Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần
Chương 481: Vong ân bội nghĩa
Thiên Quân
24/10/2022
Ngọc Nghiên hét lên trước cổng phủ thừa tướng, khó tránh khỏi có rất nhiều người vây xem.
Thủ vệ tất nhiên không thể cho nàng ta bước vào gặp Hạ Du, ngay lập tức bước lên đuổi nàng ta đi.
"Hạ Du đâu! Bảo hắn ra đây cho ta!"
Thị vệ cười lạnh một tiếng nói: "Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp hay sao? Ngươi mau rời đi, tránh bị đòn đau!"
Ngọc Nghiên điên rồi, nàng ta giãy dụa hét lên: "Ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là đồ lòng lang dạ sói! Ta biết nhất định chính là ngươi đã làm hại công chúa nhà ta biến thành như vậy! Ngươi đã quên lúc ngươi gặp hoạn nạn phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì ai đã giúp ngươi hay sao? Các ngươi mau thả ta ra!"
Những người xung quanh vây xem nghe thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả.
Ngay sau đó, một người trông giống như quản sự bước ra từ bên trong rồi hét lên: "Nha đầu điên này từ đâu đến, dám nói lời bậy bạ trước cổng phủ thừa tướng! Nếu như ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn thì ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan!"
Ngọc Nghiên hung ác nói: "Được rồi, ta cũng rất muốn đi gặp quan để cho tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Nha đầu này ăn nói lung tung, người đâu, nhét miệng nha đầu này lại cho ta!"
Ngọc Nghiên cố vùng vẫy quay đầu đi, nhanh chóng nói: "Ngươi có dám nói không phải là hắn ta đã mời công chúa nhà ta ra ngoài hay không? Tại sao công chúa vừa trở về đã trúng độc? Là hắn ta đã hạ độc công chúa của ta!"
Thủ vệ nhanh chóng bóp cằm nàng rồi nhét quả cầu vải vào trong miệng nàng.
Quản sự tức giận nói: "Nhảm nhí! Thiếu gia nhà ta ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa lễ bộ và tư gia, chưa từng đi đến nơi nào khác! Truyền mệnh lệnh của thiếu gia, nếu nha đầu này không chịu rời đi thì cứ trói nàng ta lại đánh sau đó đuổi về Tần gia!"
Hôm đó Ngọc Nghiên bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng bị khiêng về Tần gia.
Ngay cả Thôi thị bình thường vẫn cẩn thận trầm ổn mà cũng phải rơi nước mắt, vừa xử lý vết thương của Ngọc Nghiên vừa nói: "Tại sao ngươi lại làm như vậy chứ? Ta chỉ không canh chừng ngươi một chút mà ngươi đã chạy ra ngoài làm loạn rồi! Hạ gia bên kia nhiều người như vậy, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, cho dù bọn họ có đánh chết ngươi thì chúng ta cũng có thể làm gì được?"
Ngọc Nghiên rưng rưng nói: "Ta chỉ vì quá tức giận... Trước đây công chúa hết lòng giúp đỡ hắn ta, vậy mà hắn ta lại muốn đẩy công chúa vào chỗ chết..."
Nàng ta nắm lấy cổ tay của Thôi thị rồi nói: "Nhị nương, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Thôi thị khuyên: "Ngươi đừng vội, nếu đại phu này không chữa được thì sẽ có đại phu khác chữa được... Tình hình của công chúa còn có thể trì hoãn được vài ngày. Không được nản lòng, nhất định sẽ có người cứu được công chúa".
"Sẽ có người cứu được...", Ngọc Nghiên lẩm bẩm, đột nhiên khó khăn ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Thôi thị nói: "Ta biết ai có thể cứu được... Hắn nhất định có thể, y thuật của hắn cao siêu như vậy, hắn đã từng giúp công chúa trước đây... Nhị nương, ta cầu xin bà, hãy đi tìm Tô đại nhân đến xem được không?"
Thôi thị trầm mặc, sau đó mới nói: "Sao ta lại không muốn tìm đại nhân tới chứ? Chỉ có điều lúc này chúng ta cần phải kiêng dè, nếu như để kẻ khác phát hiện đại nhân tới đây thì không chỉ có công chúa vô phương cứu chữa mà ngay cả đại nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng".
"Nhưng... công chúa sắp chết rồi!"
"Ngọc Nghiên, ngươi đừng vội", Thôi thị nói: "Ta sẽ tìm ra cách, nhất định sẽ tìm ra cách để dẫn đại nhân tới đây. Ngươi phải chăm sóc bản thân của mình thật tốt thì mới có thể chăm sóc cho công chúa".
Sau khi Ngọc Nghiên bị khiêng ra khỏi cổng phủ thừa tướng thì trước cổng cũng yên tĩnh trở lại. Những người chạy đến xem náo nhiệt đều cảm thấy buồn chán rồi cũng dần chậm rãi tản ra.
Nhưng Hạ tướng đã nghe thấy tất cả những gì Ngọc Nghiên nói.
Hạ Du đang mặc quan bào cẩm y, vừa chuẩn bị ra ngoài thì đã bị Hạ tướng ngăn lại.
Hạ tướng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Du trả lời: "Vào cung".
Sắc mặt Hạ tướng thay đổi, ông ta nói: "Mấy lời lúc nãy mà nha đầu kia vừa nói ở trước cổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Du ngước mắt lên liếc nhẹ Hạ tướng một cái rồi thong thả vừa chỉnh sửa tay áo vừa nói: "Mấy lời một nha đầu điên nói mà ông cũng tin hay sao?"
Hạ tướng có chút khó thở, ông ta nói tiếp: "Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra thì sao nha đầu đó lại vô cớ chạy tới đây chứ? Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi mất hồn mất vía trở về, rốt cuộc trước đó ngươi đã đi đâu?"
Hạ Du dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện đó ông không cần phải để tâm đến".
Nói xong Hạ Du liền bỏ đi, Hạ tướng đập ngực nói: "Hạ Du, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như thế này!"
Hạ Du dừng bước nói: "Không phải lúc nào ông cũng thích có một đứa con trai như Hạ Phóng hay sao? Ta chỉ đang đi trên con đường của hắn ta mà thôi".
"Ta chỉ muốn ngươi thành tài! Ta không muốn ngươi trở thành kẻ xấu xa bại hoại! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám làm! Tuy rằng ngày thường phủ Tần tướng quân không có giao tình với chúng ta nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?"
Hạ Du quay lại nhìn Hạ tướng bằng ánh mắt xa lạ, cười khinh khỉnh nói: "Nói ta bỏ đá xuống giếng, sao ông không tự nhìn lại bản thân mình đi? Ông cũng xem như là cựu thần tiền triều, nhận lộc của vua sao không trung thành với vua? Ít nhất thì ta cũng biết mình phải trung thành với ai chứ không như ông. Nếu như ông không muốn nhìn thấy ta bỏ đá xuống giếng thì sao ông không đi giúp Tĩnh Nguyệt công chúa đó đi?"
Thủ vệ tất nhiên không thể cho nàng ta bước vào gặp Hạ Du, ngay lập tức bước lên đuổi nàng ta đi.
"Hạ Du đâu! Bảo hắn ra đây cho ta!"
Thị vệ cười lạnh một tiếng nói: "Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn gặp là gặp hay sao? Ngươi mau rời đi, tránh bị đòn đau!"
Ngọc Nghiên điên rồi, nàng ta giãy dụa hét lên: "Ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là đồ lòng lang dạ sói! Ta biết nhất định chính là ngươi đã làm hại công chúa nhà ta biến thành như vậy! Ngươi đã quên lúc ngươi gặp hoạn nạn phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì ai đã giúp ngươi hay sao? Các ngươi mau thả ta ra!"
Những người xung quanh vây xem nghe thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả.
Ngay sau đó, một người trông giống như quản sự bước ra từ bên trong rồi hét lên: "Nha đầu điên này từ đâu đến, dám nói lời bậy bạ trước cổng phủ thừa tướng! Nếu như ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn thì ta sẽ bắt ngươi đi gặp quan!"
Ngọc Nghiên hung ác nói: "Được rồi, ta cũng rất muốn đi gặp quan để cho tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Nha đầu này ăn nói lung tung, người đâu, nhét miệng nha đầu này lại cho ta!"
Ngọc Nghiên cố vùng vẫy quay đầu đi, nhanh chóng nói: "Ngươi có dám nói không phải là hắn ta đã mời công chúa nhà ta ra ngoài hay không? Tại sao công chúa vừa trở về đã trúng độc? Là hắn ta đã hạ độc công chúa của ta!"
Thủ vệ nhanh chóng bóp cằm nàng rồi nhét quả cầu vải vào trong miệng nàng.
Quản sự tức giận nói: "Nhảm nhí! Thiếu gia nhà ta ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa lễ bộ và tư gia, chưa từng đi đến nơi nào khác! Truyền mệnh lệnh của thiếu gia, nếu nha đầu này không chịu rời đi thì cứ trói nàng ta lại đánh sau đó đuổi về Tần gia!"
Hôm đó Ngọc Nghiên bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng bị khiêng về Tần gia.
Ngay cả Thôi thị bình thường vẫn cẩn thận trầm ổn mà cũng phải rơi nước mắt, vừa xử lý vết thương của Ngọc Nghiên vừa nói: "Tại sao ngươi lại làm như vậy chứ? Ta chỉ không canh chừng ngươi một chút mà ngươi đã chạy ra ngoài làm loạn rồi! Hạ gia bên kia nhiều người như vậy, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, cho dù bọn họ có đánh chết ngươi thì chúng ta cũng có thể làm gì được?"
Ngọc Nghiên rưng rưng nói: "Ta chỉ vì quá tức giận... Trước đây công chúa hết lòng giúp đỡ hắn ta, vậy mà hắn ta lại muốn đẩy công chúa vào chỗ chết..."
Nàng ta nắm lấy cổ tay của Thôi thị rồi nói: "Nhị nương, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Thôi thị khuyên: "Ngươi đừng vội, nếu đại phu này không chữa được thì sẽ có đại phu khác chữa được... Tình hình của công chúa còn có thể trì hoãn được vài ngày. Không được nản lòng, nhất định sẽ có người cứu được công chúa".
"Sẽ có người cứu được...", Ngọc Nghiên lẩm bẩm, đột nhiên khó khăn ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Thôi thị nói: "Ta biết ai có thể cứu được... Hắn nhất định có thể, y thuật của hắn cao siêu như vậy, hắn đã từng giúp công chúa trước đây... Nhị nương, ta cầu xin bà, hãy đi tìm Tô đại nhân đến xem được không?"
Thôi thị trầm mặc, sau đó mới nói: "Sao ta lại không muốn tìm đại nhân tới chứ? Chỉ có điều lúc này chúng ta cần phải kiêng dè, nếu như để kẻ khác phát hiện đại nhân tới đây thì không chỉ có công chúa vô phương cứu chữa mà ngay cả đại nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng".
"Nhưng... công chúa sắp chết rồi!"
"Ngọc Nghiên, ngươi đừng vội", Thôi thị nói: "Ta sẽ tìm ra cách, nhất định sẽ tìm ra cách để dẫn đại nhân tới đây. Ngươi phải chăm sóc bản thân của mình thật tốt thì mới có thể chăm sóc cho công chúa".
Sau khi Ngọc Nghiên bị khiêng ra khỏi cổng phủ thừa tướng thì trước cổng cũng yên tĩnh trở lại. Những người chạy đến xem náo nhiệt đều cảm thấy buồn chán rồi cũng dần chậm rãi tản ra.
Nhưng Hạ tướng đã nghe thấy tất cả những gì Ngọc Nghiên nói.
Hạ Du đang mặc quan bào cẩm y, vừa chuẩn bị ra ngoài thì đã bị Hạ tướng ngăn lại.
Hạ tướng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Du trả lời: "Vào cung".
Sắc mặt Hạ tướng thay đổi, ông ta nói: "Mấy lời lúc nãy mà nha đầu kia vừa nói ở trước cổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Du ngước mắt lên liếc nhẹ Hạ tướng một cái rồi thong thả vừa chỉnh sửa tay áo vừa nói: "Mấy lời một nha đầu điên nói mà ông cũng tin hay sao?"
Hạ tướng có chút khó thở, ông ta nói tiếp: "Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra thì sao nha đầu đó lại vô cớ chạy tới đây chứ? Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi mất hồn mất vía trở về, rốt cuộc trước đó ngươi đã đi đâu?"
Hạ Du dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện đó ông không cần phải để tâm đến".
Nói xong Hạ Du liền bỏ đi, Hạ tướng đập ngực nói: "Hạ Du, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như thế này!"
Hạ Du dừng bước nói: "Không phải lúc nào ông cũng thích có một đứa con trai như Hạ Phóng hay sao? Ta chỉ đang đi trên con đường của hắn ta mà thôi".
"Ta chỉ muốn ngươi thành tài! Ta không muốn ngươi trở thành kẻ xấu xa bại hoại! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám làm! Tuy rằng ngày thường phủ Tần tướng quân không có giao tình với chúng ta nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?"
Hạ Du quay lại nhìn Hạ tướng bằng ánh mắt xa lạ, cười khinh khỉnh nói: "Nói ta bỏ đá xuống giếng, sao ông không tự nhìn lại bản thân mình đi? Ông cũng xem như là cựu thần tiền triều, nhận lộc của vua sao không trung thành với vua? Ít nhất thì ta cũng biết mình phải trung thành với ai chứ không như ông. Nếu như ông không muốn nhìn thấy ta bỏ đá xuống giếng thì sao ông không đi giúp Tĩnh Nguyệt công chúa đó đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.