Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 487: Thư tới
Thiên Quân
24/10/2022
Tần Như Lương nhìn cô gái đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nàng ta biết cô
trúng độc, cũng biết cách để giảm chứng bệnh của cô nhưng lại không thể
hoàn toàn…”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới điều gì đó, Tần Như Lương liền im bặt, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng hờ hững liền sáng tỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc trước Thẩm Nguyệt bị hủy dung và bị dồn đến đường cùng, cũng chính Liên Thanh Châu tìm đến tận nơi cứu nàng.
Khỏi cần nghĩ cũng biết Liên Thanh Châu là người của ai.
Bây giờ, người đến tận nơi xem bệnh cho Thẩm Nguyệt không phải ai khác mà lại chính là người từng cứu nàng hai năm trước.
Chuyện này khó mà không khiến người ta liên tưởng đến Tô Vũ đứng sau Liên Thanh Châu hồi trước.
Mà điều trùng hợp là Tô Vũ cũng có y thuật rất giỏi, người khác không chữa được nhưng vào tay hắn thì lại có thể trị khỏi.
Điều này cho thấy hắn biết rõ tình hình của Thẩm Nguyệt, đồng thời đã hành động.
Trước mắt hắn chỉ mới giúp Thẩm Nguyệt kéo dài thời gian vì nếu không giải quyết triệt để vấn đề, cho dù có cứu được Thẩm Nguyệt lần này, tương lai hoàng đế vẫn sẽ tiếp tục ra tay với nàng.
Vậy nên vào lúc mấu chốt như này, không cho người ta chữa khỏi cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Tần Như Lương chờ trong phòng một hồi, phần lớn thời gian, Thẩm Nguyệt đều trầm ngâm suy nghĩ mà không nói chuyện.
Tần Như Lương lên tiếng trước: “Cô vừa mới tỉnh lại, đừng nghĩ linh tinh quá nhiều. Còn nửa tháng nữa, sẽ ổn hơn thôi”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Tần Như Lương lại nói: “Hạ Du ở đâu, để ta đi hỏi!”
Lần này Hạ Du ra tay tàn nhẫn với Thẩm Nguyệt như vậy quả thật làm Tần Như Lương khó tin. Tần Như Lương không rõ Hạ Du rốt cuộc là địch hay bạn, nhưng cũng biết hiện giờ đối phương đang cố gắng dựa dẫm vào hoàng đế, lên như diều gặp gió trong triều đình.
Nếu Hạ Du thật sự giẫm lên Thẩm Nguyệt để trèo cao, hắn ta đã mất trí tới mức ấy, Tần Như Lương tuyệt đối sẽ không tha cho đối phương.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Thôi vậy, ta và hắn ta đã không còn quan hệ gì nữa. Đây là kết quả mà hắn ta muốn, tùy ý hắn ta đi”.
Nàng cũng không muốn so đo thêm về việc Hạ Du nhẫn tâm dồn mình vào chỗ chết hay vẫn giữ lại một chút thiện niệm, nàng sợ một khi so đo kỹ thì kết cục lại không như mọi người mong muốn.
Cô nương kia nói không sai, sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh được một, hai hôm thì bệnh tình lại trở nặng, chìm vào giấc ngủ mê man.
Mũi, miệng của nàng bắt đầu chảy máu, càng lúc càng suy yếu.
Cũng chính lúc này, trong triều đã phát sinh một sự kiện.
Lá thư do hoàng đế Bắc Hạ gửi tới được binh ở biên cảnh ra roi thúc ngựa đưa đến tận tay hoàng đế.
Sau khi đọc xong, hoàng đế nổi trận lôi đình ngay trước mặt đám quần thần.
Tiếp theo đó, biên cảnh lại gấp gáp truyền tin báo – Bắc Hạ đột nhiên xuất binh, hiện đã tiếp cận biên giới hai nước. Tình thế tương đối gay go, đối phương có thể tấn công Đại Sở bất cứ lúc nào.
Mà Đại Sở lại vừa mới trải qua chiến loạn, nơi biên cương rõ ràng binh lương không đủ.
Nếu Bắc Hạ thật sự khai chiến, chắc chắn biên cảnh phía bắc sẽ không giữ được.
Hiện tại Bắc Hạ mới chỉ xuất binh bày trận mà biên giới Đại Sở đã tự loạn trận trước.
Hoàng đế vô cùng tức giận: “Trẫm nhận được thư rồi các ngươi mới chậm chạp đến báo, lười biếng trễ nải việc công như thế thì còn giữ lại có ích gì! Người đâu! Mau kéo kẻ này ra ngoài chém đầu!”
Người truyền tin không hiểu chuyện đang diễn ra, vô duyên vô cớ bị hoàng đế đang nổi trận lôi đình sai lính kéo ra ngoài chém đầu, bèn khàn giọng kêu to: “Hoàng thượng tha mạng! Tha mạng!”
Nhưng vừa mới hô được đôi câu thì bên ngoài đã vung đao xuống, máu tươi bắn tung tóe, khiến bách quan trong triều đều lâm vào trầm mặc.
Hạ tướng bước lên trước một bước, nói: “Xin hoàng thượng bớt giận, mấy năm qua, mặc dù Bắc Hạ cự tuyệt tới lui với Đại Sở nhưng cũng không hề quấy rầy lẫn nhau. Chẳng rõ lần này vì nguyên nhân gì mà bọn họ lại đóng quân ở biên cảnh?”
Việc này cũng cần để mọi người biết rồi cùng nghĩ cách giải quyết.
Thế là hoàng đế giơ tay, vứt lá thư xuống sàn, nói: “Ngươi tự xem đi!”
Hạ tướng nhặt lên, đọc lướt qua, lập tức biến sắc: “Cái này…”
Ông ta không biết nên làm thế nào mới ổn, bèn đưa thư cho đồng liêu bên cạnh, văn võ bá quan nhanh chóng truyền tay nhau để đọc, cả triều đình đều luống cuống.
Hạ tướng vừa đưa mắt ra hiệu liền có một viên quan đứng ra, phẫn nộ vô cùng nói: “Có lẽ nào lại vậy! Bắc Hạ làm vậy đúng là quá thể đáng! Tĩnh Nguyệt công chúa là công chúa Đại Sở, sống hay chết thì liên quan quái gì tới Bắc Hạ mà bọn họ đòi can thiệp! Hoàng thượng, nhân dịp hiện giờ vẫn chưa muộn, hay là chúng ta mau chóng điều binh khiển tướng, bằng không thì Bắc Hạ lại tưởng chúng ta sợ chúng, rồi sẽ còn càn rỡ hơn nữa!”
Có người đầu tiên bước ra bày tỏ sự tức giận càng khiến sắc mặt hoàng đế khó coi hơn, nhưng ông ta lại không thể không tỉnh táo lại để tự hỏi sự lợi và hại trong việc này.
Hiện giờ Đại Sở không thể nào khai chiến được. Chiến tranh với Dạ Lương đã làm hao binh tổn tướng, lương thảo thâm hụt, nếu còn đánh thêm trận nữa thì chính là tự tìm đường chết.
Hoàng đế biết trong triều luôn có một nhóm thần tử theo chủ nghĩa cấp tiến, chưa từng cân nhắc hậu quả hay cái giá phải trả, dù sao bọn họ cũng đâu cần ra chiến trường, hễ nhắc đến chiến sự là luôn giơ hai tay tán thành đánh nhau.
Tất nhiên cũng có một nhóm thần tử chỉ một lòng muốn cầu hòa, dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Nói tới đây, dường như nghĩ tới điều gì đó, Tần Như Lương liền im bặt, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng hờ hững liền sáng tỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc trước Thẩm Nguyệt bị hủy dung và bị dồn đến đường cùng, cũng chính Liên Thanh Châu tìm đến tận nơi cứu nàng.
Khỏi cần nghĩ cũng biết Liên Thanh Châu là người của ai.
Bây giờ, người đến tận nơi xem bệnh cho Thẩm Nguyệt không phải ai khác mà lại chính là người từng cứu nàng hai năm trước.
Chuyện này khó mà không khiến người ta liên tưởng đến Tô Vũ đứng sau Liên Thanh Châu hồi trước.
Mà điều trùng hợp là Tô Vũ cũng có y thuật rất giỏi, người khác không chữa được nhưng vào tay hắn thì lại có thể trị khỏi.
Điều này cho thấy hắn biết rõ tình hình của Thẩm Nguyệt, đồng thời đã hành động.
Trước mắt hắn chỉ mới giúp Thẩm Nguyệt kéo dài thời gian vì nếu không giải quyết triệt để vấn đề, cho dù có cứu được Thẩm Nguyệt lần này, tương lai hoàng đế vẫn sẽ tiếp tục ra tay với nàng.
Vậy nên vào lúc mấu chốt như này, không cho người ta chữa khỏi cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Tần Như Lương chờ trong phòng một hồi, phần lớn thời gian, Thẩm Nguyệt đều trầm ngâm suy nghĩ mà không nói chuyện.
Tần Như Lương lên tiếng trước: “Cô vừa mới tỉnh lại, đừng nghĩ linh tinh quá nhiều. Còn nửa tháng nữa, sẽ ổn hơn thôi”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Tần Như Lương lại nói: “Hạ Du ở đâu, để ta đi hỏi!”
Lần này Hạ Du ra tay tàn nhẫn với Thẩm Nguyệt như vậy quả thật làm Tần Như Lương khó tin. Tần Như Lương không rõ Hạ Du rốt cuộc là địch hay bạn, nhưng cũng biết hiện giờ đối phương đang cố gắng dựa dẫm vào hoàng đế, lên như diều gặp gió trong triều đình.
Nếu Hạ Du thật sự giẫm lên Thẩm Nguyệt để trèo cao, hắn ta đã mất trí tới mức ấy, Tần Như Lương tuyệt đối sẽ không tha cho đối phương.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Thôi vậy, ta và hắn ta đã không còn quan hệ gì nữa. Đây là kết quả mà hắn ta muốn, tùy ý hắn ta đi”.
Nàng cũng không muốn so đo thêm về việc Hạ Du nhẫn tâm dồn mình vào chỗ chết hay vẫn giữ lại một chút thiện niệm, nàng sợ một khi so đo kỹ thì kết cục lại không như mọi người mong muốn.
Cô nương kia nói không sai, sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh được một, hai hôm thì bệnh tình lại trở nặng, chìm vào giấc ngủ mê man.
Mũi, miệng của nàng bắt đầu chảy máu, càng lúc càng suy yếu.
Cũng chính lúc này, trong triều đã phát sinh một sự kiện.
Lá thư do hoàng đế Bắc Hạ gửi tới được binh ở biên cảnh ra roi thúc ngựa đưa đến tận tay hoàng đế.
Sau khi đọc xong, hoàng đế nổi trận lôi đình ngay trước mặt đám quần thần.
Tiếp theo đó, biên cảnh lại gấp gáp truyền tin báo – Bắc Hạ đột nhiên xuất binh, hiện đã tiếp cận biên giới hai nước. Tình thế tương đối gay go, đối phương có thể tấn công Đại Sở bất cứ lúc nào.
Mà Đại Sở lại vừa mới trải qua chiến loạn, nơi biên cương rõ ràng binh lương không đủ.
Nếu Bắc Hạ thật sự khai chiến, chắc chắn biên cảnh phía bắc sẽ không giữ được.
Hiện tại Bắc Hạ mới chỉ xuất binh bày trận mà biên giới Đại Sở đã tự loạn trận trước.
Hoàng đế vô cùng tức giận: “Trẫm nhận được thư rồi các ngươi mới chậm chạp đến báo, lười biếng trễ nải việc công như thế thì còn giữ lại có ích gì! Người đâu! Mau kéo kẻ này ra ngoài chém đầu!”
Người truyền tin không hiểu chuyện đang diễn ra, vô duyên vô cớ bị hoàng đế đang nổi trận lôi đình sai lính kéo ra ngoài chém đầu, bèn khàn giọng kêu to: “Hoàng thượng tha mạng! Tha mạng!”
Nhưng vừa mới hô được đôi câu thì bên ngoài đã vung đao xuống, máu tươi bắn tung tóe, khiến bách quan trong triều đều lâm vào trầm mặc.
Hạ tướng bước lên trước một bước, nói: “Xin hoàng thượng bớt giận, mấy năm qua, mặc dù Bắc Hạ cự tuyệt tới lui với Đại Sở nhưng cũng không hề quấy rầy lẫn nhau. Chẳng rõ lần này vì nguyên nhân gì mà bọn họ lại đóng quân ở biên cảnh?”
Việc này cũng cần để mọi người biết rồi cùng nghĩ cách giải quyết.
Thế là hoàng đế giơ tay, vứt lá thư xuống sàn, nói: “Ngươi tự xem đi!”
Hạ tướng nhặt lên, đọc lướt qua, lập tức biến sắc: “Cái này…”
Ông ta không biết nên làm thế nào mới ổn, bèn đưa thư cho đồng liêu bên cạnh, văn võ bá quan nhanh chóng truyền tay nhau để đọc, cả triều đình đều luống cuống.
Hạ tướng vừa đưa mắt ra hiệu liền có một viên quan đứng ra, phẫn nộ vô cùng nói: “Có lẽ nào lại vậy! Bắc Hạ làm vậy đúng là quá thể đáng! Tĩnh Nguyệt công chúa là công chúa Đại Sở, sống hay chết thì liên quan quái gì tới Bắc Hạ mà bọn họ đòi can thiệp! Hoàng thượng, nhân dịp hiện giờ vẫn chưa muộn, hay là chúng ta mau chóng điều binh khiển tướng, bằng không thì Bắc Hạ lại tưởng chúng ta sợ chúng, rồi sẽ còn càn rỡ hơn nữa!”
Có người đầu tiên bước ra bày tỏ sự tức giận càng khiến sắc mặt hoàng đế khó coi hơn, nhưng ông ta lại không thể không tỉnh táo lại để tự hỏi sự lợi và hại trong việc này.
Hiện giờ Đại Sở không thể nào khai chiến được. Chiến tranh với Dạ Lương đã làm hao binh tổn tướng, lương thảo thâm hụt, nếu còn đánh thêm trận nữa thì chính là tự tìm đường chết.
Hoàng đế biết trong triều luôn có một nhóm thần tử theo chủ nghĩa cấp tiến, chưa từng cân nhắc hậu quả hay cái giá phải trả, dù sao bọn họ cũng đâu cần ra chiến trường, hễ nhắc đến chiến sự là luôn giơ hai tay tán thành đánh nhau.
Tất nhiên cũng có một nhóm thần tử chỉ một lòng muốn cầu hòa, dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.