Thẩm Quân Tuyết

Chương 6

Thận Độc Hành Chỉ

05/01/2025

Đế quân cầm lọ hoa lộ rời đi, sáng sớm hôm sau, ta liền nhận được giấy báo nhập học do chim Tinh Vệ gấp rút gửi đến.

Ta thu dọn sách vở, tự làm cho mình mấy cái bánh bao chay thập cẩm.

Ta không có xe phượng của riêng mình, nhưng may mắn là đã học được cách cưỡi kiếm trong lớp sơ cấp, dù hơi tốn sức một chút.

Không ngờ, ta vừa chuẩn bị xuất phát, lại nhìn thấy xe phượng của Linh Dung.

Nó vừa vặn đáp xuống trước vườn của ta, Linh Dung thò đầu ra ngoài.

"Lên xe đi, Thẩm Quân Tuyết, ta cũng đã xin phụ hoàng cho lên lớp trung cấp rồi, ngươi, vẫn phải xách cặp làm điểm tâm cho ta đấy."

Nàng ta lắc lư cái đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Có xe mà không đi thì đúng là ngu! Ta sải bước lên xe phượng.

Bánh điểm tâm ta làm ngon đến vậy sao?

Cặp ta xách thơm hơn người khác xách à?

Vì vậy mà kế muội chẳng ra gì này của ta, có thể vứt bỏ thần tượng Đông Trạch Thần Quân của nàng ta, để lên lớp cùng ta ư?

Linh Dung tỏ ra vô cùng vui vẻ, hoàn toàn thật lòng.

Nói rằng nàng ta không có chút mưu đồ nào, ta không tin!

Quả nhiên...

Khi ta bước vào Thần Học Điện lớp trung cấp, Linh Dung nhất quyết ngồi hàng ghế đầu.

Là con gái Thiên Đế, những người khác đương nhiên nhường chỗ cho nàng ta.

Là bạn đồng học, ta đành ngồi phía sau nàng ta.

Khi ta nhìn thấy vị sư phó phong nhã bước vào, ta mới biết, mưu đồ của nàng ta rốt cuộc là gì.



Khác với vẻ ngạc nhiên của ta, Linh Dung lại tỏ ra vui mừng như một lẽ dĩ nhiên.

Ta thấy nàng ta suýt chút nữa thì gọi Thanh Điểu kéo băng rôn, đom đóm bay lượn để chào mừng sư phó mới của lớp trung cấp – Đông Trạch thần quân.

Đông Trạch khẽ gật đầu với ta một cái gần như không thể nhận ra, ánh mắt dịu dàng như nước.

Ta nhìn bóng lưng Linh Dung nhảy nhót, không khỏi bật cười, sớm biết Đông Trạch Thần Quân tới lớp trung cấp dạy học, ta cần gì phải vất vả như vậy chứ.

Lớp trung cấp khác với lớp sơ cấp, học sinh ở đây đều là con cháu của các vị thần, tuổi tác cũng không khác mấy so với ta và Linh Dung.

Ta vẫn như trước, chăm chỉ ghi chép bài vở, chuyên tâm học hành.

Chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác.

Nhưng Linh Dung lại tìm thấy cảm giác vượt trội hơn người trong số những người đồng trang lứa này, điều mà trước đây ở lớp sơ cấp nàng ta chưa từng có được.

Nàng ta hệt như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo, vui sướng đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời.

Phải rồi, một gương mặt xuất chúng, là viên ngọc quý trong tay Thiên Đế và Thiên Hậu.

Một đứa trẻ như thế, dù xuất phát từ mục đích gì, đương nhiên sẽ được đám bạn đồng lứa vây quanh tôn sùng.

Còn ta, dường như đến đây chính là để làm nền cho nàng ta, đóa hoa được trời cao ưu ái.

Y phục giản dị còn không bằng tiên thị hầu hạ, tuy cùng là con gái của Thiên Đế, thân phận lại chỉ là bạn đồng học.

Gương mặt rám nắng quanh năm, còn chi chít những nốt rỗ.

Sự lạc lõng của ta, so với khi ngồi trong đám trẻ lớp sơ cấp, càng thêm rõ ràng.

“Linh Dung Thần nữ, nghe nói cái kẻ xấu xí kia lại là tỷ tỷ của ngài, cũng là Thần nữ. Đều là con của Thiên Đế, Thần nữ ngài dung nhan tuyệt sắc, khiến tứ hải rung động, cớ sao tỷ tỷ của ngài, lại xấu xí đến vậy."

Giờ nghỉ, ta đang nhấm nháp chiếc bánh làm từ hoa trà, nhìn đám thần tử vây quanh Linh Dung, vui cười ríu rít như hoa nở rực rỡ.

Bọn họ thì thầm to nhỏ bàn tán về ta, chỉ để lấy lòng muội muội ta, kẻ suốt ngày chỉ biết "đuổi theo thần tượng".

“Nàng ta á, xứng đáng là Thần nữ gì chứ. Mẫu hậu để nàng ta xách cặp, làm điểm tâm cho ta, trong mắt phụ hoàng và mẫu hậu, nàng ta chỉ xứng làm bạn đồng học của ta thôi."



"Ta thấy cũng đúng, thảo nào Đế quân và Thiên hậu không coi trọng nàng ta. Ngay cả tên nô bộc thấp hèn nhất ở Thượng Thanh Thần Vực này cũng không đến nỗi xấu xí như vậy, sao có thể xứng làm con gái của Đế quân, tỷ tỷ của Linh Dung Thần nữ chúng ta chứ?"

"Phải đó phải đó, Linh Dung Thần nữ của chúng ta cao quý biết bao. Nghe nói, trước đây Thần Học Điện lớp trung cấp chúng ta muốn mời Văn Khúc Chân Quân đến dạy học, nhưng người không đồng ý. Vậy mà lần này người lại chủ động xin chuyển đến Thần Học Điện chúng ta."

"Nghe đồn, người từng nói rằng, đến đây là vì muốn dạy dỗ Thần nữ!"

Linh Dung vui mừng khôn xiết: "Thật vậy sao, Đông Trạch Thần Quân nói là vì ta mà đến ư?"

"Chắc chắn là thật!"

Ta nuốt xuống miếng bánh hoa trà cuối cùng, thở dài một hơi.

Mẹ nó, hóa ra Thượng Thanh thần vực và nhân gian cũng chẳng khác gì nhau.

Ai cũng chạy theo lợi ích, lấy lòng kẻ có quyền.

Chơi trò cô lập với ta sao?

Lão nương ta khi còn ở trần gian đã biết chơi trò này rồi, lúc đó các ngươi còn đang ở nhà nghịch đất đấy...

Ta vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh, lấy khăn tay vải thô lau sạch đầu ngón tay.

Tiếng chuông vào học vang lên, ta ngồi sau Linh Dung, dùng giọng nói chỉ có nàng ta mới nghe thấy được bảo: "Linh Dung, ta khuyên ngươi nên tập trung vào việc học, tránh xa đám thần tử xu nịnh kia. Khen ngợi quá đáng có thể khiến ngươi tự hủy hoại chính mình."

Linh Dung quay đầu lại, nhìn ta với ánh mắt khinh miệt:

"Xu nịnh? Họ nói câu nào mà không phải sự thật? Với bộ dạng của ngươi, ngươi cũng xứng được gọi là thần nữ sao? Nếu không phải vì mẫu hậu cần ngươi để làm hoa lộ, lại để ngươi xách cặp, làm điểm tâm cho ta, thì chỉ cần một câu của ta, ngươi đã bị giáng xuống làm tiên thị thấp hèn nhất rồi!"

Ta cúi đầu cười, không nói gì thêm.

Làm người thì nên thiện lương, làm thần cũng vậy.

Nhưng phải có chừng mực, và phải biết xem đối tượng là ai.

Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, nhưng ngươi không nghe, còn điên cuồng lao vào cắn ta như chó dại. Thế thì chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Quân Tuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook