Chương 45: Chương 45: Bóp quả hồng mềm
Hoà Tảo
30/09/2018
Bóp quả hồng mềm
Edit: Yunchan
***
Tại sao phải chọn cô...
Đầu óc Hàn Ngâm quay vòng chốc lát, đáp án lập tức hiện lên, làm cô hối hận đến nỗi muốn chặt tay mình xuống cho rồi.
Không phải quá rõ sao, ở đây toàn là mấy lão gia mắt độc, vừa rồi cô mới thi thuật khép miệng cho Tần Vô Tà, nhất định đã bại lộ chuyện tu vi và uy lực pháp thuật của cô yếu hơn người bình thường rất nhiều, có câu bóp quả hồng mềm, không bóp cô thì bóp ai?
Về phần tại sao chưởng môn La Cẩn lại đồng ý thì cô không rõ lắm, lẽ nào thấy cô nhập môn chưa đầy một năm đã tu đến Nhập Khiếu, là kỳ tài động trời nên mới quyết định đánh cuộc một ván?
Hàn Ngâm càng nghĩ càng nhụt chí, chỉ có mỗi cô biết, cô cơ bản không phải là kỳ tài động trời nào hết, mà là đồ xui xẻo đệ nhất thiên hạ! Nếu không sao mới thoát khỏi tay Tô Tinh Trầm, đã bị buộc lên lôi đài.
Thấy ánh mắt của đám đông lại phóng về phía mình đợt hai, cô vội vã giơ tay lên phản đối: "Ta... ta không được..."
Phương Dữ dùng sức ấn tay cô xuống: "Chưởng môn lên tiếng, muội phản đối mà được à?"
Được hay không được cũng phải thử mới biết, huống chi Ngũ Hành linh mạch rất quan trọng với cô, cô không muốn lên đài rồi bị đánh thua đâu, cô lại giơ tay lên lần nữa, kêu to: "Ta mới nhập môn chưa được một năm, chưa biết gì hết, như vậy là không công bằng..."
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, sau khi vào Cửu Huyền, chỉ có mỗi sư huynh Phương Dữ chỉ bảo cho cô, cộng thêm mấy thứ linh ta linh tinh trên trúc giản Nguyên Nhất chân nhân để lại, nói cho nghiêm túc thì cô thật tình chưa biết cái gì hết. Thế nhưng người ngoài đâu thèm tin lời cô, nhất là đệ tử Thanh Vân phái không rõ chân tướng, còn tặng cho cô cái hư danh.
Lạc Vân Khanh phất ống tay áo, ấn tay cô xuống: "Đừng dài dòng, cùng lắm chỉ là thua, chẳng có gì to tát."
Ánh mắt hắn còn sắc hơn Phương Dữ mấy lần, như muốn nói nếu không có cô quay về phá rối thì lúc nãy Tần Vô Tà đã thắng rồi, do đó dù cô thua trận này, chưởng môn cũng sẽ không trách cô.
Phí Du chân nhân trên đài cũng cho là cô đang cố tình tỏ ra yếu kém, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ngươi đã tới tu vi Nhập Khiếu, Thanh Vân phái chúng ta nhất định cũng chọn một đệ tử tu vi Nhập Khiếu lên đài, bảo đảm công bằng."
Nói rồi y chuyển tầm mắt, lập tức có một thiếu nữ thanh y bước lên thạch đài, bề ngoài của cô ta có vẻ lớn hơn Hàn Ngâm cùng lắm là hai ba tuổi, hẳn tu vi cũng đến Nhập Khiếu. Hơn nữa Hàn Ngâm không mang theo binh khí, cô ta cũng đi tay không, nhìn qua đúng là công bằng hết sức.
Hàn Ngâm khổ sở ngoái đầu nhìn Lệ Thanh Hàn đầy ngóng trông. Ai dè vị sư phụ bất lương này lại chẳng buồn liếc cô lấy một cái, còn Mộ Thập Tam ấy hả, chạy đi đâu từ đời tám hoánh nào rồi. Cô lại nhìn sang chưởng môn La Cẩn, trong ánh mắt La Cẩn quả nhiên không có vẻ trách cứ, chỉ nhìn cô nhẹ gật đầu, tỏ ý cổ vũ. Còn tên Phương Dữ chỉ sợ thiên hạ bớt loạn thì đã rục rịch đẩy cô lên thạch đài, miệng còn ba hoa: "Tin ta đi, muội nhất định làm được."
Nói nghe nhẹ nhỉ, tin hắn thì được tích sự gì, hắn có lên đài đánh giùm cô được đâu...
Hàn Ngâm cảm giác mình bị dồn đến bờ vực, không nhảy xuống cũng không được nữa, đành phải cắn răng bước lên thạch đài. Chẳng qua bản tính cô xưa nay luôn thẳng thắn, chuyện đã tới trước mắt có tránh cũng bằng thừa, thế là bất chấp bước thẳng tới, chỉ nghĩ làm sao để chiến thắng.
Cô động não một lát đã định xong kế hoạch, chắp tay hành lễ với thiếu nữ thanh y, nói: "Thời gian muội nhập môn còn ít, chưa hiểu biết gì, xin sư tỷ chỉ giáo."
Tiêu Nhân Nhân đáp lễ: "Nào dám, nếu lát nữa có gì đắc tội, xin sư muội hãy lượng thứ."
Theo lý thì cả hai cần lùi ra mấy trượng, chờ Phí Du chân nhân phát lệnh mới bắt đầu tỷ thí. Khổ nỗi Hàn Ngâm nào biết những quy tắc này, chỉ nghĩ thi lễ xong, chào hỏi xong, hai bên không thể đứng thộn ra nhìn nhau thế này được, vì vậy nhanh nhảu giơ bàn tay đã thầm điều động tâm pháp lên, chém lưỡi băng ngưng tụ ở bàn tay về hướng Tiêu Nhân Nhân.
"Ngươi —-"
May mà Tiêu Nhân Nhân phản ứng mau lẹ, lui nhanh ra sau, tuy vậy vẫn bị lưỡi băng cứa rách y phục, làm xước da bụng. Cô ta đang định tố cáo Hàn Ngâm đánh lén không tuân theo quy tắc, Hàn Ngâm đâu cho cô ta kịp thở hơi nào, dưới sự chuyển động của pháp thuật, lưỡi băng đã vỡ thành mấy mảnh bắn vụt đi, đánh vào chỗ hiểm trên mặt Tiêu Nhân Nhân.
Chiêu này là cô học được từ Tô Tinh Trầm, đáng tiếc tu vi của Hàn Ngâm không cao thâm như hắn, chưa từng học kiếm quyết, chưa từng luyện bước bộ, thế nên lực không đủ mạnh, kinh nghiệm đấu pháp cũng mù tịt, chỉ học được bề nổi bên ngoài, chứ chẳng có tác dụng đả thương ai. Tiêu Nhân Nhân chỉ cần để ý một chút, vung tay phản kích, thì bảo đảm sẽ giành lại thế chủ động, chỉ hai ba chiêu là quật ngã được Hàn Ngâm.
Nhưng mấu chốt là Tiêu Nhân Nhân không biết điểm này, tuy uy lực pháp thuật của Hàn Ngâm không mạnh, nhưng cô ta cũng không dám mạo hiểm đối kháng, thế là bị ép lui về sau, vừa thi triển pháp thuật hộ thân, vừa thầm mắng Hàn Ngâm vô sỉ.
Mà nói nào ngay Hàn Ngâm bị mắng cũng chẳng oan uổng gì, cô vừa ra tay đã nghe xung quanh nhốn nháo hẳn lên, biết ngay là mình sai quy tắc rồi. Nếu đổi lại một người phúc hậu thì sẽ ngừng tay nhận sai ngay lập tức, sau đó đánh lại. Song cô lại nghĩ chỉ cần chưởng môn hai phái không lên tiếng ngăn cản, thì cô sẽ giả bộ không biết. Bởi vì đừng thấy cô và Tiêu Nhân Nhân đều là tu vi Nhập Khiếu mà lầm, thật ra thực lực của Nhập Khiếu sơ kỳ và Nhập Khiếu trung hậu kỳ khác nhau một trời một vực, bây giờ không giành thế chủ động trước, không liều mạng tốc chiến tốc thắng, thì cô thua là cái chắc.
Chẳng qua cô là Ngũ hành linh khí, mặc dù uy lực pháp thuật tồi, nhưng vẫn có chỗ tốt hơn Đơn hành linh khí, đó là linh khí phân thành năm đường luân chuyển, trong lúc cô dùng Thủy hành linh khí thúc ra lưỡi băng, đồng thời cũng âm thầm vận chuyển Kim hành linh khí thi triển Phong chú để tăng tốc độ cho mình, tiếp sau đó lại dùng thêm Thổ hành linh khí để vận hành Địa Hãm thuật. Với kiểu sử dụng luân phiên linh khí Ngũ hành như vậy, sức lực của cô gần như không hạn chế. Còn Đơn hành linh khí thì khác, chỉ cần tu vi chưa đến Đan Thành, sau khi thi triển một đạo pháp thuật, linh khí cần phải vận chuyển một vòng trong đan điền mới có thể thi triển thêm một đạo pháp thuật khác, giữa lúc đó có một khoảng thời gian dừng.
Tiêu Nhân Nhân chịu thiệt ở điểm này, sau khi cô ta lùi lại mấy trượng, quanh người xoáy lên vô số lá xanh làm phòng thủ, vừa đón lưỡi băng của Hàn Ngâm thì lập tức tan tác, mà cô ta lại phải chờ linh khí vận chuyển xong mới thúc ra roi mây để tấn công tiếp được. Không ngờ đúng lúc này dưới chân bỗng nhiên trống hoác, cả người lảo đảo ngả ngửa ra sau.
Dưới tình huống bất ngờ, đầu óc cô ta nhất thời rơi vào trạng thái hỗn loạn, trong phút chốc không hiểu nổi tại sao Hàn Ngâm có thể dùng được Địa Hãm thuật, vả lại tốc độ còn rất nhanh! Để bản thân không ngã xuống, cô ta tiện tay tung ra một chiêu cắm rễ, bám chắc người lên đất, muốn nhờ vào đó để lấy lại hơi.
Ai biết Hàn Ngâm vẫn còn chiêu kế, cô ta chỉ nhìn thấy một đường kiếm ảnh xẹt qua trước mắt, khi hoàn hồn lại, lá chắn hộ thân đã bị pháp thuật hệ Kim tương khắc phá vỡ, tiếp đó còn bồi thêm một đóa hỏa liên bé tí teo, đánh "Bốp" lên mặt cô ta.
Uy lực của hỏa liên rất yếu, Tiêu Nhân Nhân chỉ bị thương chút ít, tuy vậy cũng cảm thấy đau, hơn nữa còn bị Hàn Ngâm đánh phủ đầu liên tiếp mấy chiêu, cơn tức đã sớm xông lên não, lúc này linh khí trong đan điền vừa mới chuyển xong một vòng, cô ta lập tức thúc ra roi mây toan quất lên người Hàn Ngâm. Nào ngờ chưa kịp làm gì cổ đã lạnh ngắt, lưỡi băng đã kề lên động mạch, Hàn Ngâm cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ, nhận thua nhé."
Lưỡi băng không thể sánh với hỏa liên, nhưng dầu sao vẫn là thứ bén nhọn, tuy uy lực chẳng bằng, nhưng đâm vào da thịt mềm mại và động mạch cổ cũng dư sức, trận này, tất nhiên là Hàn Ngâm thắng.
Kể ra thì chậm nhưng đánh lại cực nhanh, từ khi hai người bước lên đài đến khi bắt đầu tỷ thí, tính ra chỉ qua mấy đợt hít thở, trên Tụ Tiên phong thoáng cái rơi vào im ắng, tất cả mọi người đều giật mình đờ ra, chưa ai hoàn hồn lại.
Tiêu Nhân Nhân cũng câm bặt nhìn chằm chằm vào gương mặt có vết sẹo mờ trước mắt. Cho đến tận giờ này cô vẫn chưa hiểu nổi, uy lực pháp thuật của người này kém đến mức thua cô phân nửa, đánh lên người nhiều lắm là đau một chút, chứ không tạo ra bất cứ nguy hiểm nào cho tính mạng.
Thế thì, rốt cuộc tại sao cô lại thua, mà còn thua nhanh đến thế!
~ Hết chương 45 ~
Edit: Yunchan
***
Tại sao phải chọn cô...
Đầu óc Hàn Ngâm quay vòng chốc lát, đáp án lập tức hiện lên, làm cô hối hận đến nỗi muốn chặt tay mình xuống cho rồi.
Không phải quá rõ sao, ở đây toàn là mấy lão gia mắt độc, vừa rồi cô mới thi thuật khép miệng cho Tần Vô Tà, nhất định đã bại lộ chuyện tu vi và uy lực pháp thuật của cô yếu hơn người bình thường rất nhiều, có câu bóp quả hồng mềm, không bóp cô thì bóp ai?
Về phần tại sao chưởng môn La Cẩn lại đồng ý thì cô không rõ lắm, lẽ nào thấy cô nhập môn chưa đầy một năm đã tu đến Nhập Khiếu, là kỳ tài động trời nên mới quyết định đánh cuộc một ván?
Hàn Ngâm càng nghĩ càng nhụt chí, chỉ có mỗi cô biết, cô cơ bản không phải là kỳ tài động trời nào hết, mà là đồ xui xẻo đệ nhất thiên hạ! Nếu không sao mới thoát khỏi tay Tô Tinh Trầm, đã bị buộc lên lôi đài.
Thấy ánh mắt của đám đông lại phóng về phía mình đợt hai, cô vội vã giơ tay lên phản đối: "Ta... ta không được..."
Phương Dữ dùng sức ấn tay cô xuống: "Chưởng môn lên tiếng, muội phản đối mà được à?"
Được hay không được cũng phải thử mới biết, huống chi Ngũ Hành linh mạch rất quan trọng với cô, cô không muốn lên đài rồi bị đánh thua đâu, cô lại giơ tay lên lần nữa, kêu to: "Ta mới nhập môn chưa được một năm, chưa biết gì hết, như vậy là không công bằng..."
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, sau khi vào Cửu Huyền, chỉ có mỗi sư huynh Phương Dữ chỉ bảo cho cô, cộng thêm mấy thứ linh ta linh tinh trên trúc giản Nguyên Nhất chân nhân để lại, nói cho nghiêm túc thì cô thật tình chưa biết cái gì hết. Thế nhưng người ngoài đâu thèm tin lời cô, nhất là đệ tử Thanh Vân phái không rõ chân tướng, còn tặng cho cô cái hư danh.
Lạc Vân Khanh phất ống tay áo, ấn tay cô xuống: "Đừng dài dòng, cùng lắm chỉ là thua, chẳng có gì to tát."
Ánh mắt hắn còn sắc hơn Phương Dữ mấy lần, như muốn nói nếu không có cô quay về phá rối thì lúc nãy Tần Vô Tà đã thắng rồi, do đó dù cô thua trận này, chưởng môn cũng sẽ không trách cô.
Phí Du chân nhân trên đài cũng cho là cô đang cố tình tỏ ra yếu kém, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, ngươi đã tới tu vi Nhập Khiếu, Thanh Vân phái chúng ta nhất định cũng chọn một đệ tử tu vi Nhập Khiếu lên đài, bảo đảm công bằng."
Nói rồi y chuyển tầm mắt, lập tức có một thiếu nữ thanh y bước lên thạch đài, bề ngoài của cô ta có vẻ lớn hơn Hàn Ngâm cùng lắm là hai ba tuổi, hẳn tu vi cũng đến Nhập Khiếu. Hơn nữa Hàn Ngâm không mang theo binh khí, cô ta cũng đi tay không, nhìn qua đúng là công bằng hết sức.
Hàn Ngâm khổ sở ngoái đầu nhìn Lệ Thanh Hàn đầy ngóng trông. Ai dè vị sư phụ bất lương này lại chẳng buồn liếc cô lấy một cái, còn Mộ Thập Tam ấy hả, chạy đi đâu từ đời tám hoánh nào rồi. Cô lại nhìn sang chưởng môn La Cẩn, trong ánh mắt La Cẩn quả nhiên không có vẻ trách cứ, chỉ nhìn cô nhẹ gật đầu, tỏ ý cổ vũ. Còn tên Phương Dữ chỉ sợ thiên hạ bớt loạn thì đã rục rịch đẩy cô lên thạch đài, miệng còn ba hoa: "Tin ta đi, muội nhất định làm được."
Nói nghe nhẹ nhỉ, tin hắn thì được tích sự gì, hắn có lên đài đánh giùm cô được đâu...
Hàn Ngâm cảm giác mình bị dồn đến bờ vực, không nhảy xuống cũng không được nữa, đành phải cắn răng bước lên thạch đài. Chẳng qua bản tính cô xưa nay luôn thẳng thắn, chuyện đã tới trước mắt có tránh cũng bằng thừa, thế là bất chấp bước thẳng tới, chỉ nghĩ làm sao để chiến thắng.
Cô động não một lát đã định xong kế hoạch, chắp tay hành lễ với thiếu nữ thanh y, nói: "Thời gian muội nhập môn còn ít, chưa hiểu biết gì, xin sư tỷ chỉ giáo."
Tiêu Nhân Nhân đáp lễ: "Nào dám, nếu lát nữa có gì đắc tội, xin sư muội hãy lượng thứ."
Theo lý thì cả hai cần lùi ra mấy trượng, chờ Phí Du chân nhân phát lệnh mới bắt đầu tỷ thí. Khổ nỗi Hàn Ngâm nào biết những quy tắc này, chỉ nghĩ thi lễ xong, chào hỏi xong, hai bên không thể đứng thộn ra nhìn nhau thế này được, vì vậy nhanh nhảu giơ bàn tay đã thầm điều động tâm pháp lên, chém lưỡi băng ngưng tụ ở bàn tay về hướng Tiêu Nhân Nhân.
"Ngươi —-"
May mà Tiêu Nhân Nhân phản ứng mau lẹ, lui nhanh ra sau, tuy vậy vẫn bị lưỡi băng cứa rách y phục, làm xước da bụng. Cô ta đang định tố cáo Hàn Ngâm đánh lén không tuân theo quy tắc, Hàn Ngâm đâu cho cô ta kịp thở hơi nào, dưới sự chuyển động của pháp thuật, lưỡi băng đã vỡ thành mấy mảnh bắn vụt đi, đánh vào chỗ hiểm trên mặt Tiêu Nhân Nhân.
Chiêu này là cô học được từ Tô Tinh Trầm, đáng tiếc tu vi của Hàn Ngâm không cao thâm như hắn, chưa từng học kiếm quyết, chưa từng luyện bước bộ, thế nên lực không đủ mạnh, kinh nghiệm đấu pháp cũng mù tịt, chỉ học được bề nổi bên ngoài, chứ chẳng có tác dụng đả thương ai. Tiêu Nhân Nhân chỉ cần để ý một chút, vung tay phản kích, thì bảo đảm sẽ giành lại thế chủ động, chỉ hai ba chiêu là quật ngã được Hàn Ngâm.
Nhưng mấu chốt là Tiêu Nhân Nhân không biết điểm này, tuy uy lực pháp thuật của Hàn Ngâm không mạnh, nhưng cô ta cũng không dám mạo hiểm đối kháng, thế là bị ép lui về sau, vừa thi triển pháp thuật hộ thân, vừa thầm mắng Hàn Ngâm vô sỉ.
Mà nói nào ngay Hàn Ngâm bị mắng cũng chẳng oan uổng gì, cô vừa ra tay đã nghe xung quanh nhốn nháo hẳn lên, biết ngay là mình sai quy tắc rồi. Nếu đổi lại một người phúc hậu thì sẽ ngừng tay nhận sai ngay lập tức, sau đó đánh lại. Song cô lại nghĩ chỉ cần chưởng môn hai phái không lên tiếng ngăn cản, thì cô sẽ giả bộ không biết. Bởi vì đừng thấy cô và Tiêu Nhân Nhân đều là tu vi Nhập Khiếu mà lầm, thật ra thực lực của Nhập Khiếu sơ kỳ và Nhập Khiếu trung hậu kỳ khác nhau một trời một vực, bây giờ không giành thế chủ động trước, không liều mạng tốc chiến tốc thắng, thì cô thua là cái chắc.
Chẳng qua cô là Ngũ hành linh khí, mặc dù uy lực pháp thuật tồi, nhưng vẫn có chỗ tốt hơn Đơn hành linh khí, đó là linh khí phân thành năm đường luân chuyển, trong lúc cô dùng Thủy hành linh khí thúc ra lưỡi băng, đồng thời cũng âm thầm vận chuyển Kim hành linh khí thi triển Phong chú để tăng tốc độ cho mình, tiếp sau đó lại dùng thêm Thổ hành linh khí để vận hành Địa Hãm thuật. Với kiểu sử dụng luân phiên linh khí Ngũ hành như vậy, sức lực của cô gần như không hạn chế. Còn Đơn hành linh khí thì khác, chỉ cần tu vi chưa đến Đan Thành, sau khi thi triển một đạo pháp thuật, linh khí cần phải vận chuyển một vòng trong đan điền mới có thể thi triển thêm một đạo pháp thuật khác, giữa lúc đó có một khoảng thời gian dừng.
Tiêu Nhân Nhân chịu thiệt ở điểm này, sau khi cô ta lùi lại mấy trượng, quanh người xoáy lên vô số lá xanh làm phòng thủ, vừa đón lưỡi băng của Hàn Ngâm thì lập tức tan tác, mà cô ta lại phải chờ linh khí vận chuyển xong mới thúc ra roi mây để tấn công tiếp được. Không ngờ đúng lúc này dưới chân bỗng nhiên trống hoác, cả người lảo đảo ngả ngửa ra sau.
Dưới tình huống bất ngờ, đầu óc cô ta nhất thời rơi vào trạng thái hỗn loạn, trong phút chốc không hiểu nổi tại sao Hàn Ngâm có thể dùng được Địa Hãm thuật, vả lại tốc độ còn rất nhanh! Để bản thân không ngã xuống, cô ta tiện tay tung ra một chiêu cắm rễ, bám chắc người lên đất, muốn nhờ vào đó để lấy lại hơi.
Ai biết Hàn Ngâm vẫn còn chiêu kế, cô ta chỉ nhìn thấy một đường kiếm ảnh xẹt qua trước mắt, khi hoàn hồn lại, lá chắn hộ thân đã bị pháp thuật hệ Kim tương khắc phá vỡ, tiếp đó còn bồi thêm một đóa hỏa liên bé tí teo, đánh "Bốp" lên mặt cô ta.
Uy lực của hỏa liên rất yếu, Tiêu Nhân Nhân chỉ bị thương chút ít, tuy vậy cũng cảm thấy đau, hơn nữa còn bị Hàn Ngâm đánh phủ đầu liên tiếp mấy chiêu, cơn tức đã sớm xông lên não, lúc này linh khí trong đan điền vừa mới chuyển xong một vòng, cô ta lập tức thúc ra roi mây toan quất lên người Hàn Ngâm. Nào ngờ chưa kịp làm gì cổ đã lạnh ngắt, lưỡi băng đã kề lên động mạch, Hàn Ngâm cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ, nhận thua nhé."
Lưỡi băng không thể sánh với hỏa liên, nhưng dầu sao vẫn là thứ bén nhọn, tuy uy lực chẳng bằng, nhưng đâm vào da thịt mềm mại và động mạch cổ cũng dư sức, trận này, tất nhiên là Hàn Ngâm thắng.
Kể ra thì chậm nhưng đánh lại cực nhanh, từ khi hai người bước lên đài đến khi bắt đầu tỷ thí, tính ra chỉ qua mấy đợt hít thở, trên Tụ Tiên phong thoáng cái rơi vào im ắng, tất cả mọi người đều giật mình đờ ra, chưa ai hoàn hồn lại.
Tiêu Nhân Nhân cũng câm bặt nhìn chằm chằm vào gương mặt có vết sẹo mờ trước mắt. Cho đến tận giờ này cô vẫn chưa hiểu nổi, uy lực pháp thuật của người này kém đến mức thua cô phân nửa, đánh lên người nhiều lắm là đau một chút, chứ không tạo ra bất cứ nguy hiểm nào cho tính mạng.
Thế thì, rốt cuộc tại sao cô lại thua, mà còn thua nhanh đến thế!
~ Hết chương 45 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.