Chương 11: Đồng xu thứ 11
Zoody
02/01/2023
“Ha ha, anh thú vị thật.” Chu Dĩ không để ý xấu hổ khen ngợi hắn, cứng rắn chuyển sang chủ đề khác nói, “Chúng ta mau đi thôi, không còn sớm nữa.”
Hoắc Kiêu đứng thẳng người, thần thái tự nhiên như không: “Ừ, không còn sớm nữa.”
Chu Dĩ giống như giấu đầu hở đuôi nhét hai tay vào trong túi áo, chỉ lo cúi gằm đầu đi thẳng về phía trước.
Loại người như Hoắc Kiêu, cho dù là núi có sụp ngay trước mắt thì sắc mặt hắn cũng chẳng thay đổi, vĩnh viễn sẽ không khiến bản thân mình rơi vào thế ngượng ngập.
Chu Dĩ khẽ phun ra một hơi, trước kia cô không thể nào ngờ tới hôm nay sẽ rẽ sang hướng này.
Bọn họ mua mấy cốc đồ uống ở tiệm cà phê gần đó mang về, tổng cộng có năm cốc, Hoắc Kiêu chỉ đưa Chu Dĩ cầm một cốc.
Chu Dĩ cảm thấy có chút xấu hổ: “Tôi giúp anh cầm thêm một chốc đi.”
Cà phê của hai người bọn họ không để vào túi, Hoắc Kiêu đưa cốc cà phê đá trong tay cho Chu Dĩ: “Vậy cô cầm giúp tôi cốc này.”
Chu Dĩ nhận lấy: “Được.”
Về tới xe, Hoắc Kiểu để mấy túi giấy vào cốp sau, sau đó vòng qua ghế phụ lái mở cửa cho Chu Dĩ.
Thấy khoang đựng đồ của anh ta bày đầy ắp đồ linh tinh, cô không biết nên đặt cốc cà phê ở chỗ nào, Chu Dĩ chỉ có thể cầm trên tay.
Lái xe tới ngã tư, đèn vàng đang nhấp nháy, Hoắc Kiêu thả chậm tốc độ rồi dừng lại.
Hắn mở miệng nói: “Chu Dĩ, đưa cà phê cho tôi.”
“À, à.” Chu Dĩ đưa cốc cà phê đá bên tay trái qua.
Cổ tay bị người ta nâng lên một chút, Chu Dĩ thấy Hoắc Kiêu cúi người, ở độ cao này, dùng miệng với lấy ống hút uống một ngụm cà phê.
Trái khế chuyển động, Hoắc Kiêu cười nói: “Được rồi, cảm ơn.”
Chu Dĩ trợn tròn mắt, ngây người thu tay về, giọt nước đọng trên thành cốc rơi trên quần cô, lạnh lẽo ướt át, hằn lên một mảng vệt nước.
Cô nâng cao tay phải lên, bưng cốc Latte uống một ngụm lớn, ý đồ muốn đè nén mảnh hỗn loạn trong lòng.
Nghĩ ngợi vẫn thấy có chút sai sai, Chu Dĩ nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Trước kia anh quen tôi sao?”
____Ý ở ngoài lời, tức là tôi và anh quen thân lắm à?
Ý cười của Hoắc Kiêu càng dịu dàng, dường như hắn luôn nở nụ cười, cho dù đang nói chuyện hay yên tĩnh nhìn vào đối phương.
Hắn nói: “Trước kia lúc cô phỏng vấn, tôi cũng có mặt.”
Chu Dĩ hồi tưởng lại một chút, vì dùng phần mềm họp hội nghị online, cho nên trừ mấy người quản lý, cô không hề chú tới sự hiện diện của những người khác.
“Biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc, nói thật lòng, tôi vốn nắm chắc kết quả, hoặc chỉ cảm thấy đi ngang qua một chuyến, nhưng cô khiến tôi sinh ra cảm giác nguy cơ.” Giọng điệu của Hoắc Kiêu vô cùng thành khẩn.
Những lời nịnh hót ai mà không thích nghe cơ chứ, gương mặt Chu Dĩ nóng rực, không còn điệu bộ như ban nãy nữa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, khiến anh chê cười rồi.”
Đèn đỏ còn 7 giây nữa, Hoắc Kiêu xoay người, nhìn thẳng vào cô: “Vốn cảm thấy đáng tiếc, nhưng khi biết có thể làm đồng nghiệp với cô, thật lòng tôi rất vui.”
Chu Dĩ giả vờ ngu, gật đầu lia lịa: “Ừ, tôi cũng rất vui khi có thể quen biết được với một đại thần như anh, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Hoắc Kiêu vẫn cười: “Được, chúng ta giúp đỡ lần nhau.”
Đèn xanh sáng lên, sự chú ý của Hoắc Kiêu đặt trở về tay lái và quãng đường phía trước, Chu Dĩ cắn ống hút, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là ngồi trên bàn chông.
Đợi khi quay lại trường học, Chu Dĩ lấy cớ đã hẹn Đàm Tùng ăn cơm rồi từ chối lời mời của Hoắc Kiêu.
“Vậy tối nay gặp lại sau.”
“Được.” Chu Dĩ vẫy tay, “Buổi tối gặp.”
Cả quãng đường không cầm điện thoại, Chu Dĩ mới phát hiện ra hai mươi phút trước Lý Chí Thành có gửi tin nhắn tới.
Lý Chí Thành: Ăn cơm tối chưa?
Chẳng hiểu sao Chu Dĩ thấy hơi chột dạ, giọng điệu ưỡn ẹo hơn bình thường: Vẫn chưa đâu ạ ~ Bây giờ đi ~
Dường như Lý Chí Thành đang đợi cô, lập tức trả lời: Ừ, buổi tối có chơi game không?
Chu Dĩ: Không chơi, phải đi họp.
Lý Chí Thành: Được, nghỉ ngơi sớm một chút.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Dĩ cất điện thoại vào trong túi, tản bộ men theo hồ nhân tạo trong khuôn viên trường, cách hội nghị khoảng năm phút cô quay lại tòa văn phòng.
Lúc đẩy cửa ra, trên chiếc bàn dài đã ngồi đủ một vòng, Hoắc Kiêu vẫy tay với cô.
Chu Dĩ cười với các giáo viên khác, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Kiêu.
Ngồi trên vị trí trung tâm là chủ nhiệm khoa Phương Cần Tư, là chuyên gia trên phương diện phiên dịch đồng thời, từng tham gia rất nhiều hội nghị quốc tế quan trọng.
Thấy mọi người đều đến đông đủ, chủ nhiệm Phương đeo mắt kính lên, hắng giọng nói: “Cũng lâu rồi không nhìn thấy mọi người, hôm nay trên lớp tôi hỏi sinh viên có quen không, cũng muốn hỏi mọi người, how’s everything?”
Mọi người đồng loạt trả lời: “Well” “Ok” “Fine”
Còn có một giáo viên năng động hét to một tiếng: “Brave!”
Giọng điệu nhí nhảnh vui tươi, khiến mọi người đều cười rộ lên.
“Đầu tiên thì, mọi người chào đón đồng nghiệp mới của chúng ta nào, có lẽ mọi người cũng đều làm quen hết rồi, Hoắc Kiêu, Chu Dĩ.”
Bị gọi đến tên, Hoắc Kiêu và Chu Dĩ lập tức đứng thẳng dậy.
Lúc Hoắc Kiêu tự giới thiệu về mình, Chu Dĩ nghe thấy có tiếng giáo viên nói: “Còn khá xứng đôi đấy chứ.”
Trong lòng thấy không được thoải mái, Chu Dĩ cau mày lại, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, duy trì độ cong của khóe môi.
Bây giờ mọi người đều thích hóng hớt đu cp khắp nơi, Chu Dĩ mày phải nhịn, nhịn.
“Chào mọi người, Tôi là Chu Dĩ, rất vinh hạnh khi được gia nhập vào khoa tiếng Anh của viện ngoại ngữ, sau này mong mọi người quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”
Cô hướng sang trái phải cúi gập người một cái, lúc ngồi xuống cố ý tránh khỏi ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Hoắc Kiêu.
Còn nhìn chằm chằm cô nữa, không thấy miệng của giáo viên nọ đều ngoác tới mang tai rồi sao?
Giáo viên trong văn phòng chuẩn bị quà gặp mặt cho hai người họ, quà của Chu Dĩ là một máy xông hơi, của Hoắc Kiêu là một chiếc loa nhỏ.
May mà ban ngày đã chuẩn bị trà chiều cho mọi người, trong lòng Chu Dĩ nghĩ ngợi, không tự giác nhìn Hoắc Kiêu một cái.
Đối phương nhanh chóng cảm nhận được, quay lại nhìn cô.
Chu Dĩ nhếch khóe miệng cười với hắn, rồi lại cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.
Chủ nhiệm Phương dặn dò bọn họ sắp xếp chương trình dạy của học kì này, dặn dò bọn họ trong thời gian đặc thù này biểu hiện của sinh viên sẽ không quá lý tưởng, bảo mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng điều chỉnh yêu cầu cho nó thích hợp hơn, chậm rãi đuổi lên trên.
Sau khi nói về công việc xong xuôi, chủ nhiệm Phương gập máy tính lại, giọng nói thả lỏng: “Năm nay vẫn như mọi năm, teambuilding vào ngày nhà giáo sẽ tổ chức vào cuối tuần, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Có giáo viên hỏi: “Vậy năm nay chúng ta đi đâu ạ?”
Chủ nhiệm Phương trả lời: “Vì tình hình bệnh dịch chúng ta cũng không đi nơi nào xa quá, tôi với thầy Trần bàn nhau rồi, năm nay chúng ta tới cảng Niêm Hoa ở Khê thành.”
Nghe đến Khê thành, Chu Dĩ ngẩng phắt đầu lên.
Biên độ động tác quá lớn, khiến Hoắc Kiêu quay sang nhìn, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: “Sao vậy?”
Chu Dĩ lắc đầu, đè thấp giọng nói trả lời: “Không sao, chỉ là, tôi vẫn luôn muốn tới Khê thành chơi….”
Nhắc tới việc đi chơi, không khí xung quanh lập tức sôi động lên, mọi người tôi một câu anh một câu, thảo luận náo nhiệt lên tận trời.
Thầy Trần phụ trách tổ chức hoạt động hỏi: “Đúng rồi, mọi người muốn ở Homestay hay khách sạn? Tôi đã xem qua rồi, phong tục bên đó cũng rất đặc sắc.”
“Cái kia.” Chu Dĩ giơ tay.
Mọi người im lặng, ánh mắt đổ dồn lên người cô.
Chu Dĩ đề nghị nói: “Tôi biết bên đó có một khu nghỉ dưỡng khá được, tên là Mộc Tâm, hay là chúng ta tới đó?”
Thầy Trần gật đầu nói: “Nhà này tôi cũng nhìn thấy rồi, hoàn cảnh khá tốt, được đó.”
Đám giáo viên thảo luận hành trình, thời tiết, thắng cảnh đặc sắc.
Chu Dĩ xoa má, khẽ mím môi, ý cười trong mắt không giấu nổi, cô đang định sờ lấy điện thoại nói cho Lý Chí Thành biết tin này, lại từ bỏ ý định.
Quên đi, trước tiên không nói, dành tặng cho anh một bất ngờ.
Sắp kết thúc một ngày còn thu hoạch được một tin tức tốt, mệt mỏi và tâm trạng không tốt ban ngày hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Sau khi tan họp, bước chân của Chu Dĩ nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ, nếu không phải sợ sinh viên nhận ra, cô ước gì có thể vừa đi vừa nhảy về kí túc xá.
Thấy trong group chat bạn tốt hỏi tâm trạng ngày đầu tiên đi làm của cô thế nào, Chu Dĩ vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại: “Cũng tạm được, trách nhiệm của người giáo viên nhân dân gánh nặng đường xa.”
Cô lại nói thêm: “Thì có hơi chút kì lạ, tên Yale kia, kì lạ lắm luôn.”
Chiến sĩ ăn dưa (Hóng hớt) Vương Nhược Hàm lập tức xuất kích: “Sao vậy sao vậy, hắn sao vậy?”
Chu Dĩ thở dài một hơi, kể hết một lượt từ chuyện công tắc AI cho tới chuyện cốc cà phê.
Chu Dĩ khổ não nói: “Các cậu nói xem, hắn ta xuất phát từ nhiệt tình hay là đang thả thính tớ đây?”
Lư Sam San nhắt lời: Chắc chắn hắn ta có ý với cậu.
Trịnh Diên khách quan nói: Có lẽ chỉ là tính cách người ta như vậy, cứ tiếp xúc xem sao.
Điểm chú ý của Vương Nhược Hàm lại là cái khác: Hắn đẹp trai không?
Chu Dĩ cân nhắc một hồi rồi nói: “Các cậu còn nhớ bạn cùng phòng của Lý Chí Thành, đàn anh Vân Hiện không? Hai người họ không kém nhau mấy.”
Trong tin nhắn thoại, Vương Nhược Hàm mở đầu bằng một câu thô tục: “Mẹ kiếp, vậy cậu không động lòng à?”
Chu Dĩ cười giễu: “Sao có thế chứ? Loại hình của hai người họ chỉ tương tự nhau, đều là kiểu dịu dàng thoải mái ấy, nhưng bản chất không giống, ít nhất Vân Hiện không phù phiếm.”
Vương Nhược Hàm tỏ vẻ cạn lời: “Phục luôn, giai đẹp thả thính cũng bị cậu nói thành phù phiếm.”
Chu Dĩ không định tranh cãi với cô nàng: “Dù sao tớ cũng không thích kiểu người như vậy, nếu mà tớ thích, mười năm trước tớ đã theo đuổi Vân Hiện rồi.”
Lư Sam San ngoi lên, chen ngang nói: Vậy tớ vẫn tò mò, sao lúc ấy cậu không nhìn trúng Vân Hiện, nghe cậu miêu tả thì khá hoàn mĩ đấy.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, Chu Dĩ mua một cây Cornetto (hãng kem), vị dâu tây.
Vốn định nghiêm túc trả lời, vì dụ như lúc đó Vân Hiện có tiếng là chăm học không gần nữ sắc, ví dụ như cô không thích kiểu người dịu dàng này nọ.
Nhưng khi Chu Dĩ xé mở lớp giấy trên que kem, cắn một miếng kem bơ ngọt ngào, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Gương mặt cô tràn đầy kiêu ngạo, khen ngợi không sót tí nào: “Bởi vì Lý Chí Thành của tớ đó, cả thế giới này Lý Chí Thành là tốt nhất.”
Vương Nhược Hàm: Ông phục luôn.
Lư Sam San: Rốt cuộc cậu đã 28 rồi hay vẫn là 18!
Trần Văn Hoan: Trời xanh ơi, cậu động lòng với Lý Chí Thành quá vô lý luôn, sao vẫn khăng khăng một lòng thế này, năm đó anh ta thả mê hồn dược vào trong que Cornetto của cậu sao?
Trịnh Diên: …..
Trong group trải qua một trận phog ba, Chu Dĩ tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào trong túi áo, kem Cornetto vị dâu tây vẫn phát ngấy, cô nhắm mắt nuốt ực một cái, chạy quay lại tiệm tạp hóa mua thêm một chai sprite.
Trần Văn Hoan nói một chút cũng không sai, động lòng đương nhiên vô lý lại đột nhiên, nếu không tại sao là fall in love, bởi bị không hề có chuẩn bị mà rơi xuống mới có thể khiến trái tim đập nhanh hơn.
Nước có ga mát lạnh giải ngấy, Chu Dĩ hài lòng ợ một cái, mạch suy nghĩ được buông lỏng, nương theo cơn gió đêm chậm rãi bay về một mùa hè nóng nực nào đó.
Trên thế giới này, không phải nguyện vọng của đứa trẻ nào cũng đều có thể được thỏa mãn.
Từ nhỏ Chu Dĩ đã quá hiểu đạo lý này, cho nên rất ít khi cô nói “Em muốn.”
Trên tiết học thảo luận nghiên cứu của sinh viên năm nhất, cô nghe đàn anh đàn chị giao lưu chia sẻ kinh nghiệm đi du học, cô đã từng nhìn thấy nhà hát kịch ba lê ở Manchester trên sách vở hoặc tài liệu, bảo tàng hàng hải liverpool, phố hoàng tử Edinburgh, lâu đài hoàng gia của Scarborough, còn có Luân Đôn ngập tràn sương mù đúng kiểu Anh.
Thân là một sinh viên chuyên Anh, làm sao có thể không khao khát đối với Quốc gia xa lạ và tràn ngập sức hấp dẫn ấy được.
Dựa theo thành tích của cô, hạng mục trao đổi có thể được miễn học phí, chỉ cần gánh vác phí sinh hoạt trong một năm là được.
Chu Dĩ do dự rất lâu mới gọi một cuộc về cho nhà mình, trước khi cuộc điện thoại được kết nối cô tràn đầy mong đợi, nhưng sau khi nghe thấy một tiếng “A lô, Tiểu Dĩ” vô cùng mệt mỏi của mẹ mình, đột nhiên cô không còn dũng khí nữa.
Dặn dò quan tâm vài câu đến việc học hàng ngày, Chu Dĩ thi thoảng vâng dạ một tiếng.
“Tiền sinh hoạt tháng sau của con có lẽ sẽ ít đi một chút, tự tiết kiệm, có lẽ vẫn sẽ đủ dùng. Nhiên Nhiên vừa được chuyển lên chính thức muốn mua xe, ba con uống nhiều, nói muốn gửi lì xì cho cháu trai, cầm hai vạn khăng khăng nhét vào tay người ta rồi. Ôi, trong nhà vốn đã túng quẫn, con bảo ông ấy khoe khoang cái gì kia chứ.”
Tiếng muỗi bên bụi cỏ vang lên ong ong, Chu Dĩ ôm lấy đầu gối ngồi trên bậc thang, gương mặt nghẹn đỏ bừng.
Cuối cùng vội cúp điện thoại, chớp mắt một cái, giọt nước mắt nóng bỏng trào ra khỏi khoang mắt.
Ấm ức và khổ sở giống như nước cốt chanh cô đặc bị người ta hất đổ, chua chát đến nỗi đắng ngắt, lồng ngực cô đau đớn, bất lực mà trốn ở một góc không người, vùi mặt vào trong khuỷu tay sụt sịt từng cơn.
Đầu óc đau đơn, Chu Dĩ như muốn trút giận đấm vào, cô cảm thấy bản thân mình cực kì vô dụng.
“Ấy ấy ấy, cẩn thận đánh mình thành đồ ngốc đấy.”
Đấm được cái thứ hai cánh tay cô bị người ta túm lấy, Chu Dĩ ngẩng đầu, mượn ánh đèn đường nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy.
Ý thức được có lẽ người này vẫn luôn ở đây, cô thấy xấu hổ vô cùng, dùng cánh tay che đi gương mặt nhếch nhác.
Lý Chí Thành móc một tờ khăn giấy nhăn nhúm trong túi ra, bản thân mình còn thấy ghét bỏ, nhưng điều kiện có hạn, chỉ có thể để con gái nhà người ta dùng tạm một chút: “Lau đi, đừng khóc nữa.”
Chu Dĩ nghẹn ngào, lườm anh một cái, không biết tốt xấu nói: “Anh nhìn, nhìn gì mà nhìn?”
Lý Chí Thành há miệng, nhưng nói không ra lời, thấy cô không nhận, anh cuộn tờ giấy lại, bước lên trước cúi người lau lung tung trên mặt cô: “Là anh muốn ở chỗ này cùng em cho muỗi ăn à em gái, em giẫm lên chìa khóa của anh nửa ngày rồi, anh đang định bảo em nhấc chân lên thì em đã bắt đầu khóc rồi, anh còn bị em dọa cho giật mình đấy.”
Chu Dĩ cúi đầu nhìn một cái, dịch chân ra, trên mặt đất đúng là có chiếc chìa khóa.
Lý Chí Thành cong eo nhặt lên, thổi vài cái rồi nhét vào trong túi.
“Ấy, em là đàn em khoa tiếng Anh của viện ngoại ngữ đúng không.”
Chu Dĩ chẳng có tâm trạng bông đùa với anh, thờ ơ trả lời: “Đúng là tôi ở khoa tiếng Anh.”
Lý Chí Thành ngồi xuống bên cạnh cô, chẳng coi ai ra gì bắt đầu nói chuyện: “Anh quen Trương Viễn Chí, cậu ta cho anh xem ảnh của em, nói em là khoa khôi của khoa tiếng Anh hả?”
Chu Dĩ nói: “Tôi không biết.”
Nhận ra đối phương là ai, cô quay đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh là, đàn anh Lý?”
Lý Chí Thành khá ngạc nhiên: “Ôi, Trương Viễn Chí nhắc anh với em à, cậu ta khen anh thế nào vậy?”
Chu Dĩ thu hồi tầm mắt, đặt cằm lên đầu gối, tay nghịch dây giày của mình.
Cậu ta nói anh là Grandet của thế kỉ 21 vừa có tiền vừa bủn xỉn.
“Đi thôi.” Lý Chí Thành đứng dậy, vỗ vỗ quần, “Chúc mừng anh tìm thấy chìa khóa phòng kí túc, anh mời em ăn kem.”
Chu Dĩ cố ý nói: “Vậy em muốn ăn Cornetto.”
Lúc đó mỗi cây Cornetto 4-5 tệ lận, đối với cô mà nói nó là xa xỉ phẩm.
Cô thấy gương mặt của đối phương đen đi một độ, trong lòng Chu Dĩ trộm cười.
Lý Chí Thành giơ khuỷu tay lau đi mồ hôi trên trán, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, thì Cornetto.”
Thực ra Chu Dĩ không thích đồ ngọt kiểu này, liếm xong lớp kem trên đầu, còn lại ốc quế đối với cô mà nói quả thực quá ngấy.
Cô chuẩn bị ném đi, thì bị Lý Chí Thành ngăn lại, nói như ra lệnh: “Lãng phí rất đáng xấu hổ, ăn hết.”
Chu Dĩ tội nghiệp chớp mắt.
“Ăn, hết.”
Hơi nước trong mắt Chu Dĩ chưa tan hết, khóe miệng cô méo xệch, ngậm nước mắt nuốt nó xuống.
Dáng vẻ đáng thương này, có lẽ Lý Chí Thành thấy cũng mềm lòng, lấy năm đồng từ trong túi ra: “Đây, đi mua một chai sprite cho đỡ ngấy.”
Đã ăn một cây kem ốc quế của người ta, Chu Dĩ rất ngại khi cầm thêm tiền, nhưng trên người cô không còn xu nào, nhưng quả thực ngấy tới tận cổ họng rồi.
Quên đi, dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, cô rút lấy tiền, đang định đi vào siêu thị, cổ áo đằng sau bị người ta túm lại.
Lý Chí Thành kéo cô, chuyển sang một hướng khác, chỉ tiệm tạp hóa đối diện nói: “Tới nhà đó, nhà đó chỉ cần hai đồng rưỡi, còn nhà này lấy những ba đồng.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc thành khẩn, dường như đang bàn luận một vấn đề chuyên nghiệp nào đó, ví dụ như thị trường cổ phiếu hôm nay tăng hay giảm.
Chu Dĩ phụt cười một tiếng, nước mũi chảy dài ra ngoài.
Quả nhiên là Garndet vừa có tiền vừa bủn xỉn.
Có lẽ khóc lóc lung tung một trận, giờ Chu Dĩ nở nụ cười trở nên vô cùng quái dị.
Cô như bị điểm vào huyệt cười, ôm bụng ha ha cười lớn.
Đầu tiên Lý Chí Thành bị cô cười tới nỗi trở tay không kịp nổi hết da gà lên, dần dần, anh bị virus vui vẻ của cô lây nhiễm, cũng thấp giọng cười theo.
“Con mẹ nó, cười cái rắm ấy.” Lý Chí Thành vừa mắng, vừa chống tay bên eo hi ha không ngừng.
Chu Dĩ thở dốc lấy hơi, lại bắt đầu một trận cười mới.
Hiệu ứng cầu treo nói cho mọi người biết, không phải mỗi loại nhịp tim gia tốc đều xuất phát từ khẩn trương trong tình yêu.
Vậy một khắc này, trắng sáng ít sao, gió đêm hè ẩm ướt khô nóng, tiếng ve sầu kêu không ngừng, dưới ánh đèn đường đàn muỗi bay múa quỷ dị.
Tiếng cười của người trẻ tuổi hòa vào trong làn gió, tâm trạng và nhịp tim của bọn họ đồng điệu cùng một nhịp.
Lúc ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Bọn họ biết tiếng cười tùy tiện lúc này tới từ đối phương, còn nhịp tim hỗn loạn kia thì sao?
Hoắc Kiêu đứng thẳng người, thần thái tự nhiên như không: “Ừ, không còn sớm nữa.”
Chu Dĩ giống như giấu đầu hở đuôi nhét hai tay vào trong túi áo, chỉ lo cúi gằm đầu đi thẳng về phía trước.
Loại người như Hoắc Kiêu, cho dù là núi có sụp ngay trước mắt thì sắc mặt hắn cũng chẳng thay đổi, vĩnh viễn sẽ không khiến bản thân mình rơi vào thế ngượng ngập.
Chu Dĩ khẽ phun ra một hơi, trước kia cô không thể nào ngờ tới hôm nay sẽ rẽ sang hướng này.
Bọn họ mua mấy cốc đồ uống ở tiệm cà phê gần đó mang về, tổng cộng có năm cốc, Hoắc Kiêu chỉ đưa Chu Dĩ cầm một cốc.
Chu Dĩ cảm thấy có chút xấu hổ: “Tôi giúp anh cầm thêm một chốc đi.”
Cà phê của hai người bọn họ không để vào túi, Hoắc Kiêu đưa cốc cà phê đá trong tay cho Chu Dĩ: “Vậy cô cầm giúp tôi cốc này.”
Chu Dĩ nhận lấy: “Được.”
Về tới xe, Hoắc Kiểu để mấy túi giấy vào cốp sau, sau đó vòng qua ghế phụ lái mở cửa cho Chu Dĩ.
Thấy khoang đựng đồ của anh ta bày đầy ắp đồ linh tinh, cô không biết nên đặt cốc cà phê ở chỗ nào, Chu Dĩ chỉ có thể cầm trên tay.
Lái xe tới ngã tư, đèn vàng đang nhấp nháy, Hoắc Kiêu thả chậm tốc độ rồi dừng lại.
Hắn mở miệng nói: “Chu Dĩ, đưa cà phê cho tôi.”
“À, à.” Chu Dĩ đưa cốc cà phê đá bên tay trái qua.
Cổ tay bị người ta nâng lên một chút, Chu Dĩ thấy Hoắc Kiêu cúi người, ở độ cao này, dùng miệng với lấy ống hút uống một ngụm cà phê.
Trái khế chuyển động, Hoắc Kiêu cười nói: “Được rồi, cảm ơn.”
Chu Dĩ trợn tròn mắt, ngây người thu tay về, giọt nước đọng trên thành cốc rơi trên quần cô, lạnh lẽo ướt át, hằn lên một mảng vệt nước.
Cô nâng cao tay phải lên, bưng cốc Latte uống một ngụm lớn, ý đồ muốn đè nén mảnh hỗn loạn trong lòng.
Nghĩ ngợi vẫn thấy có chút sai sai, Chu Dĩ nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Trước kia anh quen tôi sao?”
____Ý ở ngoài lời, tức là tôi và anh quen thân lắm à?
Ý cười của Hoắc Kiêu càng dịu dàng, dường như hắn luôn nở nụ cười, cho dù đang nói chuyện hay yên tĩnh nhìn vào đối phương.
Hắn nói: “Trước kia lúc cô phỏng vấn, tôi cũng có mặt.”
Chu Dĩ hồi tưởng lại một chút, vì dùng phần mềm họp hội nghị online, cho nên trừ mấy người quản lý, cô không hề chú tới sự hiện diện của những người khác.
“Biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc, nói thật lòng, tôi vốn nắm chắc kết quả, hoặc chỉ cảm thấy đi ngang qua một chuyến, nhưng cô khiến tôi sinh ra cảm giác nguy cơ.” Giọng điệu của Hoắc Kiêu vô cùng thành khẩn.
Những lời nịnh hót ai mà không thích nghe cơ chứ, gương mặt Chu Dĩ nóng rực, không còn điệu bộ như ban nãy nữa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, khiến anh chê cười rồi.”
Đèn đỏ còn 7 giây nữa, Hoắc Kiêu xoay người, nhìn thẳng vào cô: “Vốn cảm thấy đáng tiếc, nhưng khi biết có thể làm đồng nghiệp với cô, thật lòng tôi rất vui.”
Chu Dĩ giả vờ ngu, gật đầu lia lịa: “Ừ, tôi cũng rất vui khi có thể quen biết được với một đại thần như anh, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Hoắc Kiêu vẫn cười: “Được, chúng ta giúp đỡ lần nhau.”
Đèn xanh sáng lên, sự chú ý của Hoắc Kiêu đặt trở về tay lái và quãng đường phía trước, Chu Dĩ cắn ống hút, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là ngồi trên bàn chông.
Đợi khi quay lại trường học, Chu Dĩ lấy cớ đã hẹn Đàm Tùng ăn cơm rồi từ chối lời mời của Hoắc Kiêu.
“Vậy tối nay gặp lại sau.”
“Được.” Chu Dĩ vẫy tay, “Buổi tối gặp.”
Cả quãng đường không cầm điện thoại, Chu Dĩ mới phát hiện ra hai mươi phút trước Lý Chí Thành có gửi tin nhắn tới.
Lý Chí Thành: Ăn cơm tối chưa?
Chẳng hiểu sao Chu Dĩ thấy hơi chột dạ, giọng điệu ưỡn ẹo hơn bình thường: Vẫn chưa đâu ạ ~ Bây giờ đi ~
Dường như Lý Chí Thành đang đợi cô, lập tức trả lời: Ừ, buổi tối có chơi game không?
Chu Dĩ: Không chơi, phải đi họp.
Lý Chí Thành: Được, nghỉ ngơi sớm một chút.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Dĩ cất điện thoại vào trong túi, tản bộ men theo hồ nhân tạo trong khuôn viên trường, cách hội nghị khoảng năm phút cô quay lại tòa văn phòng.
Lúc đẩy cửa ra, trên chiếc bàn dài đã ngồi đủ một vòng, Hoắc Kiêu vẫy tay với cô.
Chu Dĩ cười với các giáo viên khác, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Kiêu.
Ngồi trên vị trí trung tâm là chủ nhiệm khoa Phương Cần Tư, là chuyên gia trên phương diện phiên dịch đồng thời, từng tham gia rất nhiều hội nghị quốc tế quan trọng.
Thấy mọi người đều đến đông đủ, chủ nhiệm Phương đeo mắt kính lên, hắng giọng nói: “Cũng lâu rồi không nhìn thấy mọi người, hôm nay trên lớp tôi hỏi sinh viên có quen không, cũng muốn hỏi mọi người, how’s everything?”
Mọi người đồng loạt trả lời: “Well” “Ok” “Fine”
Còn có một giáo viên năng động hét to một tiếng: “Brave!”
Giọng điệu nhí nhảnh vui tươi, khiến mọi người đều cười rộ lên.
“Đầu tiên thì, mọi người chào đón đồng nghiệp mới của chúng ta nào, có lẽ mọi người cũng đều làm quen hết rồi, Hoắc Kiêu, Chu Dĩ.”
Bị gọi đến tên, Hoắc Kiêu và Chu Dĩ lập tức đứng thẳng dậy.
Lúc Hoắc Kiêu tự giới thiệu về mình, Chu Dĩ nghe thấy có tiếng giáo viên nói: “Còn khá xứng đôi đấy chứ.”
Trong lòng thấy không được thoải mái, Chu Dĩ cau mày lại, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, duy trì độ cong của khóe môi.
Bây giờ mọi người đều thích hóng hớt đu cp khắp nơi, Chu Dĩ mày phải nhịn, nhịn.
“Chào mọi người, Tôi là Chu Dĩ, rất vinh hạnh khi được gia nhập vào khoa tiếng Anh của viện ngoại ngữ, sau này mong mọi người quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”
Cô hướng sang trái phải cúi gập người một cái, lúc ngồi xuống cố ý tránh khỏi ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Hoắc Kiêu.
Còn nhìn chằm chằm cô nữa, không thấy miệng của giáo viên nọ đều ngoác tới mang tai rồi sao?
Giáo viên trong văn phòng chuẩn bị quà gặp mặt cho hai người họ, quà của Chu Dĩ là một máy xông hơi, của Hoắc Kiêu là một chiếc loa nhỏ.
May mà ban ngày đã chuẩn bị trà chiều cho mọi người, trong lòng Chu Dĩ nghĩ ngợi, không tự giác nhìn Hoắc Kiêu một cái.
Đối phương nhanh chóng cảm nhận được, quay lại nhìn cô.
Chu Dĩ nhếch khóe miệng cười với hắn, rồi lại cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.
Chủ nhiệm Phương dặn dò bọn họ sắp xếp chương trình dạy của học kì này, dặn dò bọn họ trong thời gian đặc thù này biểu hiện của sinh viên sẽ không quá lý tưởng, bảo mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng điều chỉnh yêu cầu cho nó thích hợp hơn, chậm rãi đuổi lên trên.
Sau khi nói về công việc xong xuôi, chủ nhiệm Phương gập máy tính lại, giọng nói thả lỏng: “Năm nay vẫn như mọi năm, teambuilding vào ngày nhà giáo sẽ tổ chức vào cuối tuần, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Có giáo viên hỏi: “Vậy năm nay chúng ta đi đâu ạ?”
Chủ nhiệm Phương trả lời: “Vì tình hình bệnh dịch chúng ta cũng không đi nơi nào xa quá, tôi với thầy Trần bàn nhau rồi, năm nay chúng ta tới cảng Niêm Hoa ở Khê thành.”
Nghe đến Khê thành, Chu Dĩ ngẩng phắt đầu lên.
Biên độ động tác quá lớn, khiến Hoắc Kiêu quay sang nhìn, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: “Sao vậy?”
Chu Dĩ lắc đầu, đè thấp giọng nói trả lời: “Không sao, chỉ là, tôi vẫn luôn muốn tới Khê thành chơi….”
Nhắc tới việc đi chơi, không khí xung quanh lập tức sôi động lên, mọi người tôi một câu anh một câu, thảo luận náo nhiệt lên tận trời.
Thầy Trần phụ trách tổ chức hoạt động hỏi: “Đúng rồi, mọi người muốn ở Homestay hay khách sạn? Tôi đã xem qua rồi, phong tục bên đó cũng rất đặc sắc.”
“Cái kia.” Chu Dĩ giơ tay.
Mọi người im lặng, ánh mắt đổ dồn lên người cô.
Chu Dĩ đề nghị nói: “Tôi biết bên đó có một khu nghỉ dưỡng khá được, tên là Mộc Tâm, hay là chúng ta tới đó?”
Thầy Trần gật đầu nói: “Nhà này tôi cũng nhìn thấy rồi, hoàn cảnh khá tốt, được đó.”
Đám giáo viên thảo luận hành trình, thời tiết, thắng cảnh đặc sắc.
Chu Dĩ xoa má, khẽ mím môi, ý cười trong mắt không giấu nổi, cô đang định sờ lấy điện thoại nói cho Lý Chí Thành biết tin này, lại từ bỏ ý định.
Quên đi, trước tiên không nói, dành tặng cho anh một bất ngờ.
Sắp kết thúc một ngày còn thu hoạch được một tin tức tốt, mệt mỏi và tâm trạng không tốt ban ngày hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
Sau khi tan họp, bước chân của Chu Dĩ nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ, nếu không phải sợ sinh viên nhận ra, cô ước gì có thể vừa đi vừa nhảy về kí túc xá.
Thấy trong group chat bạn tốt hỏi tâm trạng ngày đầu tiên đi làm của cô thế nào, Chu Dĩ vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại: “Cũng tạm được, trách nhiệm của người giáo viên nhân dân gánh nặng đường xa.”
Cô lại nói thêm: “Thì có hơi chút kì lạ, tên Yale kia, kì lạ lắm luôn.”
Chiến sĩ ăn dưa (Hóng hớt) Vương Nhược Hàm lập tức xuất kích: “Sao vậy sao vậy, hắn sao vậy?”
Chu Dĩ thở dài một hơi, kể hết một lượt từ chuyện công tắc AI cho tới chuyện cốc cà phê.
Chu Dĩ khổ não nói: “Các cậu nói xem, hắn ta xuất phát từ nhiệt tình hay là đang thả thính tớ đây?”
Lư Sam San nhắt lời: Chắc chắn hắn ta có ý với cậu.
Trịnh Diên khách quan nói: Có lẽ chỉ là tính cách người ta như vậy, cứ tiếp xúc xem sao.
Điểm chú ý của Vương Nhược Hàm lại là cái khác: Hắn đẹp trai không?
Chu Dĩ cân nhắc một hồi rồi nói: “Các cậu còn nhớ bạn cùng phòng của Lý Chí Thành, đàn anh Vân Hiện không? Hai người họ không kém nhau mấy.”
Trong tin nhắn thoại, Vương Nhược Hàm mở đầu bằng một câu thô tục: “Mẹ kiếp, vậy cậu không động lòng à?”
Chu Dĩ cười giễu: “Sao có thế chứ? Loại hình của hai người họ chỉ tương tự nhau, đều là kiểu dịu dàng thoải mái ấy, nhưng bản chất không giống, ít nhất Vân Hiện không phù phiếm.”
Vương Nhược Hàm tỏ vẻ cạn lời: “Phục luôn, giai đẹp thả thính cũng bị cậu nói thành phù phiếm.”
Chu Dĩ không định tranh cãi với cô nàng: “Dù sao tớ cũng không thích kiểu người như vậy, nếu mà tớ thích, mười năm trước tớ đã theo đuổi Vân Hiện rồi.”
Lư Sam San ngoi lên, chen ngang nói: Vậy tớ vẫn tò mò, sao lúc ấy cậu không nhìn trúng Vân Hiện, nghe cậu miêu tả thì khá hoàn mĩ đấy.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, Chu Dĩ mua một cây Cornetto (hãng kem), vị dâu tây.
Vốn định nghiêm túc trả lời, vì dụ như lúc đó Vân Hiện có tiếng là chăm học không gần nữ sắc, ví dụ như cô không thích kiểu người dịu dàng này nọ.
Nhưng khi Chu Dĩ xé mở lớp giấy trên que kem, cắn một miếng kem bơ ngọt ngào, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Gương mặt cô tràn đầy kiêu ngạo, khen ngợi không sót tí nào: “Bởi vì Lý Chí Thành của tớ đó, cả thế giới này Lý Chí Thành là tốt nhất.”
Vương Nhược Hàm: Ông phục luôn.
Lư Sam San: Rốt cuộc cậu đã 28 rồi hay vẫn là 18!
Trần Văn Hoan: Trời xanh ơi, cậu động lòng với Lý Chí Thành quá vô lý luôn, sao vẫn khăng khăng một lòng thế này, năm đó anh ta thả mê hồn dược vào trong que Cornetto của cậu sao?
Trịnh Diên: …..
Trong group trải qua một trận phog ba, Chu Dĩ tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào trong túi áo, kem Cornetto vị dâu tây vẫn phát ngấy, cô nhắm mắt nuốt ực một cái, chạy quay lại tiệm tạp hóa mua thêm một chai sprite.
Trần Văn Hoan nói một chút cũng không sai, động lòng đương nhiên vô lý lại đột nhiên, nếu không tại sao là fall in love, bởi bị không hề có chuẩn bị mà rơi xuống mới có thể khiến trái tim đập nhanh hơn.
Nước có ga mát lạnh giải ngấy, Chu Dĩ hài lòng ợ một cái, mạch suy nghĩ được buông lỏng, nương theo cơn gió đêm chậm rãi bay về một mùa hè nóng nực nào đó.
Trên thế giới này, không phải nguyện vọng của đứa trẻ nào cũng đều có thể được thỏa mãn.
Từ nhỏ Chu Dĩ đã quá hiểu đạo lý này, cho nên rất ít khi cô nói “Em muốn.”
Trên tiết học thảo luận nghiên cứu của sinh viên năm nhất, cô nghe đàn anh đàn chị giao lưu chia sẻ kinh nghiệm đi du học, cô đã từng nhìn thấy nhà hát kịch ba lê ở Manchester trên sách vở hoặc tài liệu, bảo tàng hàng hải liverpool, phố hoàng tử Edinburgh, lâu đài hoàng gia của Scarborough, còn có Luân Đôn ngập tràn sương mù đúng kiểu Anh.
Thân là một sinh viên chuyên Anh, làm sao có thể không khao khát đối với Quốc gia xa lạ và tràn ngập sức hấp dẫn ấy được.
Dựa theo thành tích của cô, hạng mục trao đổi có thể được miễn học phí, chỉ cần gánh vác phí sinh hoạt trong một năm là được.
Chu Dĩ do dự rất lâu mới gọi một cuộc về cho nhà mình, trước khi cuộc điện thoại được kết nối cô tràn đầy mong đợi, nhưng sau khi nghe thấy một tiếng “A lô, Tiểu Dĩ” vô cùng mệt mỏi của mẹ mình, đột nhiên cô không còn dũng khí nữa.
Dặn dò quan tâm vài câu đến việc học hàng ngày, Chu Dĩ thi thoảng vâng dạ một tiếng.
“Tiền sinh hoạt tháng sau của con có lẽ sẽ ít đi một chút, tự tiết kiệm, có lẽ vẫn sẽ đủ dùng. Nhiên Nhiên vừa được chuyển lên chính thức muốn mua xe, ba con uống nhiều, nói muốn gửi lì xì cho cháu trai, cầm hai vạn khăng khăng nhét vào tay người ta rồi. Ôi, trong nhà vốn đã túng quẫn, con bảo ông ấy khoe khoang cái gì kia chứ.”
Tiếng muỗi bên bụi cỏ vang lên ong ong, Chu Dĩ ôm lấy đầu gối ngồi trên bậc thang, gương mặt nghẹn đỏ bừng.
Cuối cùng vội cúp điện thoại, chớp mắt một cái, giọt nước mắt nóng bỏng trào ra khỏi khoang mắt.
Ấm ức và khổ sở giống như nước cốt chanh cô đặc bị người ta hất đổ, chua chát đến nỗi đắng ngắt, lồng ngực cô đau đớn, bất lực mà trốn ở một góc không người, vùi mặt vào trong khuỷu tay sụt sịt từng cơn.
Đầu óc đau đơn, Chu Dĩ như muốn trút giận đấm vào, cô cảm thấy bản thân mình cực kì vô dụng.
“Ấy ấy ấy, cẩn thận đánh mình thành đồ ngốc đấy.”
Đấm được cái thứ hai cánh tay cô bị người ta túm lấy, Chu Dĩ ngẩng đầu, mượn ánh đèn đường nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy.
Ý thức được có lẽ người này vẫn luôn ở đây, cô thấy xấu hổ vô cùng, dùng cánh tay che đi gương mặt nhếch nhác.
Lý Chí Thành móc một tờ khăn giấy nhăn nhúm trong túi ra, bản thân mình còn thấy ghét bỏ, nhưng điều kiện có hạn, chỉ có thể để con gái nhà người ta dùng tạm một chút: “Lau đi, đừng khóc nữa.”
Chu Dĩ nghẹn ngào, lườm anh một cái, không biết tốt xấu nói: “Anh nhìn, nhìn gì mà nhìn?”
Lý Chí Thành há miệng, nhưng nói không ra lời, thấy cô không nhận, anh cuộn tờ giấy lại, bước lên trước cúi người lau lung tung trên mặt cô: “Là anh muốn ở chỗ này cùng em cho muỗi ăn à em gái, em giẫm lên chìa khóa của anh nửa ngày rồi, anh đang định bảo em nhấc chân lên thì em đã bắt đầu khóc rồi, anh còn bị em dọa cho giật mình đấy.”
Chu Dĩ cúi đầu nhìn một cái, dịch chân ra, trên mặt đất đúng là có chiếc chìa khóa.
Lý Chí Thành cong eo nhặt lên, thổi vài cái rồi nhét vào trong túi.
“Ấy, em là đàn em khoa tiếng Anh của viện ngoại ngữ đúng không.”
Chu Dĩ chẳng có tâm trạng bông đùa với anh, thờ ơ trả lời: “Đúng là tôi ở khoa tiếng Anh.”
Lý Chí Thành ngồi xuống bên cạnh cô, chẳng coi ai ra gì bắt đầu nói chuyện: “Anh quen Trương Viễn Chí, cậu ta cho anh xem ảnh của em, nói em là khoa khôi của khoa tiếng Anh hả?”
Chu Dĩ nói: “Tôi không biết.”
Nhận ra đối phương là ai, cô quay đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh là, đàn anh Lý?”
Lý Chí Thành khá ngạc nhiên: “Ôi, Trương Viễn Chí nhắc anh với em à, cậu ta khen anh thế nào vậy?”
Chu Dĩ thu hồi tầm mắt, đặt cằm lên đầu gối, tay nghịch dây giày của mình.
Cậu ta nói anh là Grandet của thế kỉ 21 vừa có tiền vừa bủn xỉn.
“Đi thôi.” Lý Chí Thành đứng dậy, vỗ vỗ quần, “Chúc mừng anh tìm thấy chìa khóa phòng kí túc, anh mời em ăn kem.”
Chu Dĩ cố ý nói: “Vậy em muốn ăn Cornetto.”
Lúc đó mỗi cây Cornetto 4-5 tệ lận, đối với cô mà nói nó là xa xỉ phẩm.
Cô thấy gương mặt của đối phương đen đi một độ, trong lòng Chu Dĩ trộm cười.
Lý Chí Thành giơ khuỷu tay lau đi mồ hôi trên trán, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, thì Cornetto.”
Thực ra Chu Dĩ không thích đồ ngọt kiểu này, liếm xong lớp kem trên đầu, còn lại ốc quế đối với cô mà nói quả thực quá ngấy.
Cô chuẩn bị ném đi, thì bị Lý Chí Thành ngăn lại, nói như ra lệnh: “Lãng phí rất đáng xấu hổ, ăn hết.”
Chu Dĩ tội nghiệp chớp mắt.
“Ăn, hết.”
Hơi nước trong mắt Chu Dĩ chưa tan hết, khóe miệng cô méo xệch, ngậm nước mắt nuốt nó xuống.
Dáng vẻ đáng thương này, có lẽ Lý Chí Thành thấy cũng mềm lòng, lấy năm đồng từ trong túi ra: “Đây, đi mua một chai sprite cho đỡ ngấy.”
Đã ăn một cây kem ốc quế của người ta, Chu Dĩ rất ngại khi cầm thêm tiền, nhưng trên người cô không còn xu nào, nhưng quả thực ngấy tới tận cổ họng rồi.
Quên đi, dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, cô rút lấy tiền, đang định đi vào siêu thị, cổ áo đằng sau bị người ta túm lại.
Lý Chí Thành kéo cô, chuyển sang một hướng khác, chỉ tiệm tạp hóa đối diện nói: “Tới nhà đó, nhà đó chỉ cần hai đồng rưỡi, còn nhà này lấy những ba đồng.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc thành khẩn, dường như đang bàn luận một vấn đề chuyên nghiệp nào đó, ví dụ như thị trường cổ phiếu hôm nay tăng hay giảm.
Chu Dĩ phụt cười một tiếng, nước mũi chảy dài ra ngoài.
Quả nhiên là Garndet vừa có tiền vừa bủn xỉn.
Có lẽ khóc lóc lung tung một trận, giờ Chu Dĩ nở nụ cười trở nên vô cùng quái dị.
Cô như bị điểm vào huyệt cười, ôm bụng ha ha cười lớn.
Đầu tiên Lý Chí Thành bị cô cười tới nỗi trở tay không kịp nổi hết da gà lên, dần dần, anh bị virus vui vẻ của cô lây nhiễm, cũng thấp giọng cười theo.
“Con mẹ nó, cười cái rắm ấy.” Lý Chí Thành vừa mắng, vừa chống tay bên eo hi ha không ngừng.
Chu Dĩ thở dốc lấy hơi, lại bắt đầu một trận cười mới.
Hiệu ứng cầu treo nói cho mọi người biết, không phải mỗi loại nhịp tim gia tốc đều xuất phát từ khẩn trương trong tình yêu.
Vậy một khắc này, trắng sáng ít sao, gió đêm hè ẩm ướt khô nóng, tiếng ve sầu kêu không ngừng, dưới ánh đèn đường đàn muỗi bay múa quỷ dị.
Tiếng cười của người trẻ tuổi hòa vào trong làn gió, tâm trạng và nhịp tim của bọn họ đồng điệu cùng một nhịp.
Lúc ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Bọn họ biết tiếng cười tùy tiện lúc này tới từ đối phương, còn nhịp tim hỗn loạn kia thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.