Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 378: Mọi thứ của chàng đều là của ta
Thiên Quân
02/09/2022
Nàng cuối cùng cũng không kìm được nữa, nhắm mắt cọ xát vào lòng bàn tay hắn, khóc lóc: “Đến bây giờ ta vẫn nhớ nỗi tuyệt vọng khi bản thân và chàng bị chôn vùi trong đống đá kia, cả đời này ta cũng không muốn cảm nhận điều đó lần thứ hai nữa”.
“Vì sao ta đau lòng không lẽ chàng còn không biết sao? Ta căm ghét việc chàng giấu ta, lừa ta, cũng ghét việc chàng coi mạng người như cỏ rác, vô cảm lạnh lùng, nhưng những thứ này… đều không đau đớn bằng việc mất đi chàng… mạng của người khác cũng là mạng nhưng rốt cuộc lại không ai quan trọng hơn mạng sống của chàng”.
Hiện tại khi hồi tưởng lại, nàng căn bản không đủ can đảm để chịu đựng cảm giác đánh mất hắn.
Cho dù hắn tha hóa thế nào, dù hắn âm hiểm xảo trá tới cực điểm thì hắn cũng vẫn là Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói: “Chàng biết ta sợ điều gì không? Ta sợ chàng đã đi trong bóng tối một mình quá lâu, đôi tay cũng vấy nhiễm quá nhiều máu tươi, tương lai sẽ không kịp đi cùng ta tới cuối đường nữa. Nhưng chàng rõ ràng đã đồng ý với ta rằng sau này sẽ không một mình bước đi nữa, chàng đặt tên cho Bắp Chân, chúng ta sẽ là người một gia đình trong tương lai… Nếu chàng làm những thứ này để giúp ta toại nguyện, vậy ai đến giúp chàng đây?”
“Không phải còn có nàng sao, ta làm chuyện xấu nhưng còn có nàng giúp ta khắc phục hậu quả, giúp ta bù đắp. Cho nên ta nghĩ cho dù sau này gặp phải báo ứng, ông trời cũng sẽ cân nhắc tới tình hình cụ thể”.
“Không đủ”, nước mắt Thẩm Nguyệt vừa rơi lã chã vừa lắc đầu: “Muốn báo ứng thì cũng phải báo ứng lên trên đầu ta, bởi xét cho cùng chàng làm những chuyện đó cũng đều là vì ta, oan có đầu nợ có chủ, điều ta không muốn nhìn thấy nhất chính là chàng gặp bất trắc”.
“Nếu thực sự có ngày đó”, Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta cũng nhất định không để nàng nhìn thấy”.
"Tô Vũ, ta đau đầu", Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Qua đây ôm ta đi”.
Tô Vũ sững sờ, thấy dáng vẻ rơi lệ thương tâm này của nàng mới chậm chạp vươn tay ôm ghì lấy nàng vào trong ngực, gắt gao bao lấy.
“A Nguyệt, nàng không tính sổ với ta nữa à”.
“Phải tính, chỉ là trong đầu ta lúc này chỉ là một mớ hỗn độn, nhất thời tính không rõ… Ta sẽ lưu lại rồi từ từ tính sau”, tâm tình của nàng quả thực vô cùng ngổn ngang, mọi thứ đều mông lung như làn sương khói, ngay cả nguyên nhân buồn bã đến cuối cùng cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Nàng vùi đầu vào trong vạt áo hắn, hô hấp đều đặn.
“Trước kia ta từng cảm thấy rằng người đàn ông ta yêu là người hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Hắn có một mặt công bằng liêm chính, cũng mang khí thế vang dội. Không phải ta không quên nổi hình ảnh liêm khiết đó của hắn, mà là ta cầu mong hắn trong quãng đời còn lại của mình đều có thể sống yên ổn hạnh phúc như vậy”.
“Nhưng ta dần dần phát hiện ra mùi trầm hương thoang thoảng trên cơ thể hắn ngày qua ngày lại phai nhạt đi, thay vào đó là máu tanh chém giết, bây giờ ta cảm thấy có lẽ thứ ta yêu không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất thế gian mà là một người đàn ông hoàn hảo không hoàn hảo”.
Tô Vũ nói bên tai nàng: “Ta rất vui vì có thể nghe được những lời này của nàng, nhưng đáng tiếc là tối nay nàng uống nhiều rượu rồi”.
“Không liên quan gì đến rượu, ta rất tỉnh táo, ta biết bản thân đang nói gì”.
“Nếu nàng không uống rượu ước chừng ta cũng không nghe được những lời này của nàng. A Nguyệt, nàng có thể giúp ta một chuyện được không?”, Tô Vũ nhét thuốc mỡ mang theo người vào tay Thẩm Nguyệt.
“Trước kia vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại vết thương trên lưng ta đã kết thành sẹo rồi, chỉ là ta tự mình rất khó chạm vào, nàng có thể giúp ta bôi thuốc lên đó không?”
Thứ hắn vừa nhét vào tay nàng chính là thuốc mỡ xóa sẹo.
Thuốc mỡ này rất hiệu nghiệm, do chính tay Tô Vũ điều chế, Thẩm Nguyệt cũng từng dùng qua, chỉ cần thời gian một tháng liền có thể khiến vết sẹo biến mất vô tăm.
Thẩm Nguyệt cúi đầu im lặng nhìn thuốc mỡ trong tay, hỏi: “Tại sao nhất định phải xóa sạch?”
Tô Vũ từ tốn nới lỏng thắt lưng nói: “Nếu lưu lại sau này bị người khác phát hiện ra sẽ rất phiền phức”.
Từ xưa tới nay trên người hắn chưa từng có dấu vết sứt mẻ, trên tay không một vết chai, trong mắt người khác, hắn chỉ là một người đọc sách yếu đuối tay trói gà không chặt.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên, đầu ngón tay nàng tiếp xúc với vòm ngực của hắn, nó còn rắn chắc hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng luồn tay xuyên qua eo hắn, chạm vào tấm lưng hắn.
Khi ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt ve lưng hắn, những vết sẹo loang lổ cũng chạy dọc theo đầu ngón tay nàng, cho dù không nhìn thấy nàng cũng vẫn khắc sâu từng vết sẹo đó vào trong tâm trí mình.
Tất cả đều vì nàng gây ra, trái tim nàng đau thắt như có một bàn tay đang giày xéo vò nát.
Ngón tay nàng khẽ run rẩy, giọng khản đặc: “Có thể không bôi thuốc, giữ chúng lại vì ta được không”.
Tô Vũ ấm giọng đáp: “Giữ lại có ích lợi gì? Khiến nàng buồn bã áy náy sao? Những vết sẹo này vì nàng mà sinh ra, cũng có thể được nàng chữa lành. Sau này cũng sẽ không đau nữa”.
“Ta không muốn”, Thẩm Nguyệt cố chấp: “Chàng là của ta, ngay cả những vết sẹo này cũng thuộc về ta, ta muốn giữ chúng lại”.
“A Nguyệt sẽ không cảm thấy ta thấp hèn sao?”, Tô Vũ trầm giọng: “Rõ ràng rất có khả năng ta sẽ cố ý dùng những vết sẹo này để làm nàng dao động, khiến nàng không nỡ rời xa ta”.
Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Rõ ràng là chàng tự mình nói ra, sao có thể coi là đáng khinh? Chàng không dùng bất kỳ thủ đoạn hay phương thức gì thì ta cũng sẽ luyến tiếc rời phải chia xa chàng…”
Nói rồi nàng ôm lấy vòng eo hắn, dùng lực kéo về phía mình.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường, Tô Vũ trợn mắt nhìn, cả người cũng theo đó đè lên người nàng.
Ánh sáng trong đôi mắt nàng tươi đẹp tới mức khiến con người ta phải say đắm, những giọt nước mắt lấp lánh còn sót lại của nàng thuận theo khóe mắt an nhiên chảy xuống gò má, trong thoáng chốc đã len lỏi vào tóc mai.
“Tô Vũ, dù sau này chàng đi tới đâu, ta cũng sẽ ở bên chàng. Dù là địa ngục hay thiên đường, chàng cũng đừng mơ tưởng tới việc bỏ rơi ta.
Ta muốn cùng chàng đếm những ngày tháng bền lâu.
Dù không thể trải qua những ngày như vậy cũng không hề gì, chung quy sẽ không thể để chàng đơn độc một mình đi trong đêm đen”.
“Vì sao ta đau lòng không lẽ chàng còn không biết sao? Ta căm ghét việc chàng giấu ta, lừa ta, cũng ghét việc chàng coi mạng người như cỏ rác, vô cảm lạnh lùng, nhưng những thứ này… đều không đau đớn bằng việc mất đi chàng… mạng của người khác cũng là mạng nhưng rốt cuộc lại không ai quan trọng hơn mạng sống của chàng”.
Hiện tại khi hồi tưởng lại, nàng căn bản không đủ can đảm để chịu đựng cảm giác đánh mất hắn.
Cho dù hắn tha hóa thế nào, dù hắn âm hiểm xảo trá tới cực điểm thì hắn cũng vẫn là Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói: “Chàng biết ta sợ điều gì không? Ta sợ chàng đã đi trong bóng tối một mình quá lâu, đôi tay cũng vấy nhiễm quá nhiều máu tươi, tương lai sẽ không kịp đi cùng ta tới cuối đường nữa. Nhưng chàng rõ ràng đã đồng ý với ta rằng sau này sẽ không một mình bước đi nữa, chàng đặt tên cho Bắp Chân, chúng ta sẽ là người một gia đình trong tương lai… Nếu chàng làm những thứ này để giúp ta toại nguyện, vậy ai đến giúp chàng đây?”
“Không phải còn có nàng sao, ta làm chuyện xấu nhưng còn có nàng giúp ta khắc phục hậu quả, giúp ta bù đắp. Cho nên ta nghĩ cho dù sau này gặp phải báo ứng, ông trời cũng sẽ cân nhắc tới tình hình cụ thể”.
“Không đủ”, nước mắt Thẩm Nguyệt vừa rơi lã chã vừa lắc đầu: “Muốn báo ứng thì cũng phải báo ứng lên trên đầu ta, bởi xét cho cùng chàng làm những chuyện đó cũng đều là vì ta, oan có đầu nợ có chủ, điều ta không muốn nhìn thấy nhất chính là chàng gặp bất trắc”.
“Nếu thực sự có ngày đó”, Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta cũng nhất định không để nàng nhìn thấy”.
"Tô Vũ, ta đau đầu", Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Qua đây ôm ta đi”.
Tô Vũ sững sờ, thấy dáng vẻ rơi lệ thương tâm này của nàng mới chậm chạp vươn tay ôm ghì lấy nàng vào trong ngực, gắt gao bao lấy.
“A Nguyệt, nàng không tính sổ với ta nữa à”.
“Phải tính, chỉ là trong đầu ta lúc này chỉ là một mớ hỗn độn, nhất thời tính không rõ… Ta sẽ lưu lại rồi từ từ tính sau”, tâm tình của nàng quả thực vô cùng ngổn ngang, mọi thứ đều mông lung như làn sương khói, ngay cả nguyên nhân buồn bã đến cuối cùng cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Nàng vùi đầu vào trong vạt áo hắn, hô hấp đều đặn.
“Trước kia ta từng cảm thấy rằng người đàn ông ta yêu là người hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Hắn có một mặt công bằng liêm chính, cũng mang khí thế vang dội. Không phải ta không quên nổi hình ảnh liêm khiết đó của hắn, mà là ta cầu mong hắn trong quãng đời còn lại của mình đều có thể sống yên ổn hạnh phúc như vậy”.
“Nhưng ta dần dần phát hiện ra mùi trầm hương thoang thoảng trên cơ thể hắn ngày qua ngày lại phai nhạt đi, thay vào đó là máu tanh chém giết, bây giờ ta cảm thấy có lẽ thứ ta yêu không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất thế gian mà là một người đàn ông hoàn hảo không hoàn hảo”.
Tô Vũ nói bên tai nàng: “Ta rất vui vì có thể nghe được những lời này của nàng, nhưng đáng tiếc là tối nay nàng uống nhiều rượu rồi”.
“Không liên quan gì đến rượu, ta rất tỉnh táo, ta biết bản thân đang nói gì”.
“Nếu nàng không uống rượu ước chừng ta cũng không nghe được những lời này của nàng. A Nguyệt, nàng có thể giúp ta một chuyện được không?”, Tô Vũ nhét thuốc mỡ mang theo người vào tay Thẩm Nguyệt.
“Trước kia vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại vết thương trên lưng ta đã kết thành sẹo rồi, chỉ là ta tự mình rất khó chạm vào, nàng có thể giúp ta bôi thuốc lên đó không?”
Thứ hắn vừa nhét vào tay nàng chính là thuốc mỡ xóa sẹo.
Thuốc mỡ này rất hiệu nghiệm, do chính tay Tô Vũ điều chế, Thẩm Nguyệt cũng từng dùng qua, chỉ cần thời gian một tháng liền có thể khiến vết sẹo biến mất vô tăm.
Thẩm Nguyệt cúi đầu im lặng nhìn thuốc mỡ trong tay, hỏi: “Tại sao nhất định phải xóa sạch?”
Tô Vũ từ tốn nới lỏng thắt lưng nói: “Nếu lưu lại sau này bị người khác phát hiện ra sẽ rất phiền phức”.
Từ xưa tới nay trên người hắn chưa từng có dấu vết sứt mẻ, trên tay không một vết chai, trong mắt người khác, hắn chỉ là một người đọc sách yếu đuối tay trói gà không chặt.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên, đầu ngón tay nàng tiếp xúc với vòm ngực của hắn, nó còn rắn chắc hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng luồn tay xuyên qua eo hắn, chạm vào tấm lưng hắn.
Khi ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt ve lưng hắn, những vết sẹo loang lổ cũng chạy dọc theo đầu ngón tay nàng, cho dù không nhìn thấy nàng cũng vẫn khắc sâu từng vết sẹo đó vào trong tâm trí mình.
Tất cả đều vì nàng gây ra, trái tim nàng đau thắt như có một bàn tay đang giày xéo vò nát.
Ngón tay nàng khẽ run rẩy, giọng khản đặc: “Có thể không bôi thuốc, giữ chúng lại vì ta được không”.
Tô Vũ ấm giọng đáp: “Giữ lại có ích lợi gì? Khiến nàng buồn bã áy náy sao? Những vết sẹo này vì nàng mà sinh ra, cũng có thể được nàng chữa lành. Sau này cũng sẽ không đau nữa”.
“Ta không muốn”, Thẩm Nguyệt cố chấp: “Chàng là của ta, ngay cả những vết sẹo này cũng thuộc về ta, ta muốn giữ chúng lại”.
“A Nguyệt sẽ không cảm thấy ta thấp hèn sao?”, Tô Vũ trầm giọng: “Rõ ràng rất có khả năng ta sẽ cố ý dùng những vết sẹo này để làm nàng dao động, khiến nàng không nỡ rời xa ta”.
Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Rõ ràng là chàng tự mình nói ra, sao có thể coi là đáng khinh? Chàng không dùng bất kỳ thủ đoạn hay phương thức gì thì ta cũng sẽ luyến tiếc rời phải chia xa chàng…”
Nói rồi nàng ôm lấy vòng eo hắn, dùng lực kéo về phía mình.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường, Tô Vũ trợn mắt nhìn, cả người cũng theo đó đè lên người nàng.
Ánh sáng trong đôi mắt nàng tươi đẹp tới mức khiến con người ta phải say đắm, những giọt nước mắt lấp lánh còn sót lại của nàng thuận theo khóe mắt an nhiên chảy xuống gò má, trong thoáng chốc đã len lỏi vào tóc mai.
“Tô Vũ, dù sau này chàng đi tới đâu, ta cũng sẽ ở bên chàng. Dù là địa ngục hay thiên đường, chàng cũng đừng mơ tưởng tới việc bỏ rơi ta.
Ta muốn cùng chàng đếm những ngày tháng bền lâu.
Dù không thể trải qua những ngày như vậy cũng không hề gì, chung quy sẽ không thể để chàng đơn độc một mình đi trong đêm đen”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.