Chương 107: Chương 107: Tạo hóa trêu ngươi
Hoà Tảo
30/09/2018
Tạo hóa trêu ngươi
Edit: Yunchan
***
Nanh rắn lục, kim ong mật, hai thứ này có đáng là gì, độc nhất chính là Nghiêm Tử Ngọc!
Giếng nước sâu hút, trên vách giếng mọc đầy rêu, trơn trượt rất khó leo, chưa kể hiện tại đã lập đông, ban đêm lạnh tê người, nước giếng càng rét buốt tới thấu xương. Thành ra sau khi Hàn Ngâm vượt qua bao gian nan hiểm trở, trăm đắng ngàn cay leo được tới mép giếng, trong lòng đã oán hận ngút trời, hận tới nỗi muốn cắn nát răng.
Có lầm hay không hả!
Có người bình thường nào lập lối ra Truyền Tống trận ở dưới giếng sâu không hả! Còn nữa còn nữa, cô đã biết trước con Thổ Linh trư chết bằm kia không phải là đồ heo biết thương chủ, nhưng không ngờ nó lại đổ đốn tới nông nỗi này, rõ ràng dò đường biết lối ra có chuyện, lại còn dám nói khỏe như không, để cho cô nhảy xuống hố mà không hề phòng bị tý nào!
Đáng giận, tuyệt đối không thể tha thứ!
Trong mắt Hàn Ngâm như bốc lên ngọn lửa hừng hực, định bụng bò ra ngoài giếng tìm con heo kia tính nợ lừa chủ trước, nào ngờ lại nghe một tiếng bịch vang lên, vừa nhìn qua, thấy bên cạnh giếng là một ông lão mặt mày xám ngoét miệng sùi bọt mép, hình như đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Hơn nửa đêm sao lại có một ông lão nằm co quắp bên cạnh giếng thế này, đừng nói gặp phải quỷ rồi nhé?
Hàn Ngâm hồn nhiên chưa phát hiện ra mình chính là nữ quỷ hù cho ông lão ngất xỉu, còn lo tức giận chửi bới: "Ông trời khốn kiếp, sao chuyện xui nào cũng đổ hết lên đầu ta thế hả!"
May mà bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng không người, nếu không để ai bắt gặp cảnh tượng này, còn tưởng là cô làm gì ông lão, rồi trói cô lên quan.
Nhiều năm qua đã bồi dưỡng cho Hàn Ngâm thói quen xua cát tránh hung, nó xúi cô phải bò ra khỏi giếng rồi chạy cho nhanh. Nhưng đi được mấy bước cô lại thấy không ổn, nương theo ánh trăng nhìn xuống bộ bạch y dính đầy rêu trơn trên người mình, rồi ngoái đầu nhìn ông lão kia, cô đành phải chạy vòng trở lại, bóp mở hàm, bỏ vào miệng ông lão Ngọc Lộ đan và Bảo Tâm hoàn.
Luyện đan trong môn phái tu tiên đều dùng linh hoa linh thảo hơn trăm năm, mặc dù không phải tiên đan, nhưng trong mắt kẻ phàm tục cũng có thể sánh với tiên đan, cho nên Hàn Ngâm có hơi đau lòng. Cô nghĩ ngợi thêm một hồi, rồi giật giật khóe miệng, lấy trong túi Càn Khôn ra một nắm bạc vụn, nhét vào lòng ông lão.
Chậc, tặng bạc, loại chuyện này trước đây dù có nghĩ tới nát óc cô cũng không nghĩ tới, nhưng bây giờ lại ngại không đủ chỗ để, lấy ra tặng cho người ta như không.
Hàn Ngâm khẽ thở dài một hơi, rồi đứng dậy muốn đi.
"Giúp... giúp với..." Đúng lúc này trong giếng lại vọng lên tiếng khóc hu hu.
Hàn Ngâm sửng sốt, đến đây mới nhớ ra hình như ban nãy leo giếng dưới chân có lót thứ gì đó, không thì cái giếng sâu thế này, chỉ với sức một mình cô thì đâu bò lên dễ dàng như vậy.
Cô bước tới cạnh giếng, nhìn xuống.
Quả nhiên Hải Trãi còn đang ở bên trong, chẳng biết con linh thú này nên gọi là thú trẻ em hay là thú bất tử nữa, cả thân thể đều bị ngâm dưới mực nước đen ngòm, chỉ có mỗi cái đầu một sừng là ngước lên thật cao, cặp mắt nhìn cô rưng rưng.
Hàn Ngâm chịu thua: "Ngươi là linh thú mang huyết mạch hồng hoang mà không có sức leo giếng sao? Đừng giả bộ đáng thương nữa, tự bò ra nhanh lên."
"Ra không được!" Hải Trãi gầm nhẹ, vừa khóc vừa nổi quạu.
Hàn Ngâm khó hiểu: "Sao không được?"
"Ket... kẹt rồi..."
Hàn Ngâm:...
Lý do Hải Trãi không thể leo khỏi giếng thật ra rất ấu trĩ khôi hài!
Nó sợ dùng sức giãy dụa làm bể cái giếng có lẽ là có chủ này xong, lát nữa chủ cái giếng này lại mượn cớ, đòi nó phục dịch một ngàn năm để bồi thường.
Nhìn thử đi, hai tên chết giẫm Nghiêm Tử Ngọc và Mộ Thập Tam đã hù Hải Trãi ngây thơ nhà người ta thành đồ ngớ ngẩn mất rồi!
Hàn Ngâm bỗng nhiên rất thông cảm với nó, chuẩn bị giang tay ra cứu vớt, nào ngờ nó lại nghẹn ngào bật ra từ cổ họng một câu: "Nếu người làm bể cái giếng là ngươi thì không sao hết."
"Khác nhau chỗ nào?"
"Bị bắt được thì người gặp xui không phải là ta."
Chậc, cô xin rút lại câu vừa nãy, nó không phải bị hù thành ngốc, mà trời sinh đã bị ngốc rồi!
Hàn Ngâm hít ngược vào một hơi, rống vào mặt nó: "Ngươi cứ ở đó ngâm nước lạnh đi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng ra!"
Nói thì nói thế, nhưng nếu để Hải Trãi ở mãi trong giếng thì lợi cho nó quá. Cuối cùng cô vẫn xắn tay áo, nắm chặt lấy cái sừng trên đầu Hải Trải, dùng sức nhổ nó ra như nhổ củ cải.
Trong lúc bận giải cứu cho Hải Trải, thì đan dược đã phát huy công dụng, Lâm lão đầu thong thả cựa mình tỉnh lại, còn chưa kịp hồi tưởng lại chuyện gì, vừa mở mắt ra thấy cảnh này, thoắt cái lại té xỉu.
Sau đó trên con đường tối tăm khuya khoắt vang lên một loạt tiếng rì rầm ngắt quãng.
"Ngươi hù chết người, ngươi ngươi ngươi, ngươi phải bị trời phạt!"
"Câm miệng, ông ấy bị ngươi hù chết!"
"Không phải ta, ta không có."
"Chính là ngươi, vừa xấu vừa mập vừa ấu trĩ vừa ngốc vừa lải nhải luôn mồm!"
"Hu hu hu, ngươi khi dễ người."
Ngoài trấn Huyền Độ, ở vùng hoang dã.
Một tiếng heo thét chói tai như ma âm, đâm vào tai người.
"Ồn quá!" Giang Tĩnh Dạ mất kiễn nhẫn: "Hàn Ngâm, con heo nhà ngươi xảy ra chuyện gì thế hả, bảo nó câm miệng lại nhanh lên!"
Lạc Vân Khanh đang ngồi xếp bằng cũng nhíu mày, nhưng không nói gì.
"Ta cũng đâu biết làm sao?" Hàn Ngâm than thở: "Ta chỉ nhỏ nhẹ uy hiếp nó chút xíu thôi, bảo nó ba ngày không được ăn gì, vậy mà nó cứ kêu suốt một khắc liền, tới thở cũng chả thèm thở."
"Bốp —-" Một cái giầy bay vút qua, đập bốp vào đầu heo, dập tắt tạp âm chói tai này trong một nốt nhạc, thế nhưng chẳng được ích gì, tiếng tru tréo lại vang lên lần nữa.
Chủ nhân chiếc giầy vốn đang nằm ngửa trên đất nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mở hé mắt ra, liếc heo, thả ra một câu nhàn nhạt: "Hình như có hơi đói."
Một câu này còn có ích hơi bất cứ lời quát tháo nào, Thổ Linh trư lập tức như bị ai bóp cổ, tắt tiếng, ủi ủi chui vào đất, thoáng chốc đã mất dạng.
"Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng yên tĩnh." Hàn Ngâm cũng nằm lăn ra đất, buồn bực nói: "Ta rơi xuống giếng, còn các người rơi ở đâu?"
Lạc Vân Khanh đáp: "Trong cây."
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Trên trời."
"Vậy còn cô?" Hàn Ngâm liếc sang Giang Tĩnh Dạ đang một mực im lặng, chỉ chuyên tâm cầm kiếm tước cây gỗ trong tay.
Giang Tĩnh Dạ hậm hực đáp: "Đừng hỏi!"
Cô mặt mũi nào mà nói ra chứ! Người xui xẻo nhất chính là cô đây, rơi đâu không rơi, lại rơi trúng giường thư sinh kia, đúng lúc tên đó đang đọc tiểu thuyết dâm diễm hồ quái trước khi ngủ, kết quả bị cô đè một cái, thức tỉnh, ôm cô gọi hồ tiên tỷ tỷ, còn muốn sờ thử xem cô có đuôi hồ ly hay không...
Giang Tĩnh Dạ tái xanh mặt, tốc độ tước gỗ càng lúc càng nhanh hơn.
Mộ Thập Tam lại bật cười: "Bỗng nhiên có mục tiêu tu tiên."
"Chính xác." Hàn Ngâm giở giọng hung ác: "Chờ ta phi thăng lên tiên giới rồi, việc đầu tiên chính là lôi lão Nghiêm Tử Ngọc ra, nhổ râu lão, rồi treo ngược lên lấy roi quất! Cho nên..."
Hai mắt cô đảo qua, bỗng nhiên đổi sang bộ dạng đáng thương, nhìn Lạc Vân Khanh nói: "Sư huynh."
Lạc Vân Khanh mím môi, không tiếp lời.
Hàn Ngâm không thể làm gì hơn là tự độc thoại: "Muội nhớ hình như ngũ hành linh mạch giành được cho sư môn lần trước ở cách đây không xa lắm?"
Lạc Vân Khanh rũ mắt nói: "Muội muốn làm gì?"
"Muội nghĩ tới nghĩ lui, thấy cần quý trọng thời gian, tu luyện chăm chỉ!" Hàn Ngâm ôm cõi lòng đầy chờ mong nói: "Huynh xem, từ đây tới Cửu Huyền, trở về tốn không biết bao nhiêu thời gian, hay là chúng ta cứ Tụ Linh trước, chờ năm ba năm sau tu thành rồi mới về bái kiến sư phụ, cho lão nhân gia một niềm vui bất ngờ có được không?"
Nói tới nói lui chính là cô không muốn quay về Cửu Huyền!
Đương nhiên, cô biết chưởng môn La Cẩn và sư phụ Lệ Thanh Hàn không vô lý như vậy, không đến mức đuổi thẳng cổ cô khỏi Cửu Huyền. Nhưng mà thế sự khó lường, ai biết Tống Việt có làm to chuyện này lên không, có lấy đạo lý to tát gì đó ra để thuyết phục chưởng môn không chứ? Thành ra cô nghĩ nên về chậm chừng nào thì an toàn chừng đó, biết đâu chưởng môn thấy cô tu luyện thành công, mở lượng hải hà thì sao.
Lạc Vân Khanh nhìn cô nói: "Ngự kiếm quay lại không tốn bao nhiêu thời gian."
Hàn Ngâm vội la lên: "Thuật ngự kiếm muội còn chưa luyện lần nào!"
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Ta có thể đưa ngươi đi."
Câu này vốn dĩ Lạc Vân Khanh muốn nói, nhưng đã bị đoạt trước nên hắn đành phải mím môi im lặng.
"Tạ ơn sư thúc!" Hàn Ngâm phát cáu: "Nếu sư thúc rảnh rỗi như vậy, chi bằng theo ta đi Tụ Linh đi, vậy thì ta khỏi phải lo gặp Tô Tinh Trầm."
Với đề nghị đi cùng này, Mộ Thập Tam có hơi bất ngờ, hắn ngây ra một lát, sau đó môi cong lên một nụ cười: "Được lợi gì?"
Hàn Ngâm chỉ thuận miệng nói, chứ hoàn toàn không ôm hy vọng quá lớn Mộ Thập Tam sẽ theo cô đi Tụ Linh, do đó cũng tiện đà đáp luôn mà không chút suy nghĩ: "Ta còn vài vò Túy Sinh tửu."
Mộ Thập Tam nhướng mày, chưa trả lời, đúng lúc này trong không trung chợt lướt qua một luồng sáng trắng, bay nhanh tới đây, khiến hắn ngồi dậy.
"Truyền Tấn phù của Cửu Huyền?" Lạc Vân Khanh khẽ nhíu mày, Truyền Tấn phù này có thể truyền tới phạm vi năm trăm dặm, nhưng để luyện được nó phải dùng không ít nguyên liệu quý hiếm, vì thế không phải ai cũng làm được, kể cả bản thân hắn, nếu không gặp chuyện quan trọng thì sẽ không dùng tới.
Hắn không nhìn lầm, tia sáng trắng đó chính là Truyền Tấn phù của Cửu Huyền, chỉ giây lát đã tới trước mặt họ.
Thân phận Mộ Thập Tam cao nhất ở đây, hắn bèn khoát tay triệu hồi đạo phù tới tay, đọc lướt qua rồi nhìn Hàn Ngâm bật cười: "Xem ra vận khí của ngươi không tệ, thành giao, về rồi nhớ mang rượu cho ta."
Hàn Ngâm mừng húm, nhưng vẫn khó hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Thập Tam ném Truyền Tấn phù cho Lạc Vân Khanh, rồi lại gối tay nằm xuống, nói: "Có người phát hiện ra hành tung của Tô Tinh Trầm trong Hỗn Độn Mê cốc, hình như hắn bị trọng thương."
Nếu trước đây nhận được tin tức này, có lẽ Lạc Vân Khanh sẽ ngự kiếm chạy đi giúp đỡ đồng môn tìm Tô Tinh Trầm ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại chí bảo Cửu Huyền. Nhưng vào giờ phút này, hắn đã biết chí bảo Cửu Huyền thật ra đang ở trên người Hàn Ngâm, quan trọng nhất là Ngũ hành linh mạch mà Hàn Ngâm nhắc tới vừa rồi nằm ngay trong Hỗn Độn Mê cốc, trong lòng hắn chẳng biết sao lại sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười, nghĩ đôi khi tạo hóa thật trêu ngươi!
Ví như Tô Tinh Trầm, để chiếm được Tạo Hóa Kim Tiền mà không tiếc phản bội Cửu Huyền, suốt ngày phải trốn tránh sự truy lùng của các đại tiên môn, nhưng kết quả thì sao? Kết quả Tô Tinh Trầm chỉ là cái vỏ bọc che chắn cho Hàn Ngâm.
Và ví như hắn, vì cố hết sức để Hàn Ngâm không lún sâu vào vũng bùn, nên vừa rồi bất kể Mộ Thập Tam có đồng ý đi cùng với Hàn Ngâm hay không, hắn cũng đã chuẩn bị xong lời phản đối, nhưng kết quả thì thế nào? Một đạo Truyền Tấn phù ập tới đã dập tắt hoàn toàn lý do phản đối của hắn, cuối cùng chỉ có thể đi theo, cố gắng không cho hai người ở riêng với nhau.
Lạc Vân Khanh thầm than một tiếng, thu Truyền Tấn phù rồi đứng dậy nói với Giang Tĩnh Dạ: "Chuyện xảy ra đột ngột, chúng ta phải đi, Giang cô nương, đến đây cáo biệt."
Giang Tĩnh Dạ nhìn Mộ Thập Tam, chần chừ một lát rồi cất giọng kiên định: "Công tử nhà ta ở đâu, ta ở đó."
Không phải đâu!
Lúc mọi người còn chưa phản ứng gì, Hàn Ngâm đã tru tréo trong lòng trước tiên: Mộ Thập Tam! Người ta tu tiên, thu một đồ đệ cũng thôi đi, còn ngươi tới nha hoàn cũng mang theo, đây là kiểu gây rối nào thế hả!
~ Hết chương 107 ~
Haizz, mọi người ơi, sau mấy ngày thử đặt pass Yun thấy phiền phiền phiền phiền cực độ luôn, có nhiều bạn không vào được wordpress, có nhiều bạn thì phải tốn thêm tiền vào mạng ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º· còn Yun thì phải giải thích đủ thứ quy định cho các bạn, sau này còn phải cập nhật lại truyện trên wattpad nữa chớ, nghĩ thôi đã thấy chán chết đi được, đọc truyện với edit kiểu này thì Yun thà bỏ quách cho xong, mệt mỏi áp lực còn hơn bị chôm truyện nữa, đúng như Mộ sư thúc nói "Trên đời vốn vô sự, chỉ có con người tự chuốc lấy phiền". Thôi thì các bạn cho Yun đăng truyện lại bình thường nhé, bỏ pass cho khỏe, xin lỗi các bạn đã cất công comment, vì cái tính vừa lười vừa sớm nắng chiều mưa của Yun mà các bạn bị làm phiền.... (っ╥╯﹏╰╥c)
Edit: Yunchan
***
Nanh rắn lục, kim ong mật, hai thứ này có đáng là gì, độc nhất chính là Nghiêm Tử Ngọc!
Giếng nước sâu hút, trên vách giếng mọc đầy rêu, trơn trượt rất khó leo, chưa kể hiện tại đã lập đông, ban đêm lạnh tê người, nước giếng càng rét buốt tới thấu xương. Thành ra sau khi Hàn Ngâm vượt qua bao gian nan hiểm trở, trăm đắng ngàn cay leo được tới mép giếng, trong lòng đã oán hận ngút trời, hận tới nỗi muốn cắn nát răng.
Có lầm hay không hả!
Có người bình thường nào lập lối ra Truyền Tống trận ở dưới giếng sâu không hả! Còn nữa còn nữa, cô đã biết trước con Thổ Linh trư chết bằm kia không phải là đồ heo biết thương chủ, nhưng không ngờ nó lại đổ đốn tới nông nỗi này, rõ ràng dò đường biết lối ra có chuyện, lại còn dám nói khỏe như không, để cho cô nhảy xuống hố mà không hề phòng bị tý nào!
Đáng giận, tuyệt đối không thể tha thứ!
Trong mắt Hàn Ngâm như bốc lên ngọn lửa hừng hực, định bụng bò ra ngoài giếng tìm con heo kia tính nợ lừa chủ trước, nào ngờ lại nghe một tiếng bịch vang lên, vừa nhìn qua, thấy bên cạnh giếng là một ông lão mặt mày xám ngoét miệng sùi bọt mép, hình như đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Hơn nửa đêm sao lại có một ông lão nằm co quắp bên cạnh giếng thế này, đừng nói gặp phải quỷ rồi nhé?
Hàn Ngâm hồn nhiên chưa phát hiện ra mình chính là nữ quỷ hù cho ông lão ngất xỉu, còn lo tức giận chửi bới: "Ông trời khốn kiếp, sao chuyện xui nào cũng đổ hết lên đầu ta thế hả!"
May mà bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng không người, nếu không để ai bắt gặp cảnh tượng này, còn tưởng là cô làm gì ông lão, rồi trói cô lên quan.
Nhiều năm qua đã bồi dưỡng cho Hàn Ngâm thói quen xua cát tránh hung, nó xúi cô phải bò ra khỏi giếng rồi chạy cho nhanh. Nhưng đi được mấy bước cô lại thấy không ổn, nương theo ánh trăng nhìn xuống bộ bạch y dính đầy rêu trơn trên người mình, rồi ngoái đầu nhìn ông lão kia, cô đành phải chạy vòng trở lại, bóp mở hàm, bỏ vào miệng ông lão Ngọc Lộ đan và Bảo Tâm hoàn.
Luyện đan trong môn phái tu tiên đều dùng linh hoa linh thảo hơn trăm năm, mặc dù không phải tiên đan, nhưng trong mắt kẻ phàm tục cũng có thể sánh với tiên đan, cho nên Hàn Ngâm có hơi đau lòng. Cô nghĩ ngợi thêm một hồi, rồi giật giật khóe miệng, lấy trong túi Càn Khôn ra một nắm bạc vụn, nhét vào lòng ông lão.
Chậc, tặng bạc, loại chuyện này trước đây dù có nghĩ tới nát óc cô cũng không nghĩ tới, nhưng bây giờ lại ngại không đủ chỗ để, lấy ra tặng cho người ta như không.
Hàn Ngâm khẽ thở dài một hơi, rồi đứng dậy muốn đi.
"Giúp... giúp với..." Đúng lúc này trong giếng lại vọng lên tiếng khóc hu hu.
Hàn Ngâm sửng sốt, đến đây mới nhớ ra hình như ban nãy leo giếng dưới chân có lót thứ gì đó, không thì cái giếng sâu thế này, chỉ với sức một mình cô thì đâu bò lên dễ dàng như vậy.
Cô bước tới cạnh giếng, nhìn xuống.
Quả nhiên Hải Trãi còn đang ở bên trong, chẳng biết con linh thú này nên gọi là thú trẻ em hay là thú bất tử nữa, cả thân thể đều bị ngâm dưới mực nước đen ngòm, chỉ có mỗi cái đầu một sừng là ngước lên thật cao, cặp mắt nhìn cô rưng rưng.
Hàn Ngâm chịu thua: "Ngươi là linh thú mang huyết mạch hồng hoang mà không có sức leo giếng sao? Đừng giả bộ đáng thương nữa, tự bò ra nhanh lên."
"Ra không được!" Hải Trãi gầm nhẹ, vừa khóc vừa nổi quạu.
Hàn Ngâm khó hiểu: "Sao không được?"
"Ket... kẹt rồi..."
Hàn Ngâm:...
Lý do Hải Trãi không thể leo khỏi giếng thật ra rất ấu trĩ khôi hài!
Nó sợ dùng sức giãy dụa làm bể cái giếng có lẽ là có chủ này xong, lát nữa chủ cái giếng này lại mượn cớ, đòi nó phục dịch một ngàn năm để bồi thường.
Nhìn thử đi, hai tên chết giẫm Nghiêm Tử Ngọc và Mộ Thập Tam đã hù Hải Trãi ngây thơ nhà người ta thành đồ ngớ ngẩn mất rồi!
Hàn Ngâm bỗng nhiên rất thông cảm với nó, chuẩn bị giang tay ra cứu vớt, nào ngờ nó lại nghẹn ngào bật ra từ cổ họng một câu: "Nếu người làm bể cái giếng là ngươi thì không sao hết."
"Khác nhau chỗ nào?"
"Bị bắt được thì người gặp xui không phải là ta."
Chậc, cô xin rút lại câu vừa nãy, nó không phải bị hù thành ngốc, mà trời sinh đã bị ngốc rồi!
Hàn Ngâm hít ngược vào một hơi, rống vào mặt nó: "Ngươi cứ ở đó ngâm nước lạnh đi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng ra!"
Nói thì nói thế, nhưng nếu để Hải Trãi ở mãi trong giếng thì lợi cho nó quá. Cuối cùng cô vẫn xắn tay áo, nắm chặt lấy cái sừng trên đầu Hải Trải, dùng sức nhổ nó ra như nhổ củ cải.
Trong lúc bận giải cứu cho Hải Trải, thì đan dược đã phát huy công dụng, Lâm lão đầu thong thả cựa mình tỉnh lại, còn chưa kịp hồi tưởng lại chuyện gì, vừa mở mắt ra thấy cảnh này, thoắt cái lại té xỉu.
Sau đó trên con đường tối tăm khuya khoắt vang lên một loạt tiếng rì rầm ngắt quãng.
"Ngươi hù chết người, ngươi ngươi ngươi, ngươi phải bị trời phạt!"
"Câm miệng, ông ấy bị ngươi hù chết!"
"Không phải ta, ta không có."
"Chính là ngươi, vừa xấu vừa mập vừa ấu trĩ vừa ngốc vừa lải nhải luôn mồm!"
"Hu hu hu, ngươi khi dễ người."
Ngoài trấn Huyền Độ, ở vùng hoang dã.
Một tiếng heo thét chói tai như ma âm, đâm vào tai người.
"Ồn quá!" Giang Tĩnh Dạ mất kiễn nhẫn: "Hàn Ngâm, con heo nhà ngươi xảy ra chuyện gì thế hả, bảo nó câm miệng lại nhanh lên!"
Lạc Vân Khanh đang ngồi xếp bằng cũng nhíu mày, nhưng không nói gì.
"Ta cũng đâu biết làm sao?" Hàn Ngâm than thở: "Ta chỉ nhỏ nhẹ uy hiếp nó chút xíu thôi, bảo nó ba ngày không được ăn gì, vậy mà nó cứ kêu suốt một khắc liền, tới thở cũng chả thèm thở."
"Bốp —-" Một cái giầy bay vút qua, đập bốp vào đầu heo, dập tắt tạp âm chói tai này trong một nốt nhạc, thế nhưng chẳng được ích gì, tiếng tru tréo lại vang lên lần nữa.
Chủ nhân chiếc giầy vốn đang nằm ngửa trên đất nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mở hé mắt ra, liếc heo, thả ra một câu nhàn nhạt: "Hình như có hơi đói."
Một câu này còn có ích hơi bất cứ lời quát tháo nào, Thổ Linh trư lập tức như bị ai bóp cổ, tắt tiếng, ủi ủi chui vào đất, thoáng chốc đã mất dạng.
"Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng yên tĩnh." Hàn Ngâm cũng nằm lăn ra đất, buồn bực nói: "Ta rơi xuống giếng, còn các người rơi ở đâu?"
Lạc Vân Khanh đáp: "Trong cây."
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Trên trời."
"Vậy còn cô?" Hàn Ngâm liếc sang Giang Tĩnh Dạ đang một mực im lặng, chỉ chuyên tâm cầm kiếm tước cây gỗ trong tay.
Giang Tĩnh Dạ hậm hực đáp: "Đừng hỏi!"
Cô mặt mũi nào mà nói ra chứ! Người xui xẻo nhất chính là cô đây, rơi đâu không rơi, lại rơi trúng giường thư sinh kia, đúng lúc tên đó đang đọc tiểu thuyết dâm diễm hồ quái trước khi ngủ, kết quả bị cô đè một cái, thức tỉnh, ôm cô gọi hồ tiên tỷ tỷ, còn muốn sờ thử xem cô có đuôi hồ ly hay không...
Giang Tĩnh Dạ tái xanh mặt, tốc độ tước gỗ càng lúc càng nhanh hơn.
Mộ Thập Tam lại bật cười: "Bỗng nhiên có mục tiêu tu tiên."
"Chính xác." Hàn Ngâm giở giọng hung ác: "Chờ ta phi thăng lên tiên giới rồi, việc đầu tiên chính là lôi lão Nghiêm Tử Ngọc ra, nhổ râu lão, rồi treo ngược lên lấy roi quất! Cho nên..."
Hai mắt cô đảo qua, bỗng nhiên đổi sang bộ dạng đáng thương, nhìn Lạc Vân Khanh nói: "Sư huynh."
Lạc Vân Khanh mím môi, không tiếp lời.
Hàn Ngâm không thể làm gì hơn là tự độc thoại: "Muội nhớ hình như ngũ hành linh mạch giành được cho sư môn lần trước ở cách đây không xa lắm?"
Lạc Vân Khanh rũ mắt nói: "Muội muốn làm gì?"
"Muội nghĩ tới nghĩ lui, thấy cần quý trọng thời gian, tu luyện chăm chỉ!" Hàn Ngâm ôm cõi lòng đầy chờ mong nói: "Huynh xem, từ đây tới Cửu Huyền, trở về tốn không biết bao nhiêu thời gian, hay là chúng ta cứ Tụ Linh trước, chờ năm ba năm sau tu thành rồi mới về bái kiến sư phụ, cho lão nhân gia một niềm vui bất ngờ có được không?"
Nói tới nói lui chính là cô không muốn quay về Cửu Huyền!
Đương nhiên, cô biết chưởng môn La Cẩn và sư phụ Lệ Thanh Hàn không vô lý như vậy, không đến mức đuổi thẳng cổ cô khỏi Cửu Huyền. Nhưng mà thế sự khó lường, ai biết Tống Việt có làm to chuyện này lên không, có lấy đạo lý to tát gì đó ra để thuyết phục chưởng môn không chứ? Thành ra cô nghĩ nên về chậm chừng nào thì an toàn chừng đó, biết đâu chưởng môn thấy cô tu luyện thành công, mở lượng hải hà thì sao.
Lạc Vân Khanh nhìn cô nói: "Ngự kiếm quay lại không tốn bao nhiêu thời gian."
Hàn Ngâm vội la lên: "Thuật ngự kiếm muội còn chưa luyện lần nào!"
Mộ Thập Tam cười khẽ: "Ta có thể đưa ngươi đi."
Câu này vốn dĩ Lạc Vân Khanh muốn nói, nhưng đã bị đoạt trước nên hắn đành phải mím môi im lặng.
"Tạ ơn sư thúc!" Hàn Ngâm phát cáu: "Nếu sư thúc rảnh rỗi như vậy, chi bằng theo ta đi Tụ Linh đi, vậy thì ta khỏi phải lo gặp Tô Tinh Trầm."
Với đề nghị đi cùng này, Mộ Thập Tam có hơi bất ngờ, hắn ngây ra một lát, sau đó môi cong lên một nụ cười: "Được lợi gì?"
Hàn Ngâm chỉ thuận miệng nói, chứ hoàn toàn không ôm hy vọng quá lớn Mộ Thập Tam sẽ theo cô đi Tụ Linh, do đó cũng tiện đà đáp luôn mà không chút suy nghĩ: "Ta còn vài vò Túy Sinh tửu."
Mộ Thập Tam nhướng mày, chưa trả lời, đúng lúc này trong không trung chợt lướt qua một luồng sáng trắng, bay nhanh tới đây, khiến hắn ngồi dậy.
"Truyền Tấn phù của Cửu Huyền?" Lạc Vân Khanh khẽ nhíu mày, Truyền Tấn phù này có thể truyền tới phạm vi năm trăm dặm, nhưng để luyện được nó phải dùng không ít nguyên liệu quý hiếm, vì thế không phải ai cũng làm được, kể cả bản thân hắn, nếu không gặp chuyện quan trọng thì sẽ không dùng tới.
Hắn không nhìn lầm, tia sáng trắng đó chính là Truyền Tấn phù của Cửu Huyền, chỉ giây lát đã tới trước mặt họ.
Thân phận Mộ Thập Tam cao nhất ở đây, hắn bèn khoát tay triệu hồi đạo phù tới tay, đọc lướt qua rồi nhìn Hàn Ngâm bật cười: "Xem ra vận khí của ngươi không tệ, thành giao, về rồi nhớ mang rượu cho ta."
Hàn Ngâm mừng húm, nhưng vẫn khó hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Thập Tam ném Truyền Tấn phù cho Lạc Vân Khanh, rồi lại gối tay nằm xuống, nói: "Có người phát hiện ra hành tung của Tô Tinh Trầm trong Hỗn Độn Mê cốc, hình như hắn bị trọng thương."
Nếu trước đây nhận được tin tức này, có lẽ Lạc Vân Khanh sẽ ngự kiếm chạy đi giúp đỡ đồng môn tìm Tô Tinh Trầm ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại chí bảo Cửu Huyền. Nhưng vào giờ phút này, hắn đã biết chí bảo Cửu Huyền thật ra đang ở trên người Hàn Ngâm, quan trọng nhất là Ngũ hành linh mạch mà Hàn Ngâm nhắc tới vừa rồi nằm ngay trong Hỗn Độn Mê cốc, trong lòng hắn chẳng biết sao lại sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười, nghĩ đôi khi tạo hóa thật trêu ngươi!
Ví như Tô Tinh Trầm, để chiếm được Tạo Hóa Kim Tiền mà không tiếc phản bội Cửu Huyền, suốt ngày phải trốn tránh sự truy lùng của các đại tiên môn, nhưng kết quả thì sao? Kết quả Tô Tinh Trầm chỉ là cái vỏ bọc che chắn cho Hàn Ngâm.
Và ví như hắn, vì cố hết sức để Hàn Ngâm không lún sâu vào vũng bùn, nên vừa rồi bất kể Mộ Thập Tam có đồng ý đi cùng với Hàn Ngâm hay không, hắn cũng đã chuẩn bị xong lời phản đối, nhưng kết quả thì thế nào? Một đạo Truyền Tấn phù ập tới đã dập tắt hoàn toàn lý do phản đối của hắn, cuối cùng chỉ có thể đi theo, cố gắng không cho hai người ở riêng với nhau.
Lạc Vân Khanh thầm than một tiếng, thu Truyền Tấn phù rồi đứng dậy nói với Giang Tĩnh Dạ: "Chuyện xảy ra đột ngột, chúng ta phải đi, Giang cô nương, đến đây cáo biệt."
Giang Tĩnh Dạ nhìn Mộ Thập Tam, chần chừ một lát rồi cất giọng kiên định: "Công tử nhà ta ở đâu, ta ở đó."
Không phải đâu!
Lúc mọi người còn chưa phản ứng gì, Hàn Ngâm đã tru tréo trong lòng trước tiên: Mộ Thập Tam! Người ta tu tiên, thu một đồ đệ cũng thôi đi, còn ngươi tới nha hoàn cũng mang theo, đây là kiểu gây rối nào thế hả!
~ Hết chương 107 ~
Haizz, mọi người ơi, sau mấy ngày thử đặt pass Yun thấy phiền phiền phiền phiền cực độ luôn, có nhiều bạn không vào được wordpress, có nhiều bạn thì phải tốn thêm tiền vào mạng ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º· còn Yun thì phải giải thích đủ thứ quy định cho các bạn, sau này còn phải cập nhật lại truyện trên wattpad nữa chớ, nghĩ thôi đã thấy chán chết đi được, đọc truyện với edit kiểu này thì Yun thà bỏ quách cho xong, mệt mỏi áp lực còn hơn bị chôm truyện nữa, đúng như Mộ sư thúc nói "Trên đời vốn vô sự, chỉ có con người tự chuốc lấy phiền". Thôi thì các bạn cho Yun đăng truyện lại bình thường nhé, bỏ pass cho khỏe, xin lỗi các bạn đã cất công comment, vì cái tính vừa lười vừa sớm nắng chiều mưa của Yun mà các bạn bị làm phiền.... (っ╥╯﹏╰╥c)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.