Chương 51: Phụ tử
Thối Qua
11/11/2020
Editor + Beta: Basic Needs
Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, cho đến khi Tống tam gia dìu Tống lão phu nhân tới, khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Tống lão phu nhân run rẩy vươn tay, bà nắm lấy tay Tống Quảng Uyên, rơm rớm nước mắt nói: “Quảng Uyên, rốt cuộc con cũng trở lại! Nếu như con không trở lại…”
Tống Quảng Uyên: “Mẫu thân, không phải năm trước con vừa mới trở về hay sao?”
Tống lão phu nhân: “Cơ thể này của ta càng ngày càng xấu đi đây.”
Tống Quảng Uyên không vừa ý nhìn về phía Tống tam gia: “Tam đệ, nếu thân thể mẫu thân không tốt thì sao ngươi lại đưa bà ấy đến đây để trúng gió chứ?”
Tống tam lão gia cười nói: “Lâu rồi mẫu thân không thấy ca nên rất nhớ ca. Dẫu sao cũng là người một nhà, là máu mủ tình thâm, ta cũng không ngăn được đâu.”
Tống Quảng Uyên đi một vòng, ông hỏi: “Nếu như mọi người đều tới thì Nhị nương đâu?”
Tống lão phu nhân nói bằng giọng âm dương quái khí: “Chuyện này con nên hỏi Tam nương của con mới phải.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Con đâu biết đâu.”
Hạ Uyển cho rằng nàng nói mát nên nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Con thật sự không biết mà.” Tống Sơ Chiêu nói, “Gần đây con ở trong nhà của ngoại tổ phụ, bọn họ lại không nói cho con biết đã xảy ra cái gì.”
Lúc nàng nói ra câu này còn không quên lén nhìn sắc mặt của Hạ Uyển. Thấy mẫu thân không lộ ra vẻ khác thường gì thì nàng mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Hạ Uyển nói: “Tuổi của cha nương cũng lớn, lúc trẻ cũng từng bị thương, con đừng cho bọn họ thêm rắc rối.”
Tống Sơ Chiêu vặn các ngón tay của mình vào nhau, nàng tủi thân nói: “Thật sự con không có đâu. Sao người luôn nói con phiền toái thế?”
Cố phu nhân vội nói: “Muội cũng đừng la con bé, Chiêu Chiêu thật sự rất ngoan lại thông minh nhạy bén, còn ăn không ít đau khổ khi ở kinh thành một mình. Muội là sanh mẫu*, nên đau lòng vì nó mới đúng.”
*Sanh mẫu: mẹ ruột.
Hạ Uyển thật sự hiểu rất rõ về Tống Sơ Chiêu, bà nói: “Muội lại nghĩ nó sợ muội la vụ lẻn đi mất cho nên mới bày ra bộ mặt đáng thương ra trước.”
Cố phu nhân: “Tại sao lại phải lẻn đi?”
Hạ Uyển chỉ vào cái trán Tống Sơ Chiêu nói: “Tự tỷ hỏi nó một chút. Tự cho là thông minh, suýt nữa thì té lộn nhào.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Dù sao con cũng có ý tốt mà. Con đã biết sai rồi.”
Tống lão phu nhân nghe nàng nói thì sắc mặt bà ta không tốt, nói: “Nhiều ngày không về nhà, ngay cả nhị tỷ mình bị bệnh cũng không biết, còn nói thản nhiên như vậy.”
Hạ Uyển không nói chuyện, Cố phu nhân không vui nên dùng sức ho khan hai tiếng. Tống lão phu nhân không dám nói thêm với nàng nữa.
Tống Quảng Uyên hết cách: “Mẫu thân. Hạ tướng quân chỉ có một người ngoại tôn nữ là Chiêu Chiêu, nhiều năm nay con bé không về thì ghé thăm cũng là chuyện hợp lý. Vì nó còn nhỏ nên không chu toàn việc bên Tống gia, người cũng đừng nên tranh cãi vì chuyện này.”
Vốn dĩ Tống Quảng Uyên muốn hỏi thăm sức khỏe Tống lão phu nhân thế nào, nhưng ông lại cảm thấy trong tình huống này thì dù có hỏi thì chỉ có thể thu được một cái đáp án – bị Chiêu Chiêu làm cho tức chết. Thế nên ông dứt khoát không hỏi.
Tống lão phu nhân đợi hồi lâu lại thấy nhi tử mình trước sau yên lặng thì bà rất tức giận.
Cái tên gầu gỗ này, vì sao bà có thể nuôi dạy một đứa nhi tử chất phát như vậy?!
Cũng may là lúc này lại có một người Kim Ngô Vệ cưỡi ngựa như bay về phía cửa thành. Mọi người vừa thấy thì biết rằng hẳn là người trong cung được phái đến.
Vị Kim Ngô Vệ kia ôm quyền ở trên lưng ngựa, nói: “Bệ hạ truyền khẩu dụ, nói Tống tướng quân và Tống phu nhân đã lên đường mấy ngày liền, mệt nhọc trên xe nên không cần vội vàng đi vào cung báo cáo công tác. Tạm thời về nhà nghỉ ngơi một lát, có thể tùy ý chọn một ngày vào cung.”
Tống Quảng Uyên đơn giản đáp lễ: “Tạ bệ hạ săn sóc.”
Vị quan kia ghìm dây cương, hắn cười nói: “Trên người hạ quan còn có việc quan trọng nên đi trước. Nếu như Tống tướng quân có chuyện gì muốn phân phó thì có thể tìm tướng sĩ Kim Ngô Vệ của ta giúp đỡ.”
Tống Quảng Uyên: “Làm phiền rồi!”
Người này cho ngựa đạp vài bước nhưng chưa rời đi, hắn nói: “Mới vừa rồi hạ quan đi ngang qua Hạ phủ, nghe nói Hạ Công vốn định tới cửa thành tiếp đón Tống phu nhân nào ngờ khí huyết thay đổi, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nay Hạ Công đang nằm nghỉ ngơi ở trong nhà, có lẽ bị bệnh khá nghiêm trọng.”
Trong lòng Tống Sơ Chiêu thầm nghĩ bệnh của ngoại tổ phụ đến cũng thật đúng lúc thật! Lúc nàng ra khỏi cửa thì lão gia tử còn có thể nhảy cao đến ba thước.
Nàng lại liếc mắt nhìn về mẫu thân mình, phát hiện rằng bà không lo lắng dù chỉ một chút thì nàng hiểu rõ, thì ra ngoại tổ phụ lại là kẻ phạm tội này nhiều năm.
Tống Quảng Uyên vội nói: “Nhạc phụ bị bệnh sao? Ta sẽ ghé thăm, đa tạ tướng sĩ đã báo cho.”
Vị tướng sĩ kia rời đi để lại đoàn người Tống lão phu nhân mặt đen như than.
Cố phu nhân nhịn cười : “Tống tướng quân, nếu như không phiền thì ta muốn đi trước với Hạ Uyển muội muội một đoạn. Ta có rất nhiều chuyện riêng cần nói với muội ấy.”
Tống tướng quân gật đầu. Cố phu nhân lập tức lôi kéo Hạ Uyển đi về phía Hạ phủ, lúc đi còn không quên mang theo Tống Sơ Chiêu.
Tống lão phu nhân lo lắng nói: “Ta tự mình tới cửa thành để đón con, còn con, con con lại muốn đi chào hỏi người nhà bên kia trước?”
Tống Quảng Uyên buồn cười, ông biết rất rõ tính cách của mẫu thân mình, hôm nay tự mình đến đây đón ông đã là chuyện lạ. Trên mặt giả bộ tỏ vẻ sầu khổ, ông nói: “Mẫu thân, Hạ tướng quân đã bệnh nặng nằm trên giường, mà ông ấy vừa là nhạc phụ của con, lại có ơn tri ngộ nên nếu như con không đi thăm thì đúng là thiếu lễ độ. Con mới vừa trở lại kinh thành, sao có thể trở thành đầu đề câu chuyện của người ta? Mẫu thân rộng lượng, làm người thua thiệt rồi.”
Nói xong lại nói về phía Tống Tam gia: “Tam đệ, trước tiên đệ cứ dẫn mẫu thân về. Đệ cũng cởi áo ngoài đưa cho mẫu thân đi, đừng để cho người nhiễm gió lạnh. Lần sau đừng làm ẩu như thế nữa.”
Cả người Tống lão phu nhân mềm nhũn, bà dựa người vào Tống tam gia, suy yếu ho khan: “Mẫu thân cũng bị bệnh. Mẫu thân đã bệnh lâu rồi nhưng mà con không biết mà thôi. Hơn nữa, cho dù con không quan tâm đến ta thì cũng phải nhớ đến Tống Thi Văn chứ.”
Mặt Tống Quảng Uyên lộ vẻ khó xử, một lát sau tựa như rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, ông nói: “Xem ra bệnh của Hạ tướng quân nặng hơn một chút. Mẫu thân, Hạ tướng quân có mối quan hệ rộng rãi ở kinh thành, có lẽ sẽ quan biết không ít danh y. Để con đi gặp Hạ tướng quân, xin ông ấy cho con mượn một vị tiên sinh để tới phủ ta xem bệnh cho người, cũng coi như là một công đôi việc, người thấy như thế nào?”
Tống lão phu nhân còn muốn thấy như thế nào? Bà thấy mình đã bị nhi tử ruột của mình làm cho tức chết.
Tống Quảng Uyên quay đầu về phía Tống tam gia, cũng không phải là sắc mặt tốt gì, ông bày ra khí thế của huynh trưởng mà nói: “Tam đệ, đệ còn thất thần cái gì? Hay là muốn mẫu thân đứng bên ngoài bị ảnh hưởng đến sức khỏe theo? Còn không mau đưa người trở về? Ta sẽ mau trở về, có chuyện gì thì chờ ta về nhà rồi hẵng nói.”
Tống Tam lão gia vạn lần không nghĩ đến việc mình sẽ bị đại ca chặn kín lối, không còn đường nào để nói. Thấy nam tử này trước giờ luôn lặng lẽ, sẽ không hay nói, thậm chí cũng không ngỗ nghịch với mẫu thân, thì ông ta đã phỏng đoán rằng có lẽ do trước đó Hạ Uyển đã xúi giục đại ca, trong lòng ông ta hậm hực. Sau khi im lặng chịu mắng, ông ta chỉ có thể nhận tội oan, làm bộ muốn đỡ Tống lão phu nhân trở về.
Tống lão phu nhân bắt đầu dở chứng, trong miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao có thể thành như vậy? Ta chính là mẫu thân của ngươi đó.”
Tống Quảng Uyên vẫn quan tâm tới Tống Thi Văn, dù sao đó cũng là nữ nhi ruột của ông.
Khi đến gần kinh thành, ông thường xuyên cử người vào trong kinh thành để hỏi thăm và thuận tiện truyền tin tức, nhưng sau nhiều lần đưa tin, ông vẫn không hề nghe được tin Tống Thi Văn bị bệnh. Vì để ổn thỏa, ông đã dặn dò thủ hạ của mình mời một vài vị đại phu nổi danh đến Tống phủ khám bệnh. Trước tiên ông sẽ đi cùng với Hạ Uyển để chào hỏi Hạ Công. Nếu như thật sự có chuyện gì thì ông sẽ gấp gáp trở về.
Người Cố gia đều đi cả rồi nhưng Cố Quốc công còn chưa đi, ông vẫn chờ tại chỗ. Ban đầu ông muốn thuận tiện kéo Tống Quảng Uyên đi khi ông ấy không khoái thác được, ai dè đối phương không cần đến sự giúp đỡ của ông.
Hai vị trung niên nam tử gật đầu kín đáo với nhau như một lời chào, rồi sóng vai nhau đi về phía trước.
Tống Quảng Uyên nói: “Hôm nay hồi kinh lại không nghĩ Quốc công lại tới đây đến đón chào. Tống mỗ thật sự hoảng sợ.”
Cố Quốc công nói: “Đều là thông gia, cần gì nói xa lạ như thế? Là chuyết kinh* vẫn luôn muốn gặp tôn phu nhân một lần, ta thì nhàn rỗi không có việc gì nên cũng tới đây đợi thôi.”
*Chuyết kinh: Đồng nghĩa với nương tử, xem rõ hơn ở chú thích [1].
Tống Quảng Uyên: “Mấy năm trước hồi kinh, ta chưa kịp tiếp đón hai vị công tử ở phủ Quốc công, nay vừa thấy vậy mà bọn họ đã lớn như vậy rồi. Một văn một võ xuất sắc như thế, đều là rồng trong loài người.”
Cố Quốc công khích lệ nói: “Hai vị thiên kim ở nhà Tống tướng quân cũng trổ mã thật duyên dáng yêu kiều.”
Tống Quảng Uyên thở dài: “Nhắc đến lại làm ta lo lắng. Chuyện hôn sự của Chiêu Chiêu nay đã ổn định thì ta cũng có thể yên tâm. Thế nhưng lại không biết sắp xếp thế nào cho Nhị nương nhà ta. Đúng rồi, Tứ lang nhà ông đã có hôn phối chưa?”
Cố Quốc công trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Tuy tuổi tác Tứ lang nhà ta đã không còn nhỏ nhưng ngày thường nó làm việc càn rỡ, không có sự trói buộc gì cả, thế nên ta cũng không trông coi nó được, trước mắt cứ để nó ung dung tự lại một lúc. Nếu như giờ lại ép nó thành thân, sợ sẽ làm hại cô nương nhà người ta.”
Tống Quảng Uyên: “……” Không biết có phải ông có ảo giác hay không mà ông cảm thấy hình như Cố Quốc công rất sợ hãi trước đề tài này.
Ở phía trước, Hạ Uyển đang nói với Cố phu nhân về nguyên nhân hậu quả vì sao Tống Sơ Chiêu lại phải quay về kinh thành. Nhắc tới lại làm bà bực mình nên hung dữ trừng mắt một cái về phía Tống Sơ Chiêu.
Tống Sơ Chiêu chột dạ, chủ động lùi lại đi sau hai người, tránh cho việc nương chướng mắt nàng.
Cố Phong Giản cũng đi lùi xuống đến bên cạnh nàng, cùng nói nhỏ với nàng.
Trang sức bằng ngọc mà hắn nhờ Liệt Thủy sửa chữa lần trước đã được sửa lại, nhưng do chỗ hỏng không dễ sửa nên cuối cùng khi sửa nó, nàng ấy đã thay đổi nó trên diện rộng. Liệt Thủy bỏ thêm một ít ngọc tốt vào rồi mài giũa lại, làm cho chúng thành một chuỗi hồ lô to nhỏ khác nhau bằng ngọc. Có cái thì nhỏ nhắn, xinh xắn vừa béo ú, thậm chí còn đáng yêu hơn cái hồ lô lúc trước.
Tống Sơ Chiêu nhận lấy, nàng vui mừng nói: “Quoaaa, cái này cũng thật sự khéo quá! Sư tỷ Liệt Thủy thật sự lợi hại!”
Cố Phong Giản nói: “Tay nghề của sư tỷ tốt lắm. Ta đã nói với tỷ ấy là nàng rất thích thứ này thế nên tỷ ấy dùng cả tấm lòng mình để sửa đấy.”
Tống Sơ Chiêu im lặng một chút rồi nàng ngượng ngùng nói: “Ta nói thật ngươi đừng nóng giận nha, thật ra lúc trước ta cũng không thật sự thích nó.”
“Ta biết.” Cố Phong Giản nói, “Nhưng mà nàng cũng không nói cho ta biết nàng thích đồ như thế này, chỉ có khen qua cái này thôi.”
Tống Sơ Chiêu giơ lên cái hồ lô bằng ngọc trong tay, nàng cười nói: “Hiện tại ta thật sự thích nó rồi! Sau này ta nhất định sẽ luôn mang nó trên người!”
Cố Phong Giản cười nói: “Nàng thích là tốt rồi.”
Cố phu nhân kéo lấy Hạ Uyển, sau khi nghe muội muội mình tự thuật xong thì bà dở khóc dở cười nói: “Thì ra là thế, thế nên ta mới nói làm sao chỉ có mình Chiêu Chiêu trở về. Sợ là trong thư không viết rõ làm cho hai người các ngươi không hiểu được. Không ngờ trong đó còn có ẩn tình như vậy. Không biết rốt cuộc Tống lão phu nhân đang suy nghĩ cái gì? Làm cho trong ngoài Cố gia ta trở thành người có lỗi.”
Hạ Uyển nói: “Chắc là sợ muội ngăn cản, cho rằng tướng quân đã trở lại thì có thể giải quyết chuyện này.”
“Tính tình bà ta như vậy nên cũng cho rằng muội cũng điêu ngoa.” Cố phu nhân nói, “Phóng mắt ra khắp kinh thành cũng không có mấy ai như vậy đâu. Thay vì phòng người ngoài không bằng bà ta nên phòng chính mình thì hơn.”
Hạ Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Sơ Chiêu, nói: “Ban đầu muội còn lo lắng con bé sẽ không quen với người Tống gia, té ra là đi đến Hạ phủ. Ngược lại cũng là điều tốt.”
Cố phu nhân: “Muội nghĩ rằng có thể dọn ra thật bình yên sao? Là do Phó Tướng quân tự mình dẫn theo binh lính mới có thể lãnh người ra được.”
Hạ Uyển chưa bao giờ ở lại trong Tống phủ, chỉ có một lần cho Tống Sơ Chiêu trở về thì đã để lại ấn tượng không tốt. Hay lại nghe thấy chuyện này, bà cảm thấy sao Tống gia giống với cái động ma quái.
Hạ Uyển hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì khi nó ở Tống gia? Còn lời bọn họ nói hồi nãy nữa, Tống Nhị nương bị làm sao thế?”
“Muội đừng nhắc tới Tống Nhị nương, lần này Chiêu Chiêu thật sự bị oan đến mức hoảng sợ. Lúc đó Ngũ lang cũng ở đấy nên đã nói hết mọi chuyện với ta rồi.” Cố phu nhân than thở, “Tống Nhị nương đó cho rằng Chiêu Chiêu là ma quỷ, muốn tìm đạo sĩ để trừ tà. Cho đến khi tìm được sư tỷ của Ngũ lang ở nơi nào thì lại tự dọa mình đến mức ngã bệnh.”
Hạ Uyển nghẹn họng, bà nhìn Cố phu nhân trân trối, nói: “Cái gì? Chiêu Chiêu là quỷ?”
Cố phu nhân: “Đúng vậy! Không biết đến tột cùng Tống lão phu nhân đã dạy Tống Nhị nương cái gì, còn có thể sinh ra ý tưởng hoang đường như vậy, muội nói xem có buồn cười hay không?”
Đúng là Hạ Uyển cười không nổi.
“Tống gia muội đang hỗn loạn một đống. Lần này Tống tướng quân trở về, nếu hắn muốn nhúng tay vào thì thật sự nên quản lý lại chuyện này. Nhưng mà muội muội này, muội trăm vạn lần đừng đụng đến việc này.” Cố phu nhân nói nhỏ, “Lần này muội định ở lại đây bao lâu? Tống lão phu nhân cũng không phải là người dễ đối phó, muội phải lên kế hoạch cho tốt.”
Hạ Uyển thất thần một lát, nói: “Sẽ không lâu lắm.”
Cố phu nhân thở dài: “Thật ra ta hy vọng muội có thể ở lâu một chút. Muội không biết đâu, từ sau khi muội đi rồi, ta không gặp được ai có thể nói chuyện hợp với ta giống như muội vậy. Nhưng nếu như muội ở lại sẽ bị uất ức thì ta lại cảm thấy không đáng giá chút nào.”
Hạ Uyển nói: “Vẫn sẽ ở lại một thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố phu nhân nói, “Muội có thể tới trong phủ của Hạ Công, cũng có thể tới phủ ta ở lại một thời gian. Ta phải thương lượng thật tốt với muội một chút chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.”
Hạ Uyển khẽ cười.
Cố Tứ lang cảm thấy mình thật xấu hổ. Hắn chỉ đi về phía trước thôi, thế mà mẫu thân lại trừng mắt với hắn, ám chỉ hắn không thể nghe lén.
Lúc tụt lại phía sau thôi thì Ngũ đệ cũng trừng mắt với hắn, ám chỉ hắn đừng chặn ngang đường, chắn ngay giữa hai người bọn họ.
Cho nên hắn chỉ có thể giống như một đứa trẻ đáng thương đi theo đằng xa bốn người kia, nhìn bọn họ có đôi có cặp, thân thiết với nhau. Thậm chí còn thấy Ngũ đệ mình lén nhét đồ vào trong tay Tống cô nương.
Thật lòng mà nói, hắn có đệ đệ lâu như vậy mà còn không nhận được quà gì từ tay hắn. Làm ca ca như hắn đây thật khổ sở.
Cũng may là phụ thân hắn đã đuổi kịp tới phía sau, Cố Tứ lang liền dừng bước, treo lên vẻ mặt tươi cười chờ đợi, muốn đi theo làm tiểu tùy tùng của Cố Quốc công. Thế mà Cố Quốc công trông thấy hắn cũng hung dữ trừng mắt, ý bảo hắn tránh ra.
Cố Tứ lang: “??”
Không phải con là con cháu Cố gia sao?
Rốt cuộc cũng đã tới Hạ phủ.
Cố phu nhân không muốn quấy rầy sự đoàn tụ của một nhà bọn họ, nên khi đến giao lộ phía trước thì bà đã tách ra với Hạ Uyển.
Hạ Uyển nhận được sự cổ vũ của Tống Sơ Chiêu thì mới phát giác được nữ nhi mình thật sự đã trưởng thành, cũng nắm lấy tay đối phương.
Nô bộc canh giữ ở cửa thấy Hạ Uyển xuất hiện thì mắt bỗng đỏ lên, hắn kêu lên với sự luống cuống: “Cô nương!”
Một tiếng cô nương này của hắn được dùng để kêu Hạ Uyển. Nhưng mà nay Hạ Uyển đã không còn là cô nương.
Hạ phủ vẫn không có tiểu bối trẻ tuổi, mà mấy người nô bộc cũng lo lắng khi kêu sẽ làm cho Hạ Công tức cảnh sinh tình nên mười mấy năm trôi qua cũng không đổi cách xưng hô, chỉ gọi Hạ Công là lão gia. Sau khi Tống Sơ Chiêu trở về, vì để cho tiện nên mọi người mới gọi là cô nương. Lúc này Hạ Uyển cũng trở về, thì mọi người mới phát hiện có sự rối loạn trong bối phận.
Nô bộc lập tức nói: “Tiểu nh…… Tiểu nhân đi kêu lão gia! Mời mấy vị vào, vào nhà thôi!”
………………
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Cảm giác kêu Đại lang [2] rất kỳ quái. Tôi mặc kệ, sẽ không gọi không là Đại lang -. -#
Đừng hiểu lầm, Tống Quảng Uyên có nhân cách rất tốt, chỉ làm bộ hiếu thuận, không có ngỗ nghịch ra bên ngoài mà thôi. Ông ấy cũng không thật sự thích Tống lão phu nhân. Truyện này sẽ không có nhân vật vai ác khác xuất hiện. Tôi ghi ra cho mọi người rõ ràng một chút.
…………..
Chú thích
[1] Chuyết kinh (拙荆): Cũng có nghĩa là nương tử
Tương truyền vào thời Đông Hán, thê tử của ẩn sĩ Lương Hồng là Mạnh Quang sinh hoạt đơn giản, lấy cành cây Kinh làm trâm cài, vải thô làm váy, Lương Hồng từ đó cũng gọi thê tử thành “Chuyết kinh”. Về sau “Chuyết kinh” trở nên phổ biến và trở thành một loại xưng hô khiêm tốn cho thê tử.
Có thể tham khảo thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A3
[2] Ý tác giả nói kỳ quái bởi vì tên Đại Lang (大郎) sẽ nhắc tới Võ Đại Lang trong truyện Thủy Hử, và dung nhan Đại Lang sẽ như thế này. =)))))))
Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, cho đến khi Tống tam gia dìu Tống lão phu nhân tới, khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Tống lão phu nhân run rẩy vươn tay, bà nắm lấy tay Tống Quảng Uyên, rơm rớm nước mắt nói: “Quảng Uyên, rốt cuộc con cũng trở lại! Nếu như con không trở lại…”
Tống Quảng Uyên: “Mẫu thân, không phải năm trước con vừa mới trở về hay sao?”
Tống lão phu nhân: “Cơ thể này của ta càng ngày càng xấu đi đây.”
Tống Quảng Uyên không vừa ý nhìn về phía Tống tam gia: “Tam đệ, nếu thân thể mẫu thân không tốt thì sao ngươi lại đưa bà ấy đến đây để trúng gió chứ?”
Tống tam lão gia cười nói: “Lâu rồi mẫu thân không thấy ca nên rất nhớ ca. Dẫu sao cũng là người một nhà, là máu mủ tình thâm, ta cũng không ngăn được đâu.”
Tống Quảng Uyên đi một vòng, ông hỏi: “Nếu như mọi người đều tới thì Nhị nương đâu?”
Tống lão phu nhân nói bằng giọng âm dương quái khí: “Chuyện này con nên hỏi Tam nương của con mới phải.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Con đâu biết đâu.”
Hạ Uyển cho rằng nàng nói mát nên nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Con thật sự không biết mà.” Tống Sơ Chiêu nói, “Gần đây con ở trong nhà của ngoại tổ phụ, bọn họ lại không nói cho con biết đã xảy ra cái gì.”
Lúc nàng nói ra câu này còn không quên lén nhìn sắc mặt của Hạ Uyển. Thấy mẫu thân không lộ ra vẻ khác thường gì thì nàng mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Hạ Uyển nói: “Tuổi của cha nương cũng lớn, lúc trẻ cũng từng bị thương, con đừng cho bọn họ thêm rắc rối.”
Tống Sơ Chiêu vặn các ngón tay của mình vào nhau, nàng tủi thân nói: “Thật sự con không có đâu. Sao người luôn nói con phiền toái thế?”
Cố phu nhân vội nói: “Muội cũng đừng la con bé, Chiêu Chiêu thật sự rất ngoan lại thông minh nhạy bén, còn ăn không ít đau khổ khi ở kinh thành một mình. Muội là sanh mẫu*, nên đau lòng vì nó mới đúng.”
*Sanh mẫu: mẹ ruột.
Hạ Uyển thật sự hiểu rất rõ về Tống Sơ Chiêu, bà nói: “Muội lại nghĩ nó sợ muội la vụ lẻn đi mất cho nên mới bày ra bộ mặt đáng thương ra trước.”
Cố phu nhân: “Tại sao lại phải lẻn đi?”
Hạ Uyển chỉ vào cái trán Tống Sơ Chiêu nói: “Tự tỷ hỏi nó một chút. Tự cho là thông minh, suýt nữa thì té lộn nhào.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Dù sao con cũng có ý tốt mà. Con đã biết sai rồi.”
Tống lão phu nhân nghe nàng nói thì sắc mặt bà ta không tốt, nói: “Nhiều ngày không về nhà, ngay cả nhị tỷ mình bị bệnh cũng không biết, còn nói thản nhiên như vậy.”
Hạ Uyển không nói chuyện, Cố phu nhân không vui nên dùng sức ho khan hai tiếng. Tống lão phu nhân không dám nói thêm với nàng nữa.
Tống Quảng Uyên hết cách: “Mẫu thân. Hạ tướng quân chỉ có một người ngoại tôn nữ là Chiêu Chiêu, nhiều năm nay con bé không về thì ghé thăm cũng là chuyện hợp lý. Vì nó còn nhỏ nên không chu toàn việc bên Tống gia, người cũng đừng nên tranh cãi vì chuyện này.”
Vốn dĩ Tống Quảng Uyên muốn hỏi thăm sức khỏe Tống lão phu nhân thế nào, nhưng ông lại cảm thấy trong tình huống này thì dù có hỏi thì chỉ có thể thu được một cái đáp án – bị Chiêu Chiêu làm cho tức chết. Thế nên ông dứt khoát không hỏi.
Tống lão phu nhân đợi hồi lâu lại thấy nhi tử mình trước sau yên lặng thì bà rất tức giận.
Cái tên gầu gỗ này, vì sao bà có thể nuôi dạy một đứa nhi tử chất phát như vậy?!
Cũng may là lúc này lại có một người Kim Ngô Vệ cưỡi ngựa như bay về phía cửa thành. Mọi người vừa thấy thì biết rằng hẳn là người trong cung được phái đến.
Vị Kim Ngô Vệ kia ôm quyền ở trên lưng ngựa, nói: “Bệ hạ truyền khẩu dụ, nói Tống tướng quân và Tống phu nhân đã lên đường mấy ngày liền, mệt nhọc trên xe nên không cần vội vàng đi vào cung báo cáo công tác. Tạm thời về nhà nghỉ ngơi một lát, có thể tùy ý chọn một ngày vào cung.”
Tống Quảng Uyên đơn giản đáp lễ: “Tạ bệ hạ săn sóc.”
Vị quan kia ghìm dây cương, hắn cười nói: “Trên người hạ quan còn có việc quan trọng nên đi trước. Nếu như Tống tướng quân có chuyện gì muốn phân phó thì có thể tìm tướng sĩ Kim Ngô Vệ của ta giúp đỡ.”
Tống Quảng Uyên: “Làm phiền rồi!”
Người này cho ngựa đạp vài bước nhưng chưa rời đi, hắn nói: “Mới vừa rồi hạ quan đi ngang qua Hạ phủ, nghe nói Hạ Công vốn định tới cửa thành tiếp đón Tống phu nhân nào ngờ khí huyết thay đổi, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nay Hạ Công đang nằm nghỉ ngơi ở trong nhà, có lẽ bị bệnh khá nghiêm trọng.”
Trong lòng Tống Sơ Chiêu thầm nghĩ bệnh của ngoại tổ phụ đến cũng thật đúng lúc thật! Lúc nàng ra khỏi cửa thì lão gia tử còn có thể nhảy cao đến ba thước.
Nàng lại liếc mắt nhìn về mẫu thân mình, phát hiện rằng bà không lo lắng dù chỉ một chút thì nàng hiểu rõ, thì ra ngoại tổ phụ lại là kẻ phạm tội này nhiều năm.
Tống Quảng Uyên vội nói: “Nhạc phụ bị bệnh sao? Ta sẽ ghé thăm, đa tạ tướng sĩ đã báo cho.”
Vị tướng sĩ kia rời đi để lại đoàn người Tống lão phu nhân mặt đen như than.
Cố phu nhân nhịn cười : “Tống tướng quân, nếu như không phiền thì ta muốn đi trước với Hạ Uyển muội muội một đoạn. Ta có rất nhiều chuyện riêng cần nói với muội ấy.”
Tống tướng quân gật đầu. Cố phu nhân lập tức lôi kéo Hạ Uyển đi về phía Hạ phủ, lúc đi còn không quên mang theo Tống Sơ Chiêu.
Tống lão phu nhân lo lắng nói: “Ta tự mình tới cửa thành để đón con, còn con, con con lại muốn đi chào hỏi người nhà bên kia trước?”
Tống Quảng Uyên buồn cười, ông biết rất rõ tính cách của mẫu thân mình, hôm nay tự mình đến đây đón ông đã là chuyện lạ. Trên mặt giả bộ tỏ vẻ sầu khổ, ông nói: “Mẫu thân, Hạ tướng quân đã bệnh nặng nằm trên giường, mà ông ấy vừa là nhạc phụ của con, lại có ơn tri ngộ nên nếu như con không đi thăm thì đúng là thiếu lễ độ. Con mới vừa trở lại kinh thành, sao có thể trở thành đầu đề câu chuyện của người ta? Mẫu thân rộng lượng, làm người thua thiệt rồi.”
Nói xong lại nói về phía Tống Tam gia: “Tam đệ, trước tiên đệ cứ dẫn mẫu thân về. Đệ cũng cởi áo ngoài đưa cho mẫu thân đi, đừng để cho người nhiễm gió lạnh. Lần sau đừng làm ẩu như thế nữa.”
Cả người Tống lão phu nhân mềm nhũn, bà dựa người vào Tống tam gia, suy yếu ho khan: “Mẫu thân cũng bị bệnh. Mẫu thân đã bệnh lâu rồi nhưng mà con không biết mà thôi. Hơn nữa, cho dù con không quan tâm đến ta thì cũng phải nhớ đến Tống Thi Văn chứ.”
Mặt Tống Quảng Uyên lộ vẻ khó xử, một lát sau tựa như rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, ông nói: “Xem ra bệnh của Hạ tướng quân nặng hơn một chút. Mẫu thân, Hạ tướng quân có mối quan hệ rộng rãi ở kinh thành, có lẽ sẽ quan biết không ít danh y. Để con đi gặp Hạ tướng quân, xin ông ấy cho con mượn một vị tiên sinh để tới phủ ta xem bệnh cho người, cũng coi như là một công đôi việc, người thấy như thế nào?”
Tống lão phu nhân còn muốn thấy như thế nào? Bà thấy mình đã bị nhi tử ruột của mình làm cho tức chết.
Tống Quảng Uyên quay đầu về phía Tống tam gia, cũng không phải là sắc mặt tốt gì, ông bày ra khí thế của huynh trưởng mà nói: “Tam đệ, đệ còn thất thần cái gì? Hay là muốn mẫu thân đứng bên ngoài bị ảnh hưởng đến sức khỏe theo? Còn không mau đưa người trở về? Ta sẽ mau trở về, có chuyện gì thì chờ ta về nhà rồi hẵng nói.”
Tống Tam lão gia vạn lần không nghĩ đến việc mình sẽ bị đại ca chặn kín lối, không còn đường nào để nói. Thấy nam tử này trước giờ luôn lặng lẽ, sẽ không hay nói, thậm chí cũng không ngỗ nghịch với mẫu thân, thì ông ta đã phỏng đoán rằng có lẽ do trước đó Hạ Uyển đã xúi giục đại ca, trong lòng ông ta hậm hực. Sau khi im lặng chịu mắng, ông ta chỉ có thể nhận tội oan, làm bộ muốn đỡ Tống lão phu nhân trở về.
Tống lão phu nhân bắt đầu dở chứng, trong miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao có thể thành như vậy? Ta chính là mẫu thân của ngươi đó.”
Tống Quảng Uyên vẫn quan tâm tới Tống Thi Văn, dù sao đó cũng là nữ nhi ruột của ông.
Khi đến gần kinh thành, ông thường xuyên cử người vào trong kinh thành để hỏi thăm và thuận tiện truyền tin tức, nhưng sau nhiều lần đưa tin, ông vẫn không hề nghe được tin Tống Thi Văn bị bệnh. Vì để ổn thỏa, ông đã dặn dò thủ hạ của mình mời một vài vị đại phu nổi danh đến Tống phủ khám bệnh. Trước tiên ông sẽ đi cùng với Hạ Uyển để chào hỏi Hạ Công. Nếu như thật sự có chuyện gì thì ông sẽ gấp gáp trở về.
Người Cố gia đều đi cả rồi nhưng Cố Quốc công còn chưa đi, ông vẫn chờ tại chỗ. Ban đầu ông muốn thuận tiện kéo Tống Quảng Uyên đi khi ông ấy không khoái thác được, ai dè đối phương không cần đến sự giúp đỡ của ông.
Hai vị trung niên nam tử gật đầu kín đáo với nhau như một lời chào, rồi sóng vai nhau đi về phía trước.
Tống Quảng Uyên nói: “Hôm nay hồi kinh lại không nghĩ Quốc công lại tới đây đến đón chào. Tống mỗ thật sự hoảng sợ.”
Cố Quốc công nói: “Đều là thông gia, cần gì nói xa lạ như thế? Là chuyết kinh* vẫn luôn muốn gặp tôn phu nhân một lần, ta thì nhàn rỗi không có việc gì nên cũng tới đây đợi thôi.”
*Chuyết kinh: Đồng nghĩa với nương tử, xem rõ hơn ở chú thích [1].
Tống Quảng Uyên: “Mấy năm trước hồi kinh, ta chưa kịp tiếp đón hai vị công tử ở phủ Quốc công, nay vừa thấy vậy mà bọn họ đã lớn như vậy rồi. Một văn một võ xuất sắc như thế, đều là rồng trong loài người.”
Cố Quốc công khích lệ nói: “Hai vị thiên kim ở nhà Tống tướng quân cũng trổ mã thật duyên dáng yêu kiều.”
Tống Quảng Uyên thở dài: “Nhắc đến lại làm ta lo lắng. Chuyện hôn sự của Chiêu Chiêu nay đã ổn định thì ta cũng có thể yên tâm. Thế nhưng lại không biết sắp xếp thế nào cho Nhị nương nhà ta. Đúng rồi, Tứ lang nhà ông đã có hôn phối chưa?”
Cố Quốc công trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Tuy tuổi tác Tứ lang nhà ta đã không còn nhỏ nhưng ngày thường nó làm việc càn rỡ, không có sự trói buộc gì cả, thế nên ta cũng không trông coi nó được, trước mắt cứ để nó ung dung tự lại một lúc. Nếu như giờ lại ép nó thành thân, sợ sẽ làm hại cô nương nhà người ta.”
Tống Quảng Uyên: “……” Không biết có phải ông có ảo giác hay không mà ông cảm thấy hình như Cố Quốc công rất sợ hãi trước đề tài này.
Ở phía trước, Hạ Uyển đang nói với Cố phu nhân về nguyên nhân hậu quả vì sao Tống Sơ Chiêu lại phải quay về kinh thành. Nhắc tới lại làm bà bực mình nên hung dữ trừng mắt một cái về phía Tống Sơ Chiêu.
Tống Sơ Chiêu chột dạ, chủ động lùi lại đi sau hai người, tránh cho việc nương chướng mắt nàng.
Cố Phong Giản cũng đi lùi xuống đến bên cạnh nàng, cùng nói nhỏ với nàng.
Trang sức bằng ngọc mà hắn nhờ Liệt Thủy sửa chữa lần trước đã được sửa lại, nhưng do chỗ hỏng không dễ sửa nên cuối cùng khi sửa nó, nàng ấy đã thay đổi nó trên diện rộng. Liệt Thủy bỏ thêm một ít ngọc tốt vào rồi mài giũa lại, làm cho chúng thành một chuỗi hồ lô to nhỏ khác nhau bằng ngọc. Có cái thì nhỏ nhắn, xinh xắn vừa béo ú, thậm chí còn đáng yêu hơn cái hồ lô lúc trước.
Tống Sơ Chiêu nhận lấy, nàng vui mừng nói: “Quoaaa, cái này cũng thật sự khéo quá! Sư tỷ Liệt Thủy thật sự lợi hại!”
Cố Phong Giản nói: “Tay nghề của sư tỷ tốt lắm. Ta đã nói với tỷ ấy là nàng rất thích thứ này thế nên tỷ ấy dùng cả tấm lòng mình để sửa đấy.”
Tống Sơ Chiêu im lặng một chút rồi nàng ngượng ngùng nói: “Ta nói thật ngươi đừng nóng giận nha, thật ra lúc trước ta cũng không thật sự thích nó.”
“Ta biết.” Cố Phong Giản nói, “Nhưng mà nàng cũng không nói cho ta biết nàng thích đồ như thế này, chỉ có khen qua cái này thôi.”
Tống Sơ Chiêu giơ lên cái hồ lô bằng ngọc trong tay, nàng cười nói: “Hiện tại ta thật sự thích nó rồi! Sau này ta nhất định sẽ luôn mang nó trên người!”
Cố Phong Giản cười nói: “Nàng thích là tốt rồi.”
Cố phu nhân kéo lấy Hạ Uyển, sau khi nghe muội muội mình tự thuật xong thì bà dở khóc dở cười nói: “Thì ra là thế, thế nên ta mới nói làm sao chỉ có mình Chiêu Chiêu trở về. Sợ là trong thư không viết rõ làm cho hai người các ngươi không hiểu được. Không ngờ trong đó còn có ẩn tình như vậy. Không biết rốt cuộc Tống lão phu nhân đang suy nghĩ cái gì? Làm cho trong ngoài Cố gia ta trở thành người có lỗi.”
Hạ Uyển nói: “Chắc là sợ muội ngăn cản, cho rằng tướng quân đã trở lại thì có thể giải quyết chuyện này.”
“Tính tình bà ta như vậy nên cũng cho rằng muội cũng điêu ngoa.” Cố phu nhân nói, “Phóng mắt ra khắp kinh thành cũng không có mấy ai như vậy đâu. Thay vì phòng người ngoài không bằng bà ta nên phòng chính mình thì hơn.”
Hạ Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Sơ Chiêu, nói: “Ban đầu muội còn lo lắng con bé sẽ không quen với người Tống gia, té ra là đi đến Hạ phủ. Ngược lại cũng là điều tốt.”
Cố phu nhân: “Muội nghĩ rằng có thể dọn ra thật bình yên sao? Là do Phó Tướng quân tự mình dẫn theo binh lính mới có thể lãnh người ra được.”
Hạ Uyển chưa bao giờ ở lại trong Tống phủ, chỉ có một lần cho Tống Sơ Chiêu trở về thì đã để lại ấn tượng không tốt. Hay lại nghe thấy chuyện này, bà cảm thấy sao Tống gia giống với cái động ma quái.
Hạ Uyển hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì khi nó ở Tống gia? Còn lời bọn họ nói hồi nãy nữa, Tống Nhị nương bị làm sao thế?”
“Muội đừng nhắc tới Tống Nhị nương, lần này Chiêu Chiêu thật sự bị oan đến mức hoảng sợ. Lúc đó Ngũ lang cũng ở đấy nên đã nói hết mọi chuyện với ta rồi.” Cố phu nhân than thở, “Tống Nhị nương đó cho rằng Chiêu Chiêu là ma quỷ, muốn tìm đạo sĩ để trừ tà. Cho đến khi tìm được sư tỷ của Ngũ lang ở nơi nào thì lại tự dọa mình đến mức ngã bệnh.”
Hạ Uyển nghẹn họng, bà nhìn Cố phu nhân trân trối, nói: “Cái gì? Chiêu Chiêu là quỷ?”
Cố phu nhân: “Đúng vậy! Không biết đến tột cùng Tống lão phu nhân đã dạy Tống Nhị nương cái gì, còn có thể sinh ra ý tưởng hoang đường như vậy, muội nói xem có buồn cười hay không?”
Đúng là Hạ Uyển cười không nổi.
“Tống gia muội đang hỗn loạn một đống. Lần này Tống tướng quân trở về, nếu hắn muốn nhúng tay vào thì thật sự nên quản lý lại chuyện này. Nhưng mà muội muội này, muội trăm vạn lần đừng đụng đến việc này.” Cố phu nhân nói nhỏ, “Lần này muội định ở lại đây bao lâu? Tống lão phu nhân cũng không phải là người dễ đối phó, muội phải lên kế hoạch cho tốt.”
Hạ Uyển thất thần một lát, nói: “Sẽ không lâu lắm.”
Cố phu nhân thở dài: “Thật ra ta hy vọng muội có thể ở lâu một chút. Muội không biết đâu, từ sau khi muội đi rồi, ta không gặp được ai có thể nói chuyện hợp với ta giống như muội vậy. Nhưng nếu như muội ở lại sẽ bị uất ức thì ta lại cảm thấy không đáng giá chút nào.”
Hạ Uyển nói: “Vẫn sẽ ở lại một thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố phu nhân nói, “Muội có thể tới trong phủ của Hạ Công, cũng có thể tới phủ ta ở lại một thời gian. Ta phải thương lượng thật tốt với muội một chút chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.”
Hạ Uyển khẽ cười.
Cố Tứ lang cảm thấy mình thật xấu hổ. Hắn chỉ đi về phía trước thôi, thế mà mẫu thân lại trừng mắt với hắn, ám chỉ hắn không thể nghe lén.
Lúc tụt lại phía sau thôi thì Ngũ đệ cũng trừng mắt với hắn, ám chỉ hắn đừng chặn ngang đường, chắn ngay giữa hai người bọn họ.
Cho nên hắn chỉ có thể giống như một đứa trẻ đáng thương đi theo đằng xa bốn người kia, nhìn bọn họ có đôi có cặp, thân thiết với nhau. Thậm chí còn thấy Ngũ đệ mình lén nhét đồ vào trong tay Tống cô nương.
Thật lòng mà nói, hắn có đệ đệ lâu như vậy mà còn không nhận được quà gì từ tay hắn. Làm ca ca như hắn đây thật khổ sở.
Cũng may là phụ thân hắn đã đuổi kịp tới phía sau, Cố Tứ lang liền dừng bước, treo lên vẻ mặt tươi cười chờ đợi, muốn đi theo làm tiểu tùy tùng của Cố Quốc công. Thế mà Cố Quốc công trông thấy hắn cũng hung dữ trừng mắt, ý bảo hắn tránh ra.
Cố Tứ lang: “??”
Không phải con là con cháu Cố gia sao?
Rốt cuộc cũng đã tới Hạ phủ.
Cố phu nhân không muốn quấy rầy sự đoàn tụ của một nhà bọn họ, nên khi đến giao lộ phía trước thì bà đã tách ra với Hạ Uyển.
Hạ Uyển nhận được sự cổ vũ của Tống Sơ Chiêu thì mới phát giác được nữ nhi mình thật sự đã trưởng thành, cũng nắm lấy tay đối phương.
Nô bộc canh giữ ở cửa thấy Hạ Uyển xuất hiện thì mắt bỗng đỏ lên, hắn kêu lên với sự luống cuống: “Cô nương!”
Một tiếng cô nương này của hắn được dùng để kêu Hạ Uyển. Nhưng mà nay Hạ Uyển đã không còn là cô nương.
Hạ phủ vẫn không có tiểu bối trẻ tuổi, mà mấy người nô bộc cũng lo lắng khi kêu sẽ làm cho Hạ Công tức cảnh sinh tình nên mười mấy năm trôi qua cũng không đổi cách xưng hô, chỉ gọi Hạ Công là lão gia. Sau khi Tống Sơ Chiêu trở về, vì để cho tiện nên mọi người mới gọi là cô nương. Lúc này Hạ Uyển cũng trở về, thì mọi người mới phát hiện có sự rối loạn trong bối phận.
Nô bộc lập tức nói: “Tiểu nh…… Tiểu nhân đi kêu lão gia! Mời mấy vị vào, vào nhà thôi!”
………………
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Cảm giác kêu Đại lang [2] rất kỳ quái. Tôi mặc kệ, sẽ không gọi không là Đại lang -. -#
Đừng hiểu lầm, Tống Quảng Uyên có nhân cách rất tốt, chỉ làm bộ hiếu thuận, không có ngỗ nghịch ra bên ngoài mà thôi. Ông ấy cũng không thật sự thích Tống lão phu nhân. Truyện này sẽ không có nhân vật vai ác khác xuất hiện. Tôi ghi ra cho mọi người rõ ràng một chút.
…………..
Chú thích
[1] Chuyết kinh (拙荆): Cũng có nghĩa là nương tử
Tương truyền vào thời Đông Hán, thê tử của ẩn sĩ Lương Hồng là Mạnh Quang sinh hoạt đơn giản, lấy cành cây Kinh làm trâm cài, vải thô làm váy, Lương Hồng từ đó cũng gọi thê tử thành “Chuyết kinh”. Về sau “Chuyết kinh” trở nên phổ biến và trở thành một loại xưng hô khiêm tốn cho thê tử.
Có thể tham khảo thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A3
[2] Ý tác giả nói kỳ quái bởi vì tên Đại Lang (大郎) sẽ nhắc tới Võ Đại Lang trong truyện Thủy Hử, và dung nhan Đại Lang sẽ như thế này. =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.