Chương 9: Tư chất thường thường
Phong Ngự Cửu Thu
11/09/2017
Những lời mới rồi khiến làm nổi lên hai
điểm nghi vấn trong đầu Nam Phong, nhưng hắn chỉ có thể hỏi dò
từng bước một: “Làm sao lão biết ta sẽ trở về?”
“Cả tối qua ta đều ở đây.” Lão mù đáp.
Nam Phong gật đầu. Lão mù tối qua tá túc trong miếu, tự nhiên ai làm gì lão đều biết, việc gì xảy ra, tính tình ai thế nào lão cũng sẽ biết, vậy nên lão căn cứ vào những chuyện đã nảy sinh mà suy đoan hắn nhất định sẽ quay lại tìm đồng bạn.
“Sao người lại phải ở lại chờ ta?” Nam Phong hỏi sang vấn đề thứ hai.
Lão mù quờ quạng đoạn cầm chén trà lên, xoay xoay chén như suy nghĩ điều gì đó.
“Có phải người muốn thu ta làm đồ đệ không?” Nam Phong thắc mắc.
“Sao lại nói vậy?” Lão mù hỏi lại.
Câu hỏi của lão mù khiến Nam Phong rất bất ngờ, hắn không nghĩ lão mù hắn sẽ hỏi ngược lại vậy, cũng không biết lời này của lão là có ý gì.
Thấy hắn không đáp, lão mù liền nói tiếp cho rõ: “Vì sao ngươi lại phỏng đoán như thế?”
Lần này thì Nam Phong đã rõ, lão mù hỏi hắn lấy căn cứ gì mà suy đoán. Việc như thế này cũng không khó hiểu, suy nghĩ và biểu đạt đôi khi gặp phải những khó khăn, một việc nghĩ trong đầu khi miệng nói ra thì ý tứ lại đổi khác.
Hắn không đáp lời nào còn lão mù cũng không hối thúc, trái lại tay cầm chén trà bình thản chờ hắn.
Dù biết lão mù đang đợi mình, Nam Phong vẫn trù trừ không đáp, không phải hắn không biết phải đáp làm sao mà là đang do dự xem có nên nói hay không, nói ra rồi liệu có hậu quả gì không.
Lão mù không nhìn thấy gì nên Nam Phong liền can đảm nhìn thẳng vào lão, cố gắng tìm cách thông qua vẻ mặt lão mà nhìn ra manh mối, có điều khiến hắn không ngờ là qua một hồi lâu mà chẳng thấy lão tức giận mà trên khuôn mặt còn nở nụ cười.
Rốt cuộc, Nam Phong cố lấy dũng khí nói ra lời thật: “Tối hôm qua ta đưa nước ấm cho người, ta còn nổi lửa lên khi người ho khan, có thể người có ấn tượng không xấu với ta.”
“Còn gì nữa không?”. Lão mù cười hỏi.
“Có”. Đã bắt đầu rồi thì Nam Phong không cần e ngại nữa: “Người có thấy cảm nhận được yêu khí ở nơi cách hơn mười dặm, có thể chỉ trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo của ta, hai điểm này nói rõ người có bản lĩnh nhưng người lại ra vẻ như một thầy tướng số, hiển nhiên là do không muốn người khác biết thân phận thật, thế mà trước mặt ta người lại thể hiện bản lĩnh, thế nên ta mới đoán người muốn thu ta làm đồ đệ.”
Lão mù đặt chén trà xuống, vui mừng gật đầu, nói gọn: “Hiếm có.”
Nam Phong dậy nhấc bình trà rót đầy chén của lão mù đoạn quay lại chỗ cũ đặt bình trà xuống rồi ngồi đợi lão mù nói chuyện tiếp.
Lão mù cũng không có nói gì ngay mà đưa tay cầm chén trà rồi chậm rãi xoay xoay nó, theo hành động của lão, nước trà từ trong chén từ từ tràn ra khỏi miệng chén rồi tụ lại thành một đóa hoa sen xinh đẹp ở trên không, đóa hóa nở ra bảy cánh, sinh động y như thật.
Khi Nam Phong còn đang kinh hãi tròn mắt nhìn, đóa sen từ nước trà kia đột nhiên hóa thành một cây tên băng dài ba tấc. Lão mù khẽ động cánh tay phải, tức thì tên băng bay vụt đi, xuyên thủng bức tướng phía Đông rồi biến mất không thấy tăm tích.
Nam Phong đã sớm biết lão mù là cao nhân nhưng không ngờ lão lại lợi hại như thế, chẳng những có thể khiến nước trà tụ lại thành hoa sen mà còn có thể trong nháy mặt hóa nước thành tên băng sắc bén xuyên thủng cả tường.
Lão mù đặt chén trà xuống đoạn bình thản nói: “Ta thực muốn để ngươi đi theo ta, nhưng ta không thể thu ngươi làm đồ đệ.”
“Vậy người để cho ta đi theo làm gì?” Nam Phong nghi hoặc hỏi. Công phu lợi hại của lão tự nhiên hắn muốn học, nhưng phàm là việc kiểu này đều phải hỏi lý do, công phu là bản lĩnh giữ nhà, sao phải dạy không công cho kẻ khác chứ.
Lão mù thở dài đáp: “Ta có một việc rất quan trọng cần làm, nhưng ta không nhìn thấy gì nữa rồi nên cần ngươi giúp ta.”
“À.” Nam Phong gật đầu, căn cứ theo cách nói của lão mù thì hắn không khó khăn để nhận ra lão bị mù chưa lâu, còn chưa thể thích nghi hoàn toàn với cuộc sống của một người mù.
“Có một số điều hẳn phải nói cho ngươi biết trước, ngươi đi theo ta cũng không an toàn, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.” Lão mù nói đến đâu thì dừng lại đôi chút đoạn lại nói thêm: “Nhưng ngươi cũng sẽ có thu hoạch, ta dù không thể thu ngươi làm đồ đệ nhưng vẫn có thể dạy ngươi một chút bản lĩnh, kiếm sống qua ngày tuyệt không phải việc khó, dương danh lập van cũng có thể.”
“Được, ta đồng ý đi theo người.” Nam Phong trịnh trọng tỏ thái độ, lúc trước sở dĩ hắn chưa đồng ý đi theo lão mù vì hai người chưa hiểu gì mấy về nhau, hắn không thể nhận không sự giúp đỡ của người khác, tương tự thế hắn cũng sẽ không giúp ai không công. Bây giờ lão mù đã nói rất rõ ràng rằng không thể nhận hắn làm đồ đệ, hay nói trắng ra là trao đổi, ngươi giúp ta làm việc còn ta dạy bản lĩnh cho người, việc này thì hắn có thể chấp thuận được.
Lão mù gật đầu: “Trong bao quần áo có bánh ngô, ngươi ăn đi.”
Nam Phong đúng là đang đói bụng nên không khách khi lấy hai cái bánh ngô từ trong bao quần áo của lão ra hai cái bánh ngô, đặt một cái vào trong tay lão: “Lão tiên sinh, người cũng ăn đi.”
“Ta không đói, ngươi giữ ăn đi.” Lão mù đặt bánh ngô lên bàn đoạn nói tiếp: “Nói ta biết, ngươi định học gì?”
Vừa nghe câu này, Nam Phong lập tức thấy tinh thần tỉnh táo: “Người biết những món công phu nào ta?”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là muốn học gì.” Giọng lão mù vẫn bình thản, không hề có chút lo lắng nào.
“Ta tính học yêm kê.” Nam Phong cười đáp.
Lão mù bất đắc dĩ lắc đầu, yêm kê chính là thiến gà trống, là một nghề cùi bắp, tự nhiên là Nam Phong không thực tâm muốn học, chẳng qua là nói quá lên thế để ép lão.
“Mới đây người dùng môn võ công nào vậy?” Nam Phong hỏi.
“Đó không phải võ công mà là Đạo thuật.” Lão mù đáp.
“Người là đạo sĩ sao?” Nam Phong có chút bất ngờ.
“Đã từng là.” Lão mù chậm rãi gật đầu.
“Đạo thuật mà người mới dùng khi nãy, có thể dạy cho ta không?” Nam Phong hỏi. Thứ khác thì không biết chưa chiêu vừa rồi của lão mù đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
“Theo tư chất của người thì có khổ tu sáu mươi năm cũng không chắc có thể sử dụng Ngự Thủy thuật kia.” Lão mù lắc đầu đáp.
Nam Phong vốn đang tràn đầy hy vọng trong lòng, nghe lời lão mù xong thì hệt như bị giội một thùng nước lạnh khiến cả người hắn đơ cứng ra: “Người sao biết tư chất ta không tốt?”
“Tối qua ta đã dùng linh khí thử qua”. Lão mù vừa lắc đầu vừa tiếp: “Trong số các ngươi có năm đứa tư chất rất tốt, đáng tiếc ngươi không ở trong số đó.”
Nam Phong nghe thế liền chuyển buồn sang vui, hỏi: “Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, bọn họ tốt cũng được, sau này có thể đỡ ta một phen, à phải rồi, chúng ta có bảy người, năm tốt, vậy có một không tốt là người nào?”
“Tư chất là do trời ban, tốt nhất là mười phần, năm đứa kia đều đạt bẩy phần trở lên. Ngươi chỉ được năm phần, xem như là bình thường. Đáng thương cho thằng nhóc trộm gà kia, e là ba phần cũng chẳng được. ” Lão mù đáp.
“Người nói Bàn Tử à.” Nam Phong cười nói.
Lão mù gật đầu, nói thêm: “Ngươi cũng không phải buồn chán quá, thường nói cần năng bổ chuyết, huống hồ ngươi thông minh cẩn thận, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch.”
“Được, ta nhớ kỹ rồi.” Nam Phong biết lão đang an ủi hắn, có điều, hắn vốn chẳng có khái niệm, định nghĩa gì về cái gọi là thiên phú, thất vọng là do hắn nghĩ mình sau này chẳng có cách nào để học những pháp thuật lợi hại trong tay lão mù.
“Cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi.” Lão mù vừa đứng lên vừa nói.
Nam Phong lập tức đứng dậy, bước tới dẫn lão đến giường sưởi, giúp lão trải chăn nệm cẩn thận đoạn lại bưng nước tới giúp lão rửa chân. Hắn làm những việc này xuất phát từ thực tâm, những thứ khác không nói, chỉ tỉ dụ nhưng nếu không có lão mù thì hiện giờ đoán chừng hắn đã bị tiểu nhị của tiệm thuốc đánh chết rồi, về tình về lý đều phải cẩn thận mà chăm sóc người ta.
Chiếc giường sưởi ở giữa phòng khá lớn, chiếm cả diện tích phần phía bắc phòng, nằm nhiều người cũng được, Nam Phong nằm trong còn lão mù nằm phía ngoài.
Lão mù nằm xuống cái liền im lìm không cựa quậy, Nam Phong trái lại ngủ không nổi, cất tiếng: “Lão tiên sinh, sau này ta đi theo người, dù sao cũng phải có một cái tên để xưng hô chứ.”
“Ngươi có thể gọi ta là sư phụ.” Lão mù đáp lấy lệ.
“Người không nhận ta làm đồ đệ, ta lại phải gọi người là sư phụ, thế không phải là ta thiệt thòi lắm sao.” Nam Phong oán thán.
“Ngươi cũng có thể gọi là tiên sinh.” Lão mù tiếp lời.
“Thôi bỏ đi, vậy quá khó đọc.” Nam Phong nói.
Thật ra hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như tuổi thật của lão mù, tu vi chính xác của lão hay chuyện quan trọng mà lão muốn làm là gì, còn có cả việc rốt cuộc thì Thiên Thư tàn quyển là vật thế nào.
Nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được, những điều trên để đó sau này hỏi, nếu hỏi cả đống chuyện như vậy sẽ làm lão mù thấy phiền toái, vạn nhất không cho hắn đi theo thì hỏng bét, thời gian còn nhiều, từ từ hắn sẽ biết…
“Cả tối qua ta đều ở đây.” Lão mù đáp.
Nam Phong gật đầu. Lão mù tối qua tá túc trong miếu, tự nhiên ai làm gì lão đều biết, việc gì xảy ra, tính tình ai thế nào lão cũng sẽ biết, vậy nên lão căn cứ vào những chuyện đã nảy sinh mà suy đoan hắn nhất định sẽ quay lại tìm đồng bạn.
“Sao người lại phải ở lại chờ ta?” Nam Phong hỏi sang vấn đề thứ hai.
Lão mù quờ quạng đoạn cầm chén trà lên, xoay xoay chén như suy nghĩ điều gì đó.
“Có phải người muốn thu ta làm đồ đệ không?” Nam Phong thắc mắc.
“Sao lại nói vậy?” Lão mù hỏi lại.
Câu hỏi của lão mù khiến Nam Phong rất bất ngờ, hắn không nghĩ lão mù hắn sẽ hỏi ngược lại vậy, cũng không biết lời này của lão là có ý gì.
Thấy hắn không đáp, lão mù liền nói tiếp cho rõ: “Vì sao ngươi lại phỏng đoán như thế?”
Lần này thì Nam Phong đã rõ, lão mù hỏi hắn lấy căn cứ gì mà suy đoán. Việc như thế này cũng không khó hiểu, suy nghĩ và biểu đạt đôi khi gặp phải những khó khăn, một việc nghĩ trong đầu khi miệng nói ra thì ý tứ lại đổi khác.
Hắn không đáp lời nào còn lão mù cũng không hối thúc, trái lại tay cầm chén trà bình thản chờ hắn.
Dù biết lão mù đang đợi mình, Nam Phong vẫn trù trừ không đáp, không phải hắn không biết phải đáp làm sao mà là đang do dự xem có nên nói hay không, nói ra rồi liệu có hậu quả gì không.
Lão mù không nhìn thấy gì nên Nam Phong liền can đảm nhìn thẳng vào lão, cố gắng tìm cách thông qua vẻ mặt lão mà nhìn ra manh mối, có điều khiến hắn không ngờ là qua một hồi lâu mà chẳng thấy lão tức giận mà trên khuôn mặt còn nở nụ cười.
Rốt cuộc, Nam Phong cố lấy dũng khí nói ra lời thật: “Tối hôm qua ta đưa nước ấm cho người, ta còn nổi lửa lên khi người ho khan, có thể người có ấn tượng không xấu với ta.”
“Còn gì nữa không?”. Lão mù cười hỏi.
“Có”. Đã bắt đầu rồi thì Nam Phong không cần e ngại nữa: “Người có thấy cảm nhận được yêu khí ở nơi cách hơn mười dặm, có thể chỉ trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo của ta, hai điểm này nói rõ người có bản lĩnh nhưng người lại ra vẻ như một thầy tướng số, hiển nhiên là do không muốn người khác biết thân phận thật, thế mà trước mặt ta người lại thể hiện bản lĩnh, thế nên ta mới đoán người muốn thu ta làm đồ đệ.”
Lão mù đặt chén trà xuống, vui mừng gật đầu, nói gọn: “Hiếm có.”
Nam Phong dậy nhấc bình trà rót đầy chén của lão mù đoạn quay lại chỗ cũ đặt bình trà xuống rồi ngồi đợi lão mù nói chuyện tiếp.
Lão mù cũng không có nói gì ngay mà đưa tay cầm chén trà rồi chậm rãi xoay xoay nó, theo hành động của lão, nước trà từ trong chén từ từ tràn ra khỏi miệng chén rồi tụ lại thành một đóa hoa sen xinh đẹp ở trên không, đóa hóa nở ra bảy cánh, sinh động y như thật.
Khi Nam Phong còn đang kinh hãi tròn mắt nhìn, đóa sen từ nước trà kia đột nhiên hóa thành một cây tên băng dài ba tấc. Lão mù khẽ động cánh tay phải, tức thì tên băng bay vụt đi, xuyên thủng bức tướng phía Đông rồi biến mất không thấy tăm tích.
Nam Phong đã sớm biết lão mù là cao nhân nhưng không ngờ lão lại lợi hại như thế, chẳng những có thể khiến nước trà tụ lại thành hoa sen mà còn có thể trong nháy mặt hóa nước thành tên băng sắc bén xuyên thủng cả tường.
Lão mù đặt chén trà xuống đoạn bình thản nói: “Ta thực muốn để ngươi đi theo ta, nhưng ta không thể thu ngươi làm đồ đệ.”
“Vậy người để cho ta đi theo làm gì?” Nam Phong nghi hoặc hỏi. Công phu lợi hại của lão tự nhiên hắn muốn học, nhưng phàm là việc kiểu này đều phải hỏi lý do, công phu là bản lĩnh giữ nhà, sao phải dạy không công cho kẻ khác chứ.
Lão mù thở dài đáp: “Ta có một việc rất quan trọng cần làm, nhưng ta không nhìn thấy gì nữa rồi nên cần ngươi giúp ta.”
“À.” Nam Phong gật đầu, căn cứ theo cách nói của lão mù thì hắn không khó khăn để nhận ra lão bị mù chưa lâu, còn chưa thể thích nghi hoàn toàn với cuộc sống của một người mù.
“Có một số điều hẳn phải nói cho ngươi biết trước, ngươi đi theo ta cũng không an toàn, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.” Lão mù nói đến đâu thì dừng lại đôi chút đoạn lại nói thêm: “Nhưng ngươi cũng sẽ có thu hoạch, ta dù không thể thu ngươi làm đồ đệ nhưng vẫn có thể dạy ngươi một chút bản lĩnh, kiếm sống qua ngày tuyệt không phải việc khó, dương danh lập van cũng có thể.”
“Được, ta đồng ý đi theo người.” Nam Phong trịnh trọng tỏ thái độ, lúc trước sở dĩ hắn chưa đồng ý đi theo lão mù vì hai người chưa hiểu gì mấy về nhau, hắn không thể nhận không sự giúp đỡ của người khác, tương tự thế hắn cũng sẽ không giúp ai không công. Bây giờ lão mù đã nói rất rõ ràng rằng không thể nhận hắn làm đồ đệ, hay nói trắng ra là trao đổi, ngươi giúp ta làm việc còn ta dạy bản lĩnh cho người, việc này thì hắn có thể chấp thuận được.
Lão mù gật đầu: “Trong bao quần áo có bánh ngô, ngươi ăn đi.”
Nam Phong đúng là đang đói bụng nên không khách khi lấy hai cái bánh ngô từ trong bao quần áo của lão ra hai cái bánh ngô, đặt một cái vào trong tay lão: “Lão tiên sinh, người cũng ăn đi.”
“Ta không đói, ngươi giữ ăn đi.” Lão mù đặt bánh ngô lên bàn đoạn nói tiếp: “Nói ta biết, ngươi định học gì?”
Vừa nghe câu này, Nam Phong lập tức thấy tinh thần tỉnh táo: “Người biết những món công phu nào ta?”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là muốn học gì.” Giọng lão mù vẫn bình thản, không hề có chút lo lắng nào.
“Ta tính học yêm kê.” Nam Phong cười đáp.
Lão mù bất đắc dĩ lắc đầu, yêm kê chính là thiến gà trống, là một nghề cùi bắp, tự nhiên là Nam Phong không thực tâm muốn học, chẳng qua là nói quá lên thế để ép lão.
“Mới đây người dùng môn võ công nào vậy?” Nam Phong hỏi.
“Đó không phải võ công mà là Đạo thuật.” Lão mù đáp.
“Người là đạo sĩ sao?” Nam Phong có chút bất ngờ.
“Đã từng là.” Lão mù chậm rãi gật đầu.
“Đạo thuật mà người mới dùng khi nãy, có thể dạy cho ta không?” Nam Phong hỏi. Thứ khác thì không biết chưa chiêu vừa rồi của lão mù đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
“Theo tư chất của người thì có khổ tu sáu mươi năm cũng không chắc có thể sử dụng Ngự Thủy thuật kia.” Lão mù lắc đầu đáp.
Nam Phong vốn đang tràn đầy hy vọng trong lòng, nghe lời lão mù xong thì hệt như bị giội một thùng nước lạnh khiến cả người hắn đơ cứng ra: “Người sao biết tư chất ta không tốt?”
“Tối qua ta đã dùng linh khí thử qua”. Lão mù vừa lắc đầu vừa tiếp: “Trong số các ngươi có năm đứa tư chất rất tốt, đáng tiếc ngươi không ở trong số đó.”
Nam Phong nghe thế liền chuyển buồn sang vui, hỏi: “Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, bọn họ tốt cũng được, sau này có thể đỡ ta một phen, à phải rồi, chúng ta có bảy người, năm tốt, vậy có một không tốt là người nào?”
“Tư chất là do trời ban, tốt nhất là mười phần, năm đứa kia đều đạt bẩy phần trở lên. Ngươi chỉ được năm phần, xem như là bình thường. Đáng thương cho thằng nhóc trộm gà kia, e là ba phần cũng chẳng được. ” Lão mù đáp.
“Người nói Bàn Tử à.” Nam Phong cười nói.
Lão mù gật đầu, nói thêm: “Ngươi cũng không phải buồn chán quá, thường nói cần năng bổ chuyết, huống hồ ngươi thông minh cẩn thận, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch.”
“Được, ta nhớ kỹ rồi.” Nam Phong biết lão đang an ủi hắn, có điều, hắn vốn chẳng có khái niệm, định nghĩa gì về cái gọi là thiên phú, thất vọng là do hắn nghĩ mình sau này chẳng có cách nào để học những pháp thuật lợi hại trong tay lão mù.
“Cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi.” Lão mù vừa đứng lên vừa nói.
Nam Phong lập tức đứng dậy, bước tới dẫn lão đến giường sưởi, giúp lão trải chăn nệm cẩn thận đoạn lại bưng nước tới giúp lão rửa chân. Hắn làm những việc này xuất phát từ thực tâm, những thứ khác không nói, chỉ tỉ dụ nhưng nếu không có lão mù thì hiện giờ đoán chừng hắn đã bị tiểu nhị của tiệm thuốc đánh chết rồi, về tình về lý đều phải cẩn thận mà chăm sóc người ta.
Chiếc giường sưởi ở giữa phòng khá lớn, chiếm cả diện tích phần phía bắc phòng, nằm nhiều người cũng được, Nam Phong nằm trong còn lão mù nằm phía ngoài.
Lão mù nằm xuống cái liền im lìm không cựa quậy, Nam Phong trái lại ngủ không nổi, cất tiếng: “Lão tiên sinh, sau này ta đi theo người, dù sao cũng phải có một cái tên để xưng hô chứ.”
“Ngươi có thể gọi ta là sư phụ.” Lão mù đáp lấy lệ.
“Người không nhận ta làm đồ đệ, ta lại phải gọi người là sư phụ, thế không phải là ta thiệt thòi lắm sao.” Nam Phong oán thán.
“Ngươi cũng có thể gọi là tiên sinh.” Lão mù tiếp lời.
“Thôi bỏ đi, vậy quá khó đọc.” Nam Phong nói.
Thật ra hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như tuổi thật của lão mù, tu vi chính xác của lão hay chuyện quan trọng mà lão muốn làm là gì, còn có cả việc rốt cuộc thì Thiên Thư tàn quyển là vật thế nào.
Nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được, những điều trên để đó sau này hỏi, nếu hỏi cả đống chuyện như vậy sẽ làm lão mù thấy phiền toái, vạn nhất không cho hắn đi theo thì hỏng bét, thời gian còn nhiều, từ từ hắn sẽ biết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.