Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 157: Nô tỳ đi lấy chổi

Thiên Quân

17/07/2022

Thẩm Nguyệt sao có thể không đau lòng cho được, nhưng vẫn cười nói: “Dù gì thì giờ thằng bé cũng về rồi đây, chịu chút khổ cũng đáng”.

Bắp Chân ăn no xong thì ngoẹo đầu sang một bên ngủ, từ khi về Trì Xuân Uyển thì bé không hề khóc chút nào.

Đến khi bé tỉnh thì lại quay về những ngày ăn ngủ ngủ ăn.

Thẩm Nguyệt nhéo mông Bắp Chân, cào lòng bàn chân bé, nhưng bé lại không kêu rên gì nữa. Có những lúc bị Thẩm Nguyệt đánh thức thì cũng chỉ mở mắt ra ung dung nhìn nàng rồi lại nhắm mắt tiếp.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: “Con không thèm chấp mẹ”.

Thẩm Nguyệt tức tối: “Ôi, kẻ nào, kẻ nào bảo nó khóc ngày khóc đêm không chịu dừng hả? Con thử khóc cho mẹ xem nào!”

Nàng bắt đầu nghi ngờ việc Bắp Chân khóc lóc không ngừng liệu có phải là tin đồn hay không.

Ngọc Nghiên vui vẻ nói: “Công chúa là mẹ của Bắp Chân, Bắp Chân về với mẹ thì khóc làm gì nữa. Bắp Chân nhà chúng ta không phải không biết khóc mà là lười khóc thôi”.

Lười đến mức này đúng là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt thấy.

Thẩm Nguyệt ngày ngày trêu đùa con trai, rèn luyện thân thể, rất là thoải mái.

Nhưng chỉ có một điểm khiến Thẩm Nguyệt rất khó chịu.

Bộ ngực của nàng cứ căng lên, ban ngày thì không cảm thấy gì nhưng đến tối lại sưng và đau.

Ban đầu thì không hiện rõ lắm, sau này mỗi đêm nàng đều lăn lộn khó ngủ.

Thôi thị thấy Thẩm Nguyệt không ngủ nổi, dáng vẻ hơi tiều tụy, bèn nói: “Công chúa, sau khi sinh đều như vậy cả, đây là công chúa đang căng sữa, nếu không khơi thông thì sẽ sưng đau”.

Thẩm Nguyệt sốt ruột vuốt tóc, nói: “Nhị nương có kinh nghiệm hơn ta, nói xem ta nên làm gì đây?”

“Cách tốt nhất đương nhiên là cho Bắp Chân bú”.

Thẩm Nguyệt sững sờ, nói: “Ngươi vẫn luôn cho Bắp Chân bú mà, ta không cho đâu”.

Ở Đại Sở, phụ nữ nhà giàu sau khi sinh đều tìm bà vú cho con bú sữa vì không muốn mất dáng ngực.



Thẩm Nguyệt cũng không quá quan tâm việc này, nhưng vấn cmn đề là nàng còn chưa yêu ai bao giờ, sinh con thì thôi đi, nhưng để một đứa gà mờ trong tình yêu như nàng đốt cháy giai đoạn đến bước cho đứa bé bú thì... xin lỗi, nàng chưa chấp nhận được!

Huống hồ ngay từ đầu đã có Thôi thị nên nàng càng không nghĩ đến việc cho con bú sữa.

Bây giờ nói đến chuyện này đúng là có chút cản trở tâm lý.

Thẩm Nguyệt xua tay, tỏ ý không chịu.

Thôi thị lại nói: “Công chúa đừng trách nhị nương lắm lời, nhưng nếu công chúa muốn cho bú thì Bắp Chân cũng chưa chắc đã hút được sữa. Trẻ con ít sức, không có sữa sẽ khó chịu, dân gian có một cách làm đó là để đàn ông giúp đỡ hút sữa ra.

Thẩm Nguyệt im lặng, khổ sở nói: “Vậy thì càng không cần nói nữa, ta biết tìm đâu ra một người đàn ông để hút sữa ra bây giờ?”

Thẩm Nguyệt nghĩ, cùng lắm thì chịu đựng qua cái thời kỳ này mấy tháng, có lẽ sau này sẽ ổn trở lại.

Ai mà ngờ Thôi thị lại đi nói chuyện này cho Tô Vũ, nói là công chúa không ổn.

Thôi thị cho rằng nên để đại nhân của bà ta đến giải quyết triệt để chuyện này.

Đêm đó, Thẩm Nguyệt đang lăn qua lăn lại thì Tô Vũ đã đến.

Thôi thị nói nhỏ với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, đại nhân đến rồi”.

Thẩm Nguyệt giật bắn dậy, dở khóc dở cười: “Lúc này hắn đến làm cái đếch gì?”

“Đương nhiên là đến thăm công chúa rồi ạ”.

Nếu để hắn nhìn thấy dáng vẻ bản thân bây giờ không ngủ được vì sưng ngực thì chắc hắn sẽ châm dầu vào lửa đến cháy đen mất!

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, hơi xoa ngực, phát hiện nghĩ đến đây thì nàng càng đau ngực hơn.

Thôi thị không nói thêm gì, chỉ mở cửa cho Tô Vũ đi vào.

Tô Vũ mặc áo đen, thản nhiên đi vào phòng, ánh hoàng hôn chiếu khắp thân thể hắn, mang theo một mùi hương mát mẻ.

Tóc hắn tán loạn ở sau lưng, có mấy sợi vắt trên vai, phảng phất như xen lẫn mấy phần ướt át.

Tô Vũ khép mắt nhìn Thẩm Nguyệt, đôi mắt đen như mực khẽ giãn ra, mỉm cười nói: “Nghe nói dạo này cô không khỏe lắm nên ta tới thăm”.



Thẩm Nguyệt vừa nhìn thấy nụ cười thâm sâu kia thì bắt đầu tê dại cả đầu: “Thăm cái đếch, ta rất ổn, ngươi đi đi! Nếu không ta bảo nhị nương cầm chổi đuổi ngươi đi đó”.

Thôi thị rất nghe lời, nói: “Công chúa chờ chút, nô tỳ đi ra ngoài lấy chổi ạ”.

Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn Thôi thị định lui ra. Nàng có dự cảm Thôi thị lần này ra ngoài thì chắc chắn sẽ không quay về kể cả khi Tô Vũ đã rời đi, cầm chổi cái quái gì.

Thẩm Nguyệt buồn rầu nói: “Nè, nhị nương, rốt cuộc ngươi ở phe nào hả?”

Thôi thị nói: “Nô tỳ đương nhiên là hy vọng công chúa có thể khỏe lại nhanh”.

Tô Vũ nói: “Không vội, mau đi lấy một chậu nước đến đây”.

Thế là Thôi thị đến lấy nước vào đây rồi lui ra.

Tô Vũ đứng trước chậu nước, chậm rãi rửa sạch tay, Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ như nhìn đại địch.

Sau khi rửa tay xong, hắn dùng khăn lau sạch nước đi rồi mới bước về chỗ Thẩm Nguyệt.

Thấy Thẩm Nguyệt rất kháng cự, Tô Vũ chỉ nhìn nàng: “Ta chỉ khám thôi chứ có làm gì cô đâu mà phòng ngự ghê thế”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Lại còn chỉ khám thôi, ngươi nghĩ y thuật của ngươi giỏi lắm à”.

“Có bệnh thì phải chữa chứ, mau chìa tay ra nào”.

Thẩm Nguyệt chưa chủ động chìa tay ra thì Tô Vũ đã đi tới, cầm tay Thẩm Nguyệt, đặt tay lên mạch của nàng, khép mắt chẩn đoán một chút.

“Ngươi mới là đồ có bệnh, đồ điên!”

Tô Vũ thả tay ra, mỉm cười: “Can hỏa hư vượng, tức ngực khó thở, nhìn sắc mặt của cô thì buổi tối không được nghỉ ngơi nhiều, có chút tiều tụy”.

Nói xong, ánh mắt liền rơi vào ngực của Thẩm Nguyệt, sâu xa nói: “Đúng là lớn lên không ít”.

Thẩm Nguyệt nhìn theo ánh mắt của hắn, hướng vào ngực mình, lập tức vừa thẹn vừa giận nói: “Lớn hay không thì liên quan gì đến ngươi? Tô Vũ, ta không ngờ ngươi lại là loại này đấy!”

Tô Vũ lấy ra cuộn da hươu, xếp ngân châm thành một hàng: “Nếu căng tức quá thì cần khơi thông, nếu không sẽ rất khó chịu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook