Chương 5: Đồng xu thứ 5
Zoody
02/01/2023
Nói là sáu năm không gặp, nhưng thi thoảng Chu Dĩ cũng nhìn thấy ảnh cận mặt của Lý Chí Thành trên dòng thời gian.
Nhưng ngồi đối diện nhau như thế này, gần tới ngay trước mắt, cảm giác vẫn không giống nhau lắm.
Trước kia thường mặc quần thể thao áo T-shirt, giày đá bóng đắt đỏ đủ màu, nhiệt huyết thiếu niên bừng bừng cả người, hiện giờ Lý Chí Thành ngồi nơi đó, vừa tự cao tự đại vừa trầm ổn.
Có lẽ anh đã gầy hơn một chút, ngũ quan rõ ràng sắc bén hơn, cho nên cả con người trở nên lạnh lùng hơn trước kia, không còn thích cười nữa, lúc uống nước, khớp hàm dưới trở nên căng chặt mà rõ ràng hơn.
Chu Dĩ cảm giác được rõ ràng, anh quả thực đã là là người đàn ông tự lập rồi.
Thực ra cô đã từng khổ sở, vì không thể tham dự quá trình trưởng thành và thành thục của anh.
“Uống gì?” Trương Viễn Chí hỏi.
Chu Dĩ còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Lý Chí Thành nói: “Rượu, lâu ngày gặp lại sao có thể không uống rượu được.”
Trương Viễn Chí không thèm để ý anh, tầm mắt lướt qua Lý Chí Thành hỏi Chu Dĩ: “Uống gì?”
Chu Dĩ nói: “Vậy uống rượu đi.”
Trong thời gian đợi món ăn được mang lên, Trương Viễn Chí và Lý Chí Thành tiếp tục cuộc nói chuyện vừa bị gián đoạn.
Chu Dĩ ngồi một bên yên lặng nghe, không chen lời, nhưng lúc bọn họ cười cũng sẽ cười theo.
Trong phòng đang mở điều hòa, ban nãy cô bị ngấm chút nước mưa, hôm nay lại mặc áo thun ngắn tay và chân váy tới đầu gối, gió lạnh thổi qua, da gà trên cánh tay dựng ngược lên, Chu Dĩ nhăn mũi lại hắt xì một cái.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông hơi ngừng lại, Trương Viễn Chí bảo nhân viên điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
Lý Chí Thành chẳng nghiêng đầu lấy một cái, rút áo khoác trên ghế đưa cho Chu Dĩ.
Động tác đó không được lịch sự cho lắm, nhưng lại mang theo quen thuộc và tự nhiên khó nói thành lời.
Chu Dĩ ngoan ngoãn khoác lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ở trên mạng cô có thể buông thả bản thân nhe nanh múa vuốt, nhưng trong hiện thực thật sự đụng tới, trước mặt Lý Chí Thành cô vẫn là một con gà rù, hèn muốn chết.
“Về từ lúc nào?” trọng điệu của Lý Chí Thành lạnh nhạt.
Chu Dĩ phản ứng hai giây mới ý thức được anh đang hỏi mình: “Mùng sáu về tới.”
“À.”
Anh lại quay sang nói chuyện với Trương Viễn Chí.
Chu Dĩ âm thầm thở phào một hơi.
Đồ ăn đã lên, rượu được rót đầy, tuy trên bàn ngoài dự tính nhiều thêm một Lý Chí Thành, nhưng những gì nên nói Chu Dĩ vẫn sẽ nói.
Cô đứng dậy, nâng ly mời Trương Viễn Chí: “Cảm ơn cậu giúp đỡ tôi nhiều như vậy, thực sự làm phiền cậu quá.”
Trương Viễn Chí vội vàng đứng dậy, nói: “Không phiền, không phiền, tôi cũng chỉ giúp trường học chiêu nạp hiền tài thôi.”
Hai người chạm ly, lúc Trương Viễn Chí ngồi xuống rũ mắt nhìn Lý Chí Thành một cái, đối phương tùy ý ngồi ở đó, dáng vẻ việc chẳng liên quan tới mình.
Cậu ta thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên đổi chủ đề: “Chu Dĩ, cậu cũng mời đàn anh của chúng ta đi, thực ra cuộc phỏng vấn của cậu anh ấy cũng giúp đỡ.”
Chu Dĩ nhìn sang Lý Chí Thành, hoi: “Thật sao?”
Nhưng Lý Chí thành không thừa nhận: “Anh nào giúp được gì chứ, cậu ta nói bậy.”
Chu Dĩ gật đầu: “À.”
Đồ ăn Giang Nam thiên về ngọt, vừa đúng hợp với khẩu vị của Lý Chí Thành, nhưng anh rất ít đụng đũa, Chu Dĩ nhớ trước kia anh rất thích ăn, bốn lạng cơm trong căng tin của trường anh còn lấy bớt một lạng từ khay của cô.
Chu Dĩ đặc biệt chuyển sườn xào chua ngọt tới trước mặt Lý Chí Thành, nhưng thấy anh chẳng nhìn lấy một cái, khẽ hớp một ngụm rượu
Cô nhớ dạ dày của anh không tốt, lẽ nào thực sự muốn làm CEO, dạ dày bị hỏng trước?
“Đàn anh.”
Lý Chí Thành ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô.
Chu Dĩ ân cần nói: “Anh đừng chỉ uống rượu, ăn thức ăn đi.”
Nghe thấy câu ấy Trương Viễn Chí phụt cười: “Chu Dĩ cậu đừng lo cho anh ấy, chiều nay anh ấy đói đã ăn một bát vằn thắn rồi mới đến đây đấy.”
Lý Chí Thành lườm cậu ta một cái: “Cậu không ăn?”
“Đại ca, em chỉ ăn 6 cái, anh ăn tận 16 cái.”
Chu Dĩ: “…..”
Thùng cơm mau cút đi, lãng phí tình cảm của bà đây.
Chu Dĩ chuyển sườn xào về phía mình, nhét một miếng to vào miệng.
Ba người cũng được coi là đồng môn, trong bữa ăn không tránh được nhắc tới thời gian học đại học, nói tới thời gian gấp rút sống chết thi tiếng Anh cấp sáu, Lý Chí Thành và bạn cùng phòng thi hai lần không qua, lần thi cuối cùng vào năm bốn mới qua được.
Trương Viễn Chí nói chuyện này thực sự phải cảm ơn Chu Dĩ.
Chu Dĩ không hiểu: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Trương Viễn Chí chỉ lo cười, đẩy bả vai Lý Chí Thành hỏi: “Anh chưa nói với cậu ấy à?”
Có lẽ là nhớ về chuyện đã từng, trong mắt Lý Chí Thành cũng mang theo ý cười: “Chuyện mất mặt, nhắc tới làm gì.”
Chu Dĩ nghe như lọt vào trong sương mù: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Trương Viễn Chí ôm bụng cười một trận, mới bình tĩnh lại nói cho cô biết: “Chuyện là đàn anh Chí Thành dán ảnh của cậu lên tủ quần áo, Tưởng Thắng biết cậu là học bá khoa tiếng anh, hồi ấy ngày nào cũng quỳ lạy cậu, vô cùng đầy đủ, bày đồ ăn hoa quả, còn lấy ba cọng Pocky dâng thay hương đấy.”
*Pocky: sô cô la que.
Chu Dĩ cảm thấy có một luồng gió lạnh từ bóng tối thổi tới sau lưng, nhếch khóe môi lên cười lạnh hai tiếng: “Tôi lại có vinh hạnh bậc này cơ à.”
Trương Viễn Chí tiếp tục nói: “Tôi nhớ có một lần Tưởng Thắng muốn đưa tay sờ, nói muốn dính chút tiên khí, bị anh Chí Thành của chúng ta đạp một phát bay sang phòng cách vách luôn.”
Lý Chí Thành phẫn nộ nói: “Con mẹ cậu, nói mấy cái này làm gì.”
Thấy vành tai người đàn ông đỏ ứng lên, Chu Dĩ mím môi, cúi đầu cười cười.
Một bát súp cá bạc được bưng lên, Trương Viễn Chí đang định lấy muôi múc, đột nhiên nhớ tới gì đó, buông bát xuống nói: “Ấy, đúng lúc có hai người ở đấy, tôi muốn chứng thực một chuyện.”
Lý Chí Thành gắp một đũa tôm: “Nói”
Chu Dĩ lờ mờ có dự cảm không lành.
“Kì nghỉ Quốc Khánh hồi năm hai.” Trương Viễn Chí nói ra một khoảng thời gian chuẩn xác, quay đầu hỏi Chu Dĩ: “Có buổi sáng một hôm tôi dậy đi vệ sinh, nhìn thấy người ở bên bể nước có phải cậu không, mặc chiếc áo khoác thể thao màu xám của anh Thành ấy.”
Khoảnh khắc đó, Chu Dĩ rất muốn bắn chết Lý Chí Thành sau đó tự sát.
“Không phải, cậu mộng du.”
“Đúng, là tôi.”
Hai giọng nói cùng vang chồng lên nhau, Chu Dĩ và Lý Chí Thành nhìn nhau một cái, đồng thời dúng ánh mắt chất vấn nhìn đối phương.
____Mẹ kiếp anh nói lung tung cái gì?
____Mẹ kiếp em thừa nhận cái gì?
“À.” Trương Viễn Chí kéo dài âm cuối lên, gật đầu khoa trương, “Hiểu rồi.”
Lý Chí Thành cau mày nói: “Em là đồ ngốc hả? Ở trong ký túc xá nam là chuyện vinh quang gì hả?”
Chu Dĩ bị mắng nóng cả mặt, hỏi ngược lại anh: “Đó chẳng phải anh đưa em vào sao? Anh mới là đồ ngốc.”
Lý Chí Thành lườm cô: “Là em khóc nức nở trong điện thoại nói không có nơi nào để đi.”
Chu Dĩ hừ một tiếng nghiêng mặt đi.
Trương Viễn Chí một bên nghe hai người đấu võ mồm, một bên vui vẻ gắp đồ ăn, chen miệng hỏi: “Vậy những người khác trong ký túc đâu, đều không ở hả?”
Lý Chí Thành nghĩ chuyện này nhất định phải nói rõ: “Không ở. Vân Hiện về nhà, hai người khác đi Dung thành chơi rồi.”
*Dung thành: thành phố Thành Đô (Tứ Xuyên)
“À, vậy hai người không làm gì trong kí túc xá chứ?”
Trương Viễn Chí chỉ vô tâm hỏi một câu, vốn định trêu ghẹo một chút, cậu ta nghĩ có thế nào cũng đến nỗi làm cái kia trong kí túc…..
Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Trương Viễn Trí ngẩng đầu lên, thấy hai người cùng nhau đỏ mặt, ánh mắt không tự nhiên dáo dác xung quanh, giống hệt như bị bắt gian tại giường.
Trương Viễn Trí há miệng “Mẹ kiếp” một tiếng: “Hai người có thấy thất đức hay không?”
Thực ra chuyện này cũng không đến mức như Trương Viễn Chí nghĩ, vẫn rất thuần khiết, là loại không mang theo sắc màu.
Lúc đó Chu Dĩ xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, đêm khuya bực bội chạy ra ngoài, ấm ức gọi điện thoại cho Lý Chí Thành.
Khi Lý Chí Thành tìm thấy cô, trên người cô vẫn đang mặc đồ ngủ, ngồi dưới ánh đèn đường co người thành một đống.
Nhìn thấy anh tới rồi, Chu Dĩ méo miệng nhăn mặt, lại bắt đầu rơi nước mắt.
Lý Chí Thành chỉ có thể đưa cô về kí túc xá, trong kì nghỉ quản lý lỏng lẻo, đúng dịp những người khác đều không có trong phòng.
Vừa lau nước mắt vừa đút đồ ăn vặt, khó khăn lắm mới ngừng khóc, Lý Chí Thành hỏi Chu Dĩ: “Đưa em về có được không?”
Chu Dĩ nghe thấy lời này lập tức túm chặt lất vạt áo của Lý Chí Thành, hai mắt mông lung ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em không muốn về.”
Đầu mũi đã đỏ ửng lên, trái tim của Lý Chí Thành bị nước mắt của cô thấm ướt nhăn nhúm lại, chỉ có thể thuận theo cô.
“Không về thì không về.” Anh ôm người vào trong lòng, ôm lấy, hôn lấy, dỗ dành lấy.
Hồi ấy hai người trong sáng thuần khiết vô cùng, Lý Chí Thành để cô ngủ trên giường mình, bản thân anh thì ngủ trên giường của Vân Hiện.
Giằng co cả buổi tối, tâm trạng Chu Dĩ đã khôi phục lại, nhưng lại mất ngủ.
Trong căn phòng tối đen như mực, cô nghe thấy tiếng xoay người của Lý Chí Thành ở giường đối diện.
“Đàn anh, anh vẫn chưa ngủ à?”
Lý Chí Thành mở mắt ra: “Chưa.”
Chu Dĩ nói: “Em hơi lạ giường.”
“Anh cũng thế.”
Chu Dĩ đề nghị nói: “Vậy hai chúng ta đổi chỗ được không, anh ngủ giường anh.”
Đương nhiên Lý Chí Thành sẽ không đồng ý, không thể nào để bạn gái mình ngủ giường của người khác được: “Không cần, em ngủ đi.”
Có lẽ đêm khuya quá tĩnh mịch, bọn học có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau rất rõ ràng, mang theo độ ấm, dường như có chút gấp gáp.
Chu Dĩ nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Vậy…., anh muốn qua đây không?”
Nói xong lập tức vùi đầu vào trong chăn, Bắc Kinh tháng mười đã vào thu, nhưng cả người Chu Dĩ chảy mồ hôi ròng ròng.
Khi nghe thấy tiếng lộc cộc giường bên kia vang lên, Chu Dĩ dịch người vào trong, để trống nửa giường.
Lý Chí Thành nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, giường đơn trong ký túc vừa vừa hẹp vừa chật chội, cơ thể của bọn họ gần như dính sát vào nhau.
Tấm chăn che kín mặt bị người ta kéo ra, Chu Dĩ vội hít thở không khí sau đó cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lý Chí Thành.
“Gọi anh qua đây, mà tự xấu hổ thành thế này à.”
Gương mặt Chu Dĩ đã đỏ bừng từ sớm, khắp người nóng rực, nhưng vẫn muốn nhào vào trong lòng anh. “Hôm nay em thực sự rất ấm ức.” Dường như Chu Dĩ đã ỷ lại vào vòng ôm của anh, không hề cố kị mà phơi bày ra mặt yếu đuối của mình.
Lý Chí Thành khẽ hôn lên mái tóc của cô: “Anh biết, không khóc nữa nhé.”
CHu Dĩ sụt sịt mũi, sau khi khóc xong giọng nói của cô hơi khàn, mang theo sự mềm mại mà bình thường không hề có: “May mà có anh đó.”
“Lúc em đang đợi anh tới thì nghĩ rằng, may mà, may mà em còn có anh, nếu không em thực sự đáng thương vô cùng.”
Nói rồi nói rồi Chu Dĩ lại muốn khóc, Lý Chí Thành an ủi dỗ dành cô không biết mệt mỏi.
Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn, chắc chắn sẽ không ngủ ngon, nhưng Chu Dĩ cảm nhận được cảm giác thuộc về mà cô chưa từng có, một giấc ngủ này yên tâm hơn bất kì giấc ngủ nào từ sau khi cô tới Bắc Kinh.
Lúc đó vì chuyện gì lại xảy ra mâu thuẫn nhỉ?
Chu Dĩ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc.
Hình như là bạn cùng phòng tự tiện lấy sổ ghi chép của cô không trả, Chu Dĩ điên cuồng lục tung lên cô ta mới ôi chao một tiếng: “Xin lỗi, hình như tớ quên chưa trả lại cho cậu.”
Tại sao chưa có sự đồng ý của mà lại đụng vào đồ của cô, tại sao trong khi cô tìm hơn nửa tiếng đồng hồ mới thong thả nhớ đến.
Khi đó Chu Dĩ mới mười chín tuổi, nhẫn nại bị người ta điên cuồng chà đạp, nhưng cô chỉ biết tông cửa chạy ra ngoài, dùng âm thanh đập cửa vang dội bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
Trước khi gọi điện cho Lý Chí Thành, cô chỉ đơn giản tức giận mà thôi. Nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của anh, nghe thấy anh hỏi “Sao vậy em?”, phút chốc hốc mũi Chu Dĩ cay cay, òa lên khóc.
Buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng bọn họ chỉ ôm nhau ngủ một giấc, không làm ra chuyện gì.
Dưới sự lên án mạnh mẽ của Trương Viễn Chí nói bọn họ thất đức, thực ra Chu Dĩ rất muốn phản bác, nhưng trình độ văn hóa của cô sau khi ra nước ngoài nhiều năm đã tụt lùi, chỉ có thể nhìn Lý Chí Thành cầu xin trợ giúp, nhưng phát hiện vẻ mặt đối phương đang vô cùng phức tạp, giống như chiếc thìa lớn trên bảng pha màu ba phần lúng túng, ba phần quẫn bách, ba phần phẫn nộ, còn có chút xấu hổ e lệ không hiểu nổi…..
Cô thấy vô cùng ngượng ngùng, cảm thấy bản thân mình trước kia đúng là biết ra vẻ.
Vậy còn Lý Chí Thành thì sao, anh đỏ mặt cái rắm à!
Tác giả có lời: To gan muốn hỏi Lý Chí Thành ôm em yêu ngủ một đêm có cảm giác gì.
Nhưng ngồi đối diện nhau như thế này, gần tới ngay trước mắt, cảm giác vẫn không giống nhau lắm.
Trước kia thường mặc quần thể thao áo T-shirt, giày đá bóng đắt đỏ đủ màu, nhiệt huyết thiếu niên bừng bừng cả người, hiện giờ Lý Chí Thành ngồi nơi đó, vừa tự cao tự đại vừa trầm ổn.
Có lẽ anh đã gầy hơn một chút, ngũ quan rõ ràng sắc bén hơn, cho nên cả con người trở nên lạnh lùng hơn trước kia, không còn thích cười nữa, lúc uống nước, khớp hàm dưới trở nên căng chặt mà rõ ràng hơn.
Chu Dĩ cảm giác được rõ ràng, anh quả thực đã là là người đàn ông tự lập rồi.
Thực ra cô đã từng khổ sở, vì không thể tham dự quá trình trưởng thành và thành thục của anh.
“Uống gì?” Trương Viễn Chí hỏi.
Chu Dĩ còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Lý Chí Thành nói: “Rượu, lâu ngày gặp lại sao có thể không uống rượu được.”
Trương Viễn Chí không thèm để ý anh, tầm mắt lướt qua Lý Chí Thành hỏi Chu Dĩ: “Uống gì?”
Chu Dĩ nói: “Vậy uống rượu đi.”
Trong thời gian đợi món ăn được mang lên, Trương Viễn Chí và Lý Chí Thành tiếp tục cuộc nói chuyện vừa bị gián đoạn.
Chu Dĩ ngồi một bên yên lặng nghe, không chen lời, nhưng lúc bọn họ cười cũng sẽ cười theo.
Trong phòng đang mở điều hòa, ban nãy cô bị ngấm chút nước mưa, hôm nay lại mặc áo thun ngắn tay và chân váy tới đầu gối, gió lạnh thổi qua, da gà trên cánh tay dựng ngược lên, Chu Dĩ nhăn mũi lại hắt xì một cái.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông hơi ngừng lại, Trương Viễn Chí bảo nhân viên điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
Lý Chí Thành chẳng nghiêng đầu lấy một cái, rút áo khoác trên ghế đưa cho Chu Dĩ.
Động tác đó không được lịch sự cho lắm, nhưng lại mang theo quen thuộc và tự nhiên khó nói thành lời.
Chu Dĩ ngoan ngoãn khoác lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ở trên mạng cô có thể buông thả bản thân nhe nanh múa vuốt, nhưng trong hiện thực thật sự đụng tới, trước mặt Lý Chí Thành cô vẫn là một con gà rù, hèn muốn chết.
“Về từ lúc nào?” trọng điệu của Lý Chí Thành lạnh nhạt.
Chu Dĩ phản ứng hai giây mới ý thức được anh đang hỏi mình: “Mùng sáu về tới.”
“À.”
Anh lại quay sang nói chuyện với Trương Viễn Chí.
Chu Dĩ âm thầm thở phào một hơi.
Đồ ăn đã lên, rượu được rót đầy, tuy trên bàn ngoài dự tính nhiều thêm một Lý Chí Thành, nhưng những gì nên nói Chu Dĩ vẫn sẽ nói.
Cô đứng dậy, nâng ly mời Trương Viễn Chí: “Cảm ơn cậu giúp đỡ tôi nhiều như vậy, thực sự làm phiền cậu quá.”
Trương Viễn Chí vội vàng đứng dậy, nói: “Không phiền, không phiền, tôi cũng chỉ giúp trường học chiêu nạp hiền tài thôi.”
Hai người chạm ly, lúc Trương Viễn Chí ngồi xuống rũ mắt nhìn Lý Chí Thành một cái, đối phương tùy ý ngồi ở đó, dáng vẻ việc chẳng liên quan tới mình.
Cậu ta thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên đổi chủ đề: “Chu Dĩ, cậu cũng mời đàn anh của chúng ta đi, thực ra cuộc phỏng vấn của cậu anh ấy cũng giúp đỡ.”
Chu Dĩ nhìn sang Lý Chí Thành, hoi: “Thật sao?”
Nhưng Lý Chí thành không thừa nhận: “Anh nào giúp được gì chứ, cậu ta nói bậy.”
Chu Dĩ gật đầu: “À.”
Đồ ăn Giang Nam thiên về ngọt, vừa đúng hợp với khẩu vị của Lý Chí Thành, nhưng anh rất ít đụng đũa, Chu Dĩ nhớ trước kia anh rất thích ăn, bốn lạng cơm trong căng tin của trường anh còn lấy bớt một lạng từ khay của cô.
Chu Dĩ đặc biệt chuyển sườn xào chua ngọt tới trước mặt Lý Chí Thành, nhưng thấy anh chẳng nhìn lấy một cái, khẽ hớp một ngụm rượu
Cô nhớ dạ dày của anh không tốt, lẽ nào thực sự muốn làm CEO, dạ dày bị hỏng trước?
“Đàn anh.”
Lý Chí Thành ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô.
Chu Dĩ ân cần nói: “Anh đừng chỉ uống rượu, ăn thức ăn đi.”
Nghe thấy câu ấy Trương Viễn Chí phụt cười: “Chu Dĩ cậu đừng lo cho anh ấy, chiều nay anh ấy đói đã ăn một bát vằn thắn rồi mới đến đây đấy.”
Lý Chí Thành lườm cậu ta một cái: “Cậu không ăn?”
“Đại ca, em chỉ ăn 6 cái, anh ăn tận 16 cái.”
Chu Dĩ: “…..”
Thùng cơm mau cút đi, lãng phí tình cảm của bà đây.
Chu Dĩ chuyển sườn xào về phía mình, nhét một miếng to vào miệng.
Ba người cũng được coi là đồng môn, trong bữa ăn không tránh được nhắc tới thời gian học đại học, nói tới thời gian gấp rút sống chết thi tiếng Anh cấp sáu, Lý Chí Thành và bạn cùng phòng thi hai lần không qua, lần thi cuối cùng vào năm bốn mới qua được.
Trương Viễn Chí nói chuyện này thực sự phải cảm ơn Chu Dĩ.
Chu Dĩ không hiểu: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Trương Viễn Chí chỉ lo cười, đẩy bả vai Lý Chí Thành hỏi: “Anh chưa nói với cậu ấy à?”
Có lẽ là nhớ về chuyện đã từng, trong mắt Lý Chí Thành cũng mang theo ý cười: “Chuyện mất mặt, nhắc tới làm gì.”
Chu Dĩ nghe như lọt vào trong sương mù: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Trương Viễn Chí ôm bụng cười một trận, mới bình tĩnh lại nói cho cô biết: “Chuyện là đàn anh Chí Thành dán ảnh của cậu lên tủ quần áo, Tưởng Thắng biết cậu là học bá khoa tiếng anh, hồi ấy ngày nào cũng quỳ lạy cậu, vô cùng đầy đủ, bày đồ ăn hoa quả, còn lấy ba cọng Pocky dâng thay hương đấy.”
*Pocky: sô cô la que.
Chu Dĩ cảm thấy có một luồng gió lạnh từ bóng tối thổi tới sau lưng, nhếch khóe môi lên cười lạnh hai tiếng: “Tôi lại có vinh hạnh bậc này cơ à.”
Trương Viễn Chí tiếp tục nói: “Tôi nhớ có một lần Tưởng Thắng muốn đưa tay sờ, nói muốn dính chút tiên khí, bị anh Chí Thành của chúng ta đạp một phát bay sang phòng cách vách luôn.”
Lý Chí Thành phẫn nộ nói: “Con mẹ cậu, nói mấy cái này làm gì.”
Thấy vành tai người đàn ông đỏ ứng lên, Chu Dĩ mím môi, cúi đầu cười cười.
Một bát súp cá bạc được bưng lên, Trương Viễn Chí đang định lấy muôi múc, đột nhiên nhớ tới gì đó, buông bát xuống nói: “Ấy, đúng lúc có hai người ở đấy, tôi muốn chứng thực một chuyện.”
Lý Chí Thành gắp một đũa tôm: “Nói”
Chu Dĩ lờ mờ có dự cảm không lành.
“Kì nghỉ Quốc Khánh hồi năm hai.” Trương Viễn Chí nói ra một khoảng thời gian chuẩn xác, quay đầu hỏi Chu Dĩ: “Có buổi sáng một hôm tôi dậy đi vệ sinh, nhìn thấy người ở bên bể nước có phải cậu không, mặc chiếc áo khoác thể thao màu xám của anh Thành ấy.”
Khoảnh khắc đó, Chu Dĩ rất muốn bắn chết Lý Chí Thành sau đó tự sát.
“Không phải, cậu mộng du.”
“Đúng, là tôi.”
Hai giọng nói cùng vang chồng lên nhau, Chu Dĩ và Lý Chí Thành nhìn nhau một cái, đồng thời dúng ánh mắt chất vấn nhìn đối phương.
____Mẹ kiếp anh nói lung tung cái gì?
____Mẹ kiếp em thừa nhận cái gì?
“À.” Trương Viễn Chí kéo dài âm cuối lên, gật đầu khoa trương, “Hiểu rồi.”
Lý Chí Thành cau mày nói: “Em là đồ ngốc hả? Ở trong ký túc xá nam là chuyện vinh quang gì hả?”
Chu Dĩ bị mắng nóng cả mặt, hỏi ngược lại anh: “Đó chẳng phải anh đưa em vào sao? Anh mới là đồ ngốc.”
Lý Chí Thành lườm cô: “Là em khóc nức nở trong điện thoại nói không có nơi nào để đi.”
Chu Dĩ hừ một tiếng nghiêng mặt đi.
Trương Viễn Chí một bên nghe hai người đấu võ mồm, một bên vui vẻ gắp đồ ăn, chen miệng hỏi: “Vậy những người khác trong ký túc đâu, đều không ở hả?”
Lý Chí Thành nghĩ chuyện này nhất định phải nói rõ: “Không ở. Vân Hiện về nhà, hai người khác đi Dung thành chơi rồi.”
*Dung thành: thành phố Thành Đô (Tứ Xuyên)
“À, vậy hai người không làm gì trong kí túc xá chứ?”
Trương Viễn Chí chỉ vô tâm hỏi một câu, vốn định trêu ghẹo một chút, cậu ta nghĩ có thế nào cũng đến nỗi làm cái kia trong kí túc…..
Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Trương Viễn Trí ngẩng đầu lên, thấy hai người cùng nhau đỏ mặt, ánh mắt không tự nhiên dáo dác xung quanh, giống hệt như bị bắt gian tại giường.
Trương Viễn Trí há miệng “Mẹ kiếp” một tiếng: “Hai người có thấy thất đức hay không?”
Thực ra chuyện này cũng không đến mức như Trương Viễn Chí nghĩ, vẫn rất thuần khiết, là loại không mang theo sắc màu.
Lúc đó Chu Dĩ xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, đêm khuya bực bội chạy ra ngoài, ấm ức gọi điện thoại cho Lý Chí Thành.
Khi Lý Chí Thành tìm thấy cô, trên người cô vẫn đang mặc đồ ngủ, ngồi dưới ánh đèn đường co người thành một đống.
Nhìn thấy anh tới rồi, Chu Dĩ méo miệng nhăn mặt, lại bắt đầu rơi nước mắt.
Lý Chí Thành chỉ có thể đưa cô về kí túc xá, trong kì nghỉ quản lý lỏng lẻo, đúng dịp những người khác đều không có trong phòng.
Vừa lau nước mắt vừa đút đồ ăn vặt, khó khăn lắm mới ngừng khóc, Lý Chí Thành hỏi Chu Dĩ: “Đưa em về có được không?”
Chu Dĩ nghe thấy lời này lập tức túm chặt lất vạt áo của Lý Chí Thành, hai mắt mông lung ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em không muốn về.”
Đầu mũi đã đỏ ửng lên, trái tim của Lý Chí Thành bị nước mắt của cô thấm ướt nhăn nhúm lại, chỉ có thể thuận theo cô.
“Không về thì không về.” Anh ôm người vào trong lòng, ôm lấy, hôn lấy, dỗ dành lấy.
Hồi ấy hai người trong sáng thuần khiết vô cùng, Lý Chí Thành để cô ngủ trên giường mình, bản thân anh thì ngủ trên giường của Vân Hiện.
Giằng co cả buổi tối, tâm trạng Chu Dĩ đã khôi phục lại, nhưng lại mất ngủ.
Trong căn phòng tối đen như mực, cô nghe thấy tiếng xoay người của Lý Chí Thành ở giường đối diện.
“Đàn anh, anh vẫn chưa ngủ à?”
Lý Chí Thành mở mắt ra: “Chưa.”
Chu Dĩ nói: “Em hơi lạ giường.”
“Anh cũng thế.”
Chu Dĩ đề nghị nói: “Vậy hai chúng ta đổi chỗ được không, anh ngủ giường anh.”
Đương nhiên Lý Chí Thành sẽ không đồng ý, không thể nào để bạn gái mình ngủ giường của người khác được: “Không cần, em ngủ đi.”
Có lẽ đêm khuya quá tĩnh mịch, bọn học có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau rất rõ ràng, mang theo độ ấm, dường như có chút gấp gáp.
Chu Dĩ nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Vậy…., anh muốn qua đây không?”
Nói xong lập tức vùi đầu vào trong chăn, Bắc Kinh tháng mười đã vào thu, nhưng cả người Chu Dĩ chảy mồ hôi ròng ròng.
Khi nghe thấy tiếng lộc cộc giường bên kia vang lên, Chu Dĩ dịch người vào trong, để trống nửa giường.
Lý Chí Thành nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, giường đơn trong ký túc vừa vừa hẹp vừa chật chội, cơ thể của bọn họ gần như dính sát vào nhau.
Tấm chăn che kín mặt bị người ta kéo ra, Chu Dĩ vội hít thở không khí sau đó cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lý Chí Thành.
“Gọi anh qua đây, mà tự xấu hổ thành thế này à.”
Gương mặt Chu Dĩ đã đỏ bừng từ sớm, khắp người nóng rực, nhưng vẫn muốn nhào vào trong lòng anh. “Hôm nay em thực sự rất ấm ức.” Dường như Chu Dĩ đã ỷ lại vào vòng ôm của anh, không hề cố kị mà phơi bày ra mặt yếu đuối của mình.
Lý Chí Thành khẽ hôn lên mái tóc của cô: “Anh biết, không khóc nữa nhé.”
CHu Dĩ sụt sịt mũi, sau khi khóc xong giọng nói của cô hơi khàn, mang theo sự mềm mại mà bình thường không hề có: “May mà có anh đó.”
“Lúc em đang đợi anh tới thì nghĩ rằng, may mà, may mà em còn có anh, nếu không em thực sự đáng thương vô cùng.”
Nói rồi nói rồi Chu Dĩ lại muốn khóc, Lý Chí Thành an ủi dỗ dành cô không biết mệt mỏi.
Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn, chắc chắn sẽ không ngủ ngon, nhưng Chu Dĩ cảm nhận được cảm giác thuộc về mà cô chưa từng có, một giấc ngủ này yên tâm hơn bất kì giấc ngủ nào từ sau khi cô tới Bắc Kinh.
Lúc đó vì chuyện gì lại xảy ra mâu thuẫn nhỉ?
Chu Dĩ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc.
Hình như là bạn cùng phòng tự tiện lấy sổ ghi chép của cô không trả, Chu Dĩ điên cuồng lục tung lên cô ta mới ôi chao một tiếng: “Xin lỗi, hình như tớ quên chưa trả lại cho cậu.”
Tại sao chưa có sự đồng ý của mà lại đụng vào đồ của cô, tại sao trong khi cô tìm hơn nửa tiếng đồng hồ mới thong thả nhớ đến.
Khi đó Chu Dĩ mới mười chín tuổi, nhẫn nại bị người ta điên cuồng chà đạp, nhưng cô chỉ biết tông cửa chạy ra ngoài, dùng âm thanh đập cửa vang dội bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
Trước khi gọi điện cho Lý Chí Thành, cô chỉ đơn giản tức giận mà thôi. Nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của anh, nghe thấy anh hỏi “Sao vậy em?”, phút chốc hốc mũi Chu Dĩ cay cay, òa lên khóc.
Buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng bọn họ chỉ ôm nhau ngủ một giấc, không làm ra chuyện gì.
Dưới sự lên án mạnh mẽ của Trương Viễn Chí nói bọn họ thất đức, thực ra Chu Dĩ rất muốn phản bác, nhưng trình độ văn hóa của cô sau khi ra nước ngoài nhiều năm đã tụt lùi, chỉ có thể nhìn Lý Chí Thành cầu xin trợ giúp, nhưng phát hiện vẻ mặt đối phương đang vô cùng phức tạp, giống như chiếc thìa lớn trên bảng pha màu ba phần lúng túng, ba phần quẫn bách, ba phần phẫn nộ, còn có chút xấu hổ e lệ không hiểu nổi…..
Cô thấy vô cùng ngượng ngùng, cảm thấy bản thân mình trước kia đúng là biết ra vẻ.
Vậy còn Lý Chí Thành thì sao, anh đỏ mặt cái rắm à!
Tác giả có lời: To gan muốn hỏi Lý Chí Thành ôm em yêu ngủ một đêm có cảm giác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.