Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 532: Muốn ôm thì cứ ôm
Thiên Quân
08/11/2022
Từ khi Tô Vũ bị bắt cho đến nay, Thẩm Nguyệt chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng bây giờ khi nghe được tiếng khóc không thể kìm nén của nàng, nhìn thấy nàng khóc như một đứa trẻ ở trước mặt Tô Vũ, trong lòng Tần Như Lương cũng cảm thấy đau đớn, hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Chỉ có khi ở trước mặt Tô Vũ thì nữ nhân này mới thể hiện ra mặt chân thật và mềm yếu nhất của mình.
Chỉ có Tô Vũ mới có thể khiến cho nàng bôn ba khắp nơi không ăn không ngủ, còn khiến cho nàng rơi lệ không ngừng.
Tất cả mọi sự dịu dàng của nàng chỉ được trao cho một người nam nhân chính là Tô Vũ.
Tần Như Lương cảm thấy chua xót. Trái tim hắn ta như bị một bàn tay siết chặt đến cực điểm, khi không còn có thể thở nổi thì nó mới thả lỏng ra.
Còn gì đau đớn hơn thế này nữa?
Nắm tay của hắn ta cũng chậm rãi buông lỏng. Hắn ta thầm nghĩ rằng nếu có thể khiến cho Thẩm Nguyệt khóc lớn để giải tỏa thì cho dù nàng có ở trong vòng tay của một nam nhân khác cũng rất đáng.
Đôi môi mát lạnh của Tô Vũ đặt trên mặt Thẩm Nguyệt, lau đi nước mắt của nàng, hôn lên khóe mắt nàng trước khi một đợt nước mắt nữa có thể rơi xuống.
Hơi thở quấn quanh khiến nàng run rẩy.
Giọng nói của Tô Vũ thì thầm ở bên tai dỗ dành nàng: "Đừng khóc, người ta sẽ cười đó. Ta bây giờ đã không sao nữa rồi".
“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non gọi tên hắn: “Tô Vũ”.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy chỉ cần gọi tên của hắn cũng khiến cho nàng đau lòng như lúc này.
Tô Vũ đáp lại nàng bằng một nụ cười, tuy rằng cơ thể có phần yếu ớt nhưng nét mặt hắn vẫn anh tuấn tao nhã đến mê người, hắn nói: "Nàng tính trăm phương ngàn kế đến đây mà không định ôm ta hay sao?”
“Ta sợ sẽ làm vết thương của chàng bị đau”, nàng sợ, rất sợ sự lỗ mãng của mình sẽ khiến hắn bị thương, khiến hắn phải đau đớn.
Vì vậy cho dù nàng có muốn ôm hắn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng cũng phải kiềm chế.
Tô Vũ rũ hàng mi dài xuống, mang theo vẻ thận trọng cùng ẩn nhẫn của nàng thu hết vào đáy mắt. Đôi mắt hắn như nổi lên ánh lửa chỉ chiếu sáng một mình nàng.
Khi không có Thẩm Nguyệt bên cạnh thì hắn luôn trầm lặng thờ ơ, chỉ có nàng mới có thể quấy rầy tâm trí của hắn.
Đột nhiên Tô Vũ vươn tay ra, vòng tay ôm lấy Thẩm Nguyệt, dùng sức ép sát nàng vào lòng.
Tô Vũ cầm hai tay nàng vòng qua eo mình, áp đầu nàng vào lòng mình, để nàng lắng nghe nhịp tim của mình rồi dịu dàng nói: "Muốn ôm thì cứ ôm thật chặt, cho dù đau đến thấu xương cũng không bằng cảm giác tươi đẹp như gió xuân này".
Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, bất giác lại rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vạt áo của hắn, hơi nóng ẩm ướt xuyên qua vạt áo trước truyền đến lồng ngực của hắn.
Cái nóng như thiêu đốt tràn vào trong lòng Tô Vũ giống như đang dày vò hắn.
"Nếu như sớm biết trên người chàng có nhiều vết thương như vậy thì ta đã mang theo thuốc rồi".
"Không cần dùng thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ lành, chẳng qua sẽ lâu hơn một chút thôi".
Thẩm Nguyệt lại ôm hắn, nàng không dám dùng quá nhiều lực nhưng lại nhịn không được muốn dùng lực, thân thể cứng ngắc rối rắm.
So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không chút kiêng kỵ, hắn siết chặt vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong mình.
Mặc dù hắn đang rất yếu nhưng hắn vẫn không tiếc sức lực ôm lấy Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ nói: "A Nguyệt, lá gan của nàng đúng là không nhỏ, còn dám cải trang trà trộn vào đại lý tự".
Thẩm Nguyệt nói: "Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, từ lúc chàng bị bắt đi cho đến nay, ta chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục sống. Ta tất nhiên phải to gan lớn mật, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn".
Tô Vũ ôm đầu nàng, luồn mấy đầu ngón tay thon dài vào tóc nàng, dường như còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, hắn trầm giọng nói: "Có vất vả lắm không?"
Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: "Ta không biết vất vả là gì, ta chỉ nghĩ những chuyện tuyệt vọng mà ta đang trải qua cũng là những chuyện mà chàng nhất định đã từng trải qua, vì cứu ta, cho dù không còn lối thoát thì chàng cũng sẽ dùng hai bàn tay trần của mình để đào ra một đường máu".
Rồi nàng lại nói: "Như vậy cũng tốt, ông trời sắp xếp như vậy đã khiến ta có thể hiểu được chàng đã từng đau khổ vất vả như thế nào. Những chuyện mà ta đã làm, có lẽ vĩnh viễn cũng không bằng một phần của chàng".
Thẩm Nguyệt nhớ tới chính sự, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Tô Vũ nhưng Tô Vũ không chịu buông tay, hắn thì thầm bên tai nàng: "Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, ta có thể nghe thấy được".
Thẩm Nguyệt lại dựa sát vào người hắn, quyến luyến nói: "Ta không biết phải làm cách nào để cứu chàng, những cách ta nghĩ ra đều rất vụng về, cuối cùng hôm nay mới được gặp lại chàng, chàng có thể chỉ cho ta biết cách nào tốt hơn không?"
Tô Vũ giống như một người thầy kiên nhẫn tỉ mỉ hướng dẫn từng bước cho học trò của mình, hắn nhỏ nhẹ nói: "Vậy nàng nói ta nghe thử xem nàng đã nghĩ ra những cách gì?"
Nhưng bây giờ khi nghe được tiếng khóc không thể kìm nén của nàng, nhìn thấy nàng khóc như một đứa trẻ ở trước mặt Tô Vũ, trong lòng Tần Như Lương cũng cảm thấy đau đớn, hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Chỉ có khi ở trước mặt Tô Vũ thì nữ nhân này mới thể hiện ra mặt chân thật và mềm yếu nhất của mình.
Chỉ có Tô Vũ mới có thể khiến cho nàng bôn ba khắp nơi không ăn không ngủ, còn khiến cho nàng rơi lệ không ngừng.
Tất cả mọi sự dịu dàng của nàng chỉ được trao cho một người nam nhân chính là Tô Vũ.
Tần Như Lương cảm thấy chua xót. Trái tim hắn ta như bị một bàn tay siết chặt đến cực điểm, khi không còn có thể thở nổi thì nó mới thả lỏng ra.
Còn gì đau đớn hơn thế này nữa?
Nắm tay của hắn ta cũng chậm rãi buông lỏng. Hắn ta thầm nghĩ rằng nếu có thể khiến cho Thẩm Nguyệt khóc lớn để giải tỏa thì cho dù nàng có ở trong vòng tay của một nam nhân khác cũng rất đáng.
Đôi môi mát lạnh của Tô Vũ đặt trên mặt Thẩm Nguyệt, lau đi nước mắt của nàng, hôn lên khóe mắt nàng trước khi một đợt nước mắt nữa có thể rơi xuống.
Hơi thở quấn quanh khiến nàng run rẩy.
Giọng nói của Tô Vũ thì thầm ở bên tai dỗ dành nàng: "Đừng khóc, người ta sẽ cười đó. Ta bây giờ đã không sao nữa rồi".
“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non gọi tên hắn: “Tô Vũ”.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy chỉ cần gọi tên của hắn cũng khiến cho nàng đau lòng như lúc này.
Tô Vũ đáp lại nàng bằng một nụ cười, tuy rằng cơ thể có phần yếu ớt nhưng nét mặt hắn vẫn anh tuấn tao nhã đến mê người, hắn nói: "Nàng tính trăm phương ngàn kế đến đây mà không định ôm ta hay sao?”
“Ta sợ sẽ làm vết thương của chàng bị đau”, nàng sợ, rất sợ sự lỗ mãng của mình sẽ khiến hắn bị thương, khiến hắn phải đau đớn.
Vì vậy cho dù nàng có muốn ôm hắn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng cũng phải kiềm chế.
Tô Vũ rũ hàng mi dài xuống, mang theo vẻ thận trọng cùng ẩn nhẫn của nàng thu hết vào đáy mắt. Đôi mắt hắn như nổi lên ánh lửa chỉ chiếu sáng một mình nàng.
Khi không có Thẩm Nguyệt bên cạnh thì hắn luôn trầm lặng thờ ơ, chỉ có nàng mới có thể quấy rầy tâm trí của hắn.
Đột nhiên Tô Vũ vươn tay ra, vòng tay ôm lấy Thẩm Nguyệt, dùng sức ép sát nàng vào lòng.
Tô Vũ cầm hai tay nàng vòng qua eo mình, áp đầu nàng vào lòng mình, để nàng lắng nghe nhịp tim của mình rồi dịu dàng nói: "Muốn ôm thì cứ ôm thật chặt, cho dù đau đến thấu xương cũng không bằng cảm giác tươi đẹp như gió xuân này".
Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, bất giác lại rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vạt áo của hắn, hơi nóng ẩm ướt xuyên qua vạt áo trước truyền đến lồng ngực của hắn.
Cái nóng như thiêu đốt tràn vào trong lòng Tô Vũ giống như đang dày vò hắn.
"Nếu như sớm biết trên người chàng có nhiều vết thương như vậy thì ta đã mang theo thuốc rồi".
"Không cần dùng thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ lành, chẳng qua sẽ lâu hơn một chút thôi".
Thẩm Nguyệt lại ôm hắn, nàng không dám dùng quá nhiều lực nhưng lại nhịn không được muốn dùng lực, thân thể cứng ngắc rối rắm.
So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không chút kiêng kỵ, hắn siết chặt vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong mình.
Mặc dù hắn đang rất yếu nhưng hắn vẫn không tiếc sức lực ôm lấy Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ nói: "A Nguyệt, lá gan của nàng đúng là không nhỏ, còn dám cải trang trà trộn vào đại lý tự".
Thẩm Nguyệt nói: "Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, từ lúc chàng bị bắt đi cho đến nay, ta chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục sống. Ta tất nhiên phải to gan lớn mật, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn".
Tô Vũ ôm đầu nàng, luồn mấy đầu ngón tay thon dài vào tóc nàng, dường như còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, hắn trầm giọng nói: "Có vất vả lắm không?"
Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: "Ta không biết vất vả là gì, ta chỉ nghĩ những chuyện tuyệt vọng mà ta đang trải qua cũng là những chuyện mà chàng nhất định đã từng trải qua, vì cứu ta, cho dù không còn lối thoát thì chàng cũng sẽ dùng hai bàn tay trần của mình để đào ra một đường máu".
Rồi nàng lại nói: "Như vậy cũng tốt, ông trời sắp xếp như vậy đã khiến ta có thể hiểu được chàng đã từng đau khổ vất vả như thế nào. Những chuyện mà ta đã làm, có lẽ vĩnh viễn cũng không bằng một phần của chàng".
Thẩm Nguyệt nhớ tới chính sự, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Tô Vũ nhưng Tô Vũ không chịu buông tay, hắn thì thầm bên tai nàng: "Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, ta có thể nghe thấy được".
Thẩm Nguyệt lại dựa sát vào người hắn, quyến luyến nói: "Ta không biết phải làm cách nào để cứu chàng, những cách ta nghĩ ra đều rất vụng về, cuối cùng hôm nay mới được gặp lại chàng, chàng có thể chỉ cho ta biết cách nào tốt hơn không?"
Tô Vũ giống như một người thầy kiên nhẫn tỉ mỉ hướng dẫn từng bước cho học trò của mình, hắn nhỏ nhẹ nói: "Vậy nàng nói ta nghe thử xem nàng đã nghĩ ra những cách gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.