Chương 30: Tuyết đầu mùa
Sơ Huân
18/06/2020
Mọi đau xót cảm động gì đó trước khi gọi điện thoại biến mất ngay tức khắc.
Cái gì mà thầm mến gì mà cay đắng, tất cả đều là giả dối hết. Trong từ điển của tên điên này làm quái gì có mấy cái cảm xúc đấy.
Cô đau lòng cho cảm xúc chân tình vừa rồi của mình, ha hả nói: “Em biết ngay mà.”
“Sao thế? Hình như em thất vọng lắm thì phải?” Giọng nói của Hứa Đình Thâm tựa dòng điện chui vào trong tai cô, đậm màu trêu tức: “Muốn xem anh khóc lắm à?”
Khương Sơ không nói gì nhưng thật ra cô rất sợ, sợ mình lại phụ lòng anh một lần nữa. Cô đã phụ lòng anh một lần rồi, nếu như vào lúc cô không biết mà làm lần thứ hai, cô không biết mình sẽ đau lòng như thế nào nữa.
Những thứ ẩn nấp ở nơi không có ánh mặt trời dần đứt gãy, còn có rất nhiều chuyện mà cô không biết, nếu anh không chịu nói thì cô sẽ chẳng bao giờ biết được.
Hứa Đình Thâm ý vị thâm trường “À” một tiếng, cố nén ý cười: “Đúng vậy, vì thất tình mà anh ăn không ngon ngủ không yên, mất ngủ thường xuyên “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy” [1]… Sao tôi đây khổ thế này, em có thấy nên bồi thường cho anh không?”
[1] Trích trong bài thơ “Điệp luyến hoa” – Liễu Vĩnh. Hai câu thơ đó có nghĩa là Áo đai dần rộng ra nhưng tuyệt không hối hận (ý là gầy đi)/Vì người mà tiều tụy cũng tâm cam tình nguyện. Dịch thơ: Đai áo rộng dần không hận ý/Vì ai nên nỗi thân tiều tụy. (Dịch: Yên Liên) –
Khương Sơ ‘tốt bụng’ hỏi thăm anh: “Có nhiều người đi tìm cái chết như vậy, sao anh vẫn còn ngồi đây thế.”
“Đúng là chẳng có lương tâm gì cả, anh đây chết rồi sẽ không còn ai yêu thương em nữa.” Anh khẽ cười: “Em nỡ không?”
Đương nhiên là cô không nỡ, nên bĩu môi nói: “Thôi em cúp đây.”
Hứa Đình Thâm cười xùy: “Thật đúng là.”
Trì Tinh vừa quay xong, đi tới thuận miệng hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Cậu đói lắm à?”
Trì Tinh: “?”
“Cậu hỏi thế chẳng phải muốn ăn thức ăn cho chó à?” Hứa Đình Thâm đi qua vuốt đầu chó Trì Tinh: “Ngoan, thức ăn cho chó sẽ không thiếu cậu đâu.”
Trì Tinh đập tay anh: “Cút đi!”
Hứa Đình Thâm không hề ý thức được là mình rất phiền, anh cầm chai nước khoáng, giễu cợt Trì Tinh: “Sao mãi cậu vẫn chưa quay xong thế? Có một phút đồng hồ cũng NG 59 lần là cố tình muốn ở lại tổ phim để ăn nhờ ở đậu đấy à?”
Trì Tinh cố nén lửa giận trong lòng, nhưng Hứa Đình Thâm lại chẳng phát hiện ra, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là vì… Không nỡ bỏ anh đây? Muốn ở lại bưng trà dâng nước…”
Cậu trừng mắt, “Cậu còn mặt mũi không đấy?”
“Cậu lại còn buôn bán bộ phận cơ thể à?”
“…” Trì Tinh im lặng, cậu rất muốn nói với các fan hâm mộ suốt ngày hô hào “Anh tốt”, “Anh siêu đỉnh”, “Anh ấy rất trân trọng chúng tôi” rằng làm bạn hay yêu tên điên này ngày nào cũng sẽ tức điên mất ba tấn máu đó.
Cậu cảm khái: “Không hiểu sao Khương Sơ chịu đựng được cậu nữa? Cậu nào có yêu thương cô ấy như tôi mà chỉ biết bắt nạt cô ấy thôi.”
Hứa Đình Thâm nghe ra có điều gì sai sai, cầm chai nước gác trên cổ cậu: “Không ngờ đấy, cậu lại dám có ý nghĩ không an phận với cô ấy à?”
Trì Tinh còn chưa kịp phủ nhận thì chai nước trên cổ đã làm động tác giết người diệt khẩu, giọng Hứa Đình Thâm sát bên tai uy hiếp mà chẳng giấu nổi sự ngây thơ: “Cô ấy là của tôi, cậu thu hồi cái tư tưởng xấu xa đấy ngay cho tôi.”
“…”
“Tôi không thương cô ấy?” Hứa Đình Thâm cười xùy, thu hồi “hung khí” trên cổ Trì Tinh, giọng nói ngạo mạn còn mang theo vài phần châm chọc: “Có cần tôi hỏi cô ấy giúp cậu không.”
Người cảm giác mình vừa bị tống ngập họng… thức ăn cho chó – Trì Tinh “Hứ” một tiếng, từ bỏ vấn đề này: “Tết Nguyên Đán cậu tham gia chương trình mừng năm mới của đài Thủy Quả à? Mẹ tôi gọi cậu qua ăn cơm đấy.”
Đến lúc này Hứa Đình Thâm mới chịu nghiêm túc: “Tôi biết rồi, dù sao tôi mới là con ruột.”
“Cậu biến thành con mẹ tôi từ lúc nào đấy?”
“Lần trước chính miệng mẹ cậu nói với tôi, à không đúng, là mẹ tôi nói.” Hứa Đình Thâm nín cười, vỗ vai Trì Tinh: “Biết rồi, hôm đó tôi sẽ đến thăm dì.”
Trì Tinh lườm anh một cái.
Thời tiết bắt đầu lạnh dần, Khương Sơ bị mẹ gọi về ăn cơm, em trai ngồi cạnh mẹ làm nũng còn cô chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh không nói gì, dường như khoảnh khắc lại trở về rất nhiều năm trước.
“Khương Sơ, không phải con thích ăn sườn xào chua ngọt nhất à?”
Cô gật đầu, gắp một miếng đặt vào bát, hơi hé môi như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, Khương Sơ tránh về phòng của mình. Tuy phòng vẫn luôn khóa nhưng lại bị người dùng chìa khóa dự phòng mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt bừa bãi lộn xộn.
Khương Sơ chẳng cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài đứa em trai nghịch ngợm kia của cô ra thì làm gì có người thứ hai.
Cô ngồi xuống nhặt thư với một số vật kỉ niệm thời cấp ba ra bỏ vào hộp, vô tình nhìn thấy bức tranh kí họa cô tự vẽ.
Khương Sơ tự học vẽ tranh, tuy nền tảng yếu kém nhưng thắng ở chỗ có thiên phú. Cô tiện tay mở ra xem, đột nhiên ngón tay hơi khựng lại, trên tờ giấy là hình ảnh một nam sinh đang ôm quả bóng trên sân bóng rổ, đôi mắt động lòng người của cậu ấy đang nhìn cô, tay còn lại đang xốc vạt áo chuẩn bị lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ bụng xinh đẹp.
Khương Sơ sốc không nói nên lời, đây chẳng phải Hứa Đình Thâm ư?
Hồi lớp mười cô rất hay ôm giấy đi các nơi kí họa, khi đó cô với Hứa Đình Thâm còn chưa học cùng lớp, lần đầu tiên nhìn thấy anh chỉ cảm thấy giật mình, vì vậy tiện tay họa lên giấy.
Về sau quyển sổ bị vẽ kín đó không biết đã bị cô ném vào xó xỉnh nào, rồi cô thay một quyển sổ khác.
Theo lí mà nói cô phải biết Hứa Đình Thâm từ rất lâu rồi nhưng Khương Sơ có một tật xấu là dù khuôn mặt có đẹp thế nào cô cũng không nhớ được quá ba giây, cô bị bệnh mù mặt, phải nhìn mặt mấy lần mới có thể nhớ được.
Giật mình thì giật mình, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong đầu vài phút, qua mấy buổi tối là cô quên sạch sẽ.
Nếu Hứa Đình Thâm biết chuyện này không biết có tức chết không nữa, cô thấy tiếc nuối rồi lại thấy hơi buồn cười, lấy một quyển sổ mới phác họa lại, đến khi lấy lại tinh thần thì ngoài trời đã tối đen.
Cô đi xuống tầng, đúng lúc mẹ Khương Sơ nói: “Nhìn trời có vẻ sắp có tuyết rơi rồi đấy.”
Tuyết rơi?
Khương Sơ hơi ngơ ngác rồi lập tức cong môi, tuyết rơi lãng mạn như vậy nếu có thể ở cùng Hứa Đình Thâm thì thật tốt.
Ở nhà mấy ngày mà cô không thể đợi nổi nữa, lập tức đặt vé máy bay đến Hoành Điếm. Trước kia đến đây còn với thân phận diễn viên, nay xuất hiện lại là để thăm người nào đó. Nghĩ vậy Khương Sơ càng thấy vui hơn, cả người như được bao trong một lớp đường vậy.
Không biết do Khương Sơ may mắn hay gì, vừa đến Hoành Điếm thì được ngắm tuyết đầu mùa.
Tuyết nhỏ tựa tơ liễu đậu trên vai cô, cả không gian trắng xóa mất đi một ít màu sắc khiến người ta trở nên thích không gian tĩnh lặng ấy hơn. Không khí tràn ngập khí lạnh khiến hô hấp dường như chỉ còn mùi hương đặc trưng của mùa đông.
Khương Sơ mặc áo lông trắng, khăn quàng cổ đỏ được quấn quanh cổ, cô không đến phim trường ngay mà đến phòng bao trước tiên. Cô không báo trước cho Hứa Đình Thâm mà lén hẹn Trì Tinh để cho anh bất ngờ.
Vì vậy lúc Hứa Đình Thâm bị Trì Tinh đưa đến đây chỉ thấy thứ gì nho nhỏ đang ngồi trên ghế, trông thấy anh thì nhào đến nhảy vào ngực anh.
Người từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo có thể tự kiềm chế lại bị sự nhiệt tình của cô dọa sợ, trái tim như bị thứ gì hung hãn đánh trúng, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân quặp lên lưng anh, anh vô thức vươn tay ra đỡ mông cô để cô không rơi xuống.
Kẻ lưu manh như Hứa Đình Thâm cũng có lúc đỏ mặt, cả người cô dán sát trên người anh mà tay anh lại để trên một nơi nhạy cảm. Anh thở mạnh, nhìn qua có vẻ không còn kinh ngạc như lúc vừa tới: “Sao em đến mà không báo với anh một tiếng?”
Khương Sơ vốn rất đắc ý nhưng tư thế hiện tại cũng khiến cô hơi lúng túng, vì vậy lời nói chẳng còn tự tin, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên lưng anh: “Em đến kiểm tra đột xuất xem anh có làm gì xấu sau lưng em không.”
Anh khẽ cười, mập mờ nói bên tai cô: “Em không đến thì sao anh làm chuyện xấu được?”
Khương Sơ nín lời, đập tay lên lưng anh, Hứa Đình Thâm biết cô lại đang thẹn thùng đây mà.
Anh cười cười, từ từ buông cô ra để tránh bản thân lại làm chuyện gì không bằng cầm thú.
Khương Sơ níu lấy vạt áo anh, mặt cười rất tươi: “Hôm nay có tuyết đầu mùa.”
Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Tuyết đầu mùa thì sao?”
Khương Sơ chỉ cảm thấy tuyết đầu mùa rất lãng mạn, nhất thời bị anh hỏi, suy nghĩ một lúc mới trả lời anh, “Thời khắc tuyết đầu mùa rơi, bất kể lời nói dối nào đều đáng giá được tha thứ.”
“Em định nói dối anh cái gì?” Hứa Đình Thâm khẽ cười, “Em yên tâm, kể cả không có tuyết rơi anh cũng sẽ không tha thứ cho em.”
Khương Sơ: “…”
Chẳng phải người bạn trai bình thường sẽ nói “Mặc kệ có tuyết rơi hay không anh đều sẽ tha thứ cho em” ư? Loại bạn trai gì thế này, cô muốn đổi bạn trai được không?
Cô “hừ’ một tiếng, ngồi xuống ghế.
Đồ ăn đã được mang lên hết, Khương Sơ cầm đũa, cúi đầu, lí nhí nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Hứa Đình Thâm nhìn thái độ này của cô là biết ngay cô đã làm chuyện gì sai rồi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hơi cúi người về phía cô: “Em làm gì?”
“Hôm nay có tuyết đầu mùa, anh sẽ tha thứ cho em đúng không?”
Hứa Đình Thâm hơi nhếch môi, ánh mắt còn có ý xấu: “Không chỉ không tha thứ mà còn có thể phạt em.”
“Em…” Nhưng Khương Sơ vẫn muốn nói rõ với anh nên quyết định nói: “Thật ra lúc trước khi hai ta chia tay…”
Hứa Đình Thâm lập tức tỏ ra không vui, khóe miệng anh vẫn mang theo ý cười nhưng lại khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh lẽo: “Đã bảo đừng nhắc đến chuyện này mà?”
Khương Sơ đặt đũa xuống, bàn tay trắng nõn cầm lấy tay anh: “Em nói đánh cược là lừa anh.”
Hàng mi anh hơi run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, giọng hơi khàn khàn: “Ý em là gì?”
Hứa Đình Thâm gần như muốn thoát khỏi nơi đây, anh sợ phải nghe đáp án mình không muốn nghe.
Ví dụ như là vì cô ghét phải ở bên anh nên mới lấy bừa một cái cớ. Nếu thật là vậy thì còn làm anh tổn thương hơn lí do trước.
Hứa Đình Thâm đã thuyết phục bản thân từ lâu, mặc kệ lần trước có phải anh bị đùa giỡn hay không, lần này anh nhất định sẽ không buông tay. Thế nhưng Khương Sơ lại muốn vạch trần vết sẹo này.
“Vì em nghĩ anh không thích em nên mới cố tình lấy lí do đấy để lừa anh, về sau em mới biết là em hiểu lầm anh.” Hốc mắt cô đỏ lên, cô khó khăn nói: “Thật ra em vẫn luôn thích anh.”
Anh giật mình, nhất thời không biết mình nên vui vẻ hay khó chịu nhưng rõ ràng trong đầu niềm vui sướng đã chiếm hơn nửa, tựa như một người đã đi bộ trong sa mạc rất lâu, gần như đã từ bỏ hy vọng thì đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
Mà Khương Sơ chính là ốc đảo của anh.
Cái gì mà thầm mến gì mà cay đắng, tất cả đều là giả dối hết. Trong từ điển của tên điên này làm quái gì có mấy cái cảm xúc đấy.
Cô đau lòng cho cảm xúc chân tình vừa rồi của mình, ha hả nói: “Em biết ngay mà.”
“Sao thế? Hình như em thất vọng lắm thì phải?” Giọng nói của Hứa Đình Thâm tựa dòng điện chui vào trong tai cô, đậm màu trêu tức: “Muốn xem anh khóc lắm à?”
Khương Sơ không nói gì nhưng thật ra cô rất sợ, sợ mình lại phụ lòng anh một lần nữa. Cô đã phụ lòng anh một lần rồi, nếu như vào lúc cô không biết mà làm lần thứ hai, cô không biết mình sẽ đau lòng như thế nào nữa.
Những thứ ẩn nấp ở nơi không có ánh mặt trời dần đứt gãy, còn có rất nhiều chuyện mà cô không biết, nếu anh không chịu nói thì cô sẽ chẳng bao giờ biết được.
Hứa Đình Thâm ý vị thâm trường “À” một tiếng, cố nén ý cười: “Đúng vậy, vì thất tình mà anh ăn không ngon ngủ không yên, mất ngủ thường xuyên “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy” [1]… Sao tôi đây khổ thế này, em có thấy nên bồi thường cho anh không?”
[1] Trích trong bài thơ “Điệp luyến hoa” – Liễu Vĩnh. Hai câu thơ đó có nghĩa là Áo đai dần rộng ra nhưng tuyệt không hối hận (ý là gầy đi)/Vì người mà tiều tụy cũng tâm cam tình nguyện. Dịch thơ: Đai áo rộng dần không hận ý/Vì ai nên nỗi thân tiều tụy. (Dịch: Yên Liên) –
Khương Sơ ‘tốt bụng’ hỏi thăm anh: “Có nhiều người đi tìm cái chết như vậy, sao anh vẫn còn ngồi đây thế.”
“Đúng là chẳng có lương tâm gì cả, anh đây chết rồi sẽ không còn ai yêu thương em nữa.” Anh khẽ cười: “Em nỡ không?”
Đương nhiên là cô không nỡ, nên bĩu môi nói: “Thôi em cúp đây.”
Hứa Đình Thâm cười xùy: “Thật đúng là.”
Trì Tinh vừa quay xong, đi tới thuận miệng hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Cậu đói lắm à?”
Trì Tinh: “?”
“Cậu hỏi thế chẳng phải muốn ăn thức ăn cho chó à?” Hứa Đình Thâm đi qua vuốt đầu chó Trì Tinh: “Ngoan, thức ăn cho chó sẽ không thiếu cậu đâu.”
Trì Tinh đập tay anh: “Cút đi!”
Hứa Đình Thâm không hề ý thức được là mình rất phiền, anh cầm chai nước khoáng, giễu cợt Trì Tinh: “Sao mãi cậu vẫn chưa quay xong thế? Có một phút đồng hồ cũng NG 59 lần là cố tình muốn ở lại tổ phim để ăn nhờ ở đậu đấy à?”
Trì Tinh cố nén lửa giận trong lòng, nhưng Hứa Đình Thâm lại chẳng phát hiện ra, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là vì… Không nỡ bỏ anh đây? Muốn ở lại bưng trà dâng nước…”
Cậu trừng mắt, “Cậu còn mặt mũi không đấy?”
“Cậu lại còn buôn bán bộ phận cơ thể à?”
“…” Trì Tinh im lặng, cậu rất muốn nói với các fan hâm mộ suốt ngày hô hào “Anh tốt”, “Anh siêu đỉnh”, “Anh ấy rất trân trọng chúng tôi” rằng làm bạn hay yêu tên điên này ngày nào cũng sẽ tức điên mất ba tấn máu đó.
Cậu cảm khái: “Không hiểu sao Khương Sơ chịu đựng được cậu nữa? Cậu nào có yêu thương cô ấy như tôi mà chỉ biết bắt nạt cô ấy thôi.”
Hứa Đình Thâm nghe ra có điều gì sai sai, cầm chai nước gác trên cổ cậu: “Không ngờ đấy, cậu lại dám có ý nghĩ không an phận với cô ấy à?”
Trì Tinh còn chưa kịp phủ nhận thì chai nước trên cổ đã làm động tác giết người diệt khẩu, giọng Hứa Đình Thâm sát bên tai uy hiếp mà chẳng giấu nổi sự ngây thơ: “Cô ấy là của tôi, cậu thu hồi cái tư tưởng xấu xa đấy ngay cho tôi.”
“…”
“Tôi không thương cô ấy?” Hứa Đình Thâm cười xùy, thu hồi “hung khí” trên cổ Trì Tinh, giọng nói ngạo mạn còn mang theo vài phần châm chọc: “Có cần tôi hỏi cô ấy giúp cậu không.”
Người cảm giác mình vừa bị tống ngập họng… thức ăn cho chó – Trì Tinh “Hứ” một tiếng, từ bỏ vấn đề này: “Tết Nguyên Đán cậu tham gia chương trình mừng năm mới của đài Thủy Quả à? Mẹ tôi gọi cậu qua ăn cơm đấy.”
Đến lúc này Hứa Đình Thâm mới chịu nghiêm túc: “Tôi biết rồi, dù sao tôi mới là con ruột.”
“Cậu biến thành con mẹ tôi từ lúc nào đấy?”
“Lần trước chính miệng mẹ cậu nói với tôi, à không đúng, là mẹ tôi nói.” Hứa Đình Thâm nín cười, vỗ vai Trì Tinh: “Biết rồi, hôm đó tôi sẽ đến thăm dì.”
Trì Tinh lườm anh một cái.
Thời tiết bắt đầu lạnh dần, Khương Sơ bị mẹ gọi về ăn cơm, em trai ngồi cạnh mẹ làm nũng còn cô chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh không nói gì, dường như khoảnh khắc lại trở về rất nhiều năm trước.
“Khương Sơ, không phải con thích ăn sườn xào chua ngọt nhất à?”
Cô gật đầu, gắp một miếng đặt vào bát, hơi hé môi như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, Khương Sơ tránh về phòng của mình. Tuy phòng vẫn luôn khóa nhưng lại bị người dùng chìa khóa dự phòng mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt bừa bãi lộn xộn.
Khương Sơ chẳng cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài đứa em trai nghịch ngợm kia của cô ra thì làm gì có người thứ hai.
Cô ngồi xuống nhặt thư với một số vật kỉ niệm thời cấp ba ra bỏ vào hộp, vô tình nhìn thấy bức tranh kí họa cô tự vẽ.
Khương Sơ tự học vẽ tranh, tuy nền tảng yếu kém nhưng thắng ở chỗ có thiên phú. Cô tiện tay mở ra xem, đột nhiên ngón tay hơi khựng lại, trên tờ giấy là hình ảnh một nam sinh đang ôm quả bóng trên sân bóng rổ, đôi mắt động lòng người của cậu ấy đang nhìn cô, tay còn lại đang xốc vạt áo chuẩn bị lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ bụng xinh đẹp.
Khương Sơ sốc không nói nên lời, đây chẳng phải Hứa Đình Thâm ư?
Hồi lớp mười cô rất hay ôm giấy đi các nơi kí họa, khi đó cô với Hứa Đình Thâm còn chưa học cùng lớp, lần đầu tiên nhìn thấy anh chỉ cảm thấy giật mình, vì vậy tiện tay họa lên giấy.
Về sau quyển sổ bị vẽ kín đó không biết đã bị cô ném vào xó xỉnh nào, rồi cô thay một quyển sổ khác.
Theo lí mà nói cô phải biết Hứa Đình Thâm từ rất lâu rồi nhưng Khương Sơ có một tật xấu là dù khuôn mặt có đẹp thế nào cô cũng không nhớ được quá ba giây, cô bị bệnh mù mặt, phải nhìn mặt mấy lần mới có thể nhớ được.
Giật mình thì giật mình, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong đầu vài phút, qua mấy buổi tối là cô quên sạch sẽ.
Nếu Hứa Đình Thâm biết chuyện này không biết có tức chết không nữa, cô thấy tiếc nuối rồi lại thấy hơi buồn cười, lấy một quyển sổ mới phác họa lại, đến khi lấy lại tinh thần thì ngoài trời đã tối đen.
Cô đi xuống tầng, đúng lúc mẹ Khương Sơ nói: “Nhìn trời có vẻ sắp có tuyết rơi rồi đấy.”
Tuyết rơi?
Khương Sơ hơi ngơ ngác rồi lập tức cong môi, tuyết rơi lãng mạn như vậy nếu có thể ở cùng Hứa Đình Thâm thì thật tốt.
Ở nhà mấy ngày mà cô không thể đợi nổi nữa, lập tức đặt vé máy bay đến Hoành Điếm. Trước kia đến đây còn với thân phận diễn viên, nay xuất hiện lại là để thăm người nào đó. Nghĩ vậy Khương Sơ càng thấy vui hơn, cả người như được bao trong một lớp đường vậy.
Không biết do Khương Sơ may mắn hay gì, vừa đến Hoành Điếm thì được ngắm tuyết đầu mùa.
Tuyết nhỏ tựa tơ liễu đậu trên vai cô, cả không gian trắng xóa mất đi một ít màu sắc khiến người ta trở nên thích không gian tĩnh lặng ấy hơn. Không khí tràn ngập khí lạnh khiến hô hấp dường như chỉ còn mùi hương đặc trưng của mùa đông.
Khương Sơ mặc áo lông trắng, khăn quàng cổ đỏ được quấn quanh cổ, cô không đến phim trường ngay mà đến phòng bao trước tiên. Cô không báo trước cho Hứa Đình Thâm mà lén hẹn Trì Tinh để cho anh bất ngờ.
Vì vậy lúc Hứa Đình Thâm bị Trì Tinh đưa đến đây chỉ thấy thứ gì nho nhỏ đang ngồi trên ghế, trông thấy anh thì nhào đến nhảy vào ngực anh.
Người từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo có thể tự kiềm chế lại bị sự nhiệt tình của cô dọa sợ, trái tim như bị thứ gì hung hãn đánh trúng, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân quặp lên lưng anh, anh vô thức vươn tay ra đỡ mông cô để cô không rơi xuống.
Kẻ lưu manh như Hứa Đình Thâm cũng có lúc đỏ mặt, cả người cô dán sát trên người anh mà tay anh lại để trên một nơi nhạy cảm. Anh thở mạnh, nhìn qua có vẻ không còn kinh ngạc như lúc vừa tới: “Sao em đến mà không báo với anh một tiếng?”
Khương Sơ vốn rất đắc ý nhưng tư thế hiện tại cũng khiến cô hơi lúng túng, vì vậy lời nói chẳng còn tự tin, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên lưng anh: “Em đến kiểm tra đột xuất xem anh có làm gì xấu sau lưng em không.”
Anh khẽ cười, mập mờ nói bên tai cô: “Em không đến thì sao anh làm chuyện xấu được?”
Khương Sơ nín lời, đập tay lên lưng anh, Hứa Đình Thâm biết cô lại đang thẹn thùng đây mà.
Anh cười cười, từ từ buông cô ra để tránh bản thân lại làm chuyện gì không bằng cầm thú.
Khương Sơ níu lấy vạt áo anh, mặt cười rất tươi: “Hôm nay có tuyết đầu mùa.”
Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Tuyết đầu mùa thì sao?”
Khương Sơ chỉ cảm thấy tuyết đầu mùa rất lãng mạn, nhất thời bị anh hỏi, suy nghĩ một lúc mới trả lời anh, “Thời khắc tuyết đầu mùa rơi, bất kể lời nói dối nào đều đáng giá được tha thứ.”
“Em định nói dối anh cái gì?” Hứa Đình Thâm khẽ cười, “Em yên tâm, kể cả không có tuyết rơi anh cũng sẽ không tha thứ cho em.”
Khương Sơ: “…”
Chẳng phải người bạn trai bình thường sẽ nói “Mặc kệ có tuyết rơi hay không anh đều sẽ tha thứ cho em” ư? Loại bạn trai gì thế này, cô muốn đổi bạn trai được không?
Cô “hừ’ một tiếng, ngồi xuống ghế.
Đồ ăn đã được mang lên hết, Khương Sơ cầm đũa, cúi đầu, lí nhí nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Hứa Đình Thâm nhìn thái độ này của cô là biết ngay cô đã làm chuyện gì sai rồi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hơi cúi người về phía cô: “Em làm gì?”
“Hôm nay có tuyết đầu mùa, anh sẽ tha thứ cho em đúng không?”
Hứa Đình Thâm hơi nhếch môi, ánh mắt còn có ý xấu: “Không chỉ không tha thứ mà còn có thể phạt em.”
“Em…” Nhưng Khương Sơ vẫn muốn nói rõ với anh nên quyết định nói: “Thật ra lúc trước khi hai ta chia tay…”
Hứa Đình Thâm lập tức tỏ ra không vui, khóe miệng anh vẫn mang theo ý cười nhưng lại khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh lẽo: “Đã bảo đừng nhắc đến chuyện này mà?”
Khương Sơ đặt đũa xuống, bàn tay trắng nõn cầm lấy tay anh: “Em nói đánh cược là lừa anh.”
Hàng mi anh hơi run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, giọng hơi khàn khàn: “Ý em là gì?”
Hứa Đình Thâm gần như muốn thoát khỏi nơi đây, anh sợ phải nghe đáp án mình không muốn nghe.
Ví dụ như là vì cô ghét phải ở bên anh nên mới lấy bừa một cái cớ. Nếu thật là vậy thì còn làm anh tổn thương hơn lí do trước.
Hứa Đình Thâm đã thuyết phục bản thân từ lâu, mặc kệ lần trước có phải anh bị đùa giỡn hay không, lần này anh nhất định sẽ không buông tay. Thế nhưng Khương Sơ lại muốn vạch trần vết sẹo này.
“Vì em nghĩ anh không thích em nên mới cố tình lấy lí do đấy để lừa anh, về sau em mới biết là em hiểu lầm anh.” Hốc mắt cô đỏ lên, cô khó khăn nói: “Thật ra em vẫn luôn thích anh.”
Anh giật mình, nhất thời không biết mình nên vui vẻ hay khó chịu nhưng rõ ràng trong đầu niềm vui sướng đã chiếm hơn nửa, tựa như một người đã đi bộ trong sa mạc rất lâu, gần như đã từ bỏ hy vọng thì đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
Mà Khương Sơ chính là ốc đảo của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.