Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai
Chương 17: Chó Lớn Và Chó Nhỏ Lại Cắn Nhau Rồi
Cố An Ni
03/09/2021
Chu Băng Thần dẫn theo bạn gái của cậu ta cùng đi ăn với Tiêu Diệc Vãn. Đối với những buổi tụ tập này Tiêu Diệc Vãn cảm thấy khá nhàm chán, nhưng có thể đi ăn cùng Chu Bằng Thần một bữa cơm, ngược lại cũng không tính là lỗ. Tiêu Diệc Vãn đã gặp được những người bạn gái thứ nhất, thứ 2, 3, 4, 5, 6, 7 của Chu Băng Thần, hôm nay là người thứ 8.
Đối với chuyện yêu đương, Chu Băng Thần không xem trọng lắm, không có bất kì mối tình nào là vượt quá 6 tháng cả, thường là một tháng. Lúc học đại học, Tiêu Diệc Vãn có hỏi qua Chu Băng Thần, "Cậu cũng không quen những cô gái này lâu, vậy thì tại sao còn muốn tớ gặp mặt họ? Có nghĩa gì không? Chu Băng Thần hiên ngang trả lời: "Tất nhiên rồi, bạn gái của tớ, nếu tớ không giới thiệu cô ấy cho bạn thân của mình biết, thì cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?" Tiêu Diệc Vãn cười nhạo: "Cho nên cậu nghĩ rằng mình là người bạn trai tốt biết quan tâm bạn gái à?" Chu Băng Thần hài lòng gật đầu, rất đồng ý với điều này.
Tiêu Diệc Vãn nói thêm: "Nhìn vào cứ tưởng là một chàng trai si tình, nhưng thực chất chính là một bad boy." Chu Băng Thần tức giận nhào tới Tiêu Diệc Vãn, hai người lao vào đánh nhau. Đúng lúc này, một người bạn cùng phòng khác là Tôn Dịch bước vào. Nhìn thấy cảnh này, cậu ta lắc đầu nói: "Chó lớn và chó nhỏ lại cắn nhau rồi."
Tôn Dịch gần như trái ngược với Chu Băng Thần, cậu không có cha từ khi còn trong bụng mẹ, cũng không có hứng thú gì với chuyện yêu đương. Chính xác mà nói, ngoại trừ chơi game và bóng rổ, Tôn Dịch không có hứng thú gì nhiều với những chuyện khác. Ngay cả việc kết bạn, cậu ta cũng chỉ có thể dùng sự bao dung rộng lớn của mình để chịu đựng hai người Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần. Cho nên là Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần giống như hai người anh em tốt, mà Tôn Dịch lại giống như là một người anh cả không quan tâm sự đời của bọn họ.
Đến nhà hàng, ba người tìm được một chỗ ưng ý ngồi xuống. Trước mặt bạn gái, tất nhiên là Chu Băng Thần phải tỏ ra hào phóng. Tiêu Diệc Vãn nhân cơ hội này gọi những món mà cậu ấy thích nhất: Cá quế chiên xù, tôm xào long tỉnh, gà roti xé sợi, thịt lợn quay hạt dẻ và canh cá lóc. Chu Băng Thần liếc nhìn Tiêu Diệc Vãn, hỏi cậu ta kêu nhiều như vậy không sợ bị no chết à? Tiêu Diệc Vãn cười trả lời, không sợ, cùng lắm nếu ăn không hết thì tớ gói mang về.
Bạn gái này của Chu Băng Thần là Bạch Tiểu Nam, cùng tuổi với cậu ta, hai người quen biết qua App hẹn hò. Bạch Tiểu Nam có vẻ là người nhút nhát rụt rè, luôn nở nụ cười nhẹ, cô ấy rất quan tâm Chu Băng Thần, đối với Tiêu Diệc Vãn cũng rất lễ phép. Tiêu Diệc Vãn nghĩ thầm, cô gái này nhìn cũng ngoan ngoãn, cô ấy cũng không giống với những người bạn gái trước của Chu Băng Thần, hi vọng cuối cô ấy cùng không bị Chu Băng Thần làm tổn thương đến phải nước mắt như mưa. Trong lòng Tiêu Diệc Vãn, Chu Băng Thần là một cậu bé chưa lớn, cậu ta luôn luôn bị thôi thúc rơi vào một đoạn tình cảm, sau đó rời đi mà không có một chút ý thức trách nhiệm, giống như một cậu bé khát khao món đồ chơi mới, cậu ta nghĩ rằng hiện tại mình rất thích món đồ chơi này, nhưng qua một đoạn thời gian, cậu ta chơi chán rồi, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm đồ chơi mới.
Dựa vào cư xử trẻ con này mà làm tổn thương người khác, đa số những bạn gái trước kia của Chu Băng Thần đều vì thế mà cả đời không muốn gặp lại cậu ấy.
Đồ ăn vừa được người phục vụ đưa lên bàn, Bạch Tiểu Nam liền múc canh cho mọi người, đưa trước cho Tiêu Diệc Vãn một chén, sau đó đưa cho Chu Băng Thần một chén, cuối cùng tự múc cho mình một chén. Chu Băng Thần vừa cười vừa nói: "Tiểu Nam, em không cần đối với Tiêu Diệc Vãn lễ phép như vậy đâu, chỉ cần đối tốt với mình anh là được."
Tiêu Diệc Vãn liếc Chu Băng Thần. Bạch Tiểu Nam cười, hỏi: " Tiêu Diệc Vãn, tôi nghe Băng Thần nói cậu làm việc ở Cổ Việt Nhuyễn Kiện, cậu thật giỏi, nghe nói Cổ Việt Nhuyễn Kiện là một công ty rất tốt." Tiêu Diệc Vãn cười trả lời: "Cũng không tệ lắm, công ty của chúng tôi thuộc về dạng công ty cân bằng giữa công việc và cuộc sống khá là tốt, hiếm khi tăng ca. Muốn có triển vọng thì có lẽ công ty Chu Băng Thần tốt hơn. Đợi đến khi công ty Chu Băng Thần đưa ra thị trường, lúc đó Băng Thần cũng liền trở thành tỷ phú."
Chu Băng Thần cười tủm tỉm nói: "Có thể ha, Diệc Vãn. Hôm nay còn biết nịnh bợ công ty của tớ ở trước mặt bạn gái tớ nữa à?" Tiêu Diệc Vãn uống một ngụm canh, cười xảo trá nói: "Tớ nịnh bợ chỗ nào, tớ đây là 100% thật lòng!"
Chu Băng Thần hỏi tiếp: "Đúng rồi, sao hôm nay cậu không dẫn chị gái đó của cậu tới? Có phải cậu không hold được người ta đúng không?" Tiêu Diệc Vãn cười nhạo: "Sao có thể, làm như đây là lần đầu tiên cậu biết tới tớ vậy?"
Bạch Tiểu Nam hơi tò mò hỏi: "Là đang nói bạn gái của Tiêu Diệc Vãn sao?" Chu Băng Thần bâng quơ trả lời: "Đúng vậy, Diệt Vãn không đi theo lẽ thường, thích thử thách bản thân. Bạn gái của cậu ta cũng đã 30 tuổi rồi, em nghĩ xem người ta có thể để cậu ta vào mắt sao?"
Tính hơn thua của Tiêu Diệc Vãn trổi dậy, cậu xem thường trả lời: "Bạn gái của tớ rất quan tâm tớ đó có được không? Chẳng qua là hôm nay tớ không gọi cô ấy tới, nếu tớ gọi, sao cô ấy có thể không tới?"
Bạch Tiểu Nam cười nói: "Vậy lần sau bốn người chúng ta hẹn gặp nhau đi. Tìm một ngày ấm áp hơn, chúng ta có thể cắm trại và nướng BBQ."
Chu Băng Thần cười xảo trá, nói: "Được nha, vậy xem xem Diệc Vãn có mời được người ta không." Tiêu Diệc Vãn không chịu yếu thế trả lời: "Đương nhiên không thành vấn đề, tớ đảm bảo."
Thứ hai, Tiêu Diệc Vãn mang tâm trạng thấp thỏm đi làm, muốn nói chuyện này với An Phong. Mặc dù Tiêu Diệc Vãn cảm thấy có lẽ An Phong không thích cắm trại, nhưng flag đã được cắm, dù có rơi lệ cũng phải hoàn thành.
Tiêu Diệc Vãn đem một phần cơm nắm chà bông đưa cho An Phong, mỉm cười hỏi: "Ăn sáng chưa?" An Phong hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Diệc Vãn, trả lời: "Ừm...Đã ăn rồi." Trùng hợp Triệu Phi ở gần đó cũng nghe thấy, vội vàng nói "Ôi trời, tốt quá, vừa khéo hôm nay tôi vẫn chưa ăn sáng. Diệc Vãn, anh lấy phần ăn sáng này nha... Cậu không cần đưa đồ ăn sáng cho An Phong đâu, con gái bọn họ giảm cân, không biết một phần cơm nắm này chứa bao nhiêu calorie nữa?"
Triệu phi mỉm cười đưa tay ra trước mặt An Phong lấy cơm nắm, đột nhiên bị một cái tay khác ngăn lại, Triệu Phi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy An Phong lạnh lùng nhìn cậu ta nói: "Xin lỗi nha, Triệu Phi. Tôi đây, tôi là một người nhanh đói, sáng nay lại ăn ít, cái cơm nắm này hãy để tôi ăn đi."
Tiêu Diệc Vãn im lặng đứng ở một bên, cậu ta không ngờ tới, chỉ vì một cái cơm nắm nho nhỏ cũng có thể khiến cho Triệu Phi và An Phong tranh nhau.
Triệu Phi khó chịu lườm An Phong một cái, hậm hực quay người đi.
Tiêu Diệc Vãn hít sâu, nhỏ giọng nói với An Phong: "Ừm...Cái kia...Qua đợt này, bạn của anh muốn đi cắm trại, bọn họ hi vọng anh có thể dẫn em theo."
An Phong nhíu mày, nhìn xung quanh không có ai, nói nhỏ: "Cắm trại sao, bây giờ trời còn rất lạnh mà?" Tiêu Diệc Vãn vội vàng giải thích: "Bạn của anh đã xem qua, tháng sau nhiệt độ sẽ lên cao trên diện rộng, dù sao cũng là phía nam mà." An Phong nói: "À, vậy anh đi với họ là được rồi. Em không thích cắm trại lắm, rất nhiều côn trùng."
Tiêu Diệc Vãn thở dài trong lòng, đúng là An Phong không hứng thú với việc cắm trại. Nhưng mà cậu ta đã mạnh miệng, nếu An Phong không đi thì rất là mất mặt. Tiêu Diệc Vãn cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh Chu Băng Thần lúc đó sẽ trêu chọc và cười trên nỗi đau của cậu như thế nào.
Tiêu Diệc Vãn nói tiếp: "An Phong, đi với anh đi, anh rất muốn đi cùng với em." An Phong hứng thú nhìn Tiêu Diệc Vãn, ánh mắt của cậu ta vô tội đầy khẩn cầu, tay cậu ta kéo nhẹ tay áo của An Phong, rất giống cún con đòi ăn. An Phong cười: "Chuyện này đối với anh quan trọng như vậy sao?"
Ánh mắt Tiêu Diệc Vãn trong trẻo sáng ngời, gật đầu mạnh.
An Phong khẽ thở dài, buồn cười nói: "Vậy được rồi." cuối cùng Tiêu Diệc Vãn cũng nhẹ lòng, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhìn An Phong. An Phong tiếp tục nói: "Nhưng có một điều kiện." Tiêu Diệc Vãn có hơi khẩn trương hỏi: "Điều kiện gì?" An Phong cười xấu xa nói: "Mặc dù lần này anh làm nũng thành công được như ý muốn, nhưng không phải lần nào làm nũng cũng có tác dụng đâu nha." Dứt câu, An Phong lạnh lùng chớp mắt một cái với Tiêu Diệc Vãn.
Tiêu Diệc Vãn vừa xấu hổ vừa khó chịu, cậu ta nói nhỏ: "Anh đâu có làm nũng? anh chính là người đàn ông ngay thẳng!"
Đại Đinh đang cạp trái bắp đi tới, hỏi: "Hai người nói gì thế? Cái gì mà đàn ông ngay thẳng?" An Phong cuối đầu cười không trả lời, Tiêu Diệc Vãn hắng giọng để che dấu sự bối rối của mình.
Lúc này, Hạch Đào xuất hiện như một vị cứu tinh nói: "Đại Đinh, sao cậu vẫn còn đang ăn, chừng nào cậu mới có thể viết mã code xong?" Đại Đinh dùng trái bắp gõ vào trán mình một cái, bất lực nhìn lên trần nhà, trợn mắt kêu rên: "Trời ạ, hối hoài hối mãi, Hạnh Đào, cậu là quỷ đòi mạng sao?"
Bên phải trán còn dính vài hạt bắp, Đại Đinh tức giận quay người, về chỗ ngồi của mình. Tiêu Diệc Vãn cũng nhân cơ hội quay lại chỗ của mình.
Tiêu Diệc Vãn trong lòng thầm mắng Chu Băng Thần, con lợn Băng Thần, toàn gài bẫy cậu, làm cho cậu mất hết sĩ diện trước mặt An Phong. Chắc chắn An Phong cảm thấy cậu thật là trẻ con.
Về phía An Phong, trong lòng cô thấy ngọt ngào, cô cảm thấy mối quan hệ của mình và Tiêu Diệc Vãn gần hơn một chút. Ở trước mặt của cô, Tiêu Diệc Vãn hoàn toàn bại lộ tính trẻ con của cậu ta, làm cho An Phong cảm thấy rất đáng yêu.
Tiêu Diệc Vãn gửi tin nhắn Wechat cho Chu Băng Thần: "Bạn gái tớ đã đồng ý, tháng sau cùng các cậu đi cắm trại." Chu Băng Thần trả lời: "Oa, không nghĩ tới nha, xem ra chị gái này đúng là bị cậu mê hoặc." Tiêu Diệc Vãn cười đắc ý, trả lời: "Nói cho cậu biết, cậu không nên để ông đây phải chứng minh, đúng là ngây thơ!"
Chu Băng Thần gửi ba cái icon chấp tay, trả lời: "Bội phục, bội phục."
Hai phút sau, Chu Băng Thần lại gửi một tin thêm 1 tin nhắn Wechat: "Diệc Vãn, đừng nói là cậu quỳ xin cô ấy đấy nha..."
Tiêu Diệc Vãn trả lời một câu: "Cút!"
Chu Băng Thần cười nhìn tin nhắn, lẩm bẩm: "Diệc Vãn à, cậu nhìn xem cậu, tính tình nóng nảy như thế, hoàn toàn không giống tớ như tớ đây khoan dung độ lượng, phong lưu phóng khoáng!" Lúc này, trưởng phòng của Chu Băng Thần đi tới, gõ đầu Chu Băng Thần, nói: " Chu Băng Thần, đây là cuộc họp, tất cả mọi người đang chờ cậu đấy. Còn cậu thì hay rồi, cậu mở cuộc họp với điện thoại sao?"
Chu Băng Thần nhanh chóng để điện thoại di dộng xuống, le lưỡi một cái, vội vàng đi họp.
#p/s: Xin lỗi mọi người nhiều vì máy tính bị hư mà dịch căng thẳng quá không ra ngoài sửa được nên tiến độ ra chương chậm, mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện trong thời gian sớm nhất T^T
Đối với chuyện yêu đương, Chu Băng Thần không xem trọng lắm, không có bất kì mối tình nào là vượt quá 6 tháng cả, thường là một tháng. Lúc học đại học, Tiêu Diệc Vãn có hỏi qua Chu Băng Thần, "Cậu cũng không quen những cô gái này lâu, vậy thì tại sao còn muốn tớ gặp mặt họ? Có nghĩa gì không? Chu Băng Thần hiên ngang trả lời: "Tất nhiên rồi, bạn gái của tớ, nếu tớ không giới thiệu cô ấy cho bạn thân của mình biết, thì cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?" Tiêu Diệc Vãn cười nhạo: "Cho nên cậu nghĩ rằng mình là người bạn trai tốt biết quan tâm bạn gái à?" Chu Băng Thần hài lòng gật đầu, rất đồng ý với điều này.
Tiêu Diệc Vãn nói thêm: "Nhìn vào cứ tưởng là một chàng trai si tình, nhưng thực chất chính là một bad boy." Chu Băng Thần tức giận nhào tới Tiêu Diệc Vãn, hai người lao vào đánh nhau. Đúng lúc này, một người bạn cùng phòng khác là Tôn Dịch bước vào. Nhìn thấy cảnh này, cậu ta lắc đầu nói: "Chó lớn và chó nhỏ lại cắn nhau rồi."
Tôn Dịch gần như trái ngược với Chu Băng Thần, cậu không có cha từ khi còn trong bụng mẹ, cũng không có hứng thú gì với chuyện yêu đương. Chính xác mà nói, ngoại trừ chơi game và bóng rổ, Tôn Dịch không có hứng thú gì nhiều với những chuyện khác. Ngay cả việc kết bạn, cậu ta cũng chỉ có thể dùng sự bao dung rộng lớn của mình để chịu đựng hai người Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần. Cho nên là Tiêu Diệc Vãn và Chu Băng Thần giống như hai người anh em tốt, mà Tôn Dịch lại giống như là một người anh cả không quan tâm sự đời của bọn họ.
Đến nhà hàng, ba người tìm được một chỗ ưng ý ngồi xuống. Trước mặt bạn gái, tất nhiên là Chu Băng Thần phải tỏ ra hào phóng. Tiêu Diệc Vãn nhân cơ hội này gọi những món mà cậu ấy thích nhất: Cá quế chiên xù, tôm xào long tỉnh, gà roti xé sợi, thịt lợn quay hạt dẻ và canh cá lóc. Chu Băng Thần liếc nhìn Tiêu Diệc Vãn, hỏi cậu ta kêu nhiều như vậy không sợ bị no chết à? Tiêu Diệc Vãn cười trả lời, không sợ, cùng lắm nếu ăn không hết thì tớ gói mang về.
Bạn gái này của Chu Băng Thần là Bạch Tiểu Nam, cùng tuổi với cậu ta, hai người quen biết qua App hẹn hò. Bạch Tiểu Nam có vẻ là người nhút nhát rụt rè, luôn nở nụ cười nhẹ, cô ấy rất quan tâm Chu Băng Thần, đối với Tiêu Diệc Vãn cũng rất lễ phép. Tiêu Diệc Vãn nghĩ thầm, cô gái này nhìn cũng ngoan ngoãn, cô ấy cũng không giống với những người bạn gái trước của Chu Băng Thần, hi vọng cuối cô ấy cùng không bị Chu Băng Thần làm tổn thương đến phải nước mắt như mưa. Trong lòng Tiêu Diệc Vãn, Chu Băng Thần là một cậu bé chưa lớn, cậu ta luôn luôn bị thôi thúc rơi vào một đoạn tình cảm, sau đó rời đi mà không có một chút ý thức trách nhiệm, giống như một cậu bé khát khao món đồ chơi mới, cậu ta nghĩ rằng hiện tại mình rất thích món đồ chơi này, nhưng qua một đoạn thời gian, cậu ta chơi chán rồi, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm đồ chơi mới.
Dựa vào cư xử trẻ con này mà làm tổn thương người khác, đa số những bạn gái trước kia của Chu Băng Thần đều vì thế mà cả đời không muốn gặp lại cậu ấy.
Đồ ăn vừa được người phục vụ đưa lên bàn, Bạch Tiểu Nam liền múc canh cho mọi người, đưa trước cho Tiêu Diệc Vãn một chén, sau đó đưa cho Chu Băng Thần một chén, cuối cùng tự múc cho mình một chén. Chu Băng Thần vừa cười vừa nói: "Tiểu Nam, em không cần đối với Tiêu Diệc Vãn lễ phép như vậy đâu, chỉ cần đối tốt với mình anh là được."
Tiêu Diệc Vãn liếc Chu Băng Thần. Bạch Tiểu Nam cười, hỏi: " Tiêu Diệc Vãn, tôi nghe Băng Thần nói cậu làm việc ở Cổ Việt Nhuyễn Kiện, cậu thật giỏi, nghe nói Cổ Việt Nhuyễn Kiện là một công ty rất tốt." Tiêu Diệc Vãn cười trả lời: "Cũng không tệ lắm, công ty của chúng tôi thuộc về dạng công ty cân bằng giữa công việc và cuộc sống khá là tốt, hiếm khi tăng ca. Muốn có triển vọng thì có lẽ công ty Chu Băng Thần tốt hơn. Đợi đến khi công ty Chu Băng Thần đưa ra thị trường, lúc đó Băng Thần cũng liền trở thành tỷ phú."
Chu Băng Thần cười tủm tỉm nói: "Có thể ha, Diệc Vãn. Hôm nay còn biết nịnh bợ công ty của tớ ở trước mặt bạn gái tớ nữa à?" Tiêu Diệc Vãn uống một ngụm canh, cười xảo trá nói: "Tớ nịnh bợ chỗ nào, tớ đây là 100% thật lòng!"
Chu Băng Thần hỏi tiếp: "Đúng rồi, sao hôm nay cậu không dẫn chị gái đó của cậu tới? Có phải cậu không hold được người ta đúng không?" Tiêu Diệc Vãn cười nhạo: "Sao có thể, làm như đây là lần đầu tiên cậu biết tới tớ vậy?"
Bạch Tiểu Nam hơi tò mò hỏi: "Là đang nói bạn gái của Tiêu Diệc Vãn sao?" Chu Băng Thần bâng quơ trả lời: "Đúng vậy, Diệt Vãn không đi theo lẽ thường, thích thử thách bản thân. Bạn gái của cậu ta cũng đã 30 tuổi rồi, em nghĩ xem người ta có thể để cậu ta vào mắt sao?"
Tính hơn thua của Tiêu Diệc Vãn trổi dậy, cậu xem thường trả lời: "Bạn gái của tớ rất quan tâm tớ đó có được không? Chẳng qua là hôm nay tớ không gọi cô ấy tới, nếu tớ gọi, sao cô ấy có thể không tới?"
Bạch Tiểu Nam cười nói: "Vậy lần sau bốn người chúng ta hẹn gặp nhau đi. Tìm một ngày ấm áp hơn, chúng ta có thể cắm trại và nướng BBQ."
Chu Băng Thần cười xảo trá, nói: "Được nha, vậy xem xem Diệc Vãn có mời được người ta không." Tiêu Diệc Vãn không chịu yếu thế trả lời: "Đương nhiên không thành vấn đề, tớ đảm bảo."
Thứ hai, Tiêu Diệc Vãn mang tâm trạng thấp thỏm đi làm, muốn nói chuyện này với An Phong. Mặc dù Tiêu Diệc Vãn cảm thấy có lẽ An Phong không thích cắm trại, nhưng flag đã được cắm, dù có rơi lệ cũng phải hoàn thành.
Tiêu Diệc Vãn đem một phần cơm nắm chà bông đưa cho An Phong, mỉm cười hỏi: "Ăn sáng chưa?" An Phong hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Diệc Vãn, trả lời: "Ừm...Đã ăn rồi." Trùng hợp Triệu Phi ở gần đó cũng nghe thấy, vội vàng nói "Ôi trời, tốt quá, vừa khéo hôm nay tôi vẫn chưa ăn sáng. Diệc Vãn, anh lấy phần ăn sáng này nha... Cậu không cần đưa đồ ăn sáng cho An Phong đâu, con gái bọn họ giảm cân, không biết một phần cơm nắm này chứa bao nhiêu calorie nữa?"
Triệu phi mỉm cười đưa tay ra trước mặt An Phong lấy cơm nắm, đột nhiên bị một cái tay khác ngăn lại, Triệu Phi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy An Phong lạnh lùng nhìn cậu ta nói: "Xin lỗi nha, Triệu Phi. Tôi đây, tôi là một người nhanh đói, sáng nay lại ăn ít, cái cơm nắm này hãy để tôi ăn đi."
Tiêu Diệc Vãn im lặng đứng ở một bên, cậu ta không ngờ tới, chỉ vì một cái cơm nắm nho nhỏ cũng có thể khiến cho Triệu Phi và An Phong tranh nhau.
Triệu Phi khó chịu lườm An Phong một cái, hậm hực quay người đi.
Tiêu Diệc Vãn hít sâu, nhỏ giọng nói với An Phong: "Ừm...Cái kia...Qua đợt này, bạn của anh muốn đi cắm trại, bọn họ hi vọng anh có thể dẫn em theo."
An Phong nhíu mày, nhìn xung quanh không có ai, nói nhỏ: "Cắm trại sao, bây giờ trời còn rất lạnh mà?" Tiêu Diệc Vãn vội vàng giải thích: "Bạn của anh đã xem qua, tháng sau nhiệt độ sẽ lên cao trên diện rộng, dù sao cũng là phía nam mà." An Phong nói: "À, vậy anh đi với họ là được rồi. Em không thích cắm trại lắm, rất nhiều côn trùng."
Tiêu Diệc Vãn thở dài trong lòng, đúng là An Phong không hứng thú với việc cắm trại. Nhưng mà cậu ta đã mạnh miệng, nếu An Phong không đi thì rất là mất mặt. Tiêu Diệc Vãn cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh Chu Băng Thần lúc đó sẽ trêu chọc và cười trên nỗi đau của cậu như thế nào.
Tiêu Diệc Vãn nói tiếp: "An Phong, đi với anh đi, anh rất muốn đi cùng với em." An Phong hứng thú nhìn Tiêu Diệc Vãn, ánh mắt của cậu ta vô tội đầy khẩn cầu, tay cậu ta kéo nhẹ tay áo của An Phong, rất giống cún con đòi ăn. An Phong cười: "Chuyện này đối với anh quan trọng như vậy sao?"
Ánh mắt Tiêu Diệc Vãn trong trẻo sáng ngời, gật đầu mạnh.
An Phong khẽ thở dài, buồn cười nói: "Vậy được rồi." cuối cùng Tiêu Diệc Vãn cũng nhẹ lòng, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhìn An Phong. An Phong tiếp tục nói: "Nhưng có một điều kiện." Tiêu Diệc Vãn có hơi khẩn trương hỏi: "Điều kiện gì?" An Phong cười xấu xa nói: "Mặc dù lần này anh làm nũng thành công được như ý muốn, nhưng không phải lần nào làm nũng cũng có tác dụng đâu nha." Dứt câu, An Phong lạnh lùng chớp mắt một cái với Tiêu Diệc Vãn.
Tiêu Diệc Vãn vừa xấu hổ vừa khó chịu, cậu ta nói nhỏ: "Anh đâu có làm nũng? anh chính là người đàn ông ngay thẳng!"
Đại Đinh đang cạp trái bắp đi tới, hỏi: "Hai người nói gì thế? Cái gì mà đàn ông ngay thẳng?" An Phong cuối đầu cười không trả lời, Tiêu Diệc Vãn hắng giọng để che dấu sự bối rối của mình.
Lúc này, Hạch Đào xuất hiện như một vị cứu tinh nói: "Đại Đinh, sao cậu vẫn còn đang ăn, chừng nào cậu mới có thể viết mã code xong?" Đại Đinh dùng trái bắp gõ vào trán mình một cái, bất lực nhìn lên trần nhà, trợn mắt kêu rên: "Trời ạ, hối hoài hối mãi, Hạnh Đào, cậu là quỷ đòi mạng sao?"
Bên phải trán còn dính vài hạt bắp, Đại Đinh tức giận quay người, về chỗ ngồi của mình. Tiêu Diệc Vãn cũng nhân cơ hội quay lại chỗ của mình.
Tiêu Diệc Vãn trong lòng thầm mắng Chu Băng Thần, con lợn Băng Thần, toàn gài bẫy cậu, làm cho cậu mất hết sĩ diện trước mặt An Phong. Chắc chắn An Phong cảm thấy cậu thật là trẻ con.
Về phía An Phong, trong lòng cô thấy ngọt ngào, cô cảm thấy mối quan hệ của mình và Tiêu Diệc Vãn gần hơn một chút. Ở trước mặt của cô, Tiêu Diệc Vãn hoàn toàn bại lộ tính trẻ con của cậu ta, làm cho An Phong cảm thấy rất đáng yêu.
Tiêu Diệc Vãn gửi tin nhắn Wechat cho Chu Băng Thần: "Bạn gái tớ đã đồng ý, tháng sau cùng các cậu đi cắm trại." Chu Băng Thần trả lời: "Oa, không nghĩ tới nha, xem ra chị gái này đúng là bị cậu mê hoặc." Tiêu Diệc Vãn cười đắc ý, trả lời: "Nói cho cậu biết, cậu không nên để ông đây phải chứng minh, đúng là ngây thơ!"
Chu Băng Thần gửi ba cái icon chấp tay, trả lời: "Bội phục, bội phục."
Hai phút sau, Chu Băng Thần lại gửi một tin thêm 1 tin nhắn Wechat: "Diệc Vãn, đừng nói là cậu quỳ xin cô ấy đấy nha..."
Tiêu Diệc Vãn trả lời một câu: "Cút!"
Chu Băng Thần cười nhìn tin nhắn, lẩm bẩm: "Diệc Vãn à, cậu nhìn xem cậu, tính tình nóng nảy như thế, hoàn toàn không giống tớ như tớ đây khoan dung độ lượng, phong lưu phóng khoáng!" Lúc này, trưởng phòng của Chu Băng Thần đi tới, gõ đầu Chu Băng Thần, nói: " Chu Băng Thần, đây là cuộc họp, tất cả mọi người đang chờ cậu đấy. Còn cậu thì hay rồi, cậu mở cuộc họp với điện thoại sao?"
Chu Băng Thần nhanh chóng để điện thoại di dộng xuống, le lưỡi một cái, vội vàng đi họp.
#p/s: Xin lỗi mọi người nhiều vì máy tính bị hư mà dịch căng thẳng quá không ra ngoài sửa được nên tiến độ ra chương chậm, mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện trong thời gian sớm nhất T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.