Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai
Chương 6: Dũng Cảm
Cố An Ni
29/05/2021
Thứ hai, trong trung tâm thành phố bỗng xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, hình như là bốc lên từ sông Ninh Giang, cứ một tầng rồi lại một tầng bao phủ lấy toàn bộ thành phố, chúng khiến cho xe cộ di chuyển chậm lại tựa như những con rùa đen bị che mắt. An Phong đến muộn hơn thường ngày hai phút, không khí trong văn phòng có chút bí bách, bộ phận dữ liệu và bộ phận chương trình cùng bộ phận R&D bị rối loạn lộn xộn lên hết, mỗi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Phần mềm trò chơi lớn nhất của Cổ Việt Nguyễn Kiện (cũng là một trong những nguồn doanh thu chính của công ty) trong 24 giờ qua (số người dùng hàng ngày) đột nhiên giảm 20%.
Mặc dù đây cũng không phải là sản phẩm mà An Phong phụ trách, nhưng trước tình huống bất thường này, hầu hết các trưởng phòng R&D đều sát cánh cùng các nhà phân tích dữ liệu, cố gắng tìm ra nguyên nhân càng sớm càng tốt. An Phong cũng thảo luận với nhà phân tích dữ liệu trong nhóm của cô để tìm ra nguyên nhân. Đầu tiên, hai người trong nhóm cô sẽ tách số liệu thành bốn nền tảng khác nhau: Web, mweb, IOS và Android, sau đó xử lý từng bộ phận.
Đa Đa nâng mắt kính màu vàng của mình nói: “An Phong, nhìn đường đồ thị này xem, làm giảm tới 30% chủ yếu là mweb, IOS và Android”. An Phong trả lời: “Ừm, có lẽ vấn đề nằm ở di động. Có thể phân loại theo vị trí địa lý được không?”
Đa Đa: “Có thể, chờ một lát.”
An Phong nhìn số liệu vị trí địa lý được phân loại trên màn hình, nói: “Có thể sắp xếp từ nhiều đến ít không?”
Đa Đa: “Được, cô nhìn này, vấn đề lớn nhất chính là ở Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Quảng Đông”.
An Phong: “Được rồi... Có phải server ở mấy tỉnh này xảy ra vấn đề không nhỉ?”
Đa Đa: “Chắc không phải đâu, nếu như là vấn đề ở server thì bộ phận chương trình đã sớm phát hiện”.
An Phong: “Có thể phân loại theo giới tính và tuổi tác được không?”
Đa Đa: “Được, đợi một lát”. Đa Đa thành thạo click con chuột vài cái, lập tức một biểu đồ mới hiện lên.
Trong 24 giờ qua, số lượng người chơi thuộc giới tính nữ từ 25 đến 35 tuổi giảm tới 90%!
An Phong vỗ vỗ vai Đa Đa nói: “Đa Đa, đi tìm giám đốc Lý thôi”.
Giám đốc Lý cau mày, các nếp nhăn trên mặt đều co lại, nhìn số liệu hiển thị trên Notebook, ông lẩm bẩm: “Ừm… nữ giới từ 25 tới 35 tuổi ở phía nam … rất khả nghi…”
Đa Đa trầm ngâm một lúc nói: “Có khi nào hôm qua ở những tỉnh này có sự kiện gì đó? Thu hút người chơi nữ tham gia sự kiện?”
Giám đốc Lý lắc đầu, chắc chắn trả lời: “Không có khả năng, hiếm có hoạt động liên tỉnh nào lớn như vậy”.
An Phong cúi đầu nhìn hoa văn trên nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Có thể là ngày hôm qua có một sản phẩm cạnh tranh nào đó ra mắt, thu hút người chơi nữ? Người chơi nữ của chúng giảm mạnh là do họ đã chơi cái kia?”
Giám đốc Lý ngẩng đầu nhìn An Phong, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang, sau đó nói: “Đúng vậy… cũng có khả năng là như thế. An Phong, Đa Đa, hai người đi lên phòng tiếp thị ở tầng trên hỏi thử đi, xem xem đối thủ cạnh tranh có bất kỳ động thái nào không”.
An Phong và Đa Đa vào thang máy lên tầng 16.
Đa Đa có chút lo lắng nói: “Không biết có phải là do đối thủ cạnh tranh hay không, hy vọng có thể mau chóng tìm ra nguyên nhân, nếu như chậm chạp vẫn không tìm ra được nguyên nhân mà doanh thu ngày càng giảm như thế thì chỉ sợ bộ phận R&D của chúng ta sẽ bị trách phạt, tôi không muốn bị cắt giảm biên chế đâu!”
An Phong vỗ vỗ lưng Đa Đa, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, vẫn chưa sao mà, đừng buồn không đâu như thế, nếu có giảm biên chế thì cũng sẽ giảm những người đứng đầu bộ phận chứ, theo tôi nghĩ người trước tiên bị giảm khả năng cao là giám đốc Lý!” An Phong nhìn Đa Đa chớp chớp mắt, vừa tinh nghịch lại đáng yêu.
Đa Đa bị An Phong chọc cười.
Cửa thang máy mở ra, dường như là do duyên phận, Tiêu Diệc Vãn vừa lúc đứng trước cửa nhìn thấy hành động chớp mắt đáng yêu của An Phong, cậu giống như bị sét đánh vậy, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô. Bốn mắt nhìn nhau, An Phong có hơi xấu hổ. Đi ra thang máy, cô tránh né ánh mắt như hai bóng đèn pha của Tiêu Diệc Vãn, sau đó giống như không có chuyện gì ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, cậu biết chỗ ngồi của giám đốc marketing Trương ở đâu không?”
Lúc này Tiêu Diệc Vãn mới nhận ra mình vừa mới nhìn chằm chằm người ta, cậu giả bộ bình tĩnh trả lời: “Chắc là ở gần phòng họp Inception” Sau đó cậu bước vào thang máy, nhấn nút đi xuống.
Đa Đa ở bên cạnh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Phòng họp Inception ở đâu chứ?” An Phong nhún nhún vai, bất lực. Đa Đa liếc qua lại, vỗ vỗ vai An Phong, cười tủm tỉm nói: “Nói! Cô và cái tên Tiêu Diệc Vãn kia là như thế nào? Ánh mắt cậu ta nhìn cô lúc nãy rất khả nghi nha”.
Trái tim An Phong thình thịch một cái, nghĩ thầm, Đa Đa cũng nhìn ra được sao? Sau đó cô bình tĩnh phủ nhận: “Không có gì cả, cậu ấy chỉ đơn giản là cậu em trai 22 tuổi mà thôi, hai người chúng tôi có thể có chuyện gì được chứ. Cô đừng có mà suy diễn lung tung”.
Đa Đa cười ranh mãnh.
Khi mọi người yêu thầm luôn thích phủ nhận tình cảm của mình với người đó, giống như thừa nhận đã đánh mất bộ cẩm bào của Hoàng Đế đã che chở lòng tự trọng mỏng manh của họ. Nhưng đôi khi, nếu hai bên đều không bước về phía trước một bước, tầng ngụy trang đó ngay lập tức sẽ biến thành một bức tường, thực sự ngăn cách hai người đó đến với nhau. Người thừa nhận đầu tiên không phải là kẻ thất bại, mà là người dũng cảm tự tin.
Sau khi hai người tìm được giám đốc Trương, đưa cho cô ấy xem biểu đồ và giả thuyết của An Phong. Giám đốc trương lập tức cho người xem xét động thái của mấy đối thủ cạnh tranh, kết quả phát hiện đúng là có một nhà vào ngày hôm qua tặng cho người chơi nữ ở các tỉnh phía nam ưu đãi giảm giá khá lớn.
Nhìn thấy giả thuyết của mình là chính xác, An Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô cảm thấy hài lòng trở về nói lại cho giám đốc Lý, sau đó cô và Đa Đa, giám đốc Lý được rất nhiều người khen ngợi.
Những ngày còn lại trong tuần cũng bình lặng như nước, sương mù ở thành phố Giang An cũng dần dần tan đi, cuối mùa thu, gió đã bắt đầu trở nên lạnh buốt, rốt cục An Phong cũng chịu mặc áo khoác lông dê. Sáng sớm thứ bảy, An Phong có hẹn đi ăn với Hoàng Tử Nho, hai người là bạn thân hồi đại học, lâu ngày mới gặp lại. Hai người chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng xã hội ở cạnh bờ sông, ba mặt đều được thiết kế cửa sổ kiểu Pháp, ánh nắng tràn ngập chiếu rọi vào không gian nhỏ bé này.
Khi còn học đại học, An Phong đã kế thừa sự nghiệp của cha và theo học ngành tâm lý trong khi Hoàng Tử Nho thì học tiếng Pháp. Hiện giờ, Hoàng Tử Nho 30 tuổi, đang là giám đốc kinh doanh cho một công ty của Pháp ở Giang An, An Phong luôn ngưỡng mộ tính cách của Hoàng Tử Nho, cô ấy là người thẳng thắn, dũng cảm, mạnh mẽ và luôn biết mình muốn gì. Hoàng Tử Nho là một người không muốn kết hôn, cô ấy thích hẹn hò yêu đương nhưng lại không tin vào hôn nhân.
An Phong tới trễ một phút, Hoàng Tử Nho đã đến sớm hơn ba phút, khi hai người gặp nhau liền ôm chầm lấy đối phương, trên mặt hai người tràn đầy hạnh phúc, giống như hai nữ sinh phấn khích, chân thành vui cười.
Bạn thân gặp lại, không cần phải câu nệ, cứ yên tâm bung xõa trăm phần trăm là chính mình. Hai người gọi cá hồi và bánh mì bơ nướng, salad trái cây, trà sữa kiểu Anh, bánh pudding xoài và cà phê kiểu Mỹ…….. Phụ nữ độc lập về tự chủ và tài chính không cần phải lo lắng về hóa đơn cho một bữa ăn, gọi món tùy thích mà không cần phải nhìn giá.
Hoàng Tử Nho uống một hớp cà phê, cười tủm tỉm hỏi: “An Phong, dạo này thế nào rồi? Có chuyện gì thú vị xảy ra trong cuộc sống không?”
An Phong chống cằm, đôi mắt đảo qua lại như suy nghĩ gì nói, cô giơ ngón tay gõ gõ bên cạnh tách cà phê, trả lời: “Không có, vẫn như cũ”.
Hoàng Tử Nho cười xem thường, cô hơi nghiêng đầu sau đó chắc chắn nói: “Không thể nào, thái độ và hành động của cậu đã bán đứng cậu rồi, ở trước mặt mình không cần giả bộ đâu ha, qua được thiên lý nhãn của mình sao?”
An Phong cười, bất lực nói: “Được rồi được rồi, là có một… người… mình cảm thấy có lẽ là mình… thích rồi, nhưng mà chúng mình lại – không – có – khả năng! Ài, đúng là phận hồng nhan a!” An Phong thở dài.
Hoàng Tử Nho tò mò hỏi: “Người đó kết hôn rồi?”
An Phong trợn mắt: “Làm sao có khả năng chứ!?”
Hoàng Tử Nho cười xảo trá hỏi: “Vậy thì… Mặc dù người đó đẹp trai nhưng lại thiểu năng?”
An Phong giả vờ tức giận, cô dẩu miệng, trợn mắt, sau đó có chút thất vọng nghiêm túc nói: “Cậu ấy chỉ mới 22 tuổi thôi”.
Hoàng Tử Nho cạn lời, sau đó nói: “22 tuổi thì sao? Có phải chuyện gì to tát đâu, Chị đây cũng đã từng hẹn hò với người mười chín tuổi đó”.
An Phong nhẹ nhàng thở dài nói: “Không phải chỉ có chuyện này...” Cô theo thói quen giơ ngón tay gõ gõ tách cà phê, tiếp tục nói: “Cậu ấy muốn sang Mỹ đi làm hai năm, sau đó lại đi những thành phố khác nhau làm việc một khoảng thời gian”.
“À, thì ra cậu ta là kiểu người đó”. Hoàng Tử Nho bỏ một thìa salad trái cây vào miệng nhai.
“Kiểu đó là kiểu nào?” An Phong tò mò hỏi.
“Chính là kiểu con trai không muốn ổn định a, cậu ấy nghĩ mình nên đi khám phá nhiều nơi khi còn trẻ, là kiểu không muốn hứa hẹn” Hoàng Tử Nho lại ăn một muỗng pudding xoài.
An Phong chống cằm, ánh mắt có chút ảm đạm, bất đắc dĩ nói: “Chắc là vậy.”
Hoàng Tử Nho cầm khăn giấy màu hoa oải hương lau miệng, không cho là đúng nhìn An Phong nói: “Nếu như cậu ấy không rời đi ngay lập tức thì cậu quen cậu ta cũng được mà”.
An Phong uể oải ỉu xìu trả lời: “Bắt đầu một mối quan hệ biết trước sẽ chia tay sao?”
Hoàng Tử Nho nhìn dòng sông bên ngoài cửa sổ, những con chim màu trắng chao lượn giữa không trung. Cô suy nghĩ vài giây, xoay đầu nhìn An Phong nói: “Trên đời này có tình cảm nào là vĩnh hằng sao? Người yêu sẽ chia tay, vợ chồng sẽ ly hôn, bạn bè sẽ xa cách, cho dù là người thân, cũng có thể là do đạo đức ràng buộc nhiều hơn tình cảm. Suy cho cùng, con người chính là sinh ra một mình, chết cũng một mình một người. Dù là cuối cùng cũng phải chia tay, nhưng mà từng yêu nhau không phải sẽ tốt hơn sao?”
An Phong nhìn Hoàng Tử Nho, có chút buồn rầu nói: “Nhưng mà hai tuần nữa mình đã 30 tuổi rồi, ở cái tuổi này, có thể theo đuổi tình yêu lãng mạn không thực tế đó sao? Lãng mạn là dành cho những cô gái trẻ chứ không phải phụ nữ ở tuổi như mình, mình muốn tìm được một người thích hợp, kết hôn sinh con. Ở trong xã hội này, làm một người tự chủ quá mệt mỏi, mình không dũng cảm như cậu. Mình sợ mệt, chỉ muốn như nước chảy bèo trôi thôi”.
Hoàng Tử Nho thở dài nói: “Làm một người tự chủ có giá trị cũng không có nghĩa là sẽ được hạnh phúc, sẽ vui vẻ. Hôn nhân là một thành phố bị bao vây. Nhịp sống của mỗi người đều khác nhau, có trẻ nhỏ biết chữ muộn, có đàn ông trưởng thành muộn, có phụ nữ kết hôn muộn, còn có phụ nữ không thích đàn ông. Con người sống trên đời chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm, nên bắt lấy tất cả mọi cơ hội, không ai biết ngày hôm sau mình còn thở hay không, nếu cậu chỉ có một năm, chẳng lẽ không muốn trải qua một mối tình mà muốn bị xã hội áp đặt những lo lắng bất an để rồi bỏ lỡ đoạn tình cảm này sao?”
An Phong cười khổ, cô thở dài nói: “Cậu nói đúng, mình biết những gì cậu nói đều đúng. Chỉ là mình không dũng cảm”.
Hoàng Tử Nho vỗ vỗ vai an ủi An Phong, sau đó chuyển đề tài nói: “À, mình xin lỗi nha, tuần sinh nhật cậu mình phải đi Pháp công tác, không thể cùng ăn mừng sinh nhật với cậu được!”
An Phong trừng mắt Hoàng Tử Nho, cả giận nói: “Cậu đối xử với chị em tốt cô đơn lẻ bóng của mình như vậy sao? Cậu có lương tâm không vậy?”
Hoàng Tử Nho cười lấy lòng nói: “Sẽ mua quà từ Pháp về cho cậu mà!”
Hai người nhìn nhau cười, cạn ly, mỗi người uống một ngụm trà sữa kiểu Anh.
Phần mềm trò chơi lớn nhất của Cổ Việt Nguyễn Kiện (cũng là một trong những nguồn doanh thu chính của công ty) trong 24 giờ qua (số người dùng hàng ngày) đột nhiên giảm 20%.
Mặc dù đây cũng không phải là sản phẩm mà An Phong phụ trách, nhưng trước tình huống bất thường này, hầu hết các trưởng phòng R&D đều sát cánh cùng các nhà phân tích dữ liệu, cố gắng tìm ra nguyên nhân càng sớm càng tốt. An Phong cũng thảo luận với nhà phân tích dữ liệu trong nhóm của cô để tìm ra nguyên nhân. Đầu tiên, hai người trong nhóm cô sẽ tách số liệu thành bốn nền tảng khác nhau: Web, mweb, IOS và Android, sau đó xử lý từng bộ phận.
Đa Đa nâng mắt kính màu vàng của mình nói: “An Phong, nhìn đường đồ thị này xem, làm giảm tới 30% chủ yếu là mweb, IOS và Android”. An Phong trả lời: “Ừm, có lẽ vấn đề nằm ở di động. Có thể phân loại theo vị trí địa lý được không?”
Đa Đa: “Có thể, chờ một lát.”
An Phong nhìn số liệu vị trí địa lý được phân loại trên màn hình, nói: “Có thể sắp xếp từ nhiều đến ít không?”
Đa Đa: “Được, cô nhìn này, vấn đề lớn nhất chính là ở Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Quảng Đông”.
An Phong: “Được rồi... Có phải server ở mấy tỉnh này xảy ra vấn đề không nhỉ?”
Đa Đa: “Chắc không phải đâu, nếu như là vấn đề ở server thì bộ phận chương trình đã sớm phát hiện”.
An Phong: “Có thể phân loại theo giới tính và tuổi tác được không?”
Đa Đa: “Được, đợi một lát”. Đa Đa thành thạo click con chuột vài cái, lập tức một biểu đồ mới hiện lên.
Trong 24 giờ qua, số lượng người chơi thuộc giới tính nữ từ 25 đến 35 tuổi giảm tới 90%!
An Phong vỗ vỗ vai Đa Đa nói: “Đa Đa, đi tìm giám đốc Lý thôi”.
Giám đốc Lý cau mày, các nếp nhăn trên mặt đều co lại, nhìn số liệu hiển thị trên Notebook, ông lẩm bẩm: “Ừm… nữ giới từ 25 tới 35 tuổi ở phía nam … rất khả nghi…”
Đa Đa trầm ngâm một lúc nói: “Có khi nào hôm qua ở những tỉnh này có sự kiện gì đó? Thu hút người chơi nữ tham gia sự kiện?”
Giám đốc Lý lắc đầu, chắc chắn trả lời: “Không có khả năng, hiếm có hoạt động liên tỉnh nào lớn như vậy”.
An Phong cúi đầu nhìn hoa văn trên nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Có thể là ngày hôm qua có một sản phẩm cạnh tranh nào đó ra mắt, thu hút người chơi nữ? Người chơi nữ của chúng giảm mạnh là do họ đã chơi cái kia?”
Giám đốc Lý ngẩng đầu nhìn An Phong, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang, sau đó nói: “Đúng vậy… cũng có khả năng là như thế. An Phong, Đa Đa, hai người đi lên phòng tiếp thị ở tầng trên hỏi thử đi, xem xem đối thủ cạnh tranh có bất kỳ động thái nào không”.
An Phong và Đa Đa vào thang máy lên tầng 16.
Đa Đa có chút lo lắng nói: “Không biết có phải là do đối thủ cạnh tranh hay không, hy vọng có thể mau chóng tìm ra nguyên nhân, nếu như chậm chạp vẫn không tìm ra được nguyên nhân mà doanh thu ngày càng giảm như thế thì chỉ sợ bộ phận R&D của chúng ta sẽ bị trách phạt, tôi không muốn bị cắt giảm biên chế đâu!”
An Phong vỗ vỗ lưng Đa Đa, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, vẫn chưa sao mà, đừng buồn không đâu như thế, nếu có giảm biên chế thì cũng sẽ giảm những người đứng đầu bộ phận chứ, theo tôi nghĩ người trước tiên bị giảm khả năng cao là giám đốc Lý!” An Phong nhìn Đa Đa chớp chớp mắt, vừa tinh nghịch lại đáng yêu.
Đa Đa bị An Phong chọc cười.
Cửa thang máy mở ra, dường như là do duyên phận, Tiêu Diệc Vãn vừa lúc đứng trước cửa nhìn thấy hành động chớp mắt đáng yêu của An Phong, cậu giống như bị sét đánh vậy, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô. Bốn mắt nhìn nhau, An Phong có hơi xấu hổ. Đi ra thang máy, cô tránh né ánh mắt như hai bóng đèn pha của Tiêu Diệc Vãn, sau đó giống như không có chuyện gì ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, cậu biết chỗ ngồi của giám đốc marketing Trương ở đâu không?”
Lúc này Tiêu Diệc Vãn mới nhận ra mình vừa mới nhìn chằm chằm người ta, cậu giả bộ bình tĩnh trả lời: “Chắc là ở gần phòng họp Inception” Sau đó cậu bước vào thang máy, nhấn nút đi xuống.
Đa Đa ở bên cạnh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Phòng họp Inception ở đâu chứ?” An Phong nhún nhún vai, bất lực. Đa Đa liếc qua lại, vỗ vỗ vai An Phong, cười tủm tỉm nói: “Nói! Cô và cái tên Tiêu Diệc Vãn kia là như thế nào? Ánh mắt cậu ta nhìn cô lúc nãy rất khả nghi nha”.
Trái tim An Phong thình thịch một cái, nghĩ thầm, Đa Đa cũng nhìn ra được sao? Sau đó cô bình tĩnh phủ nhận: “Không có gì cả, cậu ấy chỉ đơn giản là cậu em trai 22 tuổi mà thôi, hai người chúng tôi có thể có chuyện gì được chứ. Cô đừng có mà suy diễn lung tung”.
Đa Đa cười ranh mãnh.
Khi mọi người yêu thầm luôn thích phủ nhận tình cảm của mình với người đó, giống như thừa nhận đã đánh mất bộ cẩm bào của Hoàng Đế đã che chở lòng tự trọng mỏng manh của họ. Nhưng đôi khi, nếu hai bên đều không bước về phía trước một bước, tầng ngụy trang đó ngay lập tức sẽ biến thành một bức tường, thực sự ngăn cách hai người đó đến với nhau. Người thừa nhận đầu tiên không phải là kẻ thất bại, mà là người dũng cảm tự tin.
Sau khi hai người tìm được giám đốc Trương, đưa cho cô ấy xem biểu đồ và giả thuyết của An Phong. Giám đốc trương lập tức cho người xem xét động thái của mấy đối thủ cạnh tranh, kết quả phát hiện đúng là có một nhà vào ngày hôm qua tặng cho người chơi nữ ở các tỉnh phía nam ưu đãi giảm giá khá lớn.
Nhìn thấy giả thuyết của mình là chính xác, An Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô cảm thấy hài lòng trở về nói lại cho giám đốc Lý, sau đó cô và Đa Đa, giám đốc Lý được rất nhiều người khen ngợi.
Những ngày còn lại trong tuần cũng bình lặng như nước, sương mù ở thành phố Giang An cũng dần dần tan đi, cuối mùa thu, gió đã bắt đầu trở nên lạnh buốt, rốt cục An Phong cũng chịu mặc áo khoác lông dê. Sáng sớm thứ bảy, An Phong có hẹn đi ăn với Hoàng Tử Nho, hai người là bạn thân hồi đại học, lâu ngày mới gặp lại. Hai người chọn một nhà hàng nổi tiếng trên mạng xã hội ở cạnh bờ sông, ba mặt đều được thiết kế cửa sổ kiểu Pháp, ánh nắng tràn ngập chiếu rọi vào không gian nhỏ bé này.
Khi còn học đại học, An Phong đã kế thừa sự nghiệp của cha và theo học ngành tâm lý trong khi Hoàng Tử Nho thì học tiếng Pháp. Hiện giờ, Hoàng Tử Nho 30 tuổi, đang là giám đốc kinh doanh cho một công ty của Pháp ở Giang An, An Phong luôn ngưỡng mộ tính cách của Hoàng Tử Nho, cô ấy là người thẳng thắn, dũng cảm, mạnh mẽ và luôn biết mình muốn gì. Hoàng Tử Nho là một người không muốn kết hôn, cô ấy thích hẹn hò yêu đương nhưng lại không tin vào hôn nhân.
An Phong tới trễ một phút, Hoàng Tử Nho đã đến sớm hơn ba phút, khi hai người gặp nhau liền ôm chầm lấy đối phương, trên mặt hai người tràn đầy hạnh phúc, giống như hai nữ sinh phấn khích, chân thành vui cười.
Bạn thân gặp lại, không cần phải câu nệ, cứ yên tâm bung xõa trăm phần trăm là chính mình. Hai người gọi cá hồi và bánh mì bơ nướng, salad trái cây, trà sữa kiểu Anh, bánh pudding xoài và cà phê kiểu Mỹ…….. Phụ nữ độc lập về tự chủ và tài chính không cần phải lo lắng về hóa đơn cho một bữa ăn, gọi món tùy thích mà không cần phải nhìn giá.
Hoàng Tử Nho uống một hớp cà phê, cười tủm tỉm hỏi: “An Phong, dạo này thế nào rồi? Có chuyện gì thú vị xảy ra trong cuộc sống không?”
An Phong chống cằm, đôi mắt đảo qua lại như suy nghĩ gì nói, cô giơ ngón tay gõ gõ bên cạnh tách cà phê, trả lời: “Không có, vẫn như cũ”.
Hoàng Tử Nho cười xem thường, cô hơi nghiêng đầu sau đó chắc chắn nói: “Không thể nào, thái độ và hành động của cậu đã bán đứng cậu rồi, ở trước mặt mình không cần giả bộ đâu ha, qua được thiên lý nhãn của mình sao?”
An Phong cười, bất lực nói: “Được rồi được rồi, là có một… người… mình cảm thấy có lẽ là mình… thích rồi, nhưng mà chúng mình lại – không – có – khả năng! Ài, đúng là phận hồng nhan a!” An Phong thở dài.
Hoàng Tử Nho tò mò hỏi: “Người đó kết hôn rồi?”
An Phong trợn mắt: “Làm sao có khả năng chứ!?”
Hoàng Tử Nho cười xảo trá hỏi: “Vậy thì… Mặc dù người đó đẹp trai nhưng lại thiểu năng?”
An Phong giả vờ tức giận, cô dẩu miệng, trợn mắt, sau đó có chút thất vọng nghiêm túc nói: “Cậu ấy chỉ mới 22 tuổi thôi”.
Hoàng Tử Nho cạn lời, sau đó nói: “22 tuổi thì sao? Có phải chuyện gì to tát đâu, Chị đây cũng đã từng hẹn hò với người mười chín tuổi đó”.
An Phong nhẹ nhàng thở dài nói: “Không phải chỉ có chuyện này...” Cô theo thói quen giơ ngón tay gõ gõ tách cà phê, tiếp tục nói: “Cậu ấy muốn sang Mỹ đi làm hai năm, sau đó lại đi những thành phố khác nhau làm việc một khoảng thời gian”.
“À, thì ra cậu ta là kiểu người đó”. Hoàng Tử Nho bỏ một thìa salad trái cây vào miệng nhai.
“Kiểu đó là kiểu nào?” An Phong tò mò hỏi.
“Chính là kiểu con trai không muốn ổn định a, cậu ấy nghĩ mình nên đi khám phá nhiều nơi khi còn trẻ, là kiểu không muốn hứa hẹn” Hoàng Tử Nho lại ăn một muỗng pudding xoài.
An Phong chống cằm, ánh mắt có chút ảm đạm, bất đắc dĩ nói: “Chắc là vậy.”
Hoàng Tử Nho cầm khăn giấy màu hoa oải hương lau miệng, không cho là đúng nhìn An Phong nói: “Nếu như cậu ấy không rời đi ngay lập tức thì cậu quen cậu ta cũng được mà”.
An Phong uể oải ỉu xìu trả lời: “Bắt đầu một mối quan hệ biết trước sẽ chia tay sao?”
Hoàng Tử Nho nhìn dòng sông bên ngoài cửa sổ, những con chim màu trắng chao lượn giữa không trung. Cô suy nghĩ vài giây, xoay đầu nhìn An Phong nói: “Trên đời này có tình cảm nào là vĩnh hằng sao? Người yêu sẽ chia tay, vợ chồng sẽ ly hôn, bạn bè sẽ xa cách, cho dù là người thân, cũng có thể là do đạo đức ràng buộc nhiều hơn tình cảm. Suy cho cùng, con người chính là sinh ra một mình, chết cũng một mình một người. Dù là cuối cùng cũng phải chia tay, nhưng mà từng yêu nhau không phải sẽ tốt hơn sao?”
An Phong nhìn Hoàng Tử Nho, có chút buồn rầu nói: “Nhưng mà hai tuần nữa mình đã 30 tuổi rồi, ở cái tuổi này, có thể theo đuổi tình yêu lãng mạn không thực tế đó sao? Lãng mạn là dành cho những cô gái trẻ chứ không phải phụ nữ ở tuổi như mình, mình muốn tìm được một người thích hợp, kết hôn sinh con. Ở trong xã hội này, làm một người tự chủ quá mệt mỏi, mình không dũng cảm như cậu. Mình sợ mệt, chỉ muốn như nước chảy bèo trôi thôi”.
Hoàng Tử Nho thở dài nói: “Làm một người tự chủ có giá trị cũng không có nghĩa là sẽ được hạnh phúc, sẽ vui vẻ. Hôn nhân là một thành phố bị bao vây. Nhịp sống của mỗi người đều khác nhau, có trẻ nhỏ biết chữ muộn, có đàn ông trưởng thành muộn, có phụ nữ kết hôn muộn, còn có phụ nữ không thích đàn ông. Con người sống trên đời chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm, nên bắt lấy tất cả mọi cơ hội, không ai biết ngày hôm sau mình còn thở hay không, nếu cậu chỉ có một năm, chẳng lẽ không muốn trải qua một mối tình mà muốn bị xã hội áp đặt những lo lắng bất an để rồi bỏ lỡ đoạn tình cảm này sao?”
An Phong cười khổ, cô thở dài nói: “Cậu nói đúng, mình biết những gì cậu nói đều đúng. Chỉ là mình không dũng cảm”.
Hoàng Tử Nho vỗ vỗ vai an ủi An Phong, sau đó chuyển đề tài nói: “À, mình xin lỗi nha, tuần sinh nhật cậu mình phải đi Pháp công tác, không thể cùng ăn mừng sinh nhật với cậu được!”
An Phong trừng mắt Hoàng Tử Nho, cả giận nói: “Cậu đối xử với chị em tốt cô đơn lẻ bóng của mình như vậy sao? Cậu có lương tâm không vậy?”
Hoàng Tử Nho cười lấy lòng nói: “Sẽ mua quà từ Pháp về cho cậu mà!”
Hai người nhìn nhau cười, cạn ly, mỗi người uống một ngụm trà sữa kiểu Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.