Chương 22
Twentine
20/05/2015
Tiểu Xuân đi theo sau Hạ Hàm Chi nói: “Hạ đại ca, huynh có thể dạy ta một bộ kiếm pháp không?”
Hạ Hàm Chi quay đầu: “Ta không phải đã nói, nắm giữ bản chất của kiếm mới là quan trọng nhất à?”
Tiểu Xuân cười xòa nói: “Không phải, ta chỉ là chưa từng thấy nên muốn học một bộ mà thôi.”
Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, ngừng một lúc rồi mới gật đầu, khẽ nói: “Tốt, cô muốn học gì?”
Tiểu Xuân thấy y đồng ý, vui vẻ nói: “Tùy! Cái gì cũng được! Tốt nhất là lợi hại một chút!”
Hạ Hàm Chi: “Cô muốn học kiếm pháp của ai?”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút nói: “Ừm, huynh biết bộ kiếm pháp nào?”
Hạ Hàm Chi tựa vào thân cây, nhẹ nhàng nói: “Cô nói bộ nào ta cũng dạy được.”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân há miệng yên lặng một lúc, sau đó mới cẩn thận nói: “Vậy….kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang, huynh biết không?”
Ánh mắt của Hạ Hàm Chi ngay lập tức trở nên nghiền ngẫm, y nhìn Tiểu Xuân nói: “Mẫn Kiếm sơn trang?”
Tiểu Xuân: “Khụ, ta đương nhiên là muốn học kiếm pháp của Kiếm Các, nhưng ta vẫn chưa gia nhập sư môn, kiếm pháp của Kiếm Các nhất định phải để đại…đại tông sư đến dạy ta.”
Hạ Hàm Chi cười cười nói: “Vậy vì sao lại muốn học kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân tỏ vẻ không sao cả nói: “Không phải bảo nơi đó không tệ sao, hơn nữa huynh cũng từng ở đó một thời gian, ta nghĩ huynh hẳn phải biết kiếm pháp của nơi đó.”
Hạ Hàm Chi: “Ừm, có lý.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh có dạy hay không?”
Hạ Hàm Chi: “Tất nhiên là dạy.”
Tiểu Xuân hưng phấn nói: “Được! Vậy chúng ta bắt đầu ngay đi!”
Hạ Hàm Chi cắm Tinh Hà lên đất, tiện tay nhặt lên một nhánh cây, nói với Tiểu Xuân: “Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang tổng cộng có ba môn, mười hai bộ, phân ra ba mươi sáu loại đường kiếm, trong đó loại dành cho phái nữ là bảy loại.”
“Đợi đã.” Tiểu Xuân chen miệng nói: “Nhiều như thế mà sao phái nữ chỉ được học có bảy loại?”
Hạ Hàm Chi: “Điều này có liên quan đến việc truyền thừa võ học của Mẫn Kiếm sơn trang. Mẫn Kiếm sơn trang mặc dù có đến ba mươi sáu loại đường kiếm nhưng tâm pháp để sử dụng thì chỉ có một loại.”
Tiểu Xuân: “Tâm pháp gì?”
Hạ Hàm Chi: “Tây Sơn Liệt Dương Thiên.”
Tiểu Xuân lặp lại một lần, rồi lại nói: “Tâm pháp này phái nữ học không được à?”
Hạ Hàm Chi: “Cô nghe tên cũng biết rồi, đây là loại tâm pháp thuần dương, không thích hợp cho phái nữ, nhưng bây giờ con gái của trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang là một nữ hiệp hiếu thắng, từ nhỏ đã múa đao múa thương, trang chủ không còn cách nào nên mới sáng chế vài loại đường kiếm cho phái nữ học.”
Tiểu Xuân bỉu môi nói: “Sao hả, kiếm pháp mà cũng xem thường người khác như vậy à?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt, nói: “Kiếm pháp chuyên về tấn công, cuộc đời luôn rất công bằng.”
Tiểu Xuân nhướn mày: “Ồ? Ý huynh là có loại kiếm pháp mà phụ nữ có thể học nhưng đàn ông thì không thể à?”
Hạ Hàm Chi: “Có lẽ.”
Tiểu Xuân: “Hứ, khinh ta không có kiến thức à.”
Hạ Hàm Chi: “Cũng không phải, chỉ là trên đời này mọi vật luôn tương sinh tương khắc, bổ trợ cho nhau, không có chuyện tuyệt đối.”
Tiểu Xuân: “Ồ, kiếm Liệt Dương kia bị mấy người nói nghe thần kì như thế, vậy mà cũng có vật tương khắc à.”
Hạ Hàm Chi ngừng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Có.”
Tiểu Xuân: “Là gì?”
Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Bây giờ còn khó mà nói được đó là gì.”
Tiểu Xuân cau mày nói “Nói chuyện với huynh đều khiến ta vô cùng khó hiểu.”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Có là chắc chắn rồi, chỉ là….” Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, nghiền ngẫm cười “Chỉ là, còn chưa biết gọi là gì.”
Tiểu Xuân lại bỉu môi: “Nói năng lung tung.”
Hạ Hàm Chi: “Tóm lại, mấy thứ này bây giờ cô không cần biết, cứ học dùng kiếm của mình cho tốt là được.”
Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm, vậy huynh muốn dạy ta bộ kiếm pháp kia à?”
Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, nói với Tiểu Xuân: “Ta không muốn dạy cô kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân khẽ nhướng mày: “Vừa rồi không nói sao giờ mới nói hả?”
Hạ Hàm Chi; “Ta đã nói rồi, kiếm pháp trên đời gần trăm nghìn loại, không phải loại nào cũng thích hợp với cô. Mà kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang lại càng không phù hợp.”
Tiểu Xuân: “Không hợp chỗ nào?”
Hạ Hàm Chi: “Quá khó.”
Tiểu Xuân: “…..”
Hạ Hàm Chi khẽ cười, lại nói: “Đùa với cô thôi. Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang sở dĩ không hợp với cô là vì đường kiếm của nó thuần dương.”
Tiểu Xuân: “Vậy thì sao, nữ đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang học loại khác mà.”
Hạ Hàm Chi nghiêng đầu, khẽ nói: “Cô nên học loại kiếm pháp tính âm.”
Tiểu Xuân: “Vì sao?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt, trên mặt lại tỏ vẻ như đang suy nghĩ.
Tiểu Xuân dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Hạ Hàm Chi: “Ta ghét nhất là vẻ mặt này của huynh, vẻ mặt dồn người khác vào đường cùng, bụng đầy ý xấu nhưng cái gì cũng không chịu nói.”
Hạ Hàm Chi: “Đây là thái độ đối với sư phụ à?”
Tiểu Xuân nhún nhún vai: “Ai nói huynh là sư phụ ta, sư phụ ta là đại tông sư.”
Hạ Hàm Chi: “Cô vẫn chưa gia nhập Kiếm Các mà.”
Tiểu Xuân vung vung thanh kiếm trong tay, nói: “Dù sao cũng sắp rồi.”
Hạ Hàm Chi: “….”
Lại qua một lúc, Hạ Hàm Chi cuối cùng không muốn nói chuyện tào lao nữa, y khẽ xoay cổ tay, nhánh cây trong tay y cũng linh hoạt xoay một vòng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu.”
Tiểu Xuân: “Huynh muốn dạy ta kiếm pháp của ai vậy?”
Hạ Hàm Chi: “Của ta.”
“Hả?”
Tiểu Xuân còn đang nghi ngờ, Hạ Hàm Chi đột nhiên nói một câu: “Chú ý nhìn cho kĩ.”
Nói xong, Hạ Hàm Chi nhảy lên mặt đất bằng phẳng, vung kiếm lên. Y mặc một bộ quần áo bằng lụa đen, bay bay theo gió núi, dưới ánh trăng, y như một con rồng đen nổi lên mặt nước, làm chuyển động cả núi sông.
Một đoạn nhánh cây ngắn ngủn lại trông cứ như một thanh kiếm, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt, trong không trung vẽ ra từng luồng kiếm phong lẫm liệt.
Tiểu Xuân thấy thế thì ngây dại.
Hóa ra y lợi hại như thế….Mấy ngày nay mải lo đùa giỡn, Tiểu Xuân suýt nữa đã quên mất người trước mắt chính là người một mình đối đầu với mọi người trong Kiếm Các, trừ đại tông sư và Vệ Thanh Phong.
Nhìn nhánh cây kia, Tiểu Xuân im lặng. Trước đây nàng không hề để tâm đến lời nói của Hạ Hàm Chi, nhưng khi y bắt đầu múa kiếm, Tiểu Xuân mới chính thức hiểu rõ câu nói kia của Hạ Hàm Chi—-
Chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm thì không
Bản chất của kiếm.
Bản chất của kiếm….
Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Chi múa kiếm trước mặt Tiểu Xuân, mà đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy một cao thủ hàng đầu múa kiếm.
Đêm đó, mãi về sau vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của Tiểu Xuân. Mặc dù sau này nàng có thể nhìn thấy nhiều người khác múa kiếm, nhưng vẫn không ai có thể so sánh với màn múa kiếm khiến nàng khắc sâu này của Hạ Hàm Chi.
Kèm theo kiếm khí, một luồng khí lạnh bốc lên xung quanh thác nước, Tiểu Xuân ôm chặt cánh tay, mắt thoáng nhìn thấy Tinh Hà đang cắm trên mặt đất, lại càng cảm thấy lạnh.
Bộ kiếm pháp kia cũng không có nhiều chiêu thức, Hạ Hàm Chi sau khi múa một lần thì ngừng lại, y nhìn về phía Tiểu Xuân.
“Học bộ này thì sao?”
Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái.
Hạ Hàm Chi: “Sao hả, không thích?”
Tiểu Xuân lắc đầu.
Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Vì sao không nói chuyện?”
Tiểu Xuân há miệng, phát hiện mình hơi run rẩy, không chỉ răng, mà còn có tay, chân, tất cả đều đang run rẩy.
Tiểu Xuân biết đây không phải là vì lạnh.
“Ta….ta muốn học cái này!”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu, “Tốt.”
Trong lòng Tiểu Xuân vô cùng kích động, nàng quả thật rất thích bộ kiếm pháp đó, quả thật rất muốn học bộ kiếm pháp đó.
“Bộ kiếm pháp đó tên là gì?”
Hạ Hàm Chi: “Không có tên.”
Tiểu Xuân kích động nói: “Sao lại không có!? Kiếm pháp cũng giống như kiếm, đều phải có một cái tên mới trở thành thứ hàng đầu!”
Hạ Hàm Chi: “Vậy à?”
Tiểu Xuân xông lên trước, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Hàm Chi nói: “Kiếm pháp này thật sự là do huynh tự sáng chế ra à?”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu.
Tiểu Xuân: “Đặt tên đi!”
Hạ hàm Chi cúi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khẽ cười nói: “Cô cảm thấy cái tên quan trọng như vậy à?”
Tiểu Xuân gật mạnh đầu.
Hạ Hàm Chi: “Vậy cô đặt đi.”
“Ta?” Tiểu Xuân mở to mắt “Huynh bảo ta đặt à? Đây là kiếm pháp của huynh mà, sao có thể để ta đặt?”
Hạ Hàm Chi: “Ta vốn cũng không biết đặt tên gì. Hơn nữa, kiếm pháp này vốn chuẩn bị cho cô mà, coi như tặng cô, cô tự suy nghĩ tên đi.”
Tiểu Xuân hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cho ta? Cho ta thật à?”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu.
Tiểu Xuân lập tức xông qua va vào Hạ Hàm Chi một cái: “Hạ đại ca huynh thật tốt!!”
Hạ Hàm Chi bị nàng đụng phải lui về sau hai bước, khẽ cười nói: “Ồ, cuối cùng cũng kêu một tiếng đại ca thật lòng.”
Tiểu Xuân hoàn toàn không để câu này trong lòng, thậm chí còn không nghe thấy. Nàng cầm kiếm, nhảy qua nhảy lại trước mặt Hạ Hàm Chi: “Được! Vậy ta đặt tên!”
Hạ Hàm Chi gật đầu.
Tiểu Xuân: ” “Xuân Hoa” thì sao?”
Hạ Hàm Chi: “…..”
Tiểu Xuân: “Trong tên của ta có chữ ‘’xuân’’, bây giờ lại là mùa hạ, chính là mùa hoa nở, vậy cứ gọi là “Xuân Hoa kiếm pháp” đi!”
Sắc mặt Hạ Hàm Chi hơi xanh.
Tiểu Xuân vô cùng hài lòng với cái tên này, vừa định kết luận thì Hạ Hàm Chi mở miệng nói: “Hay là sửa thành Xuân Thành đi.”
Tiểu Xuân: “Xuân Thành?”
Hạ Hàm Chi: “Xuân thành vô xử bất phi hoa*, lại có tên của cô nữa, cũng có nghĩa là cảnh sắc đầy hoa bay.”
(*tạm dịch: tường thành vào mùa xuân, không chỗ nào không có hoa bay.)
Tiểu Xuân đọc lại mấy lần, vui vẻ nói: “Được được được, cái tên này rất hay, vậy gọi là Xuân Thành kiếm pháp đi.”
Tiểu Xuân cầm kiếm khoa tay múa chân hai cái, nói với Hạ Hàm Chi: “Hạ đại ca thật lợi hại, còn có thể tự sáng chế ra kiếm pháp!”
Hạ Hàm Chi cười cười không nói.
“Chỉ là….” Tiểu Xuân lại nói “Vừa rồi khi huynh múa kiếm, ta lại cảm thấy thật lạnh, có chuyện gì vậy?”
Hạ Hàm Chi: “Bộ kiếm pháp này là kiếm đường mang tính lạnh, lúc múa kiếm, người có công lực thấp sẽ dễ càm thấy lạnh lẽo.”
Tiểu Xuân: “Tính lạnh, đây là kiếm đường có tính lạnh à?”
“Phải.”
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, lại nhìn Tinh Hà đang cắm bên cạnh, quay đầu nói với Hạ Hàm Chi: “Ừm….kiếm pháp như vậy, Tinh Hà cũng lạnh muốn chết, huynh thích kiếm đường có tính lạnh à?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt một tiếng “phải”, sau đó lại nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta rời khỏi Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân: “Là…là vì điều này?”
Hạ Hàm Chi gật đầu, nói: “Bởi vì kiếm Liệt Dương, Mẫn Kiếm sơn trang luôn lấy nội công thiên về tính dương, không tu luyện hoặc thậm chí là xem thường các loại kiếm pháp có tính âm.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh cũng học cái Tây Sơn Liệt Dương Thiên gì đó là được rồi, dù sao củng rất lợi hại.”
Hạ Hàm Chi lắc đầu, ánh mắt dường như tối tăm đi một chút.
“Ta yêu thích cái gì, ta là người rõ nhất, cũng như vậy, điều ta muốn, chính bản thân ta cũng rất rõ. Mẫn Kiếm sơn trang từ chối tâm pháp của người ngoài, trong trăm năm vẫn luôn phong tỏa kiếm đường, chỉ chuyên dùng khí thuần dương, cứ lừa mình dối người như thế sẽ không có kết quả tốt.”
Tiểu Xuân không hề có hứng thú với Mẫn Kiếm sơn trang, nàng hưng phấn nói: “Kệ hết đi, chúng ta bắt đầu học kiếm đi!”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Hôm nay muộn rồi, tối mai ta sẽ dạy cô.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là đã trễ hơn mọi ngày một chút. Tối nay nàng vô cùng hưng phấn nên quên cả thời gian.
Hạ Hàm Chi: “Được rồi, cô mau về đi.”
Tiểu Xuân cúi đầu, bây giờ nàng vẫn chưa muốn đi lắm.
Hạ Hàm Chi nhìn về phía rừng cây sâu thẳm, cười nhạt nói: “Nếu cô không đi, chắc có người sẽ nóng nảy với ta đó.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: “Hả? Có ý gì?”
Hạ Hàm Chi: “Đi thôi.”
Tiểu Xuân bỉu môi: “Làm gì vội đuổi ta vậy, ta đi là được.”
Tiểu Xuân giơ kiếm lên, phờ phạc đi về.
Hạ Hàm Chi đứng sau lưng nàng, đợi nàng đi vào rừng cây mới chậm rãi rút Tinh Hà ra. Khi y rút Tinh Hà lên, trong rừng bỗng vang lên một tiếng động khẽ.
“Ồ?”
Hạ Hàm Chi thẳng người, tay cầm Tinh Hà dựa vào cành cây khô, nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây.
“Sao hả, thấy ta kéo dài quá à?”
Gió thổi qua, trong rừng lặng yên không một tiếng động.
Hạ Hàm Chi cười nhạt nói: “Ta dạy nàng bộ kiếm pháp này, huynh nên thích mới đúng.”
Trong rừng vẫn không có âm thanh gì.
Mắt Hạ Hàm Chi hơi trầm xuống, y nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây, khẽ nói: “Tính lạnh như vậy, huynh hài lòng chưa. Nội lực của ta thiên về tính lạnh, thể chất lại càng là cực âm, cho dù huynh không nói, nhưng trời đất điều hòa, huynh cũng không thể tránh.”
Nói xong, Hạ Hàm Chi đợi một lúc rồi lại nói: “Ta nói mấy lời này cũng không phải muốn làm gì, chỉ muốn nói cho huynh biết, nếu có một ngày kia huynh nghĩ kĩ, muốn khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản, có thể đến tìm ta.”
Nói rồi, y đợi một lúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đã vô cùng bất đắc dĩ.
“Ta nói nhiều như vậy mà huynh vẫn muốn ta mỗi ngày cho nàng về sớm hơn một chút?”
“….Được rồi, ta không xen vào việc người khác là được.”
Dứt lời, Hạ Hàm Chi cầm Tinh Hà bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu nói: “Hai người này, đúng là đều ngốc như nhau.”
Bên kia, lúc Tiểu Xuân đang vội trở về phòng, phát hiện Lý Thanh đang đứng trong sân ngẩn người.
Tiểu Xuân rón rén đi tới, vừa định hù một tiếng, Lý Thanh bỗng nhiên quay đầu.
“Ôi trời! Làm ta sợ muốn chết.”
Tiểu Xuân vỗ ngực một cái: “Sao huynh biết là ta đang tới?”
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Sau này đừng có đột nhiên quay đầu lại như thế, huynh vốn đã to con như vậy, đừng có mà hù dọa người khác.”
Lý Thanh cúi đầu.
“Hả?” Tiểu Xuân hơi kì quái “Sao vậy, sao lại không lên tiếng rồi?” Tiểu Xuân vừa nói vừa đi ra sau nhà “Ta đi kiểm tra xem huynh làm được tới đâu rồi.” Chờ đến khi Tiểu Xuân ra tới sau nhà, phát hiện phòng ốc không hề có chút biến hóa so với lúc nàng đi, nàng lập tức nổi giận.
“To con, huynh lại đây cho ta!”
Lý Thanh cúi đầu đi đến.
Tiểu Xuân duỗi đầu ngón tay đâm thật mạnh vào ngực Lý Thanh: “Chuyện gì xảy ra? Hả? Chuyện gì xảy ra!?”
“…..”
“Sao không làm gì cả thế này!?”
Lý Thanh không nói.
Tiểu Xuân: “Được, huynh nghĩ ta đến đây chơi đúng không, ta đi.”
Tiểu Xuân nói rồi không nói gì nữa, liền xoay người đi.
Lý Thanh rốt cuộc nhúc nhích, hắn vung tay loạn xạ, kéo góc áo Tiểu Xuân, hắn túm lấy góc áo không chịu buông tay.
Tiểu Xuân không đi được, xoay người kéo áo mình, giằng co với Lý Thanh.
“Buông tay! Ta bảo huynh buông tay! Huynh lười biếng như thế, ta phải đi, sau này cũng không tới nữa!”
Tiểu Xuân nói vô cùng thẳng thắn, vẻ mặt Lý Thanh càng ngày càng bối rối, hắn há miệng, lại không biết nói như thế nào, chỉ có mấy âm thanh luống cuống không ngừng phát ra từ lồng ngực.
Tiểu Xuân: “Ta nói với huynh mấy lần, mấy ngày qua huynh có nghe đâu? Bây giờ lại giả vờ oan ức với ta, huynh nghĩ Lục Tiểu Xuân ta dễ lừa lắm đúng không?! Buông tay cho ta!”
Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, tay cũng hơi run.
“Cô…..cô đừng đi.”
Lòng Tiểu Xuân đau xót, nhưng lại tự nói với mình không thể lại mềm lòng.
“Buông tay!”
“Cô đừng đi, bây giờ ta làm mà….”
“Buông tay.”
“Cô…..”
Tiểu Xuân cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là yêu quái, sức mạnh quả nhiên lớn hơn người thường, sao hả, muốn bắt nạt ta đúng không?”
Lý Thanh nghe vậy, cả người run lên, tay hơi run run buông lỏng ra.
Tiểu Xuân vỗ vỗ góc áo, quay đầu rời đi.
Lý Thanh theo sát hai bước, Tiểu Xuân quay đầu lại: “Đừng có theo ta.”
Lý Thanh tay chân luống cuống đứng tại chỗ, cả người cứng đờ, nhưng khi Tiểu Xuân cất bước thì Lý Thanh lại vội đi đằng sau.
Tiểu Xuân không nhịn được nữa, lúc định quát to thì Lý Thanh bỗng nhiên nói: “Ngày mai….ngày mai cô đến nữa được không?”
Tiểu Xuân: “Không đến.”
Lý Thanh: “Nếu như ngày mai không có nhà, cô sẽ không đến.”
Tiểu Xuân: “Hả? Là sao?”
Lý Thanh: “Ta sẽ….ta sẽ xây.”
Tiểu Xuân hừ một tiếng, không nói gì bỏ đi, lần này Lý Thanh cũng không đi theo nữa.
Về đến nhà, Tiểu Xuân thở phào đi đến bên giườg.
“Việc gì phải tức giận như vậy….” Tiểu Xuân hít thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
“Có trách thì trách hắn, cả ngày lười biếng không chịu làm gì, định bảo ta làm một mình chứ gì, khinh ta ngốc à.”
Tiểu Xuân không suy nghĩ nhều, đặt kiếm lên bàn rồi đi ngủ.
Thế nhưng nàng ngủ không yên ổn, chẳng biết vì sao, trong đầu Tiểu Xuân vẫn nhớ đến câu nói ban nãy của Lý Thanh.
Nếu như ngày mai không có nhà, cô sẽ không đến.
Có ý gì?
Rốt cuộc, Tiểu Xuân ngru chưa đến hai canh giờ đã tỉnh dậy. Trời bên ngoài đã sáng, Tiểu Xuân nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, trong đầ dần hiện lên một ý nghĩ.
“Không lẽ….”
Tiểu Xuân xuống giường, mang giày vào rồi chạy ra khỏi cửa.
Càng nghĩ Tiểu Xuân càng sợ, bước chân của nàng cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng, nàng chạy một mạch vào trong rừng.
Khi nàng đi đến chỗ ngôi nhà nhỏ, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Thanh, trong tay còn đang cầm ván gỗ, ngã dưới ánh mặt trời.
“Điên rồi điên rồi! Không sống nổi nữa rồi!”
Tiểu Xuân vừa la hét vừa xông qua, cả người Lý Thanh toàn là mồ hôi, đầu tóc dính mồ hôi và bùn đất, loạn cả lên.
Tiểu Xuân kéo cánh tay Lý Thanh, tha hắn về phía cửa động.
Lý Thanh dường như cảm nhận được Tiểu Xuân đến, môi hắn khẽ nhúc nhích.
“Xây xong rồi….”
Tiểu Xuân khẽ cắn răng, “Ta biết, ta nhìn thấy rồi.”
Lý Thanh “Vậy….”
Hốc mắt Tiểu Xuân hơi đỏ, nàng đẩy cái nắp gỗ lên, dùng chân đá Lý Thanh vào bên trong động.
Khi Lý Thanh rơi vào trong động, Tiểu Xuân bỗng nghe thấy hắn nói.
“Kiếm, để ta dạy cô….”
Hạ Hàm Chi quay đầu: “Ta không phải đã nói, nắm giữ bản chất của kiếm mới là quan trọng nhất à?”
Tiểu Xuân cười xòa nói: “Không phải, ta chỉ là chưa từng thấy nên muốn học một bộ mà thôi.”
Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, ngừng một lúc rồi mới gật đầu, khẽ nói: “Tốt, cô muốn học gì?”
Tiểu Xuân thấy y đồng ý, vui vẻ nói: “Tùy! Cái gì cũng được! Tốt nhất là lợi hại một chút!”
Hạ Hàm Chi: “Cô muốn học kiếm pháp của ai?”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút nói: “Ừm, huynh biết bộ kiếm pháp nào?”
Hạ Hàm Chi tựa vào thân cây, nhẹ nhàng nói: “Cô nói bộ nào ta cũng dạy được.”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân há miệng yên lặng một lúc, sau đó mới cẩn thận nói: “Vậy….kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang, huynh biết không?”
Ánh mắt của Hạ Hàm Chi ngay lập tức trở nên nghiền ngẫm, y nhìn Tiểu Xuân nói: “Mẫn Kiếm sơn trang?”
Tiểu Xuân: “Khụ, ta đương nhiên là muốn học kiếm pháp của Kiếm Các, nhưng ta vẫn chưa gia nhập sư môn, kiếm pháp của Kiếm Các nhất định phải để đại…đại tông sư đến dạy ta.”
Hạ Hàm Chi cười cười nói: “Vậy vì sao lại muốn học kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân tỏ vẻ không sao cả nói: “Không phải bảo nơi đó không tệ sao, hơn nữa huynh cũng từng ở đó một thời gian, ta nghĩ huynh hẳn phải biết kiếm pháp của nơi đó.”
Hạ Hàm Chi: “Ừm, có lý.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh có dạy hay không?”
Hạ Hàm Chi: “Tất nhiên là dạy.”
Tiểu Xuân hưng phấn nói: “Được! Vậy chúng ta bắt đầu ngay đi!”
Hạ Hàm Chi cắm Tinh Hà lên đất, tiện tay nhặt lên một nhánh cây, nói với Tiểu Xuân: “Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang tổng cộng có ba môn, mười hai bộ, phân ra ba mươi sáu loại đường kiếm, trong đó loại dành cho phái nữ là bảy loại.”
“Đợi đã.” Tiểu Xuân chen miệng nói: “Nhiều như thế mà sao phái nữ chỉ được học có bảy loại?”
Hạ Hàm Chi: “Điều này có liên quan đến việc truyền thừa võ học của Mẫn Kiếm sơn trang. Mẫn Kiếm sơn trang mặc dù có đến ba mươi sáu loại đường kiếm nhưng tâm pháp để sử dụng thì chỉ có một loại.”
Tiểu Xuân: “Tâm pháp gì?”
Hạ Hàm Chi: “Tây Sơn Liệt Dương Thiên.”
Tiểu Xuân lặp lại một lần, rồi lại nói: “Tâm pháp này phái nữ học không được à?”
Hạ Hàm Chi: “Cô nghe tên cũng biết rồi, đây là loại tâm pháp thuần dương, không thích hợp cho phái nữ, nhưng bây giờ con gái của trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang là một nữ hiệp hiếu thắng, từ nhỏ đã múa đao múa thương, trang chủ không còn cách nào nên mới sáng chế vài loại đường kiếm cho phái nữ học.”
Tiểu Xuân bỉu môi nói: “Sao hả, kiếm pháp mà cũng xem thường người khác như vậy à?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt, nói: “Kiếm pháp chuyên về tấn công, cuộc đời luôn rất công bằng.”
Tiểu Xuân nhướn mày: “Ồ? Ý huynh là có loại kiếm pháp mà phụ nữ có thể học nhưng đàn ông thì không thể à?”
Hạ Hàm Chi: “Có lẽ.”
Tiểu Xuân: “Hứ, khinh ta không có kiến thức à.”
Hạ Hàm Chi: “Cũng không phải, chỉ là trên đời này mọi vật luôn tương sinh tương khắc, bổ trợ cho nhau, không có chuyện tuyệt đối.”
Tiểu Xuân: “Ồ, kiếm Liệt Dương kia bị mấy người nói nghe thần kì như thế, vậy mà cũng có vật tương khắc à.”
Hạ Hàm Chi ngừng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Có.”
Tiểu Xuân: “Là gì?”
Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Bây giờ còn khó mà nói được đó là gì.”
Tiểu Xuân cau mày nói “Nói chuyện với huynh đều khiến ta vô cùng khó hiểu.”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Có là chắc chắn rồi, chỉ là….” Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, nghiền ngẫm cười “Chỉ là, còn chưa biết gọi là gì.”
Tiểu Xuân lại bỉu môi: “Nói năng lung tung.”
Hạ Hàm Chi: “Tóm lại, mấy thứ này bây giờ cô không cần biết, cứ học dùng kiếm của mình cho tốt là được.”
Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm, vậy huynh muốn dạy ta bộ kiếm pháp kia à?”
Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, nói với Tiểu Xuân: “Ta không muốn dạy cô kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân khẽ nhướng mày: “Vừa rồi không nói sao giờ mới nói hả?”
Hạ Hàm Chi; “Ta đã nói rồi, kiếm pháp trên đời gần trăm nghìn loại, không phải loại nào cũng thích hợp với cô. Mà kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang lại càng không phù hợp.”
Tiểu Xuân: “Không hợp chỗ nào?”
Hạ Hàm Chi: “Quá khó.”
Tiểu Xuân: “…..”
Hạ Hàm Chi khẽ cười, lại nói: “Đùa với cô thôi. Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang sở dĩ không hợp với cô là vì đường kiếm của nó thuần dương.”
Tiểu Xuân: “Vậy thì sao, nữ đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang học loại khác mà.”
Hạ Hàm Chi nghiêng đầu, khẽ nói: “Cô nên học loại kiếm pháp tính âm.”
Tiểu Xuân: “Vì sao?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt, trên mặt lại tỏ vẻ như đang suy nghĩ.
Tiểu Xuân dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Hạ Hàm Chi: “Ta ghét nhất là vẻ mặt này của huynh, vẻ mặt dồn người khác vào đường cùng, bụng đầy ý xấu nhưng cái gì cũng không chịu nói.”
Hạ Hàm Chi: “Đây là thái độ đối với sư phụ à?”
Tiểu Xuân nhún nhún vai: “Ai nói huynh là sư phụ ta, sư phụ ta là đại tông sư.”
Hạ Hàm Chi: “Cô vẫn chưa gia nhập Kiếm Các mà.”
Tiểu Xuân vung vung thanh kiếm trong tay, nói: “Dù sao cũng sắp rồi.”
Hạ Hàm Chi: “….”
Lại qua một lúc, Hạ Hàm Chi cuối cùng không muốn nói chuyện tào lao nữa, y khẽ xoay cổ tay, nhánh cây trong tay y cũng linh hoạt xoay một vòng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu.”
Tiểu Xuân: “Huynh muốn dạy ta kiếm pháp của ai vậy?”
Hạ Hàm Chi: “Của ta.”
“Hả?”
Tiểu Xuân còn đang nghi ngờ, Hạ Hàm Chi đột nhiên nói một câu: “Chú ý nhìn cho kĩ.”
Nói xong, Hạ Hàm Chi nhảy lên mặt đất bằng phẳng, vung kiếm lên. Y mặc một bộ quần áo bằng lụa đen, bay bay theo gió núi, dưới ánh trăng, y như một con rồng đen nổi lên mặt nước, làm chuyển động cả núi sông.
Một đoạn nhánh cây ngắn ngủn lại trông cứ như một thanh kiếm, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt, trong không trung vẽ ra từng luồng kiếm phong lẫm liệt.
Tiểu Xuân thấy thế thì ngây dại.
Hóa ra y lợi hại như thế….Mấy ngày nay mải lo đùa giỡn, Tiểu Xuân suýt nữa đã quên mất người trước mắt chính là người một mình đối đầu với mọi người trong Kiếm Các, trừ đại tông sư và Vệ Thanh Phong.
Nhìn nhánh cây kia, Tiểu Xuân im lặng. Trước đây nàng không hề để tâm đến lời nói của Hạ Hàm Chi, nhưng khi y bắt đầu múa kiếm, Tiểu Xuân mới chính thức hiểu rõ câu nói kia của Hạ Hàm Chi—-
Chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm thì không
Bản chất của kiếm.
Bản chất của kiếm….
Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Chi múa kiếm trước mặt Tiểu Xuân, mà đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy một cao thủ hàng đầu múa kiếm.
Đêm đó, mãi về sau vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của Tiểu Xuân. Mặc dù sau này nàng có thể nhìn thấy nhiều người khác múa kiếm, nhưng vẫn không ai có thể so sánh với màn múa kiếm khiến nàng khắc sâu này của Hạ Hàm Chi.
Kèm theo kiếm khí, một luồng khí lạnh bốc lên xung quanh thác nước, Tiểu Xuân ôm chặt cánh tay, mắt thoáng nhìn thấy Tinh Hà đang cắm trên mặt đất, lại càng cảm thấy lạnh.
Bộ kiếm pháp kia cũng không có nhiều chiêu thức, Hạ Hàm Chi sau khi múa một lần thì ngừng lại, y nhìn về phía Tiểu Xuân.
“Học bộ này thì sao?”
Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái.
Hạ Hàm Chi: “Sao hả, không thích?”
Tiểu Xuân lắc đầu.
Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Vì sao không nói chuyện?”
Tiểu Xuân há miệng, phát hiện mình hơi run rẩy, không chỉ răng, mà còn có tay, chân, tất cả đều đang run rẩy.
Tiểu Xuân biết đây không phải là vì lạnh.
“Ta….ta muốn học cái này!”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu, “Tốt.”
Trong lòng Tiểu Xuân vô cùng kích động, nàng quả thật rất thích bộ kiếm pháp đó, quả thật rất muốn học bộ kiếm pháp đó.
“Bộ kiếm pháp đó tên là gì?”
Hạ Hàm Chi: “Không có tên.”
Tiểu Xuân kích động nói: “Sao lại không có!? Kiếm pháp cũng giống như kiếm, đều phải có một cái tên mới trở thành thứ hàng đầu!”
Hạ Hàm Chi: “Vậy à?”
Tiểu Xuân xông lên trước, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Hàm Chi nói: “Kiếm pháp này thật sự là do huynh tự sáng chế ra à?”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu.
Tiểu Xuân: “Đặt tên đi!”
Hạ hàm Chi cúi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khẽ cười nói: “Cô cảm thấy cái tên quan trọng như vậy à?”
Tiểu Xuân gật mạnh đầu.
Hạ Hàm Chi: “Vậy cô đặt đi.”
“Ta?” Tiểu Xuân mở to mắt “Huynh bảo ta đặt à? Đây là kiếm pháp của huynh mà, sao có thể để ta đặt?”
Hạ Hàm Chi: “Ta vốn cũng không biết đặt tên gì. Hơn nữa, kiếm pháp này vốn chuẩn bị cho cô mà, coi như tặng cô, cô tự suy nghĩ tên đi.”
Tiểu Xuân hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cho ta? Cho ta thật à?”
Hạ Hàm Chi gật gật đầu.
Tiểu Xuân lập tức xông qua va vào Hạ Hàm Chi một cái: “Hạ đại ca huynh thật tốt!!”
Hạ Hàm Chi bị nàng đụng phải lui về sau hai bước, khẽ cười nói: “Ồ, cuối cùng cũng kêu một tiếng đại ca thật lòng.”
Tiểu Xuân hoàn toàn không để câu này trong lòng, thậm chí còn không nghe thấy. Nàng cầm kiếm, nhảy qua nhảy lại trước mặt Hạ Hàm Chi: “Được! Vậy ta đặt tên!”
Hạ Hàm Chi gật đầu.
Tiểu Xuân: ” “Xuân Hoa” thì sao?”
Hạ Hàm Chi: “…..”
Tiểu Xuân: “Trong tên của ta có chữ ‘’xuân’’, bây giờ lại là mùa hạ, chính là mùa hoa nở, vậy cứ gọi là “Xuân Hoa kiếm pháp” đi!”
Sắc mặt Hạ Hàm Chi hơi xanh.
Tiểu Xuân vô cùng hài lòng với cái tên này, vừa định kết luận thì Hạ Hàm Chi mở miệng nói: “Hay là sửa thành Xuân Thành đi.”
Tiểu Xuân: “Xuân Thành?”
Hạ Hàm Chi: “Xuân thành vô xử bất phi hoa*, lại có tên của cô nữa, cũng có nghĩa là cảnh sắc đầy hoa bay.”
(*tạm dịch: tường thành vào mùa xuân, không chỗ nào không có hoa bay.)
Tiểu Xuân đọc lại mấy lần, vui vẻ nói: “Được được được, cái tên này rất hay, vậy gọi là Xuân Thành kiếm pháp đi.”
Tiểu Xuân cầm kiếm khoa tay múa chân hai cái, nói với Hạ Hàm Chi: “Hạ đại ca thật lợi hại, còn có thể tự sáng chế ra kiếm pháp!”
Hạ Hàm Chi cười cười không nói.
“Chỉ là….” Tiểu Xuân lại nói “Vừa rồi khi huynh múa kiếm, ta lại cảm thấy thật lạnh, có chuyện gì vậy?”
Hạ Hàm Chi: “Bộ kiếm pháp này là kiếm đường mang tính lạnh, lúc múa kiếm, người có công lực thấp sẽ dễ càm thấy lạnh lẽo.”
Tiểu Xuân: “Tính lạnh, đây là kiếm đường có tính lạnh à?”
“Phải.”
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, lại nhìn Tinh Hà đang cắm bên cạnh, quay đầu nói với Hạ Hàm Chi: “Ừm….kiếm pháp như vậy, Tinh Hà cũng lạnh muốn chết, huynh thích kiếm đường có tính lạnh à?”
Hạ Hàm Chi cười nhạt một tiếng “phải”, sau đó lại nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta rời khỏi Mẫn Kiếm sơn trang.”
Tiểu Xuân: “Là…là vì điều này?”
Hạ Hàm Chi gật đầu, nói: “Bởi vì kiếm Liệt Dương, Mẫn Kiếm sơn trang luôn lấy nội công thiên về tính dương, không tu luyện hoặc thậm chí là xem thường các loại kiếm pháp có tính âm.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh cũng học cái Tây Sơn Liệt Dương Thiên gì đó là được rồi, dù sao củng rất lợi hại.”
Hạ Hàm Chi lắc đầu, ánh mắt dường như tối tăm đi một chút.
“Ta yêu thích cái gì, ta là người rõ nhất, cũng như vậy, điều ta muốn, chính bản thân ta cũng rất rõ. Mẫn Kiếm sơn trang từ chối tâm pháp của người ngoài, trong trăm năm vẫn luôn phong tỏa kiếm đường, chỉ chuyên dùng khí thuần dương, cứ lừa mình dối người như thế sẽ không có kết quả tốt.”
Tiểu Xuân không hề có hứng thú với Mẫn Kiếm sơn trang, nàng hưng phấn nói: “Kệ hết đi, chúng ta bắt đầu học kiếm đi!”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Hôm nay muộn rồi, tối mai ta sẽ dạy cô.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là đã trễ hơn mọi ngày một chút. Tối nay nàng vô cùng hưng phấn nên quên cả thời gian.
Hạ Hàm Chi: “Được rồi, cô mau về đi.”
Tiểu Xuân cúi đầu, bây giờ nàng vẫn chưa muốn đi lắm.
Hạ Hàm Chi nhìn về phía rừng cây sâu thẳm, cười nhạt nói: “Nếu cô không đi, chắc có người sẽ nóng nảy với ta đó.”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: “Hả? Có ý gì?”
Hạ Hàm Chi: “Đi thôi.”
Tiểu Xuân bỉu môi: “Làm gì vội đuổi ta vậy, ta đi là được.”
Tiểu Xuân giơ kiếm lên, phờ phạc đi về.
Hạ Hàm Chi đứng sau lưng nàng, đợi nàng đi vào rừng cây mới chậm rãi rút Tinh Hà ra. Khi y rút Tinh Hà lên, trong rừng bỗng vang lên một tiếng động khẽ.
“Ồ?”
Hạ Hàm Chi thẳng người, tay cầm Tinh Hà dựa vào cành cây khô, nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây.
“Sao hả, thấy ta kéo dài quá à?”
Gió thổi qua, trong rừng lặng yên không một tiếng động.
Hạ Hàm Chi cười nhạt nói: “Ta dạy nàng bộ kiếm pháp này, huynh nên thích mới đúng.”
Trong rừng vẫn không có âm thanh gì.
Mắt Hạ Hàm Chi hơi trầm xuống, y nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây, khẽ nói: “Tính lạnh như vậy, huynh hài lòng chưa. Nội lực của ta thiên về tính lạnh, thể chất lại càng là cực âm, cho dù huynh không nói, nhưng trời đất điều hòa, huynh cũng không thể tránh.”
Nói xong, Hạ Hàm Chi đợi một lúc rồi lại nói: “Ta nói mấy lời này cũng không phải muốn làm gì, chỉ muốn nói cho huynh biết, nếu có một ngày kia huynh nghĩ kĩ, muốn khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản, có thể đến tìm ta.”
Nói rồi, y đợi một lúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đã vô cùng bất đắc dĩ.
“Ta nói nhiều như vậy mà huynh vẫn muốn ta mỗi ngày cho nàng về sớm hơn một chút?”
“….Được rồi, ta không xen vào việc người khác là được.”
Dứt lời, Hạ Hàm Chi cầm Tinh Hà bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu nói: “Hai người này, đúng là đều ngốc như nhau.”
Bên kia, lúc Tiểu Xuân đang vội trở về phòng, phát hiện Lý Thanh đang đứng trong sân ngẩn người.
Tiểu Xuân rón rén đi tới, vừa định hù một tiếng, Lý Thanh bỗng nhiên quay đầu.
“Ôi trời! Làm ta sợ muốn chết.”
Tiểu Xuân vỗ ngực một cái: “Sao huynh biết là ta đang tới?”
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Sau này đừng có đột nhiên quay đầu lại như thế, huynh vốn đã to con như vậy, đừng có mà hù dọa người khác.”
Lý Thanh cúi đầu.
“Hả?” Tiểu Xuân hơi kì quái “Sao vậy, sao lại không lên tiếng rồi?” Tiểu Xuân vừa nói vừa đi ra sau nhà “Ta đi kiểm tra xem huynh làm được tới đâu rồi.” Chờ đến khi Tiểu Xuân ra tới sau nhà, phát hiện phòng ốc không hề có chút biến hóa so với lúc nàng đi, nàng lập tức nổi giận.
“To con, huynh lại đây cho ta!”
Lý Thanh cúi đầu đi đến.
Tiểu Xuân duỗi đầu ngón tay đâm thật mạnh vào ngực Lý Thanh: “Chuyện gì xảy ra? Hả? Chuyện gì xảy ra!?”
“…..”
“Sao không làm gì cả thế này!?”
Lý Thanh không nói.
Tiểu Xuân: “Được, huynh nghĩ ta đến đây chơi đúng không, ta đi.”
Tiểu Xuân nói rồi không nói gì nữa, liền xoay người đi.
Lý Thanh rốt cuộc nhúc nhích, hắn vung tay loạn xạ, kéo góc áo Tiểu Xuân, hắn túm lấy góc áo không chịu buông tay.
Tiểu Xuân không đi được, xoay người kéo áo mình, giằng co với Lý Thanh.
“Buông tay! Ta bảo huynh buông tay! Huynh lười biếng như thế, ta phải đi, sau này cũng không tới nữa!”
Tiểu Xuân nói vô cùng thẳng thắn, vẻ mặt Lý Thanh càng ngày càng bối rối, hắn há miệng, lại không biết nói như thế nào, chỉ có mấy âm thanh luống cuống không ngừng phát ra từ lồng ngực.
Tiểu Xuân: “Ta nói với huynh mấy lần, mấy ngày qua huynh có nghe đâu? Bây giờ lại giả vờ oan ức với ta, huynh nghĩ Lục Tiểu Xuân ta dễ lừa lắm đúng không?! Buông tay cho ta!”
Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, tay cũng hơi run.
“Cô…..cô đừng đi.”
Lòng Tiểu Xuân đau xót, nhưng lại tự nói với mình không thể lại mềm lòng.
“Buông tay!”
“Cô đừng đi, bây giờ ta làm mà….”
“Buông tay.”
“Cô…..”
Tiểu Xuân cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là yêu quái, sức mạnh quả nhiên lớn hơn người thường, sao hả, muốn bắt nạt ta đúng không?”
Lý Thanh nghe vậy, cả người run lên, tay hơi run run buông lỏng ra.
Tiểu Xuân vỗ vỗ góc áo, quay đầu rời đi.
Lý Thanh theo sát hai bước, Tiểu Xuân quay đầu lại: “Đừng có theo ta.”
Lý Thanh tay chân luống cuống đứng tại chỗ, cả người cứng đờ, nhưng khi Tiểu Xuân cất bước thì Lý Thanh lại vội đi đằng sau.
Tiểu Xuân không nhịn được nữa, lúc định quát to thì Lý Thanh bỗng nhiên nói: “Ngày mai….ngày mai cô đến nữa được không?”
Tiểu Xuân: “Không đến.”
Lý Thanh: “Nếu như ngày mai không có nhà, cô sẽ không đến.”
Tiểu Xuân: “Hả? Là sao?”
Lý Thanh: “Ta sẽ….ta sẽ xây.”
Tiểu Xuân hừ một tiếng, không nói gì bỏ đi, lần này Lý Thanh cũng không đi theo nữa.
Về đến nhà, Tiểu Xuân thở phào đi đến bên giườg.
“Việc gì phải tức giận như vậy….” Tiểu Xuân hít thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
“Có trách thì trách hắn, cả ngày lười biếng không chịu làm gì, định bảo ta làm một mình chứ gì, khinh ta ngốc à.”
Tiểu Xuân không suy nghĩ nhều, đặt kiếm lên bàn rồi đi ngủ.
Thế nhưng nàng ngủ không yên ổn, chẳng biết vì sao, trong đầu Tiểu Xuân vẫn nhớ đến câu nói ban nãy của Lý Thanh.
Nếu như ngày mai không có nhà, cô sẽ không đến.
Có ý gì?
Rốt cuộc, Tiểu Xuân ngru chưa đến hai canh giờ đã tỉnh dậy. Trời bên ngoài đã sáng, Tiểu Xuân nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, trong đầ dần hiện lên một ý nghĩ.
“Không lẽ….”
Tiểu Xuân xuống giường, mang giày vào rồi chạy ra khỏi cửa.
Càng nghĩ Tiểu Xuân càng sợ, bước chân của nàng cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng, nàng chạy một mạch vào trong rừng.
Khi nàng đi đến chỗ ngôi nhà nhỏ, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Thanh, trong tay còn đang cầm ván gỗ, ngã dưới ánh mặt trời.
“Điên rồi điên rồi! Không sống nổi nữa rồi!”
Tiểu Xuân vừa la hét vừa xông qua, cả người Lý Thanh toàn là mồ hôi, đầu tóc dính mồ hôi và bùn đất, loạn cả lên.
Tiểu Xuân kéo cánh tay Lý Thanh, tha hắn về phía cửa động.
Lý Thanh dường như cảm nhận được Tiểu Xuân đến, môi hắn khẽ nhúc nhích.
“Xây xong rồi….”
Tiểu Xuân khẽ cắn răng, “Ta biết, ta nhìn thấy rồi.”
Lý Thanh “Vậy….”
Hốc mắt Tiểu Xuân hơi đỏ, nàng đẩy cái nắp gỗ lên, dùng chân đá Lý Thanh vào bên trong động.
Khi Lý Thanh rơi vào trong động, Tiểu Xuân bỗng nghe thấy hắn nói.
“Kiếm, để ta dạy cô….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.