Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 356: Nấu canh bồ câu
Thiên Quân
27/08/2022
Con chim bồ câu sợ hãi muốn bay đi nhưng Tô Vũ vừa giơ tay đã có thể dễ
dàng bắt lấy chân của nó khiến cho nó không thể nào bay đi được nữa.
Tô Vũ rút thư của tên đội trưởng ra rồi thản nhiên liếc nhìn qua.
Con người nhìn hiền lành vô hại trước mặt cứ như vậy đã kết liễu mạng sống của một người mà nét mặt còn không chút thay đổi.
Mặc dù Hạ Du đã biết Tô Vũ là người như thế nào, trước đây hắn ta đã từng chứng kiến Tô Vũ giết người không chớp mắt, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến lần nữa hắn ta vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Cho nên Hạ Du mới đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Tô Vũ vừa liếc mắt nhìn bức thư vừa thản nhiên hỏi: "Đã trễ thế này rồi, ngươi còn ra đây làm gì?"
Hạ Du cảm thấy cổ của mình lạnh toát, rất sợ Tô Vũ đột nhiên nổi hứng giết người diệt khẩu.
Hạ Du ngập ngừng nói: "Ta đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm cái gì đó để ăn. Vừa rồi ta không nhìn thấy gì cả".
“Ừm”, Tô Vũ vẫn thản nhiên đáp.
Hạ Du im lặng một lúc rồi lại hỏi: "Trong thư viết gì vậy?"
Tô Vũ cất mảnh thư đi rồi nói: "Chỉ viết về chuyện hôm nay A Nguyệt đi cứu trợ thiên tai đã chiếm được cảm tình của người dân toàn thành và sự kính yêu của các tướng sĩ đóng quân ở biên cương".
Hạ Du nói: "Nếu như hoàng đế thật sự đọc được bức thư này thì ông ta nhất định sẽ không để yên cho Thẩm Nguyệt".
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải là ngươi đã lâu không truyền tin về kinh đô rồi hay sao?”, Tô Vũ nói: "Ngày mai ngươi có thể tìm người đưa thư ở trạm dịch để bọn họ chuyển thư về kinh đô".
Hạ Du sờ sờ mũi nói: "Từ khi các người đi Dạ Lương thì ở thành Huyền không có gì để báo cáo, cho nên cũng đã lâu ta không viết thư. Cho dù có muốn viết thì ta cũng không biết phải viết cái gì".
"Ngươi cứ viết về những chuyện đã xảy ra, hoàng đế chắc chắn quan tâm nhất đến vấn đề hòa đàm giữa hai nước".
Hạ Du nói: “Được rồi, ngày mai ta sẽ viết”, sau đó hắn ta lại nhìn xuống kẻ đang nằm gục trên mặt đất rồi hỏi: “Làm gì với hắn ta đây?”
"Gọi sư phụ của ngươi đến đi, ông ta sẽ biết phải xử lý thế nào".
Tô Vũ bước vào hành lang, đưa bồ câu cho Hạ Du rồi nói: "Cẩn thận một chút, đừng để cho nó bay mất".
Hạ Du nhận lấy con chim bồ câu, nhìn thấy Tô Vũ bước ngang qua mình thì không thể không hỏi: "Ta phải làm gì với con chim bồ câu này đây?"
"Ngươi cứ giữ nó đi, ngày mai ta sẽ thịt nó hầm canh cho A Nguyệt dùng".
"Được".
Sau khi Tô Vũ rời đi thì Hạ Du mới bước xuống bậc thềm rồi đi tới chỗ tên đội trưởng đội hộ vệ sau đó giơ chân đá đá vào người hắn ta.
Hắn ta không phản ứng lại, tất nhiên là đã chết rồi. Tô Vũ đã ra tay thì làm sao có thể chừa cho hắn ta con đường sống được?
Hạ Du đã dần quen với việc nhìn thấy người chết, sau khi bình tĩnh lại khi nhìn thấy thủ đoạn giết người của Tô Vũ thì cũng không còn quá sợ hãi.
Hạ Du đẩy xác tên đội trưởng vào trong một bụi cỏ gần đó để che đậy, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Sau đó hắn ta mới đi tìm Hoắc tướng quân sư phụ của mình.
Hoắc tướng quân không nói lời nào liền thu xếp tốt hậu quả, ông ta vừa nhìn liền biết nguyên do.
Hạ Du hỏi: "Sư phụ, người cùng Tô Vũ đã sớm cùng một phe rồi sao?"
Hoặc tướng quân kín đáo nhìn Hạ Du bằng ánh mắt thâm trầm rồi nói: "Sáng nay hắn đã để cho công chúa Tĩnh Nguyệt kéo ngươi, bây giờ lại cho ngươi nhìn thấy chuyện này có nghĩa rằng hắn không xem ngươi là người ngoài, cho nên đối với chuyện tối nay ngươi không được nói cho người khác biết".
“Ngay cả Thẩm Nguyệt mà ta cũng không được nói hay sao?”, Hạ Du hỏi.
Hoắc tướng quân nói: "Ngươi nói ra chuyện này, ngoại trừ làm cho công chúa Tĩnh Nguyệt thêm lo lắng thì có lợi ích gì?"
Hạ Du ngẫm lại thì thấy ông ta nói cũng có lý.
Ngày hôm sau, Hạ Du đang vặt lông chim bồ câu thì Tần Như Lương đi qua nhìn thấy liền cau mày hỏi: "Bồ câu đưa thư ở đâu ra vậy?"
Hạ Du ngạc nhiên nói: "Mới nhìn thoáng qua làm sao ngươi có thể biết được đây là chim bồ câu đưa thư?"
"Trên chân của nó có dấu vết bị ống thư mài hằn lên".
Hạ Du thản nhiên nói: "Ngươi có mắt nhìn đó. Đêm qua con chim bồ câu này từ đâu bay vào trong viện bị ta bắt gặp, hẳn là nó bay trong lúc trời còn mưa lớn cho nên đầu óc bị rối loạn, ngay cả phương hướng cũng không xác định được".
Vặt lông nó được một lúc thì Hạ Du cảm thấy tốn sức quá bèn nói: "Đại học sĩ nói rằng con chim bồ câu này vừa hay có thể dùng để nấu canh cho Thẩm Nguyệt, nhưng mà chuyện vặt lông sao lại phiền toái như vậy chứ?"
Tần Như Lương im lặng một hồi rồi mới nói: "Ngươi không biết nên trụng nước sôi trước rồi mới vặt lông sao?"
"Còn có bước đó nữa sao?"
"Gà ở nhà ngươi trước đây đều vặt lông sống như thế này sao?"
"Ta chỉ biết ăn thịt gà chứ chưa bao giờ thấy gà bị vặt lông như thế nào".
Tần Như Lương đi tới cầm lấy con chim bồ câu rồi nói: "Để đó cho ta".
Sau đó hắn ta mới đun một nồi nước sôi rồi trụng sơ con chim bồ câu trong nước sôi. Hạ Du tấm tắc nói: "Không ngờ đại tướng quân còn làm được chuyện này".
"Không phải ai cũng biết làm ngay từ đầu, không biết thì có thể học".
Điều kiện ở thành Vân vẫn còn tốt hơn một chút, tạm thời vẫn còn có lương thực. Tần Như Lương tuy không thể giúp đỡ ở phương diện khác nhưng vẫn có thể xuống bếp nấu thức ăn.
Tuy hắn ta là một phế nhân nhưng việc nấu một bát canh cũng không thành vấn đề.
Đến buổi chiều thì Thẩm Nguyệt liền có canh bồ câu thơm ngon để dùng.
Tần Như Lương đặt bát canh vào tay Hạ Du, nhờ Hạ Du mang cho Thẩm Nguyệt dùng.
Hạ Du cảm thán nói: "Dù sao thì ngươi cũng đã mất cả nửa ngày mới nấu xong được món canh này, sao ngươi không tự mình đưa cho nàng chứ?"
Tần Như Lương không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ nói: "Có đưa hay không là tùy ngươi, ta còn có việc khác phải làm".
Nói xong Tần Như Lương liền rời đi trước.
Hạ Du nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn ta rồi thuận miệng nói: "Ngươi thì còn có chuyện gì để làm chứ? Ngươi là người nhàn nhã nhất trong số mọi người mà".
Tần Như Lương dừng chân một chút thì Hạ Du mới đột nhiên nhận ra mình đã nói sai, nhưng Tần Như Lương cũng không trả lời, liền sải bước rời đi.
Tô Vũ rút thư của tên đội trưởng ra rồi thản nhiên liếc nhìn qua.
Con người nhìn hiền lành vô hại trước mặt cứ như vậy đã kết liễu mạng sống của một người mà nét mặt còn không chút thay đổi.
Mặc dù Hạ Du đã biết Tô Vũ là người như thế nào, trước đây hắn ta đã từng chứng kiến Tô Vũ giết người không chớp mắt, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến lần nữa hắn ta vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Cho nên Hạ Du mới đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Tô Vũ vừa liếc mắt nhìn bức thư vừa thản nhiên hỏi: "Đã trễ thế này rồi, ngươi còn ra đây làm gì?"
Hạ Du cảm thấy cổ của mình lạnh toát, rất sợ Tô Vũ đột nhiên nổi hứng giết người diệt khẩu.
Hạ Du ngập ngừng nói: "Ta đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm cái gì đó để ăn. Vừa rồi ta không nhìn thấy gì cả".
“Ừm”, Tô Vũ vẫn thản nhiên đáp.
Hạ Du im lặng một lúc rồi lại hỏi: "Trong thư viết gì vậy?"
Tô Vũ cất mảnh thư đi rồi nói: "Chỉ viết về chuyện hôm nay A Nguyệt đi cứu trợ thiên tai đã chiếm được cảm tình của người dân toàn thành và sự kính yêu của các tướng sĩ đóng quân ở biên cương".
Hạ Du nói: "Nếu như hoàng đế thật sự đọc được bức thư này thì ông ta nhất định sẽ không để yên cho Thẩm Nguyệt".
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải là ngươi đã lâu không truyền tin về kinh đô rồi hay sao?”, Tô Vũ nói: "Ngày mai ngươi có thể tìm người đưa thư ở trạm dịch để bọn họ chuyển thư về kinh đô".
Hạ Du sờ sờ mũi nói: "Từ khi các người đi Dạ Lương thì ở thành Huyền không có gì để báo cáo, cho nên cũng đã lâu ta không viết thư. Cho dù có muốn viết thì ta cũng không biết phải viết cái gì".
"Ngươi cứ viết về những chuyện đã xảy ra, hoàng đế chắc chắn quan tâm nhất đến vấn đề hòa đàm giữa hai nước".
Hạ Du nói: “Được rồi, ngày mai ta sẽ viết”, sau đó hắn ta lại nhìn xuống kẻ đang nằm gục trên mặt đất rồi hỏi: “Làm gì với hắn ta đây?”
"Gọi sư phụ của ngươi đến đi, ông ta sẽ biết phải xử lý thế nào".
Tô Vũ bước vào hành lang, đưa bồ câu cho Hạ Du rồi nói: "Cẩn thận một chút, đừng để cho nó bay mất".
Hạ Du nhận lấy con chim bồ câu, nhìn thấy Tô Vũ bước ngang qua mình thì không thể không hỏi: "Ta phải làm gì với con chim bồ câu này đây?"
"Ngươi cứ giữ nó đi, ngày mai ta sẽ thịt nó hầm canh cho A Nguyệt dùng".
"Được".
Sau khi Tô Vũ rời đi thì Hạ Du mới bước xuống bậc thềm rồi đi tới chỗ tên đội trưởng đội hộ vệ sau đó giơ chân đá đá vào người hắn ta.
Hắn ta không phản ứng lại, tất nhiên là đã chết rồi. Tô Vũ đã ra tay thì làm sao có thể chừa cho hắn ta con đường sống được?
Hạ Du đã dần quen với việc nhìn thấy người chết, sau khi bình tĩnh lại khi nhìn thấy thủ đoạn giết người của Tô Vũ thì cũng không còn quá sợ hãi.
Hạ Du đẩy xác tên đội trưởng vào trong một bụi cỏ gần đó để che đậy, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Sau đó hắn ta mới đi tìm Hoắc tướng quân sư phụ của mình.
Hoắc tướng quân không nói lời nào liền thu xếp tốt hậu quả, ông ta vừa nhìn liền biết nguyên do.
Hạ Du hỏi: "Sư phụ, người cùng Tô Vũ đã sớm cùng một phe rồi sao?"
Hoặc tướng quân kín đáo nhìn Hạ Du bằng ánh mắt thâm trầm rồi nói: "Sáng nay hắn đã để cho công chúa Tĩnh Nguyệt kéo ngươi, bây giờ lại cho ngươi nhìn thấy chuyện này có nghĩa rằng hắn không xem ngươi là người ngoài, cho nên đối với chuyện tối nay ngươi không được nói cho người khác biết".
“Ngay cả Thẩm Nguyệt mà ta cũng không được nói hay sao?”, Hạ Du hỏi.
Hoắc tướng quân nói: "Ngươi nói ra chuyện này, ngoại trừ làm cho công chúa Tĩnh Nguyệt thêm lo lắng thì có lợi ích gì?"
Hạ Du ngẫm lại thì thấy ông ta nói cũng có lý.
Ngày hôm sau, Hạ Du đang vặt lông chim bồ câu thì Tần Như Lương đi qua nhìn thấy liền cau mày hỏi: "Bồ câu đưa thư ở đâu ra vậy?"
Hạ Du ngạc nhiên nói: "Mới nhìn thoáng qua làm sao ngươi có thể biết được đây là chim bồ câu đưa thư?"
"Trên chân của nó có dấu vết bị ống thư mài hằn lên".
Hạ Du thản nhiên nói: "Ngươi có mắt nhìn đó. Đêm qua con chim bồ câu này từ đâu bay vào trong viện bị ta bắt gặp, hẳn là nó bay trong lúc trời còn mưa lớn cho nên đầu óc bị rối loạn, ngay cả phương hướng cũng không xác định được".
Vặt lông nó được một lúc thì Hạ Du cảm thấy tốn sức quá bèn nói: "Đại học sĩ nói rằng con chim bồ câu này vừa hay có thể dùng để nấu canh cho Thẩm Nguyệt, nhưng mà chuyện vặt lông sao lại phiền toái như vậy chứ?"
Tần Như Lương im lặng một hồi rồi mới nói: "Ngươi không biết nên trụng nước sôi trước rồi mới vặt lông sao?"
"Còn có bước đó nữa sao?"
"Gà ở nhà ngươi trước đây đều vặt lông sống như thế này sao?"
"Ta chỉ biết ăn thịt gà chứ chưa bao giờ thấy gà bị vặt lông như thế nào".
Tần Như Lương đi tới cầm lấy con chim bồ câu rồi nói: "Để đó cho ta".
Sau đó hắn ta mới đun một nồi nước sôi rồi trụng sơ con chim bồ câu trong nước sôi. Hạ Du tấm tắc nói: "Không ngờ đại tướng quân còn làm được chuyện này".
"Không phải ai cũng biết làm ngay từ đầu, không biết thì có thể học".
Điều kiện ở thành Vân vẫn còn tốt hơn một chút, tạm thời vẫn còn có lương thực. Tần Như Lương tuy không thể giúp đỡ ở phương diện khác nhưng vẫn có thể xuống bếp nấu thức ăn.
Tuy hắn ta là một phế nhân nhưng việc nấu một bát canh cũng không thành vấn đề.
Đến buổi chiều thì Thẩm Nguyệt liền có canh bồ câu thơm ngon để dùng.
Tần Như Lương đặt bát canh vào tay Hạ Du, nhờ Hạ Du mang cho Thẩm Nguyệt dùng.
Hạ Du cảm thán nói: "Dù sao thì ngươi cũng đã mất cả nửa ngày mới nấu xong được món canh này, sao ngươi không tự mình đưa cho nàng chứ?"
Tần Như Lương không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ nói: "Có đưa hay không là tùy ngươi, ta còn có việc khác phải làm".
Nói xong Tần Như Lương liền rời đi trước.
Hạ Du nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn ta rồi thuận miệng nói: "Ngươi thì còn có chuyện gì để làm chứ? Ngươi là người nhàn nhã nhất trong số mọi người mà".
Tần Như Lương dừng chân một chút thì Hạ Du mới đột nhiên nhận ra mình đã nói sai, nhưng Tần Như Lương cũng không trả lời, liền sải bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.