốn hại chết công chúa đúng không!”
Triệu thị biết mình đuối lý, thương tâm không thôi: “Ta thật sự không ngờ…”
Ngọc Nghiên nói: “Trên đời này không có ai lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không bằng súc sinh như cái tên họ Tần đó!”
Ngày xưa nếu Ngọc Nghiên nói thế thì Triệu thị nhất định sẽ cãi lại, nhưng hôm nay bà ta không nói gì được.
Theo phương pháp dân gian, người phụ nữ có thai sau khi sinh thì phải tìm chỗ để chôn nhau thai.
Bây giờ nhau thai của Thẩm Nguyệt bị cầm đi làm thức ăn cho người khác, vậy có khác gì là ăn thịt người?
Chuyện hung ác như thế mà Tần Như Lương cũng làm được!
Lúc Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì cả mắt đều đỏ ngầu, cả trời đất như quay cuồng.
Ngọc Nghiên hầu hạ ở bên, chưa kịp nói gì thì đã không nhịn được mà khóc lên.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Trai hay gái?”
Đứa bé trong tã giờ đang nằm bên người nàng ngủ, nàng vươn tay là sờ được.
“Công chúa, là con trai”, Ngọc Nghiên cố nói.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đi nói với Liên Thanh Châu, là ta sinh con trai”.
“Vâng”.
Bàn tay lạnh như băng của nàng nắm chặt cổ tay của Ngọc Nghiên: “Đừng nói cho hắn biết vì sao ta lại sinh non”.
“Sao lại thế ạ?”, Ngọc Nghiên không phục: “Họ Tần kia không thương công chúa thì sẽ có người thương chứ!”
“Không nói được…”
Trước khi mê man, Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ, rốt cuộc Liên Thanh Châu có phải cha của đứa bé hay không.
Nếu phải, quá trình này đã làm nàng đau đớn lắm rồi, sao còn khiến cha đứa bé phải đau đớn thêm làm gì?
Nếu không phải, vậy đây là chuyện của nàng, việc gì phải cho Liên Thanh Châu biết?
Sau đó, Thẩm Nguyệt không phản ứng nữa, mặc cho Ngọc Nghiên gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.
Ngọc Nghiên sao còn có thể yên tâm rời khỏi Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ cho một người đến chỗ Liên Thanh Châu truyền lời.
Đêm khuya, Liên Thanh Châu lo lắng đến nhà Tô Vũ, nói: “Sư phụ, công chúa sinh rồi”.
Tô Vũ chấn động, sau đó cau mày hỏi: “Sao lại sinh? Đã đủ chín tháng đâu mà sinh?”
Liên Thanh Châu cũng không biết, người truyền lời đến không nói thêm gì.
Tô Vũ đứng dậy khỏi bàn đọc sách, vô ý đánh rơi cuốn sách.
Sách rơi xuống ghế tán loạn.
Liên Thanh Châu chưa từng thấy Tô Vũ bối rối như thế.
Tô Vũ lẩm bẩm: “Mặc dù nói tám tháng sinh non, nhưng cũng không phải không thể... nàng ấy đâu có hiếu động đến mức đó, hay là động thai khí...”
Hắn quay đầu nhìn Liên Thanh Châu, lại hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Đứa bé khỏe không?”
Liên Thanh Châu đáp: “Sư phụ yên tâm, mẹ tròn con vuông, công chúa sinh con trai, nhưng sau sinh công chúa rất yếu, thân thể không khỏe lắm”.
“Là con trai”, Tô Vũ lặp lại lời của Liên Thanh Châu, khóe mắt khẽ nhếch, giống như đang khổ cực nhịn cái gì.
Thẩm Nguyệt nào chỉ là không khỏe lắm, nàng hôn mê liền hai ngày, cứ nóng rồi lạnh.
Ngọc Nghiên vẫn không rời khỏi nàng một chút, nấu rất nhiều thuốc mới có thể nhét chút ít vào miệng Thẩm Nguyệt, nàng ta không cho phép Triệu thị phục vụ dù chỉ một chút.
Liên Thanh Châu nhanh chóng đưa một vú nuôi tới.
Vú nuôi này thân hình nở nang, to cao, nhìn rất thành thục cẩn thận, bước đi rất nhẹ, gần như không lên tiếng.
Tần Như Lương không từ chối, liền cho Liên Thanh Châu đưa vú nuôi vào Trì Xuân Uyển.
Vú nuôi ngoài việc cho đứa bé bú sữa ra thì còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Thẩm Nguyệt. Đây là vú nương đã được Tô Vũ lựa chọn kỹ càng cho Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lệnh cho quản gia, nếu Liên Thanh Châu muốn vào Trì Xuân Uyển thăm Thẩm Nguyệt và con thì cứ để hắn vào.
Quản gia hơi nghi ngờ: “Tướng quân, công chúa vừa mới sinh xong mà cho người ngoài vào thì không tốt lắm”.
Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”
Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.
Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.
Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.
Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.
Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.
Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.
Liên Thanh Châu hơi sững sờ.
Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?
Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mắc mưa, lúc sinh đã sốt cao không dừng.
Sau khi sinh xong, nàng vẫn sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, dùng thuốc vô dụng, nên Ngọc Nghiên chỉ có thể dùng cách của Thẩm Nguyệt dùng với Tần Như Lương lúc trước để chữa trị.
Mặc dù Ngọc Nghiên hận Tần Như Lương không quan tâm sống chết của Thẩm Nguyệt mà một mực ép nàng phải sinh đứa bé ra, sau đó lấy nhau thai của Thẩm Nguyệt đi cứu Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta không quản được nhiều như thế, vì tình hình của Thẩm Nguyệt hiện đang rất tệ.
Triệu thị lau nước mắt, tự trách: “Đều là lỗi của ta, ta tưởng là tướng quân muốn trò chuyện với công chúa thật tốt, không ngờ tướng quân lại nghĩ như thế…”
Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu thị, nói: “Lúc ta đi, ta luôn miệng dặn dò Triệu mụ rằng không được để công chúa ở một mình, nhất định phải để công chúa luôn ở trong tầm mắt của bà, thế mà bà là quên mất! Triệu mụ không nhớ chuyện lần trước xảy ra thế nào à? Bà lại yên tâm để công chúa ở chung với hắn ta, bà muốn hại chết công chúa đúng không!”
Triệu thị biết mình đuối lý, thương tâm không thôi: “Ta thật sự không ngờ…”
Ngọc Nghiên nói: “Trên đời này không có ai lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không bằng súc sinh như cái tên họ Tần đó!”
Ngày xưa nếu Ngọc Nghiên nói thế thì Triệu thị nhất định sẽ cãi lại, nhưng hôm nay bà ta không nói gì được.
Theo phương pháp dân gian, người phụ nữ có thai sau khi sinh thì phải tìm chỗ để chôn nhau thai.
Bây giờ nhau thai của Thẩm Nguyệt bị cầm đi làm thức ăn cho người khác, vậy có khác gì là ăn thịt người?
Chuyện hung ác như thế mà Tần Như Lương cũng làm được!
Lúc Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì cả mắt đều đỏ ngầu, cả trời đất như quay cuồng.
Ngọc Nghiên hầu hạ ở bên, chưa kịp nói gì thì đã không nhịn được mà khóc lên.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Trai hay gái?”
Đứa bé trong tã giờ đang nằm bên người nàng ngủ, nàng vươn tay là sờ được.
“Công chúa, là con trai”, Ngọc Nghiên cố nói.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đi nói với Liên Thanh Châu, là ta sinh con trai”.
“Vâng”.
Bàn tay lạnh như băng của nàng nắm chặt cổ tay của Ngọc Nghiên: “Đừng nói cho hắn biết vì sao ta lại sinh non”.
“Sao lại thế ạ?”, Ngọc Nghiên không phục: “Họ Tần kia không thương công chúa thì sẽ có người thương chứ!”
“Không nói được…”
Trước khi mê man, Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ, rốt cuộc Liên Thanh Châu có phải cha của đứa bé hay không.
Nếu phải, quá trình này đã làm nàng đau đớn lắm rồi, sao còn khiến cha đứa bé phải đau đớn thêm làm gì?
Nếu không phải, vậy đây là chuyện của nàng, việc gì phải cho Liên Thanh Châu biết?
Sau đó, Thẩm Nguyệt không phản ứng nữa, mặc cho Ngọc Nghiên gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.
Ngọc Nghiên sao còn có thể yên tâm rời khỏi Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ cho một người đến chỗ Liên Thanh Châu truyền lời.
Đêm khuya, Liên Thanh Châu lo lắng đến nhà Tô Vũ, nói: “Sư phụ, công chúa sinh rồi”.
Tô Vũ chấn động, sau đó cau mày hỏi: “Sao lại sinh? Đã đủ chín tháng đâu mà sinh?”
Liên Thanh Châu cũng không biết, người truyền lời đến không nói thêm gì.
Tô Vũ đứng dậy khỏi bàn đọc sách, vô ý đánh rơi cuốn sách.
Sách rơi xuống ghế tán loạn.
Liên Thanh Châu chưa từng thấy Tô Vũ bối rối như thế.
Tô Vũ lẩm bẩm: “Mặc dù nói tám tháng sinh non, nhưng cũng không phải không thể... nàng ấy đâu có hiếu động đến mức đó, hay là động thai khí...”
Hắn quay đầu nhìn Liên Thanh Châu, lại hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Đứa bé khỏe không?”
Liên Thanh Châu đáp: “Sư phụ yên tâm, mẹ tròn con vuông, công chúa sinh con trai, nhưng sau sinh công chúa rất yếu, thân thể không khỏe lắm”.
“Là con trai”, Tô Vũ lặp lại lời của Liên Thanh Châu, khóe mắt khẽ nhếch, giống như đang khổ cực nhịn cái gì.
Thẩm Nguyệt nào chỉ là không khỏe lắm, nàng hôn mê liền hai ngày, cứ nóng rồi lạnh.
Ngọc Nghiên vẫn không rời khỏi nàng một chút, nấu rất nhiều thuốc mới có thể nhét chút ít vào miệng Thẩm Nguyệt, nàng ta không cho phép Triệu thị phục vụ dù chỉ một chút.
Liên Thanh Châu nhanh chóng đưa một vú nuôi tới.
Vú nuôi này thân hình nở nang, to cao, nhìn rất thành thục cẩn thận, bước đi rất nhẹ, gần như không lên tiếng.
Tần Như Lương không từ chối, liền cho Liên Thanh Châu đưa vú nuôi vào Trì Xuân Uyển.
Vú nuôi ngoài việc cho đứa bé bú sữa ra thì còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Thẩm Nguyệt. Đây là vú nương đã được Tô Vũ lựa chọn kỹ càng cho Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lệnh cho quản gia, nếu Liên Thanh Châu muốn vào Trì Xuân Uyển thăm Thẩm Nguyệt và con thì cứ để hắn vào.
Quản gia hơi nghi ngờ: “Tướng quân, công chúa vừa mới sinh xong mà cho người ngoài vào thì không tốt lắm”.
Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”
Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.
Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.
Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.
Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.
Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.
Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.
Liên Thanh Châu hơi sững sờ.
Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?
Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.