Chương 2: Bình Sinh Bát Tự
Phong Ngự Cửu Thu
06/09/2016
Thấy rõ kẻ đến là một người mù, cả đám thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tới rất đúng lúc, thầy bói thì hẳn biết rõ quy củ kết bái.” Sở Hoài Nhu nói.
“Ha ha, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.(1)” Tên mập cười, tiếp lời.
Nghe thấy trong miếu có tiếng người, người mù dừng lại, hỏi: “Bằng hữu có thể cho ta vào trong trú mưa chứ?”
“Ai cũng chẳng thế mang theo phòng ở mà lên đường được, mời vào.” Lữ Bình Xuyên hắng giọng, gắng cho nghe như giọng người lớn, đáp.
“Đa tạ.” Người mù lên tiếng cảm ơn, khua cây gậy gỗ rồi tiến tới, sau khi vào trong đại điện liền bám vào bậu cửa bên đông rồi lần chút rồi ngồi dựa vào tường.
Nhờ ánh sáng phát ra từ đống lửa trong đại điện, cả đám dần trông rõ tướng tá kẻ mới đến. Người này vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng từ việc hốc mắt trũng sâu có thể thấy con ngươi người này đã biến dạng sụp xuống. Làn da y rất đen, khuôn mặt đầy vẻ phong trần, có thể là hệ quả của việc phiêu bạt bên ngoài nhiều năm trời.
Y phục trên người y đã ướt sũng nên sau khi ngồi xuống, y liền hạ tay nải trên người xuống đoạn loay hoay mở ra, bên trong thấy có một bộ quần áo khác để thay, một đôi giày cũ và một vài đó xem bói, ngoài ra còn có một bọc giấy, trong đó là hai cái bánh mỳ.
Người mù cầm một cái bánh mỳ lên, đưa tới miệng rồi chậm rãi ăn.
Cả đám tụi nhỏ ở đây trước giờ từng gặp nhiều lần người nghèo cùng kẻ ăn xin khác đến đây ta túc, vậy nên việc người mù này xuất hiện không khiến chúng quá bận tâm, thêm nữa y vừa rồi đã mở tay nải phơi rõ trước mắt chúng nên lòng đề phòng y đã tan biến hết. Sau khi đun nước sôi, Nam Phong còn mang một bát nước ấm sang cho y, người mù đón lấy xong liền uống nước ấm rồi ăn bánh tiếp.
Quay lại chỗ cũ, Nam Phong lại nhìn người mù một cái, khi nãy đưa nước, hắn phát hiện hàm răng người mù rất đều, điều này có chút không bình thường, hiện tại đừng nói tới kẻ hơn năm mươi tuổi, chỉ tính người ba mươi tuổi thôi cũng có rất ít người có hàm răng đều như thế.
Đời người mù ăn bánh mỳ xong, Lữ Bình Xuyên liền đi đến hỏi y quy củ kết bái, người mù bèn giảng giải, tốc độ nói chuyện của y không nhanh cũng không chậm, rõ ràng từng từ từng chữ, liền mạch ít ngừng ngắt, ngữ điệu bình thản, không ê a kéo dài.
Nghe được lời giảng giải của y, cả đám liền bắt tay hành động, Lữ Bình Xuyên dẫn Mạc Ly ra ngoài làm nhang đèn vàng mã, Nam Phong thì lôi tên mập ra ngoài tìm gà trống, nói là tìm chứ thật ra là trộm bởi tìm, với những kẻ không tiền như chúng, tự nhiên cũng là trộm.
Khi Nam Phong và tên mập rời khỏi ngôi miếu đổ nát, ngoài trời vẫn còn đang mưa, có điều đã nhỏ đi khá nhiều.
“Cho ta xin một ngụm.” Tên mập đưa tay về phía Nam Phong.
“Cái gì đây???” Nam Phong theo phản ứng hỏi lại.
“Rượu đó!” Tên mập vênh mặt đòi hỏi.
Nam Phong liên tục khua tay: “Còn có chút xíu, phải để đấy chút còn kết bái chứ.”
“Một ngụm thôi.” Tên mập tiếp tục nài nỉ.
Nam Phong chỉ lắc đầu.
“Chúng ta là huynh đệ chung hoạn nạn mà chỉ xin hớp rượu ngươi cũng không cho sao?” Tên mập dùng kế khích tướng.
Nam Phong không thèm để ý đến nó, đi lên đường lớn rồi sải bước tiến nhanh về phía đông.
Tên mập không được uống rượu, mặt như đưa đám, bụng đầy buồn bực bước theo sau.
Đi được mười mấy bước, Nam Phong đột nhiên dừng lại, móc bầu rượu từ trong ngực ra đưa cho tên mập: “Ta phải nói trước, chỉ một ngụm thôi.”
Tên mập nghe thế, tức thì mồm năm miệng mười đồng ý đồng thời đưa tay tóm lấy bầu rượu.
Chỉ thấy tên mập không có đưa tay mở nắp mà dùng răng nhổ nắp, Nam Phong vội vàng vươn tay ra giật lại, nhưng mà đã muộn, tên mập đã uống được một ngụm lớn.
Nam Phong huơ huơ bầu rượu, thấy chỉ còn lại đáy bầu mà thôi.
Thấy hắn tá hỏa nổi xung, tên mập vội vã cướp lời giải thích: “Ta nói giữ lời mà, chỉ uống có một ngụm thôi.”
Nam Phong lại lắc lắc bầu rượu, xác nhận chút còn rượu còn dư chẳng đủ cho người uống một ngụm liền kín đáo đưa lại cho tên mập đoạn nói: “Đợi chút nữa chúng ta chia nhau ra, ngươi đi ăn trộm gà, ta lại đi kiếm một một bình khác.”
“Được đó, được đó.” Tên mập khoan khoái ôm lấy bầu rượu rồi tiếp: “À phải rồi, lúc ăn cơm người với Nam Phong đã nói chuyện gì vậy?”
“Trường Nhạc thực như có tâm sự nặng nề, ta hỏi nó có chuyện gì nhưng nó nhất quyết không chịu nói.” Nam Phong lắc đầu đáp.
Tên mập gật đầu phụ họa: “Tên này đúng là không biết điều mà, người không biết trước đó Sở lão đại ép nó uống thuốc, nó còn nổi cáu hất văng cả chén thuốc đi luôn.”
“Đợi rảnh rỗi ta sẽ hỏi thêm lần nữa.” Nói xong, Nam Phong dừng lại nhìn hai bên xung quanh rồi nói: “Ta đi về phía Nam, chút xong việc gặp lại nhau ở đây.”."
Tên mập khoát tay đoạn tiến về phía Đông luôn.
Rượu đều được ủ từ lương thực ra, hiện tại lương thực không đủ cho người ăn, vậy nên tự nhiên nó là mặt hàng xa xỉ, tửu quán hay khách điếm đều canh giữ rượu rất nghiêm ngặt, vậy nên việc trộm rượu từ cửa hàng là cực kỳ khó nên cửa hàng rượu không phải mục tiêu của Nam Phong, thêm nữa, cửa hàng rượu tất nhiên thuộc về chủ quán, chung quy lại là thỏ thì không nên ăn cỏ gần hang, cửa hàng không được nhưng rượu là thứ khách trọ cũng muốn có, mà nếu họ có thì trộm của khách trọ lại chẳng để lại hậu hoạn gì.
Trời cuối thu vốn đã lạnh, mưa xuống lại càng lạnh hơn, đa phần khách trọ đều có rượu để uống cho ấm người, vậy nên chỉ sau nửa canh giờ Nam Phong đã đắc thủ. Nói thêm, đối với ăn mày như hắn thì trộm cắp chính là kỹ năng sống, nếu chỉ ăn xin thôi thì chắc chết đói lâu rồi.
Khi hắn trở về chỗ tụ tập, tên mập đã đứng chờ ở đó từ trước, cánh tay để trần giơ cái áo choàng ngắn được buộc lại trong tay, bên trong áo thấy căng phồng lên.
Hai đứa theo đường cũ trở về, khi về đến căn miếu đổ đã thấy Lữ Bình Xuyên và Mạc Ly ở đó sẵn đồng thời khu vực đất trống trước mặt tượng thần đã được quét sạch sẽ, tiếp đó cả đám ra chum nước sau miếu rửa lại mặt mũi.
Sau khi quay lại, cảm đám nhìn Lữ Bình Xuyên, Lữ Bình Xuyên lại lần nữa nhìn người mù rồi lên tiếng xin thỉnh giáo: “Tiên sinh, ngài người lớn xin giúp đỡ chỉ điểm cho chúng ta một chút.”
Lão mù hiện tại đang nằm, nghe thấy lời của Lữ Bình Xuyên bèn chống tay ngồi dựa tượng rồi nói: “Kết nghĩa là việc lớn của đời người, theo quy củ thì cần lễ tam sinh, chuẩn bị ngũ cốc, báo bát tự, thuật bình sinh, thư kỳ lập thể, tế cáo thiên địa.”
Lão mù nói xong, cả đám liền đưa mắt nhìn nhau.
“Tiên sinh, có thể đơn giản hóa một chút được không?” Lữ Bình Xuyên nhăn trán hỏi..
“Kết nghĩa là trò đùa sao?” Lão mù lắc đầu.
Lữ Bình Xuyên tiếp lời: “Tiên sinh, mấy người chúng ta vốn là huynh đệ tình thâm, hôm nay chỉ là làm lễ nghi cho qua thôi.”
Lão mù không có trả lời ngay, y trầm mặc một chút rồi cất lời:
“Bây giờ bắt đầu từ bên trái, theo thứ tự từ lớn tới nhỏ mà xếp hàng, kế đó hướng mặt quỳ bái thần tượng thổ địa.”
Lão mù vừa nói xong, cả đám liền sắp xếp quỳ xuống, ngoài cùng bên trái là Sở Hoài Nhu, cạnh cô là Lữ Bình Xuyên, kế là tên mập. Nhóc Mạc Ly quỳ ngoài cùng bên phải, cạnh nó là tên trộm rượu Nam Phong rồi đến cô bé câm.
“Trường Nhạc, đến đây mau.” Lữ Bình Xuyên vẫy tay gọi Trường Nhạc đang ngồi dựa vào cây cột gỗ trong đại điện.
Trường Nhạc nhìn Lữ Bình Xuyên, lắc đầu.
Lữ Bình Xuyên thấy vậy liền cau mày, lên giọng ra lệnh: “Mau tới đây quỳ xuống.”
Trông thấy Lữ Bình Xuyên nổi cáu, Trường Nhạc hơi cúi đầu đáp: “Ta không muốn liên lụy các ngươi.”
“Nói nhảm cái quái gì vậy?” Lữ Bình Xuyên trợn mắt nhìn lại.
“Trường Nhạc, mau đến đây.” Sở Hoài Nhu vẫy vẫy tay gọi nó: “Chúng ta là người một nhà còn nói gì tới liên lụy chứ?”
Trường Nhạc đưa mắt nhìn Sở Hoài Nhu một chút đoạn nhìn sang Lữ Bình Xuyên đang tức giận với đám bạn mình, xong nó bèn đứng thẳng lên rồi đi đến quỳ xuống chỗ giữa tên mập với cô bé câm.
“Thông thuật(2) bát tự bình sinh.” Tiếng lão mù từ bức tường phía nam vang lên.
“Họ Sở, tên Hoài Nhu, sinh vào giờ Sửu, ngày Ất, tháng Tị, năm Bính Ngọ, mười bốn tuổi, là người thông Lĩnh Tây, huyện Kỳ Nam.” Sở Hoài Nhu lên tiếng đầu tiên, vì khi nãy đã rửa mặt mũi cẩn thận nên có thể thấy tương đối rõ dung mạo cô bé. Sở Hoài Nhu mặt trái xoan, ngũ quan nhu hòa, lớn lên hẳn trông rất phúc hậu.
“Họ Lữ, tên Cương, tự Bình Xuyên, sinh vào giờ Tý, ngày Dần, tháng Bính Tý năm Bính Ngọ, mười bốn tuổi, là người Trường An, là con trai của Lữ Chính Càn, nguyên Bình Sự Đại Lý Tự.” Lữ Bình Xuyên cao giọng nói, đôi mắt có thân, trên trán còn ẩn giấu anh khí.
“Đại ca, ta nên nói thế nào?” Tên mập nghiêng đầu nhìn sang bên trái, hỏi.
Lữ Bình Xuyên quay đầu nhìn về phía người coi bói mù hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đều là cô nhi, mấy đứa này đến cha mẹ ruột cũng chưa từng gặp, đừng nói ngày sinh tháng đẻ, ngay đến tên họ cũng không có, vậy phải làm sao cho đúng?”
“Có sao nói vậy.” Lão mù thuận miệng đáp, với lão, việc kết bái của đám nhỏ ăn xin này chẳng khác gì một trò đùa.
“Bàn Tử(3), mười ba tuổi, hình như là người huyện Lâm, chắc là sinh tháng Tư.” Tên mập nói. Người mập hay ốm, chủ yếu do yếu tố di truyền quyết định, Bàn Tử này vốn béo mập từ nhỏ nhưng xương cốt lại không yếu, thân hình cũng không lùn, đôi mắt lớn, chỉ có điều là kém linh hoạt.
“Công Tôn Trường Nhạc, mười ba tuổi, sinh vào giờ Ngọ ngày mười tám, tháng Sáu.” Trường Nhạc lên tiếng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan đường nét trên khuôn mặt nó cũng đã định hình, xương gò má hơi cao, phần xương rìa tràng mày hơi lồi lên, so với Lữ Bình Xuyên còn có phần kiên cường hơn.
Cô bé mắt to là người câm nên không nói được, thực đáng buồn, Nam Phong ở cạnh cô bé bèn ra dấu, ý muốn giúp cô bé nói, cô bé liền gật đầu lia lịa.
Nam Phong hắng giọng, tay cầm tay cô bé câm đoạn dõng dạc nói: “Nàng cũng không có tên, chúng ta gọi nàng là Nàng Mắt To, cũng mười ba tuổi.”
Tuy không nghe được nhưng thấy khẩu hình của Nam Phong, cô bé câm không khỏi cảm kích nhìn hắn, có điều khi hắn quay lại nhìn cô bé cười thì cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Mười hai năm trước ta bị vứt lại ở ngoài cửa miếu, là miếu đại gia đã cứu ta, ngày đó trời nổi gió Nam nên ta có cái tên này.” Nam Phong nói.
“May là ngày đó trời không phải gió Tây Bắc.” Tên mập bĩu môi.
Lữ Bình Xuyên trừng mắt như tên mập đoạn quay sang nói: “Mạc Ly, tới phiên ngươi.”
“Ta tên Mạc Ly, là đại ca nhặt về, ta vốn có một khối ngọc, trên đó có hai chữ Mạc Ly, nhưng khối ngọc này hiện tại ta không có khối ngọc đó, mấy năm trước Bàn Tử ngã bệnh, đại ca đã đi cầm khối ngọc đó, đại ca nói sau này sẽ chuộc lại trả ta, à phải rồi, ta tám tuổi.” Mạc Ly tuổi còn nhỏ nên nói năng không được lưu loát, rành mạch.
Nghe cả đám nói xong, lão mù lại cất tiếng: “Minh thệ.”
“Niệm cùng ta,” Lữ Bình Xuyên nhìn mấy đứa xung quanh, đợi tới khi cả đám cùng gật đầu mới cao giọng tuyên thệ: “Thương thiên tại thượng, hôm nay bảy người chúng ta kết làm huynh đệ tỷ muội, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
“Đốt giấy hương.” Lão mù lần nữa chỉ điểm.
Cả đám liền đứng dậy, dâng hương đốt vàng mã.
“Uống máu.” Lão mù lại nói.
Mấy đứa nhỏ không hiểu ý, nhưng Lữ Bình Xuyên với Sở Hoài Nhu hiểu, Sở Hoài Nhu nhìn sang phía tên mập: “Ra ngoài mang con gà trống vào đi.”
Rượu không có nhiều lắm, chỉ vừa đủ một bát. Sau khi rót rượu xong, Lữ Bình Xuyên lại giục tên mập: “Lề mề quá, mau mang tới đây.”
“Đại ca.” Vẻ mặt Bàn Tử đang đứng ngoài cửa có điểm quái dị.
“Chết rồi sao?” Lữ Bình Xuyên hỏi.
“Không, còn sống.” Bàn Tử đáp.
“Vậy ngươi còn chờ cái gì, nhanh đem đây.” Lữ Bình Xuyên lại hối thúc.
“Cái này, cái này, ầy khi nãy trời tối đèn tắt, vì thế ta cũng không trông rõ lắm...” Tên mập ấp úng nói đồng thời vẫn cố thủ không vào.
“Chắc hắn bắt nhầm con vịt mang về rồi.” Nam Phong cười nói.
“Là gà, có điều...”
Đúng lúc Bàn Tử vô cùng lúng túng, người xem bói mù liền giải vây cho nó: “Trong số các ngươi có nữ, dùng gà mái cũng được.”
Bàn Tử nghe được câu này mới dám cầm con gà mái đi vào.
Lữ Bình Xuyên rút cây dao ngắn bên hông ra, khứa vào cổ con gà rồi nhỏ vài giọt máu vào trong bát, tiếp đó ngồi xổm xuống đưa cho Mạc Ly uống một ngụm, kế đến là Nam Phong. Sau khi đợi cả đám uống xong, Lữ Bình Xuyên uống một hơi cạn sạch chỗ còn dư rồi ra sức ném vỡ vụn cái bát:
“Nếu nội bộ lục đục, thủ túc tương tàn thì giống như bát này...”
________________________________________________________________________________________________________
Chú giải:
(*) Bình sinh bát tự: Hiểu đơn giản là thông tin về ngày tháng năm sinh của một người. Có thể tìm hiểu rõ hơn qua khái niệm Tứ trụ Bát Tự trên google.
(1): Nguyên nghĩa câu này là muốn ăn rùa thì có ba ba đến. Ý chỉ cần điều gì đó thì may mắn có ngay.
(2): Nói ra, kể ra.
(3): Bàn Tử: Tên này cũng có nghĩa là tên mập, có điều khi kết bái, xưng danh tự thì đúng hơn. Sau này khi đề cập đến nhân vật này mình sẽ dùng tên Bàn Tử.
“Tới rất đúng lúc, thầy bói thì hẳn biết rõ quy củ kết bái.” Sở Hoài Nhu nói.
“Ha ha, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.(1)” Tên mập cười, tiếp lời.
Nghe thấy trong miếu có tiếng người, người mù dừng lại, hỏi: “Bằng hữu có thể cho ta vào trong trú mưa chứ?”
“Ai cũng chẳng thế mang theo phòng ở mà lên đường được, mời vào.” Lữ Bình Xuyên hắng giọng, gắng cho nghe như giọng người lớn, đáp.
“Đa tạ.” Người mù lên tiếng cảm ơn, khua cây gậy gỗ rồi tiến tới, sau khi vào trong đại điện liền bám vào bậu cửa bên đông rồi lần chút rồi ngồi dựa vào tường.
Nhờ ánh sáng phát ra từ đống lửa trong đại điện, cả đám dần trông rõ tướng tá kẻ mới đến. Người này vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng từ việc hốc mắt trũng sâu có thể thấy con ngươi người này đã biến dạng sụp xuống. Làn da y rất đen, khuôn mặt đầy vẻ phong trần, có thể là hệ quả của việc phiêu bạt bên ngoài nhiều năm trời.
Y phục trên người y đã ướt sũng nên sau khi ngồi xuống, y liền hạ tay nải trên người xuống đoạn loay hoay mở ra, bên trong thấy có một bộ quần áo khác để thay, một đôi giày cũ và một vài đó xem bói, ngoài ra còn có một bọc giấy, trong đó là hai cái bánh mỳ.
Người mù cầm một cái bánh mỳ lên, đưa tới miệng rồi chậm rãi ăn.
Cả đám tụi nhỏ ở đây trước giờ từng gặp nhiều lần người nghèo cùng kẻ ăn xin khác đến đây ta túc, vậy nên việc người mù này xuất hiện không khiến chúng quá bận tâm, thêm nữa y vừa rồi đã mở tay nải phơi rõ trước mắt chúng nên lòng đề phòng y đã tan biến hết. Sau khi đun nước sôi, Nam Phong còn mang một bát nước ấm sang cho y, người mù đón lấy xong liền uống nước ấm rồi ăn bánh tiếp.
Quay lại chỗ cũ, Nam Phong lại nhìn người mù một cái, khi nãy đưa nước, hắn phát hiện hàm răng người mù rất đều, điều này có chút không bình thường, hiện tại đừng nói tới kẻ hơn năm mươi tuổi, chỉ tính người ba mươi tuổi thôi cũng có rất ít người có hàm răng đều như thế.
Đời người mù ăn bánh mỳ xong, Lữ Bình Xuyên liền đi đến hỏi y quy củ kết bái, người mù bèn giảng giải, tốc độ nói chuyện của y không nhanh cũng không chậm, rõ ràng từng từ từng chữ, liền mạch ít ngừng ngắt, ngữ điệu bình thản, không ê a kéo dài.
Nghe được lời giảng giải của y, cả đám liền bắt tay hành động, Lữ Bình Xuyên dẫn Mạc Ly ra ngoài làm nhang đèn vàng mã, Nam Phong thì lôi tên mập ra ngoài tìm gà trống, nói là tìm chứ thật ra là trộm bởi tìm, với những kẻ không tiền như chúng, tự nhiên cũng là trộm.
Khi Nam Phong và tên mập rời khỏi ngôi miếu đổ nát, ngoài trời vẫn còn đang mưa, có điều đã nhỏ đi khá nhiều.
“Cho ta xin một ngụm.” Tên mập đưa tay về phía Nam Phong.
“Cái gì đây???” Nam Phong theo phản ứng hỏi lại.
“Rượu đó!” Tên mập vênh mặt đòi hỏi.
Nam Phong liên tục khua tay: “Còn có chút xíu, phải để đấy chút còn kết bái chứ.”
“Một ngụm thôi.” Tên mập tiếp tục nài nỉ.
Nam Phong chỉ lắc đầu.
“Chúng ta là huynh đệ chung hoạn nạn mà chỉ xin hớp rượu ngươi cũng không cho sao?” Tên mập dùng kế khích tướng.
Nam Phong không thèm để ý đến nó, đi lên đường lớn rồi sải bước tiến nhanh về phía đông.
Tên mập không được uống rượu, mặt như đưa đám, bụng đầy buồn bực bước theo sau.
Đi được mười mấy bước, Nam Phong đột nhiên dừng lại, móc bầu rượu từ trong ngực ra đưa cho tên mập: “Ta phải nói trước, chỉ một ngụm thôi.”
Tên mập nghe thế, tức thì mồm năm miệng mười đồng ý đồng thời đưa tay tóm lấy bầu rượu.
Chỉ thấy tên mập không có đưa tay mở nắp mà dùng răng nhổ nắp, Nam Phong vội vàng vươn tay ra giật lại, nhưng mà đã muộn, tên mập đã uống được một ngụm lớn.
Nam Phong huơ huơ bầu rượu, thấy chỉ còn lại đáy bầu mà thôi.
Thấy hắn tá hỏa nổi xung, tên mập vội vã cướp lời giải thích: “Ta nói giữ lời mà, chỉ uống có một ngụm thôi.”
Nam Phong lại lắc lắc bầu rượu, xác nhận chút còn rượu còn dư chẳng đủ cho người uống một ngụm liền kín đáo đưa lại cho tên mập đoạn nói: “Đợi chút nữa chúng ta chia nhau ra, ngươi đi ăn trộm gà, ta lại đi kiếm một một bình khác.”
“Được đó, được đó.” Tên mập khoan khoái ôm lấy bầu rượu rồi tiếp: “À phải rồi, lúc ăn cơm người với Nam Phong đã nói chuyện gì vậy?”
“Trường Nhạc thực như có tâm sự nặng nề, ta hỏi nó có chuyện gì nhưng nó nhất quyết không chịu nói.” Nam Phong lắc đầu đáp.
Tên mập gật đầu phụ họa: “Tên này đúng là không biết điều mà, người không biết trước đó Sở lão đại ép nó uống thuốc, nó còn nổi cáu hất văng cả chén thuốc đi luôn.”
“Đợi rảnh rỗi ta sẽ hỏi thêm lần nữa.” Nói xong, Nam Phong dừng lại nhìn hai bên xung quanh rồi nói: “Ta đi về phía Nam, chút xong việc gặp lại nhau ở đây.”."
Tên mập khoát tay đoạn tiến về phía Đông luôn.
Rượu đều được ủ từ lương thực ra, hiện tại lương thực không đủ cho người ăn, vậy nên tự nhiên nó là mặt hàng xa xỉ, tửu quán hay khách điếm đều canh giữ rượu rất nghiêm ngặt, vậy nên việc trộm rượu từ cửa hàng là cực kỳ khó nên cửa hàng rượu không phải mục tiêu của Nam Phong, thêm nữa, cửa hàng rượu tất nhiên thuộc về chủ quán, chung quy lại là thỏ thì không nên ăn cỏ gần hang, cửa hàng không được nhưng rượu là thứ khách trọ cũng muốn có, mà nếu họ có thì trộm của khách trọ lại chẳng để lại hậu hoạn gì.
Trời cuối thu vốn đã lạnh, mưa xuống lại càng lạnh hơn, đa phần khách trọ đều có rượu để uống cho ấm người, vậy nên chỉ sau nửa canh giờ Nam Phong đã đắc thủ. Nói thêm, đối với ăn mày như hắn thì trộm cắp chính là kỹ năng sống, nếu chỉ ăn xin thôi thì chắc chết đói lâu rồi.
Khi hắn trở về chỗ tụ tập, tên mập đã đứng chờ ở đó từ trước, cánh tay để trần giơ cái áo choàng ngắn được buộc lại trong tay, bên trong áo thấy căng phồng lên.
Hai đứa theo đường cũ trở về, khi về đến căn miếu đổ đã thấy Lữ Bình Xuyên và Mạc Ly ở đó sẵn đồng thời khu vực đất trống trước mặt tượng thần đã được quét sạch sẽ, tiếp đó cả đám ra chum nước sau miếu rửa lại mặt mũi.
Sau khi quay lại, cảm đám nhìn Lữ Bình Xuyên, Lữ Bình Xuyên lại lần nữa nhìn người mù rồi lên tiếng xin thỉnh giáo: “Tiên sinh, ngài người lớn xin giúp đỡ chỉ điểm cho chúng ta một chút.”
Lão mù hiện tại đang nằm, nghe thấy lời của Lữ Bình Xuyên bèn chống tay ngồi dựa tượng rồi nói: “Kết nghĩa là việc lớn của đời người, theo quy củ thì cần lễ tam sinh, chuẩn bị ngũ cốc, báo bát tự, thuật bình sinh, thư kỳ lập thể, tế cáo thiên địa.”
Lão mù nói xong, cả đám liền đưa mắt nhìn nhau.
“Tiên sinh, có thể đơn giản hóa một chút được không?” Lữ Bình Xuyên nhăn trán hỏi..
“Kết nghĩa là trò đùa sao?” Lão mù lắc đầu.
Lữ Bình Xuyên tiếp lời: “Tiên sinh, mấy người chúng ta vốn là huynh đệ tình thâm, hôm nay chỉ là làm lễ nghi cho qua thôi.”
Lão mù không có trả lời ngay, y trầm mặc một chút rồi cất lời:
“Bây giờ bắt đầu từ bên trái, theo thứ tự từ lớn tới nhỏ mà xếp hàng, kế đó hướng mặt quỳ bái thần tượng thổ địa.”
Lão mù vừa nói xong, cả đám liền sắp xếp quỳ xuống, ngoài cùng bên trái là Sở Hoài Nhu, cạnh cô là Lữ Bình Xuyên, kế là tên mập. Nhóc Mạc Ly quỳ ngoài cùng bên phải, cạnh nó là tên trộm rượu Nam Phong rồi đến cô bé câm.
“Trường Nhạc, đến đây mau.” Lữ Bình Xuyên vẫy tay gọi Trường Nhạc đang ngồi dựa vào cây cột gỗ trong đại điện.
Trường Nhạc nhìn Lữ Bình Xuyên, lắc đầu.
Lữ Bình Xuyên thấy vậy liền cau mày, lên giọng ra lệnh: “Mau tới đây quỳ xuống.”
Trông thấy Lữ Bình Xuyên nổi cáu, Trường Nhạc hơi cúi đầu đáp: “Ta không muốn liên lụy các ngươi.”
“Nói nhảm cái quái gì vậy?” Lữ Bình Xuyên trợn mắt nhìn lại.
“Trường Nhạc, mau đến đây.” Sở Hoài Nhu vẫy vẫy tay gọi nó: “Chúng ta là người một nhà còn nói gì tới liên lụy chứ?”
Trường Nhạc đưa mắt nhìn Sở Hoài Nhu một chút đoạn nhìn sang Lữ Bình Xuyên đang tức giận với đám bạn mình, xong nó bèn đứng thẳng lên rồi đi đến quỳ xuống chỗ giữa tên mập với cô bé câm.
“Thông thuật(2) bát tự bình sinh.” Tiếng lão mù từ bức tường phía nam vang lên.
“Họ Sở, tên Hoài Nhu, sinh vào giờ Sửu, ngày Ất, tháng Tị, năm Bính Ngọ, mười bốn tuổi, là người thông Lĩnh Tây, huyện Kỳ Nam.” Sở Hoài Nhu lên tiếng đầu tiên, vì khi nãy đã rửa mặt mũi cẩn thận nên có thể thấy tương đối rõ dung mạo cô bé. Sở Hoài Nhu mặt trái xoan, ngũ quan nhu hòa, lớn lên hẳn trông rất phúc hậu.
“Họ Lữ, tên Cương, tự Bình Xuyên, sinh vào giờ Tý, ngày Dần, tháng Bính Tý năm Bính Ngọ, mười bốn tuổi, là người Trường An, là con trai của Lữ Chính Càn, nguyên Bình Sự Đại Lý Tự.” Lữ Bình Xuyên cao giọng nói, đôi mắt có thân, trên trán còn ẩn giấu anh khí.
“Đại ca, ta nên nói thế nào?” Tên mập nghiêng đầu nhìn sang bên trái, hỏi.
Lữ Bình Xuyên quay đầu nhìn về phía người coi bói mù hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đều là cô nhi, mấy đứa này đến cha mẹ ruột cũng chưa từng gặp, đừng nói ngày sinh tháng đẻ, ngay đến tên họ cũng không có, vậy phải làm sao cho đúng?”
“Có sao nói vậy.” Lão mù thuận miệng đáp, với lão, việc kết bái của đám nhỏ ăn xin này chẳng khác gì một trò đùa.
“Bàn Tử(3), mười ba tuổi, hình như là người huyện Lâm, chắc là sinh tháng Tư.” Tên mập nói. Người mập hay ốm, chủ yếu do yếu tố di truyền quyết định, Bàn Tử này vốn béo mập từ nhỏ nhưng xương cốt lại không yếu, thân hình cũng không lùn, đôi mắt lớn, chỉ có điều là kém linh hoạt.
“Công Tôn Trường Nhạc, mười ba tuổi, sinh vào giờ Ngọ ngày mười tám, tháng Sáu.” Trường Nhạc lên tiếng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan đường nét trên khuôn mặt nó cũng đã định hình, xương gò má hơi cao, phần xương rìa tràng mày hơi lồi lên, so với Lữ Bình Xuyên còn có phần kiên cường hơn.
Cô bé mắt to là người câm nên không nói được, thực đáng buồn, Nam Phong ở cạnh cô bé bèn ra dấu, ý muốn giúp cô bé nói, cô bé liền gật đầu lia lịa.
Nam Phong hắng giọng, tay cầm tay cô bé câm đoạn dõng dạc nói: “Nàng cũng không có tên, chúng ta gọi nàng là Nàng Mắt To, cũng mười ba tuổi.”
Tuy không nghe được nhưng thấy khẩu hình của Nam Phong, cô bé câm không khỏi cảm kích nhìn hắn, có điều khi hắn quay lại nhìn cô bé cười thì cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Mười hai năm trước ta bị vứt lại ở ngoài cửa miếu, là miếu đại gia đã cứu ta, ngày đó trời nổi gió Nam nên ta có cái tên này.” Nam Phong nói.
“May là ngày đó trời không phải gió Tây Bắc.” Tên mập bĩu môi.
Lữ Bình Xuyên trừng mắt như tên mập đoạn quay sang nói: “Mạc Ly, tới phiên ngươi.”
“Ta tên Mạc Ly, là đại ca nhặt về, ta vốn có một khối ngọc, trên đó có hai chữ Mạc Ly, nhưng khối ngọc này hiện tại ta không có khối ngọc đó, mấy năm trước Bàn Tử ngã bệnh, đại ca đã đi cầm khối ngọc đó, đại ca nói sau này sẽ chuộc lại trả ta, à phải rồi, ta tám tuổi.” Mạc Ly tuổi còn nhỏ nên nói năng không được lưu loát, rành mạch.
Nghe cả đám nói xong, lão mù lại cất tiếng: “Minh thệ.”
“Niệm cùng ta,” Lữ Bình Xuyên nhìn mấy đứa xung quanh, đợi tới khi cả đám cùng gật đầu mới cao giọng tuyên thệ: “Thương thiên tại thượng, hôm nay bảy người chúng ta kết làm huynh đệ tỷ muội, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
“Đốt giấy hương.” Lão mù lần nữa chỉ điểm.
Cả đám liền đứng dậy, dâng hương đốt vàng mã.
“Uống máu.” Lão mù lại nói.
Mấy đứa nhỏ không hiểu ý, nhưng Lữ Bình Xuyên với Sở Hoài Nhu hiểu, Sở Hoài Nhu nhìn sang phía tên mập: “Ra ngoài mang con gà trống vào đi.”
Rượu không có nhiều lắm, chỉ vừa đủ một bát. Sau khi rót rượu xong, Lữ Bình Xuyên lại giục tên mập: “Lề mề quá, mau mang tới đây.”
“Đại ca.” Vẻ mặt Bàn Tử đang đứng ngoài cửa có điểm quái dị.
“Chết rồi sao?” Lữ Bình Xuyên hỏi.
“Không, còn sống.” Bàn Tử đáp.
“Vậy ngươi còn chờ cái gì, nhanh đem đây.” Lữ Bình Xuyên lại hối thúc.
“Cái này, cái này, ầy khi nãy trời tối đèn tắt, vì thế ta cũng không trông rõ lắm...” Tên mập ấp úng nói đồng thời vẫn cố thủ không vào.
“Chắc hắn bắt nhầm con vịt mang về rồi.” Nam Phong cười nói.
“Là gà, có điều...”
Đúng lúc Bàn Tử vô cùng lúng túng, người xem bói mù liền giải vây cho nó: “Trong số các ngươi có nữ, dùng gà mái cũng được.”
Bàn Tử nghe được câu này mới dám cầm con gà mái đi vào.
Lữ Bình Xuyên rút cây dao ngắn bên hông ra, khứa vào cổ con gà rồi nhỏ vài giọt máu vào trong bát, tiếp đó ngồi xổm xuống đưa cho Mạc Ly uống một ngụm, kế đến là Nam Phong. Sau khi đợi cả đám uống xong, Lữ Bình Xuyên uống một hơi cạn sạch chỗ còn dư rồi ra sức ném vỡ vụn cái bát:
“Nếu nội bộ lục đục, thủ túc tương tàn thì giống như bát này...”
________________________________________________________________________________________________________
Chú giải:
(*) Bình sinh bát tự: Hiểu đơn giản là thông tin về ngày tháng năm sinh của một người. Có thể tìm hiểu rõ hơn qua khái niệm Tứ trụ Bát Tự trên google.
(1): Nguyên nghĩa câu này là muốn ăn rùa thì có ba ba đến. Ý chỉ cần điều gì đó thì may mắn có ngay.
(2): Nói ra, kể ra.
(3): Bàn Tử: Tên này cũng có nghĩa là tên mập, có điều khi kết bái, xưng danh tự thì đúng hơn. Sau này khi đề cập đến nhân vật này mình sẽ dùng tên Bàn Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.