Chương 23: Ăn dấm chua (Ghen)
Hốt Nhiên chi Gian
21/11/2015
Thái độ thù địch của Kiều Tú Viện đã kích động ý chí chiến đấu của Tiếu Tiếu.
Đinh Tiêu Tiếu từ từ nhận thấy có sự thay đổi trong mắt Bùi Trạch Viễn. Có lẽ không phải anh thay đổi mà do tâm cô đã không còn như trước. Đăm đắm nhìn bóng lưng anh, cô lại nghĩ tới ngẩn người vẻ mặt anh bất ngờ sửng sốt. Anh không phải không có biểu cảm, chẳng qua bản thân trầm lặng đã thành nếp mà quên mất cái cảm giác đập thình thịch của con tim.
Từ sau khi ký kết hợp đồng với Liên Viễn, mọi người bắt đầu tự triển khai công việc của mình. Công tác kỹ thuật bên Bùi Trạch Viễn là nặng nhất. Đinh Tiêu Tiếu cùng với hai cô gái khác phụ trách phối màu và thiết kế toàn bộ trang mạng. Cô dần dần nhập tâm vào công việc. Cảm giác dồn hết tâm sức này rất tuyệt, mỗi ngày qua đi đều vẹn đầy.
Việc cô thích thú nhất là ngày nào cũng có thể bàn bạc chuyện thiết kế với anh. Lúc nghe anh chỉ bảo người khác chú ý tới các chi tiết, nét mặt nghiêm túc của anh khiến cô ngây ngốc nhìn chằm chằm, quên cả thu lại ánh mắt. Thỉnh thoảng Bùi Trạch Viễn chạm phải ánh nhìn trực diện của cô, anh lại mau chóng dời đi. Mỗi lần thấy anh giả vờ điềm tĩnh, cô lại cười trộm trong lòng. Anh sợ bị cô ảnh hưởng nhưng không ý thức được chính mình đã bị cô ảnh hưởng mất rồi.
Buổi tối cô đều gọi điện cho Điền Mật, không hề nhận ra tần số xuất hiện cái tên Bùi Trạch Viễn càng ngày càng cao. Vừa nhắc tới Bùi Trạch Viễn, cô không kềm được lòng cười rộ lên, tuy rằng cô luôn chế giễu vẻ lúng túng của anh khi đối mặt cô. Điền Mật dần dần nghe ra không phải vậy, có chút lo lắng hỏi cô:
- Tiếu Tiếu, không phải là cậu thích anh ta thật chứ?
Cô khẽ cười, tựa vào sôfa, trầm tư một lúc.
- Thích á? Mình cũng không biết, chỉ cảm thấy bề ngoài anh ta nhìn có vẻ bình thản, tâm tư bên trong lại bất đồng.
Cô không phủ nhận, chính cô cũng không biết. Khoảng cách nhìn anh càng gần, cô càng thấy rõ thứ nước thăm thẳm có ma lực thần bí, mê hoặc cô chìm sâu trong đó.
- Tiếu Tiếu, cậu phải nhớ kỹ, hai người không thích hợp.
Điền Mật trịnh trọng lay tỉnh cô, người đàn ông như vậy làm thế nào thích mẫu người như cô được.
Đinh Tiêu Tiếu thở dài một cách bất đắc dĩ:
- Mình biết mà, anh ta nhìn bộ dạng ăn chơi của mình không chừng sẽ ngất xỉu.
Cô cười mỉm, nhưng sao trong lòng lại thấy gờn gợn chua chát, cô thực đáng sợ thế sao?
- Đúng vậy, cậu biết là tốt. Đùa chơi thì tốt, đừng cho là thật.”
Điều Mật sợ nhất là Tiếu Tiếu chơi tới cuối cùng cũng không biết ban đầu bản thân cô muốn cái gì. Dù sao, hành động lần này của cô quá mức rồi, không chỉ tiếp cận anh ta còn vì muốn giữ người lại mà kéo cả việc làm ăn của Liên Viễn vào.
- Biết rồi, nhưng cứ thấy anh ta tớ lại muốn đùa. Thử nghĩ xem nếu một người trầm tĩnh như vậy lại bại dưới mị lực của tớ, thế mới đáng tự hào chứ.
Cô nghĩ tới mà hả hê.
- Chỉ hy vọng đúng như cậu mong muốn, bằng không, bỏ ra nhiều quá sẽ khó thu hồi lại đấy.
Điền Mật là người ngoài cuộc nhìn rõ hơn hết.
Gác máy, Đinh Tiêu Tiếu ngồi ngẩn ra trên ghế sôfa. Anh lúc này đang làm cái gì? Có phải đang làm thêm việc không? Mải nghĩ ngợi, không biết tự lúc nào cô đã mở cửa, đứng trước cửa nhà anh. Trong lòng do dự, cô tìm anh nói cái gì đây? Ban ngày, ngoại trừ công việc ra, anh gần như không nói bất kỳ chuyện riêng gì với cô. Cô biết anh đang trốn tránh cô, nhưng cô không muốn thế.
Cuối cùng, cô vẫn ấn chuông cửa. Một lát sau, cửa mở ra, anh đứng bên cửa, nhướn mày nhìn cô.
- Em có thế vào một chút được chứ?
Cô thẳng thừng nói, thực sự không tìm được cớ gì. Cô chỉ muốn thấy anh thôi.
Anh ngây người một lúc rồi để cô vào trong phòng. Anh chỉ tay về chiếc ghế sôfa mời cô ngồi. Cô cười cảm ơn, tốt, anh không đóng cửa từ chối cô. Anh đứng cạnh sôfa, hỏi cô:
- Uống trà không? Trong nhà tôi chỉ có trà thôi.
Cô gật gật đầu.
Cô nhìn quanh phòng, đây là lần đầu tiên cô vào nhà anh.
Cô nhìn quanh phòng, đây là lần đầu tiên cô vào nhà anh. Kết cấu nhà anh quả nhiên không giống nhà cô, phòng rộng hơn, có một chiếc bàn làm việc đặt ở góc phòng khá bắt mắt, trên mặt bàn để một laptop và một ít tài liệu, đèn bàn kéo duỗi ra, chắc anh vừa mới dùng máy. Căn phòng rất giản đơn, rất giống tác phong của anh, như một dòng nước thanh thuần vậy. Từ trong hộp nhạc phát ra một ca khúc tiếng Anh êm ái, có thể thấy được anh là một người biết thưởng thức.
Anh bưng một chén trà đặt trước mặt cô rồi ngồi trên ghế sôfa đối diện.
- Có thấy gì khác không?
Anh biết cô đang quan sát nhà anh.
- Rộng hơn nhà em.
Đinh Tiêu Tiếu cười dí dỏm, anh cũng buột cười theo, vốn cho rằng cô nhất định sẽ phàn nàn gì đó. Cô lặng lẽ nhìn anh cười, anh thế này có cảm giác thoải mái hơn, không như lúc chăm chăm trốn tránh cô. Nhận ra cái nhìn chuyên chú của cô, anh dần dần thu lại nụ cười.
- Làm sao vậy, máy tính bị hỏng à?
Anh không nghĩ ra cô vì lý do gì mà tìm anh, chí ít anh đã biểu hiện rất rõ anh không muốn gần gũi quá với cô.
- Không có việc gì không thể tới ngồi chút sao? Chúng ta dù gì cũng là hàng xóm mà.
Cô chun mũi, không hờn nói.
- Cô không vội làm việc à? Công việc thiết kế cũng không nhẹ nhàng đâu.
Bùi Trạch Viễn qua loa lảng sang chuyện khác, anh chỉ muốn mau mau hoàn thành dự án (hạng mục).
- Muốn, đúng là có việc muốn hỏi anh mới sang đây.
Cô khẽ cười, có phải nói chuyện công việc anh sẽ thấy tự nhiên hơn? Anh giương giương mày hỏi cô:
- Là gì thế?
- Vâng, có một plug-in (chương trình phụ trợ) muốn hỏi anh viết mã gốc thế nào?
Cô tùy tiện nói bừa, dù sao anh cũng là cao thủ viết mã, cô nói mã gốc gì đó, đưa ra vấn đề cho anh nghĩ là được rồi. Nói dối, mắt cũng không dám nhìn phía anh.
- Thiết kế cũng yêu cầu cả plug-in sao?
Anh có chút nghi ngờ, cái này… để bên lập trình viên giải quyết là được.
- Cứ cho là vừa lúc có thể học đi, thế nào? Anh không phải keo kiệt, không muốn dạy đấy chứ?
Cô mặt dày bắt anh dạy. Anh cười đi tới bàn làm việc, chỉ tay vào đó, tùy cô hỏi. Cô cười hiểu ý, ngồi xuống trước máy tính, mở một trang mạng, để anh y theo mà viết mã, tạo một hiệu ứng tương tự. Anh suy nghĩ một chút, đây không phải toán quá phức tạp, rồi gật đầu. Cô đứng dậy tới phía sau anh, nhìn anh nghiền ngẫm, sử dụng thành thục một ít mẫu lập trình (program module) rồi biên chỉnh lại.
Cô đứng đằng sau anh, lẳng lặng nhìn anh chăm chú lập trình, sườn mặt bị ánh đèn bao phủ, bình tĩnh thản nhiên. Thì ra hình ảnh lúc anh làm việc là như thế này, vừa nghe nhạc chầm chậm du dương, vừa chú tâm viết. Cô bỗng thèm muốn sự tĩnh mịch của anh, không cần quá nhiều huyên náo, không cần quá nhiều người bồi tiếp, một mình yên tĩnh hưởng thụ tự do, say mình trong không gian nho nhỏ.
Sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên. Cô sực tỉnh bởi thứ thanh âm lanh lảnh, nhìn anh, anh chậm rãi bước ra, mở cửa. Ai lại tới muộn thế này?
Tiếu Tiếu không ngờ, đứng ở ngoài cửa là Kiều Tú Viện và một người đàn ông xa lạ.
Bùi Trạch Viễn hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tú Viện với Ngôn Sơ trễ thế này lại tới. Tú Viện bước vào, vui vẻ nói:
- Anh Trạch Viễn, em và anh trai mới từ nhà anh qua, cô nghe thấy anh phải tăng ca rất vất vả, liền bảo em mang canh tới.
Kiều Ngôn Sơ cũng cười với anh:
- Tú Viện cứ lải nhải mãi nói muốn gặp cậu.
Hai người vào phòng, chợt sững lại. Cả hai đều không ngờ trong nhà Trạch Viễn không chỉ có mình anh, còn có một cô gái xa lạ. Sắc mặt Kiều Tú Viện tái nhợt. Kiều Ngôn Sơ ngạc nhiên nhìn cô gái rồi quay sang nhìn Trạch Viễn vẻ nghi ngờ. Trạch Viễn khẽ cười đóng cửa lại, mời hai người tiến vào.
Trạch Viễn chỉ về hướng Tiếu Tiếu, bình tĩnh giới thiệu:
- Đây là Đinh Tiêu Tiếu, là hàng xóm, cũng là đồng nghiệp của mình.
Sau khi nghe anh nói, Tú Viện ngạc nhiên nhìn anh. Tại sao anh chưa bao giờ nhắc tới? Chuyện này từ lúc nào vậy? Cuối cùng, Ngôn Sơ vừa còn kinh ngạc đã nhanh khôi phục lại, mỉm cười gật đầu lễ độ:
- Xin chào, Đinh tiểu thư.
Tiếu Tiếu nhẹ cười, nhưng mắt lại hướng về phía Trạch Viễn.
Trạch Viễn nhìn Tiếu Tiếu:
- Đây là Kiều Tú Viện, bạn gái tôi, còn đây là anh trai cô ấy, Kiều Ngôn Sơ.
Trên mặt Tiếu Tiếu vẫn giữ nguyên nụ cười trước sau như một nhưng ánh mắt cô đã dần trở nên thâm trầm. Cô tự biết mình cần phải đi rồi, đúng thế, bạn gái anh tới, cô còn ở lại đây làm gì? Khóe miệng cô nhếch lên, ngọt ngào nói:
- Trạch Viễn, anh có khách, lát nữa em quay lại nhờ anh chỉ dạy cũng được. Cảm ơn chén trà của anh.
Nói xong ánh mắt mang theo tia cười gật đầu với anh em họ Kiều, đi thẳng qua bên người bọn họ, mở cửa rời đi. Trạch Viễn nhìn cánh cửa bị đóng rầm lại, cô đã đi rồi. Anh chuyển mắt nhìn sang Kiều Tú Viện và Ngôn Sơn, chỉ tay vào ghế sôfa, mời hai người ngồi rồi mang phích nước nóng vào trong bếp.
Đặt 2 chén trà trước mặt bọn họ, Bùi Trạch Viễn nhìn nét mặt u ám của Tú Viện, cô nhất định là hiểu lầm anh. Ngôn Sơ nhìn em gái không lên tiếng, không khí căng thẳng ngập một nỗi khó xử, bèn tìm một đề tài xoa dịu tình hình một chút:
- Trạch Viễn, không ngờ cậu có một nữ đồng nghiệp xinh đẹp như vậy, còn là hàng xóm nữa.
Tú Viện nghe anh trai nói càng thêm tức. Anh Trạch Viễn lại có thể lừa gạt cô, lừa gạt cô, nghĩ vậy lòng cô đau nhức tới bức bối.
- Về sau mình cũng mới biết, cô ấy lại là đồng nghiệp mới của mình.
- Bọn anh thực sự gấp thế cơ à, gấp tới mức tối rồi còn muốn bàn chuyện công việc?
Tú Viện chua chát nói, thấy cô gái kia xuất hiện bên người anh Trạch Viễn, cô cảm thấy rất không thoải mái. Anh từng nói không để ý tới cô gái đó, vì sao lại một mình ở cùng một chỗ với cô ta.
Trạch Viễn cười:
- Cô ấy cũng phụ trách dự án này, sang đây chỉ để hỏi một chút vướng mắc.
Tú Viện dường như hiểu lầm thật rồi.
Ngôn Sơ đã hiểu, cô em gái thì ra đang ăn dấm chua (ghen). Anh khẽ cười:
- Trạch Viễn, thế này là cậu không đúng rồi. Để một cô gái xinh đẹp như thế bên người, cậu bảo em gái tôi sao mà yên tâm được đây.
Anh nghĩ tới cô gái vừa rồi thực sự rất đẹp, mặc đơn giản một chiếc áo phông với quần soóc bò, gợi cảm lại không mất đi nét dễ thương.
- Bọn mình chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi.
Trạch Viễn không muốn giải thích nhiều.
Tú Viện nhìn vào mắt anh, hy vọng có thể thấy rõ sự chân thực trong đó. Mắt anh luôn cười, khiến cô không cách nào xác định được. Anh cứ như vậy, không giải thích nhiều, đem tất cả trở về con số không, dường như mọi thứ chưa từng thay đổi. Phải không? Anh Trạch Viễn sẽ không thay đổi, đúng không? Lòng cô bất an, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi nhưng không thể nào tìm ra đáp án.
Trạch Viễn né tránh, không nhìn thằng Tú Viện, quay về phía Ngôn Sơ:
- Ba mẹ mình có nói gì không?
Ngôn Sơ cười nói:
- Mẹ cậu hả, cứ lo cậu gầy đi, có điều trông bộ dạng cậu lại rất “tươi tốt” đấy.
Anh không quên trêu cợt Trạch Viễn một chút.
- Tốt, vừa mới bàn xong hợp đồng, hiện đang vào giai đoạn thực hiện dự án nên có rất nhiều việc cần xử lý, chờ lúc rảnh, mình sẽ về nhà thăm họ.
Trạch Viễn cũng cảm thấy áy náy.
- Anh Trạch Viễn, anh cũng đừng nhọc sức quá.
Tú Viện lúc này mới nhìn thấy vành mắt thâm quầng của anh, anh gần đây chắc bận bịu lắm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ vuốt mặt anh, thương tiếc nói:
- Đừng vội chuyện dự án mà mệt tới thân.
Cô thầm nghĩ, anh vì muốn sớm quay lại bên cô mà gắng sức làm việc, bất an trong lòng giảm bớt. Anh Trạch Viễn vẫn luôn nghĩ cho cô.
- Không sao, bận hết 2-3 tháng này thôi.
Hai anh em họ Kiều ngồi một lúc lâu, dặn dò anh chú ý tới thân thể mới từ biệt dời đi. Trạch Viễn tiễn bọn họ ra cửa, nhìn 2 người bước vào thang máy mới đi vào nhà. Khi khép cửa, anh còn liếc mắt nhìn cửa đối diện một cái. Ban nãy cô dời đi, tức giận rồi. Anh cười khẽ đóng cửa lại.
Tiếu Tiếu ngồi trong phòng, nghe thấy anh chào tạm biệt họ. Cô co chân lại, hai tay ôm chân, đầu đặt trên đầu gối, rơi vào trầm tư. Cô thấy được ý thù địch sâu đậm lộ ra trong mắt Kiều Tú Viện. Cô ta ghét mình, trong lòng cười khẽ, cô ta nhất định rất ghét mình ở gần Bùi Trạch Viễn. Đáng tiếc, cô ta phải cam chịu, không thể ngăn cản cô tới gần, bởi vì cô biết, Trạch Viễn không yêu cô ta, biết được điều này khiến cô rất đắc ý. Anh nuông chiều cô ta, chỉ là một loại yêu thương giữa anh trai với em gái. Hừ, hai kẻ đáng cười ấy lại cho rằng đó là tình yêu nam nữ. Để cô cho họ biết, thế nào mới là tình yêu. Tình yêu không phải như thế, nó phải mãnh liệt, tim đập nhanh, mặt đỏ tới mang tai. Cô mỉm cười, nếu Bùi Trạch Viễn yêu cô, nhịp tim đập bình tĩnh kia có thể không theo quy luật cố hữu của anh hay không? Nếu dùng sắc không được, không bằng chơi một trò chơi tình yêu với anh, xem tim ai loạn đập trước?
Kiều Tú Viện, cô nhất định thua, vì người đàn ông của cô đã lọt vào mắt tôi.
Đinh Tiêu Tiếu từ từ nhận thấy có sự thay đổi trong mắt Bùi Trạch Viễn. Có lẽ không phải anh thay đổi mà do tâm cô đã không còn như trước. Đăm đắm nhìn bóng lưng anh, cô lại nghĩ tới ngẩn người vẻ mặt anh bất ngờ sửng sốt. Anh không phải không có biểu cảm, chẳng qua bản thân trầm lặng đã thành nếp mà quên mất cái cảm giác đập thình thịch của con tim.
Từ sau khi ký kết hợp đồng với Liên Viễn, mọi người bắt đầu tự triển khai công việc của mình. Công tác kỹ thuật bên Bùi Trạch Viễn là nặng nhất. Đinh Tiêu Tiếu cùng với hai cô gái khác phụ trách phối màu và thiết kế toàn bộ trang mạng. Cô dần dần nhập tâm vào công việc. Cảm giác dồn hết tâm sức này rất tuyệt, mỗi ngày qua đi đều vẹn đầy.
Việc cô thích thú nhất là ngày nào cũng có thể bàn bạc chuyện thiết kế với anh. Lúc nghe anh chỉ bảo người khác chú ý tới các chi tiết, nét mặt nghiêm túc của anh khiến cô ngây ngốc nhìn chằm chằm, quên cả thu lại ánh mắt. Thỉnh thoảng Bùi Trạch Viễn chạm phải ánh nhìn trực diện của cô, anh lại mau chóng dời đi. Mỗi lần thấy anh giả vờ điềm tĩnh, cô lại cười trộm trong lòng. Anh sợ bị cô ảnh hưởng nhưng không ý thức được chính mình đã bị cô ảnh hưởng mất rồi.
Buổi tối cô đều gọi điện cho Điền Mật, không hề nhận ra tần số xuất hiện cái tên Bùi Trạch Viễn càng ngày càng cao. Vừa nhắc tới Bùi Trạch Viễn, cô không kềm được lòng cười rộ lên, tuy rằng cô luôn chế giễu vẻ lúng túng của anh khi đối mặt cô. Điền Mật dần dần nghe ra không phải vậy, có chút lo lắng hỏi cô:
- Tiếu Tiếu, không phải là cậu thích anh ta thật chứ?
Cô khẽ cười, tựa vào sôfa, trầm tư một lúc.
- Thích á? Mình cũng không biết, chỉ cảm thấy bề ngoài anh ta nhìn có vẻ bình thản, tâm tư bên trong lại bất đồng.
Cô không phủ nhận, chính cô cũng không biết. Khoảng cách nhìn anh càng gần, cô càng thấy rõ thứ nước thăm thẳm có ma lực thần bí, mê hoặc cô chìm sâu trong đó.
- Tiếu Tiếu, cậu phải nhớ kỹ, hai người không thích hợp.
Điền Mật trịnh trọng lay tỉnh cô, người đàn ông như vậy làm thế nào thích mẫu người như cô được.
Đinh Tiêu Tiếu thở dài một cách bất đắc dĩ:
- Mình biết mà, anh ta nhìn bộ dạng ăn chơi của mình không chừng sẽ ngất xỉu.
Cô cười mỉm, nhưng sao trong lòng lại thấy gờn gợn chua chát, cô thực đáng sợ thế sao?
- Đúng vậy, cậu biết là tốt. Đùa chơi thì tốt, đừng cho là thật.”
Điều Mật sợ nhất là Tiếu Tiếu chơi tới cuối cùng cũng không biết ban đầu bản thân cô muốn cái gì. Dù sao, hành động lần này của cô quá mức rồi, không chỉ tiếp cận anh ta còn vì muốn giữ người lại mà kéo cả việc làm ăn của Liên Viễn vào.
- Biết rồi, nhưng cứ thấy anh ta tớ lại muốn đùa. Thử nghĩ xem nếu một người trầm tĩnh như vậy lại bại dưới mị lực của tớ, thế mới đáng tự hào chứ.
Cô nghĩ tới mà hả hê.
- Chỉ hy vọng đúng như cậu mong muốn, bằng không, bỏ ra nhiều quá sẽ khó thu hồi lại đấy.
Điền Mật là người ngoài cuộc nhìn rõ hơn hết.
Gác máy, Đinh Tiêu Tiếu ngồi ngẩn ra trên ghế sôfa. Anh lúc này đang làm cái gì? Có phải đang làm thêm việc không? Mải nghĩ ngợi, không biết tự lúc nào cô đã mở cửa, đứng trước cửa nhà anh. Trong lòng do dự, cô tìm anh nói cái gì đây? Ban ngày, ngoại trừ công việc ra, anh gần như không nói bất kỳ chuyện riêng gì với cô. Cô biết anh đang trốn tránh cô, nhưng cô không muốn thế.
Cuối cùng, cô vẫn ấn chuông cửa. Một lát sau, cửa mở ra, anh đứng bên cửa, nhướn mày nhìn cô.
- Em có thế vào một chút được chứ?
Cô thẳng thừng nói, thực sự không tìm được cớ gì. Cô chỉ muốn thấy anh thôi.
Anh ngây người một lúc rồi để cô vào trong phòng. Anh chỉ tay về chiếc ghế sôfa mời cô ngồi. Cô cười cảm ơn, tốt, anh không đóng cửa từ chối cô. Anh đứng cạnh sôfa, hỏi cô:
- Uống trà không? Trong nhà tôi chỉ có trà thôi.
Cô gật gật đầu.
Cô nhìn quanh phòng, đây là lần đầu tiên cô vào nhà anh.
Cô nhìn quanh phòng, đây là lần đầu tiên cô vào nhà anh. Kết cấu nhà anh quả nhiên không giống nhà cô, phòng rộng hơn, có một chiếc bàn làm việc đặt ở góc phòng khá bắt mắt, trên mặt bàn để một laptop và một ít tài liệu, đèn bàn kéo duỗi ra, chắc anh vừa mới dùng máy. Căn phòng rất giản đơn, rất giống tác phong của anh, như một dòng nước thanh thuần vậy. Từ trong hộp nhạc phát ra một ca khúc tiếng Anh êm ái, có thể thấy được anh là một người biết thưởng thức.
Anh bưng một chén trà đặt trước mặt cô rồi ngồi trên ghế sôfa đối diện.
- Có thấy gì khác không?
Anh biết cô đang quan sát nhà anh.
- Rộng hơn nhà em.
Đinh Tiêu Tiếu cười dí dỏm, anh cũng buột cười theo, vốn cho rằng cô nhất định sẽ phàn nàn gì đó. Cô lặng lẽ nhìn anh cười, anh thế này có cảm giác thoải mái hơn, không như lúc chăm chăm trốn tránh cô. Nhận ra cái nhìn chuyên chú của cô, anh dần dần thu lại nụ cười.
- Làm sao vậy, máy tính bị hỏng à?
Anh không nghĩ ra cô vì lý do gì mà tìm anh, chí ít anh đã biểu hiện rất rõ anh không muốn gần gũi quá với cô.
- Không có việc gì không thể tới ngồi chút sao? Chúng ta dù gì cũng là hàng xóm mà.
Cô chun mũi, không hờn nói.
- Cô không vội làm việc à? Công việc thiết kế cũng không nhẹ nhàng đâu.
Bùi Trạch Viễn qua loa lảng sang chuyện khác, anh chỉ muốn mau mau hoàn thành dự án (hạng mục).
- Muốn, đúng là có việc muốn hỏi anh mới sang đây.
Cô khẽ cười, có phải nói chuyện công việc anh sẽ thấy tự nhiên hơn? Anh giương giương mày hỏi cô:
- Là gì thế?
- Vâng, có một plug-in (chương trình phụ trợ) muốn hỏi anh viết mã gốc thế nào?
Cô tùy tiện nói bừa, dù sao anh cũng là cao thủ viết mã, cô nói mã gốc gì đó, đưa ra vấn đề cho anh nghĩ là được rồi. Nói dối, mắt cũng không dám nhìn phía anh.
- Thiết kế cũng yêu cầu cả plug-in sao?
Anh có chút nghi ngờ, cái này… để bên lập trình viên giải quyết là được.
- Cứ cho là vừa lúc có thể học đi, thế nào? Anh không phải keo kiệt, không muốn dạy đấy chứ?
Cô mặt dày bắt anh dạy. Anh cười đi tới bàn làm việc, chỉ tay vào đó, tùy cô hỏi. Cô cười hiểu ý, ngồi xuống trước máy tính, mở một trang mạng, để anh y theo mà viết mã, tạo một hiệu ứng tương tự. Anh suy nghĩ một chút, đây không phải toán quá phức tạp, rồi gật đầu. Cô đứng dậy tới phía sau anh, nhìn anh nghiền ngẫm, sử dụng thành thục một ít mẫu lập trình (program module) rồi biên chỉnh lại.
Cô đứng đằng sau anh, lẳng lặng nhìn anh chăm chú lập trình, sườn mặt bị ánh đèn bao phủ, bình tĩnh thản nhiên. Thì ra hình ảnh lúc anh làm việc là như thế này, vừa nghe nhạc chầm chậm du dương, vừa chú tâm viết. Cô bỗng thèm muốn sự tĩnh mịch của anh, không cần quá nhiều huyên náo, không cần quá nhiều người bồi tiếp, một mình yên tĩnh hưởng thụ tự do, say mình trong không gian nho nhỏ.
Sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên. Cô sực tỉnh bởi thứ thanh âm lanh lảnh, nhìn anh, anh chậm rãi bước ra, mở cửa. Ai lại tới muộn thế này?
Tiếu Tiếu không ngờ, đứng ở ngoài cửa là Kiều Tú Viện và một người đàn ông xa lạ.
Bùi Trạch Viễn hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tú Viện với Ngôn Sơ trễ thế này lại tới. Tú Viện bước vào, vui vẻ nói:
- Anh Trạch Viễn, em và anh trai mới từ nhà anh qua, cô nghe thấy anh phải tăng ca rất vất vả, liền bảo em mang canh tới.
Kiều Ngôn Sơ cũng cười với anh:
- Tú Viện cứ lải nhải mãi nói muốn gặp cậu.
Hai người vào phòng, chợt sững lại. Cả hai đều không ngờ trong nhà Trạch Viễn không chỉ có mình anh, còn có một cô gái xa lạ. Sắc mặt Kiều Tú Viện tái nhợt. Kiều Ngôn Sơ ngạc nhiên nhìn cô gái rồi quay sang nhìn Trạch Viễn vẻ nghi ngờ. Trạch Viễn khẽ cười đóng cửa lại, mời hai người tiến vào.
Trạch Viễn chỉ về hướng Tiếu Tiếu, bình tĩnh giới thiệu:
- Đây là Đinh Tiêu Tiếu, là hàng xóm, cũng là đồng nghiệp của mình.
Sau khi nghe anh nói, Tú Viện ngạc nhiên nhìn anh. Tại sao anh chưa bao giờ nhắc tới? Chuyện này từ lúc nào vậy? Cuối cùng, Ngôn Sơ vừa còn kinh ngạc đã nhanh khôi phục lại, mỉm cười gật đầu lễ độ:
- Xin chào, Đinh tiểu thư.
Tiếu Tiếu nhẹ cười, nhưng mắt lại hướng về phía Trạch Viễn.
Trạch Viễn nhìn Tiếu Tiếu:
- Đây là Kiều Tú Viện, bạn gái tôi, còn đây là anh trai cô ấy, Kiều Ngôn Sơ.
Trên mặt Tiếu Tiếu vẫn giữ nguyên nụ cười trước sau như một nhưng ánh mắt cô đã dần trở nên thâm trầm. Cô tự biết mình cần phải đi rồi, đúng thế, bạn gái anh tới, cô còn ở lại đây làm gì? Khóe miệng cô nhếch lên, ngọt ngào nói:
- Trạch Viễn, anh có khách, lát nữa em quay lại nhờ anh chỉ dạy cũng được. Cảm ơn chén trà của anh.
Nói xong ánh mắt mang theo tia cười gật đầu với anh em họ Kiều, đi thẳng qua bên người bọn họ, mở cửa rời đi. Trạch Viễn nhìn cánh cửa bị đóng rầm lại, cô đã đi rồi. Anh chuyển mắt nhìn sang Kiều Tú Viện và Ngôn Sơn, chỉ tay vào ghế sôfa, mời hai người ngồi rồi mang phích nước nóng vào trong bếp.
Đặt 2 chén trà trước mặt bọn họ, Bùi Trạch Viễn nhìn nét mặt u ám của Tú Viện, cô nhất định là hiểu lầm anh. Ngôn Sơ nhìn em gái không lên tiếng, không khí căng thẳng ngập một nỗi khó xử, bèn tìm một đề tài xoa dịu tình hình một chút:
- Trạch Viễn, không ngờ cậu có một nữ đồng nghiệp xinh đẹp như vậy, còn là hàng xóm nữa.
Tú Viện nghe anh trai nói càng thêm tức. Anh Trạch Viễn lại có thể lừa gạt cô, lừa gạt cô, nghĩ vậy lòng cô đau nhức tới bức bối.
- Về sau mình cũng mới biết, cô ấy lại là đồng nghiệp mới của mình.
- Bọn anh thực sự gấp thế cơ à, gấp tới mức tối rồi còn muốn bàn chuyện công việc?
Tú Viện chua chát nói, thấy cô gái kia xuất hiện bên người anh Trạch Viễn, cô cảm thấy rất không thoải mái. Anh từng nói không để ý tới cô gái đó, vì sao lại một mình ở cùng một chỗ với cô ta.
Trạch Viễn cười:
- Cô ấy cũng phụ trách dự án này, sang đây chỉ để hỏi một chút vướng mắc.
Tú Viện dường như hiểu lầm thật rồi.
Ngôn Sơ đã hiểu, cô em gái thì ra đang ăn dấm chua (ghen). Anh khẽ cười:
- Trạch Viễn, thế này là cậu không đúng rồi. Để một cô gái xinh đẹp như thế bên người, cậu bảo em gái tôi sao mà yên tâm được đây.
Anh nghĩ tới cô gái vừa rồi thực sự rất đẹp, mặc đơn giản một chiếc áo phông với quần soóc bò, gợi cảm lại không mất đi nét dễ thương.
- Bọn mình chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi.
Trạch Viễn không muốn giải thích nhiều.
Tú Viện nhìn vào mắt anh, hy vọng có thể thấy rõ sự chân thực trong đó. Mắt anh luôn cười, khiến cô không cách nào xác định được. Anh cứ như vậy, không giải thích nhiều, đem tất cả trở về con số không, dường như mọi thứ chưa từng thay đổi. Phải không? Anh Trạch Viễn sẽ không thay đổi, đúng không? Lòng cô bất an, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi nhưng không thể nào tìm ra đáp án.
Trạch Viễn né tránh, không nhìn thằng Tú Viện, quay về phía Ngôn Sơ:
- Ba mẹ mình có nói gì không?
Ngôn Sơ cười nói:
- Mẹ cậu hả, cứ lo cậu gầy đi, có điều trông bộ dạng cậu lại rất “tươi tốt” đấy.
Anh không quên trêu cợt Trạch Viễn một chút.
- Tốt, vừa mới bàn xong hợp đồng, hiện đang vào giai đoạn thực hiện dự án nên có rất nhiều việc cần xử lý, chờ lúc rảnh, mình sẽ về nhà thăm họ.
Trạch Viễn cũng cảm thấy áy náy.
- Anh Trạch Viễn, anh cũng đừng nhọc sức quá.
Tú Viện lúc này mới nhìn thấy vành mắt thâm quầng của anh, anh gần đây chắc bận bịu lắm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ vuốt mặt anh, thương tiếc nói:
- Đừng vội chuyện dự án mà mệt tới thân.
Cô thầm nghĩ, anh vì muốn sớm quay lại bên cô mà gắng sức làm việc, bất an trong lòng giảm bớt. Anh Trạch Viễn vẫn luôn nghĩ cho cô.
- Không sao, bận hết 2-3 tháng này thôi.
Hai anh em họ Kiều ngồi một lúc lâu, dặn dò anh chú ý tới thân thể mới từ biệt dời đi. Trạch Viễn tiễn bọn họ ra cửa, nhìn 2 người bước vào thang máy mới đi vào nhà. Khi khép cửa, anh còn liếc mắt nhìn cửa đối diện một cái. Ban nãy cô dời đi, tức giận rồi. Anh cười khẽ đóng cửa lại.
Tiếu Tiếu ngồi trong phòng, nghe thấy anh chào tạm biệt họ. Cô co chân lại, hai tay ôm chân, đầu đặt trên đầu gối, rơi vào trầm tư. Cô thấy được ý thù địch sâu đậm lộ ra trong mắt Kiều Tú Viện. Cô ta ghét mình, trong lòng cười khẽ, cô ta nhất định rất ghét mình ở gần Bùi Trạch Viễn. Đáng tiếc, cô ta phải cam chịu, không thể ngăn cản cô tới gần, bởi vì cô biết, Trạch Viễn không yêu cô ta, biết được điều này khiến cô rất đắc ý. Anh nuông chiều cô ta, chỉ là một loại yêu thương giữa anh trai với em gái. Hừ, hai kẻ đáng cười ấy lại cho rằng đó là tình yêu nam nữ. Để cô cho họ biết, thế nào mới là tình yêu. Tình yêu không phải như thế, nó phải mãnh liệt, tim đập nhanh, mặt đỏ tới mang tai. Cô mỉm cười, nếu Bùi Trạch Viễn yêu cô, nhịp tim đập bình tĩnh kia có thể không theo quy luật cố hữu của anh hay không? Nếu dùng sắc không được, không bằng chơi một trò chơi tình yêu với anh, xem tim ai loạn đập trước?
Kiều Tú Viện, cô nhất định thua, vì người đàn ông của cô đã lọt vào mắt tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.