Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 428: Tướng quân quay về
Thiên Quân
15/09/2022
Quản gia tiến tới và nói: “Lão nô tới đón công chúa hồi phủ, nhị nương nói rất đúng, quay về là tốt rồi”.
Hôm nay Ngọc Nghiên và nhị nương cũng đến, chỉ không thấy Bắp Chân, chứng tỏ những gì viết trên thánh chỉ là sự thật.
Bây giờ Thẩm Nguyệt vừa mới đến, cho dù nàng chỉ muốn chạy thẳng vào hoàng cung gặp Bắp Chân, nhưng dù thế nào cũng phải chuẩn bị, hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.
Thế là Thẩm Nguyệt lên kiệu, lên đường về phủ trước.
Một khi vào đến phủ tướng quân, trong phủ hay ngoài phủ cũng toàn tai mắt, muốn thoát thân cũng khó khăn.
Trì Xuân Uyển vẫn như lúc trước.
Thế nhưng sau khi trời vào đông, trông nó thanh lãnh tiêu điều hơn hẳn.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng vẫn còn đồ dùng và vật dụng của trẻ con mà không khỏi thấy đắng chát.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Bắp Chân đã… tập đi được chưa?”
Ngọc Nghiên len lén lau nước mắt: “Đi được rồi ạ, lúc công chúa không có ở đây, Bắp Chân cố gắng lắm. Thế nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ, đi đứng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cần phải chống tay vào thứ gì đó mới đi được”.
“Thằng bé có ngoan không?”, giọng nói của Thẩm Nguyệt đã khàn đi.
“Ngoan, ngoan lắm…”
“Nhưng ta nghe nói thằng bé bị đón vào cung rồi”, khi quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị đang quỳ trước mặt mình từ bao giờ.
Ngọc Nghiên khóc không thành kiến: “Công chúa, xin lỗi người… Là do nô tì không giữ được Bắp Chân… Để họ đưa đi mất… Nô tì vô dụng…”
Thôi thị nói: “Nô tì cũng có trách nhiệm, nô tì không thể báo cho Liên công tử kịp thời…”
Thẩm Nguyệt đáp: “Các ngươi tự trách cũng không có tác dụng gì, đứng hết lên đi. Lát nữa ta sẽ vào cung thăm Bắp Chân”.
Thôi thị sốt sắng nói: “Công chúa, chuyện tiến cung không thể lỗ mãng, vẫn cần phải tính kế lâu dài. Bây giờ hoàng cung đối với công chúa là nơi cực kỳ hung hiểm!”
Sau đó quản gia tới viện tử, hỏi Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân…”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đang chuẩn bị quần áo sạch sẽ và canh nóng để nàng tắm rửa.
Thẩm Nguyệt đáp: “Quản gia yên tâm, tướng quân không gặp nguy hiểm về tính mạng”.
Quản gia nói: “Lão nô biết chuyến đi này của công chúa rất gian khổ, nếu không nhờ công chúa mạo hiểm tới Dạ Lương, khó lòng cứu được tướng quân. Lão nô ngàn lần ghi nhớ ơn đức cứu mạng của công chúa, không bao giờ dám quên.
Thế nhưng lão nô nhận được thư từ tướng quân, hôm nay có thể đến kinh thành, muộn hơn công chúa đôi chút. Tướng quân dặn dò, để công chúa nghỉ ngơi đã, việc tiến cung, đợi tướng quân về rồi sẽ sắp xếp sau. Công chúa và tướng quân là phu thê, đáng lý ra cũng nên cùng nhau tiến cung diện thánh tạ ân”.
Nàng vừa mới đi, Tần Như Lương cũng sắp quay về rồi.
Vậy còn Hạ Du thì sao? Tô Vũ thì sao?
Lông mày của Thẩm Nguyệt giật giật, nàng hỏi quản gia: “Hôm nay ta về thành, làm sao các ngươi biết được?”
Quản gia không hề giấu giếm: “Lão nô cũng mới nhận được thư do ai đó gửi”.
“Là ai?”
“Điều này lão nô cũng không được biết, trong thư chỉ nói rằng hôm nay công chúa sẽ đến nơi, dặn lão nô dẫn người tới cổng thành nghênh đón”.
“Vậy bách tính trong thành làm sao mà biết được?”
Quản gia lắc lắc đầu, cũng không biết.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngay tới Tô Vũ, nhưng Tô Vũ bị nàng bỏ lại đằng sau rồi, làm sao hắn có thể tới kinh thành trước nàng để tung tin ra chứ?
Tô Vũ sợ một mình nàng quay về sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nếu không ai nhận ra nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, vậy thì khi tiến vào thành, bị các binh lính ở cổng thành nhận ra, họ có thể tìm một lý do nào đó rồi bắt nàng.
Thế nên hắn truyền tin tức này tới kinh thành trước, tránh cho khả năng nguy hiểm này xảy đến.
Nếu Thẩm Nguyệt đã về, muốn tiến cung gặp Bắp Chân, sớm muộn gì cũng phải lộ rõ thân phận.
Như thế cũng tốt, mọi người đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh rồi, hoàng đế kia muốn làm gì cũng phải kiêng dè.
Thẩm Nguyệt thấy cảm kích, dù Tô Vũ biết nàng hồi kinh, sau cùng cũng không ngăn cản.
Bây giờ Tần Như Lương cũng hồi kinh rồi, có Tần Như Lương dẫn Thẩm Nguyệt cũng yên tâm hơn đôi phần, hoàng đế không thể nào làm gì nàng một cách lộ liễu được.
Đến nước này rồi, Thẩm Nguyệt dù sốt ruột cũng không thể cuống cuồng được, nàng cứ ở Trì Xuân Uyển đợi Tần Như Lương quay về.
Dù sao không phải chuyện của hôm nay hay ngày mai được.
Ngày mùa đông trời tối hơn bình thường.
Khi vào đêm, từng ngọn đèn trong phủ tướng quân được thắp sáng.
Tiếng vó ngựa ở bên ngoài cửa từ xa đến gần, quản gia dẫn người ra cửa xem thử, mừng rỡ hô lên: “Tướng quân quay về rồi!”
Phủ tướng quân im ắng thanh vắng suốt thời gian qua lập tức sôi nổi hẳn lên.
Tần Như Lương là người cuối cùng vào thành trước cửa thành đóng lại, hắn ta vác cả màn đêm mà quay về.
Đám hạ nhân trong phủ ai nấy cần mẫn chuẩn bị nước nóng và y phục, hậu trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa khuya.
Mọi người rất nhiệt tình, đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy rồi.
Ngọc Nghiên từ bên ngoài chạy vào, nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân đến rồi”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày, cùng nàng ta ra khỏi Trì Xuân Uyển.
Đúng lúc Tần Như Lương tiến vào cửa đã lập tức muốn tới Trì Xuân Uyển, hai người chạm gặp nhau ở hoa viên.
Hôm nay Ngọc Nghiên và nhị nương cũng đến, chỉ không thấy Bắp Chân, chứng tỏ những gì viết trên thánh chỉ là sự thật.
Bây giờ Thẩm Nguyệt vừa mới đến, cho dù nàng chỉ muốn chạy thẳng vào hoàng cung gặp Bắp Chân, nhưng dù thế nào cũng phải chuẩn bị, hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.
Thế là Thẩm Nguyệt lên kiệu, lên đường về phủ trước.
Một khi vào đến phủ tướng quân, trong phủ hay ngoài phủ cũng toàn tai mắt, muốn thoát thân cũng khó khăn.
Trì Xuân Uyển vẫn như lúc trước.
Thế nhưng sau khi trời vào đông, trông nó thanh lãnh tiêu điều hơn hẳn.
Thẩm Nguyệt đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng vẫn còn đồ dùng và vật dụng của trẻ con mà không khỏi thấy đắng chát.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Bắp Chân đã… tập đi được chưa?”
Ngọc Nghiên len lén lau nước mắt: “Đi được rồi ạ, lúc công chúa không có ở đây, Bắp Chân cố gắng lắm. Thế nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ, đi đứng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cần phải chống tay vào thứ gì đó mới đi được”.
“Thằng bé có ngoan không?”, giọng nói của Thẩm Nguyệt đã khàn đi.
“Ngoan, ngoan lắm…”
“Nhưng ta nghe nói thằng bé bị đón vào cung rồi”, khi quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị đang quỳ trước mặt mình từ bao giờ.
Ngọc Nghiên khóc không thành kiến: “Công chúa, xin lỗi người… Là do nô tì không giữ được Bắp Chân… Để họ đưa đi mất… Nô tì vô dụng…”
Thôi thị nói: “Nô tì cũng có trách nhiệm, nô tì không thể báo cho Liên công tử kịp thời…”
Thẩm Nguyệt đáp: “Các ngươi tự trách cũng không có tác dụng gì, đứng hết lên đi. Lát nữa ta sẽ vào cung thăm Bắp Chân”.
Thôi thị sốt sắng nói: “Công chúa, chuyện tiến cung không thể lỗ mãng, vẫn cần phải tính kế lâu dài. Bây giờ hoàng cung đối với công chúa là nơi cực kỳ hung hiểm!”
Sau đó quản gia tới viện tử, hỏi Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân…”
Ngọc Nghiên và Thôi thị đang chuẩn bị quần áo sạch sẽ và canh nóng để nàng tắm rửa.
Thẩm Nguyệt đáp: “Quản gia yên tâm, tướng quân không gặp nguy hiểm về tính mạng”.
Quản gia nói: “Lão nô biết chuyến đi này của công chúa rất gian khổ, nếu không nhờ công chúa mạo hiểm tới Dạ Lương, khó lòng cứu được tướng quân. Lão nô ngàn lần ghi nhớ ơn đức cứu mạng của công chúa, không bao giờ dám quên.
Thế nhưng lão nô nhận được thư từ tướng quân, hôm nay có thể đến kinh thành, muộn hơn công chúa đôi chút. Tướng quân dặn dò, để công chúa nghỉ ngơi đã, việc tiến cung, đợi tướng quân về rồi sẽ sắp xếp sau. Công chúa và tướng quân là phu thê, đáng lý ra cũng nên cùng nhau tiến cung diện thánh tạ ân”.
Nàng vừa mới đi, Tần Như Lương cũng sắp quay về rồi.
Vậy còn Hạ Du thì sao? Tô Vũ thì sao?
Lông mày của Thẩm Nguyệt giật giật, nàng hỏi quản gia: “Hôm nay ta về thành, làm sao các ngươi biết được?”
Quản gia không hề giấu giếm: “Lão nô cũng mới nhận được thư do ai đó gửi”.
“Là ai?”
“Điều này lão nô cũng không được biết, trong thư chỉ nói rằng hôm nay công chúa sẽ đến nơi, dặn lão nô dẫn người tới cổng thành nghênh đón”.
“Vậy bách tính trong thành làm sao mà biết được?”
Quản gia lắc lắc đầu, cũng không biết.
Thẩm Nguyệt nghĩ ngay tới Tô Vũ, nhưng Tô Vũ bị nàng bỏ lại đằng sau rồi, làm sao hắn có thể tới kinh thành trước nàng để tung tin ra chứ?
Tô Vũ sợ một mình nàng quay về sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nếu không ai nhận ra nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, vậy thì khi tiến vào thành, bị các binh lính ở cổng thành nhận ra, họ có thể tìm một lý do nào đó rồi bắt nàng.
Thế nên hắn truyền tin tức này tới kinh thành trước, tránh cho khả năng nguy hiểm này xảy đến.
Nếu Thẩm Nguyệt đã về, muốn tiến cung gặp Bắp Chân, sớm muộn gì cũng phải lộ rõ thân phận.
Như thế cũng tốt, mọi người đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh rồi, hoàng đế kia muốn làm gì cũng phải kiêng dè.
Thẩm Nguyệt thấy cảm kích, dù Tô Vũ biết nàng hồi kinh, sau cùng cũng không ngăn cản.
Bây giờ Tần Như Lương cũng hồi kinh rồi, có Tần Như Lương dẫn Thẩm Nguyệt cũng yên tâm hơn đôi phần, hoàng đế không thể nào làm gì nàng một cách lộ liễu được.
Đến nước này rồi, Thẩm Nguyệt dù sốt ruột cũng không thể cuống cuồng được, nàng cứ ở Trì Xuân Uyển đợi Tần Như Lương quay về.
Dù sao không phải chuyện của hôm nay hay ngày mai được.
Ngày mùa đông trời tối hơn bình thường.
Khi vào đêm, từng ngọn đèn trong phủ tướng quân được thắp sáng.
Tiếng vó ngựa ở bên ngoài cửa từ xa đến gần, quản gia dẫn người ra cửa xem thử, mừng rỡ hô lên: “Tướng quân quay về rồi!”
Phủ tướng quân im ắng thanh vắng suốt thời gian qua lập tức sôi nổi hẳn lên.
Tần Như Lương là người cuối cùng vào thành trước cửa thành đóng lại, hắn ta vác cả màn đêm mà quay về.
Đám hạ nhân trong phủ ai nấy cần mẫn chuẩn bị nước nóng và y phục, hậu trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa khuya.
Mọi người rất nhiệt tình, đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy rồi.
Ngọc Nghiên từ bên ngoài chạy vào, nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân đến rồi”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày, cùng nàng ta ra khỏi Trì Xuân Uyển.
Đúng lúc Tần Như Lương tiến vào cửa đã lập tức muốn tới Trì Xuân Uyển, hai người chạm gặp nhau ở hoa viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.