Chương 6
Twentine
20/05/2015
Lúc đầu Tiểu Xuân còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn xung quanh, đợi đến lúc nàng hiểu ra giọng nói trầm thấp kia là do ai phát ra, nàng đứng bật dậy.
“Ầm!”
Một tiếng vang kinh thiên động địa, đầu Tiểu Xuân không hề bất ngờ va vào cái nắp gỗ bên trên, đầu óc đều hoa cả lên, hai mắt tối sầm, rồi lại ngồi bộp xuống đất, một loạt động tác như nước chảy mây trôi không hề có điểm dừng.
Tiểu Xuân cảm thấy cả cái động xung quanh đều như đang xoay vòng vòng.
Thế nhưng, nàng vẫn cố nén cảm giác buồn nôn chóng mặt kia khỏi thân thể, một tay run rẩy chỉ vào người kia —- bây giờ có thể gọi hắn là Lý Thanh được rồi.
“Huynh….Huynh có thể nói…..Hóa ra huynh có thể nói….”
“…..”
Tiểu Xuân vô cùng đau đớn kêu lên “Hóa ra huynh có thể nói—-!”
Lý Thanh ngồi bên cạnh, vẫn cúi đầu như từ nãy đến giờ vẫn thế.
Tiểu Xuân không thèm xoa cục u lớn trên đầu, nàng vịn vách động lung lay đứng lên, lạnh lùng nói: “Huynh đừng có mà giả vờ! Ta đã nghe thấy rồi! Huynh tên là Lý Thanh, chính miệng huynh vừa nói!”
“Hèn hạ thật….Quá là hèn hạ!” Tiểu Xuân kích động đến mức cánh mũi cũng phập phồng, nàng cắn răng tàn bạo nhìn chằm chằm Lý Thanh: “Còn uổng công ta đây có lòng tốt, uổng công ta đối xử chân thành với huynh, hóa ra huynh là người như thế!”
Lý Thanh nhúc nhích, hình như hắn vẫn còn lơ mơ chưa nắm bắt được vấn đề.
Tiểu Xuân nhớ lại ban nãy mình tự nói chuyện cả nửa ngày trời, cảm thấy mình cứ như một kẻ ngốc. Tên này hóa ra có thể hiểu những gì nàng nói, chắc là từ nãy đến giờ hắn vẫn đang chê cười nàng đây mà!
Tiểu Xuân càng nghĩ càng tức giận, nàng không nhịn được giơ tay đánh hai phát thật mạnh lên người Lý Thanh.
“Ái da—-tay ta!” Đánh hắn xong, cả động lại chỉ nghe tiếng gào thét của Tiểu Xuân. Thân thể của Lý Thanh vô cùng rắn chắc, đánh hắn chả khác nào tự đánh lên một tảng đá.
Ban nãy nàng bị đụng đầu vẫn chưa hết đau, bây giờ cả tay cũng bị đau, trong lòng Tiểu Xuân vô cùng oan ức, mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Nhưng nàng không khóc.
Từ lúc còn rất nhỏ, dù có chịu bao nhiêu khổ cực, Tiểu Xuân cũng không bao giờ khóc trước mặt người khác.
Nàng cắn răng, nuốt hết tất cả mọi sự khó chịu vào lòng, trong động cũng trở nên yên tĩnh hẳn.
Lý Thanh mãi không nghe thấy tiếng động gì, hơi khó hiểu ngẩng đầu.
Lúc này, Tiểu Xuân khẽ nói một câu.
“Tên lừa gạt.”
Nàng vuốt vuốt cổ tay mình, không nhìn hắn nữa, thản nhiên nói: “Cúi đầu xuống đi, ta muốn đi ra ngoài.”
Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Xuân giơ tay lên, chạm vào cái nắp gỗ phía trên: “Ta nhắc nhở huynh, nếu không tự trốn, đến lúc đó có khó chịu cũng đừng trách ta.”
“Ta không có lừa cô.”
“…….”
Giọng nói của Lý Thanh rất trầm, không hề tương xứng với tuổi của hắn. Dáng vẻ của hắn chỉ chừng hai mươi mấy tuổi nhưng giọng nói lại vô cùng thành thục.
Tiểu Xuân cúi đầu, Lý Thanh nhắm mắt lại, yên lặng ngồi chồm hổm trên đất.
“Không gạt ta?”
Tiểu Xuân khẽ nhướn mày nói: “Huynh rõ ràng có thể nói, lại để ta nói một mình cả buổi trời như một kẻ ngốc. Ồ, đúng rồi, ta thu lại lời ban nãy đã nói—-” Tiểu Xuân nhìn đỉnh đầu của hắn, cười lạnh: “Huynh trộm thuốc, đều phải trả lại tiền theo đúng giá cho ta, nếu không ta đi báo quan, huynh đừng tưởng là ở trong nơi rừng hoang núi sâu thì không ai làm gì được huynh.”
“Cúi thấp đầu xuống, ta phải đi ra ngoài.” Tiểu Xuân lại nói thêm lần nữa nhưng Lý Thanh vẫn không hề động đậy, Tiểu Xuân cũng không nói mấy câu vô ích nữa, trực tiếp đẩy cái nắp gỗ ra, ánh mặt trời lập tức tràn vào, sáng đến mức ngay cả Tiểu Xuân cũng hơi khó chịu.
“A….”
Ngay khi ánh mặt trời chiếu vào, Lý Thanh đau đớn rên khẽ, hai tay bịt chặt mắt, thân thể co thành một cục, cho dù Tiểu Xuân đang tức giận, nghe thấy âm thanh như thế cũng cảm thấy bản thân hơi tàn nhẫn. Nàng lắc đầu, tựa vào bên mép động định leo lên.
Nhưng ngay khi nàng vừa đưa một chân lên, cổ chân lại bị túm lấy.
Tiểu Xuân quay đầu lại, cả người Lý Thanh như mới được vớt ra từ trong nước, cả người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như người chết.
“Huynh làm vậy hả, buông tay ra!”
“Cô….cô đừng nói cho ông biết….”
“Nói cái gì, mau buông tay ra!”
Cổ chân Tiểu Xuân đang run lên, bởi vì cả người Lý Thanh cũng đang phát run. Tiểu Xuân nhìn cái tay kia, Lý Thanh đau đớn như thế nhưng tay của hắn vẫn không hề dùng hết sức, Tiểu Xuân biết, nếu như hắn dùng hết sức lực, tuyệt đối sẽ không hề yếu như vậy.
“Buông tay ra!” Chân Tiểu Xuân lắc mạnh “Mặt trời độc như vậy, huynh muốn chết à?!”
“Ta….ta trả cho cô.”
“Huynh có tiền à, huynh lấy cái gì mà trả! Nhanh buông tay cho ta!”
Chân Lý Thanh bấu chặt trên đất thành một cái dấu chân thật sâu, mạch máu trên trán cũng lộ ra, cứ như sắp nổ tung vậy. Hắn dường như cũng không biết mình phải lấy cái gì mà trả, chỉ lặp đi lặp lại một câu giống hệt.
“Ta, ta trả cho cô…..Ta sẽ trả cho cô mà….”
Mặt của hắn vì đau mà trở nên dữ tợn, Tiểu Xuân có thể cảm nhận rõ cơn đau của hắn, nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng không chịu buông tay. Cuối cùng Tiểu Xuân quát to một tiếng như đang trút giận, rồi đập mạnh một phát lên đất, rồi khom lưng đóng cái nắp gỗ lại.
Lý Thanh vẫn chưa hết đau đớn, tay hắn vẫn không buông ra, miệng vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói kia.
“….Ta sẽ trả cho cô mà.”
“Được được được, huynh trả đi, ta cho huynh trả được chưa.” Tiểu Xuân bặm môi, nhìn Lý Thanh đang ngã trên đất, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Nàng cảm thấy mình thật hết sức oan uổng.
Rõ ràng mình mới là khổ chủ bị hại, bây giờ lại khiến nàng biến thành kẻ khi thiện phạ ác*, giống hệt như mấy tên ác bá hay bắt nạt kẻ yếu, áp bách người dân nghèo khổ lương thiện.
(*khi thiện phạ ác: khinh khi người hiền, sợ hãi kẻ ác)
“Aizzz….” Tiểu Xuân thở dài, từ từ ngồi xổm xuống. Nàng đặt tay lên cổ tay Lý Thanh, lắc lắc hai cái: “Này, buông ra đi.” Nàng kéo từng ngón tay của hắn, từ từ kéo tay hắn ra.
Lý Thanh quỳ trên đất, cả người co thành một đống lớn. Lần này ánh sáng chiếu vào tương đối lâu, mặt trời lúc này càng độc hơn so với buổi sáng, hơn nữa lúc Tiểu Xuân đẩy nắp lên, Lý Thanh chỉ dùng có một tay để che mắt.
Bất kể là thế nào đi nữa, lần này quả thật hắn càng đau nghiêm trọng hơn lần trước, mà sự thật đúng là như thế.
Tiểu Xuân đỡ vai hắn, muốn kéo hắn ngồi dậy.
“Huynh nặng thật…..” Cả người Lý Thanh đau đến không còn sức lực, tùy Tiểu Xuân làm gì thì làm. Tiểu Xuân phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo hắn dậy. Đầu hắn cúi thật thấp, một tay bịt chặt mắt mình.
Tiểu Xuân vuốt vuốt tay mình, lại bẻ bẻ mấy ngón tay, sau đó mới đặt hai ngón trỏ lên hai bên trán của hắn, xoa xoa thật nhẹ nhàng.
“Huynh đừng có bịt chặt như vậy.” Tiểu Xuân vừa xoa giúp hắn vừa nói “Lấy tay ra đi, để mắt của huynh thả lỏng một chút.”
Cho dù Lý Thanh rụt cả người lại nhưng vẫn lớn hơn Tiểu Xuân nhiều. Tiểu Xuân nửa quỳ trên đất, cảm giác mình như đang xoa đầu cho một con gấu.
“Sao còn chưa buông tay ra?” Tiểu Xuân thấy Lý Thanh vẫn còn bịt mắt, nhướn mày cả giận nói: “Ta bảo huynh lấy tay ra huynh có nghe không hả?”
Lý Thanh có vẻ vô cùng yếu ớt, vai cũng cụp xuống, toàn thân chỉ còn cái tay là coi như còn dùng được, bịt chặt trên mắt mình.
Tiểu Xuân đổi ngón tay thành cả bàn tay, đập hai cái lên tay Lý Thanh: “Buông ra!”
Lý Thanh bị nàng đánh thì hơi hoảng hốt, Tiểu Xuân càng tỏ vẻ nghiêm trọng hơn: “Nếu huynh không buông tay ra, ta đi tìm ông nội huynh!”
Cả người Lý Thanh cứng đờ, tay rốt cuộc cũng dời đi. Tiểu Xuân thấy trên mặt hắn bị bịt chặt đến bầm xanh, mắt lại vẫn nắm chặt, nhưng bởi vì nhắm lại quá chặt mà cả khuôn mặt đều nhăn nhúm cả lại, cứ như một trang giấy Tuyên Thành bị vò lại.
Tiểu Xuân rất không phúc hậu cười thành tiếng, sau đó lại cảm thấy không tốt lắm, cố nhịn cười.
Sau đó nàng tiếp tục xoa xoa đầu cho Lý Thanh, muốn hắn bình tĩnh lại. Cả người Lý Thanh đầy mồ hôi, bẩn không chịu nổi, tùy Tiểu Xuân định đoạt.
Tiểu Xuân vừa giúp hắn vừa kì quái nói: “Này, huynh cao to như vậy, sao lá gan lại nhỏ như thế, bị kinh sợ một phát là đã mềm nhũn cả người rồi.”
Lý Thanh nghiêm mặt không nói gì. Trong động tối đen, đầu tóc Lý Thanh tán loạn, trên mặt dính đầy bụi đất, Tiểu Xuân tạm thời không nhìn ra được dung mạo của hắn.
Tiểu Xuân ghét bỏ nói: “Xem dáng vẻ lúc huynh trộm thuốc kìa, mất mặt chết đi được. Ta mà là huynh thì đã trực tiếp tìm cái cây treo cổ luôn cho rồi!”
Tiểu Xuân bên này quở trách, Lý Thanh lại không nói gì. Tiểu Xuân nói xong một hồi, phục hồi tinh thần nhìn hắn nói: “Sao rồi, nãy giờ không nói tiếng nào, đã bình tĩnh lại chưa?”
Lý Thanh không nói gì, thế nhưng nhờ Tiểu Xuân nãy giờ xoa xoa giúp hắn, mắt của hắn đã không còn đau như ban nãy nữa.
Tiểu Xuân thấy hắn đỡ nhiều rồi thì mới dừng lại, lúc rút tay ra còn không quên đánh một phát lên tay hắn.
“Trộm dược liệu của ta mà còn dám kêu oan, may là Tiểu Xuân ta đây là một người tốt hiếm thấy, nếu không vừa nãy đã trực tiếp phơi chết huynh luôn rồi!”
“….ùng ục.”
Tiểu Xuân: “……”
Tiểu Xuân đã hoàn toàn bỏ cuộc với ý muốn trò chuyện bình thường với Lý Thanh rồi, nàng tùy ý dựa lưng ra sau, hai chân duỗi rộng ra. Nàng lót tay sau đầu, tán gẫu với Lý Thanh: “Vậy ông lão kia là ông nội huynh à?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Không phải? Vậy là ông ngoại ư?”
Lý Thanh lại lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Vậy ông ấy là gì của huynh?”
Lý Thanh không nói.
“Aizz, hết thuốc chữa.” Tiểu Xuân lắc đầu “Đúng là đồ khờ mà.”
“…..”
Tiểu Xuân nhìn hắn cười cười khiêu khích, lại nói: “Ban nãy huynh nói muốn trả cho ta, huynh có tiền không?”
Lý Thanh do dự một chút, khẽ nói: “Không có.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh có cách kiếm ra tiền à?”
Lý Thanh: “…..Không có.”
“Biết ngay là huynh không có!” Tiểu Xuân cười hừ một tiếng “Xem tình trạng trong nhà huynh, ta thật sự xấu hổ dùm huynh đó. Uổng công huynh là một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, vậy mà lại dựng lên cái nhà thê thảm như vậy. Ông lão trong nhà bệnh nặng như thế, huynh cũng không thể vì ông lão cần được chữa trị mà tùy ý trộm mấy loại thuốc linh tinh, không quan tâm có thể dùng hay không như thế được.”
Nhắc đến ông lão, Lý Thanh rốt cuộc có phản ứng. Môi hắn hơi nhúc nhích, hình như muốn nói điều gì.
Tiểu Xuân co chân, ngồi như đại gia, nàng nhìn Lý Thanh, bỗng nhiên nảy ra một ý. Nàng đá Lý Thanh một cái, đôi giày vải nhỏ in lại một dấu giày trên đùi Lý Thanh.
“Này, to con, huynh có muốn giúp việc cho ta không, ta trả công cho huynh bằng dược liệu.”
“Ầm!”
Một tiếng vang kinh thiên động địa, đầu Tiểu Xuân không hề bất ngờ va vào cái nắp gỗ bên trên, đầu óc đều hoa cả lên, hai mắt tối sầm, rồi lại ngồi bộp xuống đất, một loạt động tác như nước chảy mây trôi không hề có điểm dừng.
Tiểu Xuân cảm thấy cả cái động xung quanh đều như đang xoay vòng vòng.
Thế nhưng, nàng vẫn cố nén cảm giác buồn nôn chóng mặt kia khỏi thân thể, một tay run rẩy chỉ vào người kia —- bây giờ có thể gọi hắn là Lý Thanh được rồi.
“Huynh….Huynh có thể nói…..Hóa ra huynh có thể nói….”
“…..”
Tiểu Xuân vô cùng đau đớn kêu lên “Hóa ra huynh có thể nói—-!”
Lý Thanh ngồi bên cạnh, vẫn cúi đầu như từ nãy đến giờ vẫn thế.
Tiểu Xuân không thèm xoa cục u lớn trên đầu, nàng vịn vách động lung lay đứng lên, lạnh lùng nói: “Huynh đừng có mà giả vờ! Ta đã nghe thấy rồi! Huynh tên là Lý Thanh, chính miệng huynh vừa nói!”
“Hèn hạ thật….Quá là hèn hạ!” Tiểu Xuân kích động đến mức cánh mũi cũng phập phồng, nàng cắn răng tàn bạo nhìn chằm chằm Lý Thanh: “Còn uổng công ta đây có lòng tốt, uổng công ta đối xử chân thành với huynh, hóa ra huynh là người như thế!”
Lý Thanh nhúc nhích, hình như hắn vẫn còn lơ mơ chưa nắm bắt được vấn đề.
Tiểu Xuân nhớ lại ban nãy mình tự nói chuyện cả nửa ngày trời, cảm thấy mình cứ như một kẻ ngốc. Tên này hóa ra có thể hiểu những gì nàng nói, chắc là từ nãy đến giờ hắn vẫn đang chê cười nàng đây mà!
Tiểu Xuân càng nghĩ càng tức giận, nàng không nhịn được giơ tay đánh hai phát thật mạnh lên người Lý Thanh.
“Ái da—-tay ta!” Đánh hắn xong, cả động lại chỉ nghe tiếng gào thét của Tiểu Xuân. Thân thể của Lý Thanh vô cùng rắn chắc, đánh hắn chả khác nào tự đánh lên một tảng đá.
Ban nãy nàng bị đụng đầu vẫn chưa hết đau, bây giờ cả tay cũng bị đau, trong lòng Tiểu Xuân vô cùng oan ức, mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Nhưng nàng không khóc.
Từ lúc còn rất nhỏ, dù có chịu bao nhiêu khổ cực, Tiểu Xuân cũng không bao giờ khóc trước mặt người khác.
Nàng cắn răng, nuốt hết tất cả mọi sự khó chịu vào lòng, trong động cũng trở nên yên tĩnh hẳn.
Lý Thanh mãi không nghe thấy tiếng động gì, hơi khó hiểu ngẩng đầu.
Lúc này, Tiểu Xuân khẽ nói một câu.
“Tên lừa gạt.”
Nàng vuốt vuốt cổ tay mình, không nhìn hắn nữa, thản nhiên nói: “Cúi đầu xuống đi, ta muốn đi ra ngoài.”
Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Xuân giơ tay lên, chạm vào cái nắp gỗ phía trên: “Ta nhắc nhở huynh, nếu không tự trốn, đến lúc đó có khó chịu cũng đừng trách ta.”
“Ta không có lừa cô.”
“…….”
Giọng nói của Lý Thanh rất trầm, không hề tương xứng với tuổi của hắn. Dáng vẻ của hắn chỉ chừng hai mươi mấy tuổi nhưng giọng nói lại vô cùng thành thục.
Tiểu Xuân cúi đầu, Lý Thanh nhắm mắt lại, yên lặng ngồi chồm hổm trên đất.
“Không gạt ta?”
Tiểu Xuân khẽ nhướn mày nói: “Huynh rõ ràng có thể nói, lại để ta nói một mình cả buổi trời như một kẻ ngốc. Ồ, đúng rồi, ta thu lại lời ban nãy đã nói—-” Tiểu Xuân nhìn đỉnh đầu của hắn, cười lạnh: “Huynh trộm thuốc, đều phải trả lại tiền theo đúng giá cho ta, nếu không ta đi báo quan, huynh đừng tưởng là ở trong nơi rừng hoang núi sâu thì không ai làm gì được huynh.”
“Cúi thấp đầu xuống, ta phải đi ra ngoài.” Tiểu Xuân lại nói thêm lần nữa nhưng Lý Thanh vẫn không hề động đậy, Tiểu Xuân cũng không nói mấy câu vô ích nữa, trực tiếp đẩy cái nắp gỗ ra, ánh mặt trời lập tức tràn vào, sáng đến mức ngay cả Tiểu Xuân cũng hơi khó chịu.
“A….”
Ngay khi ánh mặt trời chiếu vào, Lý Thanh đau đớn rên khẽ, hai tay bịt chặt mắt, thân thể co thành một cục, cho dù Tiểu Xuân đang tức giận, nghe thấy âm thanh như thế cũng cảm thấy bản thân hơi tàn nhẫn. Nàng lắc đầu, tựa vào bên mép động định leo lên.
Nhưng ngay khi nàng vừa đưa một chân lên, cổ chân lại bị túm lấy.
Tiểu Xuân quay đầu lại, cả người Lý Thanh như mới được vớt ra từ trong nước, cả người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như người chết.
“Huynh làm vậy hả, buông tay ra!”
“Cô….cô đừng nói cho ông biết….”
“Nói cái gì, mau buông tay ra!”
Cổ chân Tiểu Xuân đang run lên, bởi vì cả người Lý Thanh cũng đang phát run. Tiểu Xuân nhìn cái tay kia, Lý Thanh đau đớn như thế nhưng tay của hắn vẫn không hề dùng hết sức, Tiểu Xuân biết, nếu như hắn dùng hết sức lực, tuyệt đối sẽ không hề yếu như vậy.
“Buông tay ra!” Chân Tiểu Xuân lắc mạnh “Mặt trời độc như vậy, huynh muốn chết à?!”
“Ta….ta trả cho cô.”
“Huynh có tiền à, huynh lấy cái gì mà trả! Nhanh buông tay cho ta!”
Chân Lý Thanh bấu chặt trên đất thành một cái dấu chân thật sâu, mạch máu trên trán cũng lộ ra, cứ như sắp nổ tung vậy. Hắn dường như cũng không biết mình phải lấy cái gì mà trả, chỉ lặp đi lặp lại một câu giống hệt.
“Ta, ta trả cho cô…..Ta sẽ trả cho cô mà….”
Mặt của hắn vì đau mà trở nên dữ tợn, Tiểu Xuân có thể cảm nhận rõ cơn đau của hắn, nhưng hắn vẫn cứ khăng khăng không chịu buông tay. Cuối cùng Tiểu Xuân quát to một tiếng như đang trút giận, rồi đập mạnh một phát lên đất, rồi khom lưng đóng cái nắp gỗ lại.
Lý Thanh vẫn chưa hết đau đớn, tay hắn vẫn không buông ra, miệng vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói kia.
“….Ta sẽ trả cho cô mà.”
“Được được được, huynh trả đi, ta cho huynh trả được chưa.” Tiểu Xuân bặm môi, nhìn Lý Thanh đang ngã trên đất, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Nàng cảm thấy mình thật hết sức oan uổng.
Rõ ràng mình mới là khổ chủ bị hại, bây giờ lại khiến nàng biến thành kẻ khi thiện phạ ác*, giống hệt như mấy tên ác bá hay bắt nạt kẻ yếu, áp bách người dân nghèo khổ lương thiện.
(*khi thiện phạ ác: khinh khi người hiền, sợ hãi kẻ ác)
“Aizzz….” Tiểu Xuân thở dài, từ từ ngồi xổm xuống. Nàng đặt tay lên cổ tay Lý Thanh, lắc lắc hai cái: “Này, buông ra đi.” Nàng kéo từng ngón tay của hắn, từ từ kéo tay hắn ra.
Lý Thanh quỳ trên đất, cả người co thành một đống lớn. Lần này ánh sáng chiếu vào tương đối lâu, mặt trời lúc này càng độc hơn so với buổi sáng, hơn nữa lúc Tiểu Xuân đẩy nắp lên, Lý Thanh chỉ dùng có một tay để che mắt.
Bất kể là thế nào đi nữa, lần này quả thật hắn càng đau nghiêm trọng hơn lần trước, mà sự thật đúng là như thế.
Tiểu Xuân đỡ vai hắn, muốn kéo hắn ngồi dậy.
“Huynh nặng thật…..” Cả người Lý Thanh đau đến không còn sức lực, tùy Tiểu Xuân làm gì thì làm. Tiểu Xuân phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo hắn dậy. Đầu hắn cúi thật thấp, một tay bịt chặt mắt mình.
Tiểu Xuân vuốt vuốt tay mình, lại bẻ bẻ mấy ngón tay, sau đó mới đặt hai ngón trỏ lên hai bên trán của hắn, xoa xoa thật nhẹ nhàng.
“Huynh đừng có bịt chặt như vậy.” Tiểu Xuân vừa xoa giúp hắn vừa nói “Lấy tay ra đi, để mắt của huynh thả lỏng một chút.”
Cho dù Lý Thanh rụt cả người lại nhưng vẫn lớn hơn Tiểu Xuân nhiều. Tiểu Xuân nửa quỳ trên đất, cảm giác mình như đang xoa đầu cho một con gấu.
“Sao còn chưa buông tay ra?” Tiểu Xuân thấy Lý Thanh vẫn còn bịt mắt, nhướn mày cả giận nói: “Ta bảo huynh lấy tay ra huynh có nghe không hả?”
Lý Thanh có vẻ vô cùng yếu ớt, vai cũng cụp xuống, toàn thân chỉ còn cái tay là coi như còn dùng được, bịt chặt trên mắt mình.
Tiểu Xuân đổi ngón tay thành cả bàn tay, đập hai cái lên tay Lý Thanh: “Buông ra!”
Lý Thanh bị nàng đánh thì hơi hoảng hốt, Tiểu Xuân càng tỏ vẻ nghiêm trọng hơn: “Nếu huynh không buông tay ra, ta đi tìm ông nội huynh!”
Cả người Lý Thanh cứng đờ, tay rốt cuộc cũng dời đi. Tiểu Xuân thấy trên mặt hắn bị bịt chặt đến bầm xanh, mắt lại vẫn nắm chặt, nhưng bởi vì nhắm lại quá chặt mà cả khuôn mặt đều nhăn nhúm cả lại, cứ như một trang giấy Tuyên Thành bị vò lại.
Tiểu Xuân rất không phúc hậu cười thành tiếng, sau đó lại cảm thấy không tốt lắm, cố nhịn cười.
Sau đó nàng tiếp tục xoa xoa đầu cho Lý Thanh, muốn hắn bình tĩnh lại. Cả người Lý Thanh đầy mồ hôi, bẩn không chịu nổi, tùy Tiểu Xuân định đoạt.
Tiểu Xuân vừa giúp hắn vừa kì quái nói: “Này, huynh cao to như vậy, sao lá gan lại nhỏ như thế, bị kinh sợ một phát là đã mềm nhũn cả người rồi.”
Lý Thanh nghiêm mặt không nói gì. Trong động tối đen, đầu tóc Lý Thanh tán loạn, trên mặt dính đầy bụi đất, Tiểu Xuân tạm thời không nhìn ra được dung mạo của hắn.
Tiểu Xuân ghét bỏ nói: “Xem dáng vẻ lúc huynh trộm thuốc kìa, mất mặt chết đi được. Ta mà là huynh thì đã trực tiếp tìm cái cây treo cổ luôn cho rồi!”
Tiểu Xuân bên này quở trách, Lý Thanh lại không nói gì. Tiểu Xuân nói xong một hồi, phục hồi tinh thần nhìn hắn nói: “Sao rồi, nãy giờ không nói tiếng nào, đã bình tĩnh lại chưa?”
Lý Thanh không nói gì, thế nhưng nhờ Tiểu Xuân nãy giờ xoa xoa giúp hắn, mắt của hắn đã không còn đau như ban nãy nữa.
Tiểu Xuân thấy hắn đỡ nhiều rồi thì mới dừng lại, lúc rút tay ra còn không quên đánh một phát lên tay hắn.
“Trộm dược liệu của ta mà còn dám kêu oan, may là Tiểu Xuân ta đây là một người tốt hiếm thấy, nếu không vừa nãy đã trực tiếp phơi chết huynh luôn rồi!”
“….ùng ục.”
Tiểu Xuân: “……”
Tiểu Xuân đã hoàn toàn bỏ cuộc với ý muốn trò chuyện bình thường với Lý Thanh rồi, nàng tùy ý dựa lưng ra sau, hai chân duỗi rộng ra. Nàng lót tay sau đầu, tán gẫu với Lý Thanh: “Vậy ông lão kia là ông nội huynh à?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Không phải? Vậy là ông ngoại ư?”
Lý Thanh lại lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Vậy ông ấy là gì của huynh?”
Lý Thanh không nói.
“Aizz, hết thuốc chữa.” Tiểu Xuân lắc đầu “Đúng là đồ khờ mà.”
“…..”
Tiểu Xuân nhìn hắn cười cười khiêu khích, lại nói: “Ban nãy huynh nói muốn trả cho ta, huynh có tiền không?”
Lý Thanh do dự một chút, khẽ nói: “Không có.”
Tiểu Xuân: “Vậy huynh có cách kiếm ra tiền à?”
Lý Thanh: “…..Không có.”
“Biết ngay là huynh không có!” Tiểu Xuân cười hừ một tiếng “Xem tình trạng trong nhà huynh, ta thật sự xấu hổ dùm huynh đó. Uổng công huynh là một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, vậy mà lại dựng lên cái nhà thê thảm như vậy. Ông lão trong nhà bệnh nặng như thế, huynh cũng không thể vì ông lão cần được chữa trị mà tùy ý trộm mấy loại thuốc linh tinh, không quan tâm có thể dùng hay không như thế được.”
Nhắc đến ông lão, Lý Thanh rốt cuộc có phản ứng. Môi hắn hơi nhúc nhích, hình như muốn nói điều gì.
Tiểu Xuân co chân, ngồi như đại gia, nàng nhìn Lý Thanh, bỗng nhiên nảy ra một ý. Nàng đá Lý Thanh một cái, đôi giày vải nhỏ in lại một dấu giày trên đùi Lý Thanh.
“Này, to con, huynh có muốn giúp việc cho ta không, ta trả công cho huynh bằng dược liệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.